CHƯƠNG 2: ANH ĐẸP TRAI, CÓ THỂ CHO TUI XIN MỘT NGỤM CANH THỊT DÊ HẦM KHÔNG?
Dưới sự dẫn dắt của “tráng sĩ” Tiểu Đinh, trước mắt bợn Trì Hạ đã mở ra một khung trời mới – Hóa ra từ cổng trường đi ra, qua một ngã rẽ chính là một con phố bán đồ ăn vặt! Hóa ra cuộc đời lại hạnh phúc như vậy kỳ diệu như vậy! Trì Hạ kít độn () vỗ Tiểu Đinh: “Huynh đệ! Cậu thích ăn gì cứ thoải mái gọi, đừng khách sáo! Bữa này tôi mời!!!”
[(): nó là kích động mà bị nói lái đi ấy ạ :v]
Bợn Tiểu Đinh cũng cực kỳ kít độn: “Huynh đệ! Đúng là huynh đệ tốt! Nào nào nào, tôi sẽ chỉ cho cậu những món ngon nhất ở đây!”
Hai con lợn ham ăn cầm tay nhau dung dăng dung dẻ, quét sạch con phố đồ ăn vặt, tinh thần và dạ dày bọn ham ăn được lấp đầy, cảm xúc cách mạng ăn uống được nâng lên một tầng cao mới, nhoáng cái đã từ những kẻ xa lạ “xin chào tráng sĩ tạm biệt tráng sĩ” quá độ lên thành trạng thái bạn gay tâm sự “Mệ nó anh đẹp giai kia đúng là chân dài mông cong nhể!” “Mệ nó hóa ra cậu cũng thích ngắm giai đẹp!” (Ái dà). Trì Hạ cắn miếng thịt lừa nướng trong tay, cảm thán: “Món ăn này quả là chỉ có trên thiên đường!”
Tiểu Đinh phụ họa: “Nhân gian nào được mấy lần thưởng thức chứ!”
“Cái bánh xíu mại (1) này đúng là vỏ mỏng nhân dày to như bông mẫu đơn ấy à!”
“Cái bánh chiên (2) này đúng thực là rán vàng giòn, tóp lại thành đường vân mỏng như vây cá luôn!”
“Bọ xào (3) có đủ cả bọ cạp, châu chấu, rết, cá ngựa!!”
“Mỳ thập cẩm thì có mỳ mỹ nhân, mỳ hải sản, mỳ dứa, mỳ lá sen!!”
“Bạn thân ơi!!!Tri kỷ à!!!” Hai chàng thanh niên văn hóa nắm chặt tay rưng rưng nước mắt không biết nói gì hơn, cái cuộc gặp cmn gỡ này chỉ trách quá muộn!
Kết quả suốt một buổi cả hai chỉ mải ăn quên mất uống, về đến ký túc xá Trì Hạ cảm giác mình sắp chết khát luôn rồi, nếu có bình nước rót vào họng chắc chắn sẽ thấy khói xanh bốc thẳng lên. Tới khi về đến dưới ký túc xá, chợt nghe thấy âm thanh hào sảng không biết từ đâu truyền tới: “Phòng – đun – nước – sắp – đóng – cửa – rồi –”
Một tiếng sấm giữa trời quang! Cả khu ký túc xá bỗng văng vẳng tiếng hét thê thảm, ngay sau đó cả một đàn thảo nê mã hoang dã bán *** hầm hập lao ra khỏi cửa phòng (……) từ bốn phương tám hướng, xách ấm nước xông thẳng về phòng đun nước, hung hãn đến mức độ dẫm bẹp chú thảo nê mã Trì Hạ nhỏ yếu ngay tại trận.
Phòng ngủ của Trì Hạ ở tầng ba, phòng của Tiểu Đinh ở tầng năm, Trì Hạ trợn to mắt nhìn Tiểu Đinh lao điên cuồng về phòng ngủ, bi thương xoay người chạy về phòng – Cậu còn chưa có lấy nước đó à! Phòng ngủ của cậu toàn bọn gần nhà, bây giờ đã nối đuôi nhau lăn về nhà rồi đó à! Không nhanh chân lên thì chắc chắn sẽ bị chết khát giữa sa mạc cuộc đời đó à!
Bợn nhỏ Trì Hạ muôn đời gầy nhỏng tong teo ẩy cái là ngã, chen bẹp ruột cả buổi cũng không mở được đường máu giữa biển người, đành ngậm ngùi xách ấm xếp hàng. Khó khăn lắm mới đến lượt mình, tiếng chuông 10h lại vang lên lảnh lót – vòi nước dửng dưng rót xuống giọt nước cuối cùng, ừ, đình công rồi.
…… Á á á, chẳng nhẽ giờ phải đi uống nước trong nhà vệ sinh sao! Nước! Lã! Ấy!!!
Bợn nhỏ Trì Hạ há mồm lè lưỡi, hai mắt vô hồn quay về phòng ngủ, trông không khác gì u hồn dã quỷ, đắn đo một hồi lại quyết định vác mặt dày đi gõ cửa mấy phòng bên cạnh xin cốc nước. Phòng đầu tiên đóng cửa khóa chốt tắt hết đèn, phòng thứ hai ngập tràn tiếng hét hân hoan như sấm, không phải đang leo đèo thì là đang ấy ấy, phòng thứ ba bật đèn sáng nhưng hình như không có động tĩnh gì … Trì Hạ thử gõ cửa xem sao, cửa liền mở, một nam sinh mặt mày như Tiêu Ân Tuấn (4) thời trẻ bê một cái bát ra mở cửa: “Xin hỏi cậu có việc gì vậy?”
Giây phút ấy, hai mắt bợn nhỏ Trì Hạ phát sáng, tim đập thình thịch – cậu nhìn người ta mà nước mắt lưng tròng: “Anh đẹp giai, cho tôi xin một hớp canh thịt dê hầm này của anh được không?”
Chú thích:
(1) Xíu mại (烧麦): mô tả chóp bánh được tóm vào như hình bông hoa, là một loại bánh vỏ bột bọc nhân, hấp bằng trõ. Khi ăn bánh phải chắc mập, vỏ bánh tinh trong trắng ngần, nhân dày vỏ mỏng, thơm mát vừa miệng. Món ăn này bắt nguồn từ vùng phía tây Nội Mông Cổ, sau du nhập vào kinh đô, được đặt tên là “Thiêu Mạch” (ngũ cốc nướng), rồi lan truyền sang các tỉnh Giang Tô, Triết Giang, Quảng Đông, Quảng Tây, người dân gọi thành “xíu mại”. Cách nấu và nguyên liệu của món ăn này ở phía nam và phía bắc có sự phân biệt rõ rệt (Nguồn baidu.com)
(2) Bánh chiên (锅贴): là món ăn vặt của dân tộc Hán, bắt nguồn từ Khai Phong, Hà Nam, thuộc loại bánh rán có nhân bên trong, chế biến tinh xảo, hương vị tinh tế, thường dùng thịt heo làm nhân, trộn với các loại rau khác nhau tùy theo từng mùa. Hình dạng bánh chiên ở mỗi vùng một khác, thường trông giống bánh chẻo, nhưng bánh chiên Thiên Tân có hình dạng tương tự bánh que nướng. (nguồn baidu.com)
(3) Bọ xào (昆虫宴): món ăn từ côn trùng của Vân Nam, thường nấu bằng phương pháp chao dầu. Món ăn làm bằng cách này không chỉ thơm bùi ngon miệng, mà còn khử được mùi hôi của côn trùng, có thể làm món nhắm rượu. Giá trị dinh dưỡng của côn trùng rất phong phú, còn có hiểu quả bồi bổ cơ thể và làm đẹp. (Nguồn baidu.com)
(4) Tiêu Ân Tuấn: bạn nào chưa nhớ ra thỳ đó chú ấy chính là chú đẹp giai trên đầu trang ấy ạ.