Ở nơi vực sâu tối tăm lạnh lẽo khôn cùng, chỉ có tiếng gọi của Bạch Lộ mới có thể khiến cho tâm trí của Ngao Lãng thoáng trấn tĩnh lại, theo bản năng, hắn cố tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, trông thấy Bạch Lộ đang nằm trên mặt đất, vội vã đập nát tảng đá đang lao về phía mình, ngay lập tức biến trở lại hình người, vội vã chạy tới bên cạnh nàng.
“Cuối cùng cũng tìm được nàng…” Trong mắt Ngao Lãng, ngoại trừ nàng, cái gì hắn cũng không nhìn thấy.
Bạch Lộ cố gắng chịu đựng từng trận đau đớn, trên môi thoáng hiện lên một nụ cười, hơi thở mỏng manh hỏi: “Chàng đi đâu vậy?”
“Ta không đi đâu cả, vẫn luôn luôn ở bên cạnh nàng…” Trông thấy gương mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, cả người đầy máu, Ngao Lãng dịu dàng trả lời.
Nghe thấy Ngao Lãng nói như vậy, Bạch Lộ yên tâm khép mắt lại.
Tận mắt chứng kiến nữ nhân của mình chết đi, đôi mắt đỏ sậm vốn dĩ còn ẩn chứa tình cảm của Ngao Lãng lại một lần nữa lóe ra thứ ánh sáng mị hoặc lạnh lẽo băng giá. Hắn rất đau lòng, đau đến nỗi cả người như muốn xé nát thành trăm ngàn mảnh.
“Ngủ đi… Cho dù nàng chuyển thế đến nơi nào, ta cũng sẽ tìm được nàng… Ta thề với nàng…” Ngao Lãng hôn lên trán Bạch Lộ, khẽ nói.
Trước khi Chiêu Hoa điện sụp đổ một khắc, chỉ trong nháy mắt, Ngao Lãng đã ôm Bạch Lộ an toàn rời khỏi chỗ đó, lơ lửng giữa không trung nhìn xuống quang cảnh điêu tàn bên dưới, trên mặt hắn không có một chút dao động hay phân vân, chỉ có duy nhất lạnh lùng cùng tàn nhẫn. Hắn đã mất đi tình yêu của mình, cho nên hắn cũng muốn những người khác cảm nhận được nỗi đau như hắn.
Tất cả đều do những con người chết tiệt kia làm hại! Hắn muốn cả thế gian này phải chịu đựng nỗi đau không gì sánh nổi…
Mái tóc đen rối tung nhẹ nhàng bay theo gió, ngay lập tức, Ngao Lãng liền hóa phép cho nước dâng lên, mưa đổ xuống, ào ạt không ngừng. Sau khi hắn thành ma, phép thuật càng thêm lợi hại, càng thêm khiến cho người ta sợ hãi, lại thêm hắn cũng không hề kiềm chế chính mình, nước mưa ầm ầm như thác không ngừng xả xuống, chẳng mấy chốc đã biến thành một cơn hồng thủy.
Ngao Liệt tới nơi thì đã chậm một bước, hắn quát lớn: “Ngao Lãng, dừng tay!”
Ngao Lãng không hề dừng lại, tiếp tục điều khiển nước mưa trút xuống, trận hồng thủy nhanh chóng lan tỏa ra khắp nơi, không chỉ có kinh thành mà hơn nửa vùng đất đều bị nước bao phủ, nhà cửa, ruộng vườn đắm chìm trong biển nước, thanh âm kêu cứu của mọi người đều không lọt vào được tai hắn…
Thấy thế, Ngao Liệt chỉ còn cách tấn công, chế ngự Ngao Lãng, có điều toàn bộ thần lực mà hắn phát ra đều bị kết giới của Ngao Lãng ngăn chặn lại, cho dù thế nào cũng không thể gây thương tổn cho hắn một chút ít, “Ngao Lãng, mau dừng tay… Nhân danh tộc trưởng, ta lệnh cho ngươi dừng lại…”
“Tộc trưởng thì sao? Kẻ nào dám ngăn cản ta, ta giết kẻ đó! Kể cả là ngươi…” Ngao Lãng cuồng dã cười lớn, phát huy phép thuật đến cực hạn, sức mạnh cứ thế bộc phát mãnh liệt, không có một chút băn khoăn cùng lưỡng lự, cho dù Ngao Liệt là người thân của chính mình.
“Ngao Lãng!” Ngao Liệt bị thần lực bắn ngược trở về, phun ra một búng máu, thanh âm kêu gào thảm thiết của người dân vẫn luôn văng vẳng bên tai hắn.
Ngay lập tức, Ngao Liệt dùng đuôi quất mạnh xuống mặt đất, từng chiếc rãnh dài to nhỏ lần lượt xuất hiện, dẫn dắt dòng nước lũ chảy về phía biển lớn, hi vọng có thể cứu được càng nhiều người càng tốt.
Đúng lúc đó, mười mấy vị thần cùng các thiên nữ từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng tản ra khắp nơi, bắt tay vào thi triển thần lực, hỗ trợ khắc chế cơn hồng thủy chuyển hướng về phía biển khơi.
Đột nhiên, mọt tia chớp chói lòa xé rách bầu trời.
“Ngọc Đế, thủ hạ lưu tình!” Ngao Lãng kinh hãi hướng lên trời hô lớn, hắn nhận ra đây không phải là tia chớp bình thường mà chính là ý chỉ của Ngọc Đế muốn trừng phạt Ngao Lãng, sau tia chớp này chính là sấm sét giáng tội.
Mà tia chớp vừa rồi cũng khiến Ngao Lãng khôi phục lại lý trí, trong đầu hắn hiện lên những kí ức trên thiên đình, những ngày tháng vui vẻ nhàn nhã tự tại bên cạnh Ngọc Đế, hắn thu hồi thần lực, cơn mưa tầm tã cũng dần dần chấm dứt.
Ngao Lãng cúi đầu nhìn chăm chú vào Bạch Lộ đang nằm yên trong ngực mình, vẻ mặt giống như đang ngủ, bên môi còn thoáng hiện nét cười, hồn phách của nàng vẫn chưa rời khỏi bản thể ngay lập tức, hắn biết Bạch Lộ cũng giống hắn, cũng luyến tiếc cs như vậy phải ra đi, đôi mắt màu đỏ từ từ chuyển về màu xanh lam vốn có, một hàng lệ chậm rãi chảy xuống.
“Ngọc Đế, ta đã lựa chọn… Cho dù nàng chính là kiếp nạn của ta, ta cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ rời xa nàng… Thà rằng không hiểu được cái gì gọi là tình yêu… Đến chết cũng không hối hận…” Ngao Lãng nhìn chằm chằm lên bầu trời, ánh mắt kiên quyết, không có mở miệng cầu xin tha thứ, cũng không có ý định muốn bỏ trốn, hắn không sợ chết, bởi vì Bạch Lộ đã không còn nữa, sống cũng có ý nghĩa gì đâu?
Khi thiên lôi giáng một đòn sấm sét mạnh mẽ xuống trần gian, Ngao Lãng bất giác xiết chặt thêm Bạch Lộ vào trong lòng, trong một khắc, hắn từng có suy nghĩ muốn buông nàng ra, không muốn để cho nữ nhân mà mình yêu nhất phải hồn phi phách tán theo mình, nhưng rốt cuộc vẫn không có đủ can đảm để buông tay, cho dù tử thần đang đến gần, bọn họ cũng muốn được ở bên nhau.
Hắn sẽ không quên, cũng không thể quên, lại càng không muốn quên…
Cho dù hồn phách không còn nữa, cho dù chỉ có thể biến thành một cơn gió vô danh, hắn cũng phải tìm được nàng, ở bên nàng…
“Ngao Lãng…” Ngao Liệt trông thấy cơn hồng thủy đã dần dần rút đi, muốn chạy tới cầu xin giúp hắn cũng đã quá muộn. “Ngươi đúng là kẻ ngốc…”
Đợi đến khi tất cả mọi việc đều trở lại bình thường thì Ngao Lãng đã bị phép thuật “Tru thần” của Ngọc Hoàng giáng xuống, bất cứ vị thần nào khi phải nhận sự trừng phạt này cũng đều tan biến thành mây khói, ngay cả hồn phách cũng không còn. Đúng lúc này, kì tích đột nhiên xảy ra, hai luồng sáng chói lòa bất chợt xuất hiện, đó chính là linh hồn của Ngao Lãng và Bạch Lộ, chiếu rọi thẳng xuống dưới âm phủ.
Aizz!
Trên trời truyền đến tiếng thở dài nhân từ xen lẫn buồn bã, Ngao Liệt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào thân ảnh quen thuộc uy phong lẫm liệt giữa muôn trùng mây gió, đó chính là Ngọc Đế, bên cạnh người còn có Thiên Lôi và Thần Sét.
“Thật đúng là một đứa trẻ si tình…” Ngọc Đế lắc đầu, tiếng nói rành mạch rõ ràng, vang vọng khắp chốn thiên đình địa phủ, dường như muốn nhắc nhở tất cả các vị thần, đừng giẫm lên vết xe đổ ngày hôm nay. “Đây là lựa chọn của ngươi, vậy thì đi đầu thai đi, đời đời kiếp kiếp nếm trải hết thảy sinh lão bệnh tử của phàm trần, dù thế nào cũng phải chấp nhận sự trừng phạt đối với những tội nghiệt do chính ngươi gây ra…”
Trong lòng Ngao Liệt cảm kích, chăm chú lắng nghe, dường như ngay cả Ngọc Đế cũng phải chịu thua trước tình cảm chân thành của Ngao Lãng, người quả là vẫn thủ hạ lưu tình, bảo toàn hồn phách của hắn cùng với vị cô nương kia, để bọn họ có thể cùng nhau tiến vào vòng luân hồi. Hắn rất vui mừng khi Ngao Lãng không có chết, mà là chuyển thế làm người, có điều sau này hẳn sẽ phải chịu đủ đắng cay khổ sở, aizz… Bộ tộc Ứng Long cuối cùng cũng chủ còn lại mỗi mình mình.
Sau khi cơn hồng thủy đã rút hẳn, những người còn sống sót cũng bắt đầu khắc phục mọi thứ.
Sau này Ngao Liệt mới biết được, triều Cảnh vốn dĩ cũng sẽ diệt vong dưới chính sách tàn bạo của vị hoàng đế bất nhân bất nghĩa này, Ngao Lãng chẳng qua chỉ là người khiến cho việc này xảy ra sớm hơn mà thôi, tội này nguyên bản là không đáng chết, chẳng qua do hắn đã tự hay sát hại quá nhiều người vô tội cho nên Ngọc Đế không thể không trách phạt, răn đe.
Hoàng đế đã không còn, cũng không có ai kế thừa vương vị, triều Cảnh đã từng phồn vinh thịnh vượng một thời cứ như vậy chính thức đi vào lịch sử.
Hiện tại, Ngọc Đế đã cho phép Ngao Liệt trở lại thiên đình, dẫu sao lúc trước hắn bị đuổi xuống hạ giới tu luyện hai ngàn năm, mục đích chính là trông chừng Ngao Lãng, giúp hắn vượt qua kiếp số, bây giờ nhiệm vụ đã kết thúc, không cần phải tiếp tục ở lại thế gian nữa. Có điều, Ngao Liệt vẫn thỉnh cầu cho hắn tạm thời được lưu lại, hắn muốn xác định xem, sau khi đầu thai chuyển thế, Ngao Lãng có thể hoàn thành ý nguyện được sống cùng với người con gái mà hắn yêu hay không.
“Ngao Lãng, sau khi uống canh Mạnh Bà, ngươi còn có thể nhớ được gì?” Ngao Lãng đã dùng cả sinh mệnh của mình để trả giá, Ngao Liệt thực tâm hi vọng ước nguyện của hắn có thể thực hiện được.
Ngao Liệt trở về thiên đình một chuyến, thật vất vả mới có thể được Ngọc Đế cho phép hắn tạm thời ở lại nhân gian, lúc hắn xuống trần thế, nháy mắt đã qua hai mươi năm.
“Ngao Lãng chắc đã chuyển thế, mình vẫn nên đi địa phủ, hỏi xem hắn đầu thai đến nơi nào……”
Hắn đến địa phủ thăm dò mới biết được Ngao Lãng sau khi trải qua khổ hình ở từng điện thờ của địa ngục, nhận xong hết các hình phạt, cuối cùng đến điện thờ thứ mười, cho dù nói như thế nào hắn cũng không chịu uống canh Mạnh Bà, chỉ còn cách tạm thời nhốt lại, khiến cho Diêm Vương cai quản thập điện đau đầu vô cùng.
“Cô nương cùng hắn xuống địa phủ đâu? Nói không chừng để nàng đến khuyên Ngao Lãng, hắn sẽ nguyện ý uống vào.” Ngao Liệt cùng hắn thương lượng, dù sao quy định vẫn có thể thay đổi.
Thập điện Diêm Vương lắc đầu. “Để bọn họ gặp mặt nhau chỉ càng khiến họ không quên được tình yêu ở kiếp trước, huống chi nữ hồn kia ở kiếp trước cũng không có phạm phải sai lầm gì, đã sớm đầu thai rồi. Nghe Mạnh Bà nói, nàng ta vừa rơi lệ, vừa uống hết canh Mạnh Bà, hơn nữa lại còn uống chậm rãi từng ngụm nhỏ, chỉ sợ sẽ quên những chuyện ở kiếp trước quá nhanh. Nếu để nàng biết Ứng Long cũng theo nàng xuống địa phủ, không biết chừng cũng sẽ ầm ĩ muốn đi gặp hắn, chẳng phải càng khiến đầu ta đau thêm sao…… Có điều, tên vừa mới xóa khỏi sổ tử xong, nữ hồn kia đầu thai lại chỉ sống được hai mươi năm, bởi vì nàng ta quá chuyên chú ngắm trăng, cho nên không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước chết đuối, hồn phách cũng đã trở lại.”
“Lúc này không thể làm cho bọn họ đầu thai cùng lúc sao?” Hắn lại hỏi.
“Đương nhiên không được.” Thập điện Diêm Vương trừng mắt liếc nhìn Ngao Liệt một cái.
“Địa phủ có quy định của địa phủ, hơn nữa nữ hồn kia đã đầu thai một lần, phải lại chờ mười năm nữa mới có thể luân hồi.”
“Như vậy hãy lừa Ngao Lãng đi, bào hắn là Bạch Lộ đã đầu thai chuyển thế, nếu như hắn không đi đầu thai sẽ lỡ mất cơ hội gặp nhau, nếu làm như vậy, có lẽ Ngao Lãng sẽ nguyện ý uống canh Mạnh Bà.” Ngao Liệt khẳng định nói như vậy sẽ có tác dụng.
Nghe vậy, thập điện Diêm Vương cũng cảm thấy có lý. “Ta phải đi ngay thử xem, ngươi chờ ở
đây…”
Ngao Liệt vốn định đi theo, lúc này chỉ có thể nhẫn nại chờ hắn trở lại.
Qua một lúc lâu, tới khi Ngao Liệt cũng sắp mất hết kiên nhẫn, thập điện Diêm vương mới lảo đảo trở về. “Kết quả thế nào?”
Thập điện Diêm vương lau mồ hôi trên trán. “Ngươi nói không sai, hắn vội vã đi đầu thai, bất quá có chết cũng không chịu uống canh Mạnh Bà, ta chỉ còn cách ra lệnh cho lũ quỷ khống chế hắn, cứng rắn ép hắn uống, hy vọng có thể khiến cho hắn quên hết những việc ở kiếp trước, cái gì cũng không nhớ.”
“Như vậy hắn đầu thai đến nơi nào?” Ngao Liệt vội hỏi.
Đãi Ngao Liệt nghe thập điện Diêm vương nói xong, lập tức đi tới thôn trang nhỏ nơi Ngao Lãng sinh ra. Bởi vì hắn đầu thai vào nhà của một đôi vợ chồng bần cùng, lại bởi vì đôi vợ chồng này không nuôi nổi nhiều đứa nhỏ, hơn nữa từ khi triều Cảnh diệt vong, hai mươi năm sau đó, chiến loạn vẫn luôn không ngừng, dân chúng nghèo đói không có cơm ăn, chỉ còn cách nín nhịn đau đớn đem đứa con vừa mới sinh ra vài ngày còn đang gào khóc đòi ăn vứt bỏ.
Ngao Liệt nghe thấy tiếng đứa trẻ mới sinh oa oa khóc lớn bên vệ đường, muốn ra tay cứu giúp, lại nhớ đến lời cảnh cáo của Ngọc Đế, không cho phép hắn can thiệp vào vận mệnh của Ngao Lãng, hắn đành phải yên lặng chịu đựng, may mắn không bao lâu sau, Ngao Lãng đã được một người ăn mày tốt bụng thu lưu, hàng ngày xin ăn nuôi hắn, mới có thể sống sót.
“Ngao Lãng…… Ngươi thực sự không hối hận sao?” Hắn không nhịn được bật hỏi thành tiếng.
Sau đó, đứa trẻ mới tập đi bám theo những người ăn xin khác nơi nơi xin cơm, thường thường bị người ức hiếp, khinh thường cùng coi rẻ, tất cả đều không thoát khỏi tầm nhìn của Ngao Liệt.. “Ngươi làm sao có thể chịu đựng được những khổ đau này?”
Thời gian trôi qua không ngừng…
Vài năm sau, thiên hạ được chia thành ba nước, Chu quốc, Triều quốc cùng Ngu quốc, chiến tranh cũng đã kết thúc, dân chúng cuối cùng cũng đã có thể sinh sống yên ổn, bắt đầu cuộc sống an cư lạc nghiệp.
Năm mười tuổi, đứa trẻ ăn xin may mắn được một người thương nhân Ngu quốc nhận làm con nuôi, những ngày sau không cần lại phải nếm trải cuộc sống lưu lạc bị người coi rẻ. Ngao Liệt vẫn luôn theo dõi Ngao Lãng sau khi chuyển thế, hắn có họ tên riêng, cũng bắt đầu biết chữ đọc sách, hơn nữa còn được theo cha nuôi đi khắp các nước, học tập cách làm ăn buôn bán.
Ban đêm, Ngao Liệt vẫn đi theo Ngao Lãng, trông thấy dáng vẻ hắn mệt mỏi kiệt sức trở lại phòng của mình, khuôn mặt lộ rõ sự cô đơn.
“…Vốn tưởng rằng đi đến Ngu quốc là có thể tìm được nàng, kết quả vẫn là không có…” Thiếu niên mười bốn tuổi ngồi bên cạnh bàn, hai tay ôm đầu, “Nàng rốt cuộc ở đâu? Phải đi đâu mới tìm được đây? Ta từng thề phải tìm thấy nàng cho bằng được… Nhưng đến tận bây giờ, ngay cả một chút manh mối cũng không có…”
Ngao Liệt nhìn cậu thiếu niên từ bé đến lớn vẫn luôn tìm kiếm ai đó trong đám người đông đúc, “Ngay cả canh Mạnh Bà cũng không địch nổi chấp niệm của ngươi đối với đoạn tình cảm kia, vẫn là không quên được nữ nhân mà ngươi yêu kiếp trước…”
“Nàng rốt cuộc ở nơi nào…” Thiếu niên ngẩng đầu hét lớn, “Ai có thể nói cho ta… Vì sao ta tìm khắp mọi nơi vẫn không thấy… Bạch Lộ… Nàng ở đâu…”
Nghe tiếng gầm nhẹ ngập tràn đau buồn phẫn nộ cùng thê lương của thiếu niên, Ngao Liệt thật sự không đành lòng, liền làm chút phép thuật, khiến cho hắn buồn ngủ, chậm rãi trèo lên giường, nặng nề thiếp đi, ít nhất đêm nay có thể ngon giấc.
Sau đó, hắn lại tới địa phủ, mới biết được vài năm trước Bạch Lộ đã đầu thai đến Chu quốc, sinh ra trong một gia đình thương nhân họ Từ, bây giờ đã bốn tuổi, sinh sau Ngao Lãng đúng mười năm.
“Bọn họ… Sẽ có ngày gặp lại sao?”
Một người ở Ngu quốc, một người ở Chu quốc, có cơ hội gặp nhau sao? Ngao Liệt nhìn bầu trời, quyết định đợi thêm vài năm nữa.
Mười hai năm lại trôi qua—
Từ sau khi thiên hạ bị chia thành Chu quốc, Triều quốc và Ngu quốc, vẫn luôn thiết lập hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau, hi vọng ba nước có thể chung sống hòa bình trong tương lai, bởi vậy việc trao đổi buôn bán giữa các bước diễn ra ngày càng thường xuyên.