Gian Xảo Long

Chương 3: Chương 3




Một năm sau–

Hạ Chí[1], đây là thời gian mà tiết trời nóng nhất trong năm.

Trông thấy mẫu thân hôm nay tinh thần không tệ, Bạch Lộ liền đến phòng của nàng cũng nhau dùng bữa sáng.

“Lộ nhi, nếu đem vị trí vu nữ truyền lại cho tỷ tỷ của con, con sẽ không giận nương chứ?” Bạch mẫu ngập tràn yêu thương cẩn thận vỗ về khuôn mặt nữ nhi mà hỏi.

Bạch Lộ năm nay đã mười lăm tuổi, tóc tết búi lên cao, trên đầu còn cài thêm một đóa hoa, khuôn mặt không một chút son phấn bởi vì thời tiết nóng nực mà hơi hơi phiếm hồng, điểm thêm cái mũi khéo léo mượt mà, còn có một đôi mắt to trắng đen rõ ràng trong veo như nước thỉnh thoảng lại chớp chớp, hơn nữa hai cánh môi đỏ tươi trời sinh vốn hơi cong cong khiến cho nàng trông vô cùng dễ thương. Trên người khoác một chiếc áo cánh màu trắng làm nàng càng trở nên xinh đẹp lại ngọt ngào.

Nghe thấy mẫu thân nói như vậy, nàng lập tức liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Tỷ tỷ so với con lớn hơn, ngay từ đầu đã quyết định sẽ truyền cho nàng, con làm sao có thể giận nương.”

“Bạch gia chúng ta ba trăm năm qua, không phải mỗi nữ nhi đều mong muốn đảm nhận trọng trách vu nữ cho nên tới nay cũng không phát sinh nhiều ý kiến tranh chấp, chẳng qua bởi vì hai đứa là tỷ muội, cho nên nương mới hỏi trước ý kiến của con.” Bạch mẫu nắm tay con gái, “Tỷ tỷ con từ nhỏ đã nói với nương rằng nàng muốn làm vu nữ, cũng không để ý tương lai phải chiêu mộ con rể vào cửa, nương thực sự không muốn nhìn thấy hai chị em con vì việc này mà xích mích với nhau, cho nên mới quyết định như vậy, không phải là do nương không thương con.”

Nghe mẫu thân nói vậy, Bạch Lộ nhu thuận gật đầu, “Con hiểu.”

Bạch mẫu vui mừng cười cười, “Biết thế là tốt rồi.”

“Nương…” Những năm gần đây, cô luôn giấu người về chuyện gặp mặt Ứng Long đại nhân vào buổi tối, mỗi lần muốn nói lại lo lắng nương sẽ cho rằng đây là việc mạo phạm, vì thế sẽ cực lực phản đối. Cô nghĩ nếu như mẫu thân cảm thấy chuyện này không ổn, muốn cô đừng gặp Ứng Long đại nhân nữa, vậy làm sao bây giờ? Cô mới chỉ tưởng tượng như vậy mà trong lòng liền cảm thấy rất khó chịu, bởi vì Ứng Long đại nhân cũng đã giúp cô vượt qua quãng thời gian thơ ấu vắng lặng, cho tới bây giờ mặc dù đều đến tuổi cập kê nhưng vẫn là thực quý trọng đoạn duyên phận này, đối với cô mà nói đây chính là những kỉ niệm vô cùng quan trọng, ngài ấy đã trở thành người không thể thay thế.

“Con muốn nói cái gì với nương?” Bạch mẫu thấy con gái lộ vẻ chần chờ liền chủ động hỏi.

“Không có gì.” Bạch Lộ vẫn là đem lời nuốt trở lại.

“Thật ra nương có chuyện muốn nói với con một chút, buổi chiều hôm qua, nương của Đại Thuyên tới phủ nhà ta, ngoài việc thăm hỏi sức khỏe của nương còn muốn nói về việc hôn sự của con cùng Đại Thuyên. Hai con có thể nói là đã quen nhau từ nhỏ, mà nương cùng với nương của Đại Thuyên cũng đã có với nhau hơn hai mươi năm giao tình, hai nhà lại là một ở thành đông, một ở thành tây, nếu con gả tới đó còn có thể thường xuyên gặp mặt…” Bạch mẫu cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, “Tuy rằng cậu con nói Giang gia cùng với chúng ta không môn đăng hộ đối, bất quá nương cũng không để ý chuyện đó, chỉ cần con nguyện ý là tốt rồi.”

Nghe mẫu thân nói những lời này xong, sắc mặt Bạch Lộ lại không có đến nửa điểm vui mừng, “Nương, Đại Thuyên ca nói như thế nào?”

Bạch mẫu cười híp mắt, “Hắn nói chờ con gật đầu liền lập tức phái bà mối tới cầu hôn.”

“Con… còn không nghĩ lập gia đình sớm như vậy.” Nghĩ đến Đại Thuyên ca hồi nhỏ thường hay mang bánh ngọt của nhà làm tới cho mình cũng là người trung hậu thành thật, có thể dựa dẫm cả đời, bất quá trong lòng Bạch Lộ vẫn còn có chút chần chờ, không thể lập tức quyết định.

“Nương nhớ hồi nhỏ, Đại Thuyên thường la hét về sau lớn lên muốn kết hôn với con, con không phải cũng rất thích hắn sao?” Bạch mẫu biểu tình khó hiểu, hỏi.

Bạch Lộ cúi thấp đầu, “Con cũng thích huynh ấy, cũng từng nghĩ tới nếu thực sự phải lập gia đình, đương nhiên sẽ gả cho người đối tốt với mình như Đại Thuyên ca, nhưng mà… Nương, có thể để con suy nghĩ một chút nữa được không?”

“Không sao, con cứ chậm rãi cân nhắc, việc này cũng không vội.” Bạch mẫu không có miễn cưỡng, nghĩ rằng sớm như vậy đã gả con gái ra ngoài, cũng là rất không đành lòng.

Đi ra khỏi phòng mẫu thân, nghĩ đến Đại Thuyên ca tính tình ôn hòa, Bạch Lộ không khỏi thở dài. Từ khi bản bắt đầu có nhận thức liền quen biết với hắn, Đại Thuyên ca luôn luôn đối với cô rất tốt, theo lẽ thường hẳn là phải ngay lập tức đáp ứng hôn sự, nhưng mà một khi gả cho người ta liền sẽ không còn cơ hội cùng với Ứng Long đại nhân nửa đêm ra ngoài ngắm trăng nữa.

Nếu như chưa từng gặp Ứng Long đại nhân, có lẽ cô thực sự sẽ gật đầu…

Mới nghĩ đến vậy, Bạch Lộ không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cô quen biết với Đại Thuyên ca đầu tiên, giao tình của hai người hẳn là cũng sâu nhất, làm sao có thể đưa Ứng Long đại nhân lên xếp ở phía trước, lo lắng chuyện của hắn hơn chứ? Chẳng lẽ chuyện cùng với Ứng Long đại nhân đi ngắm trăng còn quan trọng hơn cả việc gả cho Đại Thuyên ca hay sao?

Gần đến giờ tý, bên ngoài phủ đệ truyền tới tiếng gõ mõ cầm canh khiến cho Bạch Lộ đang ngồi bên bàn ngủ gà ngủ gật bừng tỉnh.

Đêm nay Ứng Long đại nhân sẽ đến chứ?

Ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc, Bạch Lộ không khỏi nghĩ tới đã gần một tháng nay không có gặp Ứng Long đại nhân, chẳng lẽ ngài đang bế quan tu luyện hay sao? Bọn họ thường xuyên gặp mặt bao nhiêu năm như vậy đã sớm biến thành một loại thói quen, nhiều ngày nay không trông thấy hắn, lúc này đột nhiên rất muốn được nhìn hắn một cái.

Bạch Lộ đặt tay lên trên ngực mình, “Ta rốt cuộc làm sao vậy? Lúc này người nên nhớ đến hắn là Đại Thuyên ca, phải suy nghĩ có nên gật đầu đáp ứng hôn sự hay không mới đúng, chứ không phải là Ứng Long đại nhân…”

Lại nói đến chuyện này, Ứng Long đại nhân chính là thần, người không có khả năng cả đời ở cùng với cô một chỗ, nói không chừng có một ngày hắn sẽ không cần cô nói chuyện phiếm giải buồn với hắn, cũng không cần cô cùng đi ngắm trăng, đến lúc đó hẳn sẽ không lại xuất hiện nữa.

“Sẽ có một ngày như vậy sao?” Bạch Lộ có chút hoảng loạn tự hỏi.

Nghĩ đến đó, Bạch Lộ đột nhiên muốn khóc, vì sao chính mình lại thương tâm như vậy chứ?

“Không nên lại miên man suy nghĩ… Nhanh một chút đi ngủ thôi… Nói không chừng buổi tối ngày mai sẽ lại nhìn thấy…” Cô gõ gõ trán của mình nói.

Bạch Lộ trước tiên đem đóa hoa cài trên đầu lấy xuống, tháo bỏ búi tóc khiến cho mái tóc dài buông xõa ra mới cởi chiếc áo cánh màu trắng, phát hiện áo lót lên trong dính mồ hôi cả ngày, quyết định đổi một bộ đồ khác, có lẽ sẽ ngủ ngon hơn. Ngay đúng lúc cô đang cởi nội sam, chỉ còn áo yếm cùng quần vải thì–

Ngao Lãng nhìn thấy trong phòng còn đốt nến, hiển nhiên chủ nhân còn tỉnh, vì thế liền xuyên qua cửa mà vào.

“Ngươi còn chưa ngủ, thật vừa vặn, đi…” Ngao Lãng còn chưa nói xong đã bị tiếng kinh hô của Bạch Lộ cắt ngang.

“A…” Bạch Lộ đem nội sam ôm vào phía trước, che lấp chỗ hở ra trên ngực, mặt đỏ bừng, “Ngươi không thể trực tiếp đi vào như vậy… Mau ra ngoài!”

Ngao Lãng nhăn lại mày rậm, “Trước kia chẳng phải đều như vậy sao?”

“Hiện tại… Hiện tại đã không giống với…” Cô đã sớm không còn là tiểu nha đầu, mà Ứng Long đại nhân lại là nam, đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân luôn luôn phải nhớ kĩ, xem ra về sau càng phải chú ý, bất cứ lúc nào cũng phải nhắc nhở hắn, “Ánh mắt không cần xem loạn!”

Hắn thoáng nhìn hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của Bạch Lộ, còn có biểu cảm thẹn thùng trên mặt nàng, không hiểu vì sao không thể đem ánh mắt dời đi, lại bởi vì đột nhiên cảm thấy “thèm ăn” mà làm động tác nuốt một cái, cho đến khi nghe thấy thanh âm mềm mại quở trách của nàng mới không tình nguyện thu hồi tầm mắt.

“Hừ, bộ dạng vừa gầy lại khô cứng, nhìn cũng không có hứng thú muốn nuốt, ta tuy là Ứng Long nhưng cũng rất kén ăn, không tùy tiện đến vậy.” Ngao Lãng hậm hực hờn dỗi lẩm bẩm.

“Ngươi…” Bạch Lộ vừa thẹn vừa giận, “Vậy đừng nhìn! Về sau trước khi đi vào phải gõ cửa, bây giờ làm lại một lần.”

“Vì sao muốn phiền toái như vậy?” Ngao Lãng bất mãn quát.

“Đây là quy định của ta… Nhanh chút!” Bạch Lộ mặt đỏ đến tận tai.

“Đúng là dài dòng!” Tuy rằng miệng mắng như vậy, bất quá hắn vẫn là xoay người đi ra ngoài, ở trước cửa gõ hai cái, “Có thể đi vào không?”

“Chờ một chút–“ Cô dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo.

“Rốt cuộc đã được chưa?” Ngao Lãng không kiên nhẫn hỏi.

“Chờ thêm một chút nữa!” Bạch Lộ buồn bực hét lên.

Ngao Lãng đem hai tay khoanh trước ngực, cũng không hiểu chính mình vì sao lại chiều theo quy định của nàng, hắn cũng không có ngược đãi nàng, chỉ bắt nàng đi theo lên núi ngắng trăng đã là tốt lắm rồi.

Bạch Lộ ở trong phòng cuối cùng cũng mặc xong áo cánh trở lại.

“Mời vào!” Cô hướng ra ngoài lên tiếng.

“Két” một tiếng, Ngao Lãng đẩy cửa đi vào, bất quá biểu tình trên mặt vô cùng khó coi.

Bạch Lộ lại dặn dò thêm một lần nữa, “Ứng Long đại nhân về sau nếu muốn vào phòng của ta phải gõ cửa trước mới được, không thể giống như trước kia cứ trực tiếp đi vào.”

“Vì sao không thể?” Hắn thật sự không hiểu.

Nghe vậy, khuôn mặt của Bạch Lộ thật vất vả mới có thể đem nét ửng đỏ rút đi đột nhiên lại nóng lên, “Bởi vì… Ta đã lớn, đã là một cô nương, làm sao có thể để một nam nhân tùy ý ra vào phòng của mình được?”

“Ta cũng không phải nam nhân!” Hắn là thần thú!

Cô giận giữ liếc mắt một cái, “Chẳng lẽ Ứng Long đại nhân là nữ nhân?”

Ngao Lãng bốc hỏa gầm nhẹ, “Ngươi biết ý tứ của ta!”

“Không cần lớn tiếng như vậy… Tóm lại chính là như thế, Ứng Long đại nhân về sau phải nghe theo.”Về điểm này Bạch Lộ tuyệt đối không thỏa hiệp, bằng không ngày nào đó mà không cẩn thận để cho hắn thấy được thân thể, kia thật đúng là xấu hổ muốn chết.

“Hừ! Cho dù có thực sự nhìn thấy cái gì, cũng sẽ không muốn ăn, chờ đến khi ngươi trở nên xinh đẹp một chút, có lẽ ta sẽ liếc mắt một cái.” Ngao Lãng nói thực gay gắt, thế nhưng lại chọc tức Bạch Lộ.

Cô cứng nhắc nhấc lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngồi xuống trên ghế, “Đêm nay ta không đi ngắm trăng cùng với Ứng Long đại nhân.”

“Vì sao?” Đây là lần đầu tiên Bạch Lộ cự tuyệt hắn khiến cho Ngao Lãng không thể chấp nhận.

Bạch Lộ đem mặt quay sang chỗ khác, “Bởi vì ngươi sỉ nhục ta, nói ta ngày thường xấu xí.”

“Ta nói ngươi xấu lúc nào?” Hắn quái lạ kêu lên.

“Chính là vừa mới nói xong.” Bạch Lộ khẽ cắn môi dưới, không có bất kì một cô nương nào lại thích bị người khác ghét bỏ, “Ứng Long đại nhân nói chờ đến khi ta trở nên xinh đẹp một chút, có lẽ sẽ liếc mắt một cái, chẳng phải là nói ta xấu hay sao?”

Ngao Lãng há hốc mồm rồi lại ngậm lại, “Ta… Ta… Không phải đang nói ngươi ngày thường xấu xí…”

“Trừ phi Ứng Long đại nhân xin lỗi, bằng không từ nay về sau ta sẽ không cùng ngươi ngắm trăng nữa.” Nàng hừ nhẹ nói.

“Làm gì có loại chuyện nào như thế này.”Hắn lớn tiếng kháng nghị.

“Không nói thì thôi.” Không phải chỉ có hắn mới uy hiếp được người khác, Bạch Lộ cũng nắm được bí quyết.

“Ta…” Ngao Lãng thấy nàng thực sự nghiêm túc, khí thế liền theo đó thấp đi một nửa, nhưng mà chính mình cho tới bây giờ còn chưa từng nói xin lỗi, mấy từ kia thế nào cũng không phun ra được.

“Thế nào?” Bạch Lộ trừng mắt.

“Ta… Ta, nói, xin lỗi.” Nói xong ba chữ[2] này Ngao Lãng mồ hôi đầy đầu, “Kỳ thực ngươi không xấu chút nào, với ta mà nói, so với những nữ nhân khác còn đẹp hơn.”

Nghe vậy, Bạch Lộ phụt cười, tiếp theo cười càng lớn tiếng, đến cuối cùng đã ôm bụng.

Ngao Lãng trầm giọng hỏi, “Rất buồn cười sao?”

“Bởi vì đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bộ dáng cam chịu của Ứng Long đại nhân.” Cô nói, vẫn không nhịn được cười.

Hắn giả vờ tức giận, “Ta đột nhiên có khẩu vị, có tin hay không ta ăn ngươi ngay bây giờ?”

“Không phải mới vừa rồi Ứng Long đại nhân nói mình rất kén ăn hay sao?” Bạch Lộ có chút lo lắng mình thực sự chọc giận hắn, dè dặt cẩn trọng nhắc nhở.

“Thỉnh thoảng ta cũng không khó tính, có thể miễn cưỡng nuốt xuống là tốt rồi.” Hắn cười nhạo nói.

Bạch Lộ đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ, “Thiếu chút nữa đã quên, tối hôm nay là trăng tròn, Ứng Long đại nhân, chúng ta nhanh nhanh đi ngắm trăng đi, bằng không để lỡ mất thì vô cùng đáng tiếc…” Nói xong liền chuồn ra khỏi phòng trước.

“Cuối cùng cũng biết sợ.” Ngao Lãng khẽ cười, nói.

Khi hắn ra khỏi phòng, tay trái vung lên, nên trong phòng lập tức tắt ngúm, cửa tự động đóng lại,

“Đi mau! Bây giờ còn không đi, trời sẽ sáng mất…” Bạch Lộ làm bộ như không thấy hắn đang trừng mình, vội vã thúc giục.

Ngao Lãng vượt qua nàng liếc mắt một cái, lúc này mới khôi phục hình dạng của Ứng Long, mang theo nàng bay lên đỉnh núi.

“Ánh trăng thật đẹp!” Bạch Lộ mỗi khi trông thấy bao giờ cũng thốt lên đầy thích thú.

Hắn biến lại thành hình người, ngồi xếp bằng xuống đất, “Ngươi nhìn không thấy chán sao?”

“Đương nhiên sẽ không.” Nói xong, Bạch Lộ không nhịn được nhìn về phía Ngao Lãng. “Ứng Long đại nhân so với ta nhất định còn xem lâu hơn, người có thấy chán không?”

Nghĩ đến đã nhiều năm như vậy, hắn đều cô độc một mình ngắm trăng, trong lòng Bạch Lộ liền hơi hơi phiếm đau, rất muốn luôn luôn cùng với Ứng Long đại nhân như bây giờ, khiến hắn sẽ lại không cảm thấy vắng lặng nữa, loại cảm giác ngày càng mãnh liệt này làm cho nàng âm thầm kinh hãi, giống như đã có cái gì đó nảy sinh mà chính nàng cũng không biết.

“Trước kia có lẽ có, bất quá sau khi có ngươi thì không.” Ngao Lãng không tự giác thốt ra.

“Ứng Long đại nhân thực sự cảm thấy như vậy?” Khuôn mặt Bạch Lộ bỗng dưng đỏ lên, không biết làm thế nào, liền thẹn thùng đứng dậy.

“Ta cũng không phải bởi vì cô đơn.” Hắn cãi lại nói.

Nàng cong cong khóe môi, cười đến thật đáng yêu.

“Ngươi lại đang cười cái gì?” Tiểu nha đầu này hồi nhỏ rõ ràng rất thích khóc, lớn lên lại hay cười như vậy, Ngao Lãng thật sự không hiểu nổi.

“Ta sẽ không nói, miễn cho Ứng Long đại nhân lại tức giận.” Bạch Lộ hờn dỗi nói.

Ngao Lãng nhướn mày. “Nói! Ta cam đoan sẽ không tức giận.”

“… Kỳ thực Ứng Long đại nhân rất thích ta ngắm trăng cùng với người phải không?” Vừa nói xong, nàng không kìm được mà nín thở, thực để ý Ngao Lãng trả lời như thế nào.

“Hừ! Ai nói?” Hắn quay mặt ra chỗ khác


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.