Gian Xảo Long

Chương 7: Chương 7




Ngao Lãng nghiến răng, thật hết cách với nàng, không biết được đối với loại cảm giác bị bắt nạt này là nên tức giận hay là… vui vẻ mới tốt, bởi vì là Bạch Lộ, hắn mới có thể dung túng, bằng không với cá tính của chính mình, đã sớm trở mặt đi mất, chứ làm gì có chuyện nhường nhịn thế này.

“Chúng ta vào trong đình ngồi đi.” Ngao Lãng trừng mắt liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng một cái, bước lên phía trước.

Cô che miệng cười trộm một chút mới theo sau.

Ngay tại lúc bọn họ ở trong đình nghỉ mát ngồi xuống, mấy tỳ nữ vừa rồi cũng đã quay lại, trên tay bưng tới những đĩa điểm tâm ngon miệng tinh xảo.

“Mấy thứ này là…” Bạch Lộ nhìn đống hoa quả cùng với trà và bánh ngọt xếp đầy trên bàn, ở nhà cũng chưa từng ăn nhiều thứ phong phú đến vậy, chẳng lẽ là biến ra?

“Ta để bọn họ đi tới nơi ở của người mà các ngươi gọi là vua mang lại đây, hiện nay hoàng đế cũng đã lớn tuổi rồi, trông thấy răng lợi của hắn cũng rụng gần hết, căn bản sẽ không ăn hết nhiều đồ như vậy, ta sẽ không khách khí giúp hắn một chút.” Ngao Lãng vẻ mặt đương nhiên.

“Ngươi bảo các nàng đi hoàng cung trộm về?” Nàng đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo nở nụ cười.

“Là lấy.” Hắn sửa lại.

“Đúng, là lấy.” Bạch Lộ cười suýt bị sặc.

“Tâm tình tốt hơn chút nào chưa?” Thấy nàng nở nụ cười, Ngao Lãng cũng yên lòng.

Nghe vậy, nàng xấu hổ gật gật đầu.

“Ừm, cám ơn.” Biết hắn không muốn mình vì chuyện của Đại Thuyên ca mà tiếp tục buồn bực nữa mới chuẩn bị hết thảy, làm cho Bạch Lộ vừa ấm áp vừa cảm động.

Ngao Lãng không khỏi nhìn đến ngây ngốc, gương mặt rắn rỏi dần dần phiếm hồng, thậm chí lan rộng ra toàn thân, tập trung hướng về một vị trí, điều này làm cho hắn bắt đầu đứng ngồi không yên.

“Ứng Long đại nhân cùng ăn với ta.” Nàng bị bị nhìn chăm chăm mặt liền như hỏa thiêu, vội vàng mở miệng.

Hắn nóng tới mức đổ mồ hôi đầy đầu, “Ta không ăn mấy thứ này, ngươi dùng một mình là được rồi… Chờ ta một chút, ta sẽ mau chóng trở lại…” Còn chưa kịp nói xong, Ngao Lãng đã biến mất trong chớp mắt.

Đây là có chuyện gì?

Bản thân mình cư nhiên đối với Bạch Lộ nảy sinh dục vọng?

Ngao Lãng khôi phục bộ dáng Ứng Long, một mạch liền lao xuống cái hồ dưới núi, muốn để cho làn nước lạnh như băng làm nguội đi thân thể nóng rực khó chịu, hắn ở trong hồ đợi một lúc mới từ từ đi lên.

Khi Bạch Lộ nhìn thấy Ngao Lãng quay lại thì từ đầu đến chân hắn đã ướt như chuột lột, quần áo còn nhỏ nước tong tong khiến nàng không khỏi có chút kinh ngạc, cũng có chút buồn cười.

“Ngươi… vừa mới đi đâu vậy?”

“Khụ, bởi vì thời tiết quá nóng cho nên ta liền nhảy xuống hồ, muốn để chính mình mát mẻ một chút.” Ngao Lãng hít sâu mấy hơi, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh.

“Thật đúng là giống tiểu hài tử…” Nàng lấy ra khăn tay, muốn giúp Ngao Lãng lau đi những giọt nước trên mặt.

“Không được chạm vào ta!” Ngao Lãng vừa thấy nàng tới gần, cả người liền nhảy dựng lên, “Ta vẫn còn nóng quá, muốn đi tắm một chút… Rất nhanh sẽ quay lại… Ngươi chờ ta thêm lát nữa…”

Ngao Lãng ‘viu~’ một tiếng liền không thấy đâu, Bạch Lộ sững sờ ngồi trên ghế, nhìn lên trời, “Đã sang mùa thu, còn nóng như vậy sao?”

Mà Ngao Lãng đang ngâm trong hồ nước lại hé ra vẻ mặt thất bại, hắn hiểu rằng trước khi cơn xúc động trong cơ thể biến mất thì tốt nhất nên ở trong này, hắn cũng không hiểu vì sao lại đột nhiên muốn ôm lấy Bạch Lộ, những chuyện này trước đây chưa từng phát sinh bao giờ, mình rốt cuộc là làm sao vậy?

Nháy mắt đã đến đông chí[1], có điều ở phía nam kinh thành vẫn còn chưa có tuyết rơi. Tại tiết trời của năm cũ như thế này, một trận phong hàn nho nhỏ lại khiến cho Bạch Lộ mất đi mẫu thân vĩnh viễn.

Nàng năm nay đã mười sáu tuổi, mặc đồ tang, cùng với tỷ tỷ ở đại sảnh túc trực bên linh cữu, cậu cùng với các biểu ca đã đi nghỉ ngơi trước.

Bạch Anh lớn hơn hai tuổi chỉ lộ ra vẻ mặt bi thương cùng lạnh lẽo, không giống với muội muội bên cạnh giàn giụa nước mắt. Nàng nhàn nhạt mở miệng nói: “Muội về phòng ngủ trước đi.”

Bạch Lộ nức nở: “Muội muốn ở đây cùng nương…”

“Nương nhìn thấy muội khóc sướt mướt cũng sẽ khổ sở.” Bạch Anh thấp giọng nói.

“Tỷ tỷ không đau lòng sao?” Nàng nhắm chặt hai mắt, từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Đau lòng cũng không nhất thiết phải khóc.” Bạch Anh thở dài. “Chúng ta hẳn là nên vui mừng thay nương, nương cuối cùng cũng đã có thể đi tìm cha, từ sau khi cha qua đời, nương vẫn luôn luôn rất nhớ người, bây giờ bọn họ đã có thể gặp nhau, chỉ cần nghĩ như vậy là tốt rồi.”

“Ừm.” Bạch Lộ biết rõ, cha tuy là rể được kén vào nhà, thế nhưng lại cùng nương ân ái vô cùng, mặc dù hiểu được đạo lý này, ấy thế mà nước mắt vẫn không vì thế mà ngừng rơi.

Khi Bạch Lộ mang đôi mắt đỏ hoe trở lại sân của mình, trông thấy Ngao Lãng đang đứng chờ nàng ở cửa phòng, nước mắt lại không nhịn được mà vỡ đê.

“Ô ô… Oa…” Bạch Lộ khóc lớn nhào vào lòng hắn.

Ngao Lãng ôm lấy nàng một thân đồ tang, sinh lão bệnh tử vốn dĩ là chuyện mà phàm nhân phải trải qua, hắn chưa bao giờ cảm thấy khổ sở hay có một tia thương hại, nhưng mà nghĩ đến Bạch Lộ về sau cũng sẽ có một ngày như vậy, hắn mới biết được tâm mình hóa ra lại đau đến thế, hắn thực sự không thể chấp nhận chuyện này.

Hắn nên làm thế nào để ngày đó sẽ không tới?

Nên làm như thế nào để Bạch Lộ mãi mãi đời đời kiếp kiếp đều ở bên cạnh mình?

“Hôm nay… Không thể cùng ngươi đi ngắm trăng…” Nàng khóc thút thít, nghẹn ngào nói.

“Ta biết.” Ngao Lãng không yên lòng trả lời.

“Sức khỏe của nương luôn luôn không được tốt… Nhưng mà như vậy quá nhanh…” Bạch Lộ đem khuôn mặt đẫm lệ chôn chặt trong ngực hắn, lúc này nàng cũng bất chấp thẹn thùng cùng dè dặt, thầm nghĩ có người để dựa vào.

“Ừ.” Hắn cũng chỉ có thể đáp lại như vậy.

“Thật may có Ứng Long đại nhân ở bên cạnh ta…” Nàng thút thít, đem tất cả thương tâm hóa thành nước mắt.

Những lời này khiến cho tâm của Ngao Lãng xiết chặt lại, bởi vì người nên nói như vậy hẳn phải là hắn mới đúng.

‘Thật may có Bạch Lộ bên cạnh hắn…’

Ngao Lãng không biết được nếu như hắn mất đi nàng, bản thân sẽ làm ra những việc gì nữa, hắn thực sự rất muốn… vĩnh viễn… vĩnh viễn độc chiếm nàng, ngay cả Diêm Vương cũng không thể mang đi được.

Đúng, chỉ cần Bạch Lộ không chết, bọn họ sẽ không bao giờ tách ra.

Suy nghĩ này khiến cho trong lòng Ngao Lãng khẽ chấn động, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, nghĩ đến trên thiên đình còn rất nhiều tiên dược có thể trường sinh bất lão, chỉ cần cho Bạch Lộ ăn vào là có thể không cần lại lo lắng Diêm Vương sẽ đến cướp người cùng hắn.

Hắn nên nghĩ đến sớm một chút mới đúng.

Bạch Lộ lúc này cũng không biết được ý nghĩ của hắn, nàng đang đắm chìm trong nỗi đau mất mẹ, nước mắt vẫn không ngừng rơi, mãi cho đến ngày đưa tang người.

Vào một ngày tuyết rơi lả tả trắng xóa trời đất, nàng tiễn bước mẫu thân.

Cốc vũ[2]

Mùa hè ngày càng tới gần.

Hôm nay, sáng sớm Ngao Lãng đã tới Bạch phủ, từ sau khi mẫu thân của Bạch Lộ qua đời, hắn gần như mỗi ngày đều đến gặp nàng, cùng với Bạch Lộ nói chuyện mấy câu, muốn biết tâm tình của nàng có tốt lên hay không.

Trong lòng hắn thậm chí còn nghĩ, mẫu thân Bạch Lộ hiện tại đã qua đời, tâm tưởng của nàng cũng không còn gì vướng bận nữa, chính mình có lẽ có thể thi triển pháp thuật, khiến cho toàn bộ mọi người nơi đây quên đi sự tồn tại của nàng, như vậy liền có thể tự do đem Bạch Lộ rời đi, giấu ở một nơi không ai tìm thấy, ý niệm như vậy trong đầu Ngao Lãng ngày càng mạnh mẽ.

Ngao Lãng đứng ở trên mái nhà, vừa vặn nhìn thấy Bạch Lộ đang đi trên hành lang liền lén lút đi theo phía sau nàng.

Bạch Lộ cũng không có chú ý tới Ngao Lãng đến đây, nàng cứ thế thẳng đường hướng về phía phòng của tỷ tỷ, bởi vì mẫu thân đã mất, hiện tại tỷ tỷ là người ruột thịt thân thiết nhất của mình, nàng hi vọng hai tỷ muội có thể gặp gỡ nhiều hơn, không muốn phải chờ đến khi đối phương mất đi rồi mới cảm thấy hối hận.

“Muội có thể vào không?” Đi tới bên ngoài tẩm phòng của tỷ tỷ, trước hết Bạch Lộ đem cửa khẽ đẩy ra một khe hở nhỏ, ló đầu vào bên trong hỏi.

“Vào đi.” Bạch Anh đang để tỳ nữ giúp mình mặc quần áo liếc nhìn muội muội một cái, nhàn nhạt trả lời.

Bạch Lộ cười hì hì bước vào trong phòng, “Chỉ còn nửa tháng nữa, tỷ tỷ sẽ kế nhiệm vị trí vu nữ, muội có thể giúp gì được không?”

Bởi vì nương đã qua đời bốn tháng, vị trí vu nữ không thể cứ thế để trống như vậy, phải để cho người tiếp theo kế nhiệm, đây đã trở thành truyền thống của Bạch gia, cho nên cậu cùng với mọi người liền chọn ngày tốt, khoảng mồng năm tháng sau sẽ cử hành nghi thức.

“Vu nữ chẳng qua chỉ mà một cái danh hiệu, không có cái gì đáng để ngạc nhiên.” Bạch Anh vẻ mặt lơ đễnh.

“Nhưng mà…” Bạch Lộ muốn mở miệng giải thích tầm quan trọng của vu nữ đối với Bạch gia, khóe mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy chiếc túi hương màu tím bị người nào đó tùy ý đặt ở trên bàn, nét mặt chuyển thành sửng sốt, bất giác vươn tay ra lấy, bởi vì năm nàng tám tuổi, mẫu thân ngã bệnh cho nên nàng từng vụng trộm lấy nó từ trong từ đường ra, hướng Ứng Long đại nhân cầu mưa, tất nhiên ngay lập tức liền nhận ra nó.

“Thứ này tại sao lại để ở đây?” Nàng cẩn thận nâng nó lên tay hỏi.

Bạch Anh không để ý, nhìn thoáng qua, “Đó là vật trước khi nương lâm chung giao cho ta, vẫn luôn để ở đàng kia, quên mất không đặt lại vào từ đường.”

“Tỷ tỷ làm sao có thể quên? Cái này chính là vảy của Ứng Long đại nhân, là thứ vô cùng quan trọng, không thể vứt lung tung.” Bạch Lộ có chút không vui khi thấy tỷ tỷ khinh thường vật này, “Vạn nhất không thấy thì làm sao bây giờ?”

“Chỗ thắt lưng không vừa, mặt khác bả vai cũng khâu không tốt, nhớ giúp ta nói cho thợ may một tiếng, nhất định phải sửa lại nhanh một chút…” Bạch Anh mặc thử đồ xong, cùng tỳ nữ nói vài câu mới đổi lại bộ áo cánh ban đầu, “Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi.”

Tỳ nữ ôm lấy trang phục phải sửa lại, cúi người lui xuống.

Thấy Bạch Anh bộ dáng không quan tâm, Bạch Lộ liền cảm thấy tức giận.

“Tại sao ngươi cùng nương lại giống nhau đến vậy, đều tin tưởng rằng trên đời này thực sự có Ứng Long tồn tại?” Bạch Anh hậm hực trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, tự rót cho mình một chén trà vừa mới pha, “Tổ tiên tuy rằng có nói như vậy, nhưng mà đã hơn ba trăm năm, cũng không có ai từng thực sự gặp được Ứng Long đại nhân, ngay cả nương cũng không có–“

Bạch Lộ vội vàng cắt lời, “Ứng Long đại nhân là có thật!”

“Như vậy ngươi gọi hắn ra cho ta xem một cái, không tận mắt nhìn thấy, ta một chút cũng không tin tưởng.” Bạch Anh uống một ngụm nước trà. “Ta chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe.”

“Mắt thấy tai nghe?” Bạch Lộ lặp lại một lần.

“Không sai! Ví dụ như quyền thế, địa vị cùng của cải, những thứ vinh hoa phú quý mới là cái mà ta trông thấy, cũng là những món đồ mà ta thật sự muốn có…” Bạch Anh bày ra thái độ kiêu căng nói: “Chỉ cần trở thành vu nữ, người khác sẽ không bởi vì ngươi là cái nữ tử mà dám ở trước mặt ngươi vô lễ, hơn nữa lại còn phải có ba phần kính trọng đối với ngươi, quan trọng nhất chính là vu nữ có thể kén rể, không phải giống với những nữ tử bình thường, cả đời đều phải xem sắc mặt của trượng phu mà sống qua ngày, cho dù trượng phu muốn nạp thêm vài tiểu thiếp vào cửa cũng không được phép lên tiếng, bằng không sẽ bị người đời đàm tiếu.”

“Nhưng mà… Không phải nhất định sẽ như vậy…” Nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp, thông minh lại có năng lực ở trước mặt, Bạch Lộ phát hiện chính mình một chút cũng không hiểu nổi nàng, cảm thấy thật xa lạ.

Bạch Anh cao ngạo liếc mắt nhìn muội muội của mình như đang giễu cợt nàng không biết chuyện, “Chỉ cần tuyển vị hôn phu vào cửa, hắn phải nghe lời ta nói, muốn ta ngược lại phải phục tùng sự sai bảo của nam nhân, ta chịu không được, cho nên mới hi vọng nương truyền vị trí vu nữ cho ta.”

“Nhưng mà Ứng Long đại nhân thực sự tồn tại, tám năm trước phương bắc xảy ra hạn hán, về sau chính là Ứng Long đại nhân ban mưa xuống, đây là sự thật, muội không có gạt tỷ…” Nếu tỷ tỷ có thể thấy Ứng Long đại nhân, nói không chừng nàng sẽ tin, trong lòng Bạch Lộ nghĩ như vậy.

Bạch Anh ngẩng cao mặt lên xem thường, “Kia chẳng qua là đúng dịp, vừa khéo lúc ấy có mưa rơi xuống, cùng với Ứng Long đại nhân trong miệng của ngươi một chút quan hệ cũng không có.”

Bạch Lộ nhìn vào túi hương đang được mình cẩn thận nâng trong lòng bàn tay nói: “Nếu như Ứng Long đại nhân nghe được tỷ tỷ nói như vậy, nhất định sẽ vô cùng thất vọng.”

“Ta không muốn cùng ngươi tranh cãi chuyện nhàm chán này nữa, tóm lại vị trí vu nữ là ta kế thừa, có tin hay không là chuyện của ta.” Bạch Anh vẫy vẫy tay, “Ngươi cầm cái kia mang về từ đường giúp ta.”

“Được.” Bạch Lộ tự nguyện gánh vác nhiệm vụ này.

Bạch Lộ cẩn trọng nâng lên túi hương, đi về phía từ đường.

“Tỷ tỷ sẽ trở thành vu nữ, nhưng nàng lại không tin tưởng thực sự có Ứng Long đại nhân… Chuyện này tốt nhất đừng để cho Ứng Long đại nhân biết, bằng không hắn sẽ rất khó chịu…” Nàng tự nhủ.

Ngao Lãng ở trên mái nhà nghe thấy hai tỷ muội nói chuyện, trong lòng không khỏi cười lạnh–

Nha đầu ngốc, người khác có tin hay không, một chút ta cũng không để ý, chỉ cần ngươi tin tưởng là đủ rồi.

Ngao Lãng chỉ quan tâm tới suy nghĩ của Bạch Lộ.

Khi Ngao Lãng theo Bạch Lộ đi tới từ đường thờ phụng bức họa chính mình, nhìn Bạch Lộ nhẹ tay đem túi hương màu tím đặt lên chiếc đĩa đựng đồ trên bàn thờ, chỉ sợ làm hỏng mấy chiếc vảy bên trong, thái độ thận trọng như vậy làm cho khóe miệng của hắn bất giác thoáng nổi lên ý cười.

“Tranh này là ai vẽ? Một chút cũng không uy phong, căn bản không giống ta.” Hắn lên tiếng nói.

Bạch Lộ giật nảy mình, xoay người nhìn thấy Ngao Lãng, có chút chột dạ hỏi: “Ngươi… ngươi tới đã bao lâu rồi?”

“Vừa mới đến.” Ngao Lãng nói dối.

Nàng thở hắt ra, may mắn hắn không nghe thấy những lời tỷ tỷ nói.

“Thần khí của ta so với tên Ứng Long trong bức họa này còn cao hơn một bậc.” Hắn rất không vừa lòng trừng mắt nhìn bức họa nói.

“Nghe nương kể bức họa tổ tiên để lại đã từng không cẩn thận bị thiêu hủy mất rồi, cho nên hai, ba trăm năm qua vẫn luôn đi tìm họa sĩ vẽ đi vẽ lại bức tranh đó, có điều càng lúc càng cảm thấy không thể nào sánh được với bản gốc.” Bạch Lộ cười cười, sóng mắt lưu chuyển, “Tất nhiên người thật vẫn là anh tuấn đẹp đẽ nhất.”

“Cái này còn phải nói.” Ngao Lãng mặt ửng đỏ, khuôn mặt anh tuấn nghiêng qua một bên, không muốn để nàng nhìn thấy.

“Thì ra Ứng Long đại nhân cũng biết thẹn thùng.” Nàng che miệng cười nói.

“Ta thẹn thùng lúc nào?” Hắn hung hăng trừng mắt nhìn nàng.

“Lúc nãy mặt vừa mới đỏ xong.” Bạch Lộ càng cười lớn tiếng, lập tức xoay người chạy ra khỏi từ đường.

“Xem ta ăn ngươi!” Ngao Lãng có chút thẹn quá hóa giận, biến trở lại hình dáng Ứng Long, còn mở lớn miệng, làm bộ muốn đem nàng một ngụm nuốt vào bụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.