Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 154: Q.1 - Chương 154




Khâu Tam cắn răng mấy cái, giờ mới cứng ngắc ngoái đầu lại nhìn Thần Niên, còn chưa mở miệng đã cười khì, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vui mừng khi tình cờ gặp lại người xưa, nói: “Ối chao, khéo quá! Lại được gặp Tạ cô nương ở chốn này, gần đây cô có khỏe chăng?”.

Thần Niên không lên tiếng, chỉ đứng đó nhìn y.

Khâu Tam cũng cảm thấy vô duyên, ủ ê gãi gãi đầu, suy nghĩ một phen rồi mới thử hỏi Thần Niên: “Cô nương định đi đâu thế? Có cần tôi phái binh tiễn cô nương không?”.

Thần Niên nghe ra ý của y muốn thả mình đi, liền đáp: “Không cần, cảm tạ”. Nàng nói xong bèn đi ngay, đi được hai bước thì dừng lại, chần chừ một lát mới trở lại chỗ Trịnh Luân, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, không phải ta cố tình làm ngươi bị thương. Ngày ấy ngươi thả ta đi, thực lòng ta cảm kích muôn phần”.

Trịnh Luân cụp mắt xuống, lãnh đạm nói: “Tạ cô nương khách khí rồi”.

Thần Niên gượng gạo mỉm cười, xoay người bỏ đi, nhưng lại chẳng liếc Lục Kiêu lấy một cái. Lục Kiêu nhận ra nàng tức lắm rồi, không dám rầy rà thêm nữa, vội đuổi theo. Hai người một trước một sau đi một mạch hơn mười dặm về hướng Bắc, Thần Niên vẫn không có ý dừng lại, Lục Kiêu đành theo sát kéo lấy tay nàng, nói nhỏ: “Tạ Thần Niên, ta sai rồi”.

Thần Niên lại vẫn giận lắm, dùng sức hất tay hắn ra, mải miết đi tiếp. Lục Kiêu thấy thế, vội vã lách mình chắn trước mặt nàng, nói giọng hối lỗi: “Tạ Thần Niên, ta sai rồi!”.

Thần Niên giận dữ ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nói: “Lục Kiêu Lục đại gia, ngài không sai! Ngài dũng mãnh vô địch, thấy chết không sờn, ngài thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành, ngài sai ở đâu chứ?”.

Lục Kiêu ấp a ấp úng không nói nên lời, nghẹn lời một lúc mới nói: “Ta tức hắn nói mấy câu đó, lại càng tức hắn đối xử với cô như thế, ta không thích cô nói những lời đó với hắn…”.

“Ta cũng không thích! Ta cũng không thích!” Thần Niên khàn giọng nói, cố nén nước mắt, nhưng lại làm cho hốc mũi cay sè, “Huynh tưởng ta thích nói với người khác những câu đó? Huynh tưởng ta sẵn sàng để lộ việc này cho người khác xem? Huynh tưởng ta sẵn lòng nhận sự thương cảm của người khác? Ta không muốn, ta tuyệt đối không muốn! Ta thà rằng bị người ta đâm cho vài đao cũng không muốn người khác thương hại ta!”.

Lục Kiêu nghe mà đau lòng, lại không biết khuyên giải nàng thế nào, sau một hồi ngơ ra đó đã dứt khoát tiến lên, duỗi tay ôm Thần Niên vào lòng, dùng sức áp đầu nàng vào lồng ngực mình.

Thần Niên lại nói vài câu nữa, cuối cùng không nhịn được nghẹn ngào bật khóc. Từ nhỏ nàng đã ưa mạnh háo thắng, lại hay sĩ diện, nói với Trịnh Luân những câu đó là trong lòng đã hết sức đau buồn, nào ngờ Lục Kiêu lại lỗ mãng thiếu suy nghĩ đến vậy, chỉ vì tranh khí phách trong chốc lát mà bất chấp tính mạng đọ sức với Trịnh Luân.

Lục Kiêu nhất mực im lặng, chỉ ra sức ôm chặt Thần Niên.

Thần Niên khóc lóc một hồi, những tủi thân trong lòng được trút hết ra ngoài liền thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng đến khi đầu óc bình tĩnh lại bèn thấy xấu hổ ngay tức khắc. Lục Kiêu vẫn ôm nàng rất chặt, nàng kín đáo toan giãy ra, nhưng lại không thoát ra được. Nàng nghĩ ngợi rồi nói thẳng: “Lục Kiêu, huynh buông ra đi, ta không sao rồi”.

Lục Kiêu nghe vậy sững người, giờ mới nới lỏng vòng ôm, lui liền về phía sau hai bước mới dừng lại, khuôn mặt cũng lộ vẻ lúng túng, không biết phải nói gì với Thần Niên.

Thần Niên thầm nghĩ, giờ mà càng ngại ngùng thì càng khó xử, chi bằng cứ thoải mái thì hơn, nàng bèn nói: “Cảm ơn ngươi đã an ủi ta, ta không sao rồi, giờ chúng ta phải mau đi tìm bọn Thôi Tập, tránh để mọi người lo lắng”.

Lục Kiêu cũng vội vàng gật đầu theo, đáp: “Được”.

Hai người đều có ý né tránh việc vừa rồi, không ai đề cập đến nữa, chỉ gấp rút đi về phía trước.

Thần Niên đi thêm một đoạn nữa thì thấy Triêu Dương Tử và Tịnh Vũ Hiên dẫn theo người trong trại chạy tới trước mặt. Tiêu Hầu Nhi vừa thấy hai người Thần Niên thì khuôn mặt lập tức vui mừng hẳn lên, gọi rống lên từ đằng xa: “Sư tỷ! Sư tỷ!”.

Triêu Dương Tử đi đến trước, việc đầu tiên ông làm khi đến nơi là quan sát Thần Niên và Lục Kiêu từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: “Có bị thương không?”.

Thần Niên cười đáp: “Không sao”.

Triêu Dương Tử giờ mới yên lòng, nhưng lại nói thêm: “Hiếm thấy, hiếm thấy, trước kia ta nghe sư đệ nhắc tới Trịnh Luân, nói người này tuy tuổi tác còn trẻ, song lại là nhân tài luyện võ, ngay cả sư đệ ta cũng không thể nắm chắc phần thắng cậu ta. Hai người các ngươi lại có thể lành lặn trở ra từ trong tay cậu ta, cũng xem như là số đỏ”.

Tịnh Vũ Hiên nghe thế lại hờn mát bảo: “Nếu không phải hắc lão đạo ngươi phá thần công của ta, chỉ một tên Trịnh Luân thì thấm vào đâu!”. Bà nói xong lại quay đầu về phía Thần Niên, quát: “Nha đầu, ngươi có muốn theo ta tẠNgũ Uẩn thần công không?”.

Triêu Dương Tử nghe xong câu này mà quýnh cả lên, Thần Niên sợ hai người lại đấu võ mồm, đến trước mặt Triêu Dương Tử, nói: “Bọn họ ở cách đây không xa, rồi đám người của đỉnh Hổ Khẩu cũng ở gần đây nữa, chúng ta về núi Ngưu Đầu trước rồi hẵng nói tiếp”.

Tiêu Hầu Nhi nghe thế, lấy làm lạ hỏi: “Chúng ta về núi Ngưu Đầu á? Không làm ăn ở sườn Phi Long nữa sao?”.

Thần Niên nói: “Không làm nữa, sườn Phi Long sắp có quân binh rồi, chúng ta không dây vào được đâu”.

Mọi người mặc dù không cam lòng, song mấy bữa nay cũng đã làm nhiều vụ làm ăn, đoạt được rất nhiều rồi, giờ thấy Thần Niên muốn quay về núi Ngưu Đầu, tuyệt nhiên không một ai ra mặt phản đối.

Việc bọn họ về núi Ngưu Đầu không đề cập tới, lại nói đến phía Trịnh Luân và Khâu Tam, Trịnh Luân mặc cho thân binh băng bó sơ sài cánh tay bị thương của mình, thấy viên phụ tá muốn nói lại thôi, Trịnh Luân nghĩ ngợi rồi lên tiếng: “Khỏi cần che giấu chuyện hôm nay cho ta, ta sẽ đến thỉnh tội với thế tử gia”.

Hắn đã nói vậy, phụ tá giờ mới yên lòng, nói tiếp: “Thống lĩnh yên tâm, nếu thế tử gia hỏi, thuộc hạ cũng sẽ biện bạch vài câu cho thống lĩnh”.

Trịnh Luân lắc đầu, nói: “Không cần đâu, có sao thì cứ nói vậy là được”.

Phụ tá đồng ý, Khâu Tam đứng cạnh lại tưởng bọn họ nói đến chuyện đụng độ Thần Niên hôm nay, không nhịn được nói xen vào: “Trịnh tướng quân, có mấy câu này không biết tôi có nên nói hay không”.

Trịnh Luân cũng không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn y.

Khâu Tam chờ hồi lâu mà không nghe thấy câu trả lời của hắn, đành phải tự quyết định nói: “Tôi cảm thấy là, việc này đương nhiên không thể giấu thế tử gia được, nhưng nói như thế nào lại là ở chúng ta. Chỉ cần nói ngài tình cờ gặp Tạ cô nương ở sườn Phi Long, vốn định khuyên cô ấy trở về nhưng lại bất cẩn xảy ra tranh chấp với cô ấy, cuối cùng vì không dám làm cô ấy bị thương nên đành thả đi. Ngài nói xem như vậy được không? Nói như thế vừa coi như chúng ta không bịa đặt, lại không đến mức chọc giận thế tử gia. Ngài nói có phải không?”.

Trịnh Luân nói: “Tùy ngươi”.

Khâu Tam lại nói: “Nếu vậy, tôi cảm thấy ngài cũng không cần phải đặc biệt viết thư thỉnh tội với thế tử gia vì việc này”.

Trịnh Luân nhìn y rồi mới lên tiếng: “Ta thỉnh tội không phải vì việc hôm nay”.

Khâu Tam không nghe được đoạn đối thoại giữa Thần Niên và Trịnh Luân trước đó, không khỏi tỏ vẻ khó hiểu: “Vậy là vì…”.

Trịnh Luân nở nụ cười gượng gạo, đáp: “Là chuyện ở Thanh Châu trước kia, ngày Tạ cô nương bỏ trốn khỏi thế tử gia, lúc soát thành ta vốn đã phát hiện ra Tạ cô nương, nhưng lại không bẩm báo với thế tử gia”.

Khâu Tam nghe mà trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau vẫn chưa khép miệng lại được. Lúc ấy tuy y đã ở trong quân của Tiết Thịnh Anh nhưng vẫn biết Phong Quân Dương vì tìm kiếm Thần Niên mà thiếu chút nữa lật ngược cả thành Thanh Châu, tuyệt đối không tưởng tượng nổi Trịnh Luân lại thả nước giữa dòng, để Thần Niên chạy trốn.

Sau một lúc lâu, Khâu Tam mới tràn đầy khâm phục mà thở dài: “Trịnh tướng quân, lá gan ngài cũng to thật”, thoáng khựng lại rồi cảm thán nói tiếp: “Ngài có nghĩa khí hơn tôi nhiều, Khâu Tam hổ thẹn”.

Trịnh Luân cũng không rõ tại sao lúc ấy mình lại thả Thần Niên, là bất bình thay cho Vân Sinh tiểu thư hay là bị nước mắt Thần Niên làm cho cảm động? Song hắn đã làm thế rồi, sẽ không nghĩ rằng có thể vĩnh viễn giấu thế tử gia, hiện giờ bị bóc trần, ngược lại lòng dạ bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Vừa nghĩ như thế, hắn dứt khoát viết từ đầu chí cuối sự việc vào trong thư, sai khoái mã đưa đến cho Phong Quân Dương.

Phong Quân Dương ở Vân Tây, lúc nhận được thư thì đã là mười ngày sau, trước đó, chàng cũng đã nhận được tin mật, biết được việc này. Nhưng sau khi nhìn thấy thư do tự tay Trịnh Luân viết, chàng chỉ nhắm mắt trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi Thuận Bình: “Hắn làm như vậy là vì Vân Sinh, hay là vì Thần Niên?”.

Trên trán Thuận Bình hơi rịn mồ hôi, nghĩ đi nghĩ lại mới ra quyết định, đáp: “Tiểu nhân thấy thì huynh ấy làm thế hẳn là vì Vân Sinh tiểu thư”. Y ngừng lại một lát, nói tiếp: “Lúc ở Thanh Châu huynh ấy đã từng nói đôi câu bất bình thay Vân Sinh tiểu thư”.

Thuận Bình kinh hồn khiếp vía hồi bẩm hết câu này, môi mấp máy vài lần rồi cuối cùng cũng khép chặt. Y biết mình đã cố gắng hết sức rồi, nói thêm nữa chỉ e là chữa lợn lành thành lợn què. Thuận Bình không nhịn được thầm mắng Trịnh Luân, một củ khoai lang nóng bỏng tay như thế, người khác trốn còn không kịp, tên ngốc kia lại còn tự mình lấy tay hạ nhiệt, đúng là không thiết sống nữa mà.

Phong Quân Dương vẫn luôn không có động tĩnh gì, một lúc lâu sau mới khe khẽ bật cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Vì Vân Sinh?”.

Lần đầu tiên còn nói là vì Vân Sinh thả Thần Niên được, chứ lần thứ hai thì sao đây? Cũng là vì Vân Sinh nên mới vào trong núi tìm kiếm Thần Niên? Nếu thật là chỉ muốn dọa để Thần Niên bỏ đi, hà tất trước đó phải ẩn thân bên trong xe?

Khóe môi Phong Quân Dương thốt ra lời mai mỉa nhàn nhạt, lẩm bẩm khen: “Giỏi cho một Trịnh Luân cúc cung vì chủ!”.

Thấy chàng phản ứng như vậy, Thuận Bình đến nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn lấy một cái, lại càng cúi đầu thấp hơn, ai ngờ Phong Quân Dương lại chỉ lạnh nhạt nói: “Viết thư cho hắn, bảo hắn tự đi lĩnh hai mươi quân côn. Chuyện như thế này chỉ có một lần, nếu còn có lần sau thì tình cảm chủ tớ mười mấy năm của chúng ta cũng hết”.

Thuận Bình lanh tay lẹ chân đi thẳng ra cửa, mãi đến khi đi ra ngoài thật xa rồi mới thở một hơi thật dài. Y vừa đi chẳng bao lâu thì có một gã trai áo xám được dẫn vào trong viện của Phong Quân Dương, đợi ngoài thư phòng rất lâu rồi mới cúi đầu vào cửa, tỉ mỉ báo cáo tin tức do thám được từ vương đình Mạc Bắc cho Phong Quân Dương nghe.

“… Đứa con côi của vương nữ ở vương đình Tiên thị do Thiền vu Thác Bạt Nghiêu đích thân đón về từ một bộ lạc nhỏ ở Tây Hồ. Nghe nói là năm đó sau khi Thác Bạt Hề chết, vương nữ bất mãn việc huynh trưởng trắng trợn đề bạt họ nhà vợ, trong cơn tức giận chỉ dẫn theo mấy hộ vệ đi về phía Tây. Không ngờ lại gặp sa tặc(*) giữa nơi đại mạc, tất cả hộ vệ tùy thân đều chết sạch, vương nữ một thân một mình trốn vào sâu trong đại mạc, được một thủ lĩnh của bộ lạc nhỏ ở Tây Hồ cứu được rồi đưa về bộ lạc. Sau khi vương nữ dưỡng thương khỏe lại, phái người quay về vương đình Tiên thị dò la thì mới hay huynh trưởng Thác Bạt Quân đã ốm chết, chức Thiền vu lọt vào tay đường huynh. Vương nữ bèn ở lại bộ lạc nhỏ kia, gả cho thủ lĩnh nọ. Sau khi hai người thành thân cũng ân ái một thời gian, nhưng sau đó thủ lĩnh nọ lại lấy một người vợ khác, vương nữ sầu muộn không vui, vài năm sau liền qua đời, chỉ để lại một cô con gái, đó chính là cô gái Thác Bạt Nghiêu đón về.”

(*) Chỉ đạo tặc chuyên cướp bóc giữa sa mạc.

Gã trai nói một mạch rất nhiều, khó tránh khỏi miệng lưỡi khô rang. Phong Quân Dương chỉ chén trà trên bàn bên cạnh gã, thản nhiên nói: “Nghỉ một chút rồi nói tiếp”.

Gã trai vội tạ ơn, nâng chén trà lên làm liền đôi ngụm trà ấm, cẩn thận đặt chén xuống rồi nói tiếp: “Thác Bạt Nghiêu rất coi trọng nàng, trông nom cũng rất chặt chẽ, tiểu nhân cố gắng bao phen song vẫn chưa gặp được một lần”.

Ngón tay Phong Quân Dương gõ nhè nhẹ lên tay ghế tựa, im lặng một hồi rồi bất chợt hỏi: “Linh cốt kia là thứ gì?”.

Gã trai đáp: “Nó là thánh vật của bộ tộc Thác Bạt của Tiên thị, là trời cao ban cho tộc Thác Bạt, là tín vật nắm giữ vương quyền của Tiên thị. Nhưng cụ thể là thứ gì thì chỉ có tộc trưởng của tám thị tộc lớn ở Tiên thị mới biết, người bình thường đều chưa từng thấy bao giờ, chỉ biết có hai miếng, một miếng trên người Thác Bạt Nghiêu, miếng còn lại trên người đứa con mồ côi của vương nữ”.

Phong Quân Dương nghe vậy liền cười mà nói: “Nếu đã ở trên người kẻ sống, sao lại chưa có ai từng nhìn thấy?”.

Gã trai cũng cười hì hì hai tiếng theo chàng, rút ra một mảnh da dê mềm từ trong túi quần, khom lưng dâng bằng hai tay lên trước bàn của Phong Quân Dương, nói: “Thiếu chủ quả nhiên anh minh! Đứa con côi của vương nữ bị Thác Bạt Nghiêu trông rất kĩ, không thể tìm được cách đến gần, nhưng một cô thị nữ bên cạnh Thác Bạt Nghiêu lại bị tiểu nhân mua chuộc, vẽ hình dáng thứ đó ra, nói nó là miếng ngọc cổ, chẳng hiểu tại sao lại gọi là linh cốt”.

Phong Quân Dương mở mảnh da dê ra xem kĩ, nói: “Xem hình dạng, hình như là răng nanh của mãnh thú”.

Người nọ đáp: “Tiểu nhân cũng nghĩ vậy, Tiên thị vốn là bộ tộc man di, thần thú mà Thác Bạt thị tôn thờ là Lang thần, có lẽ là chạm khắc ngọc cổ thành hình dáng răng sói”.

Phong Quân Dương nhẹ nhàng gật đầu, nhìn mảnh da dê kia rồi thuận tay ném lên bàn.

Gã trai lưỡng lự một chút, đoạn nói: “Mặc dù không thể nhìn thấy đứa con mồ côi của vương nữ, nhưng theo tiểu nhân thấy, hẳn không phải là Vân Sinh tiểu thư”.

Phong Quân Dương ngước mắt nhìn gã, cười hỏi: “Tại sao lại thấy thế? Chỉ dựa vào thân thế giống nhau từ đoạn kịch kia sao? Nội dung có thể có vài phần sự thật, có điều lúc ấy vương nữ không đi về Tây, mà là xuôi xuống Nam”.

Ngày ấy sau khi rời khỏi núi Thái Hành, Phong Quân Dương đi thẳng theo đường bộ đến Thái Hưng, một là để che giấu hành tung lúc trước, định sẵn sẽ đến Thái Hưng thăm người cô, hai cũng là vì việc Vân Sinh mất tích.

Sau khi đến Thái Hưng, Hạ Trăn không hề giấu Phong Quân Dương việc Vân Sinh mất tích, cũng nhờ hỗ trợ điều tra ngầm trong biên giới Vân Tây, bởi có manh mối cho rằng ngày Vân Sinh mất tích, có một nhân vật khả nghi ra khỏi cửa thành phía Nam, đi về hướng bến đò ven sông. Nếu như vượt sông, vậy thì chỉ có hai nơi để đi, một là Giang Nam, một là Vân Tây.

Hạ Trăn thoạt nhìn có vẻ không có gì giấu chàng, nếu không phải Hạ Trạch trước đó đã từng tìm ông ta, e là Phong Quân Dương trong chốc lát cũng không thể nhìn ra sơ hở. Biểu hiện của Hạ Trăn thật sự quá tốt, giống bậc phụ thân vì ái nữ mất tích mà lo lắng đêm ngày, vì hiềm thanh danh của gia tộc nên không thể không che đậy việc này, chỉ có thể phái người âm thầm tìm kiếm hỏi thăm, dù lòng nóng như lửa đốt nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như chẳng có chuyện gì.

Nhưng cô của chàng lại hiểu rõ lòng phu quân đã chung sống với mình từng ấy năm qua, ở chỗ không người đã nắm chặt tay cháu mình, run giọng nói: “Đừng tin Hạ Trăn, ông ta đang diễn kịch, luôn luôn diễn kịch. Nhất định ông ta biết tung tích của Vân Sinh, nhất định là vì con gái của ả tiện nhân, nên ông ta giấu giếm chuyện gì đó. Vân Sinh không có ở nhà, nhất định là có liên quan đến con ngốc kia! Vân Sinh sẽ không đến Vân Tây của chúng ta, con bé bị mang đi phương Bắc rồi, thị nữ của con ngốc kia nói từng nhìn thấy người của phía Mạc Bắc, mà ả tiện nhân đó lại là kẻ sa cơ xuất thân từ Mạc Bắc”.

Mặc dù đã rất lâu rồi, nhưng Phong Quân Dương dường như vẫn còn cảm nhận được sự lạnh lẽo và run rẩy nơi đầu ngón tay cô mình khi ấy, chàng chậm rãi siết tay lại, đưa mắt nhìn gã trai áo xám, nói: “Vân Sinh vừa mới mất tích, Mạc Bắc liền truyền đến tin tức Thác Bạt Nghiêu tìm được đứa con mồ côi của vương nữ, có phải trùng hợp quá mức rồi không?”.

Gã trai nọ là tâm phúc của Phong Quân Dương, rất được chàng tín nhiệm, mới được phái đến Tiên thị ở Mạc Bắc tra xét việc này, giờ nghe Phong Quân Dương nói thế bèn trình bày quan điểm của mình: “Từ Thái Hưng đến vương đình Mạc Bắc, tiểu nhân đi một mạch thật nhanh cũng mất hơn một tháng. Nếu người bọn Tiên thị mang đi là Vân Sinh tiểu thư, bọn chúng còn phải che giấu hành tung, chắc chắn không thể nhanh hơn tiểu nhân được. Nhưng Vân Sinh tiểu thư mất tích ở Thái Hưng từ mùng Chín tháng Mười một, đứa con của vương nữ cũng đến vương đình tầm giữa tháng Mười một, thời gian trong đó không khớp”.

Phong Quân Dương trầm mặc không nói năng gì, lát sau mới lên tiếng: “Có lẽ là Thác Bạt Nghiêu cố tình làm vậy”.

Nếu chàng là Thác Bạt Nghiêu, để không tiết lộ thân phận thật sự của con gái vương nữ, đương nhiên sẽ làm một vài hiện tượng giả để đánh lạc hướng quần chúng, khiến người khác không thể suy đoán theo lẽ thường được nữa.

Gã trai kia nghe chàng nói vậy, dù không ủng hộ, song vẫn nói hùa theo: “Cũng có khả năng”.

Kỳ thực, tuy Phong Quân Dương nói thế nhưng chính chàng cũng biết đây chẳng qua là một khả năng cực kỳ nhỏ, thiên hạ rộng lớn, dù có việc trùng hợp, song dẫu sao ít lại càng ít. Hiện giờ chỉ có thể xác định việc Vân Sinh mất tích có liên quan tới chuyện thê tử đầu tiên chưa vào gia phả của Hạ Trăn, nhưng Hạ Trăn lại cố tình giấu giếm, những manh mối có thể điều tra thật sự quá ít. Lúc chàng rời khỏi Thái Hưng từng để người lại điều tra việc năm đó, tuy nhiên đã gần nửa năm rồi mà chẳng tra ra được gì.

Chuyện đã qua lâu rồi, hậu viện của phủ thủ thành sau một trận hỏa hoạn đã khiến mọi dấu vết bị cháy sạch bách, chỉ chừa lại một cô ngốc được Hạ Trăn nuôi trong tiểu viện vắng lặng, người thường đều không nhìn thấy.

Phong Quân Dương đưa tay day huyệt thái dương, dừng lại một khắc rồi hỏi tiếp: “Phía Tiên thị còn có tin gì khác không?”.

Gã trai đáp: “Trước đây Thác Bạt Nghiêu đã diệt trừ thế lực của hai thị tộc chống đối gã ta, sau có được đứa con côi của vương nữ và linh cốt kia nên được tám thị tộc lớn chấp thuận. Trước khi tiểu nhân đến, nghe nói Thác Bạt Nghiêu tính dời đô đến đô thành Thượng Kinh của Mạc Bắc ngày trước, đang thương thảo việc này cùng tộc trưởng các thị tộc”.

Phong Quân Dương nghe thấy thế liền nhíu mày, một lúc sau mới thở dài nói: “Giỏi cho tên Thác Bạt Nghiêu, lại có dã tâm và quyết đoán nhường ấy”.

Thêm một lúc nữa, Phong Quân Dương mới đưa mảnh da dê trên bàn cho gã trai nọ, nói: “Ngươi đi đường vất vả, xuống nghỉ ngơi trước đi, hai ngày nữa vẫn cần ngươi tự mình đi Thái Hưng một chuyến, giao mảnh da dê này cho cô của ta, xin bà nghĩ cách tra xem liệu có ai đã từng nhìn thấy vật ấy chưa”.

Gã trai đứng dậy đón mảnh da dê, cẩn thận lui ra ngoài.

Phong Quân Dương chỉ thấy mỏi mệt, tựa cả người vào ghế, cầm cái phi tiêu trên bàn lặng lẽ ngắm nghía.

Đầu ngón tay chàng vuốt ve cái phi tiêu, bên môi lại khẽ nở nụ cười gượng, ngửa mặt trên ghế ngơ ngẩn xuất thần một lát rồi mới xốc lại tinh thần xử lý công vụ trên bàn. Vừa mới xem được vài tờ công văn thì Thuận Bình vội vàng đi từ ngoài vào, thấp giọng nói với chàng: “Thịnh Đô cử mật sứ đến, Vương gia mời người qua đó”.

Cuối cùng cũng tới! Chân mày Phong Quân Dương hơi động, đưa mắt về phía Thuận Bình, hỏi: “Biết là chuyện gì không?”.

Giọng Thuận Bình khó nén phấn khởi, trả lời ngắn gọn: “Việt vương phụng chiếu giết Lĩnh Nam vương, hoàng đế lại nói Việt vương giả mạo chỉ vua lạm sát, xử tử Việt vương làm cho chư vương họ Tề phẫn nộ, muốn làm ‘diệt loạn thần’. Đại quận chúa thuyết phục Hoàng đế, mời vương gia mang binh vào triều bình định”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.