Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 145: Q.1 - Chương 145: Cửu biệt tương phùng




Editor: Hạ Mộc

Thần Niên biết Ôn Đại Nha sáng sớm liền mang theo Đại Ngốc ra ngoài, đến chỗ khe suối truy điệu hai huynh đệ đã mất, giờ nghe nói hắn muốn tìm mình, trong lòng bất giác khẽ động, bước chân bên dưới liền nhanh hơn một chút.

Đến khi đi đi được nửa đường, liền gặp Ôn Đại Nha và Đại Ngốc đang đứng ở cửa nhìn quanh về nàng, trong ngực Ôn Đại Nha đang ôm không phải thứ gì khác, đúng là loan đao của Lục Kiêu.

Thần Niên đi nhanh vài bước, cầm loan đao trong ngực Ôn Đại Nha tinh tế đánh giá, trên mặt khó nén khỏi vui mừng hỏi: “Các người tìm được ở đâu vậy?”

Ôn Đại Nha cố không đáp lời nàng, chỉ chỉ dưới chân núi nói với nàng: “Tạ cô nương, có bằng hữu tới tìm cô, chúng ta kêu hắn qua đây, nhưng hắn không chịu.”

Thần Niên nghe vậy có chút nghi hoặc, theo bản năng nhìn theo hướng Ôn Đại Nha chỉ, chỉ thấy dưới sơn đạo có hơn bảy tám người cưỡi ngựa, trước mặt là một nam tử đứng ghìm ngựa, lẳng lặng nghiêm mặt nhìn về phía nàng.

Chỉ liếc mắt một cái, thân thể Thần Niên phút chốc cứng đờ. Đúng là người mỗi khi nhớ đến nàng không biết là yêu hay hận, Phong Quân Dương.

Hai người cách nhau một khoảng chỉ bằng cự ly của một mũi tên, gần đến nỗi cơ hồ có thể trông thấy khuôn của người đối diện. Thần Niên không xoay người bỏ chạy, Phong Quân Dương cũng không tiến lên một bước, hai người đứng cách xa hơn trăm bước nhìn nhau, như ngày ấy trên sông Tử Nha.

Hai tay Phong Quân Dương nắm chặt dây cương mới tự kiềm chế được mình không tiến lên, chỉ đứng ở đó quan sát Thần Niên. Khuôn mặt của nàng thay đổi rất nhiều, dáng người cũng cao hơn không ít, cánh tay trái treo trước người, tay phải cầm loan đao hắn vừa mới trả lại, loan đao của Lục Kiêu. Trên khóe môi Phong Quân Dương đột nhiên lộ ra một nụ cười tự giễu, nhẹ nhàng gật đầu với Thần Niên, quay ngựa trở về.

Thuận Bình ngàn vạn lần không thể tưởng tượng được Phong Quân Dương rốt cuộc chỉ nhìn Thần Niên liếc qua một cái liền rời đi, hắn trố mắt vội thúc ngựa theo sát đi lên, ở phía sau Phong Quân Dương thấp giọng khuyên nhủ: “Thế tử gia, khó khăn lắm mới gặp được, sao người không đi qua nói mấy câu?”

Phong Quân Dương không nói gì, chỉ nhấc dây cương đi chậm.

Thuận Bình trộm liếc nhìn một cái, liền tự nhủ nói: “Nhìn dáng vẻ Tạ cô nương gầy đến như thế, rõ ràng là thời gian này chịu không biết bao nhiêu cực khổ. Cô ấy nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng lại mềm lòng hơn bất cứ ai, nhìn thấy mấy sơn phỉ này đáng thương như vậy liều lưu lại giúp họ một phen. Aizzz, người có trái tim mềm yếu như vậy, ngàn vạn lần đừng để bị lừa mới tốt.”

Phong Quân Dương lẳng lặng nghe, như trước không nói.

Thuận Bình cắn chặt răng, di chuyển đến bên cạnh một chút, lại nói: “Có điều may mà có Lục Kiêu đi theo bên cạnh Tạ cô nương, nếu Tạ cô nương bị đau đầu cảm mạo, cũng có hắn chiếu cố. Chỉ nói con người Lục Kiêu này cũng coi như không tồi, tuy là người Tiên thị, đối với Tạ cô nương cũng là thật lòng thật dạ…”

Những lời sau cùng của hắn nói xong, Phong Quân Dương liền rút roi ngựa quất về phía người hắn, Thuận Bình cả kinh hô nhỏ một tiếng, vội hướng bên cạnh tránh đi, né roi kia.

Sắc mặt vốn lãnh đạm của Phong Quân Dương trở nên vô cùng khó coi, lạnh lùng liếc Thuận Bình một cái, vẫn không nói gì.

Thuận Bình sợ đến mức không lên tiếng, không dám tự cho mình là thông minh nữa.

Thần Niên đứng đó nhìn Phong Quân Dương xoay người rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nàng nhất thời cũng không rõ rốt cuộc là vui mừng hay mất mác, lại thấy Phong Quân Dương kiêu ngạo rời đi như thế, chàng ngày ấy không vượt sông đuổi theo nàng, cũng sẽ không lại đến đây bắt nàng, chỉ là không biết tại sao chàng lại tới Thái Hành sơn này, chẳng lẽ Thanh Châu có biến?

Đầu óc nàng có chút hỗn loạn, không để ý đám người Ôn Đại Nha bên cạnh, xoay người chậm rãi đi vào trong trại.

Người vừa đến trong viện, Triều Dương Tử cũng từ trong phòng đi ra, hỏi nàng: “Ai tới vậy?”

Thần Niên phản ứng vẫn còn có chút chậm chạp, hai mắt nhìn ông lúc này mới đáp: “Phong Quân Dương.”

Triều Dương Tử nghe vậy cũng hoảng sợ: “Phong Quân Dương? Đến đây bắt ngươi?”

Thần Niên lắc lắc đầu, vào phòng rồi ngay sau đó lại đi ra, cầm loan đao kia đưa cho Lục Kiêu ở phía sau trại. Lục Kiêu vừa rồi đắm mình bên trong đao pháp, hoàn toàn không biết Phong Quân Dương đã đến, thấy loan đao cũng vô cùng kỳ lạ hỏi Thần Niên: “Ở đâu vậy?”

Thần Niên suy nghĩ, vẫn đem chuyện vừa rồi từ đều đến cuối nói với Lục Kiêu, ngạc nhiên nói: “Sao hắn biết chúng ta ở trong này?”

Lục Kiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Nếu là người Ôn Đại Nha mang về, cô đi hỏi Ôn Đại Nha chẳng phải sẽ biết ngay sao?”

Lúc nãy Thần Niên tâm thần đại loạn, có chút không nghĩ tới điềm này, lúc này Lục Kiêu nhắc nhở mới chợt bừng tỉnh, vội xoay người đi tìm Ôn Đại Nha, đi chưa được hai bước, lại nghe Lục Kiêu đột nhiên hỏi nàng: “Cô vẫn còn thích hắn, phải không?”

Bước chân Thần Niên ngừng lại một chút, đứng ở chỗ cũ một lúc lâu, mới nhẹ giọng trả lời hắn: “Ta cũng không biết nữa.”

Lục Kiêu ôm loan đao từ phía sau bắt kịp nàng: “Ta đi cùng cô.”

Khi hai người bọn họ tìm được Ôn Đại Nha, Triều Dương Tử đã hỏi Ôn Đại Nha rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Nghe bọn họ nói là ở khe suối kia gặp được Phong Quân Dương, hơn nữa Phong Quân Dương lúc đầu còn hiểu lầm Thần Niên đã chết, Triều Dương Tử bất giác vội nhăn mày nói: “Loan đao của Lục Kiêu nằm trong tay bọn chúng, có thể thấy được bọn chúng sớm đã đi qua khe suối kia, vậy hiệu thuốc của Lý gia có lẽ nào là bọn chúng đốt?”

Nói tới đây linh quang trong mắt hắn chợt lóe, lại hỏi Ôn Đại Nha: “Trong bọn chúng có một người đàn ông ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, người thấp bé, khuôn mặt màu nâu?”

Ôn Đại Nha ngẫm nghĩ đáp: “Có.”

Triều Dương Tử lập tức từ dưới đất đứng dậy, vừa kinh vừa giận kêu lên: “Đúng là tên Phong Quân Dương phái người truy sát ta! Làm hại ta loanh quanh ở trong núi Thái Hành rất nhiều ngày! Thằng nhãi đó quả nhiên là tâm địa hẹp hòi, có thù tất báo! Uổng công trước kia ta còn từng cứu mạng hắn, sớm biết như thế không nghe lời Lão Kiều là tốt rồi!”

Triều Dương Tử đứng đó mắng chửi không ngớt, trong lòng Thần Niên lại mơ hồ đoán ra được chút gì đó, Lục Kiêu cũng nghĩ đến, không khỏi nhìn cánh tay bị thương của Thần Niên. Thần Niên cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, cũng cúi đầu nhìn cánh tay trái của mình, sau một lúc lâu, đột nhiên nói: “Ta nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây.”

Nếu nàng muốn tách khỏi Phong Quân Dương, muốn cùng hắn đoạn tuyệt sạch sẽ, tuyệt đối không nghĩ tới nhất cử nhất động của mình đều nằm trong mắt hắn.

Ôn Đại Nha vừa nghe Thần Niên phải đi, nhất thời liền luống cuống, vội hỏi: “Bây giờ đang là mùa đông, Tạ cô nương muốn đi đâu? Nếu thật sự phải đi, cũng phải chờ đến khi thời tiết ấm áp hãy tính.”

Triều Dương Tử cũng không muốn Thần Niên rời đi lúc này, có Thần Niên ở đây, hắn liền có thể mượn cớ trị thương cho Thần Niên mà mang theo Tịnh Vũ Hiên trú ở trong này.

Tuy rằng nơi này có hơi rách nát một chút, nhưng dù sao cũng là nơi hẻo lánh, lại còn có Lục Kiêu, nếu kẻ thủ của Tịnh Vũ Hiên tìm đến đây, chỉ cần hắn và Lục Kiêu hai người liên thủ, sẽ không có nguy hiểm gì nhiều, Triều Dương Tử âm thầm tự mình tính toán, trong miệng cũng hù dọa Thần Niên nói: “Cánh tay của ngươi chưa lành, nếu để bị cóng, về sau sẽ lưu lại di chứng.”

Thần Niên hơi cắn khóe môi, im lặng không nói.

Lục Kiêu cùng nàng ở chung lâu ngày, nhìn vẻ mặt nàng liền biết nàng vẫn còn muốn chạy, lúc ấy vẫn chưa nói gì, đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, thấp giọng hỏi Thần Niên: “Tạ Thần Niên, cô sợ hắn gì chứ?”

Thần Niên hơi sững sờ, không khỏi giương mắt nhìn hắn.

Lục Kiêu lại hỏi: “Hắn đã không bắt cô về, tại sao cô còn phải sợ hắn?”

Lời này hỏi Thần Niên không thể trả lời, nàng cũng không biết bản thân mình đang sợ cái gì, sợ Phong Quân Dương đột nhiên đổi ý bắt nàng trở về hay sợ có một ngày con tim mình lại dao động? Nội tâm nàng đang tự hỏi chính mình, rồi lại nghe Lục Kiêu hỏi: “Tạ Thần Niên, cô phải trốn hắn cả đời sao? Về sau phàm là hắn đi đâu, cô đều sẽ phải tránh đi rất xa không?”

Thần Niên trầm mặc không nói.

Lục Kiêu nhìn dáng vẻ nàng như vậy, nhịn không được bực tức quát: “Tạ Thần Niên! Cô không phải là chim tước bị người ta bắt giam trong lồng, cô là sồ ưng [1] bay lượn trên thảo nguyên Bắc Mạc chúng ta. Đừng có chỉ nghĩ đến chạy trốn như thế, chim tước mới phải tìm mái hiên để trốn, chỉ có sồ ưng không sợ mưa gió giương cánh bay cao mới có thể trở thành hùng ưng!”

[1] Sồ ưng: Đại bàng chưa trưởng thành.

Thần Niên bất giác ngẩng đầu nhìn Lục Kiêu, hai mắt sáng ngời nóng rực, chậm rãi thẳng lưng, trầm giọng đáp: “Được, ta không đi.”

Nếu đi đến đâu cũng trốn không thoát Phong Quân Dương chi bằng dứt khoát ở lại chỗ này, nàng tự trải qua ngày tháng của nàng, thật muốn xem hắn có thể là gì được nàng.

Thần Niên đã quyết định ở lại không đi, liền đem bọn người Ôn Đại Nha tập hợp đông đủ, nói: “Ta muốn ở lại cùng mọi người nhập bọn, nếu mọi người tin ta, ta nhận cái chức danh Đại đương gia này. Những cái khác ta không nói nhiều, chỉ muốn cùng mọi người nói một câu, Tạ Thần Niên ta chỉ coi trọng một chữ “nghĩa”, chỉ cần các người không làm gì có lỗi với ta, ta sẽ không phụ lòng mọi người.”

Đám người Ôn Đại Nha nghe vậy mừng rỡ, lại lôi kéo Lục Kiêu nhập bọn, không ngờ Lục Kiêu không chịu, hắn nhìn nhìn Thần Niên nói: “Cô ấy ở đâu, ta ở đó, các ngươi yên tâm đi!”

Có một câu này của hắn, Ôn Đại Nha như có thuốc an thần nói: “Tùy ngài, tùy ngài, chuyện này không thể miễn cưỡng được, tùy ngài là được rồi.”

Thần Niên và Lục Kiêu bằng lòng ở lại, mọi người thấy tiền đồ vô cùng sáng lạn, vui mừng không cần phải nói, chỉ thiếu điều mua pháo về đốt mừng.

Trong trại một phen nhảy múa trở nên vô cùng đối lập với chỗ của Phong Quân Dương, hắn từ trên núi xuống trước sau vẫn trầm mặc không nói, Thuận Bình nhìn hắn như vậy cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ nhịn không được lén nói với Lão Kiều: “Thế tử gia thật là khổ thân vì sĩ diện mà, khó khăn lắm mới tìm được Tạ cô nương, lại chỉ ở phía xa thoáng nhìn rồi bỏ đi. Ngươi nói xem ngài ấy có tâm tư gì?”

Lão Kiều cả đời say mê võ học, cũng không thạo chuyện nam nữ, nghe được Thuận Bình oán giận, tận lực cân nhăc hồi lâu, vẫn là nói: “Ta cũng không biết.”

Thuận Bình chẳng qua chỉ oán giận như vậy, cũng không mong có thể nghe được đáp án gì từ Lão Kiều, nghe vậy liền thở dài nói: “Quên đi, đi ngủ sớm, ngày mai còn phải lên đường.”

Bọn họ muốn đuổi kị đội tàu ven sông, không thể không nhanh chóng lên đường, còn không biết phải nếm trải bao nhiêu đau khổ, hơn nữa nếu để người khác biết được hành tung của họ, chỉ có thể vô cùng nguy hiểm.

Thuận Bình càng nghĩ càng thấy Thế tử gia lần này đi Giang bắc là không đáng, tuy không thể mang Tạ cô nương đi, nhưng cũng nên nói mấy câu an ủi một nỗi nhung nhớ chứ!

Thuận Bình ôm đầy một bụng ấm ức, ngủ chưa được hai canh giờ liền phải thức dậy theo Phong Quân Dương gấp rút lên đường.

Mọi người mới ra khỏi cửa khẩu của sườn Phi Long, không ngờ lại đối diện một đội kỵ binh của Thái Hưng, người dẫn đầu không phải ai khác, vốn là người đang trông coi Nghi Bình Thập nhị công tử của Hạ Gia, Hạ Trạch.

Hạ Trạch bỏ đại đội một mình tiến lên, đứng trước ngựa Phong Quân Dương yên lặng nhìn hắn một lát, lúc này sắc mặt mới nghiêm trọng nói: “Vân Sinh mất tích rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.