Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 118: Q.1 - Chương 118: Lỡ sa vào bẫy




Editor: Hạ Mộc

Thần Niên đột nhiên đoán được dụng ý của Văn Phượng Minh. Ban đầu nghĩa phụ mang nàng rời khỏi Thanh Phong Trại, lúc ấy Trương Khuê Túc âm thầm phái Diệp Tiểu Thất giao quân bài khắc “Trương Sĩ Cường” cho nàng, muốn Dương Thành thả bọn nàng xuất quan.

Lúc này Văn Phượng Minh gọi Diệp Tiểu Thất đến, chắc chắn là muốn thổi phồng chuyện này.

Trương Khuê Túc chưa nói, Lưu đầu lĩnh bên cạnh đã bất bình: “Được lắm Diệp Tiểu Thất, uổng công Đại đương gia xem ngươi như con cháu, ngươi lại lòng lang dạ sói, muốn cùng kẻ xấu vu hãm Đại đương gia phải không?”

Thân hình Diệp Tiểu Thất cao hơn trước rất nhiều, giọng nói thay đổi âm thanh có chút khàn khàn, nghe vậy lạnh lùng nói: “Diệp Tiểu Thất ta không vu cáo ai, ta chỉ nói sự thật!”

“Hay” Văn Phượng Minh giương giọng khen: “Hay cho một câu chỉ nói sự thật! Diệp Tiểu Thất, ta hỏi ngươi, ngày ấy Mục Triển Việt mang theo nghĩa nữ Tạ Thần Niên rời đi, ngay đêm hôm ấy Trương Khuê Túc lén lút tìm ngươi, kêu ngươi đi làm chuyện gì?”

Diệp Tiểu Thất đáp: “Đại đương gia bảo ta đi tìm Mục Triển Việt.”

“Đi tìm Mục Triển Việt làm gì?” Văn Phượng Minh lại hỏi.

“Đại đương gia đưa cho ta một khối quân bài, bên ngoài khắc: “Trương Sĩ Cường”, phía trên quân bài khắc: Thanh nhất thất tứ cửu [1] , Đại đương gia lệnh cho ta đem quân bài này giao cho Mục Triển Việt, chuyển lời cho ông ấy nói chỉ cần cầm quân bài kia đi tìm Dương Thành, hỏi một câu: “Còn nhớ không tình tổ tông đồng bào năm đó.” Dương Thành sẽ thả ông ấy đi.

[1] Thanh nhất thất tứ cửu: Là mã vạch của quân bài nha bà con (Thanh Châu 1749).

Diệp Tiểu Thất vừa nói xong, trên dưới đài nhất loạt ồ lên. Diệp Tiểu Thất nói rõ ràng như vậy, ngay cả phía trên quân bài kia cũng nói ra, xác nhận là có vật ấy.

Văn Phượng Minh ra hiệu bảo mọi người bình tĩnh lại, lúc này mới nói thêm: “Mọi người hẳn là còn chưa biết Trương Sĩ Cường là người phương nào, ta cũng vậy tra xét hồi lâu mới biết được người này là tổ tiên của Đại đương gia, xưa kia Đại đương gia Thanh Phong Trại vốn mang họ Tức, nhưng đến đời thứ năm, Lão trại chủ không có con trai liền đem Thanh Phong Trại truyền cho độc nữ [2] . Sau này Trương Sĩ Cường lấy độc nữ này, từ đó về sau Thanh Phong Trại mới mang họ Trương!”

[2] Độc nữ: Con gái duy nhất; độc nam: Con trai duy nhất.

Văn Phượng Minh quát hỏi Trương Khuê Túc: “Trương Khuê Túc, ngươi cùng Dương Thành vốn có nhiều liên hệ, ngươi bị hắn xúi giục, giết Tiết Trực làm loạn Ký Châu, để hắn tận dụng thời cơ! Chỉ tiếc Tiết Trực tuy chết, nhưng Ký Châu không loạn, không những Dương Thành không đạt được lợi ích, ngược lại gặp báo ứng tử thân ở sườn Phi Long, hai tay dâng thành Thanh Châu tặng cho Tiết Gia. Chỉ có Thanh Phong Trại chúng ta là đáng thương, toàn bộ đều là vì dã tâm của Đại đương gia, tai ương kia hoàn toàn đã định sẵn như cá nằm trong chậu!”

Mọi người nghe vậy, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía Trương Khuê Túc, giống như không dám tin Trương Khuê Túc lại có thể làm ra chuyện như vậy.

Văn Phượng Minh lại lớn tiếng ép hỏi: “Đại đương gia, lời ta nói có sai không?”

Trương Khuê Túc sắc mặt tuy rằng xám như đất, im lặng một lát cũng cắn răng gật đầu nói: “Đúng vậy Trương Sĩ Cường là tổ tiên của ta, lão nhân gia vốn là người trong quân Giang Bắc, từng theo Mạch soái chống lại Thát Tử Bắc Mạc, sau khi thành công không muốn nhận phong thưởng của triểu đình, lúc này mới dừng chân ở Thanh Phong Trại.”

Hắn trả lời như vậy vượt xa dự kiến của mọi người, ngay cả Lục Kiêu cũng vô cùng kinh ngạc, nhịn không được thấp giọng hỏi Thần Niên: “Sao hắn cứ như vậy dễ dàng thừa nhận?”

Trương Khuê Túc cấu kết với Dương Thành đã là việc không thể giấu diếm, cứ nói dối như vậy chi bằng thản nhiên thừa nhận, may ra còn có thể xoay chuyển tình thế. Ánh mắt Thần Niên gắt gao nhìn chằm chằm trên đài, thấp giọng nói: “Ta thấy ông ấy đang muốn hồi sinh từ cõi chết, chỉ có điều…sợ là rất khó.”

Quả nhiên chợt nghe được Trương Khuê Túc nói thêm: “Chỉ là, ta giết Tiết Trực cũng không phải vì bản thân tư lợi!”

Văn Phượng Minh trăm phương nghìn kế dồn Trương Khuê Túc vào đường cùng, làm sao để hắn nói tiếp phía sau. Trương Khuê Túc vừa mở miệng Văn Phượng Minh liền cao giọng ngắt lời: “Trương Khuê Túc mặc cho ngươi vì cái gì, kết quả mọi người đều thấy được, Thanh Phong Trại vì ngươi mà bị phá, cha mẹ người thân cũng vì ngươi mà chết thảm dưới đao quan binh, không nói đến cái khác, hai điểu này ngươi thừa nhận hay không thừa nhận?”

Nếu đổi lại là người có tâm tư linh hoạt một chút, loại tình hình dưới kia nói đến thế nào cũng không thể thừa nhận, nhưng Trương Khuê Túc là người trung hậu ngay thẳng, vốn luôn áy náy tự trách hai điều này, hiện nghe Văn Phượng Minh chất vấn, khó khăn đáp: “Phải, đúng là trách nhiệm của ta.”

Văn Phượng Minh không để cho hắn có thời gian cân nhắc, lại ra đòn cảnh cáo nói: “Đây đâu chỉ là trách nhiệm của ngươi, mà đây là tội nghiệt của ngươi! Chỉ bằng hai điều này, Trương Khuê Túc ngươi chết không đủ tội! Ngươi ngẫm lại nam nữ lão ấu chết thảm ở sườn Phi Long đi, ngươi ngẫm lại lúc quan binh chém giết huynh đệ trong trại đi! Trương Khuê Túc nếu ngươi còn nửa điểm lương tri, nên ở trên đài đây lấy cái chết tạ tội với các vị huynh đệ.”

Mỗi một câu đều giống như một thanh cự chùy nện vào tim Trương Khuê Túc, ba hồn bảy vía đều đã rời thân, trước mắt hắn hiện lên đầy những hình ảnh cực kỳ bi thảm: những thi thể của nam nữ lão ấu bị ném xuống mương, những phần còn lại của thi thể đều bị quan binh chặt đứt, cụt chân cụt tay….

Không sai, đều tại hắn! Đều là hắn hại Thanh Phong Trại ra nông nỗi như thế, đều là hắn hại vô số người người chết, đều là hắn hại mẫu thân, thê tử, con gái hắn chết thảm ở sườn Phi Long! Trương Khuê Túc trong lòng hối hận vạn phần, muốn giơ tay vỗ xuống đầu mình.

Lưu đầu lĩnh bên cạnh vội đưa tay ngăn cản bàn tay đang rơi xuống của Trương Khuê Túc, gấp giọng kêu lên: “Đại đương gia!”

Dưới đài trại chúng thấy tình hình như vậy, đều tin lời của Văn Phượng Minh, nhất thời giống như thuốc nổ, không ít người phẫn nộ kêu la: “Lấy chết tạ tội, lấy chết tạ tội!”

Thậm chí cũng có người, đã bắt đầu cao giọng cả giận nói: “Giết Trương Khuê Túc, giết Trương Khuê Túc!”

Văn Phượng Minh đạt được mục đích, liền âm thầm nhìn về phía Đan đà chủ một cái. Đan đà chủ thoáng gật đầu, dẫn đầu hướng tới Trương Khuê Túc vẫn đang đắm chìm trong quá khứ tự trách. May mà Lưu, Triệu hai vị đầu lĩnh cực kỳ trung thành với Trương Khuê Túc, thấy tình hình không ổn liền bảo vệ Trương Khuê Túc hộ ở phía sau, quát hỏi mọi người: “Các ngươi muốn làm gì?”

Đan đà chủ kia cười lạnh một tiếng: “Muốn làm gì? Đương nhiên là muốn thay Thanh Phong Trại diệt trừ phản đồ!”

Lời còn chưa dứt hắn đã phía trước đánh tới, Triệu đầu lĩnh động thân ra tiếp hắn một chưởng. Lưu đầu lĩnh trong lòng khẩn trương, lại thấy Trương Khuê Túc đờ đẫn không nói, vội lớn tiếng kêu lên: “Đại đương gia! Chúng ta trúng gian kế của giặc rồi!”

Trương Khuê Túc lúc này mới tỉnh ngộ, vốn là hắn phải vạch trần mặt nạ của Văn Phượng Minh, chưa từng nghĩ lại lạc vào bẫy của hắn.

Giờ phút này ngoại trừ một số người thận trọng kiên định trên đài vẫn bảo trì thế trung lập, những người còn lại mơ hồ chia làm hai phe, nhưng thật ra người đứng về phía Văn Phượng Minh nhiều hơn một chút. Cũng may những năm gần đây Trương Khuê Túc giao hảo cởi mở với các huynh đệ, đến giờ phút này vẫn bằng lòng che chở cho hắn.

Trên đài người của hai phe tranh chấp, Lục Kiêu phía xa xem trò thấy náo nhiệt cũng không quên hỏi Thần Niên: “Ngươi nói hai người bọn họ ai sẽ thắng?”

Trước mắt rõ ràng là Văn Phượng Minh chiếm ưu thế, thậm chí hiện tại hắn có thể giết Trương Khuê Túc, hoàn toàn có khả năng giành lấy đại cục. Thần Niên nói: “Nếu ta là Trương Khuê Túc, lúc đầu sẽ không hòa hoãn đấu võ mồm với Văn Phượng Minh, giết trước nói sau!”

Giống như Phong Quân Dương từng nói với nàng, nếu ngươi đã đối địch, thì tâm phải ác tay phải độc, nếu như không làm được điểm này, dứt khoát đừng đi khiêu chiến với người ta. Văn Phượng Minh võ công thấp kém, thua xa Trương Khuê Túc, Trương Khuê Túc khi trước không giết hắn lại muốn cùng hắn nói cái gì gọi là đạo lý, vậy thì đừng trách Văn Phượng Minh câu đạo lý đi.

Lục Kiêu nghe Thần Niên nói đằng đằng sát khí, không khỏi ghé mắt nhìn nàng một cái, hỏi: “Vậy hiện tại thì sao? Nếu ngươi là Trương Khuê Túc, hiện tại làm sao bây giờ?”

Thần Niên đáp: “Đương nhiên vẫn là dùng vũ lực bắt Văn Phượng Minh trước làm mọi người khiếp sợ, sau đó chậm rãi vì chính mình biện giải. Bằng không hiện tại ai cho hắn nói chuyện?”

Lục Kiêu lặng một lút lại hỏi: “Tiểu Liễu có thật là bằng hữu tốt của ngươi?”

Thần Niên gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Lục Kiêu lại hỏi: “Văn Phượng Minh có thật là cha ruột của Tiểu Liễu?”

Thần Niên không biết vì sao hắn đột nhiên lại hỏi tới điều này, có chút kỳ quái nhìn hắn một cái: “Sao ngươi lại hỏi như vậy?”

Đầu mày Lục Kiêu không khỏi nhăn lại: “Ta chỉ là thấy kỳ lạ, Văn Phượng Minh là cha ruột của bằng hữu tốt của ngươi, sao ta lại nghe ra ngươi cùng hắn giống như có thù oán?”

Thần Niên sừng sốt đáp: “Tiểu Liễu là Tiểu Liễu, Văn Phượng Minh là Văn Phượng Minh, Tiểu Liễu là người tốt, chưa chắc cha muội ấy nhất định là người tốt.” Nàng dừng lại, giải thích nói: “Ngươi không hiểu việc trong trại, tuy rằng giết Tiết Trực đúng là do Trương Khuê Túc cùng Dương Thành hợp mưu, nhưng chung quy mà nói Văn Phượng Minh cũng không phải người tốt lành gì.”

Nàng đang nói, đột nhiên thất thanh hô nhỏ: “Hỏng rồi! Trương Khuê Túc muốn chạy.”

Thần Niên mặc dù nói chuyện với Lục Kiêu, nhưng ánh mắt vẫn chú ý tình hình phía trên đài, chỉ thấy phía sau Trương Khuê Túc động thủ, nhưng vẫn giữ lại chiêu thức, hiển nhiên là không muốn ra tay tàn nhẫn với huynh đệ ngày xưa. Bọn họ nhiều người vốn là chiếm được ưu thế, cứ như vậy, lại càng không thể là đổi thủ của đám người Đan đà chủ. Nhìn tình thế không ổn, Lưu đầu lĩnh liền dặn đám người Trương Khuê Túc đi trước.

Lục Kiêu nhìn lên đài vài lần, ngạc nhiên nói: “Đánh không lại tất nhiên phải chạy, chẳng lẽ còn muốn ở lại trên đài chờ người ta đánh chết?”

Thần Niên cũng nói: “Hắn lần này chạy đi, liền không thể quay về Thanh Phong Trại được nữa.”

Bây giờ Trương Khuê Túc chạy đi, sẽ gánh lấy tội danh kia. Thanh Phong Trại một khi rơi vào trong tay Văn Phượng Minh, làm sao còn có thể để hắn trở về?”

Trên đài cao, Trương Khuê Túc vốn là muốn chạy khỏi bao vây của đám người Đan đà chủ, nhưng quay lại thấy đám người Lưu đầu lĩnh vẫn còn kẹt lại ở bên trong, không ngờ xoay người vọt trở lại, một lần nữa bị mọi người bên trong bao vây tấn công.

Lục Kiêu nhìn một lát, không khỏi nhíu mày thật sâu, nói: “Trương Khuê Túc lòng dạ mềm yếu không thể xuống tay giết người. Ta thấy những người đó đối với hắn không có một chút lưu tình.”

Thần Niên trâm mặc một lát, đột nhiên thở dài tự nhủ: “Ngươi nói đối với những người này mà hắn còn hạ không được sát thủ, sao có thể bán gia quyến Thanh Phong Trại? Tàn nhẫn đem người thân của mình đi đổi phú quý?”

Đang nói chuyện, trên đài cao không ngừng có người nhảy lên tham gia vây đánh, Đan đà chủ thừa dịp Trương Khuê Túc chưa chuẩn bị, đánh lén ở phía sau, một chiêu trúng ngực Trương Khuê Túc. Lưu Triệu hai vị đầu lĩnh cắn răng vì Trương Khuê Túc giết mở một con đường máu cao giọng quát: “Đại đương gia, đi mau!”

Trương Khuê Túc người bị túm một phen, từ trên đài cao bay vút xuống, điểm lên đỉnh đầu của đám người, không rơi xuống đất, xông ra bên ngoài.

Lục Kiêu nhìn những người đó liền biết đang hướng đến chỗ mình trốn, không khỏi mắng thầm một tiếng, giục Thần Niên rút đi, đáng tiếc vẫn là chậm một bước, bị người khác trông thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.