Thần Niên không muốn nói chuyện của trại Thanh Phong với ông ta, bèn
cố tình ra vẻ khổ sở chỉ chỉ vào khuôn mặt của mình nói: “Đạo trưởng
nhìn xem, khuôn mặt của ta bị phơi thành cái màu này, ông bảo ta ra khỏi cửa thế nào được?”.
Khuôn mặt của nàng vốn dĩ trắng trẻo nõn nà giờ đã đen sạm, tuy rằng
không đến mức đen sì sì như Triều Dương Tử, nhưng cũng đen hơn hầu hết
những cô gái khác rất nhiều, lại kết hợp với đôi mắt hạnh đen trắng rõ
ràng to tròn long lanh và hàm răng trắng sáng, khiến người ta có cảm
giác khá buồn cười. Triều Dương Tử vốn có ý muốn báo thù, nên hiện giờ
nhìn thấy hiệu quả thế này, tâm tình đương nhiên là rất vui, tay vuốt
râu, đắc ý dào dạt nói: “Mặt đen thì làm sao? Mặt đen còn tốt hơn tim
đen. Chỉ có những kẻ nông cạn mới trông mặt mà bắt hình dong, chỉ nhìn
ra được da mặt người ta đen, nhưng lại không nhìn ra được sự tăm tối
trong lòng người ta. Những người đó cũng không đáng để ngươi để ý tới,
nhiều nhất thì đừng bận tâm đến nữa, cứ mặc kệ bọn họ là xong!”
“Những lời của đạo trưởng rất có lý.” Vẻ mặt Thần Niên như đột nhiên
ngộ ra chân lý, khựng lại một lúc, lại nghiêm túc hỏi: “Liệu có thể coi
những lời này là kinh nghiệm của chính đạo trưởng được không?”.
Triều Dương Tử chậm chạp gật đầu, rồi để Thần Niên ở chỗ đó vận công
bức độc, còn ông ta ở bên cạnh mãi mới nghĩ ra những lời vừa rồi rất
không ổn, tức giận trừng mắt lên nhìn Thần Niên, lại trả thù bằng cách
bắt nàng ngồi phơi nắng thêm nửa canh giờ nữa.
Phong Quân Dương nghe được chuyện này từ chỗ Thuận Bình, nhất thời
không biết nên cười hay mếu. Triều Dương Tử thà mang cái tiếng khắc
nghiệt cũng phải trị cho Thần Niên một mẻ, còn Thần Niên lại thà chịu
đựng biết bao khổ sở cũng không quyết không chịu nhận thua xin lỗi Triều Dương Tử, một già một trẻ tình tính ngang ngạnh giống hệt nhau.
Thuận Bình âm thầm quan sát sắc mặt Phong Quân Dương, hỏi thăm dò:
“Bên chỗ lão Kiều và Triều Dương Tử, lúc nào thì có thể ra tay được ạ?”.
Trước đó Phong Quân Dương đã từng dặn dò, ra lệnh nghĩ cách trừ khử
hai người là lão Kiều và Triều Dương Tử, tuy Thuận Bình không biết lý do là gì, nhưng vẫn luôn âm thầm vạch kế hoạch cho việc này, hiện thờ thấy hai người đó chia nhau ra chữa thương cho Phong Quân Dương và Thần
Niên, nhất là về Phong Quân Dương, ngày nào lão Kiều cũng không tiếc sức lực giúp hắn chữa trị lại kinh mạch, vì chuyện này mà Phong Quân Dương
lại càng kính trọng ông ta hơn xưa, Thuận Bình có hơi không đoán ra tâm
tư của hắn.
Vết thương của hắn đã khỏi, không cần phải lo lắng bọn họ tiết lộ tin tức ra ngoài nữa, lão Kiều đương nhiên không thể giết, nhưng Triều
Dương Tử thì không thể bỏ qua. Phong Quân Dương rũ mi mắt xuống, hờ hững nói: “Trước tiên cứ chờ một thời gian đã.”
Thuận Bình có được câu nói của hắn, trong lòng đại khái cũng đã hiểu
ra, biết rằng người vẫn cần phải diệt trừ, chỉ là không phải bây giờ, mà là đợi sau khi Tạ cô nương bình an vô sự rồi mới ra tay.
Vì Phong Quân Dương và Thần Niên giờ không ở cùng nhau, hằng ngày
người nào trị thương của người ấy, bên chỗ Phong Quân Dương có rất nhiều chuyện phải xử lý, trong một ngày hai người chỉ có đến bữa cơm tối là
mới có thể ở gần bên nhau, hầu hết là Phong Quân Dương đến tiểu viện của Thần Niên, sau khi cùng nàng ăn cơm xong lại quay trở về phòng mình.
Có một hôm ăn cơm tối xong, Phong Quân Dương thấy dáng vẻ Thần Niên
vẫn thấp thỏm bất an, bèn đặt bát đũa trong tay xuống, nói với nàng:
“Nếu không muốn ăn thì đừng ép buộc bản thân làm gì, chờ khi nào đói thì hãy bảo bọn họ làm là được mà.”
Thần Niên có thể dông dài nói dối Triều Dương Tử, nhưng lại không
muốn che giấu cảm xúc trước mặt Phong Quân Dương, nàng nghe vậy cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “A Sách, trong lòng ta rất khó chịu.”
Phong Quân Dương nghĩ ngợi một lúc, hỏi: “Vẫn là chuyện của trại Thanh Phong đúng không?”.
Thần Niên gật đầu, “Ta càng nghĩ lại càng cảm thấy mình vô tình vô
nghĩa giống hệt như những gì Diệp Tiểu Thất đã nói, ta trơ mắt nhìn trại bị sụp đổ mà không quan tâm đến, ta……”
“Thần Niên!” Phong Quân Dương thấp giọng cắt ngang lời nàng, những
lời nói ra lý trí đến nỗi gần như là bàng quang: “Trại Thanh Phong ra
sao không liên quan đến nàng, Tiết Trực không phải do nàng giết, tham
gia vào cuộc tranh giành ở Thanh Châu, Ký Châu cũng không phải do nàng
quyết định, cho dù nàng có ở lại trong trại cũng chẳng thể ngăn chặn
được đại quân của Ký Châu, cũng giống như không thể cứu được trại Thanh
Phong khỏi họa tiêu diệt. Nàng là Tạ Thần Niên, nàng không phải Trương
Khuê Túc, nàng thậm chí còn chẳng bằng một Văn Phượng Minh.”
“Ít nhất ta có thể giúp người trong trại chết ít hơn, chỉ cần lúc đó
ta không bảo vệ cho riêng bản thân, chỉ cần ta dũng cảm vạch trần âm mưu của Trương Khuê Túc, nói hết những gì ta biết cho mọi người nghe, người trong trại có thể sẽ không chết nhiều đến thế!” Hốc mắt Thần Niên đỏ
hoe, quật cường nhìn hắn.
Khóe môi Phong Quân Dương căng ra lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, đột
nhiên hỏi: “Thần Niên, nàng có oán ta lúc đó đã ngăn cản nàng không?”.
Thần Niên thoáng ngây người, vội vàng lắc đầu nói: “Không hề, A Sách, ý của ta không phải vậy.”
Phong Quân Dương mím môi nhìn nàng không nói. Phản ứng của hắn khiến
Thần Niên càng thấy tủi thân hơn, rõ ràng không muốn khóc, nhưng nước
mắt lại ầng ậc dâng đầy trong hốc mắt, nàng không muốn khóc lóc trước
mặt hắn, đành phải đứng dậy đi tới chỗ khác quay lưng lại không nhìn hắn nữa.
Thấy nàng như vậy, trong lòng Phong Quân Dương lập tức mềm hẳn đi,
hắn thở dài bất lực, đi tới gần ôm chặt lấy nàng từ phía sau lưng, dịu
dàng nói: “Thần Niên, chúng ta là những người sẽ bầu bạn với nhau suốt
cả cuộc đời, sau này sẽ phải cùng nhau đối mặt với rất nhiều thứ, không
chỉ là đao quang kiếm ảnh, mà còn cả âm mưu quỷ kế nữa. Nàng có thiện
lương nhưng tuyệt đối không được mềm lòng, càng không được vì thế mà mất đi lý trí. Ta không muốn sau khi tranh đấu thủ đoạn với người ta ở bên
ngoài, lúc về đến nhà lại phải đối mặt với sự nghi ngờ và chỉ trích của
nàng đâu.”
“Ta không có mà.” Thần Niên quay người lại vùi đầu vào trong ngực
hắn, khàn giọng nói: “Ta chỉ cảm thấy khó chịu, người trong trại chết
nhiều như vậy, đó đều là những người ta quen thân, trong lòng ta thấy
rất buồn.”
Từ trước đó nàng đã biết trại Thanh Phong bị quân đội của Tiết Thịnh
Anh tấn công, thì chắc chắn sẽ có thương vong. Nhưng một mặt do sự cố ý
che giấu của Phong Quân Dương, mặc khác cũng là do là nàng không muốn
tiếp nhận sự thực, vì thế trong lòng luôn tổn tại một vài tia hy vọng,
hy vọng cho dù sơn trại không còn, thì mọi người cũng có thể chạy trốn
vào trong núi giữ được tính mạng…..
Giờ một thoáng ảo tưởng này đã bị phá vỡ, mấy vạn người trong trại
chỉ có vài trăm người may mắn sống sót, ngay cả người có võ công cao
cường như Lưu Trung Nghĩa cũng chết, Diệp Tiểu Thất và tiểu Liễu càng
không biết tung tích ra sao sống chết thế nào. Duy chỉ có một mình nàng, kẻ phản bội của trại Thanh Phong, lại sống yên ổn trong thành Thanh
Châu.
Không sai, nàng chính là kẻ phản bội của trại Thanh Phong, là nàng
vứt bỏ trại Thanh Phong trong cơn nguy nan, vứt bỏ những người bạn trong trại, vứt bỏ Diệp Tiểu Thất và tiểu Liễu cùng lớn lên từ bé với mình.
Từ cái ngày biết được tin trong trại qua lời kể của Khâu Tam, suy nghĩ
này đã mọc rễ sâu trong đáy lòng Thần Niên, lặng lẽ sinh sôi, giày vò
nàng ăn không ngon, ngủ không yên.
Sao Phong Quân Dương lại không hiểu tâm tư của nàng chứ, hắn khe khẽ
thở dài, nàng vẫn là một cô bé, tuy kiên cường dũng cảm, nhưng cũng vẫn
chỉ một cô bé lớn lên trong núi mà thôi. Nàng quá mềm lòng, quá coi
trọng người khác, hoàn toàn không giống hắn coi thường sinh mạng người
khác, thậm chí nàng còn chẳng bằng Vân Sinh từ nhỏ đã lớn lên trong hào
môn thế gia, sớm đã quen với trật tự trên dưới, tôn ti khác biệt, tuyệt
đối không bao giờ vì cái chết vô tội của thị nữ bên cạnh mà áy náy tự
trách.
Nhưng cũng chính một Thần Niên như vậy, mới khiến hắn rung động.
Phong Quân Dương dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng, thấp giọng nói: “Nếu
thực sự không yên tâm về mọi người trong trại, thì đợi khí độc trên
người nàng được trừ hết, ta sẽ cùng nàng quay về tìm mọi người được
không.”
Thần Niên buồn bã ở trước ngực hắn không nói gì, chỉ nặng nề gật gật đầu.
Cùng với những ngày hè ngày một dài, thời tiết ngày càng nắng nóng
gay gắt khó che chắn, thời gian vận công bức độc mỗi ngày của Thần Niên
lại càng thêm gian nan. Thật ra từ mười mấy ngày nay, Thần Niên đã không còn nôn ra máu độc nữa, nhưng Triều Dương Tử lại không chịu nới lỏng
yêu cầu, nhất định phải nhìn chằm chằm nàng ngồi dưới nắng đủ một canh
giờ mới chịu thôi.
Thần Niên cáu lắm, nhưng lại không làm gì được, nàng cố ý không nghe
lời Triều Dương Tử, nhưng chỉ cần chậm trễ nửa khắc vận công bức độc
thôi, thì một vài huyệt đạo trên người sẽ nhâm nhẩm đau. Nàng không dám
lấy cái mạng nhỏ này của mình ra để giận dỗi với Triều Dương Tử, đành
phải ngoan ngoãn nghe lời đi phơi nắng, sau đó nhìn dáng vẻ tiểu nhân
đắc chí của Triều Dương Tử dưới bóng râm, hận không thể một hôm nào đó
tìm một cái bao tải úp lên đầu ông già kia, đánh thỏa thích một trận để
xả giận.
Một hôm Phong Quân Dương có một buổi tiệc, nên không thể tới dùng bữa tối với Thần Niên được, một mình nàng ăn đôi chút rồi thôi, thị nữ lại
bước tới định bôi thuốc mỡ lên mặt cho nàng, nhưng Thần Niên không nhịn
được cáu kỉnh phẩy phẩy tay, bực mình nói: “Không bôi, không bôi nữa,
bôi thế chứ bôi nữa cũng thành công cốc, cùng lắm thì đen giống lão đạo
sĩ kia là cùng, bỏ đi!”.
Nàng vốn dĩ chỉ là là vô ý thôi, nhưng không ngờ lại đánh trúng phải
tay nàng thị nữ kia, khiến lọ thuốc nàng ta đang cầm trên tay bị đổ. Lọ
thuốc rơi xuống đất phát ra âm thành giòn tan, Thần Niên bất giác ngây
người, còn chưa kịp phản ứng lại, thì nàng thị nữ kia đã quỳ sụp xuống
trước mặt nàng dập đầu, liên tục nói xin lỗi: “Nô tì đáng chết, xin cô
nương bớt giận.”
Thần Niên lớn lên bên cạnh Mục Triển Việt, sớm đã học được cách chăm
lo những vấn đề riêng của bản thân, trước giờ chưa bao giờ sai phái nô
tì, rồi sau đi theo Phong Quân Dương tới Thanh Châu, nàng cũng rất ít
khi gọi thị nữ bên cạnh tới hầu hạ. Đây là vì phải một mình trị thương,
nên mới chấp nhận hai nàng thị nữ Phong Quân Dương phái đến, nhưng cũng
chỉ coi các nàng ấy là những người tới bầu bạn với mình, đối xử với hai
người bọn họ rất hiền hòa, thực sự chưa từng gọi tới quát đi, lại càng
chưa từng trách mắng bọn họ bao giờ.
Nàng không ngờ mình lại lỡ tay đánh rơi lọ thuốc trong tay nàng thị
nữ ấy, lại càng không ngờ nàng ta lại phản ứng như thế, giống như thể
nàng sẽ trách móc nặng nề lắm vậy. Sau một hồi kinh ngạc sững sờ, mặt
mày Thần Niên bất giác sầm xuống, nói: “Cô đứng lên đi.”
Nhưng nàng thị nữ đó không chịu đứng dậy, mà vẫn quỳ dưới đất cầu
xin. Một nàng thị nữ khác nghe thấy tiếng động liền vội vàng từ bên
ngoài chạy vào, đến cửa nhìn thấy tình cảnh ấy cũng ngây cả người.
Giọng nói của Thần Niên trở nên lạnh lẽo hẳn đi, lặp lại lần nữa: “Ta bảo cô đứng dậy.”
Nàng thị nữ ngây người ở cửa phản ứng lại ngay, vội bước đến nàng thị nữ đang quỳ trên đất, mở miệng quở trách: “Còn không mau đứng lên đi,
cô nương cũng chưa làm gì cô, cô đang làm gì vậy hả?”.
Nàng thị nữ kia mới rụt rè đứng dậy, đứng sang một bên cẩn thận quan
sát sắc mặt của Thần Niên. Trong lòng Thần Niên vốn dĩ đang cảm thấy rất khó chịu, bỗng dưng gặp phải chuyện này lại càng thấy buồn phiền hơn,
dứt khoát để lại căn phòng cho hai nàng thị nữ đó quét dọn, còn mình thì quay người sải bước ra ngoài sân. Nàng theo thói quen đi tới chỗ ở của
Phong Quân Dương, nhưng đi được nửa đường mới nhớ ra Phong Quân Dương
đang ở buổi tiệc, nên bước chân không khỏi chậm lại, chần chừ một
thoáng, rồi quay ngược lại đi tới dưới một cây liễu bên đường, dựa vào
thân cây ngồi bệt luôn xuống đất.
Mặc dù ban đêm không khô nóng giống như ban ngày, nhưng cũng không
hẳn là yên tĩnh, tiếng côn trùng mùa hè kêu rả rích đan vào nhau bên
trong những khóm hoa bụi cỏ gàn đấy, xa xa tiếng cười nói vui vẻ thấp
thoáng truyền đến trong gió. Nỗi phiền muộn trong lòng Thần Niên không
những không tan hết, mà còn trào lên cùng vẻ cô đơn và hoang vắng kia,
càng lúc lại càng thấy buồn bã khó chịu hơn. Cứ ngồi như vậy một lúc
lâu, trên con đường nhỏ đột nhiên vang lên tiếng bước chân của một nhóm
người, Thần Niên không muốn bị người khác nhìn thấy mình ngồi ở đây,
theo bản năng liền thu mình lại trong bóng cây, ai ngờ tiếng bước chân
đến khá gần rồi dừng lại, sau đó nghe thấy một giọng đàn ông khẽ quát:
“Ai đang ở đó?”.