Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 211: Q.1 - Chương 211: Mượn dao giết người




Cùng lúc đó, trong tẩm cung thái hậu, Phong thái hậu lấy khăn che miệng, nhỏ giọng khóc thút thít, nói: “Con bé này, sao lại bướng bỉnh như thế! Muội có biết để xe duyên cho muội và A Sách, cô đã nếm bao nhiêu khổ sở, mất bao nhiêu sức lực không?”.

Vân Sinh an vị trên đôn hoa trước giường, hơi cúi đầu, miệng mang nét quật cường, trầm mặc không nói.

Phong thái hậu đưa mắt nhìn cô một cái, lau nước mắt, lại khổ tâm khuyên nhủ: “Cho dù muội không nghĩ cho muội cũng phải nghĩ cho mẫu thân mình. Quan hệ giữa bà và phụ thân muội thế nào, muội hẳn rõ hơn ta. Năm xưa vì sao bà phải xuống tay với một đứa bé chưa đầy hai tuổi? Lúc bà ở Vân Tây chúng ta cũng là một nữ tử dịu dàng thuần khiết, vì sao gả vào Hạ gia lại đột nhiên độc ác lên? Bà vì tranh chức trưởng nữ cho muội, để muội có thể gả cho A Sách, sống trọn đời yên vui! Cả đời này của cô là sống vì muội đấy!”.

Vân Sinh mím môi, một lúc lâu sau mới từ từ thả lỏng, nói: “Người trong lòng biểu ca là Tạ tỷ tỷ, từ bấy đến giờ vẫn luôn là tỷ ấy, cho dù muội có chặn ngang tiến vào, cuối cùng cũng sẽ chỉ rơi vào kết cục giống mẫu thân muội”.

“Trong lòng A Sách có muội!” Phong thái hậu nhất thời quên cả khóc lóc, nhoài người sang cầm hai tay Vân Sinh. “Vân Sinh, muội và A Sách là thanh mai trúc mã từ tấm bé, sao có thể so sánh với cha mẹ muội? Muội ngẫm xem, nếu trong lòng nó không có muội, sao lại phái người cướp muội về Thịnh Đô? Nha đầu ngốc, muội ở bên cạnh Thác Bạt Nghiêu ba năm, thế gian này có bao nhiêu nam tử không để ý điều này chứ? Chỉ riêng A Sách, nó biết tường tận tình hình, xót muội thương muội còn không kịp, tuyệt đối sẽ không xem thường muội”.

Vân Sinh nghiêm mặt nói: “Đại tỷ tỷ, muội nghĩ rồi, kể cả không đi theo biểu ca, muội vẫn sống rất tốt”.

Phong thái hậu khuyên cô lâu như thế, thấy cô vẫn khăng khăng nói một câu này, bất giác lộ vẻ tức giận, bực bội nói: “Con bé này, sao không chịu nghe ta khuyên! Tạ Thần Niên không chỉ cướp một biểu ca của muội, còn cướp cả thân phận của muội, cướp cả Hạ gia!”.

Trong lòng Vân Sinh vốnó vài phần kiêu ngạo, ở Tiên Thị mấy năm nay, tính cách càng thêm cương nghị, nghe thế bèn nói: “Vậy muội cho tỷ ấy! Bất kể thế nào, phụ thân vẫn là phụ thân của muội, mẫu thân vẫn là mẫu thân của một mình muội, người muội thực sự để ý và người thực sự để ý đến muội, tỷ ấy đều không cướp được!”.

Phong thái hậu á khẩu không nói nên lời, Vân Sinh thấy dáng vẻ nàng như vậy, chỉ cho là nàng sốt ruột thay mình, liền nói: “Đại tỷ tỷ, muội biết tỷ tốt với muội, nhưng tỷ có từng nghĩ đến không? Hiện giờ trong lòng biểu ca toàn hình bóng Tạ tỷ tỷ, nếu muội cứng rắn chen vào, chỉ làm huynh ấy sinh ghét. Còn không bằng lui về phía sau một bước, khiến huynh ấy cảm thấy muội hiểu chuyện, trong lòng còn thương tiếc”.

Lời Vân Sinh nói rất đúng, nếu đổi lại là Phong thái hậu, e là cũng lấy lùi làm tiến như thế. Nhưng trước mắt Phong thái hậu còn có mưu tính khác trong lòng, đương nhiên không chịu từ bỏ ý đồ. Nàng cụp mắt xuống, nói với Vân Sinh: “Vân Sinh, muội đừng trách đại tỷ tỷ bất công, ta muốn để muội ở bên cạnh A Sách như vậy, ngoại trừ việc ta chăm muội lớn lên, ta một lòng thích muội, mà còn vì đệ đệ hồ đồ kia của ta!”.

Vân Sinh ngây người, bất giác hỏi: “Đại tỷ tỷ, tỷ nói thế là ý gì?”.

Phong thái hậu khẽ thở dài, nói: “A Sách say đắm Thần Niên, nhưng Tạ Thần Niên đã có đối tượng trong lòng rồi, hiện giờ cô ta đi theo A Sách, chẳng qua là bởi bị cha muội ép bức, không thể không góp vui lấy lệ với A Sách thôi”.

Vân Sinh nghe thế, ngoài kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, ngạc nhiên nói: “Tạ tỷ tỷ đã có đối tượng trong lòng?”.

Phong thái hậu điềm nhiên như không nhìn Vân Sinh, hỏi cô: “Muội có biết việc đại quân Tiên Thị vào quan ải?”.

Vân Sinh gật đầu, đúng là vì Thác Bạt Nghiêu dẫn quân rời khỏi Thượng Kinh nên Hạ Trăn mới có thể nhân cơ hội này cứu cô ra khỏi vương đình. Cũng là vì Tiên Thị xuôi Nam, sắp sửa giao tranh với Hạ gia nên mới làm cô hạ quyết tâm quay về Thái Hưng, đồng sinh cộng tử với gia tộc.

“Vậy muội có biết Bộ Lục Cô Kiêu, tướng tiên phong dưới trướng Thác Bạt Nghiêu không?” Phong thái hậu hỏi tiếp.

Vân Sinh không những biết mà còn từng gặp người này bên cạnh Thác Bạt Nghiêu rồi, bèn nói: “Người này có tên Hán là Lục Kiêu, lúc muội ở Thanh Châu đã từng gặp hắn, lúc hắn ở bên cạnh Tạ tỷ tỷ”.

“Người trong lòng Tạ Thần Niên, chính là Lục Kiêu này đó.” Bên môi Phong thái hậu treo một nụ cười gượng gạo, lại nói, “Ta cũng mới biết việc này gần đây thôi. Năm Vĩnh Ninh thứ hai, sau khi Tạ Thần Niên rời khỏi A Sách, người tên Lục Kiêu này luôn ở cạnh cô ta, hai người họ đã nảy sinh tình cảm lâu rồi. Đệ đệ ngốc của ta, nghe nói Tạ Thần Niên thay lòng đổi dạ, lại không quản ngàn dặm đường xa đuổi tới, không biết dùng cách nào lại khiến cho Lục Kiêu trở về Tiên Thị”.

Lục Kiêu quả thật quay lại Tiên Thị năm Vĩnh Ninh thứ tư, nhanh chóng biến thành thiếu chủ của Bộ Lục Cô bộ, rất được Thác Bạt Nghiêu tín nhiệm. Việc này Vân Sinh có biết, hiện nghe Phong thái hậu nói vô cùng chắc chắn, lại nghĩ tới ở Tiên Thị nghe được tin đồn, bất giác ngơ ngẩn nói: “Chẳng trách Lục Kiêu một mực không chịu thành thân, thì ra hắn cũng thích Tạ tỷ tỷ”.

Phong thái hậu nhìn nàng hai cái, nói tiếp: “Tạ Thần Niên và Lục Kiêu lưỡng tình tương duyệt, lại bị A Sách tự nhiên chia rẽ, sao có thể thích nó được? Bây giờ, chẳng qua là cô ta lá mặt lá trái với nó thôi, nếu muội không tin, cứ đi hỏi Thập Nhị ca của muội, trong tay gã đang giữ một kẻ tên Diệp Tiểu Thất, chính là vì tên này nên Thần Niên mới chịu gả cho A Sách”.

Phong thái hậu nói nửa thật nửa giả một phen, làm Vân Sinh tin tưởng không nghi ngờ gì, cô không nói nên lời hồi lâu, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Họ không nên làm thế”.

“Đúng là không nên, cha muội không nên buộc Tạ Thần Niên gả cho A Sách, A Sách cũng không nên cố chấp lấy cô ta, tự mình lừa mình!” Phong thái hậu thở dài, ngừng lại một chút, đổi giọng, tàn nhẫn nói, “Vân Sinh, đại tỷ tỷ không gạt muội, ta hận không thể giết chết Tạ Thần Niên kia, tránh để cô ta kéo A Sách xuống bùn, đau khổ cả đời!”.

Vân Sinh nghe thế sợ hãi vô cùng, vội nói: “Đại tỷ tỷ, muội muốn đi gặp Thập Nhị ca”.

Phong thái hậu cũng không ngăn cản, chỉ dùng lời hay cầu khẩn cô: “Vân Sinh, cân nhắc cho kĩ lời đại tỷ tỷ nói, muội với A Sách cũng là tình cảm bao năm, nếu có thể bầu bạn cùng nhau, luôn bền vững hơn người khác rất nhiều”.

Vân Sinh gật đầu đồng ý rồi mới theo cung nữ ra ngoài. Phong thái hậu nhìn theo bóng Vân Sinh ra khỏi cửa điện, rồi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm thật dài, ngã cả người vào đệm ghế. Chưa được bao lâu, cung nữ tâm phúc đưa Vân Sinh đi đã quay lại, liếc Phong thái hậu một cái rồi thấp giọng hỏi: “Mắt thái hậu sưng đỏ cả rồi, có cần nô tì đi sao ít thuốc sáng mắt cho người thoa không ạ?”.

Phong thái hậu mỉm cười lắc đầu: “Chẳng qua chỉ là chảy vài giọt nước mắt, chưa đến tối sẽ ổn thôi, rảnh đến mức đi sao thuốc, nếu để người ta biết, không biết sẽ có rắc rối gì nữa?”.

Cung nữ kia không nói gì thêm nữa, chỉ lại gần nhẹ nhàng đấm chân cho Phong thái hậu. Phong thái hậu chợp mắt một lát, đột nhiên khẽ cười giễu một tiếng, mỉa: “Cha mẹ như vậy mà lại có thể nuôi được một đứa con gái như thế, thế mà con bé còn có thể sống tốt ở Tiên Thị ba năm. Ngươi bảo nó là đại trí giả ngu hay là có thần linh phù hộ?”.

Cung nữ suy ngẫm một lát, cẩn thận đáp: “Nô tì thấy Vân Sinh tiểu thư thật sự không giống như kẻ tâm cơ thâm trầm”.

Phong thái hậu nghe thế cười nhạt, nói thầm: “Con bé càng thuần khiết càng tốt. Kẻ tốt bụng làm việc xấu mới khiến người khác không thể nói năng được gì nhất”.

Cung nữ kia cũng là người khôn ranh giả dối, nhưng lúc này cũng không đoán được tâm tư của Phong thái hậu, chần chừ một chút bèn nói: “Nô tì không hiểu, chẳng qua chỉ là giết một tên Diệp Tiểu Thất, thái hậu cần gì phải để tâm nhiều?”.

Phong thái hậu mỉm cười, nói chậm chạp: “Không nên coi thường tên Diệp Tiểu Thất này, chỉ cần y chết trong tay Hạ gia, Tạ Thần Niên và Hạ gia sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt. Sau này, có một vị vương phi căm hận Hạ gia như thế ở đây, đại tướng quân của chúng ta và Hạ Trăn cũng không thể đứng chung một thuyền nữa”.

Cung nữ nghe xong cái hiểu cái không, nhưng thấy Phong thái hậu nhắm mắt, cũng không dám hỏi nữa, chỉ tự mình suy nghĩ.

Lại nói đến Vân Sinh, được thị vệ trong cung đưa về Hạ phủ, vừa nhìn thấy mặt Hạ Trạch, còn chưa kịp nói một lời mà nước mắt đã giàn giụa. Hạ Trạch và cô lớn lên bên nhau từ nhỏ, trước nay rất thân thiết, gã ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Nha đầu ngốc, khó khăn lắm mới về được, khóc cái gì mà khóc?”.

Vân Sinh nghe xong câu này lại càng khóc òa lên. Hạ Trạch dở khóc dở cười, lựa lời dỗ dành cô vài câu, cười bảo: “Lau nước mắt nước mũi đi nhanh lên nào, để Thập Nhị ca nhìn cho kĩ, xem có xinh hơn chút nào không?”.

Lúc huynh muội hai người chia lìa, Vân Sinh vẫn chưa tới tuổi cập kê(*), hiện đã là cô nương mười tám tuổi, vóc dáng tướng mạo đều đã thay đổi rất nhiều. Hạ Trạch có chân tình với ít người, chỉ riêng Vân Sinh là ngoại lệ, thật sự coi cô như em gái ruột, gã cẩn thận nhìn mặt mũi Vân Sinh một phen, đôi mắt cũng bất giác nóng lên, cố tình trêu Vân Sinh: “Ôi giời, cô nương nhà người ta đều là nữ đại thập bát biến(**), càng thay đổi càng đẹp, sao muội lại càng ngày càng xấu thế này?”.

(*) Tức tuổi cái trâm, người con gái khi tới tuổi 15 sẽ cài trâm, tỏ là đã đến tuổi lấy chồng.

(**) Ý chỉ thiếu nữ trong độ tuổi dậy thì, cả tướng mạo lẫn tính cách đều thay đổi rất nhiều.

Vân Sinh bị gã trêu mà nín khóc mỉm cười, sẵng giọng: “Thập Nhị ca!”.

Hạ Trạch cười nói: “Vẫn là cười đẹp hơn, sau này không cho khóc nữa”.

Mấy năm nay tuy Vân Sinh ở Tiên Thị nhưng Hạ Trạch vẫn luôn âm thầm để ý tới cô, cũng biết đại khái nên không hỏi chuyện giữa cô và Thác Bạt Nghiêu, chỉ hỏi qua loa vài câu về tình hình trên đường đi, lại nói: “Đại quân Tiên Thị áp sát, ta vốn phải quay về sớm, chỉ là vì muốn gặp muội một lần nên mới lần lữa đến tận bây giờ. Muội nói thật với Thập Nhị ca, muội có thật lòng muốn về nhà không?”.

Hạ Trăn đã biết con gái ở Tiên Thị từ lâu, không biết vì duyên cớ nào lại không hề dốc sức nghĩ cách cứu giúp, mãi đến khi Thác Bạt Nghiêu lĩnh quân xuôi Nam mới cứu cô ra. Với phụ thân, Vân Sinh không phải không có chút oán hận, nhưng hiện Hạ gia gặp nguy nan, cô không thể không đếm xỉa đến. Vân Sinh nghĩ ngợi, đáp: “Là thật lòng muốn về. Bất kể thế nào, muội vẫn là con gái nhà họ Hạ, sao có thể không để ý đến sống chết của Hạ gia”.

Hạ Trạch nghe thế giật mình, bất giác mỉm cười khe khẽ, nói: “Không biết thúc phụ tính toán thế nào mà lại không đoái hoài đến cô con gái một lòng một dạ vì Hạ gia như muội, lại đi ép buộc đứa con gái hết lòng oán hận Hạ gia gả cho Phong gia”.

Vân Sinh nghe gã nói đến đây, không nhịn được hỏi: “Thập Nhị ca, Tạ tỷ tỷ thật sự bị ép gả cho biểu ca?”.

Hạ Trạch phân vân một chút, gật đầu đáp: “Ừ”.

Vân Sinh không kiềm chế được hỏi tiếp: “Thế Diệp Tiểu Thất là ai?”.

Cô bỗng hỏi đến Diệp Tiểu Thất, trong lòng Hạ Trạch bất giác dao động, cười một cái, đáp: “Trước kia chẳng qua chỉ là một sơn tặc trong núi Thái Hành, cũng coi như có chút tình ý với Tạ Thần Niên”.

Vân Sinh lưỡng lự một lát, hỏi: “Thập Nhị ca, có thể cho muội gặp Diệp Tiểu Thất một lần không?”.

Hạ Trạch khá bất ngờ, ngẫm nghĩ liền đoán ra nhất định là Phong thái hậu đã nói gì đó với cô. Gã và Phong thái hậu đều biết Diệp Tiểu Thất là điểm yếu của Thần Niên, nhưng không ai dám động vào, chính là vì sợ chạm vào giới hạn của Phong Quân Dương. Giờ xem ra, Phong thái hậu muốn mượn tay Vân Sinh?

Đây là một cách không tồi, nhưng, nếu lợi dụng Vân Sinh như thế, tuy Phong Quân Dương niệm tình cũ không giết cô, nhưng cũng hoàn toàn chấm dứt tình cảm giữa hai người họ. Nhất thời, trong lòng Hạ Trạch dao động không yên.

Vân Sinh nhìn Hạ Trạch một mực im lặng, không nhịn được cất tiếng gọi gã: “Thập Nhị ca?”.

Một tiếng “Thập Nhị ca” này làm Hạ Trạch thoáng mềm lòng, từ nhỏ cô đã gọi gã như thế, luôn đi theo sau gã, như cái đuôi nhỏ muốn bỏ cũng không xong. Gã hơi sầm mặt lại, nói với Vân Sinh: “Vân Sinh, muội đã quyết định về nhà thì đừng lo chuyện bao đồng nữa, bọn họ tốt hay xấu thì có liên quan gì đến muội đâu?”.

Vân Sinh nhìn Hạ Trạch nghiêm túc, vội cười nói: “Thập Nhị ca, huynh nghĩ nhiều rồi, muội chỉ tò mò nên mới muốn xem Diệp Tiểu Thất là ai thôi. Nếu huynh đã không cho, muội không đi nữa”.

Hạ Trạch nhận ra cô nói dối, nhưng không vạch trần, chỉ bảo: “Mấy hôm nay muội đi đường, hẳn là đã mệt muốn chết rồi. Ta đã cho người quét tước tiểu viện của muội, muội nghỉ ngơi thoải mái hai hôm rồi chúng ta về nhà. Thúc phụ vẫn ở Dự Châu, ta phải đến đó thay cho ông, để ông về Thái Hưng chủ trì đại cục”.

Vân Sinh ngoan ngoãn gật đầu, đáp: “Vâng, muội nghe lời Thập Nhị ca”.

Sắc mặt Hạ Trạch giờ mới dịu đi, tán dóc với Vân Sinh vài câu rồi gọi người đưa cô về viện nghỉ ngơi. Gã im lặng ngồi trong thư phòng một lúc, truyền tâm phúc đến, lạnh giọng ra lệnh: “Chuyển vài lời cho thái hậu nương nương trong cung, nói Vân Sinh là em gái ruột của ta, xin nàng ta đổi một cây đao khác mà sử dụng”.

Cửa cung còn chưa đóng lại, câu này rất nhanh đã lọt vào tai Phong thái hậu, nàng nghe vậy cười nhạt vài tiếng, trào phúng: “Thế mà chúng ta không biết Hạ Thập Nhị lại trở nên có tình có nghĩa như thế cơ đấy!”.

Một cung nữ chắp tay đứng bên cạnh nhận ra Phong thái hậu đã tức giận, sợ đến mức không dám thở mạnh, làm sao còn dám nói gì, chỉ cúi đầu im lặng.

Phong thái hậu nheo đôi mắt phượng, suy nghĩ một lát, đột nhiên bật cười bảo: “Nói với Hạ Thập Nhị, gã không sốt ruột, bản cung cũng không sốt ruột. Đến khi đệ đệ của bản cung nhất thống thiên hạ, bản cung chính là trưởng công chúa. Ngươi hỏi gã xem, gã có thể có gì? Tạ Thần Niên sẽ nhận gã là huynh trưởng hay A Sách sẽ nhận hắn là đại cữu ca?”.

Thị nữ vội gật đầu vâng lời, xoay người ra khỏi điện.

Ánh sáng bên ngoài tối dần, dần dần, bóng đêm rốt cuộc đã bao phủ cả thành Thịnh Đô. Trong phủ đại tướng quân ở thành Nam, Thần Niên đã sai người tắt hết đèn đuốc trong viện, một mình ngồi trước cửa sổ ngắm ánh trăng bên ngoài xuất thần. Phong Quân Dương ở trên giường gọi nàng hai tiếng, thấy nàng không hề nhúc nhích, đành phải xuống giường xáp lại gần, ngả vào sau lưng nàng, mỉm cười nói: “Ta đã nói tối nay là một đêm trăng sáng sao thưa rồi mà nàng không tin, sao hả?”.

Thần Niên vốn tính đêm nay bảo người đi do thám Hạ phủ, nhưng ánh trăng sáng thế này, vốn không thể giấu mình, dẫu là cao thủ khinh công cũng không tiện hành động. Nàng quay đầu lại nhìn Phong Quân Dương, nói: “A Sách, thiếp nóng ruột lắm, Vân Sinh đã trở lại, Hạ Trạch e là phải về Thái Hưng rất nhanh thôi, nếu gã đưa Diệp Tiểu Thất đi, muốn cứu về sẽ rất phiền phức”.

Phong Quân Dương cười nói: “Nha đầu ngốc, ta từng hứa với nàng sẽ cứu Diệp Tiểu Thất ra, đương nhiên sẽ nói lời giữ lời, nàng sợ gì chứ?”.

Thần Niên nghe thế bỗng cảm động, quay lại ôm cổ Phong Quân Dương, vui mừng hỏi: “A Sách, chàng đã có cách rồi phải không?”.

“Hửm?” Phong Quân Dương cúi đầu lên tiếng, nhưng chỉ mỉm cười. Thần Niên thấy chàng như thế, biết chàng cố tình làm bộ làm tịch, liền cúi sát người xuống theo ý chàng, nũng nịu nói: “Thôi mà A Sách, chàng nói với thiếp đi, chàng có cách hay gì?”.

Phong Quân Dương cười rồi mới cất tiếng: “Diệp Tiểu Thất tuy ở trong tay Hạ Trạch, nhưng Hạ Thập Nhị hiện đang ở trên địa bàn của chúng ta, cần gì phải ban đêm đi do thám Hạ phủ, dẫn người đến thẳng cửa, buộc Hạ Trạch giao Diệp Tiểu Thất ra cũng được”.

Thần Niên một lòng nghĩ muốn thần không biết quỷ không hay bảo Triêu Dương Tử giải độc cho Diệp Tiểu Thất, nhưng chưa từng nghĩ đến còn có thể thô bạo đơn giản như thế. Nàng bất giác trố mắt, hỏi: “Như thế cũng được á?”.

“Sao lại không được?” Ngón tay Phong Quân Dương nhẹ nhàng gảy áo Thần Niên, ơ hờ nói, “Giờ nàng đã có thế lực để dựa dẫm rồi, sao không bắt nạt gã đi?”.

Thần Niên nghĩ ngợi, lại hỏi: “Nhưng nếu đạo trưởng không giải được độc của Diệp Tiểu Thất thì phải làm sao?”.

Nếu trở mặt với Hạ Trạch mà Triêu Dương Tử lại không giải được độc của Diệp Tiểu Thất, chẳng phải là vẫn phải quay đầu xin Hạ Trạch cứu Diệp Tiểu Thất?

“Vậy lại trả cho Hạ Trạch.” Phong Quân Dương cong môi cười, “Hạ Trạch hắn không dám không cần. Đến lúc đó ta lại nghĩ cách khác, đòi thuốc giải ở chỗ Hạ Trăn cho nàng là được. Hạ Trăn chỉ dùng Diệp Tiểu Thất để ép nàng gả cho ta, nếu giờ nàng đã gả cho ta rồi, lại không nghĩ sẽ đi nữa, Diệp Tiểu Thất sẽ mất tác dụng, yên tâm, Hạ Trăn sẽ không lãng phí nhiều tâm cơ trên người y đâu, không đáng”.

Thần Niên vốn rất xem trọng Diệp Tiểu Thất nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới với Hạ Trăn mà nói, Diệp Tiểu Thất lại không quan trọng như thế. Giờ nghe Phong Quân Dương nói vậy, nàng cân nhắc một lát, bất giác cười nói: “Là thiếp nghĩ lầm. Thiếp chỉ nghĩ Hạ Trăn sẽ dùng Diệp Tiểu Thất để gây khó dễ cho thiếp mà quên mất rằng lúc sắp đi ông ta từng nói rằng, bảo thiếp chân thành đối đãi với chàng. Có lẽ ông ta cũng biết, Diệp Tiểu Thất chỉ có thể dùng để khống chế thiếp chứ vô dụng với chàng”.

Phong Quân Dương mỉm cười, nói: “Cũng hữu dụng với ta chứ. Nàng coi trọng Diệp Tiểu Thất, ta lại coi trọng nàng, sao lại vô dụng? Nhưng Hạ Trăn đa mưu túc trí, ông ta sẽ không làm rõ ra thôi”.

Nghe nói thế, Thần Niên không khỏi ngước mắt nhìn chàng, ngơ ngẩn nói: “A Sách...”.

Phong Quân Dương ngả người hôn lên hai má nàng, thở dài: “Thần Niên ngốc, nàng cũng không hiểu nhầm, chẳng qua nàng vẫn không nghĩ phải tin tưởng ta, dựa vào ta”.

Nên mới quên ỷ lại vào chàng, dùng cách trực tiếp đơn giản nhất kia cứu Diệp Tiểu Thất, ngược lại còn đi tìm cách khác để cứu Diệp Tiểu Thất.

Câu này của chàng đã nói trúng suy nghĩ của Thần Niên, Thần Niên không muốn tiếp lời chàng, chỉ vặn người trong lòng chàng, cười nói: “A Sách, chàng nghĩ quàng nghĩ xiên ít thôi! Bao giờ chúng ta đến chỗ Hạ Trạch đòi người? Đến lúc đó nhất định phải mang nhiều cao thủ một chút đến, để dễ bề lấn áp Hạ Thập Nhị”.

“Chỉ cần nàng vui vẻ, đừng nói cao thủ, ngay cả mang binh đến bao vây Hạ phủ cũng được.” Phong Quân Dương cười nói, “Nàng chờ đã, chờ ngày mai lên triều bàn việc vượt sông Bắc chiến xong, ta sẽ tự dẫn binh đi đòi người cho nàng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.