Thần Niên vẫn luôn chờ Phong Quân Dương trong thư phòng,
nàng nghĩ bất luận cuối cùng sự việc là như thế nào, thì đều phải nghe
thử xem Phong Quân Dương giải thích thế nào đã, vì hắn đã đồng ý với
nàng, chỉ cần là chuyện có liên quan đến nàng thì hắn sẽ không bao giờ
giấu nàng. Hiện giờ nàng muốn hỏi hắn, rằng có phải hắn thật sự phải lấy Vân Sinh, thât sự chỉ coi nàng như một nàng thiếp, một món đồ chơi
không, nghĩ đến những lời lẽ khinh thường lúc hai nàng thị nữ đó nói
chuyện với nhau, nàng không kìm nổi liền bật khóc, hận không thể trốn
đến một chỗ không có ai khóc một trận cho thỏa thích.
Phong Quân Dương mãi không thấy đến, người trước cửa vốn là Trịnh Luân
giờ được thay bằng lão Kiều, trái tim Thần Niên dần dần cảm thấy lạnh
lẽo, đầu óc cũng từ từ bình tĩnh lại, cuối cùng đã có thể ngăn được nước mắt trào ra, nàng chỉ lặng lẽ tiếp tục ngồi chờ Phong Quân Dương.
Nàng nghe tiếng Phong Quân Dương tiễn khách ra cửa, sau một hồi náo
nhiệt tiểu viện trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có. Lại qua thêm một lúc lâu
nữa, cửa phòng mới bị người ở bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, nàng ngước mắt lên nhìn, thì thấy Phong Quân Dương lẳng lặng đứng ở cửa nhìn mình.
Trong khoảng khắc ấy, cả hai người đều không nói câu nào, cứ im lặng
nhìn nhau. Vẻ mặt nàng quật cường, đôi con ngươi hơi ửng đỏ, nhưng sáng
rực như có một ngọn lửa âm ỉ sắp bùng cháy trong đó, còn khuôn mặt hắn
thì vẫn tao nhã tuấn tú như trước, duy chỉ có ánh mắt là trầm tĩnh như
nước.
Thời gian hai người bọn họ ở chung đã lâu, lại từng thân mật như vậy,
tính tình và thói quen của Phong Quân Dương Thần Niên ít nhiều cũng đã
hiểu thấu, nhìn thấy hắn như vậy, chút hy vọng mong manh trong lòng nàng dần dần tiêu tan, thay vào đó là nỗi tức giận vô tận, nhanh chóng trào
lên trong lồng ngực. Thần Niên trầm mặc đứng trước thư án, đột nhiên
nhấc chân đá tung chiếc bàn trước mặt lên.
Sắc mặt Phong Quân Dương không chút sợ hãi, nhưng lại lật tay khép cửa phòng lại.
Thần Niên nghiến răng nghiến lợi, bước từng bước một đến trước mặt Phong Quân Dương, hơi ngẩng mặt lên nhìn hắn, gằn từng tiếng một hỏi: “Những
lời các nàng ấy nói đều là sự thật? Chàng phải lấy Vân Sinh?”.
Phong Quân Dương bình tĩnh nhìn nàng, đáp: “Phải.”
Trái tim Thần Niên như bị một cây búa lớn giáng xuống một cú thật mạnh,
đau đớn đến nỗi mức trước mặt nàng trở nên tối sầm, nàng bất giác nhắm
mắt lại, chỉ có vậy mới có thế hỏi tiếp câu sau, “Chàng thật sự phải lấy Vân Sinh?”.
“Phải lấy.” Khuôn mặt Phong Quân Dương vẫn bình tĩnh như trước.
“Vậy còn ta thì sao?” Thần Niên lại hỏi.
Hắn đáp: “Ở bên cạnh ta, ta sẽ luôn mang nàng theo bên mình, ta sống,
thì nàng sống chung với ta, ta chết, thì nàng chết cùng với ta.”
Đáy mắt Thần Niên bùng lên lửa giận, rút phắt thanh chủy thủ ra, không
chút do dự đâm thẳng vào bả vai trái của Phong Quân Dương. Phong Quân
Dương không hề nhúc nhích, chỉ là cơ thể đột nhiên cứng lại, sau đó lại
lập tức thả lỏng, thậm chí khóe miệng còn nhẹ nhàng cong lên, tiếp tục
dịu dàng nhìn Thần Niên.
Hốc mắt Thần Niên không nhịn được ửng đỏ, nghiến răng hỏi hắn: “Vậy tại sao lúc đầu chàng còn hứa với ta?”.
Máu nhanh chóng chảy ra theo lưỡi dao, loáng cái đã thấm ướt đẫm chiếc
áo mỏng mùa hè, tí tách rơi xuống sàn nhà bằng đá xanh. Phong Quân Dương giống như không hề nhận ra điều đó, vẫn khẽ mỉm cười nhìn nàng, đáp:
“Ta sẽ cưới nàng, Thần Niên, cho ta thêm vài năm nữa, sớm muộn gì ta
cũng sẽ quang minh chính đại cưới nàng làm vợ.”
“Tại sao?” Thần Niên trừng lớn hai mắt, cố nén những giọt lệ trong đáy
mắt, nhưng cánh môi lại không kiềm chế được khẽ run lên, “Tại sao bây
giờ không thể lấy ta? Tại sao phải lấy Vân Sinh? Cũng là vì mối liên hôn giữa đám môn phiệt các chàng sao?”.
Phong Quân Dương nhấc tay phải lên, dịu dàng mơn man gò má Thần Niên,
nhẹ giọng giải thích: “Thần Niên, nàng không biết những cuộc tranh đoạt
quyền thế trong các đại gia tộc thế gia tàn khốc đến mức nào, và càng
không hiểu những trò bẩn thỉu phía sau tiểu viện của bọn họ đâu. Cho dù
hiện giờ ta có thể không màng đến hết thảy lấy nàng, thì ta cũng không
có cách nào bảo vệ cho nàng an toàn được. Nếu nàng là Thái tử phi, thì
tất nhiên phải ở lại trong phủ của Vân Tây vương, còn ta lại không thể
cứ mãi ở trong vương phủ chăm sóc nàng. Tính khí nàng bướng bỉnh như
vậy, một thân một mình ở trong hậu viện vương phủ, chưa đến một năm sẽ
bị người ta ăn sạch đến mảnh vụn cũng chả còn. Ta không bảo vệ được
nàng, Thần Niên, hiện giờ ta vẫn chưa bảo vệ được nàng.”
Nước mắt của nàng ngân ngấn ngập đầy hốc mắt, nhưng vẫn nghiến chặt răng không chịu để nó rơi xuống, sống chết gắt gao nhìn hắn.
Trái tim Phong Quân Dương đau đớn, ngón cái nhẹ nhàng lau khóe mắt nàng, chậm rãi nói: “Thần Niên, cho ta thêm vài năm nữa, ta nhất định sẽ để
nàng trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thế gian này, đến lúc đó không
ai có thể khống chế được ta, cũng không có ai có thể làm tổn thương đến
nàng.”
Hắn cố sức duỗi cánh tay kia ra vén mái tóc đang xõa tung của nàng lại,
sau đó muốn ôm nàng vào lòng mình. Nhưng Thần Niên lại đột nhiên dùng
sức giãy ra, sống chết không chịu để cho hắn ôm mình. Nàng là người
luyện võ, nên cơ thể rất khỏe, nhưng hiện giờ võ công của Phong Quân
Dương đã khôi phục được đến bảy tám phẩn, dù vai trái bị thương hành
động không tiện, nhưng vẫn có thể dễ dàng khống chế được nàng.
Cuối cùng, chỉ một cánh tay Phong Quân Dương đã từ phía sau khóa chặt
Thần Niên vào lòng, Thần Niên dùng sức giãy ra mấy lần mà không được,
chỉ biết giận dữ hét lên: “Phong Quân Dương, chàng buông ta ra!”.
Hành động và lời nói của Phong Quân Dương mang theo vài phần vô lại, ghé sát vào tai nàng nói: “Không buông, chết cũng không buông, chính nàng
cũng đã từng nói, ngày đó khi chữa thương, nàng đã bảo rằng sau này
chúng ta sẽ không bao xa nhau nữa.”
Sau khi hắn sớm nhận được hồi âm ở Thịnh Đô thì đã biết chuyện lấy Thần
Niên là vô vọng, cũng từ đó trở đi, hắn bắt đầu suy tính làm thế nào để
xoa dịu Thần Niên. Vết dao trên bả vai vẫn đang chảy máu, những giờ phút này hắn hoàn toàn không bận tâm đến, chỉ ôm chặt lấy Thần Niên từ phía
sau, thấp giọng nói: “Thần Niên, Thần Niên, ngoài trừ cái hư danh Thế tử phi kia ra, thứ gì ta cũng có thể cho nàng. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên
nhau, bất luận là đi tới nơi đâu ta đều mang nàng theo, như vậy không
tốt sao?”.
Dòng máu nóng hôi hổi rất nhanh đã thấm ướt lưng áo Thần Niên, giống như bị nhiệt độ của máu đốt cháy, cả người Thần Niên không kiểm soát được
rùng mình, nàng không muốn bản thân mình trở nên yếu đuối vào lúc này,
nên sống chết cắn chặt răng, dùng sức gỡ tay hắn ra.
Sự việc phát triển không giống với dự liệu của hắn, trái tim Phong Quân
Dương không kìm được có chút hoảng loạn, hắn vốn cho rằng nàng có quật
cường có bướng bỉnh đến mức nào cũng thì vẫn chỉ là một tiểu cô nương,
lại yêu hắn như vậy, vì hắn không màng đến chuyện sống chết, càng đừng
nói đến chuyện đã thất thân cho hắn từ lâu, chỉ cần hắn vừa đấm vừa xoa, nói lý để nàng hiểu, dùng tình khiến nàng cảm động, nhất định có thể dỗ cho nàng mủi lòng.
Ai ngờ hắn thực sự đã đánh giá sai nàng! Hắn sớm biết nàng là một cô
nương dám yêu dám hận, nhưng chỉ nhìn thấy mặt dám yêu của nàng, mà quên mất nàng cũng dám hận. Trái tim Phong Quân Dương càng hoảng, thì tay ôm lại càng chặt. Sức lực Thần Niên không bằng hắn, đã thử mấy lần mà
không giãy thoát được sự giam cầm của hắn, liền dứt khoát dừng lại, lạnh lùng nói: “Phong Quân Dương, chàng buông ta ra.”
Giờ phút này làm sao Phong Quân Dương dám buông, nghe vậy lại càng cố
hết sức nhấc cánh tay bị thương lên, ôm siết nàng vào lòng, trầm giọng
nói: “Ta không buông.”
Thần Niên đột nhiên lật tay nhanh nhẹn rút thanh chủy thủ cắm trên vai
hắn ra, sau đó không chút ngần ngại đâm lưỡi dao sắc nhọn lên đùi Phong
Quân Dương, trong lúc hắn đang đau đến co rúm cả người, thì khuỷu tay
của nàng đã huých về phía sau, thoát khỏi lồng ngực của hắn như một con
cá.
Chịu liên tiếp hai đòn tấn công nặng, Phong Quân Dương không thể đứng
vững được nữa, đành quỳ một gối xuống sàn, ngước mặt lên nở nụ cười
gượng gạo với Thần Niên, hỏi nàng: “Hết giận chưa?”.
Sắc mặt hắn vốn dĩ đã nhợt nhạt, giờ lại càng không còn chút huyết sắc
nào, chỉ có khuôn mặt là vẫn tuấn tú như trước, tinh tế như một bức họa.
Chính chàng trai trước mặt, đã khiến nàng một lòng một dạ thích hắn,
khiến nàng sẵn sàng đồng sinh cộng tử với hắn, cam tâm tình nguyện lấy
mạng của mình ra để đổi lấy mạng của hắn. Còn hắn lại bắt nạt nàng giấu
diếm nàng, khiến nàng trở thành con hồ ly chuyên đi quyến rũ đàn ông
trong mắt người khác, trở thành đồ chơi của gã công tử thế gia…… khiến
nàng trở thành trò cười trước mặt mọi người!
Nực cười thay nàng lại còn mong chờ được bái đường thành thân với hắn,
đợi hắn lấy mình! Là lời ngon tiếng ngọt của hắn quá lợi hại? Hay tại
chính bản thân nàng ngu ngốc tự bịt mắt mình?
Trái tim Thần Niên vừa tức giận vừa bi thương, thấy hắn quỳ phục trước
mặt mình như vậy, nỗi chua xót cùng cực lại trào ra tự tận đáy lòng.
Nàng khép mắt lại, ép nước mắt đăng ăm ắp trong hốc mắt quay ngược vào
trong, đè hết tất cả những phẫn nộ và bi thương xuống sâu trong trái
tim. Lúc mở mắt ra, cả người đã bình tĩnh hơn nhiều, chỉ nhìn hắn, rồi
hỏi: “Chàng cảm thấy xuất thân của ta thấp hèn, nên không xứng với
chàng, chỉ xứng làm một nàng thiếp của chàng, một ả tình nhân bên cạnh
chàng mà thôi, đúng không?”.
Phong Quân Dương cười khổ lắc đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Thần Niên, vừa nãy ta đã nói nhiều như vậy, lẽ nào nàng không hiểu sao?”.
Thần Niên chậm rãi rũ rèm mi xuống, đáp: “Ta hiểu rồi, ta hiểu cả rồi.
Chàng phải lấy Vân Sinh làm Thái tử phi, để trong phủ Vân Tây vương giữ
thể diện cho chàng, còn ta đi theo bên cạnh chàng, làm hồng nhan tri kỷ, ngày đêm bầu bạn với chàng.” Nàng đột nhiên ngước mắt lên nhìn hắn, con người tuy hơi đỏ nhưng lại lạnh lùng trong veo, “Phong Quân Dương, ta
nhìn lầm chàng rồi, nhưng chính chàng cũng đã nhìn lầm ta.”
Trong lòng Phong Quân Dương như tắc nghẹn, cố gắng từ dưới đất chống
người đứng dậy, lần đầu tiên hắn nhìn nàng với ánh mắt sợ hãi tột cùng
như vậy, “Thần Niên……”
Thần Niên cúi người nhặt thanh chủy thủ vừa rơi xuống đất lúc nãy lên,
móc ra một cái khăn cẩn thận lau sạch vết máu dính trên lưỡi dao, sau đó nhét thanh chủy thủ vào trong vỏ, rồi mới quay lại nhìn Phong Quân
Dương, hờ hững nói: “Phong Quân Dương, tuy chàng ti bỉ vô sỉ lừa gạt ta, nhưng cũng chỉ trách ta ngu xuẩn không biết gì nên mới mắc bẫy. Bản
thân đã nhìn lầm người, làm sai nhiều việc, thì giờ ta phải tự mình gánh lấy hậu quả. Chàng lừa ta một màn, ta đâm chàng hai dao, hai chúng ta
sau này ân đoạn nghĩa tuyệt, không ai nợ ai nữa. Từ nay về sau, chàng
làm Thế tử Vân Tây vương của chàng, ta làm Tạ Thần Niên của ta.”
Nói đoạn nàng bỏ đi, Phong Quân Dương cuống quýt tóm lấy bả vai nàng, “Thần Niên……”
Nàng không chịu quay đầu lại, chỉ lạnh giọng nói: “Buông tay ra.”
Sao Phong Quân Dương có thể buông tay được, ngược lại hắn còn nắm chặt hơn, “Không buông.”
Thần Niên nghiêng mặt quay lại nhìn hắn, khóe môi hơi cong lên thoáng
mỉm cười mỉa mai, hỏi hắn: “Chàng muốn giữ lại một cánh tay của ta? Vậy
được, ta để lại cho chàng!”.
Phong Quân Dương còn đang ngẩn người, chưa kịp hiểu lời nàng nói, thì
Thần Niên đã nhanh nhẹn vung tay kia lên chém xuống cánh tay còn lại,
thế dao rất mạnh, như muốn phế bỏ cánh tay đang đang bị hắn giữ chặt của mình. Phong Quân Dương thấy nàng tàn nhẫn tuyệt tình như vậy, trong
lòng vô cùng hoảng hốt , lập tức đổi chiêu đẩy nàng về hướng ngược lại,
đồng thời giơ tay cản cánh tay đang chuẩn bị chém xuống của nàng.