Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 169: Q.1 - Chương 169: Tựa như cõi mộng




Trời vào cuối thu, ban đêm trên núi đã se se lạnh, Thần Niên chậm rãi đi trên đường, bất tri bất giác lại đến chỗ ở của Triêu Dương Tử. Cửa phòng Triêu Dương Tử mở rộng, ông đang sửa sang bệnh án dưới ánh đèn, nghe tiếng bước chân ngoài cửa liền giương mắt liếc nhìn một cái, thấy là Thần Niên lại cúi đầu, miệng hỏi: “Sao hôm nay lại rảnh rang đến đây thế này?”.

Thần Niên cười xòa, rảo bước vào cửa, hỏi: “Đạo trưởng có gì ăn không? Ta vẫn chưa ăn tối, sắp chết đói rồi”.

Triêu Dương Tử cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ dùng chóp bút chỉ sang cái bàn bên kia. Thần Niên đi đến, nhón lấy một miếng bánh hoa quế trong đĩa trên bàn, đút vào miệng, tay kia lại cầm thêm một miếng nữa rồi mới tiến lại gần án thư của Triêu Dương Tử, hỏi: “Đạo trưởng viết gì thế?”.

Nàng quét mắt, nhận ra đó là bệnh án, bèn hỏi tiếp: “Người mắc bệnh trong sơn trại nhiều không?”.

“Kha khá”. Triêu Dương Tử đáp, tức thì mất kiên nhẫn nói: “Cách án thư của ta xa xa một chút, đừng để vụn bánh rơi trên bàn”.

Thần Niên cười hì hì, nhét nốt miếng điểm tâm đang cầm trong tay vào miệng, lại phủi tay bốp bốp, chưa thỏa ước mong thở dài: “Tuy rằng đạo trưởng xấu tính, nhưng nhân duyên cũng không đến nỗi nào, hiện giờ trong trại chỉ có mỗi chỗ này của ngài là có thể ăn được điểm tâm thôi”.

Triêu Dương Tử nghe thế cong mí mắt lên liếc nàng, nói: “Ta thấy dạo này tính tình cô tốt lên nhiều rồi đấy, vẫn luôn đi theo lão hòa thượng kia tĩnh tọa tham thiền chứ?”. Ông nói xong liền gác bút lông lên giá bút, lại bảo Thần Niên, “Mang cái ghế kia qua đây”.

Thần Niên vội mang một cái ghế tròn đến đặt cạnh án thư, không cần Triêu Dương Tử dặn tiếp đã ngồi xuống đưa cổ tay đến trước mặt Triêu Dương Tử. Triêu Dương Tử đặt ngón tay lên, tập trung chẩn bệnh một chốc, trên mặt lộ vẻ hài lòng, nói: “Không tồi, lão hòa thượng kia quả thật cũng có chút bản lĩnh. Nhưng chẳng biết vì sao sư phụ cô lại không hiệu quả lắm, ta thấy cả ngày bà ta ăn chay niệm Phật, hận không thể cắt tóc xuất gia luôn cho rồi, nhưng dòng khí bên trong cơ thể vẫn hoành hành khó khống chế”.

Thần Niên thu tay về, nói “Ta cũng từng khuyên sư phụ, bảo bà đừng quá cố chấp việc luyện thành thần công. Có việc khúc mắc chỉ có thể tự tháo gỡ, người khác nhìn vào dù sốt ruột cũng vô ích”.

Triêu Dương Tử chậm rãi gật đầu, thở dài: “Tính nết của bà ta cứng đầu hiếu chiến, vài chục năm rồi vẫn vậy, nhất thời nửa khắc không sửa đổi được. Thôi kệ, tùy bà ta vậy”.

Thần Niên im lặng một chốc, chợt nói: “Đạo trưởng, ta muốn đi Ký Châu”.

Triêu Dương Tử có phần kinh ngạc, hỏi: “Đi đến đó làm gì?”.

“Tính toán! Tính toán một con đường sống cho nạn dân trong núi.” Thần Niên cúi đầu, nghịch ngón tay mình, chậm rãi nói: “Đạo trưởng, trong lòng ta kì thực cũng có phần không muốn, nhưng ta là đại đương gia của trại này, mọi người đều nhìn vào ta, chỉ vào ta, bất kể ta có muốn hay không, cũng đều phải làm ra vẻ đã có định liệu, bước nhanh về phía trước”.

Triêu Dương Tử nhìn nàng một lát, trầm giọng nói: “Vậy cứ đi lên phía trước đi, nếu cần ta giúp gì thì cứ nói”.

“Thật chứ?” Thần Niên ngẩng mặt nhìn Triêu Dương Tử, cười bảo: “Vậy đạo trưởng có thể cho ta xin vài tấm mặt nạ da người để dịch dung không?”.

Triêu Dương Tử thấy nàng cợt nhả như thế, giận tới mức muốn vớ sách thuốc trên bàn đập nàng, bực dọc nói: “Không có! Nói đi, cô thích mặt ai rồi, đạo gia ta sẽ đi lột da hắn cho cô ngay bây giờ”.

Thần Niên nghe mà bất giác rùng mình, cong khóe miệng gượng cười: “Thôi bỏ đi vậy”.

Triêu Dương Tử lườm nàng, song vẫn dạy nàng mấy cách có thể che dấu tướng mạo, lại lấy ra hai bình sứ nhỏ đưa cho nàng, nói: “Bình buộc dây đó là thuốc mê, không màu không vị, đừng nói là uống, chỉ cẩn nhỏ vài giọt vào nến thôi là đã khiến chúng ngủ thẳng cẳng rồi, cho dù là võ công lợi hại thì nội mười hai canh giờ cũng không tài nào nhúc nhích được. Bình còn lại là thuốc giải”.

Thần Niên biết đây là thứ tốt, vội giấu vào trong áo, lại trơ mặt ra hỏi: “Còn cái gì khác không? Cho ta hết đi! Ta đang liều mạng vì mọi người đó, đạo trưởng đừng bủn xỉn như thế”.

Triêu Dương Tử không nhịn được lườm nàng, nói: “Có! Còn thuốc độc một phát chết tươi, có muốn không?”.

Thần Niên nghĩ ngợi, nói: “Cái đó thì thôi vậy”. Tuy là nói thế, nàng vẫn vơ vét hàng đống thuốc viên từ chỗ Triêu Dương Tử rồi mới ra khỏi cửa, đi được hai bước liền quay người lại, níu lấy khung cửa nói với Triêu Dương Tử: “Đạo trưởng, ta đến chỗ ngài thật sự không phải vì muốn toan tính đồ của ngài đâu”.

Triêu Dương Tử thở hổn hển, hỏi: “May mà cô không toan tính, nếu cô mà toan tính thì đạo gia ta còn có thể giữ được đồ gì sao?”.

Thần Niên cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Đạo trưởng, ngài đừng nóng giận, ta ở chỗ ngài một chốc mà đã cảm thấy ấm lòng hơn nhiều, chờ đến khi có thời gian lại đấu tâm đấu mắt với ngài, trong lòng sẽ không còn lạnh lẽo nữa”.

Nàng chẳng qua chỉ là một cô nương mười tám mười chín tuổi, ấy thế mà lại gánh vác kế sinh nhai của trên vạn người trong sơn trại, Triêu Dương Tử mềm lòng, khoác tay nói: “Bỏ đi, bỏ đi, ai lại đi tức giận với một tiểu nha đầu như cô”, nói xong lại như nhớ ra điều gì đó, đứng dậy đi đến bên bàn bưng đĩa bánh hoa quế ra, nhét vào tay Thần Niên, nói: “Mau về đi, đừng nghĩ nhiều như thế. Lúc cần đảm đương thì đảm đương, lúc nên buông ra thì phải buông ra, nếu thật sự cảm thấy mệt mỏi thì quẳng gánh không làm nữa, đạo gia dẫn cô đi ngao du thiên hạ’’.

“Ôi!” Thần Niên sung sướng dạ ran, không hề khách khí nhận lấy cái đĩa, xoay người chạy biến. Chờ khi bóng nàng khuất hẳn ngoài cửa viện, Triêu Dương Tử mới tỉnh táo tinh thần, nhìn lại bàn tay trống không của mình, chớp chớp mắt, tự nói với mình: “Hình như lại mắc mưu con nha đầu kia rồi…”.

Ngày Hai mươi mốt tháng Chín, Thần Niên dẫn cha con Lỗ Vinh Phong âm thầm rời khỏi đỉnh Hổ Khẩu, ba người lánh qua sườn Phi Long, trực tiếp đi ngang qua núi Thái Hành, hướng về Ký Châu. Ai ngờ vào thành Ký Châu rồi mới biết Tiết Thịnh Hiển không có ở trong thành. Thần Niên bất đắc dĩ đành hỏi Lỗ Vinh Phong: “Tin tức có chuẩn xác không?”.

Lỗ Vinh Phong đáp: “Không thể sai được, huynh đệ kia có mối chi giao sinh tử với ta, ở phủ thủ thành Ký Châu đã hơn hai mươi năm, xem như người già rồi, Theo lời ông ta, năm ngày trước Tiết Thịnh Hiển đã rời khỏi Ký Châu, đi tới Thanh Châu rồi”.

“Thanh Châu?” Thần Niên bất đồ cau mày, “Sao Tiết Thịnh Hiển lại đi Thanh Châu?”.

Thanh Châu nằm trong tay Tiết Thịnh Anh, hai huynh đệ này luôn luôn bất hòa, sao Tiết Thịnh Hiển lại chạy tới Thanh Châu? Chẳng lẽ không sợ bị Tiết Thịnh Anh giữ lại sao?

Lỗ Vinh Phong lắc đầu: “Ông ta cũng không biết việc này, hình như Tiết Thịnh Hiển âm thầm đi, không hề để lộ”.

Thần Niên nghĩ mãi mà vẫn không rõ vì sao Tiết Thịnh Hiển phải đi đến Thanh Châu, song sự việc trọng đại, ban đêm nàng vẫn đến phủ thủ thành một chuyến, không tìm thấy Tiết Thịnh Hiển, lại lục lọi báo cáo thư từ trong thư phòng một lượt rồi mới tin Tiết Thịnh Hiển thật sự không ở Ký Châu.

“Đại đương gia, chúng ta làm thế nào bây giờ? Ở Ký Châu chờ Tiết Thịnh Hiển hay là đến Thanh Châu tìm hắn?” Linh Tước hỏi Thần Niên.

Thần Niên lặng lẽ suy xét một lát, đoạn nói: “Đêm qua ta có lục được một ít thư từ, Thanh Châu lại thúc giục Ký Châu đòi lương thảo, Ký Châu đã đang chuẩn bị vận chuyển rồi, nếu số lương thảo này thực sự lọt vào tay Thanh Châu thì đoạt lại sẽ gặp khó khăn. Ta đoán Tiết Thịnh Hiển sẽ không một chốc về ngay đâu, chúng ta tốn thời gian ở đây chờ y thì đi Thanh Châu tìm y còn hơn”.

Lỗ Vinh Phong nghe xong có phần chần chừ, nói: “Đi Thanh Châu? Liệu có mạo hiểm quá không?”.

Linh Tước cướp lời: “Cha, có gì mà mạo hiểm? Hơn nữa, chưa biết chừng chúng ta còn chưa đến Thanh Châu, nửa đường gặp Tiết Thịnh Hiển trở về, chung quy vẫn tốt hơn là ngơ ngẩn chờ ở đây”.

Thần Niên nghĩ ngợi, nói: “Hiện giờ Trịnh Luân dẫn binh bên ngoài, Thanh Châu chỉ có một mình Tiết Thịnh Anh hữu dũng vô mưu, không đáng lo ngại, đi cũng không sao”.

Ba người họ bàn bạc quyết định được chủ ý, liền lập tức ra khỏi Ký Châu hướng về Thanh Châu, lại sợ để vuột mất Tiết Thịnh Hiển, còn đặc biệt thay đổi quần áo tóc tai, đi qua sườn Phi Long chạy tới Thanh Châu.

Bởi vì Trương Hoài Mân lui về Tân Dã, cách xa Thanh Châu nên thành Thanh Châu không còn canh phòng nghiêm ngặt như trước nữa. Trước mắt tuy không cho nạn dân vào thành song lái buôn dân thường lui tới chỉ cần giao đủ bạc là có thể đi vào. Thần Niên và cha con Lỗ Vinh Phong trà trộn vào thành, tìm một khách điếm không có gì đặc biệt để ở trước rồi mới thương lượng xem nên đi tìm Tiết Thịnh Hiển thế nào.

Lỗ Vinh Phong nói: “Không biết Tiết Thịnh Hiển đến Thanh Châu có giấu Tiết Thịnh Anh không, nếu như không giấu thì lại rất dễ tìm, nhưng nếu đến Tiết Thịnh Anh mà cũng bị giấu thì việc này khó đây”.

Thần Niên chợt nhớ tới một người, nói với Lỗ Vinh Phong: “Việc này dễ bàn thôi. Chỉ là ta không tiện ra mặt, phiền Lỗ đại thúc đi thay ta một chuyến. Thúc tới phủ thủ thành tìm một người tên là Khâu Tam, nói ta tới rồi, bảo y tới gặp ta một chuyến”.

“Khâu Tam? Tên người đó là Khâu Tam?” Lỗ Vinh Phong không khỏi hỏi lại.

Không ngờ đó lại là câu hỏi khó cho Thần Niên, tuy nàng và Khâu Tam quen biết đã lâu, nhưng nào giờ đều dùng Khâu Tam để xưng hô, chứ thật sự không biết tên của y là gì. “Ta nghĩ giờ chắc không gọi là Khâu Tam nữa rồi, có điều ta cũng không biết tên y.” Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Thúc đến phủ thủ thành, nói là thân thích của Tiểu Bảo, có việc gấp cần tìm Khâu đại nhân”

Thần Niên lại miêu tả diện mạo của Khâu Tam cho Lỗ Vinh Phong, vừa mới nói được vài câu, Linh Tước lại lên tiếng: “Tôi đã gặp y, có phải là lúc ở Thanh Phong trại, người này chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ lấm la lấm lét hay không?”.

Thần Niên bật cười, nghĩ đến dáng vẻ của Khâu Tam, nói y lấm la lấm lét kể ra cũng không oan, liền cười bảo: “Chính là y đó, y từng ở Thanh Phong trại một thời gian”.

“Vậy tôi đi tìm y”. Linh Tước nói.

Thần Niên gật đầu: “Cũng được, cô và Lỗ đại thúc cùng đi, hai người tùy cơ ứng biến, an toàn làm trọng”.

Lỗ Vinh Phong và Linh Tước cùng đồng ý, ra khỏi khách điếm thì tới phủ thủ thành tìm Khâu Tam. Cũng thật là khéo, hai người họ vừa mới đến bên ngoài phủ thủ thành, còn chưa nhờ người đi chuyển lời thì đúng lúc gặp được mấy người mang dáng dấp tướng lĩnh cưỡi ngựa từ bên ngoài về. Linh Tước nhanh mắt, liếc một cái đã thấy trong số đó có một người mày nhỏ mắt híp, mặt mũi láu cá, đúng là Khâu Tam từng gặp vài lần ở Thanh Phong trại, vội lớn tiếng kêu lên: “Khâu đại nhân!”.

Khâu Tam vừa mới xuống ngựa, nghe có người gọi mình, theo bản năng nhìn về phía tiếng gọi, thấy là một cô nương trẻ tuổi gọi mình, bất giác có phần kinh ngạc, lại nhìn Linh Tước thêm chút nữa, đột nhiên nhận ra cô, nhất thời liền ngẩn ra.

Trịnh Luân bên cạnh nhận thấy sự khác lạ của Khâu Tam, thờ ơ nhìn y một cái rồi quay đầu trông về phía Linh Tước.

Linh Tước thấy Khâu Tam không đáp, vội vàng nói: “Khâu đại nhân, tôi là cô của Tiểu Bảo đây mà, ngài không nhớ ư?”.

Khâu Tam âm thầm xí một tiếng khinh thường, thầm nghĩ ông mày là huynh đệ của Tiểu Bảo, cô lại là cô của Tiểu Bảo, chẳng phải còn hơn vai trên lứa ông mày à? Y đang oán thầm, song liếc Trịnh Luân thì lập tức phản ứng lại, trên mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn ngay tắp lự, thở dài nói với hắn: “Ngài xem đấy, lại có họ hàng tìm đến đây! Ngài vào trước đi, chờ tôi đuổi bọn họ đi đã rồi vào sau”.

Trịnh Luân không nói không rằng, chỉ khẽ gục gặc đầu, dẫn mấy người khác đi vào trong phủ. Khâu Tam thấy họ đã vào phủ rồi mới đi nhanh tới chỗ Linh Tước và Lỗ Vinh Phong, nhòm trái nhòm phải thấy không ai chú ý đến mới hạ giọng hỏi: “Sao hai vị lại đến đây?”.

Linh Tước đáp khẽ: “Là đến cùng Thần Niên”.

Vừa nghe thấy cái tên này, Khâu Tam thiếu chút nữa nhảy dựng cả lên, thất thanh cả kinh nói: “Cô ấy hiện đang ở Thanh Châu?”. Thấy Linh Tước gật đầu, y không ngừng thầm kêu khổ trong lòng, tay chân vặn xoắn đi tại chỗ hai vòng, lại tự thấy mình thất thố, vội cảnh giác nhìn bốn phía rồi mới nói với Linh Tước, “Chỗ này không tiện nói chuyện, mọi người đang ở đâu? Chờ tôi tìm được cơ hội sẽ lén qua đó”.

Linh Tước liền nói chỗ ở cho Khâu Tam biết. Khâu Tam bạnh quai hàm, gật đầu tỏ ý đã rõ, lại nhìn sang Lỗ Vinh Phong luôn nghiêm túc không nói gì bên cạnh, nhếch mép cười gượng một cái, xem như đánh tiếng chào hỏi, quay đầu nói nhỏ dặn Linh Tước: “Tình hình Thanh Châu hiện giờ phức tạp, mọi người phải cẩn thận một chút, nhất là Tạ cô nương cố gắng đừng ra ngoài”.

Linh Tước gật đầu nhận lời.

Trước khi đi, Khâu Tam lại xoay người lại nói: “Tiểu Bảo họ Trần, năm nay mười ba tuổi, trong nhà chỉ có một mẹ già mắt mù lòa, các ngươi là bà con nơi xa của nó, từ nông thôn đến. Nhỡ có người hỏi, đừng có để lộ đấy”.

Linh Tước không khỏi trợn tròn mắt: “Tiểu Bảo lớn thế rồi sao?”.

Khâu Tam cũng nghĩ đến một tiếng “cô”, khóe miệng không khỏi hết xị lại nhếch, bất đắc dĩ nói: “Không sao đâu, cô là cây củ cải tuy nhỏ nhưng vai vế lại to!”.

Y nói xong cũng chẳng buồn nói tiếp với cha con hai người nữa, lấy một thỏi bạc trong ngực ra đưa cho Linh Tước, quay gót bước nhanh vào phủ thủ thành. Linh Tước và cha không dám ở ngoài phủ thủ thành lâu, lượn lờ nửa vòng thành, chắc chắn không có ai theo dõi rồi mới trở về khách điếm.

Thần Niên nghe kể Linh Tước tự xưng là cô của Tiểu Bảo, bất giác cũng nhoẻn cười, nói: “Tiểu Bảo hình như gọi y là Tam ca, cô xưng là cô của Tiểu Bảo, lại hóa ra vai vế hơn y rồi”.

Linh Tước líu lưỡi, nói: “Khó trách lúc ấy y lại làm ra cái mặt đó, tôi cũng không cố tình mà, sau này sẽ giải thích với y, mong y đừng nặng lễ tiết”.

Tính tình Lỗ Vinh Phong lặng lẽ, chỉ mặc cho con gái nói, đến khi Linh Tước thuật lại xong xuôi sự việc mới nói với Thần Niên: “Đại đương gia, tôi thấy kẻ đi người đến trong phủ thủ thành, có rất nhiều tướng lĩnh ra vào, hình như có chuyện gì đó”.

“Có rất nhiều tướng lĩnh?” Theo lẽ thường, Trịnh Luân lãnh binh bên ngoài, tất nhiên là có nhiều tướng lĩnh trong quân đi theo, trong phủ thủ thành không nên náo nhiệt như thế. Lại theo lời Khâu Tam nói tình hình Thanh Châu phức tạp, Thần Niên khẽ chau mày, do dự nói, “Xem kiểu này, Tiết Thịnh Hiển tới Thanh Châu, Tiết Thịnh Anh hẳn đã biết, không biết hai huynh đệ lại tụ lại có thể tính toán được những gì”.

Thần Niên nhất thời không nghĩ ra, cha con Lỗ Vinh Phong lại càng không giải thích được, chỉ còn cách chờ Khâu Tam đến tìm. Đợi khi trời sắp tối liền có một bà già đến khách điếm tìm cô của Tiểu Bảo. Linh Tước vốn vẫn luôn chờ trong đại sảnh cùng cha, nghe thấy thế vội đứng dậy đi tới, nói: “Là tôi đây”.

Bà già nhìn cô chăm chú, thân thiết đến mức có phần khoa trương, kêu lên: “Bà cô ơi, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi! Lão thái thái nghe Tam gia nói ngài đã tới, liền bảo nô tì đến đớn ngài. Xe ngựa đã chờ sẵn ở ngoài, một lát nữa là đến giờ giới nghiêm ban đêm rồi, ngài báo nha đầu bên cạnh mau chóng thu dọn chút hành lí rồi chúng ta hồi phủ”.

Nói xong liền đưa một cái túi cho Linh Tước, lại mỉm cười nói: “Bà cô đừng trách nô tì đường đột, mong ngài thay y phục. Lão thái thái hiện có tuổi rồi, thích nhất là người bên cạnh ăn vận xinh tươi sáng sủa”.

Linh Tước nghe mà thấy mơ hồ, đánh mắt ra hiệu cho phụ thân, bảo ông chờ ở đại sảnh, mình thì ôm bọc đồ kia quay về hậu viện tìm Thần Niên.

Thần Niên nghe cô nói xong, mở cái bọc kia ra nhìn thử, bên trong không có gì khác ngoài một bộ y phục nữ tử bằng chất liệu tinh xảo, bên dưới còn có một bộ đồ thị nữ. Nàng ngẫm nghĩ một phen bèn hiểu ra sự sắp xếp của Khâu Tam, nói với Linh Tước: “Mau thay đồ đi, cô giả làm tiểu thư, ta giả làm thị nữ”.

Tính cách Linh Tước phóng khoáng, không nói hai lời liền thay y phục. Bà già kia vội nghênh đón, dẫn hai người ra khỏi khách điếm, lại liếc mắt nhìn Lỗ Vinh Phong theo phía sau, cười hỏi Linh Tước: “Bà cô, vị này là Trần bá phỏng?”.

Linh Tước cũng thông minh, nghe thế gật đầu nói: “Đúng thế”.

Bà già liền hành lễ với Lỗ Vinh Phong, nói: Lão thái thái còn hỏi ông đâu, nói là ông chăm nom cho bà cô suốt dọc đường”.

Lỗ Vinh Phong cũng không biết mấy người này đang diễn gì, bèn chỉ gật đầu, coi như là đã trả lời.

Cỗ xe ngựa dừng ngoài cửa, bà già mời hai người Thần Niên lên xe, lại bảo Lỗ Vinh Phong lên phía trước xe ngồi cùng phu xe. Thần Niên và Linh Tước đưa mắt nhìn nhau, lên cỗ xe kia, sau khi tiến vào mới biết trong xe còn giấu một thị nữ khác, y phục bận trên người giống Thần Niên như đúc.

Bà già đi vào từ phía sau, vừa mới đóng cửa xe đã nhỏ giọng nói với Thần Niên: “Cô nương mau núp vào đó đi”.

Thị nữ nọ đã tay chân nhanh nhẹn xốc phủ tấm nỉ lót sàn xe lên, mở tấm chắn ra, để lộ một hốc ngầm vửa đủ cho một người ẩn thân. Thần Niên cũng không hỏi nhiều, liền nằm xuống đó. Bà già và thị nữ nọ hợp lực khôi phục nguyên dạng cơ quan kia, vội vàng tỉ mỉ dặn dò Linh Tước về thân thế của “bà cô” này.

Khi nói chuyện, xe ngựa rẽ vào góc phố, bên cạnh một khách điếm có quan binh đang kiểm tra lữ khách ở trọ. Linh Tước nhìn thoáng qua khe hở trong xe, mặt lộ vẻ kinh hãi, hỏi nhỏ bà già: “Chuyện gì thế này?”.

Bà già đáp: “Nô tì cũng không rõ lắm, Tam gia căn dặn chúng tôi mau đón mọi người về phủ”.

Còn chưa dứt lời, xe ngựa đã dừng lại, bên ngoài có người quát hỏi trong xe là ai, phu xe ngồi mũi xe to tiếng mắng: “Mắt chó các ngươi mù cả rồi! Xe của nhà Khâu đại nhân mà các ngươi cũng dám chặn?”.

Thần Niên thính lực rất tốt, mặc dù người đã ẩn trong xe nhưng lại nghe rõ mồn một những âm thanh bên ngoài. Sau khi phu xe mắng xong, bên ngoài hình như yên tĩnh hẳn, sau đó xa xa liền vang lên một tiếng cười nhạo khe khẽ, lòng Thần Niên thầm run lên, chợt nghe tiếng Hạ Trạch đủng đỉnh truyền tới: “Khâu Bá Sơn, khẩu khí của gia bộc nhà ngươi khá lớn đấy nhỉ”.

Khâu Tam ở ngay cạnh Hạ Trạch, nghe vậy xấu hổ cười cười, hai chân thúc vào bụng ngựa, đi lên phía trước mấy bước, sầm mặt mắng phu xe kia: “Cái thứ khốn kiếp! Ta thấy mắt ngươi mù thì có!”.

Phu xe kia giờ mới nhìn thấy Khâu Tam, sợ tới mức nhất thời lăn từ trên xe xuống đất, sợ hãi nói: “Đại nhân”.

Khâu Tam tức giận trừng mắt lườm hắn, lại ngó phía sau xe ngựa, lạnh giọng hỏi: “Ai ở bên trong?”.

Bà già đưa mắt nhìn Linh Tước, mở cửa xe đi ra ngoài, đi đến trước ngựa Khâu Tam vái chào, cúi đầu nói: “Đại nhân, lão thái thái nghe nói bà cô từ quê lên đây, căn dặn chúng nô tì mau chóng đón về phủ, nói không cho ở bên ngoài, làm trò cười cho người ta”.

Khâu Tam làm ra mặt vỡ lẽ, lập tức lại đượm vẻ buồn bực, nói: “Lão thái thái đúng là, ta đã nói với bà là khi nào rảnh rỗi sẽ đi đón rồi, sao còn nóng vội như thế!”.

Y lại xoay người cười với Hạ Trạch, có phần bất đắc dĩ nói: “Trong xe là một người họ hàng xa của tôi, từ nơi khác tới, lão thái thái lại bảo đón về nhà. Bên ngoài đang đánh giặc, cô bảy cô tám gì đó đều đến cậy nhờ cả, trong nhà sắp đầy phè cả người rồi”.

Khâu Tam xuất thân bần hàn, hoàn toàn nhờ vào sự trọng dụng của Tiết Thịnh Anh mới có thể leo lên được vị trí ngày hôm nay, đây là việc rất nhiều người trong thành Thanh Châu đều biết. Hạ Trạch nghe thế chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, giục ngựa tiến lên, cười như có như không nói: “Khâu Bá Sơn, có thể mời người bà con của ngươi ra gặp mặt không?”.

Khâu Tam sắt mặt lại nhưng cũng không từ chối, xuống ngựa đi đến cạnh xe, hít một hơi thật sâu, cách một lớp xe nói: “Tiểu cô cô, mời cô ra ngoài một lát ạ”.

Linh Tước để thị nữ kia dìu, chậm rãi từ trong xe bước xuống, cúi đầu đứng sát cạnh cỗ xe. Thân binh của Hạ Trạch tiến lên nhìn trong xe một lượt, lại cúi người xuống gầm xe, sau đó khẽ lắc đầu với Hạ Trạch. Hạ Trạch mỉm cười, trên lưng ngựa nhìn hai người Linh Tước và thị nữ từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Xin hãy ngẩng đầu lên”.

Linh Tước từ từ ngẩng đầu lên, theo lời dặn trước đó của bà già, cụp mi mắt không nhìn Hạ Trạch. Hạ Trạch nhìn kĩ hai người, quay đầu lại cười bảo Khâu Tam: “Tiểu cô cô của ngươi đúng là nhỏ thật”.

Khâu Tam đã có phần bực dọc, trên mặt vẫn trưng ra nụ cười, nói: “Thế này đã thấm vào đâu, chúng tôi là nhà nghèo, họ hàng ít ỏi, vai vế có kém cũng không kém là bao. Nghe nói có những đại tộc trăm năm, họ hàng đông đúc, có thằng bé vừa sinh ra đã là ông nội kẻ khác, cho dù có là đương gia chủ quản thì vẫn phải gọi thằng bé đó là ông nội thôi”.

Y nói cho hết mới giật mình lỡ lời, vội vờ vịt tát cho mình một cái, cười xòa với Hạ Trạch: “Nói nhiều quen miệng nên không ngừng được, ngài nhất định đừng tính toán với tôi”.

Hạ Trạch thờ ơ cười, thúc ngựa nhường đường.

Bà già vội đỡ Linh Tước lên xe, đi thẳng một mạch vào đến trong phủ Khâu Tam mới thả Thần Niên trong hốc ngầm ra, dẫn bọn họ vào nội viện. Chờ trong phòng là một thiếu niên mười ba mười tư tuổi, cậu không nhịn được nhìn Thần Niên vài cái rồi mới cúi người thi lễ với nàng, nói: “Tiểu nhân là Trần Tiểu Bảo, tam ca nói mong Tạ cô nương cứ an tâm chờ huynh ấy trong phòng, bao giờ về huynh ấy sẽ nói cặn kẽ chuyện hôm nay với cô”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.