Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 128: Q.1 - Chương 128: Ván cờ của Thế tử




Editor: Hạ Mộc

Hắn chắp tay sau lưng không ngừng đi lòng vòng trong phòng, vòng vo khoảng chừng một khắc, lúc này mới phân phó tiểu binh tâm phúc ngồi trước bàn nói: “Lấy một tờ giấy khác, đem nguyên văn mấy câu kia chép lại một lần, viết ở mặt sau.”

Tiểu binh tâm phúc này không phải ai khác, chính là tiểu đệ của Khâu Tam bị thất lạc ở thành Thanh Châu kia.

Sau khi Khâu Tam theo Tiết Thịnh Anh trở lại Thanh Châu mới tìm được tiểu đệ này, cố ý mang theo bên người nuôi dưỡng.

Trên danh nghĩa tuy nói là thân binh, nhưng chưa từng theo Khâu Tam đi vào quân doanh, tlại đặc biệt mời tiên sinh dạy học đến dạy cậu ấy đọc sách.

Bản thân Tiểu Bảo cũng không chịu thua kém, chẳng qua mới học hai ba tháng, văn thơ tuy chưa làm được, những cũng biết không ít chữ, giúp cho Khâu Tam nửa chữ bẻ đôi cũng biết rất nhiều.

Tiểu Bảo nhịn không được hỏi: “Tam ca, mật báo này là để thảo luận việc khẩn cấp, đột nhiên thêm vài câu vô nghĩa như vậy, nhìn thật sự rất kỳ quái.”

Khâu Tam nghe vậy đi qua vung tay đánh vào ót Tiểu Bảo một cái, mắng: “Tiểu tử biết cái gì! Đệ có viết đầy một tờ chính sự quan trọng hơn nữa, sợ là cũng không bằng vài câu vô nghĩa này.”

Tiểu Bảo dù có thông minh, nhưng cũng chỉ mới hơn mười tuổi, tất nhiên là không hiểu được điều này, nghe Khâu Tam phân phó, liền nghe lời chép mấy câu kia lại, sau đó đưa lại cho Khâu Tam.

Khâu Tam mặc dù không biết chữ, nhưng vẫn cẩn thận xem mặt trái của thư mấy lần, lúc thấy ổn rồi, mới giao cho ám vệ đến từ Thịnh Đô của Phong Quân Dương từng để lại cho hắn.

Vân Tây có cách truyền tin bí mật, mật thư này chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi liền tới Thịnh Đô, hóa thành một củ khoai nóng hổi trên tay Thuận Bình. Chuyện Phong Quân Dương yêu hận gút mắt với Thần Niên, sợ là không ai biết được nhiều hơn Thuận Bình và hiểu rõ hơn hắn.

Ngày ấy Phong Quân Dương từ ngoại thành trở về, lời nói và cử chỉ của Phong Quân Dương vẫn hòa nhã ung dung như trước, nhưng Thuận Bình lại tự cảm thấy được chủ tử của mình đã thay đổi rất nhiều, lúc trước hắn có thể mò ra ba bốn phần tâm tư của vị chủ tử này, nhưng từ đó trở đi, dù chỉ hai phần hắn cũng không mò được.

Mật thư này rốt cuộc là báo hay không báo?

Thuận Bình nhìn tờ giấy bạc mỏng trong tay, trong lòng mắng Khâu Tam vô số lần, lúc này mới giả bộ vô tình đem tờ giấy kia chen lẫn vào trong đống mật báo quan trọng, sau đó đưa tới tay Phong Quân Dương.

Phong Quân Dương theo thói quen nhìn lướt qua mớ mật báo mềm mại, trí nhớ hắn vô cùng tốt, có khả năng nhìn một lần không quên, bởi vậy phần lớn những mật báo này hắn chỉ cần nhìn lướt qua, lập tức sẽ trả lại cho Thuận Bình, để Thuận Bình tự tay thiêu hủy.

Việc này Thuận Bình vốn đã làm đến thành thục, lần này có chút không khỏi thấp thỏm, hắn không dám nhìn trộm thần sắc của Phong Quân Dương, đành phải đứng im vảnh tai lên hết sức chăm chú nghe ngóng động tĩnh.

Đợi một lúc sau, chợt nghe Phong Quân Dương cười nhạo một tiếng, rút một tờ giấy ném về phía Thuận Bình.

Tờ giấy kia được thêm vào một chút nội lực không đáng kể, bay đến trước mặt Thuận Bình mới rơi xuống.

Thuận Bình cuống quýt đưa vươn hai tay ra chộp lấy, lại nghe Phong Quân Dương cười như không cười hỏi: “Ngươi làm việc thế nào đấy? Vật như vậy mà cũng để lẫn bên trong? Nếu ngươi nhớ thương cái trại bị phá kia, chi bằng qua đó làm Sơn Đại vương đi.”

Chóp mũi Thuận Bình toát mồ hôi, âm thầm kêu khổ một tiếng, thầm nghĩ ngày ấy người nửa đêm bảo ta giao cho Khâu Tam một phong thư hỏi tình hình Thanh Châu, chẳng lẽ là không phải vì bà cô nhỏ kia sao? Làm sao lại đột nhiên giở chiêu này?

Trong bụng hắn mặc dù oán thầm, lại vội quỳ xuống xin lỗi nói: “Là tiểu nhân nhất thời không nhìn rõ, cầu xin Thế tử gia trách phạt ạ.”

“Đứng lên đi, lần sau nhớ cho kỹ.” Phong Quân Dương thản nhiên nói.

Thuận Bình lúc này mới dám đứng dậy, nín thở ngưng thần đứng ở đó chờ Phong Quân Dương phân phó.

Qua một lát, Phong Quân Dương xem xong hết mật báo, đều ném trả lại cho Thuận Bình hỏi: “Đại Quận chúa ở đó có tin tức gì không?”

Thuận Bình đáp: “Đại Quận chúa nói hoàng đế đã đồng ý, không tới hai ngày nữa sẽ có thánh chỉ ban hôn.”

Phong Quân Dương lúc này mới chậm rãi gật đầu, lại hỏi: “Tiết Nhàn Nhân còn ở lại trong cung?”

Tiết Nhàn Nhân từ lúc tới Thịnh Đô, liền bị Phong Quý phi triệu vào cung, từ đó đến nay vẫn chưa thấy ra. Nghe Phong Quân Dương hỏi, Thuận Bình liền cẩn thận đáp: “Đúng ạ.”

Phong Quân Dương nhắm mắt cân nhắc một lát nói: “Vậy cứ để nàng ta từ từ ở trong cung đợi đi.”

Chưa tới hai ngày, quả nhiên Hoàng Đế liền hạ thánh chỉ ban hôn cho Thế tử Vân Tây Vương với đích nữ Hạ gia, đồng thời còn ban hôn cho Việt Vương Thế tử cùng Tiết Thị chi nữ của Ký Châu.

Việt Vương là hoàng thất họ Hạ duy nhất, là một trong những Vương gia có thực quyền, Thế tử này còn trẻ đã anh tuấn uy vũ, lại có chút tài danh, vừa hay năm kia cũng chưa tròn hai mươi, đúng lúc có thể đợi Tiết Nhàn Nhân hết thời hạn để tang rồi mới kết hôn. Hôn sự này, đúng là một đoạn nhân duyên không tồi.

Thánh chỉ ban xuống, lúc này Hạ Trạch mới nhẹ nhàng thở ra. Vì chuyện ở Thanh Châu, hắn chỉ sợ Phong Quân Dương muốn trả thù.

Hắn không sợ Phong Quân Dương tính kế gì mình, Vân Sinh ở bên đó cũng không sao, hắn chỉ lo lắng cho một mình Tiết Nhàn Nhân.

Vì thế dọc đường đi hắn ngày phòng đêm phòng, đến Thịnh Đô liền đưa Tiết Nhàn Nhân đến trong cung Phong Quý Phi. Chịu lo lắng sợ hãi nhiều ngày mãi đến khi nhận được tin tức như vậy trái tim hắn mới xem như hạ xuống.

Tiết Nhàn Nhân trong cung cũng âm thầm vui mừng, phụ thân nàng đã chết, cả hai huynh trưởng đều không nhờ cậy được, mẫu tộc bên mẹ cũng chỉ là một nhánh của Vân Tây Phong Thị, gia thế như vậy mà có thể vào Việt Vương phủ trở thành Thế Tử Phi, đúng là hiếm thấy.

Bởi vì hôn sự suôn sẻ, Phong Quý phi thiết đãi nàng ta rất thân hậu, tâm tình Tiết Nhàn Nhân cũng tốt hơn rất nhiều.

Một ngày nọ Vân Sinh tiến cung đến thăm nàng, không biết tại sao lại nhắc đến Phúc Duyên Tự, nghe thị nữ nói cầu nhân duyên ở Phúc Duyên Tự trên núi Thúy Sơn rất linh nghiệm, hai người nhất thời hứng khởi, dứt khoát cầu xin ý chỉ của Phong Quý Phi, cùng đi Phúc Duyên Tự dâng hương.

Đúng lúc gặp Hoàng Hậu đang ở chỗ Phong Quý Phi, nhìn hai tiểu cô nương vui vẻ hoạt bát, bất giác cũng nhớ lại khoảng thời gian lúc mình còn trẻ, không đợi Phong Quý Phi nhận lời, liền cười nói: “Đi đi, cho nhiều thị vệ và nhũ mẫu đi cùng. Nhưng cũng đừng làm quấy nhiễu dân chúng, trước mặt Phật tổ chúng sinh ngang hàng, chớ ngăn cản nam nữ dân gian đi cầu nhân duyên.”

Hoàng Hậu đã nói lời này, Phong Quý Phi cũng không tiện nói gì nữa, liền an bài nhũ mẫu đưa hai người Tiết Nhàn Nhân cùng Vân Sinh xuất cung. Phúc Duyên Tự hương khói cường thịnh, quý nhân trong cung cũng thường đi Phúc Duyên Tự dâng hương, đây vốn dĩ là chuyện rất bình thường, không ngờ lúc này lại xảy ra sự cố.

Khách hành hương trong Phúc Duyên Tự rất nhiều, hai người Tiết Nhàn Nhân và Vân Sinh không biết tại sao lại tách ra, Tiết Nhàn Nhân trong lòng mặc dù nôn nóng, nhưng cũng chỉ thể hiện trong ánh mắt, không chạy loạn khắp nơi, chỉ canh giữ bên trong đại điện, phân phó nhũ mẫu bên cạnh đi tìm Vân Sinh.

Ai ngờ đến khi nhủ mẫu kia tìm được Vân Sinh trở về lại phát hiện Tiết Nhàn Nhân cùng thị nữ bên người đã biến mất.

Vân Sinh mơ hồ nhận ra điều bất thường, tay chân không không ngừng run rẩy, run giọng phân phó mọi người đi tìm Tiết Nhàn Nhân, không được để lộ ra ngoài, sau đó lại phái thị nữ tâm phúc truyển tinh cho Hạ Trạch.

Nhưng người truyền tin mới vừa đi khỏi, Tiết Nhàn Nhân lại bị người khác tìm thấy ở nhà thờ phía tây bên trong một tiểu viện.

Người bị tìm thấy đầu tiên chính là thị nữ thiếp thân của Tiết Nhàn Nhân. Kể ra cũng khéo, người phát hiện ra thị nữ này không phải ai khác lại chính là mẹ chồng tương lai của Tiết Nhàn Nhân, Việt Vương Phi. Việt Vương phi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cùng vài vị phu nhân Thịnh Đô đến Phúc Duyên Tự dâng hương, trong lúc vô tình phát hiện một thị nữ đang lén lút canh giữ ở cửa viện, nhìn thấy mấy người bọn họ liền nhanh chóng lui thân trở về, cũng không quay đầu nhìn hướng mà chạy.

Việt Vương phi thấy thị nữ kia hành động mờ ám, vội sai người đuổi theo xem thử, không ngờ vừa vặn thấy Tiết Nhàn Nhân và một nam nhân trẻ tuổi quần áo không chỉnh tề ở trong phòng. Nam tử kia không phải ai khác, chính là người hộ tống Tiết Nhàn Nhân trên đường từ Ký Châu đến Thịnh Đô, Thập Nhị Công tử của Hạ Gia, Hạ Trạch.

Việt Vương Phi nhìn thấy rõ ràng, hừ lạnh một tiếng phẩy áo bỏ đi.

Tiết Nhàn Nhân ngu ngốc, chỉ đờ đẫn ngồi trên giường không nói một lời. Hạ Trạch đầu óc nhanh nhẹn, phản ứng đầu tiên là đi bắt thị nữ kia, không ngờ còn chưa hỏi được vài câu, thị nữ kia đột nhiên trúng độc mà chết.

Vân Sinh nhận được tin chạy đến, thấy tình hình trong phòng chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, người liền ngã ngồi ở trên mặt đất.

Hạ Trạch dữ tợn cười lạnh hai tiếng, nói với Vân Sinh một câu: “Chăm sóc Nhàn Nhân.” Sau đó liền xoay người đi nhanh ra khỏi cửa phòng, đoạt một con ngựa bên ngoài vung roi phi thẳng đến nơi ở của Phong Quân Dương.

Phong Quân Dương đang ở trong phủ, Hạ Trạch một đường đánh đấm lung tung xông vào, nhìn thấy người không nói hai lời liền vung quyền đánh tới, Phong Quân Dương ung dung đưa tay chắn nắm đấm trước mặt của Hạ Trạch, thản nhiên nói: “Hạ Thập Nhị, ngươi đừng động thủ với ta, ngươi đánh không lại ta.”

Hạ gia chính là quân trung thế gia, con cháu nhận được nhiều dạy bảo của quân nhân, tập binh pháp, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, những gì học được đều là công phu xông pha chiến đấu lập tức giết địch, nếu bàn về bản lĩnh trên mặt đất, Hạ Trạch quả thực không phải là đối thủ của Phong Quân Dương.

Nhưng lúc này đây Hạ Trạch vô cùng căm hận, liều mạng tấn công về phía Phong Quân Dương, sau hơn mười chiêu liền bị Phong Quân Dương kiềm chặt cổ, ngã trên mặt đất.

Phong Quân Dương không nhanh không chậm nói: “Ta nói rồi, ngươi đánh không lại ta.”

Hạ Trạch giãy dụa nhiều lần cũng không thể thoát ra khỏi kiềm chế của Phong Quân Dương, chỉ đành phẫn nộ kêu lên: “Phong Quân Dương, tên khốn kiếp! Ngươi không có chút nhân tính! Ngươi chính là muốn giết Nhàn Nhân! Nàng ấy tốt xấu gì cũng xem như là biểu muội của ngươi, ngươi như vậy chính là muốn bức tử nàng ấy!”

Hắn nói xong nước mắt không khỏi rơi xuống: “Ta để cho Tạ Thần Niên của ngươi chạy trốn, một chút cũng không thương tổn cô ta, ngươi lại phải dồn ép Nhàn Nhân đi tìm cái chết!”

Cho dù chuyện này xảy ra trước khi ban hôn, hắn cũng còn có thể nạp Nhàn Nhân làm thiếp, tuy là ủy khuất cho nàng, nhưng vẫn có thể bảo vệ tính mạng của nàng. Chuyện tới nước này, Hoàng Đế đã hạ thánh chỉ ban hôn, Tiết Nhàn Nhân đã là vị hôn thê của Việt Vương Thế Tử, xảy ra chuyện như vậy, Tiết Nhàn Nhân chỉ còn lại duy nhất một con đường chết.

Hạ Trạch ngửa mặt nằm trên mặt đất, lấy tay che khuất đôi mắt đẫm lệ.

Phong Quân Dương buông lỏng hắn ra, sau đó lui lại một bước, ánh mắt buông xuống lạnh lùng nhìn hắn: “Bây giờ ngươi vẫn có thể nạp nàng ta làm thiếp, chỉ cần ngươi bằng lòng.”

Hạ Trạch ngơ ngác nằm ở đó, bây giờ hắn sao có thể nạp nàng làm thiếp? Chuyện hôm nay xảy ra, Hạ gia và Việt Vương liền trở thành kẻ thù.

Bây giờ hắn nạp Nhàn Nhân, đồng nghĩa với việc tát một cái vang dội vào mặt Hoàng đế và Việt Vương, đồng nghĩa với việc hoàn toàn đắc tội với thê tộc của hắn, đồng nghĩa với việc hắn mất đi tất cả, bị người đời thóa mạ, chúng bạn xa lánh!

Nhìn hắn như vậy, Phong Quân Dương nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, lại hỏi: “Thế nào? Ngươi cũng không thể vì nàng ta mà vứt bỏ tất cả? Vậy sao ngươi còn muốn kéo nàng vào cuộc tranh đấu của hai chúng ta? Hai người ta và ngươi, rốt cuộc ai mới là người hại Tiết Nhàn Nhân đến bước đường này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.