Giang Đông trầm mặc, âm thanh giảm xuống tới mức thấp nhất, “Chắc chắn chứ?”
Thái độ của Ninh Yên Nhiên cũng khác thường, trên mặt không hề mang theo chút tươi cười nào, ánh mắt bình tĩnh, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng gật đầu thật mạnh một cái, “Chắc chắn, em đã thấy.”
“Ở chỗ nào?”
Ninh Yên Nhiên chau mày hồi tưởng trong giây lát, đưa ra câu trả lời khẳng định, “Trí nhớ của em rất tốt, người đàn ông này em đã thấy hai lần, đều gặp lúc ở cùng với chị Vân, lần đầu là ở dưới lầu của công ty, một lần khác là ở trong quán ăn, hình như là đang cãi nhau, cho nên em không tới gần.”
“Quán ăn tên gì? Lúc nào?”
Đã cách một khoảng thời gian quá lâu, Ninh Yên Nhiên lấy điện thoại di động, mở ra lịch làm việc trong từng ngày, cẩn thận hồi tưởng một lúc lâu, mới đưa ra một phạm vi tương đối, “Nếu như em nhớ không nhầm, hẳn là cuối tháng mười, quán thịt nướng ở số 48 đường Nam Minh, hai người bọn họ đi cùng nhau, sau đó đến thêm hai người, cuối cùng cãi nhau ầm ĩ.”
Cô vốn dĩ không nhạy cảm với thời gian như vậy, nhưng tháng mười năm nay quả thực xảy ra rất nhiều chuyện, bắt đầu từ việc xem mắt, từng việc từng việc một, khiến cho cô đặc biệt nhớ rõ ràng.
Giang Đông rất nhanh ghi chép lại, đối với lời của người làm chứng nhỏ này cực kỳ tin tưởng, không chút nghi ngờ.
“Lúc dưới lầu công ty là thời gian nào?”
“A, là ngày em đâm phải xe anh.” Ngày này Ninh Yên Nhiên ngoài ý muốn nhớ rõ ràng, mở lịch ra cho anh thấy, “Đây, lần thứ hai.”
Giang Đông liếc nhìn cô một cái, cuối cùng cũng không ở thời điểm “nhạy cảm” này soi mói kỹ thuật lái xe của cô.
Chủ yếu là đuối lý.
Anh lúc đó đã trào phúng cô như thế nào?
Anh trân tráo hỏi cô kỹ thuật lái xe này là do ai dạy, vì sao lại kém đến mức ai ai cũng biết như vậy.
Anh dạy.
Chính bản thân anh dạy ra một học trò nhỏ, ai có thể nghĩ đến, trăm cay nghìn đắng dạy ra lại là một cô nhóc khó bảo ba lần bốn lượt đụng xe thầy giáo.
Thực sự có phải là sư phụ “ruột” hay không?
Có lẽ là nhặt được đi.
“Không phải, em làm thế nào có thể lấy được bằng lái?” Giang đội trưởng chính trực tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc, “Dựa vào hãm hại lừa gạt?”
Ninh Yên Nhiên lanh lợi lắc đầu, “Mua.”
Mua bằng lái, đúng, việc này có thể xảy ra.
Qua hai giây, cô lại mím môi, như là không cố ý cúi đầu, “Em lừa anh đấy.”
Chủ yếu là không có tiền, không mua nổi bằng lái.
Giang Đông không đồng tình nhìn mô-tơ sát thủ tàn nhẫn vô tình này, sắc mặt khó coi, “Mỗi tháng em phải tiêu tốn bao nhiêu tiền để bồi thường tai nạn giao thông?”
Ninh Yên Nhiên tiếp tục lanh lợi lắc đầu, “Không phải, có bảo hiểm.”
Cô nghĩ nghĩ, đem sự thật nói thẳng ra, “Hơn nữa em cũng chỉ đâm phải một chiếc xe.”
Đó chính là chiếc xe nhỏ của anh.
Thôi quên đi, cái này cũng coi như là tình hữu độc chung*.
(*tình hữu độc chung: là yêu một ai đó, đem tình cảm tập trung hết lên người đó.)
Cô bé này còn rất chung thủy.
Giang Đông dựa vào trên ghế, hai tay ôm ngực, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, vừa tức vừa hận, hận đến ngứa răng, thậm chí nghĩ đến việc lái chiếc xe dù chịu đủ tàn phá kia đem cô đi hóng gió.
Sau đó không mang cô về.
Nhìn sắc mặt đổi tới đổi lui của anh, Ninh Yên Nhiên cắn môi, nhẹ giọng hỏi, “Kỳ thật, anh có nghĩ tới không, là em đang cố ý.”
Cố ý ở đối diện anh, cố ý giả bộ như không biết, cố ý nhiều lần hạ độc thủ đối với xe của anh.
Cố ý, khiến anh đến tìm cô.
Cô bé con bên ngoài trắng nõn lanh lợi ngồi trước mặt, lời nói thật ngọt, ai biết bên trong có hay không có chứa một lá gan hiểm độc.
Giang Đông lắc đầu cười, không tiếp sự thăm dò của cô.
Cô sao lại có thể cố ý.
Cô gái nhỏ đem sự bướng bỉnh cùng ánh mắt mang đầy ý xấu sáng loáng viết ở trên mặt, cho dù không mặc hí phục cũng diễn không ra mấy phần tâm cơ thâm trầm.
Anh trực tiếp bẻ cong ý tứ trong lời nói của cô, “Cho nên, cũng là cố ý không đền tiền?”
Ninh Yên Nhiên lấy di động, đem chứng cứ bày trước mắt anh, “Em đã đem tiền bồi thường chuyển cho anh!”
“Lãi suất đâu?” Giang Đông gõ bàn, hạ thấp thân thể, “Cho vay nặng lãi đều là mười phần cho vay, ba phần lãi, có biết không?”
Ninh Yên Nhiên phối hợp co rụt lại phía sau, khuôn mặt trắng nõn mỉm cười, bày ra tư thế của người bị hại, “Anh, anh, anh còn cho vay nặng lãi?”
Giang Đông yên lặng, “Vay cá nhân lãi suất càng cao, có muốn thử không?”
Ninh tiểu thư giỏi liên tưởng, trong đầu đều là hai chữ “lõa vay”, mở to mắt nóng lòng muốn thử, tỏ vẻ chính mình rất có hứng thú.
Người đàn ông ngồi đối diện nhíu mày, tức giận đến bật cười, còn chưa nói, Ninh tiểu thư tính lấy thịt bù lãi vay liền tiến lại gần đây, nhẹ nhàng dán gần mặt anh.
Một nụ hôn như cánh bướm lướt qua.
Đáp xuống trên gò má của anh.
Giang Đông hắng giọng một cái, lại không thể nói ra một câu quở trách.
“Được rồi, dừng ở đây, đừng suy nghĩ nhiều.” Anh xoa đầu cô một chút, tựa như một vị cha già bận tâm, “Đi sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi.”
Cùng cô cười nói trêu chọc lâu như vậy, chính là muốn dời đi lực chú ý của cô một chút.
Đầu mối cô cung cấp đã đưa ra phương hướng, anh cũng không muốn cô cùng với vụ án mạng này dính dáng nhiều thêm nữa.
Cô gái nhỏ dường như không ngủ được.
Ninh Yên Nhiên trên mặt treo đầy lo lắng, nâng cằm không chịu ngủ, “Em nghĩ lại thêm một chút, không chừng có thể giúp anh càng nhiều đó.”
“Quá nhiều.” Giang Đông vỗ vỗ đầu cô, “Ngủ đi, anh nhìn em ngủ.”
Đợi đến lúc cô ngoan ngoãn nằm sấp xuống trên bàn, Giang Đông mới lặng lẽ đóng cửa lại, chậm rãi đi ra ngoài, trong đầu tưởng tượng ra toàn bộ hiện trường phạm tội ngày đó, dựa vào tấm hình cùng với lời người làm chứng, đem một số chi tiết thêm vào.
Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát anh liền vào đội hình sự làm việc, từng bước một đi tới ngày hôm nay, phá không ít vụ án mạng, số lượng thi thể thấy qua cũng đếm không hết, đối với vụ án ở trình độ này không đến mức không có cách nào.
Mấy cảnh sát đội hình sự đang đứng trước báo cáo vắn tắt, sao sánh với ảnh chụp thi thể tiến hành nghiên cứu, thảo luận. Giang Đông cùng nghe một lúc, chỉ ra mấy vấn đề, sau đó gọi pháp y tới.
Băng theo dõi bị hủy, thân phận người chết không xác định, quan hệ của hai người khó mà phân biệt, nếu như hai người này do vật lộn dẫn đến cả hai cùng thiệt mạng, vậy vị trí vết thương chí mạng kia liền có vấn đề.
Giang Đông xoa xoa huyệt thái dương, “Trước hết đi tìm hiểu những người được báo mất tích trong thành phố này, không cần điều tra ở các huyện xung quanh, lại tìm hiểu quan hệ của người chết Lý Vân, những người bạn là nam giới từ ba mươi đến ba mươi tư tuổi, nhanh lên.”
Nếu như tin tức Ninh Yên Nhiên cung cấp là chính xác, ít nhất hai người này biết nhau, quan hệ cũng không phải chỉ là “xã giao”, nếu không cũng sẽ không hẹn nhau cùng ăn cơm.
Giang Đông nghĩ nghĩ, lại thêm một câu, “Đã kết hôn, ly dị cũng điều tra.”
Ngón áp út trên tay người chết có dấu vết đã từng đeo nhẫn, nếu không phải vì lần gặp mặt này mà cố tình tháo xuống, thì chính là từng kết hôn, gần đây mới giải trừ quan hệ.
Tiểu Trương dẫn người đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại âm thanh của giấy ma sát vào nhau.
“Giang đội trưởng, Ninh tiểu thư đâu?” Lão Từ không yên tâm hỏi một câu.
Gặp phải loại chuyện này, lại vừa lúc ở hiện trường, chắc là đã sợ hết hồn.
Giang Đông thở dài, “Ngủ.”
Bởi vì nghề nghiệp của anh có chút đặc thù, dự đoán sau này cô sẽ phải thường xuyên gặp phải chuyện như hôm nay.
Trừ khi anh đổi một nghề nghiệp an toàn hơn.
Nghĩ tới một ý niệm đã từng xuất hiện, Giang Đông hít sâu một hơi, trầm mặc lại.
Báo cáo pháp y lấy được ở trên tay anh, bị anh lật qua lật lại, nhìn rồi lại nhìn, muốn dựa vào số liệu lạnh băng trong đó tìm được một chi tiết đã bị anh xem nhẹ.
“Có phải là bị giết vì tình hay không?”
“Có thể, hơn nữa khả năng là rất cao.” Giang Đông trầm ngâm trong khoảnh khắc, gật gật đầu, “Vết thương chí mạng của người chết nằm ở đầu, hơn nữa dấu vết bị đụng không chỉ một lần, chứng tỏ chiều cao của đối phương sẽ không thấp hơn 1m7, không tìm được hung khí tập kích ở hiện trường, cũng không có máu và dấu vân tay, vấn đề xuất hiện vừa đúng vào lúc không có giám sát, chứng tỏ đối phương tư duy kín đáo, ý thức chống do thám rất mạnh, đã có chuẩn bị từ trước.”
Dường như không có lỗ thủng, người làm việc ở sát vách cũng không bị kinh động, cũng coi như một lần phạm tội hoàn mỹ.
Cho nên, việc cấp bách hiện tại chính là xác định quan hệ giữa hai người chết.
Sau đó, bắt được sát thủ ẩn trong bóng tối kia.
Giang đội trưởng tận trung với cương vị ngửa đầu uống một ly cafe, đắng đến mức anh cắn răng, nhíu mày nuốt xuống.
“Đi thôi, họp!”
***
Mặc dù tư thế không quá thoải mái, Ninh Yên Nhiên vẫn ngủ một giấc đến tận khi trời sáng.
Lúc tỉnh ngủ, trên người cô đắp một chiếc áo khoác màu đen, tay áo bị cô ép đến mức biến dạng, cô nháy nháy mắt, không hiểu sao sinh ra mấy phần chột dạ.
Cô có cảm giác chính mình ngủ một giấc liền đem cánh tay người ta đè đến mức mất cảm giác.
Quên đi, cô lại mua cho anh một chiếc áo khác là được.
Bởi vì cẩn thận tính toán, gần đây cô dư dả không ít, hoàn toàn có thể mua được một chiếc áo khoác nam.
Đúng, một chiếc, không thể hơn.
Mua nhiều hơn chỉ có thể ăn đất, còn không được ăn ngon.
Ninh Yên Nhiên hạ quyết tâm vuốt phẳng áo khoác của anh, ở tay áo vỗ hai cái, muốn đem nó khôi phục hình dáng ban đầu.
Chủ nào vật nấy.
Áo khoác của Giang đội trưởng giống như bản thân anh, rất không nghe lời.
Đợi đến khi Giang đội trưởng mang theo mười mấy đồng nghiệp đi ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng có manh mối trở về, trên bàn anh cũng xuất hiện một chiếc áo khoác mới tinh.
Màu đen, phía sau còn có một vòng lông vũ, là loại có thể che kín từ đầu tới chân.
Vài người thần kinh căng thẳng phản ứng đầu tiên chính là lùi về phía sau vài bước.
“Đội trưởng, hung thủ còn công khai đi vào đội hình sự, thật sự quá càn rỡ!” Tiểu Trương lòng đầy căm phẫn, tức giận hô lớn.
Đại công vô tư Giang đội trưởng nhanh nhẹn thu hồi áo khoác trên bàn.
Sau đó chụp một bàn tay lên đầu cậu ta.
“Đừng nói nhảm, hung thủ gì chứ!” Lời răn dạy nghiêm khắc trong miệng anh thay đổi vị, mang theo mấy phần nói không rõ tư tâm, “Đây là người làm chứng đưa.”
Cẩu độc thân tiểu Trương nghe không hiểu, “Người làm chứng đưa? Vậy chính là hối lộ! Chúng ta không thể lấy!”
Lão Từ sờ đám râu ria xồm xoàm trên cằm, cười hì hì, thay Giang đội trưởng vỗ đầu cậu ta.
“Óc heo!”
Đáng đời cậu ta cả đời không có ai tặng quần áo!
Tiếp theo, Giang đội trưởng không nhận hối lộ mặc vào áo lông vũ mới tinh, vẻ mặt chính trực, bình bình thản thản, “Được rồi, hiện tại thân phận người chết đã xác định, tổng cộng có ba người bị tình nghi, cậu mang ba người đi nằm vùng, điều tra quan hệ giữa Trần Vân Thăng và những người này, những người khác đi theo tôi!”
***
Đợi đến ngày vụ án mạng khiến lòng người bàng hoàng trôi vào dĩ vãng, tết nguyên đán cũng sắp đến.
Ninh Yên Nhiên ôm di đông liên tục thở dài.
Không cảm nhận được cả vị quýt trong miệng.
Làm một người vợ cảnh sát tiêu chuẩn, cô thật là cực kỳ không dễ dàng.
Ngồi bên cạnh hệ thống sưởi gặm quýt, Ninh Yên Nhiên ở trong vòng bạn bè cướp tiền lì xì (*Wechat có chế độ cho cướp tiền lì xì online giữa 1 nhóm người), tay cô nhanh, vừa cướp liền được, chỉ trong ba phút đã đoạt được 102 ngàn, quả thực là danh xứng với thực.
Nhìn thời gian trên di động đã nhảy sang năm mới, Ninh Yên Nhiên rời khỏi nhóm trò chuyện, mở ra mục chat cùng Giang Đông nói chuyện phiếm, qua lại mấy lần, vẫn nhịn không được phát cho anh một bao tiền lì xì.
Cô vươn một ngón tay, cẩn thận từng ly từng tý ấn bàn phím, run run rẩy rẩy, rất sợ đánh nhiều thêm một dấu phẩy.
520.
Đây là một con số đặc biệt có kỷ niệm, hơn nữa lễ nhẹ tình ý nặng.
Lễ càng nhẹ, tình ý càng đậm, người xưa sẽ không lừa cô.
Ba phút sau, Giang đội trưởng không hiểu phong tình cự tuyệt tiền lì xì của cô, thái độ cực kỳ kiên quyết.
“Không thu hối lộ.”
Còn có, “Năm mới vui vẻ.”
Loại việc thổ lộ này, sao có thể để con gái làm.
Chẳng sợ đây chỉ là 520 xu, cũng là 520 xu có ý nghĩa khác.