Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 2: Chương 2: Hoa hồng




Giang gia ba thế hệ cũng là một đại gia đình, anh em họ đồng trang lứa có 4 người: Giang Đông, Giang Nam, Giang Tây, Giang Bắc.

Người không hài lòng nhất với tên gọi chính là Giang Tây, chỉ có tên của anh ta là tên của một địa phương.

Trong 4 người thì Giang Đông là lớn nhất, lại là con một, mấy người còn lại đều cùng bạn gái tan tan hợp hợp, chỉ có mỗi mình anh là luôn độc thân, đã sắp qua 30 mà một chút dấu hiệu yêu đương cũng không có, cha mẹ còn chưa kịp nói gì, ông bà nội đã gấp muốn chết.

Chuyện cháu chắt cũng chưa quan trọng, nhưng ông nội Giang sợ nhất là không ai chăm sóc đứa cháu này của mình.

Xem tính tình của anh, khả năng này thật sự rất lớn.

Hơn nữa, trong lòng ông nội Giang cũng có điều lo lắng khó nói, nếu sớm biết đứa cháu này sẽ cô độc nhiều năm như vậy, lúc trước ông sẽ…

Haizzz, nghĩ đến quá khứ, ông nội Giang lại thở dài.

Ông cũng không biết bản thân mình làm như vậy cuối cùng là có đúng hay không, dù sao ông cũng đã giả bệnh nằm trên giường, cháu nội lớn không có cách nào, đành phải thoả hiệp.

“Nếu ông nội muốn con lập gia đình, con sẽ lập tức đi xem mắt.”

Đương nhiên, được hay không còn chưa xác định, nói không chừng còn phải chờ đến kiếp sau.

Ông nội Giang nhìn vẻ mặt thờ ơ của đứa cháu trai, biểu cảm phức tạp: “Ông nội cũng không phải muốn ép con, nhưng dù sao con cũng phải bước ra khỏi quá khứ đi.”

Giang Đông không phản bác, ngồi ở ban công ngắm trăng cả một đêm.

Đến lúc anh đứng dậy, khắp nơi đã đầy tàn thuốc, một đống hỗn độn.



Giang Đông nhìn chăm chú biển quảng cáo lướt qua cửa sổ tàu điện ngầm, vẻ mặt bình tĩnh.

Ninh Yên Nhiên chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu sườn mặt của anh thật lâu, đột nhiên phát hiện cách đó không xa có người từ chỗ ngồi đứng dậy, ánh mắt lập tức sáng lên, đi qua thật nhanh, nắm lấy cơ hội ngồi xuống cái ghế trống.

Quả nhiên trời không phụ người có lòng, cuối cùng cô cũng chờ được một chỗ ngồi. Trong lòng cô nghĩ thầm, không khỏi lặng lẽ chảy xuống mấy giọt nước mắt vui sướng!

Không sai, cô chính là lùn phú mỹ đang theo đuổi con đường xem mắt cũng chỉ có chút mong muốn này thôi.

Giang Đông im lặng nhìn cô, không nói lời nào.

Ninh Yên Nhiên trừng to mắt, mặc dù không tình nguyện, vẫn nói: “Chú cảnh sát, chú lớn tuổi hơn tôi, chú ngồi đi.”

Nói xong liền đứng dậy, di chuyển sang bên cạnh, bắt lấy thanh vịn, ánh mắt kiên định.

“Tôi muốn đứng ở đây, làm một học sinh nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện.”

Giang Đông trong mắt loé lên ý cười nhàn nhạt, không hề bất ngờ.

Cô gái nhỏ này giọng nói rất ngọt, nhưng đầu óc lại có chút vấn đề.

Hơn nữa, ăn mặc kiểu này, cũng rất buồn cười.

Trên tàu đã đổi một nhóm người, rất ít người để ý đến bên này, Ninh Yên Nhiên cẩn thận chỉnh lại khẩu trang, chỉ sợ diện mạo rực rỡ của mình bị phơi bày trước công chúng.

Đúng lúc này, cô đột nhiên ngưng ánh mắt, vô thức nắm chặt ngón tay lại, lặng lẽ nhích người đến bên cạnh Giang Đông.

Giang Đông cúi đầu xuống một chút, muốn xem xem lần này cô lại muốn làm cái gì.

Ngay cả chính anh cũng không phát hiện, tâm tình phiền muộn lúc đầu bởi vì cô gái nhỏ kỳ lạ này mà bắt đầu sinh ra mấy phần mong đợi.

Ninh Yên Nhiên kéo nhẹ tay áo của anh, lướt đến bàn tay anh, ở trong lòng bàn tay anh viết mấy chữ.

Thoạt nhìn có vẻ chỉ là đôi nam nữ đang tán tỉnh nhau, nhưng thực tế, Giang đội trưởng không hề có cảm giác đang đùa giỡn tình cảm.

“Nhìn phía sau.” Cô đơn giản viết vài nét, tóm tắt gọn gàng.

Giang Đông giả vờ vô tình quay đầu lại, đôi lông mày lập tức cau chặt, dường như trong nháy mắt hiểu được ý của cô.

“Anh có cảm thấy, người đàn ông kia nhìn rất quen mắt không?” Ninh Yên Nhiên cũng không quá xác định, nhưng nguyên tắc căn bản là thà giết lầm còn hơn bỏ sót, cô vẫn nhanh chóng báo cáo phát hiện của mình cho chú cảnh sát, “Hình như là tội phạm truy nã.”

Trước kia cô làm ở đài truyền hình chuyên mục tin tức, đối với việc này tương đối mẫn cảm. Đương nhiên, bệnh cao nguyên hồng* của người đàn ông này quá nổi bật khiến cô ấn tượng cũng là một nguyên nhân quan trọng.

[Bệnh cao nguyên hồng*: là một loại bệnh đặc thù, trên mặt người mang bệnh có thể nhìn thấy tơ máu hồng nổi lên rất nhiều.]

Giang Đông vỗ nhẹ vào bàn tay cô trấn an, điềm nhiên như không có việc gì thay đổi phương hướng, trong nháy mắt lúc người đàn ông trung niên kia mang theo đứa bé chuẩn bị xuống tàu thì vọt tới, động tác gọn gàng linh hoạt, chặn người lại, tra vào còng tay.

Không ai nghĩ tới, người này không phải hành động một mình, một người phụ nữ trung niên từ bên cạnh xông tới, một giây sau liền muốn bổ nhào lên người anh. Giang Đông nhíu mày, vừa muốn né tránh, đột nhiên nhìn thấy một cẳng chân thon dài bay đến, trên chân còn mang một đôi giày da đầu tròn nhỏ có viền hoa, vô cùng không phù hợp.

Thân thủ Ninh Yên Nhiên đương nhiên là kém hơn so với Giang đội trưởng, nhưng đối phó với người không kịp phòng bị thì chỉ cần hai chiêu khống chế là có thể bắt người.

Đợi đến lúc Giang Đông thu xếp hai người kia xong, Ninh Yên Nhiên đã lôi kéo tay đứa bé kia hỏi thăm tin tức.

“Hai người này và đứa bé xác định là không có quan hệ, chắc là bọn buôn người, có điều em ấy nhỏ tuổi quá, không nói rõ được tên họ cha mẹ và số điện thoại, chỉ biết đang ở nơi đóng quân phía nam, có lẽ không phải là người Ninh Thành.”

Tay Giang Đông gõ nhẹ lên dây thắt lưng hai cái, “Tốt lắm, tôi sẽ mang hai người này về Cục trước.”

Nói xong, anh lại nhịn không được cười một cái, khen ngợi cô, “Làm tốt lắm.”

Anh còn tưởng cô gái nhỏ này chỉ biết gây rối, không ngờ ánh mắt rất sắc bén, thân thủ cũng không tệ, cùng anh phối hợp ăn ý như vậy.

Ninh Yên Nhiên nhếch khóe môi, cười ngọt ngào, còn đưa tay lên chào anh theo kiểu quân đội: “Vì nhân dân phục vụ.”

Giang Đông lắc đầu, gọi điện thoại cho đồng nghiệp nói rõ tình huống, chuẩn bị mang theo đứa bé xuống tàu.

Ngay trước khi tàu điện ngầm dừng lại, Giang Đông quay đầu lại nhìn cô một cái.

Ninh Yên Nhiên đột nhiên giữ lấy tay áo anh, nhỏ giọng hỏi: “Tôi,... tôi sẽ không gặp phiền phức gì chứ?”

Lúc đối đầu trực tiếp với bọn buôn người thì cô không sợ, chú cảnh sát vừa đi, cô liền có chút hoảng hốt.

“Hiện tại biết sợ rồi sao?”, Giang đội trưởng liếc cô một cái, “Yên tâm, sẽ không có việc gì.”

Dù sao cô cũng đã che mình đến kín mít, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy.

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng anh lại có chút tiếc nuối không nói nên lời.

Chờ đến lúc xuống tàu điện ngầm, Giang Đông đột nhiên nhớ đến một việc.

Mới vừa rồi anh không kịp phản ứng, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, cái thủ pháp bắt người của cô, sao lại nhìn quen mắt như vậy?



Lúc Ninh Yên Nhiên đến quán cà phê đã hẹn, thời gian vừa vặn, so với giờ hẹn còn sớm vài phút.

Nhìn quanh quan cà phê vắng vẻ, cô chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, lắc lư chân nhỏ, chống cằm phát wechat cho mẹ, “Người này không đúng giờ chút nào, con đi bằng tàu điện ngầm cũng đến rồi, mà người đó còn chưa xuất hiện.”

Hơn nữa, hôm nay cô còn đặc biệt dũng cảm hăng hái làm việc nghĩa nữa đó!

Đương nhiên, điểm này không cần báo cáo.

Chủ quán cà phê là một người đàn ông trung niên tốt bụng, vẻ mặt hoà khí sinh tài*, thấy cô ủ rũ nhìn tách cà phê, đặc biệt mang tặng một tách hồng trà.

[*hoà khí sinh tài: ý chỉ người làm ăn có vẻ mặt thân thiện dễ gần, vui vẻ mới sinh tiền tài]

Ninh Yên Nhiên cười đến cong cả mắt, dựa vào ghế sô pha, hài lòng giống như một con mèo sữa lười biếng.

Ôi chao, có thể tự do tự tại phơi nắng, không cần đối mặt với microphone đọc bản thảo, đây chẳng phải chính là cuộc sống thần tiên sao?

Tốt thôi, ánh nắng mà cô đang phơi chính là hoàng hôn.

Qua hai mươi phút, có tiếng bước chân trầm ổn đến gần, Ninh tiểu thư với trang bị đầy đủ uể oải mở mắt ra, xuyên qua cái kính cô vừa mới mua nhìn thấy một người đàn ông cao lớn xuất hiện rất bắt mắt trong quán cà phê.

Có lẽ là lần đầu tiên đến nơi như thế này, toàn thân anh có vẻ không được tự nhiên, đi thẳng tới bàn số tám ngồi xuống.

Ninh Yên Nhiên nhướn lông mày, ái chà, chú cảnh sát.

Không quá hai giây, cô nhìn thấy bảng số trên bàn của anh, động tác nhàn nhã lập tức cứng đờ.

Cô và đối tượng xem mắt chính là hẹn tại bàn số 8.

Rất tốt, người này đích thực là đối tượng xem mắt của cô rồi.

Vốn dĩ ban đầu mẹ cô muốn dùng vật gì đó để làm dấu hiệu, nhưng cô cho rằng phương pháp này quá lỗi thời nên không đồng ý.

Bản thân việc đi xem mắt đã là một hành động lỗi thời rồi, còn cầm cái gì sách cái gì hoa hồng, hoàn toàn trở thành lịch sử đen tối của Ninh đại tiểu thư cô rồi.

Vừa nghĩ, cô vừa cầm lấy một bông hoa hồng trong bình đưa lên mũi ngửi.

Cùng lúc đó, Giang Đông không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một đôi mắt to tròn xoe.

Một đôi mắt giống như mèo, rất dễ nhận ra, anh thầm nghĩ.

Nhìn cũng rất đẹp.

Không quá hai giây, anh nhìn thấy trong tay cô đang cầm hoa hồng màu đỏ.

Anh theo bản năng híp mắt lại, trong lòng lại sinh ra cảm giác vui vẻ mấy phần, thực sự nằm ngoài dự liệu của anh.

Anh dứt khoát đứng dậy, bước qua: “Cô đến xem mắt?”

Ninh Yên Nhiên nhìn mái tóc ngắn vừa cứng vừa dày của anh, ngược lại có chút khí thế áp bức, vô thức gật nhẹ đầu.

Đây là đối tượng xem mắt mà mẹ cô tìm cho cô?

Không đúng nha, đâu có hói? Còn nữa, cái đầu bóng loáng với chân tóc lưa thưa trong truyền thuyết ở chỗ nào?

Ninh Yên Nhiên im lặng chống đỡ khoảng nửa phút, cuối cùng hỏi ra một câu khiến mình hối hận suốt đời:

“Chú cảnh sát, chú cấy tóc sao?”

Thấy Giang Đông không nói lời nào, cô càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình, hứng thú bừng bừng hỏi tới, “Không biết cấy tóc có đắt không? Tôi có người bạn cũng bị hói đầu…, không không không, tôi không phải vô lễ, cũng không phải nói chú hói, tôi chỉ muốn nói là tóc của chú thực sự nhìn rất tốt nha.”

Đúng vậy, mái tóc này ở trên đầu anh đặc biệt đẹp trai.

So với người khác còn đẹp hơn gấp trăm lần!

Giang Đông ngửa đầu uống một ngụm cà phê, nhíu mày: “Nói bậy bạ gì đó?”

“Không phải cấy sao? Không thể nào.” Ninh Yên Nhiên sững sờ, đột nhiên vỗ tay một cái, cả người như bừng tỉnh, “A, tôi biết rồi, đây là chú đang mang tóc giả!”

Tóc giả này cũng hiệu quả quá đi, so với tóc thật còn giống hơn.

Giang đội trưởng âm thầm nghiến răng, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Dựa theo tính cách trước giờ của anh, nếu người đối diện không phải là cô gái nhỏ, có lẽ anh đã xách cổ đứng dậy đánh cho một trận.

Anh đường đường là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, dãi nắng dầm mưa, cho tới bây giờ chưa từng biết sợ ai, sao có thể bị một cô nhóc tuỳ ý trêu chọc?

Thật không ra thể thống gì.

Ninh Yên Nhiên “không ra thể thống gì” chọc chọc một chút vào tóc của anh, đôi mắt cong cong, trong đôi mắt to dạt dào ý cười, đắc ý giống như đang nói: “Chú xem đi, tôi nhìn thấy lớp nguỵ trang của chú rồi nhé.”

Nhìn nụ cười hồn nhiên ngây thơ của cô, Giang đội trưởng đem toàn bộ lời trách cứ chuẩn bị nói nuốt trở về, cà phê trong miệng dường như cũng thay đổi mùi vị.

Thôi quên đi, không phải chỉ là bị người ta cười hai ba câu thôi sao, cũng không phải người khác, mà chính là đối tượng xem mắt của anh.

Cười đi cười đi.

Khoan đã, cười như vậy có khi nào không ngừng lại được luôn không?

Quán cà phê người tới ngày càng nhiều, hai người tán gẫu quên trời đất, không ai chú ý tới một đám người lén la lén lút núp ở một bên hóng chuyện.

Cùng lúc đó, thêm một số người tập trung lại thành một nhóm, đem Giang đội trưởng đặt ra bên ngoài, đúng là đại nghịch bất đạo.

“Tôi nói nhé, không phải lão đại nói không hứng thú với chuyện xem mắt sao?”

“Lúc đó tôi có nói hay là điều tra truớc một chút, lão đại không cho, nói là không cần thiết. Đúng là không cần thật, vì lão đại có thể cùng cô gái này trò chuyện hăng say như vậy mà.”

“Nhưng mà, lão đại chưa từng nói với tôi nhiều lời giống như vậy.”



Hai giờ sau, hai người dựa theo trình tự xem mắt bình thường, cùng nhau đi ăn một bữa cơm.

Sắc trời dần dần tối xuống, Giang đội trưởng mấp máy môi, có chút xấu hổ, “Thật xin lỗi, xe tôi hỏng rồi, tôi đón xe đưa cô về nhé?”

Ninh Yên Nhiên không biết tại sao đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, “Không cần, nhà tôi cách đây rất gần.”

Giang Đông bị từ chối, xoa xoa bàn tay đầy mồ hôi, gật đầu đồng ý, “Được, vậy hẹn gặp lại.”



Ba giờ trước đó.

Giang đội trưởng xuống lầu chuẩn bị đi xem mắt nhìn thấy chiếc xe màu đen của mình bị đụng gãy một cái kính.

Hay lắm, đây đã là lần thứ ba rồi.

Giang Đông sa sầm nét mặt, cả người toát ra khí lạnh, nổi giận đùng đùng hét lớn một tiếng, “Ranh con nhà nào cứ chắn trước xe của ông?”

Không lưu lại phương thức liên lạc thì cũng thôi đi, còn ba lần bốn lượt hành hạ xe của anh. Cái này nhất định là cố tình khiêu khích! Anh chắc chắn!

Đương nhiên, ngoại trừ bản thân Giang đội trưởng, trên thế giới này không có bất cứ người nào biết, cách đây ba giờ tại bãi đỗ xe ngầm dưới mặt đất của tiểu khu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.