Gần đây tình cảm của Lương Tây Châu với vợ trước tiến triển vô cùng thuận lợi, vì cảm ơn Ninh tiểu Gia Cát giúp đỡ, anh ta còn cố tình đi tới tặng cho cô một bao lì xì lớn.
Một xấp thật dày, vừa nhìn liền biết là tiền.
Ninh Yên Nhiên cầm tiền lì xì mời mấy cô bạn tốt đã cùng cô bày mưu tính kế ăn một bữa, khiến thịt đều đau, trên đường về lại dẫn Lâm Kiều An quẹo vào một con ngõ lớn đông đúc.
Vào mùa đông, ven đường có rất ít quán nướng, đa phần đều là lẩu cay, bếp nhỏ trên xe truyền đến hương thơm của món xào, nhiều dầu và cay, mùi vị hỗn tạp lẫn trong tiếng người, vô cùng náo nhiệt.
Ninh Yên Nhiên lau sạch cái bàn, thuận miệng gọi mấy món nổi tiếng nhất, cũng không tiêu đến sáu mươi nghìn, lại mua thêm một bình sữa nóng, phong thái không giống những người ở nơi này.
Lâm Kiều An tay trái cầm một lon, tay phải cầm một cái cổ vịt cay nóng hầm hập, gặm đến cực kỳ vui vẻ.
Miệng nhỏ của Ninh Yên Nhiên nhấp ngụm sữa, dùng đũa kẹp một miếng gà cay, cái miệng nhỏ nói rất nhanh, không chút để ý ném ra một tin tức mang tính sát thương cực lớn.
“Hai bọn mình ngủ cùng nhau.”
Lâm Kiều An một nhát cắn nát cổ vịt, trong miệng đều là vụn xương.
Cô vội vã “phi phi phi” mấy tiếng, mắt trợn thật lớn, “Chuyện xảy ra khi nào?”
Sao cô cảm thấy việc này thật không đáng tin!
Xin hỏi bạn nhỏ Ninh Yên Nhiên từ khi nào có khả năng thực hiện mạnh mẽ như vậy? Tốc độ thu phục đàn ông này, quả thực có thể sánh ngang với tốc độ tên lửa!
“Là chuyện ngày hôm qua.” Ninh Yên Nhiên liếm đi một vòng sữa dính quanh miệng, nhỏ giọng giải thích, “Mình phát sốt, anh ấy chăm sóc mình, mình liền kéo anh ấy lên giường.”
Mặc dù chỉ là đơn thuần cùng nhau đắp chăn ngủ, sáng hôm sau thức dậy, quan hệ của hai người hiển nhiên sẽ không thể bình thường!
Tim Lâm Kiều An cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, ở dưới gầm bàn đạp cô một nhát, “Cậu làm mình sợ chết mất, mình nghĩ là hai người bọn cậu cùng nhau ở bệnh viện làm bậy!”
Ninh Yên Nhiên vẻ mặt vô tội, “Suy nghĩ của cậu không thể thuần khiết giống như mình một chút sao?”
Lâm Kiều An đem cổ vịt nhét vào trong miệng cô, ngăn lại hành vi nói hươu nói vượn của cô.
“Xin hỏi hai chữ thuần khiết này quen biết với cậu sao? Không biết là ai lớn mật nửa đêm ở phòng đàn ngang nhiên hát “thanh mị hồ”? Hả? Có tin mình gửi cho Giang đội trưởng của cậu nghe một chút hay không?
Ninh Yên Nhiên lập tức bày ra một nụ cười lấy lòng, đẩy một đĩa cổ vịt tới trước mặt cô ấy, “Cậu ăn đi, ăn đi.”
Đợi đến khi Lâm Kiều An gặm cổ vịt đến thoả mãn, cô mới tiếp tục nhấn mạnh, “Cật chân chủy nhuyễn, ăn đồ của mình rồi thì không được nói lung tung.”
(*Cật chân chủy nhuyễn là ăn đồ của người ta thì phải đối với người ta mềm mỏng hơn)
“Nói thật sự, chuyện yêu đương của hai người bọn cậu…” Lâm Kiều An âm thanh mơ hồ không rõ mà nói chuyện, “Tại sao không giống mình và đại đa số mọi người vậy?”
Ninh Yên Nhiên cắn chiếc đũa, cẩn thận nhớ lại một chút, quả thực, chuyện tình cảm của hai người bọn họ phát triển thực sự không giống như bình thường mà sách vẫn viết.
Thứ nhất là không hề xuất hiện tình địch hư hư thật thật, thứ hai là không có chuyện người lớn một gậy đánh uyên ương chia rẽ bọn họ, thứ ba là không hề xuất hiện mâu thuẫn về nhân sinh quan và giá trị, ngoại trừ duy nhất nút thắt là mối tình đầu của anh, quả thực thuận buồm xuôi gió đến không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa biện pháp để giải quyết vấn đề mối tình đầu vẫn nằm trong lòng bàn tay cô.
Ninh Yên Nhiên nhún nhún vai, “Không có cách mà, ai bảo hai người bọn tớ là kiểu không giống với thế giới như vậy đâu?”
Điều này gọi là vương bát nhìn đậu xanh (* rùa nhìn hạt đậu xanh, ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp), à không phải, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, trời sinh một đôi, lương duyên vàng ngọc!
“Đến đây đi, vì lương duyên vàng ngọc, cạn một ly!”
Lâm Kiều An quyết đoán lấy đi bình sữa của cô, đổi lại bằng một ly cocktail có độ cồn cực thấp, hai chiếc cốc kịch liệt đụng vào nhau, dung dịch rượu trong suốt vẩy ra hơn một nửa.
“Vậy trước tiên chúc cậu, mã đáo thành công!”
Ninh Yên Nhiên uốn lưỡi, đem rượu còn lại trong ly uống vào, một phần chất lỏng trong suốt dính ở bên môi, mắt cô cong một chút, độ cong khóe miệng không ngừng mở rộng, giống như một con mèo tinh nghịch,
“Mã! Đáo! Thành! Công!”
Tiếng nói lanh lảnh của cô nhiễm hơi cồn, ở trong bóng đêm có mấy phần khàn khàn ái muội, khiến Lâm Kiều An nghe được mặt già cũng đỏ lên.
Đợi đến khi cô (Lâm Kiều An) hồi phục tinh thần, mới phát hiện trên bàn có một loạt lon bia ngã trái ngã phải, mà gương mặt của Ninh Yên Nhiên ở đối diện đã đỏ ửng, mắt long lanh nước, nâng cằm cười ngây ngô với cô.
Mẹ nó, chẳng lẽ là uống say thật sao?
Cô (Lâm Kiều An) vốn chỉ muốn giúp đỡ một chút, hai người uống rượu say sau đó trở về thừa cơ lừa Giang đội trưởng, ai biết được người này chỉ có nhiêu đây cũng có thể say!
Lâm Kiều An vội vã cầm bình rượu lên, nhìn trên mặt ghi hai chữ “mười độ”, khóc không ra nước mắt.
Huhu, hay là bà chủ đưa rượu giả cho cô rồi!
Ninh Yên Nhiên đã ngồi không vững, cô nghiêng đầu, muốn nhìn thấy rõ mặt người ngồi đối diện, đáng tiếc lại tốn công vô ích.
Cô lắc lư đứng lên, lạch bạch lạch bạch chạy tới đối diện, hướng bạn tốt giơ lên hai ngón tay, thần thần bí bí nhỏ giọng nói, “An An, cậu, cậu có hai khuôn mặt!”
Có hai khuôn mặt hay không Lâm Kiều An không biết, cô chỉ biết vị tiểu tổ tông này một mình cô không thể đỡ được!
Ninh Yên Nhiên còn chưa say đến mức thần trí hoàn toàn không có, nhiều lắm là tầm mắt có chút mơ hồ không rõ, cô còn nhớ rõ chính mình phải về nhà ngủ, chỉ tiếc hai cái chân như đeo chì, không thể nâng để đứng dậy được.
“Mình có phải là béo đến mức không thể đi đường được hay không?” Ninh Yên Nhiên bắt đầu lạch cạch lạch cạch rơi nước mắt, nằm sấp ở trên bàn khóc lên.
Lúc Giang Đông nhận được điện thoại của cô chạy đến, nhìn thấy chính là cô gái nhỏ hai mắt đẫm lệ ôm chân ngồi xổm trên mặt đất rơi nước mắt.
Cô cực kỳ đáng thương, nhìn thấy anh mặc một thân trang phục cảnh sát, còn giơ tay lên, thút tha thút thít báo cáo, “Chú cảnh sát, chân em đi không được!”
Vô tư một lòng vì nhân dân phục vụ, Giang đội trưởng không nói hai lời, lau nước mắt cho cô, đuổi Lâm Kiều An đang lo lắng không yên đi, nhấc cô lên liền đi trở về.
Túi xách rộng thùng thình của Ninh Yên Nhiên treo ở trên tay, Giang Đông tìm một lượt, không tìm được chìa khóa.
Anh có chút khó hiểu, vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Ninh Yên Nhiên, “Tỉnh lại đi, chìa khóa đâu?”
Hành lang yên tĩnh, không có người giải đáp nghi ngờ của anh.
Lầu một có ba căn hộ, người đàn ông ở cùng tầng với hai người rất ít khi lộ diện vừa mới mở cửa liền bị tình hình trước mắt làm cho hoảng sợ.
Cô gái trẻ tuổi quần áo xốc xếch, đầy mặt đỏ ửng, vây quanh cô là một người đàn ông cao lớn, hàng hiên tối như mực, bầu không khí lúng túng không thể hiểu được, đủ để cho anh ta tự tưởng tượng ra mười vạn câu chuyện cẩu huyết khác nhau.
Anh ta gãi đầu, chạy thật nhanh về hướng thang máy, hai tay che mắt, làm bộ chính mình cái gì cũng không nhìn thấy, “Hai người tiếp tục, hai người tiếp tục!”
Anh ta chỉ là một người qua đường Giáp cái gì cũng không nhìn thấy, tuyệt đối không phải một cái bóng đèn mấy nghìn oát!
Giang Đông không rõ chân tướng nhíu nhíu mày, không để ở trong lòng, lại gọi tên Ninh Yên Nhiên, “Tỉnh tỉnh một chút, nói cho tôi chìa khóa để ở đâu.”
Anh đã đem cái túi xách tay của cô lật ngược lại, trong túi quần áo mặc trên người cô cũng không có gì, anh thật sự không thể tưởng tượng được chìa khóa còn có thể để ở nơi nào nữa,
Ninh Yên Nhiên cau mũi, phất phất tay giống như đang đuổi ruồi, muốn khiến cho âm thanh ầm ĩ bên cạnh cách xa cô một chút.
Giang Đông không có cách nào, một tay mở cửa nhà mình, đang muốn bật đèn, liền phát hiện đèn trong phòng khách đang sáng.
Mà ông nội đức cao vọng trọng của anh đang chống gậy đứng ở cách đấy không xa, làm bộ giống như người một giây trước còn nằm sấp ở mắt mèo nhìn lén không phải là mình.
Giang Bắc cúi người, cười đến thở không ra hơi.
Giang Đông sắc mặt âm trầm, tung chân đá anh ta một cước, “Qua đây cũng không gọi anh một tiếng!”
Anh đỡ Ninh Yên Nhiên ngồi xuống sofa, rót chén nước mật ong cho cô giải rượu, nắm cằm của cô đổ vào, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Giang Bắc dính lại đây hiếu kỳ hỏi, “Chị dâu uống say? Cùng anh? Có phải em đã quấy rầy đến cuộc sống tình thú của hai người?”
Chẳng trách Giang lão đại lại tức giận như vậy, hóa ra là ghét bỏ anh làm hỏng chuyện tốt của mình!
Anh hiểu! Anh cực kỳ hiểu!
Một giây sau, chân Giang Bắc suýt chút nữa thì bị anh cả của anh đạp què.
“Vớ vẩn! Chỉ biết nói hươu nói vượn!” Cái bệnh này quả thực cùng Ninh Yên Nhiên giống nhau như đúc! Đặc biệt không đứng đắn!
Càng không đứng đắn Ninh Yên Nhiên cuối cùng cũng mở mắt ra một chút, dưới ánh đèn sáng loáng, trước mắt giống như bị che phủ bởi một lớp lụa mỏng, mơ hồ, thấy không rõ lắm.
Cô nhìn cũng không thèm liếc đến Giang Bắc đang đứng vây xem gần đấy, hai tay ôm lấy đầu Giang Đông, để sát vào mình nhìn trái nhìn phải.
Ngay lúc Giang Đông chuẩn bị lui về phía sau, ngón tay lạnh lẽo của cô ấn xuống đầu lông mày của anh, ở chỗ mi tâm đang nhăn lại của anh nhẹ nhàng xoa xoa.
“Vẫn là hay tức giận như thế…” Cô vuốt ve hai gò má của anh, bất ngờ ngẩng đầu, ở cằm anh hôn “bẹp” một cái.
Trong đầu Giang Đông vang lên ong ong, thậm chí không nghe được những lời phía sau của cô. Mà tai thính mắt tinh Giang Bắc lại nghe được vô cùng rõ ràng.
Ninh Yên Nhiên nói, “Hồi bé cũng như vậy, đã nhiều năm mà cũng không chịu sửa, cũng chỉ có em mới có thể chịu được cái tính xấu này của anh.”
Nghe nói, Giang Bắc sợ đến lập tức lùi về sau vài bước, đặt mông ngồi lên bàn trà, những lời này đối với anh mà nói hiệu quả có thể so với một cơn lốc, thậm chí chấn động còn hơn cả việc hai người họ ở trước mặt anh thân mật!
Lúc lúc lúc còn nhỏ cũng như vậy?
Này này này này đã nhiều năm như vậy cũng không sửa?
Xin hỏi vị Ninh tiểu thư này hồi bé có quen Giang lão đại không? Lúc lúc lúc nào thì quen biết? Vì sao anh lại có thể không biết?
Giang Bắc run rẩy đứng lên, cách xa hiện trường phạm tội của chính mình, liều mạng nuốt nước bọt, tính toán tìm một người đến giúp anh bình phục một chút cảm xúc.
Nhưng mà, tối nay anh đã được định sẵn là không thể nào an ổn ngủ.
Ông nội lớn tuổi không chịu được khiếp sợ, cũng không cách nào hiểu nổi tâm trạng phức tạp của anh lúc này, mà người anh em tỉnh táo nhất cũng tệ nhất là Giang lão đại chính là gặp phải thử thách lớn hơn, căn bản không rảnh để chú ý đến tâm tư nho nhỏ của cậu em đáng thương này.
Ninh Yên Nhiên ôm lấy gương mặt anh, lúc uống say sức lực lớn kinh người, Giang Đông trong tình huống muốn thoát ra mà không làm đau cô thực sự không phải chuyện dễ dàng.
“Anh trốn em làm gì?” Cô ủy khuất méo miệng, ở trên gương mặt anh chọc mấy nhát, hận không thể chọc ra một lúm đồng tiền, “Anh không thích em sao?”
Giang Đông mất thật lớn sức lực mới có thể kéo tay cô từ trên mặt mình xuống, lúc này cũng không tính cùng người say nói lý lẽ.
Huống chi ông nội cùng Giang Bắc đều ở đây, bọn họ cũng không biết người bạn gái này là đồ giả.
Tiểu thư hàng fake vẫn tiếp tục chọc chọc mặt anh, muốn từ trong miệng anh nhận được một câu trả lời vừa lòng.
Nếu như anh không nói lời nào, cô liền chọc đến lâu như trời đất.
“...Thích.” Giang Đông thở dài, trịnh trọng trả lời.
Như là dòng suối quay về biển rộng, mà tôi rốt cục cũng yêu em.
Cho dù là thân phận hoàn toàn mới, khuôn mặt hoàn toàn khác, trong mênh mông biển người, anh ở tương lai rốt cuộc cũng đến bên cạnh em.
Đương nhiên, đây là ở cực kỳ lâu sau này, bị Ninh tiểu ác ma che đôi mắt Giang đội trưởng mới hiểu được đạo lý.
Mà bây giờ, anh còn đau đầu, làm thế nào để dỗ cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng an ổn đi vào giấc ngủ. Anh thực sự không am hiểu dỗ người, ngữ khí khô cứng, Ninh Yên Nhiên lại giơ ngón tay, ở trên trán anh “ba” một cái gõ xuống, âm thanh chắc chắn, “Anh nói láo!”
Giang Đông thở dài, “Tôi không có.”
“Anh có.” Ninh Yên Yên trong mắt nhanh chóng ngưng tụ một mảnh sương mù mênh mông vô tận, chỉ trích nói, “Anh trả lời cho có lệ với em, anh bắt nạt người ta!”
Giang Đông không có cách nào, ngón tay ở khóe mắt cô lau một chút, lau lau liền thấy một giọt nước mắt tràn ra, bất đắc dĩ nói, “Tôi bắt nạt em lúc nào, tôi thực sự không lừa em, tôi là… thực sự thích em.”
Dù sao, dù sao sau khi tỉnh lại cô cũng sẽ không nhớ, cho dù anh nói lời thật cũng không có cái gì đáng giá trách móc nặng nề, đúng không?
Ninh Yên Nhiên lại không chịu bộ dáng này, đẩy tay anh ra, thở phì phì chất vấn anh, “Nếu như anh thực sự thích em, tại sao anh không hôn em?”
Chính là như vậy, thằng nhóc này vì sao không hôn người ta? Ông nội Giang nghe trộm đem gậy nhét vào tay Giang Bắc, gấp đến độ nghĩ muốn gõ cửa.
Giang Bắc thần sắc ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng không thể tưởng tượng nổi. Vị này, vị tiểu tỷ tỷ đang la hét “Anh vì sao không hôn em” này, là họ Ninh đúng không?
Cái họ này không tính là quá phổ biến…
Anh sống hai mươi mấy năm, đi qua nam bắc, cũng chỉ biết mỗi một cô gái nhỏ họ Ninh.