Giang Đông vỗ nhẹ trên lưng cô hai cái, giữ nguyên tư thế này ôm người xuống xe, đi vào khách sạn.
Vòng tay ấm áp của anh vừa dày vừa rộng, lồng ngực phập phồng mang lại đầy đủ cảm giác an toàn, như là cái nôi hoàn mỹ nhất, dỗ dành cô đi vào giấc ngủ.
Giang Đông quả thật vẫn không cùng cô ngủ chung một phòng.
Ninh Yên Nhiên nói anh cứng nhắc, sự thực đúng là như vậy.
Anh là một người có thể tuân thủ hứa hẹn, làm người độc thân suốt ba mươi năm, đối với chính mình nghiêm khắc đến mức gần như hà khắc.
Nếu như anh thực sự tôn trọng cô, sẽ tuyệt đối không bởi vì nhu cầu sinh lý mà động vào cô trước khi kết hôn.
Đương nhiên, anh không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô cũng là một trong những nguyên nhân trong đó.
Giang Đông tắt đèn, cúi người, yên tĩnh nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô, tình yêu chứa trong mắt khiến cả người anh trở nên ôn hòa hơn một chút.
Anh liên tiếp khẽ ấn vài nụ hôn lên trán cô, khẽ nói: “Sau này ngoan ngoãn ở trong lòng anh, không cho phép em vụng trộm rời đi, có biết hay không?”
Chuyện cô rời đi năm đó, mang đến bóng ma khiến cho anh nhịn không được lo được lo mất.
Anh đã không thể chịu đựng được chuyện cô sẽ rời đi lần nữa.
“Cho dù có đi, cũng phải mang anh cùng đi, dù là tới nơi nào, anh sẽ luôn đi cùng em.”
Anh cùng em lớn lên, cũng sẽ cùng em già đi.
Đây là lời hứa của anh.
Sau khi Giang Đông rời khỏi, trong bóng tối, Ninh Yên Nhiên mở một con mắt.
Lấy ra điện thoại di động, mở ra phần ghi nhớ.
Lúc 19:26, ngày 03 tháng 1 năm 2018, thoát ế thành công!
Tối nay, đã định trước không thể yên bình!
Đội trưởng Giang ở sát vách sau khi thổ lộ thành công trằn trọc hưng phấn cả một đêm, nhóm bạn tốt cùng tuổi ở các nhóm chat lớn cũng sôi trào lên.
Ninh tiểu thư thoát ế thành công bắt đầu phát tiền thưởng.
Một đêm này, cô được mọi người tôn xưng là tán tài đồng tử*
(Tán tài đồng tử* là tiểu đồng hầu hạ bên cạnh quan âm bồ Tát)
Mọi người trong nhóm bạn đều gửi lời hỏi thăm, một người trong đó còn cho cô một bao lì xì lớn, lập tức khiến Ninh Yên Nhiên càng cảm thấy vui vẻ.
Giang Đông nằm ở trên giường mắt phát sáng, sờ lấy điện thoại ra chuẩn bị tìm người khoe khoang một chút, kết quả lại phát hiện rất nhiều bạn tốt gửi tới tin nhắn chúc mừng anh thoát ế.
Giang Đông vẻ mặt mờ mịt, đây là tình huống gì? Vì sao người dân toàn thế giới dường như đều nắm rõ tiến độ yêu đương của anh trong lòng bàn tay?
Tiểu Trương vụng trộm gửi cho anh một icon vẻ mặt hiểu rõ, còn gọi anh cùng nhau đi cướp tiền lì xì.
Giang Đông càng mờ mịt.
Hơn nửa đêm, ai còn có thể buồn chán đến mức đi phát tiền thưởng?
Mở ra tin nhắc nhở của nhóm bạn bè đã bị anh tắt đi, điện thoại của anh bắt đầu không ngừng rung lên, một loạt “cảm ơn chị dâu” hiện lên, lập tức trong lòng Giang Đông có suy đoán.
Ninh tiểu thư đang đánh vào nội bộ đồng nghiệp của anh không hề phát hiện một nhân vật chính khác lặng yên xuất hiện, đang hạnh phúc với hình ảnh được chia sẻ của mình.
“Tôi quyết định bao dưỡng cái cây này!”
Đây thực sự là một cái cây mang tính kỷ niệm vô cùng hoàn mỹ! Mỗi một miếng vỏ cây đều dài một cách vô cùng cân xứng!
Giang Đông chậm tay, một cái lì xì cũng không cướp được, không hiểu sao có ảo giác bị bên ngoài bài xích, anh nghĩ nghĩ, bắt đầu đánh chữ.
“Còn chưa ngủ?”
Những lời này của anh vừa ra, nhóm trò chuyện vốn dĩ vô cùng náo nhiệt lập tức yên tĩnh trở lại.
Tên đầu sỏ tẻ ngắt đột nhiên xuất hiện còn không tự mình hiểu lấy, trực tiếp gọi tên Ninh Yên Nhiên, lại hỏi một lần, “Chưa ngủ, ơi một tiếng.”
Ninh Yên Nhiên: Ơi ~~
Từ khi nói chuyện yêu đương, ngay cả ngữ khí cũng trở nên dập dờn!
Quá mười hai giờ còn dám không ngủ, trẻ nhỏ không nghe lời đều phải bị dạy dỗ!
Chú cảnh sát chính nghĩa từ trên giường xoay người nhảy xuống, mấy bước chạy nhanh tới cửa, vừa kéo mở cửa phòng liền nhìn thấy người trong lòng thông minh minh sắc sảo Ninh Yên Nhiên đang lặng lẽ kéo cửa ra, đứng ở cửa cười với anh.
“Không ngủ được?” Anh nhíu mày hỏi, tâm tình cũng giống cô khó có thể kiềm chế được mà nhảy nhót.
Biểu hiện bất ổn nghiêm trọng như vậy quả thực không giống với người đã lăn lội trong xã hội cùng đội hình sự hơn mười năm, lại giống như thiếu niên đầy nhiệt huyết năm đó chỉ vì một câu nói mà dám đi vào nơi nước sôi lửa bỏng.
“Không muốn ngủ.” Ninh Yên Nhiên cắn môi cười, trên mặt mang theo một chút ửng đỏ, nhanh chóng kéo anh tiến vào, thật nhanh đóng cửa lại.
“Vì sao?” Giang Đông dựa vào trên cửa, giống như cảnh tượng lần đầu tiên gặp lại trên tàu điện ngầm, ánh mắt không tự khắc chế, càn rỡ liếc nhìn toàn thân cô.
Giống như muốn đem những lần không dám nhìn, những nơi không thể nhìn lúc trước đòi lại.
Anh nâng cằm cô, ngón cái ở trên mặt cô vuốt ve, động tác rất nhẹ, tới tới lui lui, yêu thích không buông tay.
“Anh ở ngay sát vách, tại sao em còn phải ngủ một mình?” Ninh Yên Nhiên nhảy về phía trước, trực tiếp treo ở trong ngực anh, nói rất chuẩn xác, “Ngày đầu tiên được tỏ tình thành công, chẳng lẽ em không thể được hưởng thụ việc có một người đàn ông làm ấm giường sao?”
Giang Đông thấp cười, ôm cô ngồi ở bên giường, nắm bắt mặt cô, mở đèn đầu giường.
“Em đối với sự tự chủ của anh thật có lòng tin.”
Anh bỗng chốc nghĩ đến một câu nói: Dưới trăng xem hoa, dưới đèn ngắm mỹ nhân, có một tư vị khác.
“Em là hoa dưới ánh trăng, hay là mỹ nhân dưới đèn, hả?”
Ninh Yên Nhiên vịn cổ anh, hừ nhẹ một tiếng, “Em chẳng lẽ không phải tiểu bảo bối của anh?”
Xin lỗi, những lời buồn nôn như thế, Giang Đông tạm thời vẫn không thể nói thành lời.
Anh quay đầu, âm thầm cười một tiếng, hai vai run rẩy không ngừng.
Ninh Yên Nhiên lăn từ trong chăn ra, áp vào trán anh, không cam lòng nhìn anh, hai mắt mở lớn, trong mắt là hình ảnh đảo ngược khuôn mặt anh, “Anh nói đi, em chẳng lẽ còn không thể trở thành tiểu bảo bối của anh?”
Giang Đông bất dĩ thở dài, “Em là tổ tông của anh!”
Ninh Yên Nhiên nghĩ nghĩ, không hài lòng lắm, “Nghe có phải có chút già hay không? Có chút giống như trâu già gặm cỏ non.”
“Ai ăn ai?” Giang Đông nhíu mày, con ngươi sắc nhọn dường như có thể xé mở quần áo của cô để thấy rõ bản chất.
Ninh Yên Nhiên lập tức ôm chặt chăn.
Nhìn bộ dáng cảnh giác của cô, Giang Đông kéo khóe môi, tay phải nâng lên, bóp bóp mũi của cô.
“Yên tâm, hôm nay không động vào em.”
Vì để cho cô an tâm ngủ, không muốn tùy tiện để xe lửa chạy trong đầu, Giang Đông lý trí kéo ra khoảng cách giữa hai người, ngồi xuống ghế bên cạnh giường.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt anh tuấn của anh như vậy thật làm cho lòng người dịu lại.
“Cùng nhau ngủ?”
“Đừng cho anh cơ hội tùy ý làm bậy.” Giang Đông khẽ nói, “Ngủ đi, nếu không ngủ sẽ có quầng thâm mắt.”
Những lời này chọc trúng tử huyệt của Ninh Yên Nhiên.
Cô nhanh chóng chui vào chăn, nhắm mắt lại, bắt đầu đếm một chút.
“Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu.”
“Mười một cái đầu tiểu Giang Đông, mười hai cái đầu tiểu Giang Đông, mười ba cái đầu tiểu Giang Đông.”
Đếm cừu đến một nửa bắt đầu đếm anh cũng được, nhưng…
“Đầu?” đội trưởng Giang thính giác nhạy bén quyết đoán đưa ra chất vấn, “Học đếm như thế nào?” (*Đầu: trong số học tiếng trung là khoảng chừng)
Ninh Yên Nhiên do dự một chút, nhỏ giọng hỏi, “... Chỉ?” (*chỉ: mỗi một)
Giang Đông trầm ngâm trong khoảnh khắc, “Còn là “Cái” nữa!”
Ninh Yên Nhiên nằm trên giường lập tức cười cong mắt.
Đã nhiều năm như vậy, trêu chọc anh vẫn thật thú vị!
“Nhưng em cảm thấy vẫn là “đầu” dễ nghe!” Ninh Yên Nhiên phát ra thanh âm kháng nghị.
“Rất tốt, vậy em hẳn đã chuẩn bị tốt cho việc bị nhốt vào phòng tối rồi nhỉ!” Đội trưởng Giang cay nghiệt, chém đinh chặt sắt nói.
Ninh Yên Nhiên: “...”
Người này dường như mạch máu sinh ra không giống chúng ta!
Ninh Yên Nhiên ôm chăn, rầm rì hai tiếng, nhắm mắt lại, “Được rồi, em ngủ!”
Trong bóng tối, Giang Đông ngồi bên giường hơn nửa tiếng, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của cô, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Cô thật dễ nhìn.
Sinh thời ba mươi năm anh đã gặp qua không ít người, có người tốt, người xấu, người tầm thường.
Không có một ai có thể so được với cô.
Đã quá nửa đêm về sáng, trong hành lang đã không còn bất kỳ thanh âm gì, Giang Đông chậm rãi đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng đêm âm u ngoài cửa sổ, nhịn không được lộ ra một nụ cười mỉm.
Thứ anh muốn không nhiều.
Mà cô là thứ châu báu anh đã từng đánh mất tìm lại được.
Anh có cảm giác mình giống như là chú rồng lớn trấn giữ núi châu báu, một bước cũng không nỡ rời đi.
Sắc trời từ từ sáng lên, Ninh Yên Nhiên thật hiếm khi dậy sớm, đứng lại phía sau anh, lặng lẽ dán lên, hai tay ôm lấy hông anh.
“Một đêm không ngủ?”
Giang Đông “ừ” một tiếng, “Sao không ngủ thêm một chút nữa?”
Bây giờ mới hơn bốn giờ, cách thời gian rời giường bình thường của cô mấy tiếng nữa, hoàn toàn có thể ngủ tiếp một chút.
Ninh Yên Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, “Không ngủ được.”
Cô tạm dừng trong khoảnh khắc, âm thanh ngọt ngào, “Em nghĩ muốn ở cùng anh.”
“Quá sớm, lại ngủ thêm một lát.” Giang Đông vỗ vỗ mu bàn tay cô, đem người ôm lấy quay lại trên giường dỗ, tiếng nói trầm thấp mang theo tiếng cười, “Ngoan ngoãn ngủ.”
Ninh Yên Nhiên hai mắt buồn ngủ mông lung hướng vào ngực anh chui, trong lòng còn đang liên tiếp nói thầm.
Dùng loại thanh âm này dỗ người cũng thật phạm quy!
“Không phải anh ghét nhất người ngủ nướng à?” Cô nhỏ giọng nhắc nhở.
“Đó là người khác.” Giang Đông dùng bàn tay che mắt cô, “Đây là em.”
Ninh Yên Nhiên ngáp một cái, trong mắt hơi nước càng dày, cô sờ soạng đầu giường một lúc lâu, cuối cùng lấy ra điện thoại, liếc mắt nhìn thời gian, “Bốn giờ mười lăm, anh cũng nằm một lúc đi.”
Cô cầm lấy ngón trỏ của anh, nhẹ nhàng vẫy hai cái, “Coi như anh chiều em.”
Giang Đông trầm mặc trong khoảnh khắc, nằm xuống bên cạnh cô, đắp kín chăn, nhắm mắt dưỡng thần, bất giác liền ngủ.
Đêm qua lăn qua lăn lại quá lâu, hai người ngủ rất sâu, một giấc ngủ thẳng tới chín giờ.
Ở sát vách, Giang Tây là người đầu tiên tỉnh lại, nhìn hai người còn lại nằm lung tung trên giường, vô ý thức cần lấy quần áo nhảy xuống sàn, tuyệt đối không cùng hai con ma men này làm bạn.
Trong phòng chỉ có ba người bọn họ, tướng ngủ một người so với một người càng độc đáo, may mà không có người sau khi say rượu gây rối, đều im lặng ngủ một đêm, ngoài việc có chút đau đầu, thì không có trở ngại gì lớn.
Vấn đề duy nhất chính là, anh trai anh chạy đi đâu?
Vấn đề này, Giang Tây trăm mối nghi ngờ không giải được.
Theo lý thuyết, anh trai anh nếu như không cùng bọn họ ngủ cùng một chỗ, vậy thì sẽ thuê một gian phòng riêng, nhưng nếu như anh ngủ ở phòng của anh, vì sao còn không mang theo anh (Giang Tây) cùng nhau đi?
Bốn người ngủ ở hai phòng không phải là sự sắp xếp vô cùng hợp lý sao?
Huống chi anh là người ít say nhất!
Khoan khoan, lẽ nào Giang đại ca ghét bỏ anh cả người đầy mùi rượu? Giang Tây gãi gãi đầu, cúi đầu ngửi quần áo trên người, chính bản thân mình cũng có chút ghét bỏ.
Quên đi, hay là đi tắm trước.
Chờ anh tắm rửa, mua cơm về, hai người còn lại vẫn như cũ chưa tỉnh, hơn nữa Giang Đông đến bây giờ cũng không lộ diện.
Kỳ quặc, quá kỳ quặc!
Máu trinh thám của Giang Tây nháy mắt tỉnh lại, anh hào hùng muôn trượng chống nạnh, cắn mạnh một miếng bánh bao, sau đó….
Lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại!
Gọi liền ba cuộc, cũng không có ai bắt máy.
Giang Tây càng cảm thấy kỳ quặc, đối với một người cảnh sát chuyên nghiệp mà nói, phải thường xuyên hai mươi bốn trên bảy túc trực điện thoại chờ mệnh lệnh, ở trong tình huống nào, điện thoại mới không có người trả lời?
Bắt cóc, tai nạn xe cộ, giam cầm, mất trí nhớ!
Trong nháy mắt, các loại khả năng phức tạp nảy lên trong lòng anh!
Giang đại ca ngủ ở sát vách lật người, cách một tầng quần áo, ôm lấy cô gái của mình, hoàn toàn không quan tâm Giang Tây đã bổ não một vạn khả năng anh gặp nạn!