Chuyện thứ nhất Giang Đông làm chính là phủ nhận.
“Ai là anh trai em? Nhận nhầm rồi.”
Ninh Yên Nhiên lập tức sững sờ ở tại chỗ, cũng không kịp giẫm lên bóng anh nữa, rưng rưng muốn khóc nhìn anh, trong mắt cất giấu ánh nước, môi dưới cắn ra một loạt dấu răng, sắc mặt ngơ ngẩn, hít mũi từng cái từng cái, giống như một giấy sau sẽ khóc.
Giang Đông “chậc” một tiếng, quá khó nhằn.
Cô nhóc mèo hoang uống rượu nhe nanh múa vuốt lại lập tức biến thành con mèo nhỏ mềm mại đáng yêu, quả thật anh đối với loại chuyện này chẳng có chút kinh nghiệm nào.
“Khóc cái gì? Thật là yếu ớt.” Giang Đông không kiên nhẫn, lập tức đè cái mũi của cô, “Không được khóc!”
Ngữ khí ra lệnh thẳng thắn, Ninh Yên Nhiên trực tiếp bị doạ, mắt đảo hai vòng, muốn đem nước mắt nhịn xuống.
“Vậy, anh trai em đâu rồi?”
Giang Đông buông tay ra, lau nhẹ khoé mắt ướt sũng của cô, nhìn đầu ngón tay vương một giọt nước mắt, trong lòng không thể nói ra là tư vị gì.
“Anh trai cái gì, tôi không biết.”
Nghe anh nói như vậy, Ninh Yên Nhiên lập tức đỏ mắt, “Anh gạt người!”
“Tôi gạt ai?”
Ninh Yên Nhiên vươn một ngón tay trắng nón ra, không chút do dự đặt trên cái mũi mình, ở nơi anh vừa mới nhéo qua gõ hai cái, “Là em!”
“Tôi gạt em lúc nào?”
“Lúc nãy đó.”
“Tôi gạt em cái gì?”
“Anh nói, anh không phải anh trai em!” Ninh Yên Nhiên khoé mắt một mảnh đỏ bừng, vẻ mặt nước mắt sắp rào rào đổ xuống, bộ dáng điềm đạm đáng yêu thật sự làm cho người ta không nói được nửa câu phản bác.
Giang Đông mềm lòng thở dài, bàn tay to đặt trên đỉnh đầu cô xoa xoa.
Vật nhỏ này, khóc lên thật muốn lấy mạng của anh.
Bộ dáng này, không giống là giả say.
“Đúng, là anh gạt em.” Anh nắm tay cô, dùng nhiệt độ của mình truyền sang cho cô, “Anh sẽ làm anh trai của em.”
Giang Đông nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của cô, cuối cùng vứt bỏ phản kháng.
Quên đi, so đo với tiểu ma men làm gì.
Anh cũng không phải không biết, vật nhỏ này uống say khó đối phó biết bao nhiêu.
Ninh Yên Nhiên được dỗ dành, ngừng khóc, đôi mắt được rửa qua một lần trở nên trong suốt xinh đẹp, cô ngẩng đầu lên, giơ bàn tay đang nắm của hai người lên, rụt rè hỏi, “Anh là của em?”
“Phải, của em.”
Giang Đông bất đắc dĩ đáp.
Trong mắt lại mang theo ý cười.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Ninh Yên Nhiên một giây sau liền cong khoé môi, cười đến ngọt như mật, một khuôn mặt nhỏ nhắn giống như được cánh hoa được tắm trong sương sớm, đẹp động lòng người.
“Em biết mà, của em luôn là tốt nhất.” Cô vỗ tay, cười hì hì, trong mắt đều là ánh sáng vui sướng, giống như cô gái nhỏ được cho kẹo, ngây thơ động lòng người.
Giang Đông vừa mới muốn nói gì, Ninh Yên Nhiên liền nhanh như chớp đến trước mặt anh, ôm cổ anh, hôn “chụt” một cái.
“Của - em!” Cô đắc ý dào dạt lớn tiếng tuyên bố, thiếu chút nữa là giống một tên tiểu nhân đắc chí chống nạnh giậm chân cười ầm ầm khoe khoang nhặt được bảo bối.
Giang Đông lắc lắc đầu, nhìn cô gái nhỏ diễu võ giương oai trước mặt anh, nhịn rồi lại nhịn, xém chút nhịn không được cười thật to.
“Đúng, đúng. Của em!”
Nói xong anh cúi người xuống, ném Ninh Yên Nhiên đang xiêu xiêu vẹo vẹo lên trên lưng, vững vàng giữ hai đầu gối của cô, mang người đi về phía trước.
Nghe thấy được mùi hương làm người ta an tâm, Ninh Yên Nhiên ở trên lưng anh cọ cọ, hai cánh tay giống như có ý thức, tự giác quấn quanh cổ của anh, hai cái chân hai bên hông đung đưa lắc lư.
Cho dù ý thức của cô mơ hồ không rõ, nhưng cô vô thức nhận ra, bờ vai này có thể dựa vào.
Người đàn ông này, bất kể lúc nào cô cũng có thể an tâm ở cùng với anh.
Giống như chim mỏi bay về tổ.
Cô về tới trước cửa nhà.
Giang Đông nhịp bước rất ổn, mỗi bước đều giống như cẩn thận tính toán, không nhanh không chậm, giống như cái nôi lúc còn nhỏ, dịu dàng dỗ nàng đi vào giấc ngủ.
Đương nhiên, Ninh tiểu thư hoạt bát đâu có dễ ngủ như vậy.
Cô nằm trên lưng anh mơ mơ hồ hồ, hai cái chân trái phải loạng choạng, ở bên tai anh hát một bài đồng dao không biết tên.
“Ba lô nhỏ, đung đưa, trong tiếng cười anh trai đem tôi đẩy xuống sàn nhà…”
Giang Đông ngừng bước chân, khuôn mặt nghiêm nghị lúc này ẩn nhẫn ý cười.
Quên đi, anh không ngờ người anh này còn là một nhân vật phản diện như thế.
“Một cây nho trước cửa, non xanh mới nảy mầm, ốc sên đeo vỏ nặng, từng bước một bò lên!”
Cô vừa hát vừa bò, ở trên lưng anh không an phận cọ tới cọ lui, hận không thể trèo lên đầu của anh luôn.
Giang Đông nghiến răng.
Nhịn, chờ em tỉnh rượu.
“Anh à, vỏ của em đâu rồi?” Ninh Yên Nhiên kinh hoảng la lên, “Em không nhìn thấy vỏ!”
Giang Đông còn ngạc nhiên hơn cô, “Vỏ của em? Anh đâu có làm mất vỏ của em? Sao có thể không thấy?”
Ninh Yên Nhiên: “...”
Giang Đông nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Em có từng nghe qua sự cố vườn địa đàng không? Adam lấy một cái xương sườn biến ra một người vợ, vỏ của em tháo xuống biến thành anh của em, chẳng lẽ không đúng?”
Ninh Yên Nhiên nghĩ nghĩ, hình như cũng không có sai nha…
Thấy cô không xoắn xuýt vấn đề này nữa, Giang Đông muốn vỗ đùi tự khen ngợi mình một phen!
Nhưng xem ra đã làm cô rối rắm rồi, quả thật nói chuyện với tiểu ma men thật quá tốn sức.
Ninh Yên Nhiên sau khi uống say thì chỉ số thông minh bị hạ xuống, lúc cao lúc thấp, não bộ chuyển động đặc biệt kỳ quái. Tự cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy hình như anh giải thích không đúng lắm.
Cô quyết định tự mình kiểm tra một chút.
Thế là, Ninh tiểu thư miệng vàng răng ngọc cắn vào tai anh một cái!
Giang Đông:???
Đau chết ông đây rồi!!!
Ninh Yên Nhiên bên này cắn một cái đâu ra đó, giống như cắn thử vàng, xuống răng không chút lưu tình, Giang Đông cảm giác mình suýt nữa trở thành tàn phế!
“Bà cô nhỏ, mau nhả ra!” Giang Đông hung hăng cau mày, cánh tay bất ngờ siết chặt mấy phần, bắp thịt nháy mắt căng cứng, muốn cái tai mình kiên cường một chút, “Nếu không nhả ra, sau này em sẽ không còn lỗ tai để nhéo đâu!”
Ninh Yên Nhiên không cho anh chút mặt mũi nào, gia tăng sức lực, cọ xát hai cái, trong miệng hàm hàm hồ hồ la hét, “Không đúng, không đúng, mùi vị không đúng!”
Giang Đông không ngừng hít sâu, sau khi vô vọng giải cứu cái tai chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, “Cắn nhẹ chút, nếu không chính là bạo lực gia đình đó.”
Ninh Yên Nhiên lập tức dời đi lực chú ý, hàm răng đang cắn tai anh cũng dần dần thả lỏng, “Cái gì, cái gì gọi là bạo lực gia đình?”
“Giống như em vậy, mỗi ngày đều ra tay trên cái tai người đàn ông của em, gọi là bạo lực gia đình.” Giang đội trưởng bị ép phải gánh vác trọng trách phổ cập pháp luật, thật là vô cùng mệt mỏi!
“A, vậy em, vậy em cắn nhẹ một chút.”
“Nhẹ một chút cũng là bạo lực gia đình!” Giang Đông chán nản.
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?” Ninh Yên Nhiên vô tội lại mờ mịt, mắt đảo mấy vòng giống như bị uỷ khuất, “Vậy em, em…”
“Em thế nào?”
“Vậy em có thể cắn chỗ nào?” Ninh Yên Nhiên tội nghiệp hỏi.
Giang Đông dừng lại bước chân, cái tai vừa bị cắn lập tức nóng lên.
Cắn, cắn chỗ nào?
Giang đội trưởng lần đầu tiên cảm giác mình đầu óc không đủ dùng.
Thật ra, cũng không phải không thể cắn.
Khụ.
Giang Đông xốc cô lên một chút, cam chịu số phận, “Tuỳ em vậy.”
Bạo lực gia đình là vấn đề nội bộ, thôi thì anh tự giải quyết nội bộ là được rồi.
Dù sao, anh cũng có cách khiến cô phải bồi thường lại.
Ninh Yên Nhiên không biết ý nghĩ lộn xộn trong lòng anh, anh nói tuỳ cô, cô liền ngoan ngoãn nghe lời, cắn xuống một cái.
“Bà cô ơi, đây không phải cổ vịt đâu, gặm nhẹ chút!” Giang Đông đã bị bào mòn hết kiên nhẫn không còn cách nào khác, hơi nghiêng đầu, khiến cho cô gặm càng thoải mái càng nhanh một chút, tốc độ dưới chân cũng không chậm lại chút nào.
Ninh Yên Nhiên lại không thấy hài lòng.
Cô cảm giác mình đã bị lừa gạt.
“Anh, anh gạt em, anh không phải là vỏ của em!”
… Đợi đã, cái đề tài không phải là đã bị anh lừa gạt, a không phải, là bị anh đi vòng qua rồi sao?
“Tại sao anh lại không phải là vỏ của em?”
“Vỏ phải cứng!”
“Anh thì sao?”
“Anh mềm nha!” Ninh Yên Nhiên lên án nhìn anh.
Nói anh mềm?
Giang Đông cười lạnh một tiếng, tức giận đến mức muốn đem cô vứt xuống mương.
Quên đi, hôm nay anh phải cho cô biết rốt cuộc anh có mềm hay không!
Bắp thịt trên vai Giang Đông căng lên, đường nét trở nên rõ ràng, cứng rắn như đá.
Anh dùng cằm chỉ chỉ bả vai của mình, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, “Đến đi, cắn ở chỗ này, xem có cứng hay không?”
Nói một người đàn ông mềm? Cái này gọi là đại nghịch bất đạo!
Ninh Yên Nhiên bị đau răng nước mắt lưng tròng nằm sấp trên bờ vai anh, dọc đường đi cũng không dám động tới răng nữa.
Giang Đông nhìn cẳng chân mảnh khảnh của cô, lại cân nhắc trọng lượng trên lưng, cảm thấy không hài lòng lắm.
Sức ăn so với thể trọng của cô có thể nói là tốt hơn nhiều.
Mặc dù trong mắt của anh so với sức ăn của mèo không hơn được bao nhiêu.
Giang Đông cõng con mèo hoang nhỏ, nhớ lại một câu nói được lưu truyền rộng rãi.
Trắng như tiên nữ, béo như quả quýt*.
[*Đây là nói về hai giống mèo, một giống mèo lông trắng mềm mại và một giống mèo béo có lông vàng như màu quýt.]
Đúng, vật nhỏ này nhà anh nhất định là trắng.
Là một tiểu tiên nữ mèo, cũng là một tiểu mỹ nhân trong kim tự tháp.
Giang Đông cõng tiên nữ mèo hoang ra khỏi thang máy, không tìm được chìa khoá trên người cô, dứt khoát đi về nhà mình, bên trong tủ đầu giường tìm được chìa khoá dự phòng, chuẩn bị đưa cô về nhà.
Nhưng mà Ninh Yên Nhiên không chút khách khí đã ở trên giường anh cuộn mình thành một cái nem rán.
Giang Đông híp mắt, nhìn cái cuộn trắng như tuyết mùa xuân ở trên giường anh lăn qua lăn lại.
“Anh đưa em về.” Lúc anh nói ra những lời này kỳ thực không ôm bất cứ hy vọng nào.
Quả nhiên, Ninh tiểu thư sau khi uống say bắt đầu quang minh chính đại chơi xấu, “Đây là nhà của em, anh muốn đuổi em đi sao?”
“Đây là giường của anh.”
“Chăn của em.”
“Chăn của anh.”
“Hì hì, còn có người đàn ông của em.” Cô ôm gối, thân thân thiết thiết hôn “chụt” một cái, đắc ý ôm vào lòng.
Giang đội trưởng đứng trước nguy cơ tràn ngập bị chiếm chỗ, quyết định kéo cô trở lại con đường đúng đắn, “Đây không phải là giường của em.”
“Đây chính là giường của em!”
“Vậy em thử gọi một tiếng xem nó có trả lời em không?”
Ninh Yên Nhiên tức giận bất bình trừng anh, đối với hành vi chất vấn của anh rất không hài lòng.
Cô lăn ra khỏi nem rán, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, ở trên giường đập hai cái, thấy đối phương không đáp lại, lập tức tìm cho mình bậc thềm, tự động đáp lại mình một tiếng thâm tình:
“Vâng!”
Giang Đông:?
“... Thôi quên đi, ngủ đi!”
Dù sao anh cũng không có cách nào với cô, Giang đội trưởng bất đắc dĩ nghĩ.
Bất đắc dĩ Giang đội trưởng khoé miệng treo ý cười, tắt đèn, trong bóng đêm cười đến đặc biệt thoải mái.
Anh ở một mình nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cảm thấy không gian ở đây yên tĩnh đến vậy.
Thế nhưng khi cô đến, anh liền cảm thấy căn phòng này tràn ngập sức sống.
Trong bóng tối, Giang Đông đã quen ngủ trên chăn trải sàn quay đầu nhìn người trên giường, ý cười ngày càng sâu.
Cô nhóc lừa đảo, tốt nhất em nên thẳng thắn với anh.
Anh không đợi được nữa.
Cái nhà này sớm đã thiếu một nữ chủ nhân.
Còn là một chủ nhân nhỏ cả ngày gây rối không an phận nổi một phút đồng hồ.
Còn là loại ồn ào mà anh thích nhất.