Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 31: Chương 31: Người thành thật




Ninh Yên Nhiên thoáng lui về phía sau hai bước, cười đến ý vị thâm trường, đầu ngón tay ở môi anh điểm nhẹ hai cái, “Nói dối không phải là thói quen tốt đâu, bạn học Giang.”

Giang Đông liếc cô một cái, đối với cách nói của cô không ủng hộ, “Kỹ thuật xem tướng này của em rõ ràng không tốt, vừa nhìn liền biết là hàng năm khất nợ học phí khiến cho học nghệ không tinh*”

[*học nghệ không tinh: học một môn gì đó mà không giỏi]

Ninh Yên Nhiên vuốt tóc, không để bụng, “Học nghệ không tinh cũng không sao, chỉ cần nhìn ra anh nói dối là được.”

Giang Đông không cho ý kiến.

Ninh Yên Nhiên nhanh chóng khơi mào một đề tài khác trước khi anh rời đi, “Anh còn chưa nói, anh hôm nay đợi em có phải hay không?”

“Đúng thì sao? Mà không đúng thì thế nào?”

Còn không kịp trả lời vấn đề, âm thanh nước sôi liền vang lên, Ninh Yên Nhiên đeo dép lê chạy qua, pha hai ly trà nóng, cầm trên tay một ly.

“Mặc kệ là đúng hay không, đều cảm ơn anh.” Ninh Yên Nhiên thu hồi động tác quấy loạn ly nước, rũ lông mi, an tĩnh mà nhìn chăm chú vào lá trà trôi nổi trong nước, nhấp môi cười.

Giờ khắc này, Giang Đông bắt đầu hối hận. Hối hận bản thân đọc quá ít sách, căn bản không tìm được từ nào hình dung ánh mắt cùng biểu cảm của cô.

Tựa như đơn thuần vui sướng, lại mang theo điểm gì khác, phức tạp đến mức không thấy được rõ ràng.

Có một loại cảm xúc vi diệu nổi lên trong ngực anh, làm anh hơi cuộn ngón tay, ở miệng chén trà gõ nhẹ hai tiếng.

“Muộn như vậy mới về, là đi hẹn hò sao?”

Anh rốt cuộc hỏi ra miệng.

Ninh Yên Nhiên từ cảm xúc vừa rồi tỉnh lại, kinh ngạc mở to mắt mà nhìn, “Hả?”

Giang Đông nhìn khuôn mặt kinh ngạc của cô, tâm trạng nặng trĩu bỗng nhẹ đi một nửa.

“Không phải hẹn hò? Là đi quán bar sao?” Anh không nhịn được liệt kê mấy vụ án xảy ra ban đêm mấy năm nay, ý đồ muốn cô tỉnh táo một chút, “Buổi tối không nên đi loạn khắp nơi, tốt nhất nên đi cùng bạn bè, hiện tại xã hội này rất không an toàn, tôi không muốn lại ở cục cảnh sát gặp được em!”

Lời này quả thực không dễ nghe, nhưng ở góc độ án kiện phân tích, lại lộ ra sự quan tâm không thể nói thẳng.

Ai, anh hàng xóm nhà cô chính là như vậy, quan tâm cô cũng không thể nói thẳng ra hay sao!

“Hôm nay vừa lúc em không có việc gì, liền trở về quê một chuyến, thấy… thấy một người bạn.” Ninh Yên Nhiên vuốt ve chén trà, nở nụ cười có hai má lúm đồng tiền, nhấn mạnh nói, “Một người bạn rất quan trọng.”

“Rất quan trọng?”

“Đặc biệt quan trọng.”

“Nam?”

“Nam.”

Giang Đông buông chén trà, đứng dậy rời đi, “Nếu em đã về, hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng cả ngày chạy ra bên ngoài.”

Cửa chống trộm đóng lại “Ầm” một tiếng, Ninh Yên Nhiên nhướng mày, cuối cùng phát hiện cảm xúc anh có chút khác thường.

Cô nói mà, hôm nay sao lại có người nói chuyện kì quái như vậy, lộ ra một chút vị chua nha.

Hơn nữa, thoạt nhìn, Giang đội trưởng đối “người bạn quan trọng” này giới tính hình như không quá vừa lòng?

Ninh Yên Nhiên nhún nhún vai, tự hỏi người bạn quan trọng này khi nào không có ở nhà, cô phải chọn ngày lành tháng tốt mang cái rương lên mới được!

...

Giang Đông ra cửa, đứng yên một mình ở trong bóng tối thật lâu.

Hôm nay anh theo thường lệ nghe quảng cáo trước khi ngủ, không ai hay biết, khi phát hiện tiết mục thay đổi người dẫn chương trình, gần như là theo bản năng, anh từ trên giường nhảy xuống, muốn gọi điện thoại cho cô, hỏi một câu đã xảy ra chuyện gì.

Trong nháy mắt kia, trong lòng anh sinh ra cảm xúc gọi là sợ hãi.

Tại sao anh lại sợ hãi?

Sinh hoạt bình thường lệch ra khỏi quỹ đạo, nguyên tắc bản thân sắp bị phá vỡ, tình yêu thầm kín vô vọng mất đi điểm tựa, đều đủ để cho anh mất đi sự khống chế cảm xúc.

Hình thành một thói quen chỉ cần 21 ngày, nhưng thay đổi một thói quen lại không ai hay biết sẽ cần thêm bao lâu.

Đến lúc phát hiện điện thoại không có người nghe, anh cầm lên áo khoác đi xuống lầu, nhìn chằm chằm cửa sổ đen như mực đến phát ngốc.

Vẫn luôn chờ đến hơn 12 giờ, nhìn đến chiếc xe màu hồng chuyên làm việc ác chậm rãi chạy đến, anh lúc này mới chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Có một số người, trời sinh liền không làm cho người khác bớt lo.

Lúc không có mặt anh thì đâm xe anh, lúc có mặt anh lại nắm lấy tim anh, cái cô nhóc ngỗ nghịch không làm cho người khác an tâm này!

Giang Đông ngã xuống giường, hai tay kê ở phía sau đầu, nhìn trần nhà, khóe môi cong lên nụ cười nhẹ.

Thôi quên đi, chỉ là một cô nhóc mà thôi, không nên so đo làm gì!

...

Chờ đến lúc rời giường buổi sáng, Ninh Yên Nhiên mới đến gỡ dây sạc, nhìn xem các cuộc gọi nhỡ trên di động. Đều là các cuộc gọi sau chương trình cô thường dẫn, cũng chẳng có gì bất ngờ, có lẽ chỉ là chuyện thay đổi người chủ trì tiết mục.

Nhìn chuỗi tin nhắn thật dài, Ninh Yên Nhiên không khỏi líu lưỡi, thậm chí sinh ra một loại ảo giác chính mình đã trở thành một người dẫn chương trình nổi tiếng.

Cô lắc lắc đầu, hạnh phúc thở dài một tiếng, sau đó phát hiện hai phần ba cuộc gọi nhỡ đều đến từ người mẹ đại nhân thích lảm nhảm, một phần ba còn lại đến từ cô bạn thân thích ồn ào không sợ lớn chuyện cùng với anh trai hàng xóm quốc dân Giang đội trưởng.

Ồ.

Ninh Yên Nhiên buông di động, chống cằm nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, thỏi son trong tay “lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất.

Cô kể chi tiết chuyện điều chuyển công tác của mình với mấy cô bạn xong, lười biếng ngáp một cái, chuẩn bị đi làm thức ăn, chọn quần áo trong tủ.

Thời gian còn rất sớm, cô thay quần áo, buộc lại tóc, chuẩn bị ra cửa tập thể dục buổi sáng.

Lúc đứng ở ban công thực hiện động tác duỗi người, cô nhìn thấy Giang Đông mặc một thân trang phục thể thao ở dưới lầu theo đường nhỏ chạy chậm vừa khuất khỏi tầm mắt cô.

Ninh Yên Nhiên “chậc” một tiếng, lắc lắc đầu.

Tục ngữ nói đều đúng, ba tuổi là lớn, bảy tuổi là già, có vài người dù hơn mười tuổi thì trong tủ quần áo cũng chỉ có một bộ mà thôi, trưởng thành rồi cũng không có tiến bộ chút nào cả.

Chỉ là bộ quần áo này cô đã thấy rất nhiều lần, cho nên cô có đầy đủ lý do nghi ngờ anh chỉ có một bộ đồ thể thao này mà thôi.

Chờ đến lúc cô chậm rì rì chạy xuống lầu, trong không khí đã sớm bay đầy hương thơm của sữa đậu nành cùng bánh bao thịt.

Cho dù là trước đây hay là hiện tại, công việc của cô đều không cần dậy sớm, thời gian luôn dư dả, đủ cho cô tránh đi hai giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối.

Ninh Yên Nhiên chạy tám trăm dặm bước nhỏ, lảo đảo lắc lư chạy vào công viên, cười tủm tỉm chào hỏi cùng mọi người tập thể dục buổi sáng, gia nhập vào đội ngũ chạy bộ bên trong.

Giang Đông tinh mắt, sớm đã thấy cô, đương nhiên, ở giữa một đám đen trắng lẫn lộn, một thiếu nữ tóc đuôi ngựa trang phục thể thao tươm tất, có vẻ giống hạc giữa bầy gà, thật đáng chú ý.

Giang Đông mặt không đổi sắc đi lướt qua cô, một bước bằng cô ba bước, không cho Ninh tiểu thư có khả năng đuổi theo cãi nhau với anh.

Ninh Yên Nhiên làm mặt quỷ đối với bóng lưng anh, ngón tay trong không trung phía sau lưng anh vẽ một cái đầu heo thật lớn.

Nhưng cô không đoán được, khi cô đang làm mặt quỷ được một nửa, ngay lúc đầu lưỡi còn chưa kịp thu lại, Giang Đông đã bất ngờ quay đầu lại, đem ý xấu của cô nhóc nghịch ngợm vừa vặn bắt được.

“Làm gì vậy?” Anh khẽ quát một tiếng. Trong công viên chỉ có những tiếng bước chân, thanh âm thâm trầm uy nghiêm của anh ngoài ý muốn khiến mọi người chú ý. Ánh mắt mọi người xung quanh rào rào rào bay đến trên người Ninh Yên Nhiên, cô hoảng sợ, cả người cứng đờ, lảo đảo một chút, thiếu chút nữa chân trái vướng chân phải thành công trình diễn màn tuyệt kỹ ngã trên mặt đất bằng phẳng rồi.

Ban đầu định khi dễ người thành thật, không nghĩ tới bị người thành thật phản lại một bước, đúng là thiên đạo dễ luân hồi, phong thủy thay phiên chuyển*.

[*mọi chuyện đều có thể xảy ra bất ngờ, không đoán trước được.]

Giang Đông thực hiện được ý đồ, hắng giọng một cái, cố nén lại tiếng cười ngọt ngào trong cổ họng, khiến cho đường nét khuôn mặt anh nhu hoà không ít.

Ninh Yên Nhiên hít một ngụm khí lạnh, cụp tai xuống, cố gắng kéo dãn khoảng cách với anh, liều mạng thôi miên chính mình quên đi một giây trước đã làm ra chuyện ngu xuẩn khiến mọi người chú ý.

Vì thế, mười phút sau, có ông cụ vui tươi hớn hở bước đi như bay vượt qua cô, lúc gặp thoáng qua dùng ánh mắt từ ái và ý cười tràn đầy nhìn cô.

Bị sự ngốc nghếch của chính mình hại mình, Ninh Yên Nhiên thở dài thật sâu, cảm thấy mình từ một con mèo thần tiên mềm mại ngọt ngào nháy mắt đã biến thành một con Husky.

Giang Đông chạy thật nhanh, đến lúc đi ngang qua người cô một lần nữa, liền túm một cái ở tóc đuôi ngựa của cô, trực tiếp cười nhạo: “Em đây là đi dạo chợ sáng sao?”

Nói xong, ánh mắt anh đảo qua chân cô, ý vị thâm trường mà cười một cái rồi bước nhanh chạy đi xa.

Bị kẻ địch trào phúng còn chưa tính, chuyện khiến cô càng bực hơn chính là không thể đuổi kịp đôi chân dài như tuyển thủ của kẻ địch này có được không?

Cái loại chân dài này, ở trước mặt người một mét sáu quả thật chính là vũ khí đạn hạt nhân, lực sát thương rất lớn.

Quan trọng nhất chính là, cô còn cảm thấy anh nói đặc biệt có đạo lý!

Cô đến cả một ông cụ cũng chạy không kịp, quả nhiên chính xác như là dạo chợ sáng ở công viên.

Ninh Yên Nhiên dừng bước lại, bị đôi chân không biết cố gắng của mình làm tức giận đến nỗi nhảy lên bậc thang!

Trên đầu Giang Đông ra một tầng mồ hôi mỏng, bị anh tùy ý dùng khăn lông lau, lại nhìn cô nhóc bên kia đang nhảy bậc thang, anh nhắm mắt, hầu kết trên dưới lăn lộn nửa ngày, rốt cuộc vẫn không nhịn được, ngực chấn động, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp.

Ông cụ đang đi đến bên cạnh anh, quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Yên Nhiên, vỗ bả vai Giang Đông một cái, “Ôi, đó là bạn gái của cậu sao?”

Ý cười trên mặt Giang Đông vẫn chưa tan hết, ngoài miệng lại dứt khoát phủ nhận câu nói của đối phương, “Không phải ạ, đó là hàng xóm của cháu.”

Ông cụ huých vào cánh tay anh một cái, vẻ mặt hiểu rõ mà không nói, “Ông hiểu, hàng xóm thôi, ông hiểu mà!”

Giang Đông không rõ lắm ông cụ hiểu cái gì, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lại chạy thêm vài vòng, hoạt động chút gân cốt, đi vào một quán ăn sáng.

Ninh Yên Nhiên nhảy bậc thang trong chốc lát, tìm lại chút niềm vui trẻ thơ, chờ tới tám giờ mới làm xong kéo duỗi, chậm rì rì trở về nhà.

Dưới nhà cô có rất nhiều quán bán đồ ăn sáng, cô theo mùi hương của bánh bao đi vào, gọi một đĩa bánh và một bát hoành thánh. Cái bát nóng đến nỗi cô vừa chạm tay vào đã vội rụt lại, tìm chỗ đặt cái bát xuống, đưa hai tay lên nắm lấy lỗ tai.

“Nóng quá! Nóng quá! Nóng quá!”

Bánh bao của quán này đặc biệt ngon, vị nhân thịt rất ngon lại nhiều nước, vỏ bánh mềm mịn trắng xốp, mùi hương lan tỏa bốn phía, chưa đến 6 giờ đã có người xếp hàng dài, trong quán người người chen chúc xô đẩy, may là cô có vận may tốt mới tìm được một chỗ trống.

Trong mắt Ninh Yên Nhiên chỉ có bánh bao thịt thơm ngào ngạt, cũng không quan tâm nhìn xem người khách ngồi bên kia là ai, vừa muốn ngồi xuống, trên chiếc ghế trống liền xuất hiện một chiếc túi da của nữ.

“Ngại quá, chỗ này có người rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.