Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 54: Chương 54: Phòng tối




Giang Đông cứng mặt, trên mặt nhìn không thấy chút chột dạ nào, cứng miệng giải thích: “Bao lì xì là anh lấy trộm.”

Ninh Yên Nhiên vẫn cười tủm tỉm như cũ, “Trộm ở đâu vậy?”

“Trong ngăn kéo của ba anh!”

Ninh Yên Nhiên bừng tỉnh kéo dài âm thanh, “À~, cho nên anh dọn về ở với người nhà?”

Cô mỉm cười hai mắt cong cong, nghiêng đầu ra dáng nghiền ngẫm, nhìn đến nỗi Giang Đông đầu đầy mồ hôi.

“Đúng vậy.” Giang đội trưởng lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là leo lên lưng cọp khó xuống, thế nào là muốn bảo vệ một lời nói dối phải dùng đến một trăm lời nói dối khác.

“Cùng ở với người trong nhà sao?” Ninh Yên Nhiên suy tư sờ sờ cằm, trên mặt hiện ra một chút ý cười xấu xa, “Nguyên nhân chính là Giang đội trưởng nhà chúng ta vẫn còn là một đứa trẻ nha!”

Lần đầu tiên bị người ta gọi là đứa trẻ Giang Đông: “...”

Không cẩn thận nghe lén đoạn đối thoại của hai người đến nhập tâm Tiểu Trương: “...”

Giang đội trưởng nhà chúng ta không trẻ chút nào đâu, thật sự!

Ninh Yên Nhiên cong lưng, níu lấy cổ áo anh, tiến đến bên tai anh ngửi một chút.

“Anh trai nhỏ à, sao trên người anh lại không có mùi sữa vậy?” Cô cố ý trêu anh, nhìn sắc mặt anh thay đổi, lúc này mới chậm rì rì buông tay ra, ở trên đầu anh gõ một chút, “Giang đội trưởng, phải làm gương, nói dối cũng không phải là thói quen tốt đâu.”

Bởi vì mạnh miệng dẫn đến hiện trường tai nạn liên tiếp Giang Đông trực tiếp cướp lại bao lì xì trong tay cô, “Không cho nữa!”

Vịt đến miệng không thể bay, nam nhân sắp đến tay tuyệt đối không thể ở giai đaonj quan trọng xảy ra sai lầm.

Miệng hổ cướp thức ăn, à không, miệng hổ cướp bao lì xì Ninh Yên Nhiên sau khi ngồi trong xe, bắt đầu một lần nữa tính toán cách giải trừ mầm hoạ.

Cô nhất định phải tìm được cách, đem chuyện giấu giếm thân phận trước đây hoàn toàn phủi sạch.

Nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.

Gần đây ánh mắt Giang Đông nhìn cô đều có một loại kỳ quái nói không nên lời, đặc biệt là vừa rồi cô đi phía trước, anh nhìn sườn mặt cô lại nói cô lớn lên có chút quen mắt, cô tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, phía sau lưng cảm thấy phát run.

Có một loại ảo giác sắp ăn đòn.

Ninh Yên Nhiên rùng mình một cái, cầm di động, nhìn chằm chằm dãy số của anh nửa ngày, nghiêm túc tự hỏi làm sao để có thể đem chuyện này cho qua đi.

Ba ngày sau, Giang Đông vừa mới tan tầm về nhà liền nhận được một cuộc điện thoại.

Số điện thoại bắt đầu là 171, là một số ảo, không yêu cầu xác thực danh tính, muốn tra cũng không tra được.

Giang Đông trượt ngón tay, tiếp điện thoại.

Tuy rằng đã dùng âm thanh chỉnh giọng, Ninh Yên Nhiên vẫn đổ mồ hôi lạnh đầy tay.

Chờ đến lúc ngắt điện thoại, lòng bàn tay đã ướt đẫm.

Xong rồi xong rồi xong rồi, với tốc độ ra mồ hôi kiểu này, cô cảm thấy hoàn toàn có lý do hoài nghi mình bị thận hư.

Cái món canh bổ thận kia, không biết có còn không để cô lại trộm một nồi về uống.

Giang Đông nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện trên di động, nhướng mày cười.

Dám lừa gạt anh, còn biết dùng máy đổi giọng, lại dùng thân phận Ninh Nguyệt tới cắt đứt tiền duyên với anh, cả ba đều là tội đáng phạt, không biết cô nhóc lưu manh kia chịu nổi không đây.

Giang đội trưởng kiến thức rộng liếc mắt qua cái dây lưng treo ở trên tường, độ cong bên môi từ từ mở rộng.

Tuy rằng anh không đánh phụ nữ, càng không thể động thủ với cô, nhưng mà, hù doạ một chút thì chắc không có vấn đề.

Trợn mắt nói dối chính là tội lớn! Phải phạt thật nặng!

Huống chi cô còn lừa anh lâu như vậy.

Giang Đông bắt đầu tự hỏi, liệu mình có nên ở nhà lập ra một cái phòng tối.

Rốt cuộc có người đặc biệt chỉ nhớ ăn không nhớ đòn, cả ngày đều không thành thật, đnasg bị nhốt vào phòng tối.

Đương nhiên, phạt nhốt cô vào phòng tối cũng có hơi nặng tay rồi.

Đúng, nếu cô không chịu nổi hình phạt nặng như vậy, anh cũng có thể rộng lượng một chút, cùng ở phòng tối với cô vài ngày.

Phía bên kia, Ninh tiểu thư tự nhận là dựa vào máy đổi giọng giải quyết xong một phiền phức lớn, vui sướng ở trên giường lăn một cái.

Giải quyết giải quyết giải quyết!

Cô hôn di động “chụt” một cái, đem sim ảo mới mua rút ra, thuận tay ném vào thùng rác, tiêu huỷ chứng cứ.

Cô vừa rồi chính là thề thốt son sắt nói với Giang Đông mình phải lập tức đính hôn, cứ như vậy, anh cũng không cần nhớ thương lưu luyến mối tình đầu năm đó nữa.

Ninh tiểu thư hồn nhiên không biết chính mình đã tự đào cho mình một cái hố.

Chờ đến khi cô phát hiện điểm này, đã bị nhốt vào phòng tối mất rồi.

Lưới pháp luật tuy thưa, nhưng mà khó lọt, chính mình tạo nghiệt, đều phải bị Giang đội trưởng chính trực tính toán từng cái một.

Tuy nhiên, điểm này tạm thời cô còn chưa biết.

Ngày hôm sau, lúc Ninh Yên Nhiên tan tầm cố ý đi một vòng lớn, hưng phấn chạy đến đội hình sự tìm người.

Nội gián tiểu Lâm vừa mới báo tin cho cô, mấy ngày kế tiếp đều không có vụ án nào lớn, hoàn toàn có thể nhân cơ hội nói chút chuyện tình cảm.

Trước lạ sau quen, lúc Tiểu Trương gặp lại Ninh Yên Nhiên, nội tâm đã không còn dao động nữa.

“Tuy rằng đơn vị chúng ta không có bao nhiêu em gái, tuy rằng có thể nhìn thấy em gái thường xuyên là chuyện tốt, nhưng em gái này đã có chủ rồi, tốt nhất là không nên nhìn thì hơn!”

Người bên cạnh cười hì hì chọc cậu ta một cái, “Không có chủ cũng không đến lượt cậu đâu!”

“Không có chủ tốt xấu gì cũng có thể nhớ thương một chút, cho đỡ ghiền cũng được mà!”

“Chậc, cậu cũng đừng để Giang đội trưởng nghe thấy, anh ấy nghe được cậu chỉ còn cách lấy cái chết tạ tội thôi!”

Ninh Yên Nhiên cười khanh khách chào hỏi hết một lượt, đến khi lên đến trên lầu mới phát hiện Giang Đông đang cởi quần áo.

Cô lặng lẽ áp chế xúc động muốn huýt sáo.

Tém lại, tém lại, chờ đến lúc thành công trở thành bạn gái rồi hãy huýt sáo!

Ninh Yên Nhiên tự chuẩn bị tinh thần đầy đủ mới mặt không đổi sắc đi tới, khoé môi không nhịn được mang theo ý cười, “Đây là phương thức nghênh sao? Nhiệt tình như vậy?”

Giang Đông liếc cô một cái, lưu loát cởi quần áo, tiếp đón một tiếng, “Lại đây.”

Nhìn lưng anh lộ ra ngoài, Ninh Yên Nhiên ánh mắt ngưng lại, vui sướng và nụ cười ban đầu đều thu lại.

Nguyên nhân rất đơn giản, Giang Đông cởi quần áo là vì phải bôi thuốc.

Anh làm nghề này, trong quá trình bắt giữ phạm nhân, đánh nhau va chạm đều là chuyện không thể tránh khỏi, bị thương càng là chuyện thường ngày, huống chi chỉ là một chút vết bầm tím này.

Với anh mà nói chút vết thương này không tính là gì, nhưng ở trong mắt Ninh Yên Nhiên, lại khiến đồng tử cô co lại.

Cô nâng ngón tay lên, muốn chạm mà không dám chạm, do dự một chút, trực tiếp mở ngăn tủ lấy ra dầu hoa hồng.

“Một chút vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại.” Giang Đông nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, trong lòng ấm áp, nhịn không được nói.

Ninh Yên Nhiên ở trên lưng anh đánh một cái: “Thành thật một chút, đừng lộn xộn!”

Giang Đông ngoan ngoãn nằm ở trên lưng ghế, tuỳ ý cô hành động.

Trên lưng anh không ít vết thương, cả cũ cả mới một đống lớn, anh không để bụng, Ninh Yên Nhiên lại cảm thấy đau lòng.

Chỗ bị thương đã bắt đầu chuyển sang màu tím được bôi dầu hoa hồng, lòng bàn tay hơi lạnh dán sau lưng anh, lực đạo được phát huy cực kỳ vừa vặn.

Chuyện không thích hợp duy nhất chính là dòng chất lỏng ấm áp trên vai anh.

Giang Đông cảm thấy trái tim mình giống như bị nhéo một cái, trong lúc nhất thời á khẩu không nói được gì.

“Em đừng khóc… Khóc cái gì, cái này có gì đâu mà khóc!” Giang Đông gấp đến độ trong lòng hốt hoảng, “Cái này cũng không tính là bị thương, chỉ nhìn thấy đáng sợ vậy thôi, qua mấy ngày thì sẽ không thấy nữa.”

Có người nào an ủi giống như anh sao!

Ninh Yên Nhiên trừng đôi mắt mênh mông sương mù, lực đạo trên lưng anh lại nhẹ đi vài phần.

“Em không khóc, ai thèm khóc chứ!” Cô hung hăng hét lớn.

Giang Đông thở dài, muốn đưa tay kéo cô, an ủi cô nhóc lưu manh mềm lòng này một chút, Ninh Yên Nhiên lại vội vàng né tránh, thở phì phì nhìn anh.

“Em vẫn còn tức giận, không được nhúc nhích!”

Lúc tức giận tuyệt đối không thể bị đánh gãy!

Người này rốt cuộc có hiểu quy củ hay không đây?

Nói xong, cô theo bản năng lau nước mắt, chỉ tiếc cô quên mất tay mình đang dính đầy dầu hoa hồng, đôi mắt lập tức đỏ lên.

Nước mắt vất vả lắm mới ngừng được lại rào rào chảy xuống.

Hô hấp Giang Đông cứng lại, tức khắc dở khóc dở cười.

“Mau đi rửa một chút!” Anh ở trên lưng cô vỗ một cái, “Đừng dụi mắt!”

Chờ đến khi anh mang Ninh Yên Nhiên với con mắt hồng hồng quay lại, Giang Đông mới thở phào một hơi, “Mắt đỏ thành như vậy, không biết còn tưởng anh bị trọng thương không cứu được phải hy sinh đấy.”

Ninh Yên Nhiên nhanh tay nhéo cái miệng của anh, ““Không được nói hươu nói vượn!”

“Rốt cuộc là ai cả ngày nói hươu nói vượn?”

“Anh đó!” Ninh Yên Nhiên trả lời vô cùng chắc chắn.

Giang đội trưởng bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Anh cảm thấy chính mình sinh ra ảo giác đối thế giới này.

Lúc tiếp tục bôi thuốc, Ninh Yên Nhiên nhịn không được lẩm nhẩm lầm nhầm, “Tại sao anh lại bị thương nhiều như vậy, đau lắm không?”

Rốt cuộc có người bạn trai làm cảnh sát, mấy năm nay đối với phương diện này cô cũng có nghiên cứu một chút, có thể phân biệt vết thương do đao súng gây ra với vết sẹo bình thường.

Chính vì vậy, mới khiến cô cảm thấy càng thêm đau lòng.

Ninh Yên Nhiên thở dài, thuận tiện mát xa bả vai cho anh một chút, “Nếu anh đau đớn hay mệt mỏi thì phải nói ra, đừng có luôn cứng rắn như vậy.”

Giang Đông rũ mắt, “Không cần thiết, cũng không ai nghe.”

“Em sẽ nghe, anh nói với em này.” Ninh Yên Nhiên dán trên lưng anh, khuôn mặt nhỏ mềm mại kề sát đường cong cơ bắp của anh, nhẹ nhàng cọ cọ, “Em sẽ đau lòng.”

Cổ họng Giang Đông cứng lại, cánh tay khẽ run nhè nhẹ.

Anh có thể nghe hiểu lời cô nói.

Cô nói cô sẽ đau lòng vì anh.

Giang đội trưởng nhiều năm không sợ trời không sợ đất chống đỡ gió mưa cảm thấy lồng ngực hung hăng đau xót, hốc mắt nóng lên.

Anh nắm lấy bàn tay trắng nõn kia, trên tay dùng lực một chút, đem người đến trước mặt, nhấn một cái ôm vào lồng ngực mình, hô hấp chậm rãi nóng rực lên.

Anh thu cánh tay lại, đem người ép vào ngực mình, Ninh Yên Nhiên cũng không giãy giụa, sợ đụng trúng miệng vết thương làm anh đau, ngoan ngoãn giống như một con thú bông.

Giang Đông cúi đầu, chậm rãi nở nụ cười.

Thật làm cho người ta thích.

Nếu cô có thể ngoan ngoãn cả đời như vậy, anh nhất định không tức giận.

Mà thôi.

Ngoan như vậy cả đời, cũng không phải là Ninh Yên Nhiên mà anh thích.

Lồng ngực Giang Đông chấn động, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, hưởng thụ một chút thanh tĩnh khó khăn lắm mới có được.

Thấy cô hôm nay ngoan như vậy, thời gian nhốt trong phòng tối có thể xét giảm bớt một giờ cho cô vậy.

Thôi quên đi, lại thêm nửa giờ nữa vậy.

Đã qua giờ cơm chiều, phụ trách thống kê số lượng cơm hộp Tiểu Trường vừa lên lầu, nhìn thấy hai người đang ôm nhau.

Mà đội trưởng kính yêu của cậu ta còn không không không không có mặc áo trên!

Toàn bộ phía sau lưng đều lộ ra ngoài!

Tiểu Trương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trắng lại đỏ, đỏ đến mức giống con tôm luộc.

Cậu ta chạy thật nhanh hô tô một tiếng, “Tôi thấy hết rồi đấy!”

Sau đó cộp cộp cộp chạy xuống lầu.

Giang Đông trầm mặc hai giây, cúi đầu nhìn về phía người trong ngực.

Ninh Yên Nhiên ánh mắt vô cùng bình tĩnh, không có chút cảm giác bị quần chúng quấy rầy nào.

Cô nói một cách chắc chắn, “Anh ta chạy đi rồi, anh sẽ không có cơm ăn.”

Giang Đông nhướng mày, “Cho nên?”

Ninh Yên Nhiên mặt mày hớn hở, “Giang đội trưởng, cho em ăn cơm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.