Nửa tháng sau, vụ án lừa gạt cuối cùng cũng được giải quyết, nhóm người lừa gạt bị bắt tại một toà nhà cao tầng ở tiểu khu Nhất Đống, toàn bộ 32 người bị tóm gọn.
Bận việc trước sau hơn 1 tháng, Giang Đông bỏ xuống tâm sự, mang theo mười mấy người đồng nghiệp đi ăn mừng một chút, chọn món lẩu.
Tiểu Trương lần này tốn không ít sức lực, đắc ý vênh váo bá vai Giang đội trưởng, cười hì hì: “Đội trưởng, hay là chúng ta cũng gọi Ninh tiểu thư đến đi?”
“Thật ra, Ninh tiểu thư cũng là đại công thần, nếu không có cô ấy chủ động cung cấp đầu mối, vụ án này chúng ta cũng không chắc phá giải thuận lợi như thế.”
Giang Đông lạnh mắt quét qua, người vừa ồn ào ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Gọi cô ấy? Cô ấy thân với người bị hại, gọi cô ấy tới làm gì?”
Tiểu Trương ngượng ngùng thu tay về, nhỏ giọng nói thầm, “Người ta cũng xem như là cung cấp đầu mối quan trọng, gọi tới ăn một bữa cơm cũng đâu có gì.”
Giang Đông gõ lên đầu cậu ta một cái, “Không có tiến triển, còn cần người bị hại cung cấp đầu mối, khoa hình sự còn cần mấy cậu làm gì?”
Nói xong, anh bước lên phía trước, nghiêm khắc từ chối yêu cầu không đứng đắn của Tiểu Trương.
Tiểu Trương đầu đầy chấm hỏi, “Không phải nha, Giang đội trưởng và Ninh tiểu thư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không muốn gọi người ta đến?”
Lão Từ nhìn thấu mọi chuyện cười hì hì, kề vai sát lại, “Cậu nói xem, cậu có khi nào nhìn thấy đội trưởng của chúng ta đối với người khác như vậy chưa? Còn không phải nói lên Ninh tiểu thư là duy nhất sao? Giang đội trưởng bây giờ chính là mạnh miệng với chúng ta, các cậu chờ đi, chẳng bao lâu nữa, vợ chồng son nhất định sẽ không có việc gì!”
Người bên cạnh nói chen vào, “Nhưng buổi trưa lúc tôi lái xe nghe đài phát thanh còn nghe tiểu Ninh nói gần đây bị thất tình, phát toàn các bài hát bi thương, tôi nghe được sợ hết hồn!”
Lão Từ sửng sốt, tâm hồn bát quái lập tức trỗi dậy, “Có chuyện này sao? Mấy hôm nay tôi không nghe đài, cậu nói tỉ mỉ tôi nghe chút, chia tay thật à? Tôi còn nghĩ Giang đội trưởng dọn nhà chỉ là giận dỗi, không đến mức chia tay nha!”
Mặc dù đi rất xa ở đằng trước nhưng mỗi câu mỗi chữ đều nghe đến vô cùng rõ ràng Giang đội trưởng: “...”
Thôi quên đi, xem như anh vì mọi người góp vui một chút vậy.
Bị tiểu Trương lén lút gửi địa chỉ chỗ ăn uống Ninh Yên Nhiên vừa xuống xe, hai tay đút vào túi áo khoác ngoài, nghiêng đầu giả vờ không nhìn thấy ai hết, đi thẳng vào trong.
Tầm mắt Giang Đông đảo qua đôi chân của cô, trong lòng thoáng mềm nhũn.
Cô nhóc này cũng coi như nghe lời, tốt xấu gì cũng đã chịu xỏ quần.
Tiểu Trương giả vờ mình cũng chẳng phải là người mật báo, cúi đầu đi vào trong.
Lão Từ cũng giả vờ mình chỉ vừa nhìn thấy Ninh Yên Nhiên, kinh ngạc vui mừng hô to một tiếng, “Ai ôi, đây không phải là Ninh tiểu thư sao? Sao có thể tình cờ vậy chứ?”
Giang Đông liếc nhìn anh ta một cái, thở dài thật sâu.
Muốn diễn kịch cũng phải diễn cho giống một chút, cái kiểu vai phụ phô trương này làm sao được chấp nhận?
Lão Từ tự tin nào biết bản thân mình chịu khổ diễn xuất còn bị châm chọc, nháy mắt về phía Giang Đông ra hiệu, “Giang đội trưởng, đây chính là duyên phận đó, hay là gọi người ta qua đây đi?”
Giang đội trưởng rốt cuộc tìm được bậc thang “Ừ” một tiếng, đi nhanh hai bước, bắt lấy bả vai Ninh Yên Nhiên.
Ninh Yên Nhiên đang định mỉm cười đúng mực cho cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này, kết quả còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta bắt lấy bả vai.
Cô mờ mịt quay đầu, tươi cười trên mặt biến mất phân nửa, “Em, em phạm tội gì? Tại sao anh muốn bắt em?”
Sức lực bàn tay trên vai cô, dường như một giây sau có thể lưu loát trình diễn một cú quật ngã qua vai.
“Cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Nghĩ đến quan hệ hiện tại của hai người, Ninh Yên Nhiên ban đầu còn muốn rụt rè một chút, nhưng mà Giang Đông không định cho cô bất cứ cơ hội nào.
“Nếu như không muốn ăn thì thôi.”
“Ai nói em không muốn ăn? Em bây giờ đang vô cùng muốn ăn cơm!” Ninh Yên Nhiên lập tức bắt lấy tay áo anh, theo anh đi vào bên trong.
Vị trí bọn họ ngồi là chính giữa phòng, có người không ăn cay, cho nên gọi lẩu uyên ương*
[*lẩu uyên ương: lẩu có hai ngăn đựng hai vị nước lẩu khác nhau]
Ninh Yên Nhiên sờ sờ mặt, đi đến phần nước dùng không cay phía bên kia.
Giang Đông mới vừa ngồi xuống bên cạnh cô, lão Từ lại ỷ vào năng lực diễn xuất của mình, bắt đầu thể hiện: “Ơ kìa, Giang đội trưởng, bên kia là nước dùng không cay, không phải anh thích ăn cay sao? Mau lại đây ngồi đi.”
Anh ta ngoắc tay, cười đến mặt đầy nếp nhăn, giống một bà mẹ già hiền lành.
Giang Đông nhàn nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái, “Chỗ ngồi anh cứ giữ lấy, hôm nay tôi không ăn cay.”
“Ơ? Giữ sức khoẻ sao? Không phải chứ Giang đội trưởng, anh bao nhiêu tuổi rồi? Uống rượu vang đỏ với cẩu kỷ? Sao không thấy cốc giữ nhiệt?”
Giang Đông chậm rãi cầm lên chiếc đũa, ngón tay khẽ hoạt động, yên tĩnh nhìn anh ta, “Đến đây, lặp lại lần nữa?”
Lão Từ lập tức rụt cổ lại.
Lẩu nóng rất nhanh sôi ùng ục, khói trắng bốc lên chặn lại ánh mắt của người ngồi đối diện, Giang Đông đang ăn, quay đầu lại nhìn Ninh Yên Nhiên vẫn đang yên lặng, “Muốn ăn cái gì?”
“Em ăn gì cũng được, không kén ăn.”
Giang Đông cười một tiếng, cầm một cái đĩa trống, gắp một ít rau đưa đến trước mặt cô.
Ninh Yên Nhiên cụp tai xuống, dùng chiếc đũa chậm rì rì đâm vào đĩa rau xanh, chán nản.
“Mới vừa rồi là ai nói mình không kén ăn?” Giang Đông nhướng mày uy hiếp, “Ăn hết đi, ăn xong sẽ cho em ăn cá.”
“Em có thể tự gắp!”
Giang Đông nhìn lướt qua đôi đũa của cô, sau đó lấy đi cái thìa trên tay cô.
“Ăn nhanh lên một chút!”
Ninh Yên Nhiên bị mất công cụ trợn mắt nhìn anh, “Anh thế này gọi là Phát Xít!”
“Ô hay, chưa thấy việc này bao giờ à? Cái này mà gọi là Phát Xít? Chắc em chưa từng thấy Phát Xít rồi, mau ăn đi!”
Cái thìa bị Ninh Yên Nhiên uỷ khuất nắm trong tay chọt chọt vào đĩa rau, hai chữ “mất hứng” viết rõ trên mặt, “Em cũng không phải là dê con, tại sao phải ăn cỏ?”
“Có được phải có mất, ăn cỏ, à, ăn rau xong sẽ được ăn thịt, em có ăn hay không? Không ăn sẽ bị đói!”
“Bị Phát Xít vô tình trấn áp” tiểu thư kén ăn mặt đầy đau khổ, nhắm mắt tiêu diệt một đĩa rau xanh, nâng miệng chờ anh cho ăn thịt.
“Thịt!” Cô mơ hồ nói không rõ.
Giang Đông cười một tiếng, đút cho cô một miếng phô mai, chặn miệng cô lại.
Người ngồi đối diện nâng ly rượu khen cô, “Vụ án lần này có thể phá được chủ yếu nhờ chị dâu, nếu không phải chị dâu cung cấp cho chúng ta đầu mối, lần này không chừng phải tăng ca thêm mấy ngày!”
“Đúng, nhờ chị dâu nhờ chị dâu, một ly này kính chị dâu!”
Người bị mời rượu đang bận rộn ăn cá viên, một chữ cũng không nghe thấy.
Mà người mời rượu căn bản cũng không quan tâm có người nghe thấy hay không, tự tìm cớ chạm ly uống rượu, bầu không khí càng lúc càng nhiệt liệt.
Giang Đông thính tai, nghe được vô cùng rõ ràng, nhìn Ninh Yên Nhiên căng quai hàm biểu tình mờ mịt, ghé sát vào tai cô, “Bọn họ đang nói em.”
“Nói em cái gì?”
Giang Đông cười, “Nói em kết bạn khắp nơi, tuỳ tiện tìm được người bạn là người nổi bật trong số người bị hại.”
Ninh Yên Nhiên: … bạn, là bạn!
“Đúng rồi, bạn em bị lừa tiền có thể lấy lại được không?” Cô đột nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng này.
“Rất khó.” Lời nói của Giang Đông cho cô một đao thật mạnh, “Em cũng biết, loại án này, 8/9 đều là không thể lấy lại.”
Lúc đám người kia bị bắt, tiền trên sổ sách cũng không có bao nhiêu, sớm đã bị tiêu xài hết, có thể lấy lại 1 phần đã xem là chuyện may mắn.
Ninh Yên Nhiên thở dài, “Người bạn đó của em xem là nhân tài hai không đi. Ôi, Tình huống trong nhà đã không tốt, chẳng dễ gì gặp được người tâm đầu ý hợp, kết quả lại là lừa đảo, cô ấy nên theo em đi chùa cúng bái mới phải.”
“Em tin Phật?”
“Không tin lắm, nhưng mà món gà chay và mì sợi ở chùa Nam Sơn ăn rất ngon.”
Giang Đông: “...”
Thôi quên đi, miễn cưỡng xem như cô là tín đồ thành kính vậy.
“Anh nói xem, bây giờ người lừa đảo càn rỡ như thế, cảnh sát nhân dân các anh bắt không được, cũng chẳng đáng tin chút nào.” Ninh Yên Nhiên đối với việc phá án trong lòng biết rõ khó như thế nào, nhưng xét thấy người đàn ông này vừa ép cô phải ăn cỏ, cô càng muốn dùng lời nói để chống lại anh.
“Phải vậy không? So với yêu qua mạng bị lừa tiền cũng không đáng tin?”
Ninh Yên Nhiên chán nản, “Đã nói không phải em bị lừa mà!”
“Làm sao em biết người tiếp theo không phải em?”
Ninh Yên Nhiên khí thế hào hùng, “A, em đâu có tiền!”
Tiền của cô đều dùng để mua mỹ phẩm, còn lại bỏ vào tài khoản, những con số không trên đó thật sự là không ủng hộ cô bị người ta lừa tiền.
“Đúng là phá gia chi tử!” Giang Đông cười mắng một câu.
“Anh quản em?” Ninh Yên Nhiên nhướng mày không chịu thua, “Chê em phá của nên muốn tự mình đến quản em?”
Đó là một câu hỏi nguy hiểm.
Giang Đông dùng một viên tôm hùm chặn miệng của cô.
“Anh thật không đáng tin.” Ninh Yên Nhiên nhai nuốt viên tôm trong miệng, chiếc đũa chọt chọt cái đĩa, cằm nâng lên thât cao, “Nhanh lên một chút, em muốn ăn nữa.”
Đúng vậy, người bị cướp mất cái thìa chính là không có tôn nghiêm như thế!
Đồng chí “Cảnh sát nhân dân không đáng tin” Giang Đông lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn khuôn mặt phồng lên của cô, khoé môi cong cong.
Người với người quả nhiên không giống nhau.
Đều là ăn cơm, có vài người ăn nhiều sẽ làm cho người khác ghét bỏ, ví dụ như lão Từ, người vừa gặm hết 4 cái móng giò, mà cũng có người, chỉ là nhìn cô ăn cơm thôi cũng khiến cho khẩu vị tăng lên nhiều.
Giang Đông có chút ngứa tay, muốn dùng chiếc đũa chọc khuôn mặt của cô một chút.
Ninh Yên Nhiên hoàn toàn không nhận thấy được ý định nham hiểm của anh, còn ăn rất vui vẻ.
Trên tai cô mang một đôi khuyên tai có lông mịn màu hồng phấn, lủng lẳng đung đưa.
Giang Đông thừa dịp cô không chú ý, lấy chùm lông màu hồng kia nhét vào lỗ tai của cô.
Ninh Yên Nhiên ngứa tai, đột nhiên không nghe rõ nữa.
Được rồi, không nghe rõ nữa, xem như là đang đeo một cái tai nghe nhỏ có lông đi.
Giang Đông nghẹn cười, nhìn cái đĩa bị cô ăn đến sạch sẽ, cúi đầu nói vào tai cô, từng chữ từng chữ.
“Em - là - heo - sao?”
Ninh Yên Nhiên lập tức quay đầu, trợn mắt nhìn anh.
Đừng tưởng em chỉ có một lỗ tai thì sẽ không nghe được anh đang nói gì nha!
Cho dù hai lỗ tai có bị chặn thì nhìn khẩu hình cũng biết là anh đang mắng em!
“Anh - mới - là - heo!”
Ninh Yên Nhiên tháo khuyên tai xuống, vốn định đeo lên lỗ tai anh, nhưng mà Giang đội trưởng không có lỗ tai, cô chỉ có thể lùi lại.
“Đừng nhúc nhích, em muốn bắt đầu hành động trả thù!”
Ba phút sau, trên đầu Giang đội trưởng uy nghiêm treo lên hai quả cầu lông màu hồng phấn, nhìn giống như cái tai dài của một động vật nhỏ nào đó.
Kết hợp với gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng của anh, vô cùng buồn cười.
Ninh Yên Nhiên còn lấy điện thoại di động trong túi ra, mở camera đằng trước, thêm hiệu ứng tai thỏ đặc trưng của thiếu nữ, đưa hình tượng mới tới trước mặt anh.
Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, tôn nghiêm của Giang đội trưởng biến mất sạch sẽ!