Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 20: Chương 20: Tứ giác tình yêu




Kỳ thật Giang đội trưởng không phải rất rảnh. Anh vừa mới từ trong mộng tỉnh lại, hô hấp còn chưa hồi phục, như vừa mới chạy marathon xong.

Tuy nhiên, xuất phát từ bản năng cảnh sát, anh đối với “trộm” đặc biệt mẫn cảm, lập tức ngồi dậy, gãi gãi chỉnh lại một đầu tóc ngắn, từ bên giường bắt lấy quần áo nhảy xuống dưới, một bước thành hai mặc lên người, thay giày đi ra ngoài.

“Sao lại thế, nói rõ ràng!”

Giọng nói của Ninh Yên Nhiên không nhanh không chậm vang lên, “Em đang ở phòng theo dõi của tòa nhà, anh tới đây trước đi, một lát em sẽ nói cụ thể cho anh.”

Cô gần đây thực sự nhàm chán, nhớ tới lúc trước, chủ xe Giang tiên sinh bị cô mắng “người tốt quá mức”, lại không biết tung tích mấy tờ giấy nhỏ của mình, quyết định thông qua video giám sát, tìm hiểu sự việc đến cùng.

Cô cũng không thể để bản thân trên lưng đeo một cái tiếng xấu gây chuyện bỏ trốn.

Tòa nhà này gần một tháng nay có thêm video giám sát ở bãi giữ xe, cô lấy lý do xe mình bị người khác làm xước yêu cầu xem xét ghi hình, thái độ của bên quản lý cũng coi như tốt, đáp ứng cô thật sảng khoái.

Vì thế, một giờ tiếp theo, sắc mặt Giang đội trưởng ở bên cạnh Ninh Yên Nhiên liên tục thay đổi, ôn lại sự kiện chiếc xe yêu quý của chính mình bị cọ xước lại còn bị bẻ gương.

Giang Đông mục đích tới là để bắt trộm, không nghĩ sẽ gặp phải tình huống như vậy, trong mắt dần hiện ra ý cười nhàn nhạt.

Anh cong ngón tay, ở trên trán cô gõ một cái, cố ý đen mặt mắng, “Tôi còn tưởng là tên xấu xa nào có thù oán với tôi, ba lần bốn lượt động tay động chân với xe tôi, không nghĩ tới là cô nhóc hư này!”

Ninh Yên Nhiên há miệng thở dốc, muốn giải thích lại thực sự không tìm thấy lý do nào thuyết phục, chỉ có thể lựa chọn giả ngu.

Cô cười vô tội, khoác lên dáng vẻ ngoan ngoãn, khóe môi cong cong, “Không việc tốt nào bằng biết sai chịu sửa, em gần đây chẳng phải không “xuống tay” với xe anh hay sao?”

Cô chắp hai tay lại, bộ dáng “Tiểu tổ tông nhà ta đã cải tà quy chính, anh còn muốn gây rối sao!”, khiến anh buồn cười.

Giang Đông nắm tay phải, đặt bên môi ho nhẹ một tiếng, trong mắt che giấu không được ý cười, ngoài miệng lại không lưu tình vạch trần cô, “Đó là bởi vì gần đây em không lái xe!”

Ninh Yên Nhiên cảm thấy anh nói rất có lý, hoàn toàn không thể phản bác.

“Cũng không biết là ai truyền cho em cái kỹ thuật lái xe thế này, quả thật nên trở về học lại một chút!”

Ninh Yên Nhiên không hề yếu thế trừng mắt nhìn anh, dù sao kỹ thuật lái xe của cô cũng không phải do Giang đội trưởng phụ trách, cô đương nhiên không sợ anh biết!

Thiếu niên Giang Đông năm xưa kỹ thuật lái xe cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, thế nhưng lại ở trước mặt cô căng mặt lạnh lùng, nhất định đòi dạy cô lái xe, dạy cho cô một thân kỹ thuật lái xe lung tung rối loạn, không biết bị giáo viên dạy lái xe mắng bao nhiêu lần cũng không thể sửa được. Nhớ lại số lần thi lại nhiều đến mức dùng một bàn tay cũng không đếm hết của mình, Ninh Yên Nhiên hừ một tiếng, ánh mắt càng thêm đúng lý hợp tình!

Đều tại anh!

Nhân viên quản lý tòa nhà đứng ở một bên nhìn hai người dùng ánh mắt chém giết nhau kịch liệt, chỉ biết cười trừ, làm bộ chính mình cái gì cũng không biết.

Khụ, người trẻ tuổi thật là nóng nảy, chỉ là cọ vào xe thôi mà, có phải chuyện gì lớn đâu!

Dù sao cũng không phải xe của anh ta, nếu là xe của anh ta xem anh ta có thể nói vậy không!

Camera đang chiếu đến đoạn Ninh Yên Nhiên để lại cho anh một tờ giấy, Giang Đông nhíu mày, ngón tay ở trên bàn gõ nhẹ hai cái, “Em để lại tờ giấy? Tại sao tôi không thấy?”

Ninh Yên Nhiên le lưỡi, “Chẳng vì sao cả, chắc bị mèo hoang tha đi rồi!”

“Vậy sao?” Giang Đông nhếch một bên lông mày, tùy ý dựa vào trên tường, hai tay khoanh trước ngực, “Bị con mèo hoang nào tha đi rồi?”

Ninh Yên Nhiên còn không kịp trả lời, liền nghe thấy anh tiếp tục nói, “Thế nhưng tôi biết một con mèo hoang, đụng phải xe tôi xong liền chạy, cự kỳ bướng bỉnh!”

Mèo hoang không phụ sự mong đợi của mọi người mà “Meo” một tiếng, cầm lên ngón tay anh cắn một cái, lưu lại một dấu răng thật sâu!

Ánh mắt Giang Đông tối sầm lại, ngón tay hơi động, ấn nhẹ xuống lợi cô một cái, lại dùng đầu ngón tay chặn lại đầu lưỡi của cô, hơi hơi dùng sức, lẩm bẩm nói, “Mèo hoang nhỏ, tính khí thật hung dữ!”

Ninh tiểu thư tính khí hung dữ dùng đôi mắt tròn vo trừng mắt nhìn anh, ánh mắt không chút nào yếu thế, “Vậy anh cũng đừng quên tiêm vắc - xin phòng dại!”

Nhân viên quản lý đứng cách đó không xa đã bắt đầu uống trà, nghiêm túc đóng vai một cái bóng đèn, không lên tiếng, không quấy rầy, đứng ở trong góc giả làm một cây cột điện.

Nhân viên quản lý lẳng lặng mà nhìn hai người kia ở trước mặt mình ve vãn, đánh yêu! Một lát nữa, anh ta còn phải đi truyền bá thông tin tình báo này cho tiểu khu biết!

Giang Đông cắn răng, rút ngón tay ra khỏi miệng cô, im lặng nhìn về phía video theo dõi.

Vở kịch lớn rốt cuộc cũng tới, Ninh Yên Nhiên cũng không cùng anh lời qua tiếng lại thêm nữa. Ba phút sau, cô tạm dừng video, chỉ vào hình ảnh mấy thanh niên trên màn hình cho anh xem, “Nhìn thấy không? Chính là mấy người này cầm đi tờ giấy em để lại cho anh, không phải em cố ý gây chuyện bỏ trốn!”

Cô lắc lắc đầu, liên tục thở dài, “Thói đời này, lòng người thật phức tạp, rõ là ban ngày thế mà lại có người dùng cách này lấy đi phương thức liên hệ của thiếu nữ đang tuổi thanh xuân. Nếu không có video theo dõi chứng minh trong sạch cho em, chẳng phải em có miệng cũng không thể nói rõ hay sao!”

Đúng là như vậy, nhưng mà….

“Thiếu nữ đang tuổi thanh xuân?” Ánh mắt Giang Đông ở trên người cô đảo qua quan sát một lượt, phát hiện ra chuyện lạ liền gật gật đầu, “Xem cái chiều cao của em, đúng thật là thiếu nữ không sai!”

Bị cười nhạo chiều cao, Ninh Yên Nhiên lập tức trợn mắt nhìn anh, tức giận dẫm lên chân anh!

“Video này ghi lại lần nào?” Giang Đông lấy lại dáng vẻ đứng đắn, nhìn vào phần thời gian hiển thị phía dưới, “Lần đầu tiên?”

Nhắc đến chuyện quan trọng, Ninh Yên Nhiên cũng trở nên nghiêm túc, “Đúng vậy, đây là video ghi lại lần đầu tiên, những lần sau cũng không khác lắm, vẫn là nhóm thanh niên không nghề nghiệp rảnh rỗi này. Bọn họ thường xuyên ở chỗ này lượn lờ, số điện thoại em để lại cho anh cũng bị bọn họ cầm đi. Sau đó, em còn nhận được rất nhiều cuộc điện thoại quấy rầy, em nghĩ cũng là do nhóm người này làm.”

Những chuyện phiền nhiễu này cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nhóm người này không phải người ở đây, lại có thể tự do ra vào bãi đậu xe, đây chính là tai họa ngầm cho sự an toàn của nơi này.

Mặc dù, mặc dù tạm thời không có chuyện gì, nhưng ai biết về sau có xảy ra chuyện hay không?

Giang Đông gật đầu, “Tôi sẽ điều tra chuyện này, em cũng cẩn thận một chút, đừng bắt máy của người lạ.”

Ninh Yên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, hướng anh thủ thế chào cờ tiêu chuẩn của đội thiếu niên tiền phong, “Đã nhớ, chú cảnh sát!”

Giang Đông hít sâu một hơi, túm cổ áo cô ném về phía cửa khu nhà cô. Mà lúc này, trong tiểu khu của bọn họ đã truyền ra lời đồn thứ nhất: Nghi án chiếc xe bị cọ xước xuất phát từ ẩn tình khác, khả năng cao là một mối lương duyên, hãy chờ các tin tức mới nhất sau.

Thời điểm Ninh Niên Yên nghe thấy lời đồn này, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Cũng không có ẩn tình gì, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do kỹ năng lái xe kém cỏi của cô.

Có lẽ cô nên tìm biện pháp, khiến cho Giang mang đội trưởng cô về trường huấn luyện dạy lại một chút về kỹ thuật lái xe?

Giáo viên Giang gần đây không có thời gian mang cô về lại trường lái. Căn cứ video theo dõi, anh đã tìm được mấy tên côn đồ kia đang len lỏi ở khu vực bên cạnh tòa nhà, cũng tìm ra nguyên nhân để giải quyết mấy vụ án trộm cướp trong thời gian gần đây.

Tuy rằng mức độ không quá nghiêm trọng, nhưng có thể phá án luôn khiến lòng người vui vẻ.

Ninh Yên Nhiên sớm đã dựa vào các mối quan hệ, thêm wechat của mấy đồng chí cảnh sát, bất cứ lúc nào cũng có các “tiểu gián điệp” cung cấp tình báo về Giang đội trưởng cho cô, đặc biệt là Tiểu Trương, Mao Toại - hai đồng chí tự đề cử bản thân đi nằm vùng, án vừa phá xong liền báo cho Ninh Yên Nhiên.

“Giang đội trưởng gần đây tâm tình khá tốt, buổi tối hôm nay còn mới chúng tôi ăn cơm, chị dâu nhỏ cũng đến đây đi!”

Ninh Yên Nhiên sờ sờ cằm, tặng cho tiểu gián điệp một cái bao lì xì, nhưng không đi quấy rầy bọn họ liên hoan, mà lựa chọn chờ ở cửa nhà hàng, ôm cây đợi thỏ.

Hai mươi phút sau, con thỏ tới.

Giang Đông ăn cơm so với người khác đều nhanh hơn, liền bớt chút thời gian ra ngoài hít thở không khí, trong tay kẹp một điếu thuốc, không có bật lửa, ngậm trong miệng, nhìn bầu trời đêm đến phát ngốc.

Ninh Yên Nhiên không một tiếng động đi tới sau lưng anh, chuẩn bị dọa anh nhảy dựng.

Thế nhưng ánh mắt Giang Đông rất tốt, khoé mắt thấy được một con mèo hoang đang rón rén bước tới chỗ mình, nhìn cô vươn móng vuốt nhỏ, ở thời điểm cô ra tay, bất ngờ bắt lấy cổ tay cô, đem cô áp ở trên tường tựa như đang áp phạm nhân, động tác không chút chậm chạp.

Ban đầu vốn là muốn ôm cây đợi thỏ, không ngờ được lại biến chính mình thành chú thỏ con ngốc ngốc, con thỏ nhỏ đương nhiên không cam lòng dậm chân.

Giang Đông hừ cười một tiếng, chậm rãi buông lỏng tay ra, “Tấn công một cảnh sát, trong đầu em rốt cuộc là chứa cái gì vậy? Nếu như tôi không có một chút tính cảnh giác nào, làm sao sống được đến hôm nay?”

Ninh Yên Nhiên nghe xong lời anh nói, nháy mắt quên mất ý định ban đầu của mình, nhíu mày nhìn anh, “Công việc của anh rất nguy hiểm sao?”

“Em nói xem?” Giang Đông đem vấn đề ném trở về, “Làm cảnh sát hình sự, đối mặt mỗi ngày cũng không chỉ là trộm cắp, mà là kẻ bắt cóc cực kỳ hung ác, sao có thể không nguy hiểm?”

Ninh Yên Nhiên cắn môi, trong mắt hiện lên sự đau lòng khó nói thành lời.

“Vậy vì sao anh nhất định phải chọn nghề này?”

Giang Đông cười, “Nếu ai cũng không muốn làm cảnh sát, vậy an toàn của mọi người phải làm thế nào?”

Không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy, Ninh Yên Nhiên sửng sốt một chút, “Hóa ra anh cũng mang chủ nghĩa đại anh hùng.”

Giang Đông đem điếu thuốc ném xuống dưới chân, nghiền hai cái, “Anh hùng chưa nói tới, nhưng nguy hiểm là chắc chắn, cho nên, tránh tôi xa một chút, có biết không?”

Những lời này, là báo cho cô biết, cũng là dặn dò.

Anh quả thực là mê luyến giọng nói của cô, cũng từng đối với cô bé xinh đẹp như hoa này động tâm, nhưng đây tuyệt đối không thể trở thành lý do để anh phản bội lời hứa của mình.

Anh đã từng đáp ứng một người, anh sẽ đến cưới cô, trừ khi Nguyệt Nha Nhi không cần anh, nếu không, anh tuyệt đối sẽ không phản bội lời hứa của mình.

Chẳng sợ, chẳng sợ anh đối với người trước mặt có chút động lòng.

Ninh Yên Nhiên ngơ ngẩn nhìn anh, nhịn không được hỏi ra miệng, “Anh là sợ chính mình xảy ra chuyện, liên lụy em? Vậy Nguyệt Nha Nhi của anh thì sao? Anh không sợ làm liên lụy cô ấy sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Ninh Yên Nhiên liền cảm thấy vô cùng xấu hổ!

Chính mình cùng bản thân tranh giành tình cảm, việc này nói ra cũng quá buồn cười rồi.

Giang Đông cười thoải mái, “Không sợ, nếu tìm được Nguyệt Nha Nhi, cô ấy không thích công việc của tôi, tôi có thể suy xét đổi nghề.”

Trở về trường học làm huấn luyện viên cũng tốt, tiếp tục đi lên cũng không sao, anh đều có thể đem đến cho Nguyệt Nha Nhi những tháng ngày yên ổn.

Thế nhưng, tất cả còn phải đợi tìm được cô mới nói!

Ninh Yên Nhiên nhìn vẻ mặt nhất định phải tìm được của anh, thở dài thật sâu, tự ăn giấm chua của chính mình.

Một người xinh đẹp yểu điệu như cô đứng trước mặt anh, trong đầu anh lại toàn là Nguyệt Nha Nhi, nghe thật vô lý nhưng lại hết sức thuyết phục!

Sự thật chứng minh, vẫn không thể tùy tiện đổi tên, một đoạn tình cảm tốt đẹp như vậy, bị cô cố tình nói ra lại trở thành ảo giác tình tay ba!

Không, không phải tình tay ba!

Tiểu Trương nằm vùng đã từng nói cho cô biết, người đàn ông nào đó mỗi ngày đều đúng giờ nghe đài radio của cô, mưa mặc mưa, gió mặc gió, nghe nói còn đặc biệt mê luyến người dẫn chương trình là cô!

Không sai, cô cùng Giang đội trưởng hai người nói chuyện yêu đương không hiểu sao lại thành tình tay bốn! Việc này thật sự là một trải nghiệm thần kỳ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.