Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 28: Chương 28: Mộc Đầu Nhân




Trên đường lớn thành Kim Lăng sầm uất, bỗng nhiên nghe một trận gà bay chó sủa. Tiết Bắc Phàm kéo Nhan Tiểu Đao ở phía trước chạy cực nhanh, phía sau là hạ nhân trong phủ Thái Biện rượt theo.

Những người đi trên đường lớn, hay thương buôn đều ngừng chân nhìn, chỉ thấy đằng trước một nam tử tuấn tú cùng một nha đầu xinh đẹp đang lao đi rất nhanh, phía sau là thủ hạ Thái Biện mặt mày dữ tợn đuổi theo, nhìn sơ cũng đoán được là Thái Biện ngắm trúng cô nương dễ thương đó.

Đồng thời mọi người còn âm thầm mắng chửi Thái Biện tạo nghiệp, bèn đem thêm chướng ngại vật chắn giữa đường. bọn hạ nhân trên suốt đường rượt theo bị ngã chổng vó làm trò cười cho thiên hạ.

“Gã Thái Biện này, ấy vậy mà còn dám chạy ra đây báo thù.” Tiểu Đao vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, thình lình có một người vươn tay kéo nàng vào một ngõ nhỏ tối đen.

Ngẩng đầu, Tiểu Đao vui vẻ, “Hiểu Nguyệt!”

Người kéo Tiểu Đao vào trong là Hiểu Nguyệt, Tiết Bắc Phàm cũng theo Trọng Hoa vào ngõ nhỏ. Trọng Hoa mang theo mọi người trốn vào sau một cánh cửa, đóng cửa lại, Tiểu Đao mới phát hiện mình đã về đến hậu viện nhà Trọng Hoa rồi.

“Tòa nhà này đúng lớn!” Tiết Bắc Phàm vỗ vai Trọng Hoa một cái, “Thật đói thật khát nha!”

“Hai người đã ở đâu vậy, chúng ta đi tìm khắp nơi, sốt ruột quá trời.” Hiểu Nguyệt thông báo Tiểu Đao, “Sáng sớm hôm nay Thái Biện truy nã toàn thành hai người, ngay cả cáo thị cũng dán khắp nơi, mấy ngày tới hai người đừng nên xuất môn.”

“Cái gì?!” Tiểu Đao nhíu mày, “Thằng cha Thái Biện không sợ Sơn bà đến tìm hắn nữa sao?”

“Thái Biện làm mưa làm gió tại Kim Lăng cũng không phải ngày một ngày hai, hai người khiến hắn bị thiệt thòi, hắn không phải là muốn tìm cả hai thì sao nữa chứ! Hơn nữa, cáo thị truy nã có thưởng là Sơn bà, hai người thì chỉ là tìm người mà thôi.” Nói đoạn, Trọng Hoa đưa một cáo thị qua cho cả hai xem.

Tiểu Đao tiến qua nhìn thử, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đây chẳng phải cái hình là mặt nạ hôm trước mình dùng để dọa Thái Biện sao? Thì ra tên ngu đần đó thực cho rằng đánh lén hắn chính là Sơn bà, đã vậy, còn muốn bắt mình và Tiết Bắc Phàm để làm chi?

“Hắn bắt sơn bà là do có tật giật mình, bắt cô là tâm hoài bất quỹ (chiếm giữ là của riêng), bắt ta là để giết người diệt khẩu.” Tiết Bắc Phàm cầm bát cơm, vừa ăn vừa lẩm bẩm.

Bụng Tiểu Đao cũng biểu tình dữ dội, Hiểu Nguyệt gắp cho nàng đĩa rau, nàng vừa ngậm một cái chân gà vừa hỏi Tiết Bắc Phàm, “Không phải vì báo thù, phiền toái tìm ta làm chi?”

“A.” Trọng Hoa nhịn không được nở nụ cười Tiết Bắc Phàm cũng lắc đầu, nói phong long, “Chậm tiêu.”

“Cười cái gì?” Hiểu Nguyệt cũng có chút lo lắng, “Chẳng lẽ hắn muốn Tiểu Đao thay hắn tìm bảo vật?”

Tiểu Đao nhai đậu đũa nhìn chằm chằm mọi người, tự hỏi Thái Biện nhanh như vậy đã biết thân phận mình rồi sao?

Tiết Bắc Phàm và Trọng Hoa cùng cười không nói, vội vội vàng vàng ăn cơm xong thì xuất môn, cũng không biết là làm chuyện gì.

Trước khi ra ngoài, Tiết Bắc Phàm kéo tay Tiểu Đao qua, tay nhẹ điểm lên đầu nàng dặn dò, “Nha đầu điên cô tối nay nhất thiết không được ra ngoài!”

Tiểu Đao còn chưa kịp phản bác, Tiết Bắc Phàm đã quẳng cô sang cho Hiểu Nguyệt, dặn dò, “Trông cho kỹ! Ngủ sớm đi.”

Hiểu Nguyệt theo bản năng gật đầu, kéo Tiểu Đao vào nhà.

Rửa mặt xong xuôi, Tiểu Đao trèo lên giường ôm gối suy nghĩ, thấy Hiểu Nguyệt vừa lau tóc vừa bước vào thì hỏi nàng, “Hiểu Nguyệt, Tiết Bắc Phàm và Trọng Hoa hơn nửa đêm ra ngoài làm gì vậy?”

Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói, “Ừm, ta mới nãy có nghe Trọng Hoa nói muốn tìn Thái Biện tính sổ.”

Tiểu Đao “Tăng” một tiếng nhảy dựng lên, “Chuyện này sao không gọi ta?!”

Hiểu Nguyệt ấn nàng nhét vào trong chăn, “Không cho phép cô ra ngoài!”

Tiểu Đao mếu máo, buồn so ngồi trên giường chọt chọt mèo, “Ngủ không được.”

“Cô không mệt à, chạy suốt từ sáng đến tối.” Hiểu Nguyệt đem chú mèo vàng đặt xuống cuối giường, leo vào chăn hỏi Tiểu Đao.

“Trong đầu có chuyện buồn phiền hoảng loạn, ngủ không được.” Tiểu Đao nhăn hai hàng lông mày, đem sự việc hôm nay nghe thấy thanh thanh sở sở nói cho Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt nghe được nổi hết da gà, lại còn một bụng đầy thắc mắc.

“Thất Di thái ăn thịt người?”

Tiểu Đao chà chà tay, “Không phải vậy sao! vốn lúc đầu muốn ăn thịt Thái Vân Đình, bất quá nha đầu đó tốt số trốn thoát, nàng chờ không kịp, đã ăn tươi nha hoàn rồi.”

“Trời.” Vẻ mặt Hiểu Nguyệt bình thường không nóng không lạnh bây giờ cũng bày ra biểu cảm, hiển nhiên cảm thấy rất ác cảm, “Thịt người sao có thể giúp trường sinh bất lão, trái lại còn có thể nhiễm bệnh nữa!”

Tiểu Đao ngẩn người, nhìn Hiểu Nguyệt.

Hiểu Nguyệt cúi đầu không nói, Tiểu Đao biết trước khi nàng được bán cho Trầm Tinh Hải đã chịu không ít khổ cực, có lẽ đã từng thấy qua, bèn vươn tay vỗ vai nàng, chuyển đề tài, “Tiên Vân sơn và Tiên Vân miếu đó cũng dày đặc quỷ khí, dọa người nhất chính là lão ni cô.”

Hiểu Nguyệt cau mày gật đầu, “Cô lần sau nghìn vạn lần đừng đi một mình.”

“Ta đoán chừng ư Tiết Bắc Phàm biết cũng không ít chuyện! Chí ít là lai lịch lão ni cô đó có thể là hắn biết rõ.” Tiểu Đao nói, nhưng dường như nghĩ không thông, “Hắn không cho ta nói là sao nhỉ? Còn không cho ni cô kia xem mặt mũi ta, thần thần bí bí thật.”

“Nói đến Mộc Đầu Nhân…” Hiểu Nguyệt dường như nhớ tới chuyện gì đó, “Ta từng nghe thiếu chủ nói qua, có vài loại người, đặc biệt quan trọng!”

“Vài loại người?” Tiểu Đao không quá rõ.

“Chẳng hạn như nói, Thảo nhân, Mộc nhân, Thạch nhân, Đồng nhân, Kim nhân, Ngọc nhân, vân vân…” Hiểu Nguyệt nghiêm túc nói, “Ta có ấn tượng rất sâu, Thảo nhân là chủ bệnh thống, Mộc nhân là chủ thần chí, Thạch nhân là chủ sinh tử, Đồng nhân là chủ kiếp nạn, Kim nhân là chủ phú quý, Ngọc nhân là chủ nhân duyên.”[1]

Tiểu Đao nghe có điều mới lạ, “Có cách nói này? Ở địa phương nào vậy?”

“Ừ, ta nghe Thiếu chủ cùng một thuật sĩ đàm thoại một lần, trông như là bùa chú đánh cược gì đó.” Hiểu Nguyệt lắc đầu, “Tiếc là Trọng Hoa không có ở nhà, huynh ấy xem qua nhiều kinh văn, hẳn cũng biết.”

Tiểu Đao nghe thế, trộm liếc Hiểu Nguyệt một cái, nâng cằm nàng lên hỏi, “Ai, Hiểu Nguyệt, cô nghĩ Trọng Hoa thế nào?”

(Tiểu Ngạn: mặc dù ta ko phải là ng` mê bách hợp nhưng nhìn thế nào cũng thấy hint bách hợp của Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt là thế nào?! O3O)

Hiểu Nguyệt quay sang nhìn nàng, “Trọng Hoa?”

“Ừ.”

“Ừm… Là người tốt, huynh ấy đối với ta tốt lắm.”

Tiểu Đao nhoẻn miệng cười, “Thiếu chủ cô và Trọng Hoa, ai tốt hơn?”

Hiểu Nguyệt ngẩn người, dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ, một lúc lâu mới hỏi, “Cái này… phải so thế nào?”

Tiểu Đao chớp mắt mấy cái.

Hiểu Nguyệt trở mình một cái, đưa tay tìm tới đầu Tiểu Đao, “Cô lại suy nghĩ lung tung gì vậy, người với người không phải cùng một dạng sao, không thể so sánh.”

Bàn tay Tiểu Đao nâng cằm nhẹ thả ra, tức khắc ngã xuống gối, gãi lưng chú mèo vàng một hồi, “Muốn chết à!”

Hiểu Nguyệt tròng mắt nhìn nàng, “Ai muốn chết?”

Tiểu Đao giơ con mèo quay về phía nàng, dùng phần thịt mềm mềm vỗ vỗ má nàng, “Cô không nghĩ thỉnh thoảng cũng nên đem hai người bọn họ ra so sánh một tí sao?”

Hiểu Nguyệt cười cười, “Không thể so được, hai người bọn họ đối với ta đều tốt, rất tốt, không thể so sánh được.”

Tiểu Đao thở dài, lấy chân méo dí lên mũi nàng, “Vậy nếu hai người đó cô chỉ được chọn một thì sao? Cô chọn ai?”

Hiểu Nguyệt kinh ngạc, “Chọn làm chi?”

“Cô ngốc chết đi thôi.” Tiểu Đao nhét con mèo vào trong tay Hiểu Nguyệt, thế nhưng lại không thể giúp Trọng Hoa nói huỵch toẹt ra, vạn nhất lộng xảo thành chuyết*, Hiểu Nguyệt không để ý đến hắn, không phải bản thân có lỗi khiến Trọng Hoa tưởng niệm nàng đến chết sao? Đến lúc đó phỏng chừng Trọng mẫu cũng mắng nàng cẩu huyết lâm đầu**…

*lộng xảo thành chuyết: chữa lợn lành thành lơn què, ở đây ý là chuyện tốt nhúng vào thành chuyện xấu

**cẩu huyết lâm đầu: đại khái tối nghĩa là máu chó dội lên đầu, còn thoáng là trách cứ nàng làm hỏng việc

Nhắc đến Trọng mẫu, Tiểu Đao bật người ngồi dậy.

“Ai nha.” Hiểu Nguyệt kéo nàng nằm xuống, “Cô là thỏ đầu thai à, sao lúc nào cũng nhích tới nhích lui thế?”

Tiểu Đao đặt đầu lên gối, hai hàng lông mày nhíu chặt, “Cô đoán xem, Trọng lão thái thái có phải biết cái gì đó không? Chuyện đi Tiên Vân miếu thì có nhắc nhở chúng ta, bây giờ lại phát hiện những chuyện khó lường.”

“Bà ấy không phải là lão thái thái sao, sao có thể tùy tiện nói chứ.”

“Ừ.” Tiểu Đao lắc lắc đầu, rất ung dung kể vời Hiểu Nguyệt, “Nương ta nói…”

“Nói cái gì?” Hiểu Nguyệt lập tức lên tinh thần, vểnh tai lên nghe những là vàng ngọc.

Tiểu Đao bật cười, “Nương ta nói, phải thật tâm cư xử với những nữ nhân đã qua tuổi bốn mươi.”

Hiểu Nguyệt ngờ vực, “Vì sao?”

“Bởi vì những nữ nhân qua bốn mươi tuổi thì có rất nhiều cố sự, về sau cũng có thể chuyện đó sẽ xảy ra trên thế hệ chúng ta.” Tiểu Đao ngồi xuống, chân trần mang một đôi guốc mộc, vừa khoác áo ngoài vào.

“Đi đâu đấy?” Hiểu Nguyệt cũng ngồi dậy.

“Nghe nói Trọng lão thái thái có thói quen mỗi ngày niệm kinh.” Tiểu Đao nghiêng đầu, “Ta cũng ngủ không được, qua tham quan từ đường Trọng phủ đi.”

“Ta cũng đi.” Hiểu Nguyệt nhớ kỷ Tiết Bắc Phàm dặn nàng phải trông Tiểu Đao thật kỹ, nên bám gót theo sau.

Trăng vừa vặn treo trên thiên đỉnh, Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt mang guốc mộc nhẹ nhàng đi đến ngoài cửa từ đường Trọng phủ. Quả nhiên, hai tiểu nha hoàn canh cửa đang nghỉ ngơi trên giường nhỏ. Bên trong từ đường từng tiếng gõ mõ “Cốc cốc cốc” vang lên vừa hay hòa cùng màn đêm, phảng phất đâu đây tiếng côn trùng kêu vang tiếng ve đang khóc, chẳng những không ầm ĩ, lại còn làm nền cho màn đêm lạnh như nước kia.

Hiểu Nguyệt đứng quy củ ngay trước cửa, Tiểu Đao thì thò đầu vào trong nhìn, hai người đưa mắt nhìn nhau, muốn lên tiếng gọi lão thái thái một tiếng, xông vào thế này thì vô lễ quá.

Đang lúc khó xử, tiếng gõ mõ dừng lại, Trọng mẫu quay đầu lại nhìn, khẽ cười, ngoắc tay ý bảo hai nàng vào.

Hiểu Nguyệt và Tiểu Đao thở phào nhẹ nhõm lon ton chạy vô, Trọng mẫu đối nhân xử thế hòa nhã dễ gần, có thể nhìn thấy người rất thích cùng thanh niên sống chung, hiển nhiên thời gian Trọng Hoa lớn lên cũng vô cùng hạnh phúc may mắn, không chịu bức bách, thảo nào hắn lại hiếu thuận như thế.

Tiểu Đao nhớ rõ nương nàng cũng như thế này, hễ có việc gì cũng cùng nàng thương lượng, không ép buộc bức bách nàng làm chuyện gì, nàng cũng rất ngoan ngoãn hiếu thảo. theo như lời nương nàng nói thì, “Lão nương tuổi càng lớn, tiếc nuối lớn nhất chính là khi bé không ai chiều chuộng, trưởng thành lại không có nương để báo hiếu, con ngày nhỏ ta chiều con như vậy, khi lớn lên nếu con không hiếu thuận, chẳng phải làm bà ngoại con thất vọng sao?”

Trọng mẫu đưa hai người hai tấm đệm cói để ngồi, cười nói, “Đến, trước tiên hãy cùng lão nhân ta thắp một nén hương.”

Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt nghiêm chỉnh tháo guốc tiến vào từ đường, thắp nhang cho tổ tiên Trọng gia, sau đó lập tức quỳ gối ngồi xuống, nhìn Trọng mẫu.

Trước cửa, một tiểu nha hoàn đưa trà nóng đến, còn đem thêm hai phần điểm tâm.

“Nếm thử đi, đây là món bánh khoai môn mà hài nhi ta thích nhất.” Trọng mẫu đưa cho Hiểu Nguyệt và Tiểu Đao mỗi người một cái, “Nhi tử ta ấy hả, đừng nhìn nó văn văn tú tú thế mà lầm, kỳ thực tính tình như củ khoai môn.”

“Khoai môn?” Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt đồng thời ngẩng mặt suy nghĩ một chút, đem một Trọng Hoa nho nhã áp đặt lên một củ khoai môn thì thật khó hiểu.

“Ha ha.” Trọng mẫu cười vang, “Tính nó giống như cha nó, lúc mới đầu thì ngang lạnh, đến khi quen thuộc thì lại ôn nhu.”

Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt cũng khó nén cười rộ lên, Tiểu Đao trộm nhìn bài vị phụ thân Trọng Hoa trên điện thờ, hỏi, “Phu nhân rất nhớ Trọng lão tiên sinh à?”

Trọng mẫu cũng không phản bác, gật đầu, “Ừ, cho nên mỗi đêm đều đến bồi y.”

Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt đưa mắt nhìn nhau một cái, điếc tiếc cho đôi phu thê không thể cùng nhau ân ái đến bạc đầu.

“Cũng đã mất nhiều năm rồi, lúc y còn sống thì hay cằn nhằn, nhưng đến lúc mất rồi thì lại nhớ, phu thê vốn là như thế đấy.” Trọng mẫu bưng ly trà, nhìn Tiểu Đao, “Cô là một nha đầu thông minh, thế nào? Có chuyện gì muốn hỏi ta?”

Tiểu Đao cười cười, ninh nọt, “Không ngờ lão phu nhân nhìn thấu cả.”

“Ít nịnh nọt đi, ta biết cô muốn hỏi cái gì.” Trọng mẫu đặt ly trà xuống, “Kỳ thực, cũng là một đoạn nghiệt duyên mà thôi.”

Hiểu Nguyệt hiếu kỳ, “Là chuyện quái lạ trong Tiên Vân miếu?”

Trọng mẫu gật đầu, “Trong thành Kim Lăng có vài rạp xiếc khá nổi, trong đó có một diễn viên là người Kim Lăng, vô cùng nổi danh, phong lưu phóng khoáng, xưng là Văn Tứ công tử.”

Tiểu Đao hào hứng hỏi tiếp, “Giọng nói hắn tốt lắm sao?”

“Đúng vậy, một khúc Sai đầu phượng cất lên như khóc như tố (tố cáo), khiến người nghe đau như đứt từng khúc ruột, thành Kim Lăng khi đó ít nhất có hơn phân nửa cô nương thần hồn điên đảo vì hắn.”

Tiểu Đao gật đầu, “Lúc rảnh rỗi đi nghe thử, bài hát nữ tử trong núi hát lúc đó, cũng là Sai đầu phượng, hai người bọn họ có liên quan nhau sao?”

“Nói nha đầu ngươi là quỷ chuyển thế cũng không sai.” Lão phu nhân lần lượt đưa hai người điểm tâm, “Ta cũng từng quá bộ đến Tiên Vân miếu…”

Tiểu Đao kinh ngạc, “Lão phu nhân, người đến Tiên Vân miếu làm gì? Ở đó có lão ni cô ăn thịt người ghê lắm.”

“Ha ha.” Lão phu nhân cười lắc đầu, “Ta đây cũng chẳng biết, ta vào trong miếu bái lạy mà thôi, năm có ta còn chưa đến hai mươi nữa là.”

Hiểu Nguyệt cùng Tiểu Đao khó hiểu, bất quá cũng không nói chen vào, chờ Trọng mẫu nói hết.

“Nói đến chuyện này, phải nói từ ba năm về trước.” Lão phu nhân nhớ lại chuyện cũ, “sinh thần ta năm đó, có mời một đoàn xiếc đến, chính là đoàn xiếc của văn gia nổi tiếng nhất Kim Lăng. Ngày ấy, bọn họ diễn hai khúc hát, khúc đầu là Sai đầu phượng, ta nghe thì đau lòng rơi lệ. Khúc thứ hai thì lại là Trường tương hoa, vui đến mức ta cười không ngừng. Ngoài ra còn có vài khúc hí dễ nghe, ta còn nhớ kỹ một việc khác, khiến ta muốn đến nơi nhiều năm trước, Tiên Vân miếu, bái lạy một chuyến.”

Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt hỏi tiếng lòng của bản thân, “Chuyện gì?”

“Một câu chuyện xưa, là về vị công tử phong lưu có vô số người theo đuổi.” Lão phu nhân nói, lắc đầu thở dài, “Có một nha đầu ngốc vẫn một mực chờ đợi bên cạnh hắn, tận lực chờ hắn không muốn rời đi.”

Tiểu Đao khẽ nhíu mày, nhớ tới Dư Lan Chi biểu muội của Vương Bích Ba*, nói nữ nhân này ích kỷ không bằng nói nàng ngốc, toàn tâm toàn ý trông chứng biểu ca nàng. Một biểu ca như hắn mới gọi là ích kỷ, bên ngoài thì trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng lại đem nàng ra sau hậu viện, không cho đi cùng, cũng không cho ra ngoài, mặc cho nàng chờ đợi đến mệt mỏi, đến già.

*chỗ này trong bản raw ghi là Trầm Bích Ba, ta nghĩ chắc Nhã Nhã ghi nhầm nên sửa lại cho đúng

Trọng mẫu đặt ly trà xuống, tay với lấy gậy chậm rãi đứng lên.

Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt nhanh chóng đứng dẫy đỡ bà.

Thế nhưng bà lại khoát tay, từ bên cạnh bài vị phụ thân Trọng Hoa lấy ra một Mộc nhân kỳ lạ, đưa cho hai người nhìn. Mộc Đầu Nhân này, bàn tay vừa vừa, ngũ quan không thấy rõ ràng, tứ chi cũng không cân đối, xem là một phế phẩm khi điêu khắc.

“Đây là…” Tiểu Đao buồn bực.

“Đã từng có người nói, nếu đem người mình quý mến khắc thành hình dạng, khắc một Mộc Đầu Nhân, rồi đem máu bản thân nhỏ vài giọt lên đó, sẽ điều khiển được tâm hồn người đó, khiến người đó ngoan ngoãn nghe lời.” Trọng mẫu cười cười, nhưng ý tứ có chút tự giễu.

Tiểu Đao vuốt ve một đầu nhân, lại nhìn bài vị một chút, sửng sốt, “Sẽ không là…”

Lão phu nhân gật đầu, “Đây là cái lúc hồi trẻ ta làm, không còn cách nào khác, hắn vốn phong lưu đa tình, vĩnh viễn không thấy thỏa mãn.”

“Vậy việc đó có thành công không?” Hiểu Nguyệt nhíu mày.

“Cũng may nhờ có Mộc Đầu Nhân này.” Trọng mẫu gượng cười, “Ta tự mình làm, ai cũng không biết, nửa tháng còn chưa thấy có kết quả, đang chán nản, thì hắn lại leo tường vào. Thì ra là hắn nửa tháng không thấy ta, cho rằng ta không kiên trì, nên vội vàng thú ta về.”

Hiểu Nguyệt vùng Tiểu Đao nhìn nhau cười.

“Chỉ tiếc.” Lão phu nhân thở dài, “Không phải toàn bộ Mộc Đầu Nhân, đều có thể chờ được đến như vậy, có một số thành công, một số thì trở nên điên dại bị hấp dẫn.”

.

oOo

Chú thích:

[1] ở đây mình không có dẫn link vì không biết tìm đâu ra, nhưng mình hiểu đoạn này nên giải thích cho mọi người

Thảo nhân, Mộc nhân, Thạch nhân, Đồng nhân, Kim nhân, Ngọc nhân ở đây ý chỉ là hình nộm bằng thảo – cỏ, mộc – cây, thạch – đá, đồng – đồng thau, kim – vàng, ngọc – ngọc bích (hoặc ngọc thạch)

Chủ thoáng nghĩa là chủ thể

Thảo nhân là chủ bệnh thống: chủ thể hình nộm bằng cỏ gây ốm đau bệnh tật

Mộc nhân là chủ thần chí: chủ thể hình nộm bằng cây điều khiển tâm trí con người

Thạch nhân là chủ sinh tử: chủ thể hình nộm bằng đá điều khiển mạng sống

Đồng nhân là chủ kiếp nạn: chủ thể hình nộm bằng đồng thau điều khiển kiếp nạn người khác

Kim nhân là chủ phú quý: chủ thể hình nộm bằng vàng có thể giúp con người trở nên giàu sang

Ngọc nhân là chủ nhân duyên: chủ thể hình nộm bằng ngọc hỗ trợ nhân duyên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.