Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 163: Chương 163: ĐÂY LÀ NAM NHÂN CỦA TA!




Mùi nước hoa trong doanh trướng xộc vào mũi, Thẩm Thiên Lăng vừa vào cửa đã bị sặc, suýt nữa nhịn không được mà hắt hơi một cái.

Trên mặt đất là tấm thảm mềm mại bằng lông cừu, một nữ tử mặc quần áo dị tộc đang lười biếng nằm nghiêng trên ghế tựa, bên tay có bày một đĩa nho.

Trong lòng Thẩm tiểu thụ lập tức cảnh giác, vì công chúa này không xấu, hơn nữa vóc dáng cũng HOT! Cổ áo không thể kéo cao hơn một chút sao, cực kì muốn kiếm mảnh vải che lại!

Thấy hai người tiến đến, Mỹ Na Đạt buông chùm nho xuống, được thị nữ đỡ đứng dậy, rất hứng thú nhìn Tần Thiếu Vũ.

Nhìn gì chứ! Thẩm tiểu thụ giận, đây là nam nhân của ta!

Tần Thiếu Vũ hơi nghiêng đầu, vẫn không đối mặt với nàng.

“Ngươi ở lại”. Mỹ Na Đạt chỉ Thẩm Thiên Lăng. “Ngươi ra ngoài”

Dựa vào cái gì? Thẩm Thiên Lăng nắm chặt tay Tần Thiếu Vũ, khoé mắt đỏ lên. “Tiên sinh cứu ta”. Dám để ta ra ngoài thử xem!

“Ngươi muốn gì?”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nhìn Mỹ Na Đạt.

“Đương nhiên là muốn ngươi”. Mỹ Na Đạt ngồi lại bên giường. “Chờ vương của ta đánh vào Trung Nguyên rồi, ta sẽ phong ngươi làm Đáp khả thứ 18”

Thẩm Thiên Lăng ra sức siết chặt tay, ngươi mới được người khác phong đó, thật đáng ghét!

Tần Thiếu Vũ nhíu mày, rõ ràng không hiểu chữ “Đáp khả” này cho lắm.

“Đáp khả là hôn phu của công chúa”. Thị nữ bên cạnh nói. “Hiện tại đã có 16 người, nếu người đáp ứng sẽ trở thành người thứ 18”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy bối rối, tuy không phải trọng điểm nhưng vì sao tiếp theo 16 là 18? Không có 17 ư, không khoa học!

“18 là số may mắn ở Mạc Bắc, công chúa đưa cho ngươi số 18 chính là vinh quang ngập trời, còn không mau tạ ơn?”. Thấy Tần Thiếu Vũ đứng bất động, thị nữ nhướn mi thúc giục.

Thẩm Thiên Lăng: …

Tạ ơn cả nhà ngươi!

“Không sao”. Mỹ Na Đạt rõ ràng rất thích Tần Thiếu Vũ, vì vậy phất tay bảo thị nữ lui ra. “Dưa hái xanh không ngọt, ta cho ngươi vài ngày suy nghĩ”

“Nếu vài ngày sau tiên sinh nhà ta vẫn không chịu thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng sợ hãi hỏi nhỏ. “Công chúa có thả bọn ta về hay không?”

“Về?”. Mỹ Na Đạt đột nhiên cười to.

WTF ngươi đừng bất ngờ doạ người như thế chứ! Thẩm tiểu thụ phối hợp tránh ra sau lưng Tần Thiếu Vũ, ló một con mắt ra nhìn nàng.

“Nếu không chịu, ta sẽ đem bọn ngươi quăng ra sa mạc cho kền kền ăn”. Mỹ Na Đạt chậm rãi nói.

Trong lòng Thẩm Thiên Lăng hộc máu, thế mà ngươi còn bảo dưa hái xanh không ngọt.

“Tên gì?”. Mỹ Na Đạt hỏi Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ hừ một tiếng, vẫn không thèm nhìn nàng.

“To gan!”. Thị nữ giơ tay lên, dường như muốn dạy Tần Thiếu Vũ một bài học, lại bị Mỹ Na Đạt đánh một bạt tay.

“Công chúa”. Thị nữ bụm mặt quỳ dưới đất.

“Khách của ta, khi nào thì tới lượt ngươi ra tay?”. Mỹ Na Đạt lớn tiếng hỏi.

“Mai Lâm biết sai”. Giọng thị nữ run run.

“Nếu lần sau còn dám như vậy nữa thì đừng trách ta không khách khí”. Mỹ Na Đạt nhìn Tần Thiếu Vũ. “Ta thích ngươi như vậy, tính tình cương trực giống nam nhân Mạc Bắc của chúng ta, tướng mạo lại đẹp như nam nhân Trung Nguyên”

Tần Thiếu Vũ lần đầu tiên trong đời được người ta khen đẹp, sắc mặt hơi cứng ngắc.

“Nhìn quần áo của ngươi cũng không giống kẻ nhiều tiền”. Mỹ Na Đạt tiếp tục nói. “Nhất là thư đồng này, vừa lùn vừa xấu, chắc cũng là thứ đồ vứt đi”

Thẩm Thiên Lăng: …

Đang êm đẹp sao lại nhắc tới ta, đúng là bia đỡ đạn!

Hơn nữa ta không hề lùn!

Huống chi tương lai không chừng còn có thể cao lên!

“Tiền bạc là vật ngoài thân, nhiều hay ít thì thế nào?”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.

“Nếu có tiền, ngươi sẽ mua nhà ở nơi đất đai trù phú mà không bị thổ phỉ cướp sạch, sẽ không lạc được trong sa mạc, cũng không bị chủ thương đội đuổi xuống xe”. Mỹ Na Đạt nói. “Vật ngoài thân chỉ là người đọc sách các ngươi sĩ diện nên nói vậy thôi”

Tần Thiếu Vũ không nói nửa lời, đáy mắt có chút cam chịu.

“Nhưng cũng coi như ngươi may mắn”. Mỹ Na Đạt vỗ vai Tần Thiếu Vũ. “Sau này vương chiếm được giang sơn rồi, ngươi đương nhiên sẽ có tiền xài không hết”

Tần Thiếu Vũ lảo đảo về phía sau hai bước, nhìn như sắp ngã. Thẩm Thiên Lăng vội vàng đỡ hắn, nhỏ giọng nói với Mỹ Na Đạt. “Tiên sinh nhà ta thân thể yếu ớt, lại đói bụng mấy ngày ngoài sa mạc, ngươi vỗ nhẹ một chút”

“Nam nhân người Hán thật đáng thương”. Mỹ Na Đạt chậc lưỡi. “Lúc trước bắt tới một đám toàn là đòi tự tử, vất vả lắm mới tìm được một kẻ không khóc không quậy, nhưng lại là một con ma ốm”

“Nếu công chúa chê ta ốm yếu, xin hãy nhanh chóng thả bọn ta đi”. Tần Thiếu Vũ vẻ mặt vô cảm.

“Sao lại chê được, rõ ràng chính là thương tiếc”. Mỹ Na Đạt vỗ tay hai cái. “Người đâu!”

“Công chúa”. Lập tức có hai binh lính Mạc Bắc tới, thô lỗ hỏi. “Vẫn trói lại như thường lệ ư?”

“Trói cái gì mà trói, sau này phải đối xử tốt với vị công tử này”. Mỹ Na Đạt nói. “Bữa tối làm nhiều thức ăn ngon mang tới”

“…”. Binh lính Mạc Bắc hơi bất ngờ, nhưng vẫn phản ứng kịp. “Vâng, bây giờ thuộc hạ sẽ xuống bếp dặn”

“Ngươi tên gì?”. Đợi binh lính Mạc Bắc đi rồi, Mỹ Na Đạt lại hỏi lần nữa.

“Vô danh vô tính nhất thảo giới (Tên tuổi chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể ~)”. Tần Thiếu Vũ cực kì lạnh lùng.

Nhưng rõ ràng Mỹ Na Đạt thích cái kiểu này của hắn, tiếp tục kiên trì hỏi. “Có ý gì, ta nghe không hiểu”

Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài chủ động giải thích. “Tiên sinh nhà ta nói hắn tên là Cao Phú Suất (Cao, giàu, đẹp trai ~)”

Tần Thiếu Vũ: …

“Rất dễ nhớ”. Mỹ Na Đạt lập lại hai lần, sau đó nói với Tần Thiếu Vũ. “Cao công tử về trước đi, ngày mai ta lại ghé thăm”

Tần Thiếu Vũ không nói lời nào, phất tay ra khỏi lều.

Thẩm Thiên Lăng chạy theo sau. “Tiên sinh chờ ta một chút”

Đã lâu không diễn kịch, thật sảng khoái!

Chắc là biết người này được công chúa coi trọng nên thái độ của binh lính Mạc Bắc đối với bọn họ cũng cung kính hơn nhiều, thảm trong lều cũng được đổi thành giường.

Giờ cơm tối, quả nhiên có người đưa tới một bàn thức ăn ngon, không chỉ có thịt mà còn có rượu, rất phong phú.

“Há miệng”. Tần Thiếu Vũ dùng dao cắt một miếng thịt dê đưa tới miệng Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm Thiên Lăng tay trái cầm rượu nho, tay phải cầm bánh bơ, trên cằm cũng dính dầu ớt, rõ ràng ăn rất vội vàng.

“Ngươi thấy công chúa thế nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Hình như dễ gạt”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

“Nghĩ cách khách sáo với nàng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cố gắng không đụng tới Cổ Lực Hãn”

“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Có đến mười mấy bộ tộc Mạc Bắc, sau khi hắn kế vị thì thống nhất toàn bộ mà xuất binh xuôi nam, rõ ràng không phải người hiền lành”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lần này chúng ta chỉ thăm dò tin tức, không cần gây xung đột”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng nhét nửa miếng bánh bơ trong tay vào miệng Tần Thiếu Vũ. “Ngày mai công chúa kia tới thăm ngươi, đến lúc đó phải đối phó ra sao?”

“Ngươi nghĩ cách đi”. Tần Thiếu Vũ cực kì thiếu trách nhiệm.

“Ta?”. Thẩm Thiên Lăng sửng sốt.

“Không sai, ngươi”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Hôm nay không phải rất nhanh trí mà đặt tên mới cho ta ư?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Đó là vì ngươi phớt lờ nàng quá lâu!

“Ngươi nghĩ cách, hoặc ta phải giả vờ yêu Mỹ Na Đạt”. Tần Thiếu Vũ thản nhiên nói. “Tự chọn đi”

“Ngươi dám!”. Thẩm tiểu thụ ghen. “Nghĩ cách thì nghĩ cách, ngươi chỉ cần hừ hừ như hôm nay là được!”. Đương nhiên không thể kinh doanh nhan sắc!

“Được”. Tần Thiếu Vũ nhếch môi, tâm trạng rõ ràng rất tốt.

Ăn uống no say xong, hai người được phép ra ngoài hít thở không khí. Vốn định tìm cơ hội điều tra manh mối, nhưng xung quanh đều là lều của binh lính Mạc Bắc, không gì đáng giá.

“Doanh địa hình như rất lớn”. Buổi tối đi ngủ, Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Bên trong nhiều người như vậy, không biết ai là kẻ tạo ra Quỷ thành Mạc Bắc”

“Rồi cũng tìm được manh mối thôi”. Tần Thiếu Vũ xoã tóc hắn ra. “Đi tắm đi”

“Liệu có người vào không?”. Thẩm Thiên Lăng hơi lo lắng.

“Nếu có người nhìn thấy ngươi tắm, ta sẽ móc mắt hắn”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi Thẩm Thiên Lăng. “Tốc độ nhanh một chút là được, không sao đâu”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng mau chóng cởi quần áo, cầm khăn đứng bên trong thùng lau người. Nước trong sa mạc rất quý, đương nhiên không có thùng tắm lớn như xưa, ngay cả nước nóng cũng nhờ Mỹ Na Đạt đặc biệt căn dặn nên mới có.

Tần Thiếu Vũ đứng ở cửa, vuốt cằm nhìn hắn tắm.

“Có gì đẹp đâu mà nhìn?”. Tuy đã xx rất nhiều lần, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy Thẩm Thiên Lăng vẫn ngượng ngùng, sau khi vội vã lau khô thì chui vào chăn.

Tần Thiếu Vũ cười. “Ở đâu cũng đẹp”

Thật đáng ghét! Thẩm Thiên Lăng ôm chăn đưa lưng về phía hắn, lỗ tai hơi đỏ.

Tần Thiếu Vũ tắm rửa qua loa, sau đó lên giường kéo hắn vào lòng. Bên ngoài từ từ yên tĩnh lại, chỉ thỉnh thoảng truyền tới bước chân của quân lính tuần tra.

“Lạnh không?”. Thấy chân Thẩm Thiên Lăng hơi lạnh, Tần Thiếu Vũ ôm hắn chặt hơn.

“Không”. Thẩm Thiên Lăng tựa vào ngực Tần Thiếu Vũ. “Ngủ không được”

“Đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ dỗ dành. “Nếu bị phát hiện, ta sẽ mang ngươi xông ra ngoài, bây giờ chỉ cần để ý tới chuyện ngủ thôi”

“Ta biết”. Thẩm Thiên Lăng xoay người đối mặt với hắn. “Nhưng chẳng buồn ngủ tí nào”

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Gần đây buổi tối ngươi ngày càng có tinh thần”

“Ngươi ngủ đi”. Thẩm Thiên Lăng vuốt ve gò má hắn. “Đừng lo cho ta”

“Sao lại mặc kệ ngươi được”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn hôn nhẹ. “Hay làm làm chuyện xấu đi?”

“Ở đây hả?”. Thẩm Thiên Lăng mở to mắt.

Tần Thiếu Vũ hôn lên môi hắn, một tay lướt xuống dưới cầm lấy vật nhỏ giữa hai chân hắn. “Ngoan, ráng nhịn đừng lên tiếng”

“Đây là trại địch mà!”. Thẩm Thiên Lăng khẩn trương đè tay Tần Thiếu Vũ lại.

“Trại địch mới kích thích”. Tần Thiếu Vũ hôn lên cổ hắn, động tác trên tay từ từ mạnh hơn.

Thẩm Thiên Lăng: …

Nằm vùng thì phải khẩn trương thấp thỏm chứ, sao còn có tâm trạng làm chuyện này?

“Ngoan, chúng ta không làm tới bước cuối cùng”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói. “Dùng tay giúp ta”

Thẩm Thiên Lăng cam chịu nhắm mắt lại, cởi ra thắt lưng của Tần Thiếu Vũ.

Chắc vì hoàn cảnh xung quanh mà lần này hai người có cảm giác rất khác biệt. Sau khi xong việc thì Tần Thiếu Vũ dùng vải mềm lau tinh dịch trên tay Thẩm Thiên Lăng, sau đó ôm hắn vào lòng một lần nữa. “Thoải mái không?”

“Ừ”. Mặt Thẩm Thiên Lăng hơi đỏ, nghĩ một chút rồi lại cười. “Nếu Cổ Lực Hãn biết chắc sẽ tức hộc máu”

“Sau này phải tìm cơ hội nói cho hắn biết”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên trán Thẩm Thiên Lăng. “Ngủ ngoan”

Thẩm Thiên Lăng nghe lời nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ say.

Mà bên kia doanh trướng, Cổ Lực Hãn đang nghiên cứu chiến lược với mọi người thì đột nhiên có binh sĩ tới truyền lời rằng công chúa có việc cầu kiến.

“Lúc nam nhân bàn chuyện thì nữ nhân tới làm gì?”. Cổ Lực Hãn cau mày.

“Hôm nay cũng không còn sớm, hay dừng ở đây đi?”. Nam tử xấu xí nhất ở đây nói. “Tuy bên ta không thể tấn công nhưng quân Sở cũng không tiến lên được, không cần gấp gáp”. Người này tên là Quỷ Hầu, là người dựng nên Quỷ thành Tây Vực, cũng là trọng thần của Cổ Lực Hãn.

“Cũng được, mọi người về nghỉ ngơi trước đi”. Cổ Lực Hãn gật đầu, rõ ràng rất kính trọng hắn.

Mọi người đồng loạt cáo lui, Mỹ Na Đạt vén rèm bước tới. “Sao trễ vậy mà chưa ngủ?”

“Đang thảo luận chiến sự”. Cổ Lực Hãn nói. “Tìm ta có việc ư?”

“Ừ”. Mỹ Na Đạt nói. “Ta tìm được Đáp khả thứ 18 rồi”

“Chúc mừng”. Cổ Lực Hãn rõ ràng không hứng thú với việc nàng tìm được bao nhiêu nam nhân, chỉ thuận miệng có lệ.

“Người này không giống với những người khác”. Mỹ Na Đạt nhấn mạnh. “Tướng mạo đẹp, tính tình như một con ngựa mạnh mẽ”

Cổ Lực Hãn cười nói. “Vậy thì phải hưởng thụ cho tốt, sao nửa đêm lại chạy đến tìm ta?”

“Thân thể hắn quá yếu, hình như cũng không nguyện ý cho lắm”. Mỹ Na Đạt nói. “Muốn cho hắn nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để giống như người lúc trước, nhìn được mà không dùng được”

Cổ Lực Hãn nói. “Ngươi tới đây để nói chuyện này với ta ư?”

“Ta muốn xin ngươi một ít dược liệu”. Mỹ Na Đạt nói. “Rồi tìm một đại phu xem bệnh cho hắn”

“Đến tột cùng là kiểu người gì?”. Cổ Lực Hãn hơi bất ngờ. “Khó thấy ngươi quan tâm như vậy”

“Hay ta dẫn ngươi đi gặp hắn nhé?”. Mỹ Na Đạt nói. “Thấy rồi biết”

Cổ Lực Hãn lắc đầu. “Chiến sự đang căng thẳng, ta đâu có rảnh mà gặp tình nhân của ngươi”

“Cứ quyết định vậy đi, ngày mai ta sẽ vào kho lấy thuốc”. Mỹ Na Đạt đứng dậy. “Đợi đánh giặc xong, ta muốn ngươi đích thân sắc phong hắn làm Đáp khả của ta”

“Đi đi”. Cổ Lực Hãn phất tay. “Ta đồng ý là được rồi”

Mỹ Na Đạt xoay người ra khỏi doanh trướng, tâm trạng rõ ràng vô cùng tốt. Cổ Lực Hãn ở phía sau lắc đầu, phải tìm bao nhiêu người đàn ông mới thoả mãn được nàng đây?

Một đêm trôi qua rất nhanh, Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng dậy rất sớm, người hầu đưa sữa dê, bánh bao và bánh bơ tới, rất ngon. Nhưng hai người còn chưa ăn được phân nửa thì bên ngoài có giọng binh lính truyền tới. “Công chúa”

Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng tách ra khỏi người Tần Thiếu Vũ, suýt nữa bị sặc!

Thật cuống quýt!

Tần Thiếu Vũ dùng khăn lau tay, nằm lại trên giường.

Thẩm Thiên Lăng >_<, chẳng lẽ ngươi định ngủ thật ư? Tuy đêm qua ta đáp ứng tìm cách giải quyết chuyện này, nhưng ngươi cũng không thể nhàn nhã không thèm để ý cái gì như thế. Diễn kịch cũng cần phải có bạn diễn chứ!

“Sao còn chưa dậy?”. Mỹ Na Đạt vào lều thì thấy Tần Thiếu Vũ nằm nghiêng trên giường, sắc mặt hơi trắng bệch, vì vậy cau mày hỏi. “Thân thể không khoẻ ư?”

Tần Thiếu Vũ vẫn lạnh lùng không nói một lời, Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn mà nói. “Tiên sinh nhà ta đêm qua bị phong hàn nên chóng mặt”

“Đã nói người Hán các ngươi không xài được mà”. Mỹ Na Đạt thở dài, nhìn điểm tâm trên bàn hỏi. “Có ăn gì chưa?”

“Chưa”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Tiên sinh nhà ta ngại thịt dê có mùi, vừa nghe đã muốn ói”

Cực kì nhu nhược, nhưng sự thật hoàn toàn không phải vậy. Hồi nãy rõ ràng còn ăn rất sảng khoái!

“Vậy đều là ngươi ăn ư?”. Trong mắt Mỹ Na Đạt lại thêm vài phần chán ghét.

“… Vâng”. Thẩm Thiên Lăng ra sức oán thầm, không sai, ta chính là vừa xấu vừa lùn vừa ăn nhiều đó, có bản lĩnh thì đánh ta đi!

Còn mơ ước nam nhân của ta nữa, thật đáng ghét!

“Người đâu!”. Mỹ Na Đạt gọi một tên lính Mạc Bắc vào. “Lập tức gọi đại phu”

“Vâng”. Tên lính Mạc Bắc chạy ra khỏi lều.

Mỹ Na Đạt ngồi bên giường nói. “Ngươi yên tâm, phong hàn là bệnh nhẹ, uống hai chén thuốc là được”

“Sợ là không được”. Thẩm Thiên Lăng ở bên cạnh nghiêm túc nói. “Tiên sinh nhà ta thân thể rất yếu đuối, uống nhiều thuốc rồi cũng không đỡ hơn, trong thời gian ngắn khó mà khoẻ lên được”

“Phải không?”. Mỹ Na Đạt nghe vậy cau mày.

Tần Thiếu Vũ che miệng ho khan hai tiếng, sắc mặt cũng trắng bệch.

“Đúng vậy”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc gật đầu. “Hơn nữa lúc trước chúng ta thiếu ăn, ngay cả một thùng nước tiên sinh cũng không nhấc lên nổi, nếu có thịt cá bồi bổ thì quá tốt”. Nằm vùng nhất định phải ăn ngon mới không lỗ vốn!

“Chuyện này không thành vấn đề”. Mỹ Na Đạt nói với Tần Thiếu Vũ. “Ngươi không thích ăn thịt dê, sau này ta sẽ bảo bọn hắn chuẩn bị món khác cho ngươi”

Tần Thiếu Vũ nhắm mắt lại, rõ ràng mệt muốn chết.

“Đa tạ công chúa”. Thẩm Thiên Lăng nói lời cảm tạ, cực kì nhanh trí hiểu chuyện.

Mỹ Na Đạt nhìn thoáng qua Thẩm Thiên Lăng, đột nhiên đổi ý. Trước kia nàng định giết thiếu niên vừa xấu vừa vướng bận này rồi cho kền kền ăn, nhưng hiện tại xem ra rất hữu dụng. Dù sao tính tình người trên giường còn lạnh hơn băng, thư đồng này cũng giúp được không ít việc.

“Công chúa”. Một đại hán trên đầu quấn đầy da lông vén rèm lên, cung kính hỏi. “Ngài tìm ta ư?”

“Tới khám cho hắn”. Mỹ Na Đạt nói. “Nhiễm phong hàn, mau kê đơn cho hắn”

Thẩm Thiên Lăng đón lấy hòm thuốc, giống như nhìn thấy cứu tinh mà nói. “Tiên sinh nhà ta thể chất rất yếu, nếu lần này có thể khỏi bệnh thì tốt quá”

“Thể chất yếu ư?”. Đại hán nghe vậy cau mày. “Chỉ sợ rằng không phải phong hàn”

“Mặc kệ là cái gì, chỉ cần trị cho tốt là được”. Mỹ Na Đạt không kiên nhẫn, trợn mắt nói. “Nếu Đáp khả xảy ra chuyện, ta sẽ chém đầu ngươi!”

“Vâng vâng vâng”. Đại hán liên tục đáp lời, trong lòng kêu khổ, sau khi quỳ gối bên giường bắt mạch cho Tần Thiếu Vũ xong thì sắc mặt trắng bệch, trên trán cũng đổ mồ hôi.

Mặc dù y thuật của hắn không cao siêu nhưng cũng khám qua không ít bệnh nhân, đây là lần đầu tiên thấy mạch đập như vậy, lúc nhanh lúc chậm lúc không có, hoàn toàn chẳng theo quy luật nào cả.

“Khụ khụ”. Tần Thiếu Vũ ho khan, hộc ra một ngụm máu tươi.

Mỹ Na Đạt và đại hán đều sợ hết hồn, Thẩm Thiên Lăng nhào qua đỡ lấy Tần Thiếu Vũ. “Tiên sinh!”. Tuy biết là giả vờ nhưng ngươi có cần chuyên nghiệp vậy không? Ho hai tiếng là được rồi, đang êm đẹp hộc máu làm gì chứ, thật không chịu nổi!

“Nhiễm phong hàn sẽ hộc máu ư?”. Mỹ Na Đạt căm tức nhìn đại hán. “Hắn rốt cuộc bị bệnh gì, có tin ta chém đầu ngươi hay không?”

“Công chúa bớt giận”. Đại hán lập tức quỳ xuống đất, rõ ràng sợ quá mức. “Công tử này bị bệnh lâu rồi, trong thời gian ngắn không khám ra được, phải cần nhiều thời gian kiểm tra hơn”

“Không sao”. Tần Thiếu Vũ nằm trên giường, nhắm mắt nói. “Sinh tử có mệnh, cưỡng cầu không được”

“Không được!”. Thật vất vả mới tìm được một nam nhân anh tuấn như vậy, Mỹ Na Đạt rõ ràng không muốn buông tha. “Đại phu khám không được thì còn có Vu y, ta vẫn có biện pháp!”

Vu y? Trong đầu Thẩm Thiên Lăng sáng lên một ngọn đèn. Khói mê Quỷ thành tạo thành bằng Vu thuật, không chừng có liên quan tới Vu y này.

“Quỷ Hầu đâu rồi?”. Mỹ Na Đạt hỏi thị vệ.

“Đang bàn việc với Khả hãn”. Thị vệ nói. “Trong thời gian ngắn sợ rằng không rảnh”

“Chờ ở bên ngoài, sau khi bàn việc xong lập tức mời tới đây”. Mỹ Na Đạt phân phó.

“Vâng”. Thị vệ xoay người rời đi, Mỹ Na Đạt ngồi bên giường, cầm khăn tay lau trán cho Tần Thiếu Vũ.

Thẩm Thiên Lăng bốc mùi dấm chua, giận dữ nói. “Nhân cách tiên sinh nhà ta rất chính trực, lúc trước đắc tội với một tên ác bá trong thôn”

“Rồi sao?”. Mỹ Na Đạt rất hứng thú với chuyện của Tần Thiếu Vũ.

“Sau đó hắn tìm người len lén ám hại, từ đó về sau, tiên sinh nhà ta cứ bị bệnh mãi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Không chừng trúng Vu thuật thật”

“Thật đáng thương”. Mỹ Na Đạt nhìn Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi yên tâm, Vu y này rất lợi hại, nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi”

“Lợi hại vậy sao?”. Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng rất tò mò.

“Hắn là Quỷ sư của Mạc Bắc, có thể điều khiển những vật vô hình, rất thông thạo các loại độc dược”. Mỹ Na Đạt nói. “Cũng là trọng thần của vương ta, không phải người nào cũng may mắn mời được hắn khám bệnh đâu”

“Thật vậy sao?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy thì vui mừng, nằm sấp bên giường nhìn Tần Thiếu Vũ. “Tiên sinh, công chúa đối với ngươi thật tốt”

Cực kì bốc mùi dấm chua!

Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, binh lính lúc trước phái đi mời Quỷ Hầu quay về, vẻ mặt đau khổ. “Công chúa, Quỷ sư không chịu đến”

“Cái gì?”. Mỹ Na Đạt đứng dậy khỏi giường. “Ngươi nói thế nào với hắn?”

“Ta nói Đáp khả của công chúa bị bệnh, muốn mời hắn tới khám một chút”. Binh lính Mạc Bắc nói. “Sau đó Quỷ sư bảo nếu bệnh thì đi tìm đại phu, hắn chỉ phụ trách bày binh bố trận, không phụ trách khám bệnh cho nam nhân vô dụng”

“Hắn nói với ngươi như vậy thật sao?”. Mỹ Na Đạt nghe vậy tức giận không nhẹ. Thẩm tiểu thụ trong lòng lại suy nghĩ, phụ trách bày binh bố trận, không phải là Quỷ thành kia ư?

Tần Thiếu Vũ hơi mở mắt, thừa dịp không ai chú ý mà nháy mắt với Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm tiểu thụ lập tức hiểu ý, oa một phát khóc lên.

“Ngươi làm gì vậy?”. Mỹ Na Đạt sợ hết hồn.

“Số tiên sinh nhà ta khổ quá”. Thẩm Thiên Lăng nghẹn ngào. “Còn tưởng rằng lần này có thể may mắn chữa được bệnh, ai ngờ đại phu lại không muốn tới”

“Thôi đi”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ tay hắn, yếu ớt nói. “Đừng miễn cưỡng công chúa”

“Ta tự đi tìm”. Mỹ Na Đạt vung bím tóc, xoay người ra khỏi lều. “Ta muốn xem thử hắn cao giá cỡ nào”

Những người còn lại cũng vội vàng theo ra ngoài. Thẩm Thiên Lăng thè lưỡi làm mặt quỷ với Tần Thiếu Vũ – chó ngáp phải ruồi rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.