Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 85: Chương 85: DIỆP CỐC CHỦ NGẠO KIỀU!




Bởi vì Diệp cốc chủ thật sự rất ngạo kiều nên Thẩm tiểu thụ không thể làm gì khác ngoài tạm thời bỏ qua đại ca mà đổi sang chủ đề quần chúng nhân dân rất thích nghe. “Hay là chúng ta đi ăn cơm trước?”

“Mới đây mà đã đói rồi ư?”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn cười. “Heo”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ta chỉ muốn điều hoà bầu không khí một chút biết không!

Thật oan uổng!

“Muốn ăn gì, ta sẽ gọi người lén mua đưa đến phòng ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi còn đang giả bộ hôn mê không thể ra ngoài ăn được, hành tung của Diệp Cẩn phải bí mật nên cũng không thể ra ngoài”

“Chúng ta sẽ tự giải quyết, ngươi và đại ca mau đi ăn đi”. Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn không gì sánh được.

“Hừ!”. Diệp Cẩn đột nhiên lạnh lùng mà nổi giận.

Thẩm tiểu thụ quả thật muốn thầm hỏi trời xanh. Nãy giờ ta không có nói chuyện với ngươi, ngươi có gì đâu mà hừ? Chẳng lẽ kêu một tiếng đại ca cũng không được sao?

Sao có thể ngạo kiều như vậy?

Quả thật chính là vua ngạo kiều!

“Ta ở trong phòng ăn với ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Trưa nay Thiên Phong có việc phải ra ngoài”

“Đi đâu vậy?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.

“Hôm nay Ngâm Vô Sương muốn bức độc cho Ngâm Lạc Tuyết”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tuy nói tất cả đều giữ bí mật nhưng Thiên Phong lo lắng tin tức lộ ra ngoài sẽ có người nhân cơ hội quấy rối, vì vậy qua giúp đỡ”

“Nguỵ quân tử!”. Diệp Cẩn lạnh lùng xen mồm vào.

Thẩm Thiên Lăng: …

Nếu không nể mặt ngươi đang hỗ trợ, ta thật muốn dùng băng keo dán hai lớp lên miệng ngươi a!

“Có nguy hiểm hay không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Diệp Cẩn: “Ha ha ha!”

Thẩm Thiên Lăng choáng váng. Thấy đại ca ta gặp nguy hiểm mà ngươi lại lộ ra bộ dạng vui sướng này có phải hơi quá trớn rồi không!

“Nếu còn xen vào một câu nữa, đêm nay ngươi phải qua phòng Thiên Phong ngủ”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.

Diệp Cẩn nhất thời chống nạnh chửi đổng lên giống y như một nữ nhân đanh đá. “Ai muốn ngủ với tên thái giám đó!”

Thẩm Thiên Lăng hít một hơi khí lạnh, tuy không hiểu rõ hắn có ý gì nhưng tin tức này hình như hơi lớn nha!

“Ngươi nói ai là thái giám?”. Thẩm Thiên Phong đứng ngoài cửa lạnh lùng nói.

“A A A!”. Diệp Cẩn nhanh chóng chạy ra phía sau Tần Thiếu Vũ.

Thẩm Thiên Lăng không nói gì nhìn hắn, lúc trước nói rất hùng dũng oai vệ hiên ngang mà, còn tưởng ngươi thật sự lợi hại… Hơn nữa ngươi đừng tuỳ tiện khoác tay người khác a, đây là nam nhân của ta!

“Ta đi Thiên Ổ Thuỷ trại một chuyến, có việc cứ đến tìm ta bất cứ lúc nào”. Thẩm Thiên Phong không thèm nhìn Diệp Cẩn, chỉ nói với Tần Thiếu Vũ.

Tần cung chủ nói. “Ngươi cũng phải cần thận”

Thẩm Thiên Phong gật đầu, xoay người ra ngoài.

Diệp Cẩn ở sau lưng hắn thầm xí xí xí.

Thẩm Thiên Phong quay đầu lại. “Lăng nhi nhớ…”

Diệp Cẩn nhanh chóng thu lưỡi về, chui xuống gầm bàn ôm đầu, tốc độ nhanh như xẹt điện, nhìn rất có kinh nghiệm.



Thẩm Thiên Lăng quả thật muốn quỳ lạy hắn.

“Nhớ ăn nhiều một chút”. Thẩm Thiên Phong nghiến răng nghiến lợi nói xong thì xuống lầu. Nếu không phải lo lắng Ngâm Vô Sương xảy ra chuyện, lo lắng Tần Thiếu Vũ tìm người giả mạo Thẩm Thiên Lăng sẽ bị bại lộ, hắn rất muốn trói Diệp Cẩn lại nhét vào hũ dưa muối mà ướp.

“Liên quan gì đến ngươi”. Diệp Cẩn ngồi xổm dưới gầm bàn, cực kì AQ.

Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<. “Ngươi ra đây trước rồi nói”

“Giữa các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Không phải ngươi biết hết rồi sao?”. Diệp Cẩn chui từ gầm bàn ra ngoài, bình tĩnh vỗ vỗ bụi bặm trên người.

Đáy mắt Tần Thiếu Vũ tràn ngập bốn chữ “lão tử không tin”. “Nếu chỉ là chuyện buôn bán bình thường, sao ngươi phải sợ hắn như vậy?”

“Bị ngươi phát hiện rồi”. Nét mặt Diệp Cẩn đầy kiêu ngạo và khinh thường. “Chỉ trách ta nhất thời bất cẩn mà xx hắn”

Thẩm Thiên Lăng kinh ngạc nhìn ra cửa. “Đại ca sao ngươi lại quay về thế?”

Mẹ ơi!!! Sắc mặt Diệp Cẩn nhất thời trắng bệch, hoảng hốt nhào qua cửa sổ.

Tần Thiếu Vũ xách hắn về, dở khóc dở cười nói. “Lăng nhi lừa ngươi thôi”

Diệp Cẩn: …

“Biết sợ thì đừng nói bậy bạ”. Tần Thiếu Vũ buông tay ra, giọng nói đầy khinh bỉ.

Diệp Cẩn chưa hoàn hồn, lén lút nhìn ra cửa, xác định Thẩm Thiên Phong quả thật không có mặt mới thở phào nhẹ nhõm, thuận tiện căm tức nhìn Thẩm Thiên Lăng một chút – hù chết người biết không!

Thẩm tiểu thụ vẻ mặt vô tội nhìn trời.

“Chuyện giữa các ngươi ta mặc kệ, nhưng lần này phải lấy đại cục làm trọng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không được hỏng việc”

“Sao ta có thể hỏng việc được, ta rất đáng tin!”. Diệp Cẩn dõng dạc. “Nếu hỏng việc thì cũng là Thẩm Thiên Phong”

Thẩm Thiên Lăng: …

Trình độ da mặt dày loại này thật khiến người ta không đỡ được!

Mà lúc đó, bầu không khí ở Thiên Ổ Thuỷ trại tương đối nghiêm túc.

Ngâm Vô Sương đỡ đệ đệ dậy, đút hắn một chén thuốc.

Mắt Ngâm Lạc Tuyết nửa nhắm nửa mở, sắc mặt hơi tàn tạ - nhịn ăn nhiều ngày như vậy, rõ ràng thân thể cũng đã đến cực độ.

“Ta và Thiên Phong ở ngay bên ngoài”. Tiêu Triển nói. “Ngươi chỉ cần an tâm chữa thương cho hắn, dù Thiên Vương lão tử đến, ta cũng sẽ giúp ngươi cản lại”

“Đa tạ”. Ngâm Vô Sương gật đầu. “Nếu lần này thuận lợi, Vô Tuyết môn xem như thiếu hai vị một ân tình”

“Môn chủ khách khí rồi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Tứ đại môn phái vốn phải đồng lòng với nhau, sao lại nói đến chuyện ân tình”

“Có việc gì thì cứ gọi chúng ta”. Tiêu Triển cũng nói.

Ngâm Vô Sương gật đầu, nhìn theo hai người ra cửa rồi tập trung tinh thần, chậm rãi đặt tay lên đỉnh đầu Ngâm Lạc Tuyết.

Trong viện, Tiêu Triển và Thẩm Thiên Phong ngồi trên băng ghế dưới tàng cây, nét mặt hơi lo lắng.

Có vẻ như bầu không khí quá nặng nề, Tiêu Triển phá vỡ sự yên lặng. “Gần đây Lăng nhi khoẻ không?”

Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Hắn rất tốt, cảm ơn Nhị đương gia quan tâm”. Đâu chỉ là tốt, quả thật chính là không thể tốt hơn được nữa. Trước kia ở nhà đã cưng chiều lắm rồi, ai ngờ Tần Thiếu Vũ còn có bản lĩnh cưng hơn nữa, nâng niu trong tay ngậm trong miệng, quả thật người nhà nhìn cũng thấy không vừa mắt.

Sắc mặt Tiêu Triển hơi đen lại.

Bởi vì hắn rất chờ mong Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ cãi nhau mỗi ngày, thậm chí đánh nhau!

“Không biết tại hạ có thể nói thật một câu không?”. Thẩm Thiên Phong nhìn hắn.

Tiêu Triển gật đầu.

Thẩm Thiên Phong nói trắng ra. “Lăng nhi không hợp với Nhị đương gia”

Nét mặt Tiêu Triển lạnh lùng. “Có hợp hay không ta biết rõ”

“Ta cũng nghe nói trước kia Lăng nhi đi trêu chọc Nhị đương gia”. Thẩm Thiên Phong nói. “Chuyện này quả thật là hắn sai, nếu Nhị đương gia muốn đánh muốn phạt, ta sẽ không ngăn cản”

Tiêu Triển hừ lạnh một tiếng.

“Nhưng hôn sự giữa hắn và Thiếu Vũ đã định, xin Nhị đương gia đừng cố chấp nữa”. Thẩm Thiên Phong tiếp tục nói.

“Ngươi sợ ta cướp người ư?”. Tiêu Triển nhìn hắn.

Thẩm Thiên Phong nhìn thẳng hắn. “Trước kia Nhị đương gia đã cướp một lần rồi”

“Lúc đó ta không biết hắn đã thay đổi”. Tiêu Triển nói.

“Đúng là vậy”. Thẩm Thiên Phong thở dài. “Nếu không phải dung mạo không có gì khác, ta còn tưởng hắn không phải là Lăng nhi lúc trước”

“Vậy ngươi thấy hắn bây giờ thế nào?”. Tiêu Triển hỏi.

Thẩm Thiên Phong nói. “Nếu mất trí có thể khiến hắn đơn thuần vui vẻ như vậy, ta thà rằng hắn cả đời cũng không phục hồi”

Tiêu Triển nghe vậy không nói nữa, phất tay gọi người hầu mang đến một bình trà xanh.

Thời gian từng chút trôi qua, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì. Hai người liếc nhau, còn chưa kịp mở miệng, bầu trời lại đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thảm thiết.

Trong phòng Ngâm Vô Sương nghe tiếng động nhướn mày, cũng không dám nhúc nhích.

Nội lực hai người đã liên thông với nhau, nếu lúc này phân tâm thu tay lại thì hậu quả sẽ là người chết kẻ bị thương.

Hai người bên ngoài ngẩng đầu nhìn trời thì thấy một con chim đen đang bay tới, gần như che khuất bầu trời – chính là chim điêu báo tang mà Kim xà bà bà nuôi.

Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày, mấy ám vệ lập tức bay ra ngoài, nhắc nhở mọi người giữ yên lặng.

Tiêu Triển rút đao khỏi vỏ, vừa chuẩn bị chặn chim điêu báo tang lại thì Thẩm Thiên Phong đã bay lên vung kiếm đâm tới.

Ngoại dự kiến của hắn, lần này con chim đen không hề e ngại, không những không quay đầu bỏ chạy mà còn nhanh hơn tốc độ. Hai móng vuốt to loé ra ánh sáng xanh biếc, rõ ràng là tẩm độc.

Trong lòng Thẩm Thiên Phong biết là khác thường, vì vậy đột nhiên xoay người trên không trung, đổi góc độ né tránh công kích, từ phía trên vung xuống một kiếm.

Cánh trái của chim điêu báo tang trúng kiếm, sau khi kêu lên một tiếng thì hướng lên trời, hai cánh đập mạnh tạo ra gió lớn khiến nóc nhà cũng bị nhấc lên.

“Thẩm công tử!”. Huynh đệ Giang gia nghe được tin cũng mang theo một đội cung thủ tới.

“Bắn!”. Thẩm Thiên Phong lớn tiếng ra lệnh.

Giang Giao Long vung tay lên, hơn trăm mũi tên nhọn nhất thời bắn tới con chim đen.

Thẩm Thiên Phong đáp xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Chim điêu báo tang không né tránh, trên người cắm đầy tên nhưng không dừng lại mà càng thêm hưng phấn, toàn thân đầy máu tươi phóng tới nóc nhà, giống như bị trúng tà mà nhào vào phòng Ngâm Vô Sương.

Thẩm Thiên Phong và Tiêu Triển đồng loạt xông lên, mỗi người nắm một cánh kéo lên trên.

Chim điêu báo tang kêu một tiếng rất kinh khủng rồi giãy dụa như điên. Máu tươi ồ ồ chảy xuống từ chỗ bị trúng tên, từ trên bầu trời rơi xuống như một cơn mưa máu.

“Con chim này điên rồi sao?”. Tiêu Triển gào thét.

“Trúng cổ rồi!”. Thẩm Thiên Phong né tránh móng vuốt sắc bén của nó. “Nó điên rồi, giết nó thôi!”

Tiêu Triển gật đầu, nắm một cánh của nó cố sức vặn. Rắc một tiếng, chim điêu báo tang kêu lên thảm thiết, rơi thẳng xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Giang Ngân Long mang thuộc hạ chạy tới, dùng xích sắt trói nó lại.

Tiêu Triển phủi bụi trên người, từ khe cửa nhìn vào trong phòng, xác nhận không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tìm lồng sắt nhốt lại”. Thẩm Thiên Phong nói. “Một cánh bị bẻ gãy, chắc là cũng không làm loạn được nữa”

Giang Giao Long sai người nâng con chim lên, đi vào địa lao.

“Biết ngay là Phượng Cửu Dạ sẽ không yên phận mà”. Tiêu Triển nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu không cũng sẽ không gọi là Ma giáo”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nếu ta đoán không lầm, con chim kia cũng trúng cổ độc giống Ngâm Lạc Tuyết”

“Thật ư?”. Tiêu Triển bất ngờ.

“Trên người ta có lông vũ của Thượng cổ thần thú, lẽ ra chim điêu báo tang khi cảm nhận được phải chạy trối chết mới đúng”. Thẩm Thiên Phong nói. “Chứ đừng nói là đấu đá lung tung như bây giờ”

“Chả trách đã bị thương mà còn không trốn”. Tiêu Triển cau mày.

“Nhân lúc tình hình hiện tại còn chưa lớn, chỉ hi vọng mau bắt được Phượng Cửu Dạ và người của Khương Cốt bang”. Thẩm Thiên Phong thở dài. “Một con chim và một người bị trúng cổ thôi thì còn có thể đối phó được, nếu nhiều thì e rằng mười ngươi và mười ta cũng không thể giải quyết nổi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.