Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 165: Chương 165: NGƯƠI LÀ NGÔI SAO MAY MẮN CỦA TA!




Vài ngày sau, trong quân doanh dường như trở nên bận rộn hơn trước. Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng dù ít có cơ hội ra khỏi lều nhưng cũng mơ hồ cảm thấy được không khí khẩn trương. Mỹ Na Đạt vẫn tới thăm Tần Thiếu Vũ mỗi ngày, nhưng thứ nhất là thân thể của hắn vẫn chưa khoẻ, thứ hai là Đáp khả 16 rất ghen tuông, cho nên cũng không gấp gáp muốn thành thân. Thẩm tiểu thụ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

“Ta phải ra sa mạc rồi”. Trưa nay, tiểu Sơn vẫn mang thuốc tới như cũ. “Nếu ngươi không học sắc thuốc thì không còn ai dạy ngươi nữa”

“Hay là ngươi viết giấy cho ta?”. Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng khó xử. “Tiên sinh nhà ta thân thể không tốt, ta không thể rời đi được”

“Cũng được”. Tiểu Sơn căn dặn. “Nói chung nếu ngươi không sắc được thì phải tìm công chúa, tuy gần đây nhân công thiếu thốn nhưng nàng thích tiên sinh nhà ngươi như vậy, chắc sẽ có cách giải quyết”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, lại tò mò hỏi. “Vì sao gần đây nhân công thiếu thốn vậy?”

“Nếu có thời gian rảnh thì đều bị Khả hãn bắt đi chặt gỗ”. Tiểu Sơn nói. “Các ngươi ở trong lều nên không biết, phía Bắc quân doanh đều có mùi gỗ”

“Chặt gỗ ư?”. Trên mặt Thẩm Thiên Lăng càng hoang mang. “Khả hãn định ngừng chiến tranh mà xây nhà ở đây ư?”

“Đương nhiên không phải, chặt gỗ vì phục vụ cho chiến tranh, nhưng cụ thể ra sao ta cũng không biết”. Tiểu Sơn uống hết một chén nước. “Ta phải lên đường đây, trễ nữa thì cổng phía Bắc sẽ đóng, muốn ra ngoài phải chi tiền”

“Đi đường cẩn thận”. Thẩm Thiên Lăng lấy một bao điểm tâm trong tủ ra. “Đây là công chúa đưa tới, ngươi đi đường thì ăn”

“Ừ”. Tiểu Sơn nhận lấy điểm tâm, cười tít mắt cáo từ hai người.

“Chặt gỗ để làm gì?”. Đợi hắn đi rồi, Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ.

“Đương nhiên không phải nhóm lửa nấu cơm”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hay là chúng ta đi xem thử?”

“Đi thế nào?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Hôm qua ngươi mới hộc máu hôn mê, nói là liệt giường không dậy nổi, sao có thể qua một đêm mà khỏi được, còn chạy tới phía Bắc”. Rất khó tin biết không, chẳng khoa học chút nào. Huống hồ nếu quả thật như tiểu Sơn nói, phía Bắc nhất định canh gác chặt chẽ, cho dù dùng lý do gì vào trong, nếu truyền tới tai Mỹ Na Đạt cũng khiến nàng hoài nghi.

“Đã tìm được tin về Vọng quy hoa rồi. lại biết Cổ Lực Hãn dùng rất nhiều gỗ ở phía Bắc, mặc kệ hắn dùng để xây nhà hay làm xe, chỉ cần liếc mắt nhìn sẽ biết, cũng không cần ở lại đây nữa”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đêm mai chúng ta chuồn ra thôi”

“Đêm mai?”. Tuy trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng Thẩm Thiên Lăng nghe vậy vẫn khẩn trương.

“Ừ, đêm mai”. Tần Thiếu Vũ bóp cằm hắn, cười nói. “Sao vậy, không nỡ rời đi hả?”

Đương nhiên không phải! Ta cực kì muốn về sớm biết không, tối thiểu không cần nhìn ngươi bị Mỹ Na Đạt chiếm tiện nghi, mặc dù không ăn đậu hũ nhiều lắm nhưng chỉ nắm tay thôi cũng phiền, cơ bản là không chịu nổi!

Vì vậy Thẩm tiểu thụ nghiêm túc gật đầu. “Được, đêm mai chúng ta sẽ chuồn ra!”

Cực kì khí phách, không hổ là hoa yêu ngàn năm có thể sinh ra phượng hoàng, thật không giống với người phàm!

Tối hôm nay, Thẩm Thiên Lăng nằm trăn trở trên giường mãi mà không ngủ được.

“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ bóp gáy hắn.

“Đang nghĩ chuyện ngày mai”. Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ. “Liệu có nguy hiểm hay không?”

“Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu ta dám mang ngươi vào quân doanh thì sẽ có năng lực mang ngươi ra ngoài, đừng sợ”

Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ giật giật tóc hắn. “Ta sợ liên luỵ tới ngươi”

“Lại nghĩ lung tung rồi”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Mặc kệ là lúc nào, ngươi cũng không phải là gánh nặng của ta”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng vùi mặt vào ngực hắn.

“Trước khi gặp ngươi, ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thích một người như vậy”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn. “Ngay cả bảo vật khắp thiên hạ cộng lại cũng không thể đổi lấy ngươi thì sao có thể nói là liên luỵ?”

Những lời tâm tình thật cảm động, mũi Thẩm Thiên Lăng cay cay, rồi lại bật cười. “Ta cũng vậy”

“Cũng vậy cái gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng duỗi người, tiến tới hôn lên khoé môi hắn. “Ta cũng thích ngươi”

“Thích bao nhiêu?”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.

Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Nếu ngươi và con trai cùng rơi xuống sông, ta nhất định cứu ngươi trước!”. Vì con trai biết bay, quả thật nhanh trí!

Cục Bông cách xa mười mấy dặm hắt hơi một cái, sau đó vùi vào lòng Diệp Cẩn ngủ tiếp.

Phải làm bia đỡ đạn, thật vô tội.

“Phải không?”. Tần Thiếu Vũ nghĩ một chút. “Vậy nếu con trai bị cột móng vuốt và cánh lại, cùng ta rơi xuống sông thì sao? Ngươi cứu ai trước?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Nhất định phải cặn kẽ như vậy sao, có phải cha ruột hay không?

Tình cha con trong truyền thuyết cũng cần thể hiện một chút chứ!

“Nói”. Tần Thiếu Vũ đâm đâm vào bụng hắn.

Thẩm Thiên Lăng bạc tình bạc nghĩa nói. “Vậy ta sẽ cứu con trai, dù sao võ công của ngươi cũng rất cao”

Tần Thiếu Vũ: …

“Ngủ thôi”. Thẩm Thiên Lăng lăn vào tường.

Một giây sau, hắn đã bị bóp mông.

“Đừng quậy”. Thẩm Thiên Lăng ra sức tiến sát tường.

Tần Thiếu Vũ chuẩn xác nắm lấy “tiểu Lăng”.

Đừng sờ lung tung! Thẩm Thiên Lăng giãy dụa, cực kì phẫn nộ, rất muốn kêu ngao ngao.

“Dù sao ngày mai phải về rồi, chỉ còn cơ hội một lần trong đời”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói. “Chúng ta không thể lãng phí”

Thẩm Thiên Lăng lệ rơi đầy mặt. Thiếu hiệp, phương thức tư duy của ngươi có cần biến thái vậy không? Không ai muốn xx ở trại địch cả, rất quái lạ! Hơn nữa lỡ bị sợ hãi sẽ không “lên” được, chuyện này chỉ nghĩ thôi đã tan nát cõi lòng!

Thế nhưng Tần Thiếu Vũ không tha cho hắn đơn giản như vậy, cho nên trong không khí tràn ngập mùi khói lửa, Thẩm tiểu thụ cắn mu bàn tay, nhục nhã giao ra chủ quyền của “tiểu Lăng”.

“Đẹp lắm”. Sau khi chơi đùa xong, Tần Thiếu Vũ không quên cúi đầu hôn một cái.

Đẹp em gái ngươi. Thẩm Thiên Lăng lệ rơi đầy mặt, căm giận trách móc. “Mau mặc quần lại cho ta”. Quả thật không biết xấu hổ!

“Thiếu ta một lần”. Tần Thiếu Vũ chỉnh sửa quần áo cho hắn. “Lúc về phải trả lãi”

Thẩm Thiên Lăng vô lực, loại giao dịch không công bằng này… Còn biết lý lẽ hay không?

“Ngủ đi”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng lần nữa.

Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, vừa định ngủ thì đột nhiên bị ôm lên vứt xuống giường.

Mới vừa sờ “tiểu Lăng” xong mà đã vứt xuống đất, chuyện này quả thật bạc tình bạc nghĩa, cực kì thê thảm.

Tần Thiếu Vũ làm một tư thế chớ lên tiếng với hắn.

Thẩm Thiên Lăng hiểu ý, nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

“Công chúa”. Bên ngoài truyền đến giọng binh lính Mạc Bắc.

“Hôm nay Cao công tử thế nào?”. Mỹ Na Đạt hỏi.

“Sáng sớm ra ngoài hít thở không khí rồi về lều”. Binh sĩ nói. “Cũng không nghe thấy hắn ho khan, sắc mặt tốt hơn những ngày trước”

“Vậy thì tốt”. Mỹ Na Đạt vén rèm bước vào. “Nghe như sắp khỏi hẳn”

Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày, vừa vào cửa đã nghe mùi rượu, rõ ràng nàng đã uống không ít.

“Cao công tử”. Mỹ Na Đạt đến bên giường.

Thẩm Thiên Lăng mơ màng dụi mắt ngồi dậy. “Sao công chúa tới trễ vậy?”

Mỹ Na Đạt không để ý tới hắn, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tần Thiếu Vũ, cúi người muốn hôn một cái.

WTF!!! Thẩm tiểu thụ lập tức bị sét đánh chói tai. Mau dừng lại, có tin lão tử liều mạng với ngươi không?

Tần Thiếu Vũ nghiêng đầu né tránh, nhíu mày nhìn nàng.

“Nói cho ngươi biết một chuyện, nghe xong nhất định sẽ vui vẻ”. Mỹ Na Đạt gương mặt ửng hồng, toàn thân đều là mùi rượu.

“Chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ ngồi dậy, Thẩm Thiên Lăng vội lấy đệm để sau lưng hắn, sẵn tiện bóp một cái – ngươi cách xa nàng một chút cho ta!

“Đêm nay vương mở tiệc đãi Quỷ sư”. Mỹ Na Đạt nói. “Đem Đáp khả 16 của ta giết”

Thẩm Thiên Lăng: …

Hai chuyện này có liên quan với nhau ư? Hơn nữa Đáp khả 16 bị giết thì có gì mà vui, lẽ ra phải đốt giấy tiền vàng bạc kêu khóc, hoàn toàn không thấy có gì vui cả.

“Giết?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Không sai”. Mỹ Na Đạt gật đầu. “Hắn là Đáp khả hung hăng nhất, chết cũng tốt, sau này không có ai tranh giành tình cảm với ngươi rồi”

“Đang êm đẹp sao lại giết hắn?”. Tần Thiếu Vũ thản nhiên hỏi.

“Đương nhiên vì hắn không biết điều”. Mỹ Na Đạt say khướt mà nói. “Vương và Quỷ sư đang bàn chính sự, hắn lại không thức thời mà ghen tuông, vương nghe được không kiên nhẫn nên chém đầu của hắn”

“Nói chuyện gì mà quan trọng hơn cả Đáp khả của công chúa vậy?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Nếu không vui thì đuổi đi là được, cần gì phải thấy máu”

“Đang nói chuyện rất quan trọng”. Mỹ Na Đạt xoa huyệt thái dương, đau đầu nói. “Mấy ngày nay đã vận chuyển dầu hoả đến, nếu không bảo quản cho tốt thì rất dễ cháy nổ”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt, dầu hoả ư?

Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Công chúa có cần nghỉ ngơi không?”

“Ta muốn ngươi thị tẩm”. Mỹ Na Đạt ôm eo Tần Thiếu Vũ.

Ngươi mau buông tay! Thẩm tiểu thụ ghen tuông dâng trào, vẻ mặt đằng đằng sát khí, cực kì muốn kéo ghế qua đập một cái!

“Dầu hoả để ở đâu?”. Tần Thiếu Vũ thấp giọng hỏi.

Mỹ Na Đạt nhào tới nằm sấp trước ngực hắn.

Thẩm Thiên Lăng ra sức siết chặt nắm đấm, mau lấy hai trái bưởi của ngươi ra!

“Dầu hoả đặt ở đâu?”. Tần Thiếu Vũ hỏi lại lần nữa.

Mỹ Na Đạt vươn tay cởi dây lưng của Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ nâng chưởng đánh nàng ngất xỉu, trước khi Thẩm Thiên Lăng tức quá mà xỉu.

“Ê”. Thẩm Thiên Lăng hết hồn. “Sao ngươi đánh nàng xỉu rồi?”

“Nếu không thì phải làm sao?”. Tần Thiếu Vũ xuống giường. “Chẳng lẽ còn đợi nàng lột áo ta ra?”

Vậy thì không được, nhưng ngươi đánh nàng ngất xỉu thì sáng mai phải giải thích thế nào? Thẩm Thiên Lăng lo lắng hỏi. “Hay là nói nàng say rượu nên xỉu? Người uống say sẽ không nhớ gì”

“Không cần tìm lý do”. Tần Thiếu Vũ mở bao quần áo của Thẩm Thiên Lăng ra, lấy một ít ám khí và y phục dạ hành ra ngoài.

Thẩm Thiên Lăng khó hiểu nhìn hắn.

Tần Thiếu Vũ nói. “Kế hoạch sớm hơn một bước, chúng ta không đợi đến đêm mai nữa”

“Bây giờ đi luôn sao?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy hơi khẩn trương.

“Không sai, bây giờ”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên trán hắn. “Diễn một màn cuối cùng rồi chúng ta về nhà”

Thẩm tiểu thụ hít sâu, sau đó nghiêm túc gật đầu.

Nhất định không thành vấn đề!

Bên ngoài doanh trướng, hai binh lính Mạc Bắc đang canh cửa, đột nhiên rèm bị xốc lên, Thẩm Thiên Lăng thò đầu ra nói với một người trong bọn họ. “Công chúa bảo ngươi dặn nhà bếp chuẩn bị nước nóng, đợi nàng gọi thì đưa vào”

“Vâng”. Binh lính Mạc Bắc hiểu ý.

“Còn ngươi nữa”. Thẩm Thiên Lăng lại nhìn một tên lính khác.

“Ta cũng phải nấu nước ư?”. Người nọ nghe vậy khó hiểu. “Một người đi thông báo là đủ rồi”

“Ngươi không cần nấu nước, ngươi phải cùng ta đi làm nhiệm vụ đặc biệt”. Thẩm Thiên Lăng rất thần bí.

“Nhiệm vụ đặc biệt?”. Binh lính Mạc Bắc bị sai đi lấy nước nghe vậy cũng dừng bước, định hóng chuyện một chút.

Đáng tiếc Thẩm Thiên Lăng không phối hợp, thấy hắn còn đứng đó chưa chịu đi nên lập tức thúc giục. “Mau nấu nước đi, công chúa đang cần”

Binh lính Mạc Bắc không thể làm gì khác hơn ngoài buông tha cho cơ hội tán dóc, bước nhanh về phía nhà bếp.

“Ta phải làm nhiệm vụ đặc biệt gì với ngươi?”. Tên còn lại tò mò hỏi.

“Vào rồi sẽ biết”. Thẩm Thiên Lăng lui trở về trong lều.

Người nọ vui vẻ theo vào, chỉ thấy Mỹ Na Đạt đang nằm quay đầu vào tường, Tần Thiếu Vũ lại đứng một bên.

“Công chúa”. Người nọ cung kính nói. “Không biết công chúa…”

Còn chưa nói hết câu, Tần Thiếu Vũ đã đánh hắn ngất xỉu, xử lý sạch sẽ lưu loát.

Thẩm Thiên Lăng giơ ngón cái với nam nhân của hắn, làm tốt lắm!

Tần Thiếu Vũ nhét quần áo của binh sĩ Mạc Bắc dưới gầm giường, sau đó kéo hắn đến bên cạnh Mỹ Na Đạt đắp phân nửa chăn, tạo ra hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi, sau đó cùng Thẩm Thiên Lăng thay y phục dạ hành, thừa dịp bốn bề vắng lặng mà ra khỏi lều.

“Hướng nào là hướng Bắc?”. Thẩm Thiên Lăng cực kì mất mặt.

Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, kéo tay hắn về phía bắc.

Mà binh sĩ bị bắt đi nấu nước sau khi trở về thì không thấy đồng bọn, chỉ nghĩ rằng hắn cùng Thẩm Thiên Lăng đi làm nhiệm vụ bí mật công chúa dặn, lại hâm mộ một phen.

Trong lều lặng ngắt như tờ, binh sĩ Mạc Bắc sợ có gì ngoài ý muốn, vì vậy lén lút nhìn xuyên qua khe hở vào trong, sau đó lập tức nhắm mắt tránh ra, trong lòng mặc niệm cũng may công chúa không thấy mình, nếu không nhất định sẽ bị chém đầu.

Nhưng kể ra thì tốc độ có phải hơi nhanh rồi không, chỉ cần đun một thùng nước là xong việc, cũng không biết công chúa có thất vọng không nữa.

Nam tử người Hán quả thật nhìn được mà không dùng được.

Trong trại lính luôn có người tuần tra nhưng khinh công Tần Thiếu Vũ rất lợi hại, hai người lại mặc y phục dạ hành, vì vậy dọc đường vẫn chưa bị ai phát hiện.

Sau khi đi ngang qua một nơi thì Tần Thiếu Vũ dừng chân lại hỏi. “Có ngửi thấy mùi gì không?”

“Có”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Là dầu hoả”

“Dựa theo hướng gió, kho dầu chắc hẳn cách đây không xa”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu thuận lợi, không chừng lần này chúng ta sẽ tặng cho Cổ Lực Hãn một món quà hậu hĩ”

“Huỷ kho dầu ư?”. Thẩm Thiên Lăng suy đoán.

“Không chỉ vậy”. Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên hôn một cái. “Đúng là ngôi sao may mắn của ta”

Thẩm Thiên Lăng >_<. Thiếu hiệp ngươi tâm tình thì cứ tâm tình, nhưng có thể mang tính khoa học một chút được không?

Cái gì cũng chưa làm mà đã được gọi là sao may mắn, dù da mặt dày ta cũng không thể thừa nhận.

Cực kì không công mà hưởng lộc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.