Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 5: Chương 5: TA MUỐN TRANG ĐIỂM.




Thẩm gia trước nay nề nếp gia đình rất nghiêm, bốn vị thiếu gia tuy tính cách khác nhau nhưng đều khiêm nhường lễ độ, ngày thường đừng nói là mang nữ tử thanh lâu về, ngay cả đi thanh lâu cũng hiếm thấy! Vì vậy tất cả mọi người đều khiếp sợ với hành vi kinh thế hãi tục (ý nói khiến cả thế gian đều bất ngờ ~) này của Thẩm Thiên Khiêm, ngay cả thím làm bếp cũng nhịn không được vừa vo gạo vừa bàn tán, mặt mày hớn hở sinh động.

Ai cũng biết tinh tuý nhất của tám chuyện chính là phải cường điệu hoá! Cho nên buổi chiều khi Tần Thiếu Vũ từ bên ngoài trở về, chuyện này đã được thổi phồng như ngựa hoang thả rông một đi không trở lại! Kỹ thuật trên giường cao siêu, chuyên dùng mị dược của Hồi Cương chỉ coi như phiên bản bình thường thôi. Tương đối khác biệt hơn chính là nữ nhân này là yêu hồ nghìn năm, thích dùng 9 cái đuôi khiêu vũ trong viện với Nhị thiếu gia, phát ra tiếng cười như chuông bạc, quả thật hù chết người. Còn loại tình tiết như “Nhị thiếu gia biết rõ nàng là yêu quái, nhưng vẫn dũng cảm giao hợp với nàng, tình nguyện vứt bỏ một thân dương khí để đổi lấy an bình cho hàng vạn nam tử trong thiên hạ” thật sự quá sức tưởng tượng, cho nên độ truyền bá không cao lắm!

Mà Thẩm Thiên Lăng khi nghe hết phiên bản mới “Nhị thiếu gia đã mọc răng nanh” của Bảo Đậu thì ngồi chồm hổm trong sân cười đến đau cả bụng. So với kiếp trước, paparazzi của kiếp này hay hơn nhiều, tám chuyện đồng thời không quên thổi phồng chi tiết, thật hết sức có lương tâm nghề nghiệp!

“Có chuyện gì mà cười thích chí như vậy?”. Tần Thiếu Vũ đẩy cửa vào.

Thẩm Thiên Lăng cấp tốc khôi phục khuôn mặt nghiêm túc, xoay người vào buồng trong, tốc độ thay đổi nhanh đến chóng mặt, một chút cũng không làm mất mặt giới Ảnh đế!

“Phu nhân đang giận sao?”. Tần Thiếu Vũ ở bên cạnh hắn hỏi.

Thẩm Thiên Lăng vừa nghe đến “phu nhân” hoặc “nương tử” thì bắt đầu đau đầu. “Xin ngươi gọi tên của ta đi”

“Sau này gả qua Truy Ảnh cung của ta thì cũng phải gọi”. Tần Thiếu Vũ nhắc nhở.

“Ta đã quên ngươi rồi, chúng ta nên chia tay thì hơn”. Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút, lại bổ sung. “Ngươi là người tốt, nhất định sẽ tìm được một mối tình đẹp”

“Còn đứa nhỏ thì sao?”. Trong mắt Tần Thiếu Vũ đầy đau khổ.

“Ngươi có chắc là trong bụng ta có đứa nhỏ không?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày nói. “Hôm nay ta nhéo nhéo, hình như là mỡ bụng”. Hoặc cái tên Thẩm Thiên Lăng trước kia lừa ngươi cũng không chừng!

Tần Thiếu Vũ suýt nữa bật cười, cuối cùng vẫn thành công nhịn xuống, nghiêm mặt nói. “Đương nhiên xác định, ngươi phải tin tưởng năng lực làm “chuyện đó” của phu quân!”

Tin tưởng em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng nóng nảy đá hắn một cước, lời như vậy cũng không biết xấu hổ mà nói, đại ca ngươi quả thật phóng túng.

“Đêm nay có hoa đăng, đi xem không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Không”. Thẩm Thiên Lăng ngồi bên bàn uống trà.

“Đi đi, rất náo nhiệt”. Tần Thiếu Vũ cầm tay hắn, thâm tình nói. “Ta với ngươi vào đó, thừa dịp đông người mà hôn nhau”

FUCK FUCK FUCK FUCK! Hôn em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng phun nước! Hơn nữa loại chuyện này sao có thể thừa lúc đông người mà làm, cũng không phải biến thái thích tốc váy! Mà cho dù vắng người cũng không được, ta với ngươi không phải bồ bịch!

“Phu nhân chậm chút, trên mặt toàn là nước”. Tần Thiếu Vũ đến gần lau cho hắn, Thẩm Thiên Lăng hoảng hốt nhảy dựng lên. “Bảo Đậu!!!”

“Công tử có việc gì?”. Tiểu tư một đường chạy vào.

“Tiễn khách!”. Thẩm Thiên Lăng cấp tốc lui ra khoảng cách an toàn để tránh bị hắn đụng vào.

Tần Thiếu Vũ lập tức bày ra vẻ mặt bị thương tổn.

Nhưng Thẩm Thiên Lăng hoàn toàn không thấy được, vì hắn đã chạy vào buồng trong!

“Cung chủ…”. Bảo Đậu rất vô tội.

“Không sao, tối ta lại đến”. Tần Thiếu Vũ cười ấm áp, nhưng đáy mắt lại không giấu được tan nát. “Lăng nhi như vậy, ta quả thật lòng đau như cắt”

Kỹ xảo biểu diễn cực kì điêu luyện.

Vì vậy ấn tượng của Bảo Đậu với hắn lập tức tăng vọt, thậm chí còn cố ý tìm cơ hội trước mặt Thẩm Thiên Lăng vòng vo khen ngợi một phen!

“Ngươi thế mà bị hắn mua chuộc?”. Thẩm Thiên Lăng giận. “Khí khái đâu mất hết rồi?”

Bảo Đậu lầm bầm. “Ta muốn tốt cho công tử thôi”

“Muốn tốt cho ta thì nghĩ biện pháp khiến hắn đừng quấn lấy ta nữa”. Thẩm Thiên Lăng xếp bằng ngồi trên giường. “Truy Ảnh cung ở đâu, có cách xa đây không?”

“Ở nơi giao nhau giữa Thục trung và Tây Bắc, không gần không xa”. Bảo Đậu nói. “Cỡi ngựa không ngừng đại khái mười ngày nửa tháng là đến”

Hình như cũng hơi xa… Thẩm Thiên Lăng sờ sờ cằm, giờ còn chưa xác định đứa nhỏ là thật hay giả, nếu là thật thì gọi hắn về cũng không tiện lắm.

“Công tử đang nghĩ gì thế?”. Bảo Đậu hiếu kì hỏi.

“Có cách gì khiến hắn không ở đây không?”. Thẩm Thiên Lăng còn bổ sung. “Nhưng không thể ở quá xa!”

“Không ở đây?”. Bảo Đậu lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn hắn, trên mặt tràn ngập ý “Ngươi lại muốn đuổi Tần cung chủ ra ngoài thật quá đáng”!

“Nói mau!”. Thẩm Thiên Lăng hung hăng bóp cái mặt bánh bao của hắn.

“Thật ra trước kia Tần cung chủ muốn mua một toà nhà”. Khuôn mặt Bảo Đậu bị bóp biến hình.

“Mua toà nhà?”. Thẩm Thiên Lăng lập tức mở cờ trong bụng. “Mua chưa?”

“Không mua”. Bảo Đậu lắc đầu. “Sau khi Đại thiếu gia biết thì nói Thẩm gia lớn như vậy, người một nhà cần gì tách ra ở riêng, nên thôi”

Thẩm Thiên Lăng nhất thời xẹp xuống, Đại ca sao có thể như vậy chứ!

“Bất quá toà nhà Tần cung chủ chọn vẫn còn đó”. Bảo Đậu dè dặt quan sát sắc mặt hắn. “Có người nói chủ nhân toà nhà là một cô nương, rất cảm mến Tần cung chủ, chỉ đồng ý bán cho mình hắn”

Fuck! Thẩm Thiên Lăng trợn mắt, lại còn có chuyện như vậy nữa sao! Nam nhân đào hoa thối nát này quả nhiên không được!

“Cô nương kia đẹp không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Ta cũng không biết, chưa ai thấy qua”. Bảo Đậu nói. “Có điều khẳng định không đẹp bằng công tử, cứ yên tâm đi”

Thẩm Thiên Lăng nghẹn một chút, hắn chỉ muốn đánh giá xác suất “Tần Thiếu Vũ có khả năng bị người khác quyến rũ mà tha cho mình không” mà thôi, ai muốn so nhan sắc với cô nương làm gì!

“Ta có tiền dư hay không?”. Suy nghĩ một hồi, Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.

Công tử nhà giàu thế nào cũng phải có tiền dư chứ, nếu nhiều thì không chừng có thể lấy danh nghĩa Tần Thiếu Vũ mua lại toàn nhà đó, thuận lợi đá hắn đi!

“Chắc là có một chút”. Bảo Đậu nói. “Nhưng không nhiều, tiền tiêu vặt hàng tháng của công tử đều mua đường đậu ăn, không dư được mấy lượng”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy thì bị đả kích lớn, cho dù nhà bị ma ám bán rẻ cũng không thể định giá bằng đường đậu được! “Đại tỷ ta có mười túi đường đậu ngươi có muốn bán nhà cho ta không” những lời này nghe nồng nặc mùi thiểu năng!

“Ngươi nói xem hắn thích ta điểm nào vậy?”. Thẩm Thiên Lăng nâng cằm thở dài, lão tử trong giới giải trí chưa từng phải theo quy tắc ngầm nha!

“Cái này Tần cung chủ từng nói qua rồi”. Bảo Đậu nói. “Hắn bảo công tử dù đẹp nhưng không đậm mùi son phấn, nhìn thật khiến người ta yêu thích”

“Thật ư?”. Thẩm Thiên Lăng trở mình ngồi thẳng.

“Không nhớ chính xác cả câu, nhưng chính là ý đó”. Bảo Đậu nói. “Năm nay cung chủ đến cầu hôn đã chính miệng nói vậy với Đại thiếu gia, không chỉ ta mà rất nhiều người khác đều nghe được”

Vậy cũng dễ… Trong lòng Thẩm Thiên Lăng lập tức nở hoa, cầm tay Bảo Đậu nghiêm túc nói. “Giúp ta đem son phấn tới đây”

“Son phấn?”. Bảo Đậu hoảng sợ. “Công tử muốn mấy thứ đó làm gì?”

Thẩm Thiên Lăng tươi cười sáng lạn. “Ta muốn trang điểm”

Bảo Đậu: …

Bởi vậy buổi tối khi Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong vừa đẩy cửa vào nhà thì đồng loạt bị doạ sợ.

Thẩm Thiên Lăng mặc y phục đỏ thẫm, đang soi gương vẽ chân mày, cực kì chuyên chú!

Bảo Đậu đứng bên cạnh giúp hắn cầm hộp son, vẻ mặt cũng rất >_
“Lăng nhi ngươi đang làm gì vậy?”. Thẩm Thiên Phong giật mình.

“Rảnh rỗi nghịch một chút”. Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới, vẻ mặt cực kỳ quyến rũ.

Làm Ảnh đế, chính là có thể thay đổi nét mặt trong mọi lúc khác nhau!

Thẩm Thiên Phong trong mắt tràn ngập lo lắng, đang êm đẹp trang điểm làm gì? Chẳng lẽ lần này bị té hỏng đầu rồi?

“Các ngươi thấy móng tay ta thế nào?”. Thẩm Thiên Lăng vươn bàn tay phải sơn đỏ ra, ngay cả mình đều muốn hôn mê với khí chất đồng bóng này!

Thẩm Thiên Phong cau mày.

“Đẹp không?”. Thẩm Thiên Lăng ánh mắt câu hồn, lả lướt nhếch mấy ngón tay lên.

Tần Thiếu Vũ gật đầu khen. “Thật đẹp”

Khoé miệng Thẩm Thiên Phong giật một cái, vậy cũng khen được?

Đẹp muội em gái ngươi, ngươi còn có thẩm mỹ hay không! Thẩm Thiên Lăng trong lòng gào thét, không phải nên lộ ra vẻ chán ghét hay sao? Ngươi làm bộ dạng tình thánh này là muốn cho ai xem!

“Phu nhân nhìn sao cũng đẹp”. Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên. “Kể từ hôm nay, vi phu dạy võ công cho ngươi”

Chờ chút, hai chuyện này có quan hệ với nhau sao? Thẩm Thiên Lăng một tiếng cự tuyệt. “Ta không luyện, ta muốn học thêu hoa”

Thẩm Thiên Phong: …

“Sáng luyện võ, chiều thêu hoa”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ đầu hắn. “Quyết định vậy đi”

Quyết định cả nhà ngươi! Thẩm Thiên Lăng khoé mắt phiếm hồng nhào vào lòng Thẩm Thiên Phong. “Đại ca hắn ăn hiếp ta”. Nếu muốn đồng bóng thì triệt để đồng bóng luôn, nũng nũng nịu nịu loại chuyện này căn bản không tính là gì với Ảnh đế biết không!

“Thiếu Vũ cũng vì muốn tốt cho ngươi”. Thẩm Thiên Phong an ủi. “Nếu không muốn hắn dạy thì ta dạy”

“Tại sao?”. Thẩm Thiên Lăng mặt khổ qua.

Thẩm Thiên Phong thở dài. “Vì sau khi ngươi té bị thương đầu thì rất khác với ngày xưa”

Nói thừa, đương nhiên phải khác rồi, ta với cái tên Thẩm Thiên Lăng trước kia không quen a! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt chờ mong đầy giả tạo hỏi. “Chuyện đó có liên quan gì đến luyện võ?”

“Sư phụ Thiếu Vũ có thể chữa trị cho ngươi, nhưng hắn ẩn cư trên đảo nhỏ ở Nam Hải, nên ngươi phải dưỡng thân cho tốt mới có thể chống chọi với hành trình mệt nhọc”. Thẩm Thiên Phong nói. “Sáng mai đại ca dạy ngươi một bộ quyền pháp đơn giản trước, coi như rèn luyện thân thể”

“Nhưng hồi xưa các ngươi rõ ràng nói ta vốn là một cao thủ tuyệt thế”. Thẩm Thiên Lăng tha thiết chờ mong. “Có cách gì giúp ta khôi phục nhanh chóng không?”. Có thể ngồi máy bay ai lại muốn cưỡi lừa, huống chi luyện võ rất mệt biết không!

Bảo Đậu dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn hắn.

“Không được”. Thẩm Thiên Phong mặt không đổi sắc. “Hiện giờ nội lực của ngươi đều bị che trong tâm mạch, nếu cưỡng chế đả thông sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta nhất định phải luyện lại từ quyền pháp cơ bản”. Quả nhiên là Thẩm đại thiếu gia, nói dối chuyên nghiệp hơn người khác rất nhiều, cực kì bình tĩnh!

Trên mặt Thẩm Thiên Lăng hiện đầy bốn chữ bằng máu thật lớn “Ta không muốn luyện!”

“Đừng lo”. Tần Thiếu Vũ sờ đầu hắn. “Sáng luyện võ, chiều nếu rảnh ta sẽ cùng ngươi thêu hoa và hoạ mi”

Thẩm Thiên Lăng đầu kêu ong ong, nắm cổ áo Tần Thiếu Vũ lôi vào buồng trong. “Các ngươi không được đi theo!”

Thẩm đại thiếu và Bảo Đậu đưa mắt nhìn nhau, chuyện này là sao?

“Ngươi cố ý hả?”. Đóng cửa lại, Thẩm Thiên Lăng hạ giọng giận dữ hỏi.

“Muốn ngươi luyện võ rèn luyện thân thể, cái gì mà cố ý hay không cố ý”. Tần Thiếu Vũ cười nhìn hắn.

“Ta... ngươi… ta”. Thẩm Thiên Lăng nghiến răng nghiến lợi nhiều lần, cũng không thể đem những lời “Vậy cái kia trong bụng lão tử làm sao bây giờ” nói ra! Thân là một nam nhân có “dưa chuột”, hắn thật sự không muốn đối mặt với hiện thực này! Nhưng sinh non càng đáng sợ hơn biết không! Thế giới này quá kì quái, chuyện gì cũng có thể xảy ra!

“Phốc”. Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.

“Cười cái rắm!”. Thẩm Thiên Lăng căm tức.

“Yên tâm”. Tần Thiếu Vũ an ủi. “Bộ quyền pháp này chủ yếu lấy nhu thắng cương, chiêu thức cực kì chậm rãi, mang thai mấy tháng đầu luyện cũng không sao”

“Tên khốn nhà ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng nghiến răng nghiến lợi. “Không muốn giúp ta đúng không?”

“Chúng ta đều muốn tốt cho ngươi”. Tần Thiếu Vũ đáy mắt tràn ngập cưng chiều!

Thẩm Thiên Lăng căm hận đẩy hắn ra ngoài, biết ngay là không đáng tin!

Chờ lão tử thành cao thủ tuyệt thế, chuyện đầu tiên phải làm là thiến ngươi!

Ban đêm gió nhẹ mưa bay, hương hoa từng đợt.

“Cung chủ”. Nam tử áo đen lẻn vào tiểu viện.

“Vết thương của Diệp đàn chủ thế nào rồi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Đã tốt hơn bảy tám phần, cung chủ đừng lo”. Nam tử nói. “Có điều gần đây Ma giáo ngày càng kiêu ngạo, cung chủ không có động tác gì sợ sẽ bỏ qua thời cơ”

“Cho ta thêm vài ngày nữa”. Tần Thiếu Vũ dường như suy nghĩ gì đó. “Thẩm Thiên Lăng sau khi mất trí nhớ thật thú vị”

“Thú vị?”. Nam tử khó hiểu.

“Ta đã thuyết phục Thiên Phong dạy võ cho hắn”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng. “Thật hay giả sáng mai sẽ biết”

Hôm sau trời còn chưa sáng, Thẩm Thiên Lăng đã bị đại ca hắn xách ra khỏi chăn.

“Ca!”. Thẩm tiểu thiếu gia hai mắt rưng rưng, mặc quần áo nhìn Thẩm Thiên Phong. “Chưa tỉnh ngủ”

“Chưa tỉnh cũng phải dậy!”. Thẩm Thiên Phong rất nghiêm khắc.

Đừng đột nhiên trở nên hung dữ như vậy! Thẩm Thiên Lăng sầu não rửa mặt, sau đó thay bộ áo đen Bảo Đậu cố ý chuẩn bị, nhìn cũng có chút phong thái cao thủ!

Nhưng chỉ là “nhìn” mà thôi! Làm một mỹ thiếu niên mảnh mai ngay cả đứng lên ngồi xuống đều không nổi, Thẩm Thiên Lăng cảm giác mình chỉ cần thấy cái cọc mai hoa (Cái cọc để luyện võ ~) thôi cũng đủ suy sụp!

Thà rằng thêu hoa còn hơn biết không!

Tần Thiếu Vũ đã chờ hắn ở võ trường, cười tủm tỉm nói. “Phu nhân mặc gì cũng đẹp”

“Câm miệng!”. Thẩm Thiên Lăng căm tức liếc hắn, đồ khốn không để ý đến an nguy của vợ con mình!

“Đầu tiên khởi động cho giãn gân cốt”. Thẩm Thiên Phong nâng một chân của Thẩm Thiên Lăng lên.

“A!”. Thẩm Thiên Lăng kêu rất thê thảm, đừng có mà mới bắt đầu đã giơ chân qua đầu, quả thật đau chết người!

Tần Thiếu Vũ ôm cây cười.

Cười em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng lửa giận đùng đùng căm tức nhìn hắn, cười nữa ta làm động tác “tập thể dục theo radio” hù chết ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.