Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 67: Chương 67: XX XONG KHÔNG CÓ CƠM ĂN!




Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt hắn.

“Hay là ta dùng tay giúp ngươi nhé?”. Thẩm Thiên Lăng vô lực đề nghị.

“Được”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.

Mắt Thẩm tiểu thụ phút chốc sáng lên. “Ngươi – ngươi – ngươi đồng ý ư? Đổi ý là thái giám đó!”

Tần Thiếu Vũ cong khóe miệng. “Ừ, trước hết dùng tay”

Cái gì gọi là trước hết dùng tay chứ! Thẩm Thiên Lăng muốn khóc. “Đừng chơi chữ với ta chứ!”

Quả thật đáng ghét!

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, ôm lấy vòng eo mềm mềm mụp mụp, cúi người cắn lỗ tai hắn. “Muốn ngươi”

Thẩm Thiên Lăng: …

Hai chữ này quả thật khiến người ta mặt đỏ tới mang tai!

“Chúng ta thử một lần nhé?”. Giọng Tần Thiếu Vũ trầm thấp mê người. “Không được thì không làm nữa”

“Ta có thể kêu ngừng lại bất cứ lúc nào sao?”. Trong lòng Thẩm tiểu thụ không yên.

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Được không?”

“… Quả thật không thể dùng tay sao?’. Thẩm Thiên Lăng còn chưa cam lòng, dùng vẻ mặt cực kì MOE nhìn hắn.

Thế nhưng hình như phản hiệu quả.

Bởi vì một giây kế tiếp, Tần cung chủ đã cởi áo.

Rõ ràng không còn đường để trốn, Thẩm Thiên Lăng bi tráng nhắm mắt lại!

Tần Thiếu Vũ buồn cười. “Ta sẽ không ăn ngươi, có gì đâu mà khẩn trương?”

“Nói thì dễ lắm”. Thẩm Thiên Lăng phẫn nộ mở mắt ra. “Không thì ngươi ở phía dưới đi!”

“Không”. Tần Thiếu Vũ một phát cự tuyệt.

“Vậy thì câm miệng!”. Thẩm tiểu thụ cực kì hung dữ!

Đừng ép lão tử cãi nhau với ngươi vào lúc này nha!

Cực kì phiền!

“Ngoan, thả lỏng một chút”. Tần Thiếu Vũ phất tay kéo rèm xuống.

Ánh nến xuyên qua lụa mỏng, tản ra quầng sáng ấm áp trên giường.

“Thả lỏng không được”. Thân thể Thẩm Thiên Lăng cứng thành một cây gậy, cực kì không có tình thú!

Tần Thiếu Vũ nghe vậy rời khỏi người hắn, xoay lưng xuống giường.

WTF! Sao không nói lời nào đã đi rồi, ta còn nhắm mắt chờ mà! Thẩm tiểu thụ phút chốc kinh sợ, chẳng lẽ chê lão tử nên đổi ý?

Ngươi – ngươi – ngươi thật sự không có đạo đức nghề nghiệp!

Sau một lát, Tần Thiếu Vũ trở lại. Nghe tiếng bước chân cách giường ngày càng gần, Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nhắm mắt lại, sau đó cảm thấy trong miệng bị nhét vào một viên nho nhỏ như hạt đậu.

“Cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Thứ có thể khiến ngươi không khẩn trương”. Tần Thiếu Vũ cụng trán với hắn.

Trong lòng Thẩm Thiên Lăng nảy lên dự cảm chẳng lành. “Xuân… dược?”.

Tần Thiếu Vũ cười, nhéo mũi hắn. “Gọi là Hoa Gian Túy”



Túy cả nhà ngươi! Thẩm tiểu thụ nhất thời lệ rơi đầy mặt, đừng tưởng đặt tên dễ nghe là có thể che giấu bản chất tội ác! Ngươi là cái đồ dâm ma sắc dục đầy mình!

“Ngoan, ta sẽ không làm ngươi đau”. Tần Thiếu Vũ đặt hắn nằm lên giường.

Thẩm Thiên Lăng ôm gối, toàn thân muốn nghẹt thở!

Tần Thiếu Vũ vén tóc hắn sang bên, cúi đầu hôn lên gáy hắn một chút!

“Ưm…”. Thẩm Thiên Lăng sợ nhột, rụt cổ một cái.

Tần Thiếu Vũ cười khẽ, một đường hôn dọc xuống lưng hắn, sau đó cắn lên cái mông vểnh.

Thẩm Thiên Lăng vô cùng khẩn trương nuốt nước bọt, kết quả bị sặc thê thảm, trong nháy mắt bắt đầu liều mạng ho khan, quả thật khổ sở không tả nổi!

Tần Thiếu Vũ giật mình. “Sao vậy?”

Thẩm Thiên Lăng đỏ mặt, quả thật sắp ho ra cả phổi.

Tần Thiếu Vũ đỡ hắn dậy, vươn tay vỗ lưng cho hắn. “Uống miếng nước nhé?”

Thẩm Thiên Lăng khoát khoát tay, vất vả lắm mới đỡ.

“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn nhẹ giọng hỏi.

Trong lòng Thẩm Thiên Lăng đầy oán hận. Sự mất mặt của ta đã đạt tới một tầm cao mới!

“Lăng nhi?”. Tần Thiếu Vũ vỗ về khuôn mặt hắn. “Không sao chứ?”. Sao lại ngây ra không nói gì?

Thẩm Thiên Lăng cam chịu, vùi đầu vào vai hắn. “Ngươi có thấy ta ngốc không?”

Tần Thiếu Vũ bật cười, yêu thương vỗ vỗ lưng hắn. “Sao lại thế được”

“Nhưng ta rất khẩn trương”. Thẩm Thiên Lăng ôm chặt hắn. “Hơn nữa Túy gì đó của ngươi, một chút tác dụng cũng không có!”. Dù khiến lão tử hôn mê cũng tốt hơn bây giờ a!

Tần Thiếu Vũ: …

“Ngươi có chắc không phải hàng giả không?”. Thẩm Thiên Lăng cực kì nghiêm túc. Mua hàng giả trong tay gian thương, loại chuyện này vốn không phân biệt là hiện đại hay cổ đại!

Tần Thiếu Vũ sờ sờ lỗ tai hắn. “Ngươi không có cảm giác gì sao?”

Hoàn toàn không! Thẩm Thiên Lăng thành thật lắc đầu!

“Không có khả năng”. Tần Thiếu Vũ cau mày. “Hay phải chờ một lát nữa?’

Thẩm Thiên Lăng >_< nói. “Lẽ nào chúng ta phải ngồi đợi một lát?”

Tần Thiếu Vũ bắt đầu muốn một chưởng đập chết Hợp Hoan Tử.

Dựa theo tình tiết cẩu huyết kinh điển trong phim, nếu trúng xuân dược thì thân thể phải mềm nhũn, ánh mắt quyến rũ, trong đầu chỉ muốn xx mới đúng chứ! Nhưng hiện tại Thẩm tiểu thụ rất tỉnh táo, thậm chí còn muốn nói mấy câu như “Quần lão tử cũng đã cởi ra rồi, thế mà ngươi lại cho ta ăn thứ này”, cực kì ức chế! Vì vậy hắn chân thành đề nghị “Đừng ăn ta nữa… ô!”. Đừng đột nhiên nhào lên vậy chứ!

“Quên thứ thuốc chết tiệt đó đi”. Tần Thiếu Vũ hôn lên môi hắn. “Chúng ta bắt đầu lại lần nữa”

Chuyện này cũng có thể tắt đi phát lại sao? Thẩm Thiên Lăng oán thầm.

Tần Thiếu Vũ vuốt ve mông hắn, sau đó xốc lên hai chân trực tiếp áp tới trước ngực.

“Ta – ta – ta muốn nằm sấp!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị. Lần đầu tiên đừng phóng túng như thế chứ, hình như độ khó hơi cao!

“Không được nói nữa”. Tần Thiếu Vũ hôn lên môi hắn.

Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Dựa vào cái gì, ngươi đã xx ta còn không cho ta nói chuyện… Ở phía dưới cũng phải có nhân quyền chứ!”

Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười, tiện tay giúp hắn tựa vào chăn.

Quả nhiên phải tự tranh thủ quyền lợi! Thẩm Thiên Lăng thở phào một hơi, cố sức thả lỏng một chút.

“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ đặt một chiếc gối dưới bụng hắn.

Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới. Hoa cúc bị nhìn thấy, chuyện này thật khiến người ta nghẹt thở!

Thuốc mỡ màu xanh nhạt có hương hoa nhàn nhạt, Tần Thiếu Vũ lấy một ít ra, dịu dàng nói. “Đừng sợ”

Xúc cảm lạnh lẽo khó chịu, Thẩm Thiên Lăng run lên một chút, ngón tay nắm chặt chăn.

“Đau thì nói cho ta biết”. Tần Thiếu Vũ nhẹ nhàng ấn vào.

Thẩm Thiên Lăng vùi mặt trong gối, suy nghĩ một chút lại lo lắng quay đầu hỏi. “Thuốc này của ngươi là hàng thật đấy chứ?”.

Tần Thiếu Vũ: …

Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng cực kì nghiêm túc, vì chuyện này liên quan đến an toàn của bản thân! Nếu mua của cùng một người thì thuốc mỡ hoàn toàn có khả năng là hàng giả! Nếu sáng mai hoa cúc thê thảm thì ta sẽ ly hôn với ngươi!

Tần Thiếu Vũ đâm vào một ngón tay.

“Ngao ngao!”. Thẩm Thiên Lăng bất ngờ không kịp đề phòng kêu thành tiếng, sao lại không báo trước một tiếng chứ!

“Nói thêm một câu nữa, ta sẽ khiến ngươi ngày mai không xuống giường được”. Tần Thiếu Vũ nói nhỏ vào tai hắn, lại từ từ đâm vào thêm một ngón tay.

Lần này Thẩm Thiên Lăng không tranh luận, vì hơi đau!

“Lăng nhi thật ngoan”. Tần Thiếu Vũ dỗ dành hắn.

Viền mắt Thẩm Thiên Lăng đỏ lên, cái cảm giác hoa cúc sắp tàn này!

Tần Thiếu Vũ hôn lên vai hắn, muốn cố gắng khiến hắn dễ chịu một chút!

“Đau!”. Thẩm Thiên Lăng có chút ủy khuất.

“Nhịn một chút được không?”. Giọng Tần Thiếu Vũ dịu dàng như mật.

Rõ ràng lúc trước nói đau thì không làm nữa! Thẩm tiểu thụ thầm kháng nghị.

Tuy Tần Thiếu Vũ đã cố hết sức săn sóc, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, Thẩm Thiên Lăng đau đến tái mặt, toàn thân đều phát run.

“Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ đè lên người hắn, trong lòng có chút không nỡ.

“Ưm”. Thẩm Thiên Lăng nằm sấp trên giường, nắm lấy bàn tay đang chống bên gối của hắn.

“Được không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“… Ngươi nhẹ một chút”. Giọng Thẩm Thiên Lăng rất nhỏ.

Mười ngón tay của Tần Thiếu Vũ đan vào tay hắn, đáy mắt đầy thương yêu, giống như dùng hết dịu dàng của một đời.

Ánh nến nhẹ lay, tiếng rên rỉ nhỏ vụn, cảnh xuân nhuộm khắp màn che.

Ám vệ tự giác bịt tai trốn ra xa, bởi vì nghe nhiều sẽ bị cung chủ giết người diệt khẩu!

Không biết qua bao lâu, trong màn yên tĩnh trở lại, Thẩm Thiên Lăng cuộn người trong lòng Tần Thiếu Vũ, đỏ ửng trên mặt vẫn chưa tan.

“Ta giúp ngươi tắm rửa nhé?”. Tần Thiếu Vũ khẽ vuốt cái lưng ẩm ướt của hắn.

“Chờ chút”. Giọng Thẩm Thiên Lăng hơi khàn.

Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn, cúi đầu hôn một cái, hận không thể giấu đi không cho người khác nhìn thấy.

“Đừng”. Thẩm Thiên Lăng mềm nhũn, vươn tay đẩy hắn.

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ không chớp mắt mà nhìn hắn.

Thẩm Thiên Lăng quay đầu sang chỗ khác, bên tai hơi hồng.

Ngoài phòng tiếng gió thổi mạnh, hai người im lặng ôm nhau, ai cũng không nỡ nói chuyện trước.

“Giúp ngươi bôi thuốc nha?”. Tần Thiếu Vũ dịu dàng hỏi.

Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập hơi nước.

Tần Thiếu Vũ thở dài. “Còn nhìn nữa ta sẽ nhịn không nổi”

Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, chủ động run run hôn qua.

“Đừng quậy”. Tần Thiếu Vũ vỗ về hắn. “Ngươi là lần đầu tiên, nếu làm nhiều thân thể sẽ không chiu được”

“… Khó chịu”. Thân thể Thẩm Thiên Lăng hơi nóng lên.

Tần Thiếu Vũ sửng sốt.

Hô hấp Thẩm Thiên Lăng dồn dập, như con mèo nhỏ mà cắn bờ vai Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, ôm dưa leo ngốc nhà mình quay về trong chăn.

Dược hiệu của Hoa Gian Túy tới cũng thật trễ a…

Toàn thân Thẩm Thiên Lăng đều biến thành hồng nhạt, hai chân chủ động quấn lên hông Tần Thiếu Vũ.

Cực kì ngoan ngoãn!

Ám vệ ở ngoài phòng tính thời gian, vốn định kêu nhà bếp nấu nước, kết quả nằm trên nóc nhà lắng nghe thì phút chốc y như chạm phải lửa mà văng ra!

Thế mà vẫn còn tiếp tục!

Cung chủ hơi lâu quá rồi!

Chúng ta không hề đố kị đâu nha!

Mưa phùn tầm tã lúc ngừng lúc tiếp tục, thẳng đến rạng sáng mới ngừng hẳn.

Thẩm Thiên Lăng mệt mỏi cả đêm, quấn chăn yên tĩnh ngủ say.

Tần Thiếu Vũ tựa bên giường nhìn hắn, khóe môi bất giác nhếch lên. Nếu có thể, hắn thậm chí hi vọng thời gian có thể dừng lại lúc này.

Chỉ trong nháy mắt, cuộc đời sẽ trôi qua.

Đời này có được hắn, còn cầu gì hơn nữa.

“Cung chủ”. Sáng hôm sau, ám vệ tới gõ cửa.

Thẩm Thiên Lăng đang ngủ nhíu mày, rõ ràng bất mãn vì bị làm ồn.

Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn trấn an, nhảy xuống giường mở cửa. “Chuyện gì?”

Sắc mặt cực kì tối tăm!

Ám vệ khổ sở nói. “Thuộc hạ không muốn quấy rối, thế nhưng Ngâm môn chủ cầu kiến”

“Nói với hắn ta không rảnh”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.

“Phải không?”. Ngâm Vô Sương tựa vào cổng, cười mà như không cười nhìn hắn.

Ám vệ nhanh chóng lách đi.

“Tìm ta làm gì?”. Tần Thiếu Vũ đóng cửa lại.

“Đương nhiên có chuyện”. Ngâm Vô Sương nói. “Mấy ngày nay ta phái người tìm tung tích Lạc Tuyết xung quanh, phát hiện trong thành có không ít người lạ trà trộn vào”

“Lai lịch ra sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Không biết”. Ngâm Vô Sương lắc đầu. “Nhìn qua giống lái buôn, nhưng xuất hiện cũng hơi trùng hợp rồi”

“Vậy làm phiền môn chủ tiếp tục điều tra”. Tần Thiếu Vũ nói. “Còn chuyện gì nữa không?”

Nét mặt Ngâm Vô Sương sắc bén. “Ngươi có ý gì?’

“Nếu không có chuyện gì khác, ta về trước”. Tần Thiếu Vũ quay về. “Xin lỗi không thể tiễn xa được”

“Đầu tiên là Lạc Tuyết, sau đó là Thái Hồ bang, chuyện càng ngày càng lớn, sao ngươi chẳng để ý chút nào vậy?”. Ngâm Vô Sương ở phía sau hắn nói.

Tần Thiếu Vũ cười. “Ta là Truy Ảnh cung chủ, không phải Minh chủ võ lâm”

“Thì sao?”. Ngâm Vô Sương áp sát từng bước. “Lẽ nào ngươi định không đếm xỉa gì đến?”

“Nếu đã có mặt ở đây thì Truy Ảnh cung đương nhiên sẽ không thờ ơ”. Tần Thiếu Vũ xoay người. “Có điều giang hồ rộng lớn, sao ta có thể quản hết mọi chuyện được chứ”

“Ngay cả giúp ta cũng không chịu?”. Ngâm Vô Sương nhìn hắn.

“Cái môn chủ muốn, e rằng không chỉ đơn thuần là muốn Truy Ảnh cung giúp ngươi”. Tần Thiếu Vũ thở dài.

“Vậy thì sao?”. Ngâm Vô Sương cắn răng.

“Đời này ta chỉ muốn được ở bên hắn”. Tần Thiếu Vũ nhìn thẳng Ngâm Vô Sương. “Được cung chủ gửi gắm yêu thương, Tần mỗ cũng đành phụ lòng mà thôi”

Ám vệ trên nóc nhà âm thầm vỗ tay một chút!

Thẩm Thiên Lăng nằm trên giường hít sâu, sau đó điên cuồng ho khan!

Hồ ly tinh thật đáng ghét!

“Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ đẩy cửa bước vào.

Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn hắn, ngươi là cái đồ nay Tần mai Sở! Đào hoa hết đóa này tới đóa khác!

“Nghe được cả rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.

“Sau này không được nói chuyện với hắn nữa”. Thẩm tiểu thụ lật đổ bình dấm chua, hơn nữa còn là bình dấm cũ!

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ hôn lên miệng hắn một cái. “Chúng ta đừng nói về hắn nữa, có đói bụng không?”

Đương nhiên đói! Thẩm Thiên Lăng chống thân muốn ngồi dậy, lại thấy bên hông đau đớn, vì vậy thê thảm nằm xuống trở lại.

“Đau sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Lỗ tai Thẩm Thiên Lăng đỏ lên. Nói thừa!

“Hôm nay chúng ta không rời giường”. Tần Thiếu Vũ rất săn sóc. “Nghỉ ngơi cho tốt”

“Ta muốn ăn bánh chiên cuộn thịt dê”. Bụng Thẩm Thiên Lăng kêu ọt ọt.

“Không được, nhà bếp đã nấu cháo và canh”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chỗ đó bị thương, ngươi không thể ăn bánh chiên”

Thẩm Thiên Lăng: …

Mau câm miệng!

“Có điều ta đã giúp ngươi bôi thuốc”. Tần Thiếu Vũ đỡ hắn chậm rãi ngồi dậy. “Rất nhanh sẽ tốt thôi, tới lúc đó chúng ta sẽ bao hết tửu lâu lớn nhất thành”

Thẩm Thiên Lăng không nói gì nhìn hắn, những lời này nghe thật ngu!

Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên mặt hắn, tâm trạng tốt đến không thể tốt hơn. “Sau khi ăn điểm tâm xong, ta sẽ giúp ngươi xoa bóp thắt lưng”

Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra. “Chẳng lẽ hôm nay ngươi không có gì làm?”

“Có”. Tần Thiếu Vũ lau mặt cho hắn. “Ở bên ngươi”

Thẩm Thiên Lăng nhấn mạnh. “Ta nói chính sự kìa!”

Tần cung chủ làm ra vẻ mặt giật mình. “Chẳng lẽ ở bên phu nhân không tính là chính sự?”

Thẩm Thiên Lăng giận. “Còn diễn nữa thử xem!”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, đặt tay hắn vào tay mình. “Ta muốn ở bên ngươi”

“Thế nhưng vừa rồi nghe Ngâm Vô Sương nói, hình như chuyện tình rất nghiêm trọng”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ngươi không đi sẽ không sao đấy chứ?”

“Ta có chừng mực”. Tần Thiếu Vũ nói. “Huống hồ Truy Ảnh cung vẫn âm thầm điều tra, cũng chưa tới mức buông tay mặc kệ”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Nói chung ngươi có chuyện thì cứ làm, không cần lúc nào cũng ở bên ta”

Nhìn ánh mắt vô cùng nghiêm túc của hắn, trong lòng Tần Thiếu Vũ ấm áp, đặt lên trán hắn một nụ hôn thật khẽ.

“Cung chủ còn chưa dậy sao?”. Ngoài cổng, Triệu Ngũ vừa hỏi vừa vào trong.

“Không thể vào!”. Tập thể ám vệ ngăn cản hắn.

“Vì sao?”. Triệu Ngũ kì quái. “Ta có việc tìm cung chủ”

“Cung chủ và Thẩm công tử đêm qua mệt muốn chết”. Ám vệ dùng ánh mắt “mọi người đều là nam nhân chắc ngươi cũng hiểu” mà nhìn hắn!

Triệu Ngũ: …

“Hồi nãy Ngâm môn chủ tới, kết quả bị mắng đuổi đi”. Ám vệ phóng đại sự thật một chút.

Triệu Ngũ khó xử. “Ta quả thật có chuyện tìm cung chủ”

“Vậy ngươi đi đi”. Ám vệ lách mình nhường đường cho hắn. “Ngày này năm sau, các huynh đệ sẽ đốt giấy tiền vàng bạc cho ngươi”

Triệu Ngũ quyết đoán xoay người ra ngoài. “Được rồi, coi như ta chưa tới”

Vậy mới đúng! Ám vệ rối rít gật đầu.

Chuyện quan trọng hơn nữa cũng không thể sánh bằng Thẩm công tử, chỉ có ngốc mới chạy tới quấy rối!

“Tiểu Ngũ”. Hoa Đường đang đi về hướng này. “Chào buổi sáng”

“Ngươi tìm cung chủ sao?”. Triệu Ngũ hỏi.

Hoa Đường gật đầu.

“Đừng đi”. Triệu Ngũ nói. “Nghe nói đêm qua cung chủ và Thẩm công tử mệt muốn chết”

Hoa Đường: …

“Nếu không có việc quan trọng, nên đợi trễ chút rồi tới”. Triệu Ngũ có lòng tốt nhắc nhở.

“Ngươi đi đâu vậy?”. Hoa Đường hỏi.

“Theo dõi Thái Hồ bang”. Triệu Ngũ nói.

“Ta đi với”. Hoa Đường rất thẳng thắn, dù sao cũng không có chuyện gì làm.

“Ngươi?”. Triệu Ngũ giật mình.

“Thế nào?”. Hoa Đường nhìn hắn. “Không được sao?”

“Đương nhiên không phải”. Triệu Ngũ rất nghiêm túc. “Cầu còn không được”

Ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà mà nhiều chuyện, đồng loạt rướn cổ lên nhìn.

Tiểu Ngũ và Tả hộ pháp chẳng lẽ muốn cùng tìm manh mối?

Đáng tiếc không nghe được gì, thật sốt ruột!

Sau khi Thái Hồ bang xảy ra chuyện, quán trọ đã gần như bị người trong võ lâm vây quanh. Triệu Ngũ dẫn Hoa Đường vòng qua cửa trước, nhảy lên một cây to ngoài hậu viện.

“Theo dõi ai?”. Hoa Đường hỏi.

“Ai cũng theo dõi”. Triệu Ngũ nói. “Ai khả nghi thì theo dõi”

Hoa Đường cau mày. “Không có mục tiêu ư?”

“Đương nhiên”. Triệu Ngũ gật đầu. “Không phải lúc nào cũng có manh mối, rất nhiều lúc muốn tìm ra manh mối thật không dễ dàng”

“Nhưng bây giờ là ban ngày”. Hoa Đường nói. “Cũng có người lòi đuôi ra sao?”

“Nói sai rồi”. Triệu Ngũ nói. “Không ít người nghĩ rằng ban ngày an toàn hơn ban đêm”

Hoa Đường không nói nhiều nữa, cùng hắn nhìn xa xa vào quán trọ.

Mặt trời dần dần lên cao, có điều trên cây cành lá xum xuê nên cũng không nóng, ngược lại còn hơi mát mẻ.

Sau một canh giờ, Hoa Đường duỗi gân cốt, Triệu Ngũ vẫn không nhúc nhích.

“Không khó chịu sao?”. Hoa Đường hỏi hắn.

“Quen rồi”. Triệu Ngũ nhìn nàng. “Mệt thì về đi, một mình ta theo dõi cũng được”

“Ta mua gì đó cho ngươi ăn”. Hoa Đường nói. “Trưa rồi”

Triệu Ngũ cười cười. “Đa tạ”

Hoa Đường nhảy xuống cây, đi tới cửa tiệm đồ kho phía trước.

Triệu Ngũ tựa trên cây, vẫn nhìn theo bóng lưng nàng, nhưng dư quang lại lướt qua một bóng dáng quen thuộc.

Hồng Phi Hoàng mặc một thân áo cũ giản dị, từ cổng sau ra ngoài, nhìn quanh một chút không thấy ai rồi mới vội vã đi vào đường tắt.

Triệu Ngũ yên lặng theo sau hắn.

Buổi trưa càng ngày càng nắng, sau chợ không có tửu lâu nào nên cũng không có nhiều người. Hồng Phi Hoàng đi một chút rồi lại dừng một chút, cực kì cảnh giác, cuối cùng thả chậm cước bộ, lách mình vào một tiểu viện.

Triệu Ngũ nhảy lên nóc nhà, còn nhẹ nhàng hơn mèo.

“Tới rồi à?”. Chúc Thanh Lam đang uống trà dưới tàng cây.

“Ngươi là ai?”. Hồng Phi Hoàng cau mày, rõ ràng trước giờ hai người chưa gặp qua.

Chúc Thanh Lam xắn tay áo lên, lộ ra một hình xăm màu đen trên tay trái.

Triệu Ngũ ngừng thở, lại không ngờ kế bên đột nhiên có thêm một người, vì vậy hơi kinh hãi.

Hoa Đường làm một tư thế “đừng lên tiếng” với hắn.

Thấy là nàng, Triệu Ngũ còn căng thẳng hơn, vì trong viện là Chúc Thanh Lam!

Quả nhiên sau khi thấy rõ hai người phía trước là ai thì chân mày Hoa Đường phút chốc xoắn vào nhau.

“Là các ngươi hạ độc sao?”. Hồng Phi Hoàng nhất thời kích động. “Mau đưa giải dược đây”

“Nếu ta hạ độc thì cần gì tới tìm ngươi”. Chúc Thanh Lam lạnh lùng nói. “Có điều dù không phải ta hạ độc nhưng ta có thể giúp ngươi tìm giải dược”

“Điều kiện là gì?”. Hồng Phi Hoàng hỏi/

Chúc Thanh Lam kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu.

Sau khi nghe xong, Hồng Phi Hoàng hơi do dự.

“Không cần trả lời gấp”. Chúc Thanh Lam nói. “Cho ngươi ba ngày suy nghĩ”

“Cha ta không sao chứ?”. Hồng Phi Hoàng hỏi.

“Lệnh tôn có việc gì hay không còn tùy vào lựa chọn của ngươi”. Chúc Thanh Lam nói. “Có điều Hồng thiếu gia có thể tạm thời yên tâm, trong ba ngày, Hồng lão bang chủ cũng không đến mức bị ảnh hưởng nhiều”

“Được”. Sau khi tự hỏi trong chốc lát, Hồng Phi Hoàng gật đầu. “Ba ngày sau, ta và ngươi gặp nhau ở đây”

Chúc Thanh Lam gật đầu, sau khi nhìn theo hắn rời khỏi tiểu viện thì cũng theo bên kia ra ngoài.

Hoa Đường muốn đi theo nhưng bị Triệu Ngũ níu lại.

“Không theo ư?”. Hoa Đường cau mày.

“Không cần”. Triệu Ngũ nói. “Đó là hướng quay về Thiên Ổ Thủy trại”

“Ngươi đã sớm biết đúng không?”. Hoa Đường nhìn hắn.

Triệu Ngũ mất tự nhiên. “Biết gì?”

“Biết Chúc Thanh Lam không bình thường!”. Hoa Đường giận dữ nói. “Vì sao không nói cho ta?’

Triệu Ngũ nghẹn lời.

Hoa Đường vứt cho hắn túi đồ kho trong tay, nhảy xuống nóc nhà.

“Không phải ta định gạt ngươi”. Triệu Ngũ đuổi theo sau lưng nàng. “Ta không biết gì về Chúc Thanh Lam, chỉ nghe qua vài câu từ miệng cung chủ thôi”

Hoa Đường không quay đầu lại. “Ngươi không cần nói, ta tự tìm cung chủ hỏi”

Triệu Ngũ: …

Trong Thiên Ổ Thủy trại, Tần Thiếu Vũ đang cùng Thẩm Thiên Lăng ăn cơm trưa.

“Không có mùi vị gì!”. Thẩm tiểu thụ kháng nghị. “Nhạt!”

“Nhạt một chút sẽ tốt cho thân thể của ngươi”. Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một muỗng canh gà. “Nghe lời”

“Buổi tối sẽ không ăn thứ này nữa đúng không?’. Thẩm Thiên Lăng cảm giác cực kì khổ sở.

“Buổi tối có thịt vụn”. Tần Thiếu Vũ dỗ dành hắn.

Thịt vụn muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng giận dữ. “Sau này chúng ta một năm mới làm một lần!”

Tay Tần Thiếu Vũ cứng đờ. “Một năm?”

“Không sai!”. Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Bởi vì làm xong không được ăn cơm”

Tần Thiếu Vũ: …

“Còn rất đau”. Thẩm Thiên Lăng tiếp tục chỉ trích.

“Lần sau sẽ không đau”. Tần Thiếu Vũ lừa.

“Sang năm rồi nói!”. Thẩm Thiên Lăng rất kiên quyết.

“Hôm qua ngươi cũng rất thoải mái”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp bụng hắn.

“Ai nói!”. Thẩm Thiên Lăng khẩu thị tâm phi. “Cơ bản là không có!”

“Con heo con nào ôm chặt lấy ta không cho ta đi?”. Tần Thiếu Vũ cười khẽ.

“Câm miệng!”. Thẩm Thiên Lăng thẹn quá thành giận. “Đêm nay ngủ dưới sàn, dám lên giường lão tử sẽ viết đơn ly hôn!”

Cực kì khí phách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.