CHƯƠNG 5
Bốn tháng tiếp theo, thân ảnh của Tuyệt Hồn cơ hồ biến mất khỏi Liễu gia.
Không hề xuất hiện ở phòng thu chi và thư phòng, cũng không còn ôm Liễu Dục Hâm rồi để mặc hắn cắn y, càng không ở lại ăn cơm cùng Liễu gia.
Y vội vàng luyện đao, đi luyện đao với địch nhân.
Ngoại trừ ban đêm dùng nội lực thay Liễu Dục Hâm đả thông kinh mạch giúp hắn có thể ngủ ngon giấc, Tuyệt Hồn rất ít khi bước vào Liễu gia.
Dùng thành Dương Châu làm trung tâm hướng ra bốn phía khuếch trương, chỉ cần trong phạm vi có thể đi tới đi lui trong vòng một ngày đều trở thành chỗ ẩn nấp của Tuyệt Hồn
Vô luận chính phái hay tà phái, hết thảy đều không thoát khỏi bi kịch bị tập kích.
Y muốn phân tranh trên giang hồ rời xa thành Dương Châu, y đang công khai biểu thị bất luận kẻ nào cũng không chuẩn nhúng chàm cái thành trấn phồn hoa náo nhiệt này.
Y, đã phân không rõ mình làm như vậy rốt cuộc là muốn gì .
Y muốn trở nên mạnh mẽ, có thể rời đi Dương Châu, trở lại võ lâm mà chém giết, để cho chính mình cuốn vào tinh phong huyết vũ, một lần nữa đẫm máu giết chóc, chính là, y lại không cất nổi cước bộ.
Lần thứ nhất quyết định, Tuyệt Hồn kỵ mã rời đi, dọc ngoài quan đạo đi theo con đường nhỏ, mất năm ngày để đón đầu và tập kích vài đạo nhân mã, cuối cùng cũng giành được thắng lợi.Y mang theo một thân đầy thương tích với nội tâm lo lắng trở về Liễu gia, một đêm kia, y đứng lặng trước giường Liễu Dục Hâm, nhìn hắn so với trong ấn tượng của bản thân vài ngày trước tựa hồ lại càng thêm gầy gò, y thừa nhận chính mình cảm thấy đau lòng.
Từ đó, y nhất định sẽ trước lúc Liễu Dục Hâm ngủ mà chạy về Liễu gia, lại tiếp tục đốc thúc Liễu thiếu chủ biếng ăn dùng xong bữa sáng rồi uống thuốc bổ, cuối cùng mới rời đi.
Cách làm như vậy quả thật rất ngu ngốc, có trời mới biết y bởi vì nhiều lần muốn về kịp thời gian, liều chết quấn đấu khiến cho thân mình lại thêm nhiều vết thương không đáng có.
Thật không bình thường đi? Y như vậy ……
Y đột nhiên cảm thấy trong suy nghĩ dần lấp đầy thân ảnh của Liễu Dục Hâm, đáy lòng tự giễu, lại hóa thành tiếng thở dài.
Thời gian lại từng ngày từng ngày trôi qua, cơ hồ người trong võ lâm đều hết sức tránh xa thành Dương Châu, vậy y cũng nên chuẩn bị rời khỏi Liễu gia .
Nếu tin tức y đang ở tại Liễu gia bị truyền ra, cái này Liễu gia gần trăm năm mĩ dự (danh dự tốt đẹp) khiến người người yêu thích đều xong rồi.
Giấc mộng bình thản qua ngày thế này cuối cùng cũng không thuộc về y, dù sao đã bảo đảm được an toàn cho Liễu gia , y có thể chuẩn bị trở về với cuộc sống của mình.
Quyết định đi đêm nay, y vẫn như thường ngày trước khi Liễu Dục Hâm ngủ chạy về Liễu gia, dễ dàng phi thân qua tường cao ngoại trạch, múc nước trong giếng bên cạnh biệt viên tẩy trừ máu đen dính vào gò má cùng hai tay, sau đó, y lẳng lặng đẩy cửa phòng Liễu Dục Hâm.
Không có người?! Muộn như vậy còn có thể đi đâu?
Giật mình sững sờ, qua vài giây mới nghĩ đến, Liễu Dục Hâm ngẫu nhiên sẽ chạy đến phòng y.
Trọng tâm vừa chuyển, Tuyệt Hồn quay người trở về gian phòng của mình.
Đẩy cửa ra, y dừng lại cước bộ, ánh mắt lạnh như băng bởi vì thân ảnh nho nhỏ trước mặt mà phóng nhu.
「 tiểu quỷ, chờ ta làm cái gì?」 cũng không có thắp đèn.
Y trước đem Liễu Dục Hâm ôm trở về trên giường, không cho một thân gió đêm giá rét tổn thương hắn, lúc châm đèn mới cẩn thận nhìn Liễu Dục Hâm, khuôn mặt có chút mệt mỏi, hiển nhiên đã đợi y một đêm.
Liễu Dục Hâm cười nhạt một tiếng, sau đó há miệng cắn, liều mạng cắn ra vài cái dấu răng , mới bắt tay vào làm thủ ngữ.
Chờ ngươi.
Dù sao tương xử một thời gian ngắn, Tuyệt Hồn cũng có thể xem hiểu vài thủ thế đơn giản, nhưng phức tạp một chút vẫn cần Liễu Dục Hâm phải viết lên tay y.
「 chờ ta làm cái gì, lại không có việc gì.」 nhiều lắm cũng chỉ là y thừa dịp đêm đi gặp người thôi.
Ngươi gần đây rất lạ . Liễu Dục Hâm thản nhiên nói.
Gần đây, lời nói thật chắc chắn, kỳ thật nếu nói thì phải nói mấy tháng nay y đều kì quái .
Nhưng là hắn chán ghét như vậy, chán ghét Tuyệt Hồn tận lực kéo xa khoảng cách giữa hai người, không muốn ôm hắn, lại càng không có thói quen y không để cho hắn cắn.
「 có ?」
Đương nhiên có a! Ngươi làm sao vậy? Liễu Dục Hâm lo lắng nhìn y, hoảng hốt thấy trong mắt Tuyệt Hồn chỉ có hờ hững.
Y đang trốn hắn? Vì sao?!
Thấy hắn như thế, Tuyệt Hồn cũng không có ý định tiếp tục giấu diếm.
「 ta phải đi.」
Đi? Tại sao?! Liễu Dục Hâm mặt biến sắc.
Ngươi không phải nói có thể ở đây một thời gian sao? Ai chọc ngươi mất hứng ? Hắn khẩn trương giữ chặt lấy tay Tuyệt Hồn.
「 không phải vấn đề này.」 Tuyệt Hồn thở dài, nhẹ nhàng kéo tay hắn ra,「 tóm lại, cám ơn ngươi mấy tháng nay đã chiếu cố .」
Y lui lại mấy bước, né tránh cánh tay vội vàng duỗi ra của Liễu Dục Hâm.
Chờ một chút ── Liễu Dục Hâm sắc mặt tái nhợt, hắn không hiểu tại sao Tuyệt Hồn lại đột nhiên tạo khoảng cách lớn giữa hai người, ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Tiểu quỷ này tựa hồ vĩnh viễn cũng không nghĩ tới y mới là kẻ gây bất lợi cho hắn a, mấy tháng nay cho dù hắn có phát hiện người y đầy vết thương, cũng chỉ là quan tâm lấy dược thoa cho y, cộng thêm thay y rơi vài giọt lệ, nhưng không có hỏi y làm việc gì mà người khi về lại biến thành thế này, để y tự do, cũng cho y quan tâm……
「 tiểu quỷ, ta vừa đi ra ngoài giết người.」 yết hầu như siết chặt vẫn nhàn nhạt mở miệng, Tuyệt Hồn nhìn biểu tình kinh ngạc của Liễu Dục Hâm, buộc bản thân xem nhẹ thương tổn dưới đáy lòng,「 đây là bản tính, ta sẽ giết tất cả những kẻ không vừa mắt, cho dù ta có thể khống chế chính mình không đả thương ngươi, nhưng sớm muộn cũng sẽ khiến người nhà của ngươi cùng người mà ngươi coi trọng bị thương ……」
Tâm khó chịu đến không thể khống chế được, chỉ có máu tươi mới giúp y tỉnh táo, y sẽ vì một chút chuyện nhỏ mà tức giận, vì nghe thấy người khác nói chuyện mà ngại ồn, sau đó lại lần nữa dâng lên xúc động muốn giết người…… Y không biết bản thân khác người thế nào, nhưng ít ra y có thể chắc chắn chính mình không cách nào tiếp nhận cuộc sống như vậy.
Y thậm chí nhiều lần thiếu chút nữa rút đao chém quản sự phòng thu chi, đơn giản là thanh âm báo cáo thu chi của bọn họ khiến y tâm phiền……
Y như vậy, nào có tư cách đàm luyến ái, nói cái gì quan tâm.
Huống chi, y cũng không cách nào tiếp nhận bản thân yếu đi.
Y là dựa vào thực lực mới có ngày hôm nay, nếu biến yếu, vậy thì cái gì cũng không có.
Rời khỏi nơi này, khôi phục cuộc sống trong quá khứ, là con đường giải quyết duy nhất mà y nghĩ ra, cũng là biện pháp duy nhất không làm thương tổn lẫn nhau .
Liễu Dục Hâm kinh ngạc nhìn Tuyệt Hồn, nửa ngày cũng không cách nào kịp phản ứng.
Y nói y giết người…… Y nói y sớm muộn cũng làm bị thương người quan trọng của hắn…… Lão thiên a……
Thấy trong mắt Liễu Dục Hâm giật mình cùng bi thương, Tuyệt Hồn cười tự giễu, từ trong ngăn tủ lấy ra bọc hành lý đã sớm chuẩn bị tốt, mở cửa bước đi.
Liễu Dục Hâm thấy y đi, thật vất vả mới khôi phục lại tinh thần, vội vã đuổi theo.
Nhưng hắn cho dù dùng hết toàn lực đuổi theo, cũng là theo không kịp khinh công cao siêu của Tuyệt Hồn, hắn nóng lòng nghĩ muốn lưu lại Tuyệt Hồn, vậy mà chỉ có thể phát ra những âm thanh đơn điệu rất nhỏ .
Thân ảnh Tuyệt Hồn biến mất khỏi tầm mắt, nước mắt không chịu thua kém bắt đầu dâng lên ── cùng dĩ vãng giả khóc bất đồng, hắn khóc thật thương tâm.
Lại một cái bất cẩn, trượt chân ngã trên đường đá , hoảng loạn cử động lại làm bản thân càng thêm chật vật, tay chân cọ sát với sỏi đá tạo ra không ít vết thương, thế nhưng hắn chỉ nghẹn ngào rơi lệ.
Mà bởi vì nhĩ lực quá tốt, nghe được thanh âm hắn té ngã, lại lo lắng mà quay đầu, Tuyệt Hồn chứng kiến chính là cái cảnh tượng này.
Trong trí nhớ, tiểu quỷ luôn luôn mỉm cười, không cố kị một thân đen bẩn quỳ rạp trên mặt đất khóc đến thực khổ sở.
Trời lạnh sương đêm, thế nhưng hắn lại bất chấp ở đó mà khóc, những giọt nước mắt thấm ướt mấy viên đá nhỏ, hoàn toàn không giống bộ dáng thường ngày.
Lòng bàn tay chảy máu, gò má cũng bị cắt bởi các hòn đá nhỏ, làn da trắng nõn bị vấy bẩn, quần áo sạch sẽ thế nhưng rối loạn đến chật vật……
Vốn chỉ muốn xác định hắn không có việc gì , hiện tại hai chân lại như mọc rễ trên mái nhà, chỉ cần một bước nữa thì cái gì cũng không liên quan, nhưng mà vẫn không đi nổi.
Giằng co một hồi, bị bộ dáng Liễu Dục Hâm khóc làm cho tâm phù khí táo (tính khí bộp chộp nóng nảy.), Tuyệt Hồn không biết làm sao lòng vòng không muốn đi, ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, vươn tay đem người ôm trở lại trong ngực.
「 đừng khóc.」 thanh âm khàn khàn của y Liễu Dục Hâm nghe không được, nhưng vẫn cảm nhận thấy hơi thở dài ấm áp bên tai, khiến Liễu Dục Hâm càng rơi nhiều lệ châu.
Tâm, có chút đau, bất đắc dĩ thở dài, y một tay ôm lấy Liễu Dục Hâm, đem khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn vùi sâu vào hõm vai, đem nước mắt nghẹn ngào chôn ở cổ y.
Y đã trở lại a…… Liễu Dục Hâm liều mạng giữ chặt lấy Tuyệt Hồn, nghẹn ngào, nhẹ nhàng cọ cọ người y.
*
Tuyệt Hồn bước đi vững chắc, chậm rãi đem Liễu Dục Hâm ôm trở về phòng mình.
Nhìn hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo y, rất nhiều nghi hoặc được giải khai.
Liễu Dục Hâm không phải thương nhân liệu sự như thần, cũng không phải tiểu hồ ly gian trá giảo hoạt, hắn chỉ là dùng tiếu dung để che dấu đau lòng, tính toán giả bộ vô tội với người khác, toàn bộ đều là cách thức tự vệ của hắn.
Y đem tiểu quỷ nghĩ đến quá kiên cường, cũng đem chính mình nghĩ đến quá tuyệt tình, mà phần tình cảm này, cũng không phải một câu đa tạ đã chiếu cố của y là có thể giải quyết.
Dùng chân đẩy cửa phòng, y đi vào nội sảnh, đem Liễu Dục Hâm phóng tới trên giường.
「 tiểu quỷ, đừng khóc .」
Y muốn đứng thẳng người nhưng cổ lại bị níu chặt, nếu như y nghĩ đứng thẳng thân thể thì cũng đừng trông mong vào Liễu Dục Hâm có thể chịu ngồi ở trên giường.
Thở dài, y lần nữa đem người ôm trở lại, chính mình ngồi xuống, sau đó đặt Liễu Dục Hâm ngồi ở trên đùi.
Y đến tột cùng đã nhượng bộ tiểu quỷ này bao nhiêu lần rồi?!
Bên tai truyền đến tiếng khóc nức nở không ngừng, khóc đến nghẹn ngào, Tuyệt Hồn vẫn không nhúc nhích để cho hắn khóc, không có chửi bới cũng không an ủi, y cứ như vậy yên tĩnh ngồi tại chỗ, sau đó lấy thuốc trị thương cùng túi nước thay Liễu Dục Hâm tẩy trừ xử lý miệng vết thương vừa rồi té ngã .
Trong phòng chỉ có thể dùng nước trong túi…… Này đến tột cùng là tình trạng gì?! Y tự hỏi nhưng cũng không cách nào trả lời.
Lấy vải trắng quấn quanh bàn tay nhỏ bé, từng vòng lại từng vòng bao bọc tay hắn.
Ánh đèn bị gió đêm dập tắt, trong bóng đêm chỉ còn lại tiếng khóc nhỏ vụn.
Cuối cùng, khi y phục Tuyệt Hồn đã ướt hơn phân nửa, Liễu Dục Hâm mới sụt sịt cái mũi, trẻ con ở trên người y tìm một chỗ quần áo còn chưa bị làm ướt đem nước mắt lau khô.
Tiểu quỷ này được một tấc lại muốn tiến một thước! Tuyệt Hồn kinh ngạc nở nụ cười.
Đại khái trong thiên hạ này kẻ dám lấy quần áo y lau nước mắt nước mũi cũng chỉ có tiểu quỷ này ……
「 tiểu quỷ, khóc đủ rồi thì để cho ta thay y phục!」 y chán ghét cảm giác quần áo ẩm ướt dính vào người.
Mở nắm tay của Liễu Dục Hâm, y đi đến tủ lấy ra bộ quần áo sạch sẽ, sau đó cởi bỏ áo ngoài, đem ám khí kịch độc trong túi toàn bộ lấy ra, mới lại cởi tiếp áo đơn.
Nhĩ lực linh mẫn biết rõ Liễu Dục Hâm trong bóng đêm đang tới gần, y vẫn bất động thanh sắc tùy hắn.
Nhưng chuyện kế tiếp lại vượt ngoài dự liệu của y rất nhiều.
Liễu Dục Hâm từ sau lưng ôm lấy y, gò má còn mang theo nước mắt dán lên sống lưng y, nhẹ nhàng cọ sát.
Thở hốc vì kinh ngạc, máu rõ ràng đang bắt đầu dồn xuống nửa thân dưới.
Tuyệt Hồn nắm chặt tay thành quyền, y biết rõ Liễu Dục Hâm chỉ muốn làm nũng, càng nói không chừng là bởi vì sợ y rời đi cho nên…… Y không thể động đến hắn…… Nếu động, từ nay về sau muốn buông tay càng khó ……
Cắn chặt khớp hàm, y cố khắc chế dục vọng của mình.
Chính là Liễu Dục Hâm không hiểu ẩn nhẫn của y, hắn chỉ cảm thấy Tuyệt Hồn toàn thân cứng ngắc, cũng không chịu quay đầu nhìn mình, cho nên tức giận há miệng cắn nơi dĩ vãng chưa bao giờ cắn qua ── thắt lưng hữu lực ẩn giấu dưới lớp quần áo.
Con cừu nhỏ chạy đến trước mặt sư tử nói, ăn ta đi.
Sư tử nói, ta không ăn.
Con cừu nhỏ chủ động chạy đến bên người sư tử, ở bên miệng nó ma thặng…… Không ăn ?!
Không ăn mới là lạ!
Hoàn toàn không có nghĩ tới bản thân đang nhóm lửa tự thiêu, Liễu Dục Hâm chỉ cảm thấy một hồi thiên toàn địa chuyển, đến lúc hắn ý thức được trước đó mình đã làm việc không nên làm, hắn đã bị Tuyệt Hồn ném trở lại trên giường .
Chậm…… Thủ thế còn chưa xong, những nụ hôn liên tiếp đã đoạt đi thần trí của hắn, cho dù có một chút giãy dụa thì đối Tuyệt Hồn mà nói so với con mèo nhỏ còn không bằng.
Nụ hôn của Tuyệt Hồn giống hệt như con người của y, khí phách, xâm lược lại mang theo một chút thô lỗ, Liễu Dục Hâm giãy dụa đến cuối cùng bởi vì thiếu dưỡng mà choáng váng phải ngồi dựa vào ngực y.
「 tiểu đông tây, ngươi thắng .」 Tuyệt Hồn liếm nhẹ đôi môi bị mình cắn có chút sưng đỏ, trong mắt ngoại trừ dục hỏa lần đầu tiên còn chứa cả sủng nịnh ôn hoà.
Cái gì? Liễu Dục Hâm chớp chớp đôi mắt bị sương mù bao phủ, lại vì âm thanh quần áo bị xé rách mà tỉnh táo.
Y…… kéo quần áo của hắn làm gì a?
Sẽ không phải…… Sự tình phát triển theo đúng hướng hắn nhưng tiến độ còn muốn vượt qua tưởng tượng của hắn a?
Nhớ tới cảm giác đau nhức lần đầu tiên cơ hồ khiến hắn hôn mê nhiều lần, Liễu Dục Hâm sợ hãi kháng cự, nhưng hai tay muốn đẩy ra vừa chạm vào bả vai xích loã của Tuyệt Hồn, liền nhớ lại vừa rồi chia lìa thiếu chút nữa thành sự thật.
Hắn…… muốn Tuyệt Hồn lưu lại, bất luận phải trả giá thật lớn.
Tuyệt Hồn trầm mặc nhìn hắn, nhìn trong mắt hắn bối rối hoảng sợ dần dần biến mất, thay vào đó là suy tư cùng chần chờ.
「 tiểu quỷ, ngươi có thể đẩy ta ra……」 thừa dịp y còn có thể khống chế dục vọng của chính mình, đẩy y ra, làm cho hắn nhận rõ khoảng cách giữa hai người……
Liễu Dục Hâm lẳng lặng đọc thần ngữ trên môi Tuyệt Hồn, sau đó nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nắm lấy tay phải Tuyệt Hồn, dùng sức cắn một cái.
Hắn dùng lực thật mạnh, bạch nha chỉnh tề đâm vào da thịt trên mu bàn tay, đau nhức khiến Tuyệt Hồn khẽ nhíu mày, trợn mắt nhìn máu tươi chảy xuống cùng với đôi mắt to tròn đầy căm tức của Liễu Dục Hâm .
Được rồi, y hiện tại biết rõ tiểu quỷ rất sinh khí, chính là…… sinh khí cái gì?
「 Tiểu quỷ, buông tay…… Không đúng, nhả ra!」 nếu còn có lần nữa y rất không cam đoan bản thân vì nhịn không được mà dùng nội lực phản chấn.
Yết hầu phát ra thanh âm nức nở nghẹn ngào không rõ, Liễu Dục Hâm nhẹ nhàng bắt lấy tay Tuyệt Hồn đặt vào ngực mình.
Da thịt đụng chạm nóng bỏng khiến hai người đồng thời run rẩy, chỉ có điều Tuyệt Hồn là hưng phấn, mà Liễu Dục Hâm là khẩn trương.
Lão thiên gia phù hộ, ngàn vạn không cần phải đau đớn như lần trước, bằng không hắn sẽ khóc chết…… Liễu Dục Hâm miên man suy nghĩ.
Không cần nghĩ cũng biết lần trước mình đã để lại cho hắn ấn tượng cực xấu, Tuyệt Hồn lần nữa xác định Liễu Dục Hâm không muốn đẩy y xuống giường mới giảm bớt lực đạo, cẩn cẩn dực dực dùng mười ngón tay nhẹ nhàng thăm dò trên làn da mịn nhẵn như tơ của hắn.
Y tận lực phóng nhu lực đạo, rất sợ mình sẽ để lại ứ thanh trên thân thể kiều nộn của Liễu Dục Hâm.
Bàn tay ấm áp không phải của mình chạy loạn trên thân thể, nhu hòa an ủi mang theo từng trận tê dại ngứa ngáy.
「 a……」 yết hầu phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, hắn đầu tiên có chút bối rối, sau đó lòng hiếu kỳ dần tăng lên, bàn tay nhỏ bé bò lên ***g ngực Tuyệt Hồn, đầu ngón tay chăm chú lần theo từng vết sẹo.
「 tiểu quỷ……」 Tuyệt Hồn cắn răng.
Tiểu tử này không muốn cho y sống khá giả ?! Uổng phí y lại nỗ lực như vậy nghĩ muốn nịnh nọt hắn……
Cúi đầu, nhấm nháp hương vị tinh tế của hắn, khí tức phảng phất hương dược thảo càng làm Tuyệt Hồn hưng phấn. Thử khẽ cắn phi anh trước ngực Liễu Dục Hâm, tay phải cầm lấy thứ yếu ớt giữa hai chân, năm ngón tay hữu lực chậm rãi theo đó xoa nắn.
「 a a……」 Liễu Dục Hâm bối rối muốn khép hai chân, mắt cá chân mảnh khảnh ngược lại bị Tuyệt Hồn nắm lấy tách ra càng thêm mở rộng,「 ngô……」
E lệ đỏ mặt, hắn biết rõ dựa vào khả năng nhìn trong màn đêm của Tuyệt Hồn, thân thể của mình chắc chắn là bị xem đến nhất thanh nhị sở.
Nụ hôn khi nhẹ khi nặng rơi xuống trước ngực, nhũ thủ non mềm gắng gượng, ***g ngực đơn bạc theo từng trận thở dốc của Liễu Dục Hâm mà phập phồng.
Thanh âm tiểu quỷ này nghe tốt như vậy, trước kia bởi vì hắn luôn im lặng nên không có phát hiện … Tuyệt Hồn có chút tiếc hận Liễu Dục Hâm không nói được, bởi vì y đột nhiên muốn nghe hắn dùng thanh âm này gọi mình…
Thân thể Liễu Dục Hâm căng thẳng, toàn thân bởi vì không có cách nào khống chế khoái cảm lạ lẫm mà run rẩy, thứ đứng thẳng phía trước (tiền đoan đỉnh lập) chảy ra ái dịch, theo khuấy động của Tuyệt Hồn mà phát ra âm thanh *** mỹ, thậm chí chảy tới cúc hoa đóng chặt giữa đùi.
「 a, ô……」 khó nhịn vặn vẹo thân mình, hắn ôm lấy Tuyệt Hồn, thử đem khó chịu của chính mình truyền cho y biết.
Nóng quá…… Nóng đến khiến hắn môi khô lưỡi khô, không tự chủ được há mồm phát ra tiếng rên rỉ, hắn không biết mình đến tột cùng phát ra bao nhiêu âm lượng, chỉ biết khoái cảm không thể khống chế được làm hắn hít thở không thông.
Tuyệt Hồn hôn lên môi hắn trấn an, cũng không vội vã để hắn đạt đến cao trào, ngược lại xoa nhẹ song đồi trong chặt chẽ, nương theo dịch trơn không ngừng chảy xuống, đem một ngón tay chậm rãi hướng vào trong cơ thể hắn thăm dò, theo nội bích chật căng co rút lại mà xâm nhập.
「 a a…… A……」 đau quá! Liễu Dục Hâm bị đau nhíu mày, bản năng kẹp chặt dị vật trong cơ thể.
Tuyệt Hồn cũng không dám dùng sức, chỉ sợ sẽ khiến hắn bị thương.
Vì phân tán sự chú ý của hắn, Tuyệt Hồn xoa nắn phân thân hắn nhanh hơn, khoái cảm đột ngột gia tăng khiến cho Liễu Dục Hâm hoảng thần, hô hấp dồn dập lại không phát ra âm thanh.
Ngón tay dừng lại trong cơ thể hắn lúc này dần trượt, tiến vào sâu bên trong, tìm được một điểm nhô lên, lập tức ấn nhu.
「 a a…… Ân…… A……」 chịu không được cong lưng rên rỉ, Liễu Dục Hâm không tự chủ được hai tay dùng sức ở trên lưng Tuyệt Hồn lưu lại vài đạo vết máu.
Trước sau đồng thời trào lên khoái cảm, hắn không chịu nổi lắc đầu, nước mắt trào lên hốc mắt.
Không cần phải…… Thật là khổ sở……
「 cáp a…… A a a……」
Bụng một hồi co rút, nhiệt dịch dính ướt tay Tuyệt Hồn, lại theo tay y chảy về phía tiểu cúc hoa đang run rẩy ngậm lấy nó.
Nhìn chằm chằm vào Liễu Dục Hâm biểu tình rõ ràng đang sợ đến ngây người, Tuyệt Hồn thừa dịp lúc hắn thở dốc không cách nào tự hỏi, hai ngón tay ở trong cơ thể hắn bắt đầu ra vào, dùng dịch thể trên tay bôi trơn dũng đạo chật căng.
「 a……」 cặp môi đỏ mọng khẽ mở lại phát ra rên rỉ, đau đớn cùng khoái cảm giao hòa làm cho Liễu Dục Hâm khó chịu mà bất lực thở dốc, chỉ có thể dùng ánh mắt to tràn đầy hơi nước nhìn Tuyệt Hồn.
Tiểu quỷ này lại bắt đầu ỷ vào y…… Tuyệt Hồn nhẹ nhàng hôn hắn, thử động song chỉ, thấy gương mặt Liễu Dục Hâm lộ vẻ đau đớn, y đành buông tha, chỉ có thể dùng ngón tay kẹp lấy điểm mẫn cảm nhô lên, đồng thời dùng miệng phong bế tiếng kinh hô của Liễu Dục Hâm .
Khoái cảm nổ mạnh như đang chạy loạn trong người, phân thân giữa hai chân lại bắt đầu đứng thẳng, Liễu Dục Hâm lắc eo muốn thoát khỏi ngón tay của Tuyệt Hồn, cuối cùng lại biến thành dục cự còn nghênh mà đáp lại.
Đầu lưỡi phấn nộn bị Tuyệt Hồn mút lấy, hắn chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, chìm trong nhiệt lãng khiến hắn ngay cả khi Tuyệt Hồn gia tăng thêm ngón tay cũng không biết, chỉ có thể bị khoái cảm xâm chiếm đến không cách nào tự hỏi.
Đến khi Liễu Dục Hâm sắp đạt tới cao trào thì Tuyệt Hồn lại nắm lấy phần gốc, khiến hắn không cách nào đạt đến cao trào.
「 ngô ô……」 Liễu Dục Hâm vô lực nhìn y, không tiếng động mà cầu khẩn.
「 chờ một chút.」 Tuyệt Hồn rút ngón tay, áp bách trong cơ thể chợt biến mất tạo cảm giác hư không trong nháy mắt làm cho Liễu Dục Hâm theo bản năng thẳng lưng nghênh tiếp, nhưng xỏ xuyên qua hắn không phải tay của y, mà là vật nóng rực cực đại ──
「 a a……」 âm thanh đau nhức thoát ra giữa đôi môi lại hóa thành tiếng rên rỉ, kịch liệt đau nhức khiến nước mắt chảy không ngừng, nhưng eo muốn giãy dụa lại bị chế trụ, hắn chỉ có thể từ bỏ chống cự mà thừa nhận xâm phạm.
Bên trong thông đạo nhỏ hẹp co rút lại đẩy ra dị vật, nhưng cuối cùng không thắng được lực lượng xâm lấn, đau nhức đến ra một thân mồ hôi lạnh, cơ thể hắn hoàn toàn được lấp đầy bởi thứ đang dâng trào của Tuyệt Hồn.
Rất đau, đau nhức đến mức hắn sắp hôn mê, chính là bị nắm ở phía dưới, phân thân không cách nào đạt cao trào vẫn đứng thẳng, lại thêm khuấy động của Tuyệt Hồn khiến trong cơ thể lại bắt đầu nổi lên khoái cảm, điều duy nhất được an ủi chính là Tuyệt Hồn cũng không có thô bạo cướp đoạt, chỉ dừng lại trong cơ thể, chờ đợi đau đớn của hắn chậm rãi biến mất.
「 ô ân……」 dần dần quen với cảm giác bị mở rộng, khoái cảm phía trước dần dần hiện rõ, trong tiếng rên rỉ bắt đầu mang theo dục vọng, thân thể cứng ngắc cũng nhẹ nhàng lắc lư vặn vẹo.
Y dám đánh cuộc tiểu quỷ này nhất định không biết nét mặt của mình có bao nhiêu mê người! Tuyệt Hồn thở hổn hển nhìn chằm chằm vào gò má đỏ bừng của Liễu Dục Hâm, hai mắt bị sương mù che lấp cùng đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, thanh thuần lại dẫn theo dục vọng khó nhịn, hoàn mỹ trêu chọc dục vọng của y……
Mồ hôi chảy xuống lưng, y vẫn không dám động, bởi vì y ngửi được một tia huyết tinh, cho nên tiểu quỷ trong ngực nhất định là bị thương……
Tuyệt Hồn đã quên mất một điểm, chính là từ trước tới giờ đều do tiểu quỷ Liễu Dục Hâm phá vỡ dụng tâm lương khổ của y.
「 a ân……」 Liễu Dục Hâm không có chú ý tới nhẫn nại của y, chỉ cảm thấy vật cực đại ngập tràn trong cơ thể dừng lại không chịu nhúc nhích, làm hắn rất khó chịu, cho nên hắn tự di động phần eo, muốn xem có thể thoải mái một chút hay không.
「 tiểu quỷ!」 Tuyệt Hồn có chút cam chịu cắn răng chửi bới.
Hắn đã chủ động mời, ngày mai đau nhức đến không rời được giường cũng đừng có trách y!
Chế trụ eo nhỏ, Tuyệt Hồn bắt đầu nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu kéo ra đưa vào.
「 a a……」 y đột nhiên chuyển động mang theo thống khổ cùng khoái cảm, Liễu Dục Hâm thở dốc, chỉ có thể ôm chặt lấy y.
Mỗi một lần xâm nhập trong cơ thể cũng khiến cho hắn toàn thân run rẩy, không biết Tuyệt Hồn là cố ý hay là vô tâm, ba lượt kéo ra đưa vào tận cùng sẽ có ít nhất một lần đụng vào điểm mẫn cảm trong cơ thể hắn, quá nhiều khoái cảm ngược lại trở thành một loại tra tấn ngọt ngào.
Thở gấp rên rỉ đến cuối cùng hóa thành nghẹn ngào nức nở, cánh tay vô lực đặt ở trên vai Tuyệt Hồn, hai chân bị kéo căng, xâm nhập thật sâu khiến hắn có loại cảm giác cả cơ thể đều bị xỏ xuyên qua.
Lắc đầu cầu xin tha thứ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phân không rõ là mồ hôi hay nước mắt, thấm ướt một mảng lớn giường.
Lực mạnh đánh úp đến làm hắn chỉ có thể hừ ngâm liên tục, khó chịu không được phóng thích, hắn dùng sức trả thù, cắn lên bả vai Tuyệt Hồn, thẳng đến trong miệng nếm được mùi máu tươi cũng không buông.
Bàn tay Tuyệt Hồn xoa bóp phần gáy cứng ngắc của hắn, theo xương sống trượt đến vĩ chuy, nhẹ ấn lên phần xương cùng, sau đó duỗi nhập vào khe ẩn mật giữa song đồi tuyết trắng, tại nơi hai người kết hợp bồi hồi.
Cảm giác tê dại ngứa ngáy làm cho Liễu Dục Hâm rốt cuộc cũng không thể cắn chặt khớp hàm, khuất phục xụi lơ xuống, tùy ý y xâm lược công chiếm mỗi tấc da thịt của chính mình.
Rốt cục, sau một hồi kích tình, hai người đình chỉ động tác, hô hấp dồn dập dần bình ổn.
Tuyệt Hồn khôi phục lý trí, nhẹ nhàng rời khỏi, xoay người để cho Liễu Dục Hâm nằm trên người y.
Liễu Dục Hâm chuyển động, hai mắt nhắm chặt không có mở ra, sau khi Tuyệt Hồn dừng lại hắn đã quá mệt mỏi mà mê man.
Dù vậy, hắn vẫn nhớ rõ phải nắm chặt lấy tay Tuyệt Hồn, sợ y lại không nói một tiếng mà ly khai.
「…… Thật sự là……」 không thể nói gì a…… Tuyệt Hồn cười khổ.
Sự tình phát triển thành cái dạng gì? Nói phải đi, đi đến trên giường cùng với tiểu quỷ này ……
Thôi, có lẽ vì hắn…… Y có thể thử sống nửa cuộc đời sau trái với bản tính cuồng tà vốn có.
Đương nhiên, chỉ là thử……
Vì để cho Liễu Dục Hâm không cần phải lộ ra biểu tình khổ sở, y nguyện ý thử tìm ra một điểm thăng bằng trong cuộc sống chỉ có giết chóc.