Giang Hồ Chiến Tình Lục La Sát

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 18

Tựu vừa lúc y đang nói chuyện, Phong Diệc Kỳ cũng trở về đến bên cạnh Liễu Dục Dương.

“Sư phụ, ngươi không sao chứ?”

“Không có việc gì, đừng lo lắng.” Y vỗ vỗ đồ nhi,“Mua được ?”

“Ân…… Người này là…… Trương Khắc Chi một trong ba đầu mục của Tần bang?!” Phong Diệc Kỳ hiếu kỳ trừng mắt nhìn người bị dẫn dưới chân, sau đó ngẩng đầu nhìn lên chủ nhân của cái chân, hai mắt mở to,“Trác, Trác Lạc Vũ?!”

Trác Lạc Vũ, trang chủ Sa Trác sơn trang, người thừa kế chính thống của Trác gia, một trong ngũ đại thế gia, năm năm trước rời nhà nhập giang hồ, tự lập Sa Trác sơn trang…… Danh hào rất hảo như sấm bên tai, thật sự là một…… Nghiệt duyên a!

“Trác Lạc Vũ?” Phong Diệc Kỳ khiêu mi.

“Các hạ nhận thức ta?” Trác Lạc Vũ cũng khó hiểu.

“Có từng gặp qua một lần, bất quá chỉ là kinh hồng thoáng nhìn,(Kinh hồng nhất miết” gần giống như “nhìn thoáng qua” nhưng sắc thái tình cảm càng mãnh liệt hơn) ngươi không nhớ rõ cũng đúng, bởi vì khi đó quá nhiều người, ngươi không nhất định sẽ thấy ta.” Phong Diệc Kỳ không chút suy nghĩ dùng lý do bình thường gạt đi.

Nghe hắn nói như vậy, Liễu Dục Dương lập tức hiểu ý.

Tám phần là La Sát lúc trước từng gặp qua a, như vậy chỉ ra sẽ không tốt.

“Phải không? Hai vị xưng hô như thế nào?” Trác Lạc Vũ nở nụ cười, tiếu dung mang theo má lúm đồng tiền làm hắn trở nên có chút tính trẻ con.

“Tại hạ Liễu Dục Dương, đây là đồ nhi của ta Phong Diệc Kỳ.”

“Kính đã lâu.”

Mắt thấy hai người trong ba năm này đánh giết được khiến cho tà đạo quân lính tan rã liền bắt đầu đa lễ, Phong Diệc Kỳ đem chú ý phóng tới kẻ vẫn bị áp trên mặt đất

Để ý tới cử động của hắn, Trác Lạc Vũ cười hỏi:“Ngươi vừa mới nói, tiểu tử này là người của Tần bang?”

“Đúng vậy!” Nói thật, hắn rất không muốn nói chuyện cùng Trác Lạc Vũ, cừu nhân của Huyết Phách…… Nếu không phải có sư phụ ở đây, hắn thật sự là tính toán lén lút chấm dứt hắn.

“Kỳ nhi, muốn dùng hắn?” Liễu Dục Dương nhìn chằm chằm vào “Con tin”, bắt đầu tự hỏi kế hoạch.

“Nháo lớn như vậy? Dùng không được.” Phong Diệc Kỳ lắc đầu,“Tần bang rất giảo hoạt cẩn thận, bọn họ sẽ không để hắn tham gia giao dịch lần này.”

“Hai vị tựa hồ…… Đang điều tra Tần bang?” Trác Lạc Vũ bắt được trọng điểm.

“Đúng vậy, Bạch Ngạn Hải phái Hoa Sơn đã nhờ tại hạ tiện đường giải quyết chuyện này.” Liễu Dục Dương đơn giản nói rõ.

Như vậy a……

“Cần ta hỗ trợ không?”

“Không cần, không quan hệ.” Phong Diệc Kỳ lên tiếng lắc đầu,“Chuyện của ngươi còn bề bộn không xong đi?”

Hắn là một câu mang hai ý.

“Ân? Đúng là có chút vội, nhưng mà vẫn có thể hỗ trợ.” Trác Lạc Vũ khiêu mi, ý thức thấy bản thân không được hoan nghênh.

“Không, ngươi bề bộn nhiều việc, bởi vì ngươi còn có khoản nợ chưa trả.” Mà Huyết Phách nhất định đã bắt đầu hành động đòi nợ rồi.

Tiểu tử này ám chỉ cái gì? Trác Lạc Vũ ánh mắt tối sầm lại, nhưng không bao lâu tựu khôi phục.

“Đã như vậy, trước mắt coi như xong, nếu như cần hỗ trợ thì đến khách *** Phi Long ở góc đường tìm ta, rất hân hạnh được biết các ngươi.”

“Ở đâu.” Nhìn hắn rời đi, Liễu Dục Dương véo nhẹ gò má Phong Diệc Kỳ “Vì sao nói như vậy?”

“Bởi vì hắn mới là hung thủ thật sự.” Cả võ lâm đẫm máu bởi vì hắn mà dậy sóng.

“Có ý gì?”

“Không nói chuyện này, sư phụ, ta vừa mới nghĩ tới một ý kiến hay, có muốn thử xem không?” Phong Diệc Kỳ lái đi ra chủ đề, hướng Liễu Dục Dương lộ ra tiếu dung diễm lệ.

※※※

Hắn nhất định là ăn no rửng mở mới nghĩ ra phương pháp quỷ quái này!

Dùng sức thổi mớ tóc chảy xuống trước mắt, Phong Diệc Kỳ ngồi ở trước gương đồng cười khổ.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, lấy ra lược, chải xuống ba lần, đem mái tóc dài quá eo thu thập hoàn mỹ. Mở một hộp, lấy ra đồ trang sức châu báu trong đó. Vì che dấu bản thân không có xỏ khuyên tai, hắn lấy trân châu nam hải cài lên phần tóc rủ xuống hai bên má.

Sau đó chính là hoá trang.

Son cùng má hồng, trang điểm nhẹ màu đỏ, lại ngẩng mặt nhìn, Phong Diệc Kỳ bắt đầu nén giận nương đã mất đi của hắn sao lại đem cái khuôn mặt này di truyền cho hắn .

Trừng mắt nhìn lệ dung có thể nói khuynh quốc khuynh thành trong gương đồng, hắn có xúc động muốn đi rửa mặt.

Nhưng mà không được, phương pháp này là chính hắn nghĩ ra, có nghĩa vụ thực hiện đến cùng.

Ai! Thở dài thay vào thủy tụ la quần lam bạch, hắn thử xoay người vài cái, phất phất cánh tay.

Vải, là dùng ty quyên (tơ) cùng màu thêu đồ án kỳ lân, phần cuối đai lưng rủ xuống một cái chuông bạc, theo cước bộ của hắn phát ra tiếng vang thanh thúy.

Đeo vào vòng tay bằng vàng. Cổ chân cũng đeo một chiếc lắc vàng có gắn chuông nhỏ, Phong Diệc Kỳ không thể không ai thán cho hình ảnh trong gương cùng phối hợp với những thứ này.

“Hoàn thành a!” Thực đáng buồn hắn thân là nam nhi, sư phụ chứng kiến không biết là cảm tưởng gì?!

Mà trong lúc hắn vội vàng hóa trang, thì Liễu Dục Dương ngồi bên ngoài cũng rất tò mò.

Biện pháp Kỳ nhi nói rốt cuộc là…… Ánh mắt Liễu Dục Dương không chỉ một lần lướt qua nội sảnh, nhưng bởi vì Kỳ nhi luôn cứ dặn y không thể đi vào, cho nên y chỉ có thể ngồi ở ngoại sảnh uống trà chờ đợi.

“Kỳ nhi, ngươi xác định ngươi có thể chứ?”

Cũng không biết đứa bé kia lúc ra về, phía sau ôm một gói lớn bọc bằng giấy dầu không thấm nước gì đó tiến vào nội sảnh, sau đó thì ngẫu nhiên sẽ có một ít tiếng va chạm thanh thúy vang lên.

“Có thể, chỉ là có trượt tay chút thôi.” Hắn bắt đầu hận khuôn mặt của mình, chỉ là vì điều kiện tất yếu, bắt buộc bằng bất cứ giá nào.

Lại qua nhất thời nửa khắc, đang lúc Liễu Dục Dương chuẩn bị uống đến bình trà thứ hai thì, Phong Diệc Kỳ rất nhanh đi ra.

“Thế nào?”

Vừa quay đầu lại, Liễu Dục Dương thoại ngữ tiêu nặc vô tung không lên tiếng.

Trước mắt không phải là đồ nhi mặc nam trang, mà là một cô nương kiều diễm chim sa cá lặn .

Hai gò má điểm nước son….. Sóng mắt lượn lờ, môi anh đào mỉm cười, da thịt tuyết trắng cùng trân châu tôn nhau lên, mái tóc dài đen bóng theo cước bộ của hắn mà uốn lượn họa lên đường cong hoàn mỹ, làn váy mền mại vừa nhấc lên, lộ ra mắt cá chân đeo lắc vàng như ngọc……

Vẻ đẹp mỹ diễm của hắn phảng phất như không thuộc về nhân gian, thần sắc có chứa một tia lãnh ngạo khiến hắn trong mị có lãnh, chăm chú phong tỏa ánh mắt mỗi người, nhưng ánh mắt hắn, thủy chung chỉ nhìn đến một người.

Mục quang chống lại, Liễu Dục Dương hoàn toàn không cách nào dời đi ánh mắt, si ngốc nhìn, chấn động, chén ngọc rơi xuống, Phong Diệc Kỳ đưa tay tiếp nhận người, người kia cũng đi đến trước mặt hắn.

“Sư phụ? Rất kỳ quái sao?” Hắn khó hiểu hỏi.

“Rất đẹp……” Tiếng nói trong sáng mang theo khàn khàn, giống như đêm đó, làm cho Phong Diệc Kỳ run rẩy.

Đỏ mặt. Phong Diệc Kỳ nở nụ cười.

“Thế nào? Cách ăn mặc như vậy rất phù hợp với mục tiêu của Tần bang? Đêm nay bọn họ thất bại, mấy ngày nữa nhất định sẽ tái xuất hiện lần thứ hai, đến lúc đó chỉ cần dụ bọn họ đưa ta đến phân bộ nơi này là được rồi, lập một cái bẫy, khiến cho người của Đường môn nghĩ bọn họ không tuân thủ luật lệ, sau đó chúng ta cũng không cần quản nữa.”

Biện pháp của hắn chính là cái này?

“Chậm đã, Kỳ nhi, quá nguy hiểm.”

“Yên tâm, sư phụ, khi ta mười hai tuổi thì đã đánh cho Bang chủ Tần bang quỳ rạp trên mặt đất.” Kẻ gặp nguy hiểm là ai đâu?

“Đường Môn sẽ dùng dược, ngươi xác định bản thân không có việc gì?” Liễu Dục Dương vẫn là không an lòng.

“Độc của Đường Môn ta đã thử qua toàn bộ.” Kết quả hắn vẫn vui vẻ đứng đây thôi.

Nói như vậy y tựa hồ không có lý do phản đối ?! Liễu Dục Dương thở dài dưới đáy lòng.

“Ngươi thật muốn làm như vậy?”

“Đương nhiên, cái này so với tìm cô nương khác an toàn nhiều hơn.”

Nói cũng đúng…… Như vậy…… Cũng chỉ còn một việc.

“Kỳ nhi, giọng nói của ngươi, có muốn giả bộ một chút không?” Y thật sự không cách nào xem nhẹ giọng nói thấp nhu tà nịnh của Kỳ nhi, tại y nghe đến thật là mê người, nhưng một cô nương gia mà có loại giọng nói này tựa hồ có chút khả nghi.

Trong phòng một hồi yên lặng, thẳng đến Thương Vũ bay vào từ cửa sổ, chứng kiến Phong Diệc Kỳ trong tích tắc –

Con chim ưng kia thành thực phát ra tiếng kêu sợ hãi không dám tin!

Tất tất tất! Chủ nhân đi đâu mất rồi?

“Thương Vũ, ngươi muốn chết sao!”

Một chưởng chụp xuống!

※※※

Thân là nữ nhân chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, đi ở trên đường bên cạnh không có lấy một bảo tiêu hay hộ vệ, thật sự là rất khiến người ta muốn phạm tội.

Nuốt xuống nước miếng sắp chảy ra, nam nhân trên đường tất cả đều quay đầu nhìn chằm chằm vào thân ảnh yểu điệu vừa đi ngang qua.

Đáng giận, chẳng lẽ không ai nhìn ra hắn là nam nhân sao? Trách không được ánh mắt Thập đại ác nhân trước kia nhìn hắn đều cổ quái, làm không tốt ngay cả Độc Sát cũng bị khuôn mặt này hù lùi lại, cho là hắn là nữ nhân, vừa vặn làm dược nhân……

Chết tiệt! Trong lòng chửi bới, hắn bắt đầu nén giận muốn giết hết Tần bang.

Hướng đến khuôn mặt này của hắn a, đến vài người a, bằng không rất vũ nhục hắn a……

Phong Diệc Kỳ không phải cảm thấy quá hứng thú mà bốn phía đi dạo, giả ra một bộ dáng giống thiên kim tiểu thư nào đó trốn nhà đi dạo chợ.

Đông đi một chút, tây đi một chút, qua hồi lâu, hắn chú ý tới sau lưng có vài bóng người chẳng biết lén lút đi theo từ lúc nào.

“Cuối cùng cũng đến……” Hắn thở dài.

Nếu không xuất hiện, chợ sắp thu quán, hắn cũng không muốn ngày mai lại mặc một lần thân quần áo này.

Đi qua một ngõ tối, hắn cố ý ném ra một cái chuông bạc, giả bộ muốn nhặt nó mới chạy vào hẻm nhỏ.

Trên mặt đất phản chiếu hai bóng người, hắn kinh hoảng đứng dậy, còn chưa kịp xoay người, một người từ phía sau lưng nhào tới, cầm vải trắng có dính thuốc mê che lại miệng cùng mũi hắn, giả ý vùng vẫy, Phong Diệc Kỳ bất đắc dĩ thuận theo ý của bọn họ –

Giả hôn mê!

“Đi mau, đi mau!” Một người thấp giọng thúc giục.

“Ân, bắt được hàng thượng đẳng này trưởng lão nhất định rất cao hứng.”

Hai người nhanh chóng khiêng “con mồi” rời đi.

Sau đó, một thân ảnh nhanh nhẹn bám theo.

Đứa nhỏ này chơi đùa cũng thật cao hứng đi…… Không biết trưởng lão là thần thánh phương nào! Liễu Dục Dương theo sát ở phía sau, một khắc cũng không dám chủ quan.

Bọn họ lựa chọn đi theo hẻm nhỏ, tránh khỏi tai mắt dân chúng, thẳng đến miếu hoang ở nam thành.

Một góc thành nam, miếu hoang cũ nát tụ tập một đám người, một vài kẻ vạm vỡ, nhưng đại đa số chính là cô nương tuổi trẻ cùng tiểu hài tử.

Bị vác đi cả buổi đến thiếu chút nữa ngủ quên, Phong Diệc Kỳ hiện tại bị ném lên một ổ rơm, vụng trộm mở ra một con mắt đánh giá chung quanh, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Dù sao còn sớm, xem ra trận chiến này tám phần phải chờ chút nữa……

Một mảnh tĩnh mịch trầm mặc, lại qua thời gian một chén trà, bọn đại hán nâng các cô nương bất tỉnh cùng tiểu hài tử đi vào mật đạo dưới lòng đất. Khiến người khác kinh ngạc, đại sảnh phía dưới hoàn toàn bất đồng với miếu thờ cũ kỹ phía trên, rộng lớn hoa lệ, gia cụ bài trí cái nào cần có đều có hết.

“Ta xem cứ như vậy đi? Còn có người nào chưa trở về?” Một người hỏi.

“Hẳn là không ai …… Phó bang chủ, huynh đệ chúng ta đêm nay bắt được hàng thượng đẳng, người xem như thế nào?”

Một tay thô ráp cẩn thận nắm lấy cằm Phong Diệc Kỳ, tranh công nói.

Tiểu tử can đảm, cũng dám trảo hắn như vậy…. Ngươi chết chắc rồi! Phong Diệc Kỳ trong nội tâm hừ lạnh.

Chính là, hắn bây giờ là tiểu thư khuê các nhu nhược,“phải” hôn mê bất tỉnh đến khi người của Đường môn đến.

“Ân, không sai, khi Tiêu trưởng lão đến, để hắn xem cô nương này trước, giá tiền có thể cao một chút.”

Tiêu trưởng lão? Sẽ không phải là kẻ có danh xưng “Nghịch đức cuồng nhân” Tiêu Tĩnh Đường a?! Phong Diệc Kỳ trong lòng nhăn nhúm, tên kia không phải lui ẩn sao? Tại sao lại được mời ra?

Tiêu Tĩnh Đường, một trong tứ đại trưởng lão của Đường Môn, tính cách kỳ quái kiêu ngạo, tà nịnh ngông cuồng.

Thậm chí có người nói, nếu như không phải mười mấy năm trước hắn thoái ẩn, trong Thập đại ác nhân hắn không đứng hàng đệ nhất cũng phải đệ nhị…..

Xem ra…… Trận chiến này của bọn họ không giải quyết dễ dàng như vậy.

Không phải hắn không thể thắng được, chỉ là lại để sư phụ phải lo lắng một chút.

Qua trong chốc lát, tiếng người ồn ào, vài người đi đến.

“Tiêu trưởng lão, chúng ta đợi ngài đại giá đã lâu, những mặt hàng lần này, người xem như thế nào?”

“Ân…… Cô nương này không sai, có căn cốt luyện võ, tiểu hài tử sinh hạ tới cũng có thể dùng…… Mười hai lượng hoàng kim!”

Hắn ra giá.

Sinh ra tới tiểu hài tử cũng có thể xử dụng? Nếu như ngày nào đó hắn có thể sinh con, tám phần rùa đen cũng sẽ biết bay! Phong Diệc Kỳ khinh thường hừ lạnh.

Nghe được một tiếng minh ưng rất khẽ, hắn biết Liễu Dục Dương cùng Thương Vũ đã chuẩn bị xong.

Thừa dịp Tiêu trưởng lão muốn đi gần chút nữa cẩn thận “kiểm tra” hàng hóa, hắn bỗng nhiên trợn mắt, một chưởng hướng ngực kẻ kia đánh tới.

Sát chiêu đột nhiên tới, cũng nhiều thiệt thòi Tiêu trưởng lão đủ cơ linh mới miễn cưỡng tránh thoát.

“Tiêu Tĩnh Đường, ta vâng mệnh bang chủ làm thịt ngươi!” Hắn quát mắng.

“Tần bang, các ngươi dám bội ước sao?” Tiêu Tĩnh Đường rất tự nhiên căm tức Tần bang đồng dạng sờ không được đầu mối.

“Không, chúng ta……” Phó bang chủ vội vàng muốn hóa giải, đắc tội Đường Môn cũng không phải trò đùa.

“Còn không mau xông lên, bang chủ có lệnh, tất cả đều giết!” Phong Diệc Kỳ dùng tiếng lóng của Tần bang quát lớn. Trong khoảng thời gian ngắn, đám người đang loạn một đoàn kia rất tự nhiên nghe lệnh làm việc.

Tràng diện hỗn loạn, Tiêu Tĩnh Đường một chưởng đánh gục người đứng gần mình nhất, thi triển ra ngũ độc chưởng của Đường Môn công hướng Phong Diệc Kỳ.

“Ngươi đến tột cùng là ai?”

“Sát thủ ẩn nấp của Tần bang, Tàn Lân.” Thất lễ, danh tự này từ lúc hắn chào đời tới nay lần đầu tiên nghe thấy.

“Tần bang thừa nhận tội bội ước.”

“Bang chủ nói các ngươi khinh người quá đáng, trên giang hồ mọi người buôn bán kiếm miếng cơm, chỉ có các ngươi một mực cậy thế đè thấp giá tiền.”

Nói được hảo giống như thật sự có việc đó, còn không phải dùng tiếng lóng hạ lệnh, tay phải cầm chủy thủ liên tục không ngừng mà quét về phía Tiêu Tĩnh Đường.

Đứa nhỏ này cũng thiệt là…… Liễu Dục Dương thừa dịp hỗn loạn mà cứu người, cười khổ.

Đợi y đem người cuối cùng cứu ra, Thương Vũ lại tất tất gọi.

Nghe được tin, Phong Diệc Kỳ giả bộ bị Tiêu Tĩnh Đường đánh trúng vai phải, bị thương kêu to.

“Tần bang bang chúng nghe lệnh, toàn bộ rút lui, đến phân đà tụ tập nhân mã, diệt Đường Môn!”

“Muốn đi?” Tiêu Tĩnh Đường ném ra độc phấn, khuôn mặt mọi người trong phòng liền biến thành màu đen ngã xuống đất.

“Ai nói không đi được?” Ném ra một yên vụ đạn (đạn khói), Phong Diệc Kỳ lợi dụng khói đặc nhanh chóng chuồn đi.

Đợi cho sương mù tan hết, chỉ còn đầy đất tử thi, cùng Tiêu Tĩnh Đường tức đến giơ chân.

“Tần bang phải không? Dám lừa gạt ta, các ngươi nhất định sẽ trả giá thật nhiều!”

Đây là khuất nhục, hắn bước chân vào giang hồ lâu như vậy, lần đầu tiên có người dám động thổ ở trước mặt thái tuế gia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.