Ngự phòng của hoàng cung quả nhiên không phải tầm thường , Trần Miểu Miểu vừa ăn vừa híp mắt hạnh phúc , đối với bầu không khí nghiêm nghị xung quanh mình mắt nhắm mắt mở vờ như không thấy .
Nương theo một tiếng “ ba” vang lên , Trần Miểu Miểu tò mò ngẩng đầu lên , chỉ thấy hoàng đế đang nổi giận đùng đùng nhìn Mạt phi .
Ồ ? Hoàng thượng không phải rất thích Mạt phi sao ? Vừa mới rồi còn đề nàng ta ngồi bên cạnh , như thế nào giờ lại nổi giận với nàng ta như thế a ~ ?
“ Hắn là đang cảnh cáo Mạt phi , cũng như muốn nói cho mọi người biết , Minh phi sẽ là hoàng hậu .” Giang Hồ nói .
Trần Miểu Miểu không giải thích được “ Vậy tại sao ban đầu lại để nàng ta an tọa bên cạnh hắn, đối với nàng ta lại tỏ ra một mực sủng ái như vậy .”
“ Cận kỳ thân , cữu kỳ bệnh* .”
*Nguyên tác : 近其身咎其病 ở gần thì đổ tại thân , bị đau thì đổ tại bệnh , ý câu này Giang Hồ muốn nói do Mạt phi ngồi gần Minh phi nên có tội gì thì đều đổ hết lên đầu nàng ta , bởi sau cảnh này chính là Minh phi vô tình trở thành người bị hại .
... ... ....
Lúc này đây .
“ Hoàng thượng bớt giận , Mạt phi muội muội cũng không phải cố ý , hà tất lại nóng giận ảnh hưởng đến long thể , không phải là khiến nô tỳ càng lo lắng hơn sao ?” Minh phi vừa nói vừa nức nở .
“ Minh phi không cần nói nữa , trẫm nghĩ rằng hai ngày nay Mạt phi hẳn là rất bận rộn , vậy quyền quản lý lục cung đã đến lúc nên thu lại rồi .”
Mạt phi thương tâm nhìn hoàng đế , sau đó trầm mặc tạ lễ rồi đi xuống . Có một số việc nàng ta biết rõ . Nhưng cũng bởi vì biết mà sẽ khổ sở . Nam nhân này , đối với tất cả mọi thứ đều bạc bẽo vô tình , nàng ta vốn dĩ cũng không nên có bất kì hy vọng gì nữa .
Nhìn theo bóng lưng gầy yếu của Mạt phi , lòng Trần Miểu Miểu bỗng dâng lên một tia chua xót , còn chưa đợi nàng kịp cảm thán cái gì , thì biến cố từ đâu bỗng nhiên ập đến .
Một đám hắc y che mặt từ trên nóc nhà đột ngột nhảy xuống , tay kiếm thẳng tắp nhắm phía hoàng đế mà xông tới .
Thích khách tới quá bất ngờ , bởi vậy cục diện trở nên vô cùng hỗn loạn .
Các phi tần tất thảy đều hét lên chạy ra ngoài , các thái giám cùng cung nữ đa số cũng đều xông ra cửa mà đi , chỉ còn một số ở lại bảo vệ chủ tử của mình , cùng lúc chắn trước mặt hoàng thượng có hơn mười người
Chín năm cùng Giang Hồ miệt mài luyện võ , đến ngày hôm nay thân thủ của Trần Miểu Miểu đã được xếp vào hàng nhất đẳng , cũng không biết võ công của Giang Hồ là học từ ai , những năm gần lại đây càng trở nên xuất quỷ nhập thần , biến hóa khó lường .
Đám thích khách có chừng hơn hai mươi tên , mỗi người thân thủ bất phàm , thị vệ cung đình sống nhàn hạ đã thành quen , số lượng lại quá ít , nhìn tình thế hiện tại cũng biết đang ở thế hạ phong . Trần Miểu Miểu đương muốn đi ra , cổ tay lại bị ai đó giữ lại .
Trần Miểu Miểu khó hiểu nhìn về phía Di Duyên , Di Duyên dịu dàng mỉm cười với nàng , lắc đầu nói : “ Miểu Miểu không cần gấp , hoàng cung này cũng đã đến ngày cần đổi chủ rồi .”
“ Là người của ngươi ?” Trần Miểu Miểu khiếp sợ , đây là nhi tử định tạo phản sao ?
“ Phải , mà cũng không phải .” Di Duyên cười bí hiểm đáp .
Trần Miểu Miểu bất đắc dĩ chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cuộc hỗn chiến đang diễn ra ở dưới , bất quá nàng là đang suy tính xem có nên nghe theo sự sắp xếp của Di Duyên , những thích khách này cũng chưa từng hướng kiếm tới bọn họ . Đám thái giám cung nữ chết cũng không nhiều , đám phi tần cũng chưa có kẻ nào chạy ra ngoài được .
Trần Miểu Miểu đảo mắt nhìn quanh , rốt cuộc là muốn tìm xem Minh phi đang trốn ở đâu . Không quá một giây liền phát hiện Minh phi lúc này đang bị hoàng đế ôm chặt trong ngực : “ Xuy , hoàng đế thật sự là yêu thích Minh phi nha , đến bây giờ còn ôm nàng ta không buông , đem nàng ta đặt trong lồng ngực mà bảo vệ .”
Di Duyên lắc đầu cười nói : “ Hắn là đang chuẩn bị tìm cơ hội đẩy Minh phi vào chỗ chết để nhường cho mình một con đường sống , không phải là vì yêu nàng ta .”
“ A , hắn để Mạt phi đi ra ngoài trước là để bảo vệ nàng ta ?”
“ Di Duyên để cho nàng đi .” Giang Hồ đang trầm mặc bên cạnh đọt nhiên mở miệng .
Nhắc tới mới thấy kì quái , Di Duyên ở ngoài thì luôn xưng là sư phụ của Giang Hồ , Giang Hồ cũng chưa từng phản bác qua , thế nhưng hắn cũng chưa một lần mở miệng kêu hai tiếng sư phụ , tất thảy đều là gọi thẳng tên Di Duyên . Đương nhiên Trần Miểu Miểu cũng chưa bao giờ thấy Di Duyên dạy cho sư phụ nàng cái gì .
“ Thế nào , còn chưa quyết định sao ?” Một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào .
Trần Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn lại , chỉ thấy một tên hoàng tử dáng người thon gầy đi vào .
“ Đây đây đây , đây không phải là người lần trước chúng ta cứu hay sao a ~ ? Lần này có phải cùng một người không a ~ ? Không phải lại là đồ đệ nhận nhầm đó chứ ? “ Trần Miểu Miểu nghi hoặc hỏi Giang Hồ .
“ Chính là hắn .”
“ Vậy hắn tới đây làm gì ?”
“ Soán vị .”
“ Vì sao hắn và hoàng đế lại giống nhau đến vậy ?”
“ Huynh đệ .”
“ Vậy hắn trước kia tại sao lại lưu lạc đến bước đường cùng như vậy ?”
“ Đoạt vị thất bại .”
“ Đại hoàng tử và hắn biết nhau ?”
“ Thúc cháu.”
“ Thế nhưng hoàng tử cùng hắn tạo phản , không phải là rất kì quái sao ?”
“ Thành công , Di Duyên là thái tử .”
“ A ? Nam nhân kia tương lai không có con sao con sao ?”
“Tuyệt dục .”
“ Tuyệt dục ? Ấy , sư phụ sao cái gì cũng biết vậy a ?”
“...”
“ Vì sao a ?”
“...”
“...”
... ... ...
Nhìn thấy người đang đi tới , Di Duyên mỉm cười đứng lên nghênh đón : “Hoàng thúc , người đã đến rồi .”
Nam tử gật đầu , đi về phía hoàng đế đang ngồi trên sân trong trận hỗn chiến , lúc này Minh phi đã chết ở trong ngực hắn , người của hoàng thất a , quả nhiên là vô tình .
“ Ca ca thân ái , lâu rồi chúng ta không gặp nhau , ngươi có khỏe không ? Ai nha , luôn để mắt trông coi ta , mấy năm nay ngươi ngồi ở long ỷ này , còn ai dám đối với ngươi không tốt nữa chứ ?” Nam tử kia miệng cười nhưng trong mắt không có lấy nửa phần vui vẻ .
Hoàng đế cười lạnh : “ Nếu như chỗ ngồi đó không bị các người nhòm ngó tới , trẫm sẽ sống tốt hơn rất nhiều , Di Duyên , trẫm đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao ? Ngươi lại cùng hắn tạo phản ?”
“Tốt với ta ?” Di Duyên cười đến hàng lông mi cũng muốn cười : “ Nếu như súi giục Minh phi khi dễ chửi rủa mẫu thân ta là đối tốt với ta , nếu như thông đồng với đám tiện nhân hậu cung để bức chết mẫu thân ta là đối tốt với ta , nếu như đưa ta đem cho đám tần thiếp nuôi nấng là đối tốt với ta , nếu như để cho đám hoàng tử ngươi chiều chuộng không đánh thì mắng ta là đối tốt với ta , ha ha , phụ hoàng , ngươi đối với ta đúng là quá tốt rồi .”
“ Ngươi ... Khốn nạn , ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không ?” Hoàng đế tức đến run người .
“ Nói với ai ? Ha ha , cũng đúng , một tên tù nhân , không đáng để ta nói chuyện cùng .” Di Duyện cười lạnh .
“ Người đâu , áp giải hắn tới đại lao .” Nam tử kia nói .
Đám hắc y lập tức phụng mệnh trói hoàng đế giải đi .
“ Lâm Sí Diệu , ngươi đừng cho rằng ngươi sẽ được sống yên , ngươi cho rằng Di Duyên sẽ bỏ qua cho ngươi sao ?” Tên hoàng đế quay đầu kêu to .
“ Ha ha , chí ít ta và ngươi không giống nhau , ta tin tưởng mối quan hệ đổi lấy lợi ích , không phải cái gọi là tình cảm đó .”