Giang Hồ Dị Giới

Chương 46: Chương 46: Cầm Tiên Lâm Ngọc Tình




Đường Vấn Tâm vừa mới uống được ba chén bạch tửu thì khuôn mặt đã đỏ phừng phừng, trông chẳng khác gì quả cà chua chín. Loại bạch tửu này tuy chỉ nằm vào hạng trung nhưng mà vị lại rất nồng, chỉ một chén thôi cũng nặng hơn gấp mấy lần so với loại rượu thường dùng ở dị giới này. Đường Vấn Tâm vốn là công tử của Đường gia, bình thường cũng chỉ được uống dăm ba chén rượu ngọt là gớm lắm rồi. Nên bây giờ uống loại rượu vừa cay vừa nồng như thế đương nhiên là chống đỡ không nổi.

Đường Vấn Tâm chỉ thử cho biết, không còn dám uống thêm; gã bèn tự mình đi pha một chén trà riêng rồi ngồi xuống nhấp nhi, để cho Quảng Mục Thiên tự mình xử lý hai vò rượu còn đầy ắp. Quảng Mục Thiên đương nhiên là không từ chối điều này. Hắn mấy chục năm chưa uống qua một hớp rượu nào. Bây giờ xuất hiện hai vò ở ngay trước mắt thì làm sao bỏ qua cho được. Vậy là hai người, một người ngồi nhâm nhi trà, một người núc rượu như kẻ sắp chết vì khát.

Đám võ lâm nhân sĩ thấy tình cảnh như thế thì chậc lưỡi tiếc hận không thôi. Bọn họ vốn là một đám nghiện rượu. Thấy một kẻ bình thường như Quảng Mục Thiên mà một mình uống tận hai vò thì sao không lấy làm tiếc. Vốn là, ai cũng nghĩ rằng Quảng Mục Thiên được uống rượu là do hưởng ké của Đường Vấn Tâm mà thôi.

Vài kẻ chép chép miệng, nuốt một ngụm nước bọt, thầm chửi:

”Con mẹ nó, thằng kia số hên thật. Đúng là nhất nhân đắc đạo, kê khuyển thăng thiên mà!”

Quảng Mục Thiên không quan tâm ánh mắt thèm muốn của đám người xung quanh. Hắn cứ thế mà uống cạn một vò bạch tửu.

Tinh Tình Tang... 🎼🎶

Đột nhiên, bên tai hắn vang vẳng lên những tiếng đàn du dương, tiếng đàn ngân dài lại rất êm tai. Quảng Mục Thiên hơi ngạc nhiên, lập tức ngừng uống, tai hơi ngểnh lên nghe ngóng.

Trên lầu hai, tiếng đàn lại tiếp tục ngân lên, mang cho người nghe cảm giác thanh thuần mà thoát tục. Không gian xung quang tửu quán cũng theo từng tiếng “ting tang” mà xuất hiện những dị động bất thường. Chỉ những cao thủ về khí công mới có thể cảm nhận được thay đổi trong không gian này. Quảng Mục Thiên lòng kinh ngạc mà nghĩ thầm:

”Là âm công!? Không ngờ được là có người luyện được đến trình độ thế này đấy!”

Đường Vấn Tâm khuôn mặt lúc này đã bớt hồng hào hơn, chợt thấy biểu hiện kinh nghi của Quảng Mục Thiên thì liền hỏi:

”Quảng huynh có chuyện gì à? Sao trông huynh có vẻ kinh ngạc đến thế?”

Quảng Mục Thiên không đáp vội, mà quay sang quan sát xung quanh một lượt. Thấy người nào người nấy đều đang bàn tán sôi nổi, dường như tiếng đàn êm tai vừa rồi không lọt tai của họ vậy. Thấy thế hắn liền hỏi:

”Ngươi có nghe thấy tiếng đàn hay không?”

Lời hắn vừa dứt, tiếng đàn đang du dương bỗng nhiên im bặt lại. Điều này càng khẳng định suy đoán trong lòng của Quảng Mục Thiên, người này chắc hẳn là một cao thủ nội gia, chuyên về âm công.

Đồng thời cùng lúc đó, lão chủ quán đang ngủ kia chợt mở mắt đứng bật dậy, xung quanh đang ồn ào lập tức yên lặng lại. Trước ánh mắt kinh nghi của bao nhiêu người, lão già kia cứ thế mà đi thẳng lên lầu hai. Mọi người thấy lão đi rồi lúc đó mới thở phào một hơi, tiếp tục đàm luận chuyện của mình.

Đường Vấn Tâm nghe Quảng Mục Thiên hỏi thì lấy làm ngạc nhiên, đáp:

”Có phải huynh uống đến choáng váng đầu rồi hay không? Làm gì có tiếng đàn nào ở đây?”

Quảng Mục Thiên biết rằng tiếng đàn đã bị người kia dùng khí công che lấp đi. Nên chỉ những cao thủ nội công thâm hậu như hắn mới có thể nghe thấy được.

Biết thế rồi nên hắn cũng không hỏi gì thêm về tiếng đàn nữa, mà quay sang nói:

”Trên lầu hai này có cái gì vậy? Còn lão già kia là ai mà mọi người trông có vẻ sợ lão thế?”

Đường Vấn Tâm mỉm cười, nói:

”Quả nhiên Quảng huynh chẳng biết gì về nơi này cả. Thúy Lâm các nguyên là do tiểu thư Lâm Ngọc Tình mở ra nhằm chiêu đãi anh hùng các lộ tụ họp về đây. Cũng chính là tửu lâu duy nhất ở trong Hư Thiên thành này đấy. Lầu một là chỗ để chiêu đãi khách nhân, cũng là chỗ mà ta và huynh đang ngồi đây! Còn như hai vị tiền bối lúc nãy, vị vừa đi lên kia chính là Vạn Ảnh Thoái Pháp Trương Trọng Khoái. Người còn lại là Long Tượng Phan Thiên Bính. Cả hai đều là trợ thủ đắc lực dưới trướng của minh chủ đó.”

(Vạn Ảnh Thoái Pháp cùng Long Tượng là biệt hiệu chứ không phải tên.)

”Thế còn lầu hai!?”

Đường Vấn Tâm cười khổ đáp:

”Câu này huynh hỏi khó rồi, ta đã cố lái đi để né tránh câu hỏi...”

Đoạn y ghé sát, lấy tay che miệng, nói nhỏ:

”Lầu hai chính ta cũng không nắm rõ được. Bởi vì chưa từng có ai được đích thân Tình tiểu thư mời lên trên cả...”

Quảng Mục Thiên à một tiếng, hắn cảm thấy cái tên “Lâm Ngọc Tình” hơi có vẻ quen quen, bèn hỏi tiếp:

”Mà Lâm Ngọc Tình là ai thế?”

Đường Vấn Tâm suýt ngất vì câu hỏi ngớ ngẩn này, cơ mặt hắn hơi run run, hỏi:

”Huynh có thật là người trong võ lâm không vậy? Đến cả con gái của võ lâm minh chủ mà cũng không biết ư? Nếu để đám người trong này nghe huynh hỏi câu đó, bọn họ không tìm huynh liều mạng mới là lạ đó!”

Quảng Mục Thiên nghe xong trợn mắt há miệng, thầm nghĩ:

”Lão già Lâm Ngọc Quân lấy vợ sinh con rồi ư!? Khốn nạn thật, ta vẫn đang còn zin mà lão dám lấy vợ trước cả ta ư!”

Hắn cố áp chế sự đố kỵ trong lòng, hỏi:

“Cô ta lợi hại như thế thật à?”

Đường Vấn Tâm gật gù, trong ánh mắt lóe lên vẻ say mê nói:

“Đương nhiên rồi, Tình tiểu thư không những dung mạo kiệt xuất. Mà còn am hiểu cầm kỳ thư họa, chính là một trong những thiên tài ở thế hệ trẻ hiện tại của võ lâm. Nhưng nàng thích lánh đời, thành ra trong giang hồ danh tiếng không được nổi cho lắm. Nhưng những người biết về nàng đều tỏ ra khâm phục, không chỉ tài sắc vẹn toàn mà còn thanh trần thoát tục. Chính là tiên tử trong mắt phàm nhân!”

Quảng Mục Thiên để cho Đường Vấn Tâm xàm xí hồi lâu, rồi mới hỏi:

“Có phải nàng luyện chính là cầm âm hay không?”

Đường Vấn Tâm nghe xong thì kinh ngạc vô cùng, nói:

”Ồ, sao huynh biết?”

-o0o-

Trong lúc đám người đang hăng hái đàm luận, lão già kia đã đi lên lầu hai, lão bước đến trước một cánh cửa, nhẹ nhàng gõ lên ba cái rồi nói:“Khoái lão bái kiến tiểu thư, tiểu thư cho gọi!?”

Bên trong liền cất lên tiếng nói thanh thúy của một nữ nhân:

”Khoái thúc thúc cứ vào đi, con có chuyện thắc mắc muốn được thỉnh giáo.”

Khoái lão đáp “vâng” một tiếng rồi mở cửa bước vào.

Cánh cửa vừa mở ra, chỉ thấy bên trong phòng, ngay cạnh cửa sổ là hình dáng của một nữ nhân. Nàng toàn thân mặc áo váy màu xanh, vòng eo hoàn mỹ đến cực điểm. Bên cạnh nàng là một cây cổ cầm, có thể phần nào đoán được người đánh đàn lúc nãy chính là thiếu nữ trước mặt này. Nàng nghe tiếng mở cửa liền quay lại, để lộ gương mặt tinh mỹ trắng nõn, mắt phượng mày ngài, đôi mi thanh tú hiển lộ vẻ quyến rũ động lòng người, kết hợp với đôi môi đỏ mọng như hoa hồng nở rộ kia, tản ra nét dụ hoặc vô cùng.

Trương Trọng Khoái vừa vào liền cung kính cúi người, nói:

”Khoái lão ra mắt tiểu thư, không biết tiểu thư có điều gì phân phó?”

Thiếu nữ trước mắt này chính là con gái độc nhất của Lâm Ngọc Quân. Ngoại hiệu Cầm Tiên, Lâm Ngọc Tình.

Chỉ nghe nàng nhẹ nhàng hỏi:

”Khoái thúc không cần đa lễ. Ở dưới kia có cao nhân giá lâm, không biết Khoái thúc có nhận thức hay không? Lúc nãy con đang đánh đàn, dùng “Tỏa Hồn Âm” nhưng vẫn bị người này phát hiện được. Hiện y đang ngồi bên bàn cạnh cửa sổ tầng dưới đó!”

Khoái lão nghe xong cũng chẳng tỏ vẻ gì quá ngạc nhiên. Người mà tiểu thư vừa nói kia, lão cũng nhận thức được. Trình độ khí công của y thuộc vào hàng nhất đẳng, nghe được tiếng đàn phát ra từ “Tỏa Hồn Âm” đương nhiên cũng chẳng có gì khó khăn, nghĩ một hồi lâu lão mới ấp úng nói:

”Lão đương nhiên là biết y, nhưng người này... người này...”

Thấy dáng vẻ ấp úng của Khoái lão, Lâm Ngọc Tình hơi ngạc nhiên, hỏi:

”Người này như thế nào? Chẳng lẽ y là người của tà phái ư?”

Khoái lão bất đắc dĩ đáp:

”Nói y là người của tà phái cũng có phần đúng, nhưng cũng có phần không đúng.”

Lâm Ngọc Tình khó hiểu hỏi lại:

”Lời này của thúc là có ý gì?”

Khoái lão liền đáp:

”Nguyên y trước đây là người tà phái, nhưng sau này lại rời đi. Vậy nên lão cũng chẳng rõ là y có liên hệ gì với tà phái nữa hay là không. Tuy nhiên, kể cả y không phải người của tà phái thì cũng không thể khinh thường được.”

Lâm Ngọc Tình từ trước đến nay, chưa hề thấy Khoái thúc thúc của mình coi trọng ai khác ngoại trừ cha mình cả. Nhưng nay trước mắt lại thấy biểu hiện của Khoái thúc thúc đề phòng vị cao nhân phía dưới kia đến như thế thì rất lấy làm tò mò, nói:

”Khoái thúc, rốt cuộc y có thân phận như thế nào vậy? Không lẽ là một trưởng lão cũ của tà phái hay sao? Mà cũng không đúng, lúc nãy nghe thấy giọng của y thì dường tuổi còn rất trẻ, làm sao mà có thể lên làm trưởng lão cho được? Cuối cùng thì y là người như thế nào mà thúc đề phòng đến vậy.”

Khoái lão thầm nghĩ, chuyện này mình nói ra thì cũng chẳng có gì to tát. Dù sao đây cũng là giang hồ, cho tiểu thư biết một chút mà đề phòng kẻo sau này lại rước phải phiền phức không đáng có. Lão vốn là người dứt khoát, nghĩ được vậy bèn nói luôn:

”Bẩm tiểu thư! Người kia tên thật là Quảng Mục Thiên, hay cũng chính là Cửu Long của tà phái vậy!”

Lâm Ngọc Tình miệng đào nhấc lên, khẽ ồ một tiếng. Nàng từng nghe cha mình kể rất nhiều chuyện hồi xưa của võ lâm từ chính phái đến tà phái, đến cả thiếu lâm... Nhưng cái tên Cửu Long lại khiến nàng khá ấn tượng. Bất quá, nàng chưa hề nghe qua tên thật của hắn bao giờ.

Hồi lâu sau, Lâm Ngọc Tình mới lấy lại được bình tĩnh, vội nói:

”Tại sao con nghe cái tên Quảng Mục Thiên nghe lạ thế?”

Khoái lão đáp:

”Chuyện này kể ra cũng thực là khôi hài, người trong giang hồ kể từ lần cuối cùng kia đều trở nên cực kỳ sợ hãi Quảng Mục Thiên. Một phần là do sợ, phần còn lại là thành kính, thành ra không một ai dám kêu tên thật của hắn ra bên ngoài cả. Lâu dần về sau mọi người cũng quên mất tên thật của hắn.”

Lâm Ngọc Tình nghe vậy cũng phải bật cười thành tiếng, nói:

”Nếu vậy, bây giờ Khoái thúc có thể mời người kia lên cho con gặp mặt được hay không?”

Khoái lão nghe xong tỏ vẻ khó xử, lát sau mới thưa:

”Bẩm tiểu thư, chuyện này... không được đâu, kẻ này cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa chưa biết y là chính hay tà, nhưng với tính cách của tà môn của y mà nói, gặp mỹ nhân như tiểu thư đây không động tâm mới là lạ đó.”

Lâm Ngọc Tình nghe vậy thì mỉm cười duyên dáng, nói:

”Không lẽ y lợi hại như thế thật hay sao? Khoái thúc chẳng lẽ không kiềm chế được y?”

Khoái lão suy nghĩ chút rồi tự tin đáp:

”Nếu là mười năm trước ta quyết không đánh lại y; nhưng mấy năm trở lại đây, lão được minh chủ cho phục dụng qua một số thiên tài địa bảo, nên bây giờ động thủ thực sự thì lão cũng có bốn phần nắm chắc đánh thắng. Tuy nhiên lão không thể vừa phải đánh nhau vừa chiếu cố cho tiểu thư được.”

Lâm Ngọc Tình nghĩ một chút rồi lấy từ dưới bàn ra một cái hộp nhỏ màu bạc, đặt lên bàn sau đó nói:

”Khoái thúc cứ yên tâm, con tự có cách bảo vệ mình. Đây là một ma pháp cụ phòng ngự cấp Đại ma đạo sư - Thánh Long Đại Địa Thủ Hộ. Là do Kiệt Nham đại nhận tặng con vào sinh nhật năm ngoái đấy.”

Khoái lão nhìn chiếc hộp nhỏ trên bàn thì lấy làm kinh ngạc mà hít sâu một ngụm khí lạnh. Tên Kiệt Nham kia chẳng hề lạ lẫm, chính là con thổ long mà do minh chủ tự mình thu phục được.

Còn cái hộp nhỏ kia nhìn bề ngoài cực kỳ đơn giản, nhưng ẩn chứa trong đó là một đại ma pháp trận cho chính “thổ long” Kiệt Nham ép vào. Thánh Long Đại Địa Thủ Hộ một khi xuất ra thì toàn bộ cơ thể người dùng được bao bọc bởi các lớp khiên ma thuật, trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng đều được phòng ngự, không thể tấn công được.

Thấy tiểu thư mình có báu vật này trên người rồi, Khoái lão cũng yên tâm hơn phần nào. Ngay cả lão gia muốn phá được lớp phòng ngự này cũng chẳng hề dễ dàng chút nào cả. Lão bèn nói:

”Vậy xin tiểu thư chờ một lát, lão sẽ xuống mời y lên ngay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.