Giang Hồ Dị Giới

Chương 81: Chương 81: Cản truy binh




Khinh công Quảng Mục Thiên thi triển đầy thần tốc phi thường, chỉ trong nháy mắt hắn đã chạy xa ngoài con sông gần ba dặm. Lại đi thêm một đoạn nữa, Quảng Mục Thiên thấy phía trước có một cánh rừng lớn. Hắn trầm mặc một hồi, bụng nghĩ thầm: “Hiện giờ võ lâm đại loạn, người của Tà Phái truy ta gắt gao. Ta nội thương thì còn chưa khỏi, phải chạy đi đâu mới được?”

Quảng Mục Thiên đang nghĩ ngợi, chợt Tần Nguyệt bên cạnh lên tiếng, nói:

“Chạy dọc theo hướng con sông vừa nãy. Chạy thẳng đến Học Viện Ma Pháp. Ở đó cho dù người của Hắc Vân Thành tới cũng không dám manh động đâu.”

Quảng Mục Thiên hai mắt sáng lên, hắn chứng kiến qua sự kỳ diệu lẫn khủng bố của Ma Pháp. Nghĩ cho dù là cao thủ nhất nhì võ lâm đối mặt cũng không dám khinh thường. Nếu trốn trong đó chẳng phải an toàn lắm ư? Hơn nữa với thể chất đặc biệt của hắn có thể học được Ma Pháp. Nếu trà trộn vào trong Học Viện làm học sinh, đồng thời nhân đó chữa thương một thời gian thì nào có ai phát hiện được. Quả là tiện đường được đôi việc. Đợi cho nội thương khỏi rồi thì báo thù dễ lắm. Chỉ tiếc một điều là cuốn trục giới thiệu vào Học Viện Ma Pháp mà lúc trước Đan Tâm đưa cho, hắn đã để trong phòng trọ ở Hư Thiên Điện. Bây giờ muốn vào cũng chỉ có cách đi từng bước mà thôi.

Quảng Mục Thiên nghĩ vậy, liền gật đầu nói: “Hay lắm.”

Đoạn hắn ngửng đầu lên trông mặt trời để phân biệt phương hướng rồi chạy xéo tắt qua cánh rừng, cứ nhắm hướng song song với con sông mà lao đi.

Hắn chạy được hơn mười dặm chợt nghe thấy phía trước có tiếng hô hoán cùng binh khí va chạm nhau leng keng.

Khi Quảng Mục Thiên lại gần hơn thì hóa ra đó là một đám người đang quần ẩu. Khoảng chừng có bốn mươi tên. Trong đó có vài người hắn nhận biết. Quảng Mục Thiên ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc, lẩm bẩm:

“Đây chẳng phải là nhóm Dong Binh đoàn của Đinh Phong, Đinh Lực đây sao?”

Hắn lại nhìn qua, thấy phía bên chiến tuyến là địch nhân của Đinh Lực. Bọn họ quân phục màu trắng, giữa ngực có hình thanh kiếm màu đỏ chói. Chính là biểu tượng của Huyết Thệ Kỵ Sĩ Đoàn. Dẫn đầu đám người nọ lại là Ninh Thái Tài. Ninh Thái Tài thuộc Huyết Thệ Kỵ Sĩ Đoàn của Thương Lan Đế quốc. Bọn họ có chừng ba mươi người, trong đó pháp sư có bảy tên, cung thủ tám tên, một Tế Tự, còn lại đều là chiến binh.

Chỉ thấy Đinh Lực cùng Đinh Phong đang bị địch nhân vây khốn. Bọn họ tuy ít người hơn, nhưng đều là chiến binh tinh nhuệ. Pháp Sư Lâm Hà không ngừng niệm chú khiến rễ cây từ dưới đất mọc lên chằng chịt, ngăn cản thế công của địch nhân. Hai huynh đệ Đinh Phong, Đinh Lực thì dùng cự kiếm phản công. Bất quá nhân số bên Ninh Thái Tài đông gấp ba lần. Huynh đệ Đinh Lực cho dù có luyện qua Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam đi chăng nữa cũng nan quyền khó địch tứ thủ. Mặt khác, nhóm Huyết Thệ Kỵ Sĩ Đoàn có bảy tên pháp sư, ba tên hỏa hệ khắc chế Mộc Hệ Pháp Sư Lâm Hà. Còn lại bốn tên thì Thổ hệ cùng Thủy hệ. Bọn họ niệm chú làm mặt đất trở nên như bùn lầy. Khiến Đinh Lực cùng đồng bọn di chuyển ngày càng chậm chạp. Chẳng mấy chốc nữa thắng thua sẽ rõ.

Quảng Mục Thiên tuy không có giao tình gì sâu đậm với đám người Đinh Lực. Nhưng dù sao cũng có duyên gặp mặt một lần, khi đó thái độ của bọn họ khá tốt. Tạo nên một chút thiện cảm với hắn. Hơn nữa, nhìn cái mặt của gã Ninh Thái Tài, Quảng Mục Thiên không ưa tý nào. Nghĩ vậy, hắn huýt lên một hồi sáo, thi triển khinh công lướt tới đám người. Đồng thời hai chân đá ra nhanh thoăn thoắt. Hắn dụng khẩu quyết chữ “Chấn” trong Ma Vũ Khinh Thân Bộ. Ba mươi người chỉ thấy một luồng gió lướt qua, ngay sau đó bụng trúng một cước, đầu trúng một cước. Ai nấy hự lên một tiếng, đều ngã lăn cả ra. Chỉ riêng có mấy tên Pháp Sư cùng Tế Tự thể chất yếu ớt, bị trúng một cước như thế liền hộc máu chết hết.

Đám người Đinh Lực đứng ngẩn cả ra, không hiểu chuyện gì vừa diễn ra. Khi bọn họ định thần nhìn lại mới thấy ba mươi tên địch nhân không biết tự khi nào mà ngã gục hết. Ninh Thái Tài bị trúng cước, nhưng Quảng Mục Thiên cố tình đễ cho gã sống, nên chỉ đá trúng yếu huyệt. Khiến Ninh Thái Tài không thể cử động được. Miệng gã ú ớ lên từng tiếng như heo kêu, ánh mắt kinh sợ liếc nhìn xung quanh, tựa như đang muốn tìm hiểu xem chuyện gì vừa xảy ra.

Quảng Mục Thiên lúc này mới dừng lại, tiến tới đám người, cười nói:

“Mới có mấy ngày không gặp, xem ra các người gặp khá nhiều rắc rối nhỉ.”

Đinh Phong mặt mày hớn hở, tiến lên khoác vai bá cổ Quảng Mục Thiên, cười nói:

“Ta còn tưởng là thần thánh phương nào giáng lâm. Thì ra là Mục Thiên huynh đệ. Nếu chậm thêm chút nữa chắc mấy người bọn ta chết dưới đao của Huyết Thệ Kỵ Sĩ Đoàn mất rồi.”

Mấy người Đinh Lực, Lâm Hà... cũng đều tiến lên nói lời cảm tạ. Bọn họ vẫn chưa hoàn hồn bởi cảnh tượng vừa rồi. Nếu như lần trước Quảng Mục Thiên một mình thu phục đám Bạo Phong Ma Lang, công phu bản thân vẫn chưa thực sự hiển lộ. Nhưng bây giờ đối mặt lại là ba mươi người vũ trang đầy đủ, có cả pháp sư, cung thủ, tế tự... Nhưng Quảng Mục Thiên vẫn có thể dễ dàng đánh gục một lượt, hơn nữa cực kỳ nhanh gọn. Chứng tỏ rằng trình độ của Quảng Mục Thiên đã vượt mức người bình thường rồi. Thậm chí bọn họ nghĩ rằng Quảng Mục Thiên có thể so sánh với các Pháp Sư Huyền Thoại. (Đại Ma Đạo Sư).

Đinh Phong lúc này mới để ý tới hai người mà Quảng Mục Thiên xách hai bên. Hắn vừa nhìn, hai mắt liền trợn trừng lên đầy vẻ kinh hãi. Đoạn “Bịch” một tiếng, hai chân quỳ xuống hướng Tần Linh mà hô lên:

“Hạ dân tham kiến Thánh Nữ điện hạ.”

Những người còn lại cũng kinh ngạc nhìn qua. Sau đó vẻ mặt ai nấy đều kinh hãi quỳ lịch bịch xuống cả.

Tần Linh mở miệng toan nói “Miễn lễ”, nhưng nhớ lại hoàn cảnh hiện tại của mình không thích hợp, đang bị một gã nam nhân xách như xách lợn. Hai má chợt đỏ ửng, muốn nói lại thôi.

Đinh Phong trong lòng thầm khâm phục Quảng Mục Thiên. Nếu như là người khác dám làm như thế với Thánh Nữ của Thần Điện, gã nhất định sẽ liều mạng cứu giá. Nhưng Quảng Mục Thiên lại là trường hợp ngoại lệ. Đinh Phong nghĩ rằng, chỉ có người như vậy mới có đảm lượng, dám “Bá Vương ngạnh thượng cung” Thánh Nữ điện hạ. Những người còn lại cũng không dám nghĩ nhiều như vậy. Ở thế giới này, Thần Điện là một thế lực cực lớn, giống như một Tôn Giáo. Hầu hết từ người dân cho đến cao tầng thượng giới đều tôn thờ Thần Điện. Cho nên đối mặt với Thánh Nữ, bọn họ cũng không dám vô lễ làm càn.

Bỗng, nghe đánh “Véo” một tiếng. Một trái ám khí bay tới xé bầu không khí rít lên thành những tiếng rùng rợn. Hiển nhiên là một thứ ám khí rất nặng.

Quảng Mục Thiên sa sầm nét mặt, cất tiếng thóa mạ:

“Mẹ kiếp! Nhanh thật! Bọn chúng rượt tới rồi.”

Đám người Đinh Lực còn chưa hiểu mô tê gì cả, thì Quảng Mục Thiên đã nhanh như chớp túm lấy Ninh Thái Tài rồi liệng về phía sau. Ninh Thái Tài sợ hãi rú lên như lợn bị chọc tiết. Chỉ nghe tiếp theo “Bụp” một phát, gã đã bị ám khí bắn trúng, đầu óc vỡ toang.

Quảng Mục Thiên quay lại nhìn ra phía sau thì thấy có ba bóng đen đang đạp gió mà chạy tới rất mau. Hiển nhiên là đám người Ma Đạo Viễn đã truy tới nơi. Khinh công của Tà Phái sinh ra mục đích là để “Truy” đuổi địch nhân. Vậy nên cho dù Quảng Mục Thiên có chạy trước thật xa đi chăng nữa thì đám người Ma Đạo Viễn vẫn có thể truy ra dấu vết rồi rượt theo. Có thể nói là bám dai như đỉa, như giòi trong xương đó vậy.

Quảng Mục Thiên thấy bên cạnh có năm con ngựa, hẳn là của nhóm Đinh Lực. Hắn liền bế hai nàng Tần Linh, Tần Nguyệt lên hai con khỏe nhất, đồng thời giải huyệt cho hai nàng. Đoạn quay qua nói với Đinh Lực:

“Mấy người bảo vệ hai bọn họ an toàn. Chạy theo chỉ dẫn của Thánh Nữ chạy tới Học Viện Ma Pháp. Ta sẽ chặn hậu, cản truy binh. Phải đi thật mau, bất kể ngày đêm.”

Đinh Phong, Đinh Lực không cần được giải thích cũng biết có kẻ địch rất lợi hại đuổi tới. Mà những kẻ này gã không phải là đối thủ, cho dù ở lại cũng chỉ vướng chân vướng tay mà thôi. Nghĩ vậy, Đinh Phong liền quả quyết, nói:

“Dù có bỏ cái mạng này ra cũng sẽ đảm bảo Thánh Nữ điện hạ an toàn. Chỉ mong Mục Thiên huynh đệ cẩn trọng.”

Quảng Mục Thiên gật đầu chứ không đáp. Hắn ngoại hiệu là Cửu Long, vang danh khắp giang hồ, đương nhiên cũng có hẳn nguyên một sử tích về nó. Nếu như là kỳ phùng địch thủ với hắn như Lâm Ngọc Quân hay Không Trí đại sư sẽ biết. Trước nay Quảng Mục Thiên đã động thủ chiến đấu với ai là đánh đến khi phân thắng bại hoặc đánh cho ngươi chết ta sống mới chịu thôi; cũng có vài trận hắn bị thua, được Lâm Ngọc Quân âm thầm cứu chữa. Nhưng thủy chung Quảng Mục Thiên - hắn chưa từng chịu chạy trốn bao giờ. Kể cả đối đầu với hắn là Cửu Thần Long hay là Thất Tuyệt. Đúng tư cách con người thà chết chứ không chịu khuất tất.

Vậy mà, chỉ chưa đến hai hôm Quảng Mục Thiên đã phải quay đầu, bán mạng mà chạy trốn. Lần đầu thì không nói làm gì, hắn chịu cái nhục đổ oan, không cam tâm chết một cách không minh bạch. Hơn nữa, thân thế của hắn cũng chưa tìm ra. Nên mới phá lệ lần đầu quay mình bỏ chạy. Còn bữa nay, lại vì quan tâm đến tánh mạng hai người Tần Linh, Tần Nguyệt, hơn nữa còn để báo đáp cái ân cứu mạng. Bất quá, cái nhục bị người đuổi giết thế này khiến lòng hắn phẫn hận đã chạm đến cực điểm.

Quảng Mục Thiên một bụng đầy lửa giận, thầm nghĩ: “Ta một đời tung hoành ngang dọc, giết người vô số. Thần cản sát thần, phật cản sát phật. Há lại để cho bọn mặt dơi tai chuột này bức đến bước đường cùng!”

Hào khí trong người bỗng chốc nổi lên. Chỉ trong khoảnh khắc, Quảng Mục Thiên phảng phất như trở lại mười mấy năm về trước, khoảng thời gian hắn được người trong giang hồ kinh sợ. Xem ra, bao nhiêu năm ẩn cư trong sơn cùng ngõ hẻm đã bào mòn đi nhuệ khí năm nào của một bậc cao thủ đệ nhất giang hồ. Hắn lại nghĩ: “Ta bây giờ hiểm vận quấn người, một thân công phu tuyệt đỉnh không tài nào thi triển được. Nhưng quay đầu chạy trốn lần nữa thì nhục nhã xiết bao. Ta có liều cái mạng này cũng không muốn chạy trốn nữa!”

Trong bụng nghĩ vậy, hắn đột nhiên hét lớn: “Mấy người các ngươi mau đi đi.” Nói rồi quay phắt lại thật nhanh, đề khí vào hai chân sử ra “Lưu Tinh Bộ Pháp” lướt về phía trước mấy mươi trượng, tựa như là thuấn di. Ba người Ma Đạo Viễn rượt theo giật mình kinh hãi, đều dừng ngay lại.

Trong ba huynh đệ họ thì Diệp Hư Ngân công phu hạ bàn hời hợt. Khinh công gã tuy rất cao thâm nhưng chạy lẹ quá không dừng lại được vẫn lao về phía trước, để lộ đầy sơ hở. Quảng Mục Thiên thấy vậy, song chưởng vung lên không đẩy ra. Một luồng chưởng phong mãnh liệt xô tới. Song chưởng của hắn đan vào nhau, chưởng sau đè chưởng trước, cùng một lúc đánh vào bụng dưới Diệp Hư Ngân.

Chưởng lực vừa nhả ra, Diệp Hư Ngân bị bắn ngược về sau, đụng phải một thân cây nghe “Bình” một tiếng lớn. Gã chỉ cảm thấy nơi bụng đau nhói, toàn thân run bần bật. Diệp Hư Ngân hự lên một tiếng đau đớn, hộc ra một ngụm máu tươi, hai mắt trợn ngược, chết ngay lập tức.

Ma Đạo Viễn kinh hãi, bật thốt lên:

“Là chiêu Huyền Long Đồng Kích trong Khinh Long Nhị Thập Bát Chưởng.”

Sư đệ Vương Hoắc Thành bên cạnh y cũng kinh hãi, chỉ Quảng Mục Thiên mà hét lên:

“Ngươi là kẻ nào? Tại sao lại biết tuyệt học của Tà Phái.”

Quảng Mục Thiên mặt hằm hằm, hừ một tiếng, nói:

“Kẻ sắp chết không cần biết quá nhiều. Xem chiêu!”

Nói rồi huy chưởng đánh tới hai người.

Ma Đạo Viễn cùng Vương Hoắc Thành trong lòng tuy hoảng sợ, nhưng tâm của võ giả vẫn còn đó. Ma Đạo Viễn cũng hừ một tiếng, truyền âm nói với sư đệ của y:

“Lệnh của Thống Lãnh là bắt hai con ả kia. Ta cản hậu, ngươi đi bắt người.”

Nói rồi không để Vương Hoắc Thành kịp đáp, gã đã múa kiếm xông lên giao thủ.

Quảng Mục Thiên đương nhiên biết rõ ý đồ của Ma Đạo Viễn. Hắn cười gằn một tiếng, chân phải hất một thanh kiếm đang nằm dưới đất đi, miệng nói:

“Muốn bắt người phải qua ải của ta trước.”

Thanh kiếm kia là của đám Huyết Thệ Kỵ Sĩ đoàn hồi nãy. Bản rộng, lưỡi thô, nhưng bị Quảng Mục Thiên quán chú khí công vào liền bắn đi như bay, hướng tới chỗ Vương Hoắc Thành.

Vương Hoắc Thành giật mình, hú lên một tiếng:

“Cút ngay ra!”

Thanh kiếm trên tay y múa lên một vòng, đón đỡ phi kiếm của Quảng Mục Thiên.

Hai thanh kiếm chạm nhau phát ra một tiếng “Keng” vang dội, tia lửa văng tung tóe. Tuy rằng hai thanh kiếm của hai người đều được quán chú khí công vào. Nhưng kiếm mà Quảng Mục Thiên đá đi là truyền khí công gián tiếp, của Vương Hoắc Thành là truyền trực tiếp từ trên tay. Nên khi vừa va vào nhau, thanh kiếm của Quảng Mục Thiên liền bị bung ra.

Quảng Mục Thiên không đợi cho Vương Hoắc Thành kịp phản ứng. Tả chưởng hắn vung lên, đánh ra một phách không chưởng đến thanh kiếm nọ. Vốn là thanh kiếm đó khi bị hắn đá đi, đã âm thầm dùng nội lực chấn vào cốt kiếm. Lại thêm bị kiếm của Vương Hoắc Thành va trúng, đã gần như nứt thành mấy trăm mảnh. Bây giờ Quảng Mục Thiên lại đánh ra một phách không chưởng. Thanh kiếm kêu “Rắc” một cái, vô số mảnh vỡ bị chưởng phong của Quảng Mục Thiên cuốn đi, bay thẳng tới Vương Hoắc Thành.

Hành động của Quảng Mục Thiên nhanh cực kỳ, căn bản không ai ngờ tới. Mặt khác, Vương Hoắc Thành ỷ lại công phu mình có chút bản lãnh, không thèm dùng khí công hộ thân. Phải cho đến khi những mảnh kiếm vỡ bay tới trước mặt, y mới kinh sợ vội vận khí lên bảo vệ toàn thân. Nhưng lúc đó đã quá muộn rồi, mấy mảnh kiếm vỡ xẹt qua cổ y để lại một vệt máu dài. Vương Hoắc Thành rú lên một tiếng quái dị, miệng sùi bọt máu, ngã xuống chết ngay tức tưởi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.