Quảng Mục Thiên mê đi không biết bao lâu, lúc hơi hồi tỉnh, tưởng chừng như mình đang chơi vơi lơ lửng trên chín tầng mây. Chập chờn cơn tỉnh cơn mê, có lúc hắn cảm thấy toàn thân ra rời như không còn có hơi sức.
Quảng Mục Thiên cứ hôn mê li bì như vậy tới tận bốn ngày liền. Có đôi lúc, Tử Yên đám người còn tưởng rằng hắn không qua khỏi.
Nhưng đến sáng ngày thứ năm, Quảng Mục Thiên đột ngột tỉnh lại. Hắn vừa mở mắt, liền thấy mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ. Xung quanh bày biện khá đơn giản, hiển nhiên là đang ở trong một quán trọ nào đó. Quảng Mục Thiên bụng nghĩ thầm:
“Có lẽ nào Trần Trung đưa ta đến đây chăng?”
Đang nghĩ ngợi thì chợt phía bên ngoài có mấy tiếng bước chân, đợi một lúc đã có ba người đi vào. Quảng Mục Thiên liếc nhìn, liền thấy đó là hai nữ một nam, trong lòng giật mình hiểu ra, lại nghĩ:
“Trần Trung coi bộ cũng không qua khỏi rồi, hẳn là được những người này giúp đỡ đi!?”
Vừa nhắc đến Trần Trung, Quảng Mục Thiên liền nhớ tới thương thế của mình. Hắn thử nội thị xem xét thì thấy một nửa kinh mạch thân trên đã khô quắt, tựa như sông suối khi trời nắng hạn. Còn riêng đan điền thì khí công vẫn còn, nhưng rất ít. Bất quá, kế bên đan điền, một đoàn hỏa quang vẫn đang phiêu du bất định.
Quảng Mục Thiên nội tâm thở phào một hơi, nghĩ thầm:
“Xem ra mấy ngày Bế Tức chữa thương không uổng công. Ly Hỏa Ám Kình đã bị áp chế, bất quá nó vẫn còn lưu lại trong cơ thể. Bây giờ chỉ còn hai cái lựa chọn, một là dùng thiên tài địa bảo thuộc tính âm hàn, đem đi trung hòa nó. Hai là đợi khi khí công ta phục hồi, lại dùng vô thượng nội công thôn phệ. Ắt luồng Ly Hỏa này sẽ biến mất. Không những vậy, sau này nếu bắt gặp ám kình dạng này nữa, ta cũng sẽ không sợ.”
Nội tâm tuy nghĩ vậy, nhưng bây giờ tình cảnh ngặt nghèo nên Quảng Mục Thiên vẫn chưa biết phải chọn cách nào cả.
Nói tới ba người vừa tiến vào, đã thấy Quảng Mục Thiên tỉnh lại, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Quảng Mục Thiên biết những người này cứu mình, không khỏi có chút cảm kích, liền nói:
“Đa tạ ân cứu mạng của chư vị. Tại hạ cảm kích vô cùng, không biết lấy gì báo đáp.”
Ba người thấy thái độ của hắn tốt, trong bụng đỡ lo lắng hơn. Cao Huy tiến lên một bước, nói:
“Cái đó không có gì. Chẳng qua là tiện đường giúp đỡ mà thôi. Tại hạ Cao Huy, hai người đây là Hoa Tranh cùng Tử Yên, một người Pháp Sư, một người là Tế Tự. Không biết tên họ của huynh là chi?”
Quảng Mục Thiên kinh ngạc, thầm nghĩ:
“Đội hình bực này, chắc hẳn là một nhóm Dong Binh đoàn rồi đây.” Nghĩ thế, hắn liền nhìn vào hông ba người, đều thấy có huy hiệu.
“Quả nhiên là thế.”
Đoạn hắn đáp:
“Tại hạ gọi là... Cửu Thiên. Ra mắt ba vị.”
Bốn người ngồi trong phòng trao đổi hồi lâu, cũng coi như cũng là bạn bè mới quen biết. Bất quá không ai hỏi về thân phận của nhau cả, cũng như Quảng Mục Thiên vì sao lâm vào tỉnh cảnh hung hiểm cũng không đề cập tới. Âu cũng là hữu lễ đó vậy.
Quảng Mục Thiên nằm liền mấy ngày, lưng đã có chút mỏi mệt. Nghe nói Trần Trung vẫn đang dưỡng thương, vội đi qua xem. Hắn thấy Trần Trung nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, vội thử đưa tay bắt mạch. Hồi lâu sau mới thở dài một hơi, lẩm bẩm:
“Xem ra chỉ bị kiệt sức mà thôi. Tĩnh dưỡng dăm ba ngày là khỏi.”
Tử Yên đứng bên cạnh vội nói:
“Trần Trung không ngại thương thế, còn cố gắng bảo hộ huynh. Quả là người trọng tình nghĩa.”
Quảng Mục Thiên thở dài một hơi, nói:
“Mấy người gặp hai người bọn ta trong tình cảnh nào?”
Tử Yên đáp:
“Khi bọn ta gặp hai người, là bị chôn trong một ngọn núi tuyết. Huynh cùng Trần huynh cũng bị đóng thành hai cái tượng băng.”
Quảng Mục Thiên gật đầu, hắn liền biết khi đó bị phản phệ dược lực. Toàn thân nóng bừng như lửa, phải có chất xúc tác bên ngoài mới kiềm chế được. Cũng may khi đó trời có tuyết rơi, chứ nếu trời nắng thì hắn phải chết là cái chắc.
Quảng Mục Thiên thấy vẻ mặt hồ nghi của ba người, liền cười nói:
“Xem ra mấy người chắc có câu hỏi dấu trong lòng nãy giờ. Ta không trả lời không được. Vậy đi, mấy người chúng ta kiếm chỗ nào nói chuyện.”
Tử Yên cũng đáp:
“Cũng không nhiều câu hỏi lắm, chỉ có điều Trần huynh từng nói qua một cái tin tức. Bọn ta muốn chứng thực một chút mà thôi.”
Cao Huy đứng dậy vươn vai một cái, nói:
“Gần đây có một cái tửu quán nhỏ nhưng rượu ngon lắm. Chúng mình tới đó đi.”
Quảng Mục Thiên nghe đến rượu thì mắt sáng trưng, gật đầu lia lịa, nói:
“Hay lắm!”
Thế là, cả mấy người liền kéo nhau ra tửu quán uống rượu.
Chỗ mấy người đang ở là một khu trại lớn, đóng ở ven biên giới Thương Lan đế quốc. Nơi này gần chỗ săn Ma Thú, nên thợ săn nhiều lắm. Thành thử trong khu rồng rắn hỗn tạp, không hề có luật lệ. Thường thường có Dong Binh đoàn đi săn, ghé ngang qua ở tạm dăm ba hôm. Nên quán trọ cùng tửu quá mọc ra cũng tương đối nhiều.
Bốn người tìm một chỗ tốt trong quán ngồi xuống. Cao Huy quen thuộc nhiều, liền coi như là chủ nhà.
Đồ uống vừa ra, bốn người còn chưa kịp chúm môi thì phía cửa tửu quán bị ai đẩy, mở toang ra. Gió lạnh cùng bụi tuyết ùa cả vào.
Phía bên ngoài có ba người đi vào. Ba người này đều phục sức quần áo màu xám đen. Người đi đầu trên mặt có ba vết sẹo song song nhau, sau lưng đeo bửu kiếm. Hai người còn lại, một người đeo trường đao, một người cầm đoản thương.
Đám người trong tửu quán thấy cũng quen, không tỏ ra lạ lẫm. Chỉ là bị mở toang cửa lớn nên có hơi lạnh, đôi người chửi thầm vài câu cho bõ tức rồi lại quay qua nhậu nhẹt tiếp.
Quảng Mục Thiên nhíu mày, thân là võ giả, hắn có thể nhìn ra nhiều thứ người bình thường không phát hiện.
Những người khác chỉ nhìn thấy ba người này tựa như chiến binh bình thường, không có hơi hướng cao thủ tẹo nào.
Nhưng chú ý sẽ thấy, bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy, trên người ba kẻ nọ không có đồ che tuyết. Thế mà, đồ áo lại không dính một hạt tuyết nào, hiển nhiên nội lực đã thâm hậu tới cảnh giới nhất định làm cho những hạt tuyết kia vừa rơi vào người liền bị chân khí phóng ra ngoài xua tan. Hơn nữa đáng sợ nhất là kẻ đứng đầu kia, hai chân gã bước rất bình thường, nhưng lại không hề chạm đất. Trên mặt tuyết không lưu lại đấu chân. Công phu bực đó, quả không phải cao thủ bình thường.
Ba người đi vào, ánh mắt liếc một vòng xung quanh. Chợt, ánh mắt gã cầm đầu kia dừng lại ở một cái bàn, đang ngồi bốn người. Cách chỗ Quảng Mục Thiên khá xa. Gã cười gằn một cái, nói:
“Ái chà, lại gặp được Hỏa hệ Ma Pháp Sư ở đây. Xem ra không phải vào rừng tìm kiếm nữa rồi!”
Nói rồi tiến lại gần cái bàn nọ, hai gã tùy tùng cũng đi sát theo. Đám người xung quanh hiếu kỳ, đều ngoái đầu nhìn lại.
Gã đứng đầu kia đi lại trước mặt Ma Pháp Sư hỏa hệ kia, rồi cười nói:
“Ngươi chắc hẳn là Hồng Liệt đi. Hỏa Hệ Cao cấp Ma Pháp Sư, Hồng Liệt?”
Người tên Hồng Liệt đang ngồi cùng ba gã đồng bọn, thấy có người đột nhiên hỏi mình như thế, giật mình đáp lại:
“Đúng vậy, ngươi là ai?”
Gã kia đáp:
“Ta Chu Kiên, muốn mượn ngươi đồ vật dùng một lát.”
Hồng Liệt biết đối phương định gây khó dễ cho mình, hơi nhíu mày chút, đoạn đáp:
“Không biết đó là vật gì? Ta tuy là Ma Pháp Sư cao cấp, nhưng cũng không khá giả lắm. Không có vật quý trọng đâu.”
Chu Kiên hai mắt lóe sáng, cười mỉm, đáp:
“Không sao, vật này lấy rồi. Ngươi sau này cũng bớt phải đi lăn lộn kiếm tiền đấy.”
Hắn vừa nói câu này, Quảng Mục Thiên thấy hai mắt gã bắn ra tinh quang sáng chói, sát khí ẩn hiện, trong lòng thầm nghĩ:
“Xem ra sắp có người chết rồi.”
Quả nhiên, Hồng Liệt tỏ vẻ hứng thú, ngạc nhiên hỏi:
“Thế ngươi muốn mượn vật gì?”
Chu Kiên cười tươi, lộ ra hàm răng trắng bóc, gã nói:
“Mượn Tim của ngươi dùng lát!”
Lời nói vừa dứt, tay Chu Kiên đã hóa thành trảo, tựa như móc câu chụp vào ngực Hồng Liệt.
Một trảo này nhanh ra như chớp, Hồng Liệt căn bản không đề phòng được. Hơn nữa, Chu Kiên mặt cười tươi như hoa nở, ai mà nghĩ được gã vừa cười nói liền ra tay giết người rồi?
Chu Kiên móc tim Hồng Liệt ra khỏi ngực, một gã tùy tùng phía sau vội lấy một chiếc hộp ra đựng quả tim vào.
Ba gã ngồi cùng bàn với Hồng Liệt bấy giờ mới tỉnh mộng. Ba người mặt mày giận dữ, rút kiếm soạt soạt ra hết. Trong tửu điếm có rất nhiều người, đa số đều là Dong Binh đoàn. Bọn họ trong hội đều có ít nhất một, hai Pháp Sư. Thấy Pháp Sư hội khác bị giết cũng giận lắm. Toàn trường ai nấy đằng đằng sát khí, đều rút binh khí ra cầm tay cả. Bọn họ bấy giờ mới biết Chu Kiên là Võ Sĩ, tuy bên ngoài khí thế là vậy, nhưng trong lòng cũng hồi hộp lắm.
Chu Kiên liếc mắt nhìn xung quanh, đoạn nói:
“Các ngươi ai có gan thử xông lên xem phát!”
Cao Huy từ lâu đã không nhịn được, hắn cầm cự kiếm của mình lên khoa một vòng, hét lớn:
“Võ Sĩ có đạo của riêng mình, không phạm nhân gian. Tại sao lại giết người vô tội thế? Đã ngông cuồng như vậy thì thử tiếp một kiếm của ta xem nào!”
Nói vung kiếm chém đến.
Tuy nói là Võ Sĩ cùng Pháp Sư xung đột văn hóa, nhưng hai bên từ xưa tới nay nước sông không phạm nước giếng. Pháp Sư đều là người cao ngạo, khinh thường làm bạn cùng Võ Sĩ. Mà Võ Sĩ tính tình cũng chẳng kém, hai bên tuy chạm mặt đánh nhau nhiều lần. Nhưng chủ động giết người như gã Chu Kiên lại rất hiếm gặp.
Chu Kiên thấy Cao Huy múa kiếm đánh tới, cười khẩy một tiếng, nói:
“Coi có chút môn đạo. Xem chừng học được vài ba chiêu kiếm của cao nhân nào đó rồi đây?”
Nói tới Cao Huy tuy là đệ tử của Thái Sơn Địa Kiếm, nhưng gã tư chất có hạn. Hơn nữa khí công không thể tu tập, bởi vì có chút thần lực trời sinh nên sử kiếm rất uy phong. Bất quá kiếm của Cao Huy cũng không phải hàng chợ, nó được đính Ma Thạch, nên khi chém ra quang mang bộc phát sáng chói.
Chu Kiên thân hình không động, chân hắn giơ lên điểm một cái đã trúng ngay sống kiếm của Cao Huy. Kiếm Cao Huy khá nặng, bị điểm trúng liền hụt đà ngã sóng xoài, lăn trên mặt đất vài vòng mới dừng lại. Mọi người xung quanh đều hít sâu một hơi khí lạnh, bọn họ đa số chưa thấy qua Võ Sĩ. Bình sinh cứ tưởng rằng võ sĩ cũng không có gì khác biệt với người thường. Nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ giơ một chân đã điểm ngã một tên chiến binh cấp Bạch Kim rồi. Bọn họ chỉ Bạc, Đồng cấp thì đánh sao lại?
Chu Kiên cười nói:
“Đây là chiêu Địa Kiếm Trảm Sơn Hà của Thái Sơn Địa Kiếm. Ngươi và Dịch Kiếm Sơn Trang quan hệ thế nào?”
Cao Huy chật vật đứng dậy, phủi quần áo cho khỏi bụi rồi nói:
“Thái Sơn Địa Kiếm là Sư Tôn. Tại hạ ngoại môn đệ tử Dịch Kiếm Sơn Trang.”
Chu Kiên à một tiếng, trong bụng nghi ngờ lắm, nhưng vẫn nói:
“Ái chà, hóa ra là đồng đạo. Ta tha ngươi mạng này đấy. Cút đi đi!”
Cao Huy nghe đối phương nói vậy thì trong lòng giận dữ khôn nguôi, quát:
“Các hạ muốn giết người phương này, coi chừng không hợp quy củ võ lâm. Lại bị chấp pháp đội Ảnh Vệ phát hiện rồi đuổi giết đấy.”
Chu Kiên cười trừ, đáp:
“Chuyện võ lâm còn chưa đến một tên ngoại môn đệ tử Dịch Kiếm Sơn Trang để ý đến. Hơn nữa quy củ võ lâm giờ khác rồi, ngươi cũng nên về đọc lại đi. Cẩn thận không lại rước họa diệt môn.”
Cao Huy nghe đối phương nhục mình thì không kiềm chế được nữa, vung kiếm lên quát lớn:
“Bớ tên chó má này, ta liều mạng với ngươi.”
Chu Kiên hai mắt nheo lại tựa như một con rắn độc, hắn trầm giọng nói:
“Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào. Chết!”
Chữ “Chết” vừa ra khỏi miệng, Chu Kiên đã lạng người đi thấp thoáng một cái, xuất hiện ngay trước mắt Cao Huy, thân pháp mau lẹ dị thường. Tay của gã vung lên chộp luôn vào đầu đối phương. Người bên ngoài hoa mắt cả lên, không thấy gì hết.
Cao Huy cũng không kịp phản ứng. Nhưng khi tay của Chu Kiên sắp chụp nát đầu Cao Huy, thì chẳng biết từ đâu một vệt bạch quang bắn tới mau thường lạ kỳ.
Chu Kiên hoảng sợ, thân hình khẽ xoay một cái, vội thu tay về. Gã lùi lại vài bước, nhìn lên bàn tay thì thấy ươn ướt. Bụng nghĩ thầm:
“Nếu vừa rồi người trong tối kia không phải dùng nước mà thay vào đó ám câu, tụ tiễn thì bàn tay này của ta đã bị phế mất rồi. Đối phương chỉ dùng một giọt nước mà có thể lấy nội công bắn đi, công phu bực này thực cao cường.”
Nghĩ vậy, hắn bình tĩnh lại, nhìn xung quanh một lượt, cao giọng nói:
“Cao thủ phương nào, đã ra tay sao không thử đi ra gặp mặt một phen?”
Tử Yên cùng Hoa Tranh bất giác đều quay lại nhìn Quảng Mục Thiên. Hai người nãy giờ lo chú mục vào hỗn loạn mà để quên mất có Quảng Mục Thiên ngồi phía sau. Bây giờ Chu Kiên đột nhiên nói như vậy mới kinh ngạc nhìn lại.
Quảng Mục Thiên vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, lạnh nhạt nói:
“Cao thủ hai từ này không dám nhận.”
Chu Kiên nhìn sang, liền thấy đó là một gã thanh niên chừng hai lăm, không có gì đặc biệt, nhưng hai nữ ngồi cạnh hắn lại xinh đẹp dị thường. Chu Kiên nhìn thoáng qua Hoa Tranh, trong lòng chợt mừng như điên, nghĩ bụng:
“Băng hệ Ma Pháp Sư! Trên đời khó gặp. Không ngờ lại thấy một người ở đây. Nếu đem Thận cô ta về cho Đại Nhân, chắc chắn sẽ được trọng thưởng!”
Chu Kiên trong lòng mừng rỡ, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, gã nói:
“Các hạ muốn ngăn trở ta sao?”
Gã tuy đề cao Quảng Mục Thiên, nhưng khi thấy niên kỷ hắn nhỏ như vậy không khỏi có chút khinh khi.
Quảng Mục Thiên phì cười một cái, nói:
“Ngăn trở sao? Dăm ba tên gà đất chó sành còn chưa đủ tư cách đấy!”