Nói về Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp chưởng là một bộ chưởng pháp kỳ lạ bậc nhất trong thiên hạ. Tuy lấy nội công cường khí làm chủ, uy lực cực kỳ bá đạo. Nhưng điều làm nên tên tuổi của bộ này chính là chưởng lực đánh ra có cương mãnh đến mấy cũng không thể đánh chết được địch thủ. Võ công như thế, trên đời này quả là độc bộ thiên hạ, có một không hai.
Hay đây cũng chính là Đại Từ Đại Bi trong tên của nó vậy.
Huyền Năng sở dĩ dùng loại chưởng pháp này mà không thi triển môn tuyệt học khác, dĩ nhiên là có cái mưu đồ ở trong. Ông thấy sát khí trên người của Quảng Mục Thiên quá nặng. Nên dụng tâm muốn đả thương hắn rồi sau đó dẫn hắn lên chùa. Cùng Phương Trượng đại sư nghĩ cách lưu người thanh niên này ở lại chùa mười năm tu hành, để tán đi sát khí trên người. Âu cũng là trừ mỗi họa sau này cho giang hồ vậy.
Nhưng quả thật người tính không bằng trời tính. Dù có tưởng tượng bằng cách nào đi chăng nữa thì Huyền Năng cũng không nghĩ rằng Quảng Mục Thiên lại mạnh đến như thế. Đối đầu trực diện với chưởng thứ bảy Thiên Thủ Phi Vân, mà vẫn thản nhiên như không. Trên đời này, ngoài sư phụ mình cũng những vị khác trong Ngũ Thánh ra, ông chưa thấy ai có khả năng làm điều tương tự.
Vù vù...
Sau màn đối chưởng vừa rồi, ở chính giữa hai người hình thành nên một cái hố đất cực lớn, đất đá văng loạn xạ. Cổng bắc của Hắc Vân Thành trở nên tan hoang hơn bao giờ hết.
Thanh thế cũng thật là quá dọa người.
Thân ảnh hai người Quảng Mục Thiên cùng Huyền Năng đứng cách nhau tầm chục trượng, cả hai chỉ yên lặng nhìn nhau chứ không nói gì. Nhưng dường như mang đến cho người khác một cảm giác mông lung mờ ảo đến kỳ lạ.
Một lát sau, Huyền Năng thở hắt ra một hơi, lãnh đạm nói:
”Võ công của thiếu hiệp thật kinh người. Lão nạp tự thẹn mình không bằng được. Trận này... Lão nạp nhận thua!”
Toàn trường một mảnh tĩnh lặng.
Mọi người dường như không tin nổi vào tai của mình nữa.
Một cao tăng hàng chữ Huyền, lại thuộc chấp pháp đường của Thiếu Lâm tự.
Nhận thua rồi!?
Phải biết rằng, trong Thiếu Lâm, cấp bậc cực kỳ sâm nghiêm. Hễ là các cao tăng có võ công kiệt xuất, mới được đề bạt gia nhập vào chấp pháp đường. Một đường chuyên phụ trách thi pháp đối với những tăng nhân phạm luật. Hiển nhiên võ công của mỗi người trong đó đều đạt đến trình độ đăng phong tạo cực.
Với người trong giang hồ mà nói, bọn họ đối với những vị cao tăng này vừa kính lại vừa sợ.
Chỉ nghe Quảng Mục Thiên cười lớn một hơi rồi nói:
”Đại sư chỉ dùng Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Chưởng mà không dùng đến môn tuyệt học nào khác. Phải chăng là khinh thường ta đây hay sao?”
Huyền Năng lắc đầu, nói:
”Không phải vậy, tuy rằng tuyệt học sở trường của lão nạp không phải là môn Thiên Diệp Chưởng. Nhưng qua hai lần đối chiêu vừa rồi, lão nạp mơ hồ có thể thấy được nội công của thiếu hiệp rất cao thâm, ít nhất lão nạp cũng không bằng được. Ở tuổi đó mà có được nội công như vậy... Quả là hiếm gặp...”
Đoạn ông dừng lại tí, thở dài một hơi rồi lại tiếp:
”Phải thừa nhận, may ra, nếu có Phương trượng đại sư ở đây mới có thể sánh lại được với thiếu hiệp về nội công...”
Trong lòng Quảng Mục Thiên hừ một tiếng khinh thường, nghĩ thầm, ta với lão Không Trí kia đâu mới phải đánh nhau một hai lần đâu. Lão còn xa lắm mới bằng ta được.
Tuy bên trong nghĩ vậy nhưng hắn cũng chẳng nói toạc ra làm gì, bèn nói:
”Nếu ta đã thắng rồi, vậy ước định ban đầu cũng nên thực hiện chứ?”
Huyền Năng gật đầu, đáp:
”Thiếu hiệp có thể mang cô gái kia đi rồi. Lão nạp đảm bảo người của Thiếu Lâm tự sẽ không ngăn cản.”
Ý tứ trong câu nói này rất rõ ràng, người của Thiếu Lâm không ngăn cản. Nhưng võ lâm nhân sĩ bình thường thì không có a. Dù sao võ sư với pháp sư ghét nhau đã lâu. Bọn họ cũng chẳng thể nào để yên cho mấy người rời đi dễ dàng được.
Quảng Mục Thiên hừ lạnh một tiếng, nói:
”Ngăn cản?! Các ngươi dám sao? Đến một tên, ta giết một tên. Cho dù cả lão già Không Trí kia đến ta cũng không sợ đâu!”
Huyền Năng biết lời nói trước của mình có hơi âm hiểm, chỉ biết cười khổ đáp:
”Thiếu hiệp xin cẩn thận lời nói!”
Quảng Mục Thiên không đáp, tung người nhảy lên nóc nhà chỗ Xích Yến Hàn đứng, nhẹ quát một tiếng: “Đi!”
Xích Yến Hàn gật đầu, ôm theo thiếu nữ tinh linh tộc kia, thi triển khinh công. Cả ba người chỉ trong chốc lát đã chạy đi thật xa.
---
Quảng Mục Thiên vừa đi được một lát, Huyền Năng lúc này mới thở ra một hơi trọc khí, than thầm:
”Võ công người này thật lợi hại, tuy nhiên lại mang vài phần tà khí. Hôm nay để y rời đi không biết sau này là phúc hay họa cho võ lâm đây!”
”Phúc hay họa, không phải chúng ta có thể biết trước được. Tuy nhiên, ta chỉ biết rằng, nếu muốn lưu y lại, chỉ bằng ta với ngươi... Không đủ! Cho dù cả sư huynh của ta đến... Vẫn không đủ!”
Huyền Năng nghe tiếng, ngoảnh đầu lại thì chẳng biết từ khi nào bên cạnh mình đã có thêm một nhà sư áo trắng đứng đó.
Nhà sư này dáng người cao lêu nghêu, khuôn mặt da nhăn nhúm lại, đôi mắt khép hờ để lộ hai con ngươi mờ đục.
Huyền Năng thấy vị cao tăng này liền vội chuyển người hành lễ, nói:
”Đệ tử Huyền Năng bái kiến sư phụ.”
Đám thủ luật tăng của chấp pháp đường toan đến đỡ Huyên Năng, nhưng khi thấy vị hòa thượng vừa xuất hiện này thì cả kinh, thầm nghĩ:
”Đây chẳng phải là sư đệ của Phương Trượng đại sư hay sao? Nghe bảo người này như thần long, thấy đầu mà không thấy đuôi. Rất ít khi xuất hiện bên ngoài. Không biết hôm nay tại sao lại đến đây?”
Tuy có lòng thắc mắc cùng kinh ngạc nhưng ai nấy đều tiến lên cung kính thi lễ:
”Đệ tử chấp pháp đường bái kiến Không Văn đại sư!”
Không Văn gật đầu khoát tay một cái, đám thủ luật tăng hiểu ý, dàn thành một vòng tròn lớn đứng hộ pháp cho hai người bên trong.
Ánh mắt Huyền Năng trở nên mông lung, quay lại hỏi Không Văn:
”Nếu vậy... Sư phụ, người biết đó là ai sao?”
Không Văn đáp:
”Ngươi còn nhớ câu chuyện mà phương trượng đã kể lúc trước chăng?”
Huyền Năng ngẩn ngơ đáp:
”Là chuyện gì?”
Không Văn vung tay lập ra một kết giới bằng khí xung quanh, ngăn người bên ngoài có thể nghe trộm vào. Đoạn ông kể tiếp:
”Tương truyền rằng ở thế giới võ lâm bên kia. Nơi xuất thân của người học võ chúng ta, vào thời kỳ hưng thịnh nhất của chính phái, xuất hiện chín người có võ công cực kỳ lợi hại. Bọn họ thống nhất lại các môn phái rời rạc trên giang hồ, tạo lập ra một thế lực cường thịnh. Chín người bọn họ tự xưng là chín con rồng của võ lâm. Thiên Long, Sát Long, Huyết Long, Sát Ma Long... Giang hồ lúc đó gọi bọn họ là Cửu Thần Long của chính phái.”
Không Văn thở dài một hơi, rồi tiếp:
”Tuy Chín người kia mang danh chính phái, nhưng hành động lại... mất cả nhân tính. Lấy cớ là dùng độc trị độc, so ra lại tàn ác gấp bội so với tà phái. Chính vì thế mà lần đại chiến chính tà lần đó, thiếu lâm tự chúng ta không gia nhập vào. May thay, sau này cũng vì thế mà tránh khỏi họa diệt môn.”
Huyền Năng nghe vậy cũng cảm thán:
”Đúng là con người, đều bị quyền lực che mù mắt. Võ công càng cao càng gây nhiều điều bất lương. Sau này lấy ai mà trị được.”
”Quả như thế, chín người kia võ công trác tuyệt. Cai giữ chín phương, chén ép các môn phái khác. Nhất là Thiếu Lâm chúng ta.”
Huyền Năng ngạc nhiên, hỏi:
”Sao lại vậy? Chẳng phải chúng ta đều là chính phái hay sao?”
Không Văn đáp:
”Tuy chúng ta đều là chính phái, nhưng Phương Trượng lại không muốn cùng chín người kia hợp tác thanh trừng tà phái. Vì thế nên mới bị người ta chèn ép.”
”Thật là quá đáng.”
”Khi đó hầu hết các môn phái đều đầu nhập dưới trướng của Cửu Thần Long. Bọn họ tỏ chức một cuộc tổng tấn công, khiến tà phái lâm vào tuyệt cảnh. Nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra. Trong trận chiến năm đó, chẳng biết từ đâu xuất hiện một vị thiếu niên, đơn thân độc mã chiến đấu với Cửu Thần Long. Một trận đánh vang danh toàn thiên hạ, một trận đánh tuyệt sát chín cao thủ nhất lưu giang hồ...”
Huyền Năng mơ hồ đoán được điều sư phụ sắp nói, hít sâu một hơi lương khí, đáp:
”Người đó... Sư phụ nhắc đến, phải chăng là Cửu Long Tà Phái!”
Không Văn đáp:
”Đúng! Sau trận chiến vang dội đó, chín con rồng của chính phái bị người thanh niên kia đánh bại. Tà phái bỏ đi chữ Thần trong Cửu Thần Long, gọi y là Cửu Long Quảng Mục Thiên. Hay cũng chính là nguồn gốc của cái tên đó vậy.”
”À, thì ra là vậy.”
Huyền Năng hiểu ra, à lên một tiếng.
Đột nhiên, lão nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt trở nên nhăn nhó khó coi. Khí vừa mới tụ được vào đan điền lập tức tán đi. Không tự chủ được mà phun ra một búng máu, thều thào nói:
”Cửu Long, Quảng... Quảng... Mục Thiên... Người lúc nãy...”
Không Văn lắc đầu cười khổ, một tay áp vào sau lưng Huyền Năng, nhẹ nhàng truyền khí vào, nói:
”Bây giờ mới nhận ra rồi sao?”
Huyền Năng ủ rũ nói:
”Thảo nào, y bảo ngay cả Phương Trượng đại sư đến cũng không lưu được y lại. Quả nhiên là thế.”
Không Văn cười nói:
”Chuyện này chớ nói ra bên ngoài. Hôm nay y nể mặt ta nên mới hạ thủ lưu tình. Chứ với tính cách tà khí của y... Ài, khó có thể đoán trước được. Người này tuy tính tà nhưng tâm không tà, thủy chung vẫn chưa phải là tà...”
Lời nói của lão nghe khó hiểu cực kỳ, Huyền Năng nghe đến chữ cuối thì rối tung rối mù, rốt cuộc thì vị Cửu Long kia có phải là tà phái hay không?
Huyền Năng biết đây là vấn đề cao thâm mạt trắc )) nên cũng không hỏi nhiều, quay sang chỉ vào ba nhà sư bị phế cánh tay lúc nãy hỏi:
”Sư phụ, ba sư đệ đây tay đã bị phế. E rằng võ học chỉ có thể dừng lại. Khó mà tiến tiếp được. Việc này, xử trí như thế nào đây?”
Không Văn đáp:
”Ba người bọn họ gia nhập chùa ta sáu năm rồi. Tuy là ngoại lai giữa võ sư và pháp sư nhưng căn cơ khá tốt. Bất quá còn lưu luyến với thế tục, lần này đắc tội người khác cũng cho bọn họ biết chút giang hồ là gì. Nên nhớ, uy của cường giả không thể phạm.”
Huyền Năng gật đầu thụ giáo, sai sử các đệ tử khác dìu người bị thương trở về. Đám giang hồ hết náo nhiệt cũng từ từ giải tán. Chuyện ngày hôm nay chẳng mấy chốc lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm...
Nhưng mọi người đều có chung câu hỏi:
”Người thanh niên Quảng Mục Thiên kia rút cục là ai?”
Không ai hay biết cả.
Nhưng cái tên này truyền đến tai những bang chủ, chưởng môn các nơi, cùng các cao nhân ở ẩn khác... đều như tiếng sấm giữa trời quang.
Người đó! Sau hơn mười năm, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
------------
Nói đến Quảng Mục Thiên cùng Xích Yến Hàn, sau khi thoát khỏi đám võ lâm ở Hắc Vân thành liền kéo nhau chạy đến một trấn nhỏ gần đó, thuê hẳn một gian nhà trọ.
Lúc này, cả ba người ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn nhỏ.
Quảng Mục Thiên nhìn thiếu nữ tinh linh đang mang vài phần sợ hãi kia, trầm giọng hỏi:
”Cô tên gì?”
”Ta... ta...”Thiếu nữ ấp úng như muốn khóc đến nơi.
Xích Yến Hàn thấy vậy thì khó chịu, vội lên tiếng:
”Ngươi không thể nhẹ nhàng chút sao? Người ta dĩ nhiên là con gái, có chút sợ hãi, ngươi làm gì mà hỏi như sắp giết đến nơi thế?”
Mặc dù có chút bất mãn, nhưng Xích Yến Hàn vẫn cảm thấy ngạc nhiên. Nàng không hiểu tại sao Quảng Mục Thiên lại phải bắt cho kỳ được thiếu nữ này mới chịu thôi. Nói hắn háo sắc cũng không phải. Chỉ bằng khuôn mặt trầm trọng khi hỏi chuyện, cùng ngữ điệu cấp bách thế kia. Hẳn là cô gái này biết chuyện quan trọng gì đó. Còn Quảng Mục Thiên thì muốn tra khảo.
Quảng Mục Thiên thở dài một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Lát sau mới nhẹ nhàng nói:
”Ài... Là do ta quá hấp tấp thôi. Đợi cô ta bình tĩnh lại thì ta sẽ nói chuyện vậy.”
Nói rồi đứng dậy toan rời khỏi.
”Ta... tên là Tuyết Nhi.”
Đột nhiên thiếu nữ đứng bật dậy lên tiếng.
Quảng Mục Thiên trong lòng có vô vàn câu muốn hỏi, nhưng hắn cố áp chế lại. Nhẹ nhàng nói:
”Vậy, Tuyết Nhi ta có thể hỏi cô một số chuyện được không?”
Tuyết Nhi rụt rè trả lời:
”Nếu ta trả lời được thì nhất định sẽ nói thật.”
Quảng Mục Thiên gật đầu hài lòng, rồi quay sang nhìn Xích Yến Hàn.
Xích Yến Hàn hiểu ý, biết chuyện tiếp theo mình không nên nghe. Bèn đứng dậy nói:
”Vậy hai người cứ trò chuyện tiếp. Ta ra bên ngoài mua đồ ăn. Dù sao lúc nãy đang ăn dỡ bữa cũng bị tên mặt trắng kia phá đám.”
Tuyết Nhi thấy Xích Yến Hàn rời đi thì hoảng sợ, vội níu nàng lại, lật đật nói:
”Tỷ tỷ, người đừng bỏ ta lại một mình. Ta không muốn ở cùng tên dâm tặc này.”
Quảng Mục Thiên đầu đầy hắc tuyến. Tuy chột dạ, nhưng vẫn cố tỏ vẻ nghiêm túc, nói:
”Vớ vẩn, ta là bàn chuyện quan trọng.”
Tuyết Nhi nấp sau lưng Xích Yến Hàn bĩu môi, hừ một tiếng, nói:
”Hứ, ta không tin. Lần trước khi ta đang tắm, ngươi xông vào. Không phải dâm tặc thì là gì? Nếu tỷ tỷ này ở lại cùng thì ta mới yên tâm được.”
Xích Yến Hàn nghe xong thì lườm Quảng Mục Thiên một cái khiến hắn nổi cả da gà lên. Lát sau hắn bèn nói:
”Thôi được, thôi được... Ta chịu thua. Muốn sao thì tùy.”
Vậy là Xích Yến Hàn được phép ngồi lại nghe chuyện. Còn Tuyết Nhi thì cứ một mực ngồi cạnh nàng, ẩn nấp như một con thỏ nhỏ trước một con sói hung tợn. Mà con sói hung tợn kia lại chính là Quảng Mục Thiên.
”Được! Ta hỏi đây. Cô có phải là người của tinh linh tộc hay không?”
Quảng Mục Thiên bắt đầu lên tiếng hỏi.
”Phải.”
”Thế, tinh linh tộc có phải đều vô hình trước ngoại nhân? Chỉ có người đồng tộc hoặc người lai mới có thể nhìn thấy được?”
Tuyết Nhi trầm tư suy nghĩ chút rồi trả lời:
”Phải, chỉ có người đồng tộc hoặc con lai của người trong tộc với ngoại nhân mới có thể thấy được. Tuy nhiên, nếu ngươi có Triệt Ma Pháp trận hoặc Thấu Kính Xuyên Thấu thì cũng có thể.”
Quảng Mục Thiên biết Triệt Ma Pháp Trận, nhưng Thấu Kinh Xuyên Thấu là gì thì không biết. Mà hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn hỏi tiếp:
”Vậy tại sao, ta thấy được. Mà, tỷ tỷ này cũng thấy được?”
Tuyết Nhi bĩu môi, nói:
”Đó chẳng qua là ta cho phép hai người nhìn thấy đó thôi. Khi ta kích hoạt ma pháp, thôi thúc Tinh Linh Chi Thể thì sẽ lập tức tàng hình ngay.”
Quảng Mục Thiên hai mắt sáng quắc, thúc giục:
”Vậy mau thử đi!”
Tuyết Nhi ngạc nhiên, nói:
”Tại sao ta phải làm? Để vậy không dễ nói chuyện hơn sao?”
Quảng Mục Thiên gắt lên, vỗ bàn bộp một tiếng, trầm giọng quát:
”Làm ngay!”
Tuyết Nhi sợ hãi a lên một tiếng, suýt thì ngã nhào xuống đất. May thay có Xích Yến Hàn đỡ lấy.
Quảng Mục Thiên thầm hô mình ngu ngốc. Chỉ vì muốn làm rõ nguồn gốc tổ tiên của mình nên có chút hối thúc quá đáng, liền lên tiếng xin lỗi.
Tuyết Nhi thấy Quảng Mục Thiên có vẻ như đang giận dữ, cũng không hiểu tại sao, u oán nói:
”Vậy được, ta sẽ làm ngay.”
Nói đoạn, nhắm mắt một cái rồi lại lập tức mở ra.
Không có gì thay đổi.
Quảng Mục Thiên gấp gáp hỏi:
”Xong chưa?”
Tuyết Nhi thản nhiên đáp:
”Xong rồi đó. Giờ ta hoàn toàn vô hình rồi?”
Đầu Quảng Mục Thiên to như cái đấu, rõ ràng Tuyết Nhi nói là tàng hình rồi. Nhưng sao hắn vẫn thấy nàng rõ mồn một thế này? Chẳng lẽ, điều đó là sự thật... Thân thế của hắn...
Quảng Mục Thiên vội quay sang hỏi:
”Xích cô nương, cô có thấy hay không?”
Xích Yến Hàn trên mặt còn có chút ngạc nhiên, đáp:
”Không thấy nữa! Quả nhiên là Tinh Linh Chi Thể. Nếu không dùng khí cảm nhận. Có khi ta cũng không biết nàng còn ngồi ở đây!”
Quảng Mục Thiên hít sâu một hơi. Vậy là chút nghi vấn còn lại đã hoàn toàn biến mất. Đợi khi Tuyết Nhi giải tỏa ma pháp, hắn bèn hỏi:
”Vậy tinh linh linh tộc cô ở đâu? Ta có thể đến đó một chuyến hay không?”
Tuyết Nhi lắc đầu đáp:
”Không được. Đường đến đó cực kỳ nguy hiểm, không có Tinh Linh Chi thể không đi qua được. Mà cho dù qua được thì tộc ta cũng rất ghét nhân loại. Không dễ để cho ngươi đi vào đâu.”
Xích Yến Hàn cũng thừa nhận, nói:
”Đúng đó, chỗ đó không vào được đâu. Tuy ngươi võ công cao cường, nhưng cũng không thể địch lại với thiên nhiên cùng ma thú được. Hơn nữa, ma pháp của tinh linh tộc hơn gấp nhiều lần so với con người. Kết quả xông vào đó chỉ có đường tử mà thôi.”
Quảng Mục Thiên thầm nghĩ:
”Cho dù khó thế nào cũng phải vào một chuyến. Có chết cũng phải tra ra chuyện này.”
Đoạn hắn hỏi tiếp:
”Vậy cô đến đây làm gì? Tại sao phải đi trộm mấy cái lệnh bài kia?”
Tuyết Nhi chột dạ, ấp úng nói:
”Chuyện này... khó nói lắm...”
Quảng Mục Thiên bèn động viên:
”Không có gì mà phải sợ, bọn ta không nói ra bên ngoài đâu. Mà có gì, đôi khi chúng ta còn giúp đỡ được.”
Tuyết Nhi nói:
”Kỳ thực, là do ta trốn ra bên ngoài. Các trưởng lão trong tộc của ta tự lên một hôn ước giữa Tinh Linh Tộc với thái tử Thần Dực Tộc. Mà ta không muốn kết hôn với con chim ấy. Nên mẫu thân bày kế giúp ta trốn thoát khỏi tộc, đến thế giới nhân loại.”
Nói đến đây, hai hàng nước mắt trào ra, nức nở không thành lời. Chuyện này nàng đã cố chịu đựng bấy lâu, nay có người để chia sẻ thì cảm xúc không kìm nén được. Nước mắt lã chã rơi.
Xích Yến Hàn cảm động, ôm lấy Tuyết Nhi an ủi:
”Muội muội thật khổ, từ giờ đi theo tỷ. Tỷ tỷ sẽ giúp ngươi không bị người khác khi dễ.”
Quảng Mục Thiên cũng thở dài một hơi đầy cảm thán, hắn lại hỏi:
”Vậy, muội lấy cắp lệnh bài kia để làm gì?”
Tuyết Nhi nức nở đáp:
”Hức... Mẫu thân nói... hức... Thần Vũ Phá Thiên cung... hức... vốn là bảo vật, Tinh Linh Thần Cung của Tinh Linh Tộc... hức... Nếu ta lấy được nó về thì sẽ trở thành tộc trưởng, không phải kết hôn nữa... hức... vì thế nên... hức...”
Quảng Mục Thiên à một tiếng hiểu ra. Hắn sực nghĩ:
”Nếu như ta ra tay giúp nàng thì sao? Liệu có được vào Tinh Linh Tộc hay không? Nhưng nếu giúp, chẳng phải công nhiên khai chiến với toàn bộ võ lâm hay sao?...”
Máu trong người hắn đột nhiên sôi trào lên, hào khí vạn trượng. Đứng dậy nói lớn:
”Con bà nó, võ lâm thì sao chứ! Bố đếch sợ. Ha ha ha ha...”
Lời nói thô tục khiến hai nữ nhân đang ôm nhau há hốc mồm ngạc nhiên. Tuyết Nhi đang khóc cũng trở nên vui vẻ hẳn lên, cười khúc khích. Còn Xích Yến Hàn thì trợn mắt nhìn hắn như nhìn con quái vật. Công nhiên chửi bới cả võ lâm, lần đầu tiên nàng thấy có người đảm lượng đến như vậy...
Chỉ nghe Quảng Mục Thiên cười xong, hai mắt sáng quắc như dao quét đến hỏi:
”Tuyết Nhi! Có muốn lây cây cung kia về không? Ta sẽ giúp ngươi!”
Nếu lúc trước thì nhất định Tuyết Nhi sẽ không đồng ý. Nhưng khi chứng kiến bản lãnh của hắn thì hơi nao núng, hỏi:
”Được thật sao?”
Quảng Mục Thiên cười sảng khoái, nói:
”Đừng nói là cây cung kia. Cho dù ngươi muốn toàn bộ bát đại kỳ bảo ta cũng cố lấy cho ngươi mới thôi.”
Tuyết Nhi nghe thế thì khuôn mặt hơi đỏ lên, thầm nghĩ:
”Là hắn đang tỏ tình sao!?”
”Nhưng đổi lại, ta muốn được vào Tinh Linh Tộc một chuyến.”
”A... Nếu có thần cung... chắc sẽ được vào.”
Tuyết Nhi a một tiếng xấu hổ trả lời, trong bụng lại nghĩ thầm:
”Thì ra là hắn muốn như vậy. Ta còn tưởng... Thật là mất mặt quá.”
(Ôn thi tạm dừng viết thời gian nha ae :)