Quảng Mục Thiên sử Phong Nhãn Bí Thuật của Thiếu Lâm Tự mà giấu đi đôi mắt của mình. Hắn hiện tại chính là một kẻ mù loà, kết hợp với bộ đồ đang mặc, kẻ ngoài nhìn vào chín phần mười đều đoán hắn là một gã ăn mày.
Cảm nhận được bên tai không ngừng truyền vào âm thanh, cùng hỗn tạp trăm loại mùi truyền vào mũi. Hắn không khỏi trầm tư, tự nhủ:
“Thiếu Lâm tự Cấm Khẩu để luyện m Công, Bế Thính mà luyện Tâm Pháp. Không ngờ rằng Phong Nhãn lại dùng để luyện Nguyên Thần. Thảo nào từ trước đến nay, Thiếu Lâm tự xuất hiện cao thủ thi triển Pháp Tướng lại nhiều như vậy. Bất quá cho dù người đời biết Phong Nhãn là luyện Nguyên Thần đi chăng nữa thì cũng có phải muốn luyện là luyện được đâu!”
Chợt Quảng Mục Thiên nghe thấy có tiếng chân chạy gấp, đang hướng về phía mình mà tới, kèm theo tiếng hô thất thanh:
“Thiếu hiệp, thiếu hiệp, cuối cùng cũng tìm thấy thiếu hiệp rồi. Công gia cho mời thiếu hiệp hồi phủ.”
Quảng Mục Thiên nghe giọng, đoán ngay là gã gác cổng lúc trước. Hẳn là Đặng Công Tước nhận được nửa miếng ngọc kia rồi, nên cho mời ta vào, nhưng gã đã đuổi ta đi nên bây giờ mới vội vàng như thế!
Hắn chỉ cười trừ, đạo:
“Tại hạ là dân đen, nào dám bước chân vào Đặng Công Phủ đâu. Xin quân gia hãy quay về đi!”
Gã kia nghe vậy thì sợ quá, quỳ xuống van lơn mãi.
Quảng Mục Thiên vốn mới tìm được phương pháp thức tỉnh Nguyên Thần, trong bụng đang vui vẻ nên cũng không thèm chấp nhặt với gã làm chi, bèn nói:
“Thôi thôi được rồi, quân gia đứng dậy dẫn đường đi. Ta gặp Công Tước là được chứ gì!”
Gã kia mừng rơn, vội trao lại nửa viên ngọc bội rồi dẫn Quảng Mục Thiên về Đặng Công Phủ. Đang đi dọc đường, gã mới chú ý đến Quảng Mục Thiên có miếng vải bịt kín mắt, trong bụng không khỏi ngạc nhiên, hỏi:
“Thiếu hiệp tại sao lại bịt mắt thế?”
Quảng Mục Thiên cười ha hả, đáp:
“Không có chi, ta nãy chơi ngu không may phế mất đôi mắt mà thôi. Quan hệ không lớn, quân gia cứ việc dẫn đường là được, ta ắt theo kịp!”
Gã kia trong bụng thầm kêu Quảng Mục Thiên có vấn đề về đầu óc, gã chưa thấy ai tự làm mù mắt của chính mình bao giờ cả. Nhưng mặt ngoài vẫn không dám chần chừ, vội đi trước dẫn đường.
Lần này vào Đặng Phủ không có ai ngăn cản, Quảng Mục Thiên được người hầu dẫn vào đại sảnh, để hắn ngồi đó chờ. Nhưng hắn ngồi đấy chờ một canh giờ vẫn không thấy động tĩnh gì, ngoại trừ việc thỉnh thoảng có người hầu vào thay chén trà.
Ở trong sảnh ngồi một canh giờ, tự nhiên khó tránh khỏi việc cảm thấy có chút nhàm chán, nhưng Quảng Mục Thiên chỉ một mực vùi tâm vào nghiên cứu Nguyên Thần, cũng không cảm giác được thời gian trôi qua.
Cho đến khi một đám người hầu đứng chỉ trỏ bàn tán bên ngoài, tiếng nói vọng vào mới đánh thức hắn. Quảng Mục Thiên với tay gọi một người vào, nhẹ giọng hỏi:
“Không biết đã trôi qua bao lâu? Công Tước lúc nào mới có thể gặp mặt ta?”
Cô người hầu kia thấy hắn mù loà, nổi lòng thương xót, không dấu diếm mà đáp:
“Bẩm khách nhân, đã một canh giờ trôi qua. Công Tước đang có lệnh triệu tập của Đại Đế. Phải mất một khoảng thời gian nữa mới về được.”
Quảng Mục Thiên “Ồ” một tiếng, nói:
“Thế ta chờ thêm một lát nữa vậy.”
Nếu như đám người Tư Không Thiên hay Lâm Ngọc Quân ở đây, nhất định sẽ trợn mắt há miệng, không tin vào những gì đang diễn ra. Cửu Long Quảng Mục Thiên từ bao giờ tính cách dễ nói chuyện như vậy!?
Cùng lúc này, phía bên ngoài hiên đứng đấy ba người, không ngừng quan sát hành vi cử động của Quảng Mục Thiên.
Trong đó có một nữ hai nam, nữ là một vị phụ nhân, khuôn mặt thanh thoát, ôn nhu, dáng vẻ đầy vận vị. Nhìn bề ngoài thật khó mà đoán tuổi tác.
Hai người còn lại, một người trong đó lưng đeo trường đao, dáng vẻ thon gọn. Y đeo khăn bịt mặt chỉ để lộ ra đôi mắt, nhưng trong mắt y ánh lên từng tia sáng le lói, quâng quắc như đôi mắt diều hâu, hiển nhiên là một võ giả.
Người còn lại là một đàn ông, tuổi tầm ngũ tuần, mặt mày đầy râu. Chỉ nghe người này nói:
“Thiếu niên kia ngồi đấy đã bao lâu?”
Tên bịt mặt kia đáp:
“Bẩm Công Gia, đã qua hơn một canh giờ!”
Trầm ngâm chốc lát, Người đàn ông kia lại hỏi:
“Hắn không uống trà sao?”
Phụ nhân bên cạnh cướp lời, nói:
“Đã thay bốn lần trà, hắn vẫn chưa uống lấy một ngụm.”
Người kia nói:
“Chờ đợi hơn một canh giờ vẫn không nóng nảy, ngay cả một hớp nước cũng không uống. Nếu không phải người này không thích uống trà… thì chính là tâm tư quá mức trầm ổn!”
Đoạn quay qua hỏi gã bịt mặt:
“Chính là người bình thường sao?”
Gã kia đáp:
“Chín phần là thế! Pháp cụ kiểm trắc Ma Lực không phản ứng. Không phải Ma Pháp Sư. Khí tức trên người quá mức tầm thường, trên thân cũng không lây dính huyết sát chi khí. Cũng không phải võ giả. Hơn nữa hắn bịt hai mắt lại, xem chừng là gã mù loà. Khả năng là Võ Giả cực thấp.”
Người phụ nhân bên cạnh hỏi sang:
“Tướng công, chẳng lẽ hôn ước kia là thật sao?!”
Người kia đáp:
“Là thật. Bốn mươi năm trước gia phụ được Băng Hoàng Thánh Sư cứu mạng. Cũng lập nên cái hôn ước này. Chỉ cần hậu nhân của Băng Hoàng cầm lấy nửa miếng ngọc bội kia tới Đặng Phủ, sẽ được quyền lấy trưởng nữ của Đặng Gia. Bất quá, Băng Hoàng trước đấy vì mua một món đồ mà hao hết gia sản. Sau lại chịu đả kích mất đi đứa con trai đầu lòng, đơn thương độc mã đi trả thù Tà Phái.”
Vị phụ nhân nhíu mày hỏi:
“Sau đó thế nào?”
Gã bịt mặt đứng bên cạnh tiếp lời:
“Đương nhiên là thất bại thảm hại! Người giết con lão là Thống Lãnh Tà Phái, Phi Hoằng.”
Vị phụ nhân kia nghe tới cái tên đó thì hít sâu một ngụm khí lạnh.
Gã bịt mặt kia lại nói tiếp:
“Băng Hoàng trả thù không được, thân thể lại dính trọng thương khiến toàn thân Ma Lực mất hết. Gia sản trong nhà cũng đi tong, chỉ có thể về quê làm một gã ăn mày. May mắn được Cái Bang thu nhận.”
Vị kia hỏi:
“Con lão ở trận chiến kia chết rồi, thế người thanh niên kia là ai mà giữ được tín vật?”
Gã bịt mặt trả lời:
“Mấy ngày trước có tin từ thám báo Cái Bang truyền tới, người này là cháu họ của Băng Hoàng.”
Vị phụ nhân đứng cạnh, nhíu mày lẩm bẩm:
“Giao ước năm đó là nhắm vào hậu nhân đời sau. Kể có là họ hàng cũng không mất đi ràng buộc. Chuyện này e rằng Tuyền nhi khó mà đồng ý…”
“Đồng ý hay không còn chưa quyết ngay được. Thử thăm dò tính cách người này đã rồi xem sau!”
Người mặt đầy râu kia nói rồi bước vào đại sảnh, hai người kia cũng nối gót đi theo.
Quảng Mục Thiên vốn đang ngồi suy tư, chợt nghe tiếng chân truyền đến.
Hắn nghe tiếng mà đoán, lại dùng mũi mà ngửi, liền phân biệt được có ba người. Trong đó một người bước đi mà chân không chạm đất, chẳng hề phát ra một chút âm thanh nào. Nếu không phải trên người gã còn lưu lại một ít mùi máu, thì Quảng Mục Thiên cũng chưa chắc đã phân biệt được.
Bước đi chân không chạm đất, chân khí ngoại phát. Đấy là Vũ Hoá, Viễn Du. Cảnh giới chân khí kẻ này không thấp!
Hai người còn lại, một người trên thân có mùi son phấn, là nữ. Bước đi nặng nề, hít thở đôi khi bị ngắt quãng, tuổi chắc khoảng chừng ba mươi đến ba lăm.
Một người khác trên thân có mùi giấy mực, bước đi vững chãi, chỉ nghe thôi thì khó mà đoán tuổi tác. Người này hẳn là gia chủ hiện tại của Đặng Gia, Đặng Minh Huyền!
Hắn đứng dậy, hướng về Đặng Minh Huyền hành lễ, bụng nghĩ thầm cuối cùng có thể giải quyết chuyện này.
Nam giới ở Thương Lan đế quốc hành lễ đều theo một kiểu là ôm tay cúi chào. Nên Quảng Mục Thiên mặc dù thiếu khuyết tay trái cũng không ảnh hưởng đến lễ tiết.
Đặng Minh Huyền “Ừm” một tiếng, nhìn vào mặt Quảng Mục Thiên, thấy quả nhiên có miếng vải rách màu nâu sẫm che hai mắt, bụng thầm nghĩ:
“Khả năng là kẻ mù thật!”
Lão chỉ liếc qua một cái rồi đi đến ngồi ở phía chủ vị, gã bịt mặt đi theo đứng sát sau lưng. Còn vị phụ nhân kia thì ngồi hướng đối diện của Quảng Mục Thiên.
Đặng Minh Huyền vừa an toạ, nhận lấy trà do người hầu bưng lên, nhìn Quảng Mục Thiên yên tĩnh nói:
“Mấy ngày trước ta vừa hay tin Bằng Hoàng qua đời, vì bận chuyện quốc gia nên chưa kịp tới phúng viếng. Thật là xin lỗi!”
Quảng Mục Thiên giật mình, nghĩ thầm:
“Xem chừng bọn họ có mật thám trong Cái Bang, nên đều hay tin. Thế mà lúc Cực Lão khó khăn chẳng kẻ nào đoái hoài đến cả!”
Tuy nghĩ vậy, nhưng bên ngoài vẫn lạnh nhạt đáp:
“Không có gì!”
Thấy thái độ lạnh nhạt của hắn, Đặng Minh Huyền không khỏi nhíu mày, đoạn lão hỏi:
“Không biết lệnh lang tới Thương Lan Đế Thành đã đi du lịch đâu chưa?”
Quảng Mục Thiên nghĩ thầm đây là muốn hàn huyên hay sao, hắn không có tiền trong người. Lại lo lắng về chuyện Nguyên Thần, thời gian đâu mà ngắm nghía cảnh vật, bèn ngắn gọn đáp:
“Tiền không có, không biết đi đâu.”
Đặng Minh Huyền tay vừa cầm chén trà, nghe câu trả lời liền khựng lại ở giữa không trung, hỏi:
“Nếu nói như thế, vừa tới Đế Thành ngươi đã tới Đặng Phủ?”
Vừa xưng lệnh lang nay chuyển sang xưng ta, ngươi; hiển nhiên thái độ của lão đã có chút tức giận. Quảng Mục Thiên đương nhiên không để ý, lắc đầu đáp:
“Ngày đầu đói bụng đi ăn cơm, hôm nay mới đến!”
Đặng Minh Huyền ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc Quảng Mục Thiên, lại liếc sang bộ quần áo cũ hắn đang mặc. Trong bụng nghĩ thầm:
“Băng Hoàng bị phế mất danh hiệu Pháp Sư, gia sản trong nhà cũng tiêu tán, từ bốn mươi năm trước đã trở thành một gã ăn mày. Nay hậu nhân của y từ vùng quê nghèo khó tới đây, lại không bị thịnh cảnh Đế Thành hấp dẫn, đi thẳng tới Đặng phủ để nói chuyện giao ước, tâm tư nóng bỏng như thế, thật sự là đáng chê cười. Hơn nữa, hắn còn là kẻ mù loà vô dụng. Con gái ta mà lấy kẻ này sao hạnh phúc cho được?”
Quảng Mục Thiên không rõ tâm tư Đặng Minh Huyền ra sao. Đang định hỏi giao ước của Viên ngọc bội kia là gì, thì Đặng Minh Huyền đã cướp lời, vẻ mặt lạnh lùng nói:
“Ta sẽ không đồng ý cuộc hôn sự này, cho dù ngươi có nửa viên ngọc bội kia, cũng không có ý nghĩa gì.”
Quảng Mục Thiên không hề dự đoán được sẽ nghe được câu này, trong lúc nhất thời khẽ giật mình. Hôn ước là cái gì?
Chỉ nghe Đặng Minh Huyền tiếp lời:
“Gia Phụ nhiều năm trước được Băng Hoàng cứu mạng, sau đó mới định ra hôn sự này. Ta mặc dù không ưng ý...”
Đặng Minh Huyền nhìn hắn, thần tình lạnh lùng nói:
“... Nhưng dù sao cũng là lời giao hẹn của các tiền bối. Nay ta cho ngươi hai điều kiện, đổi lấy giao ước nửa viên ngọc kia! Ngươi cảm thấy thế nào?”
Quảng Mục Thiên đang muốn hỏi xem hôn ước kia là cái gì, nhưng nghe đoạn đối thoại từ trên cao nhìn xuống này thật khó mà mở miệng, trong bụng nghĩ thầm:
“Bọn họ tưởng nhầm ta là con cháu của Hạo Vô Cực, nay dùng nửa miếng ngọc có giao ước kia mà tới đây cầu hôn.”
Bất quá, điều khiến hắn chú ý hơn là việc Đặng Minh Huyền biết tin Băng Hoàng qua đời. Ngoại trừ hắn cùng một số người của Cái Bang ra thì chưa ai hay tin.
“Gia phụ mười bốn năm trước đã hồn quy thiên địa rồi, hôn sự này cũng coi như không tồn tại nữa.”
Đặng Minh Huyền nhìn thiếu niên trước mặt, thầm nghĩ:
“Kẻ này tâm tư trầm ổn, nếu ta không buông lời xúc phạm y thì khó mà gỡ được giao ước! Tuy ta tôn trọng Vô Cực Thánh Sư, nhưng trước cuộc đời con gái ta sau này, mấy thứ đó cũng chỉ như bọt biển!”
Nghĩ vậy bèn nói:
“Ngươi không biết rằng Băng Hoàng chỉ là danh xưng trước đây. Bốn mươi năm về trước hiệp hội Ma Pháp đã phế truất danh hiệu của Hạo Vô Cực rồi. Dù lão hiện nay còn sống cũng chỉ là nhất giới ăn mày mà thôi, hậu nhân của y xứng sao được với con gái ta? Đổi viên ngọc nát lấy hai điều kiện là quá hời cho kẻ bần hàn như ngươi rồi.”
Quảng Mục Thiên nghe vậy, trong bụng nổi lên một đoàn lửa giận. Nếu như Đặng Minh Huyền sỉ nhục hắn, lăng mạ hắn, cũng chẳng sao. Bởi hắn muốn tĩnh tâm luyện Nguyên Thần. Nguyên Thần theo đuổi là Tâm Bình Khí Hoà, cảm nhận vạn vật, hắn mà nổi giận coi như phế công mất rồi.
Nhưng lão dám sỉ nhục người đã bỏ cả mạng sống ra để cứu hắn thì Quảng Mục Thiên nhịn sao cho được?!
Nhất thời, cả tòa sảnh đường không khí trở nên bỏng rát cực kỳ, từ người Quảng Mục Thiên phát ra luồng sát khí kinh người.
Gã bịt mặt đứng sau Đặng Minh Huyền nãy giờ đột nhiên giật bắn mình, gã nhảy xổ ra phía trước quát:
“Các hạ mau mau thu lại sát khí, nếu không chớ trách tại hạ động thủ!”
Quảng Mục Thiên chẳng thèm để ý đến gã làm chi, hướng Đặng Minh Huyền trầm giọng nói:
“Mau thu lại những lời vừa rồi của ngươi, nếu không hôm nay ta dù có bỏ ra đại giới cũng phải khiến Đặng Phủ trở thành huyết luyện nhân gian!”