Tên đệ tử xấu số bị Thiên Huyền đạo nhân không hề thương tiếc, túm lấy gáy rồi quẳng xuống phía dưới. Đám người xung quanh đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, không ai ngờ được rằng một lão đạo nhân dáng vẻ bên ngoài tiên phong đạo cốt mà bên trong lại âm hiểm độc địa như thế. Chỉ có Thiết Liên Đàm cùng Lưu Đạo Nhân mới thầm hiểu rằng, nếu không làm như vậy, người chết rất có thể sẽ là bọn hắn.
Bất quá, tên đệ tử kia rớt xuống hố một hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì. Khiến Lưu Đạo Nhân sắc mặt chợt trở nên khó coi, lão vừa nãy lời nói vô cùng tự tin, đinh ninh rằng Phong Hỏa Ma Đạn của mình rất lợi hại. Nếu Cửu Long còn sống sau pha vừa rồi, chẳng phải lão sẽ mất mặt với các đồng đạo lắm sao? Nghĩ thế, Lưu Đạo Nhân cắn răng, bèn đánh bạo một phen, men men tiến sát lại gần cái hố. Những tay hảo thủ võ lâm như Lưu Đạo Nhân tâm thần vốn rất cẩn mật. Khi lão tiến lại sát cái hố thì đã âm thầm quán chú khí công vào trường kiếm của mình, phòng thủ môn hộ thật chặt, đề phòng Quảng Mục Thiên ở dưới đột nhiên ám toán.
Bỗng nhiên, một vật to lù lù màu trắng bóc từ dưới hố vụt lên, thế bay cực kỳ mau lẹ. Lưu Đạo Nhân tuy tâm thần hoảng hốt, nhưng lão đã sớm có đề phòng, vội giơ kiếm lên bổ liền năm sáu nhát về phía trước. Mấy cú bổ này của lão tích súc nội lực nãy giờ, nên kình phong bắn ra ghê gớm lắm. Cái vật màu trắng kia như đậu hũ, bị kiếm phong chém đứt làm mấy chục mảnh, đồng thời một chất dịch màu đỏ bắn ra tung tóe. Lưu Đạo Nhân vốn cách vật kia không xa, bị chất dịch kia văng trúng mắt. Lão trong bụng hoảng sợ không thôi, còn tưởng là Quảng Mục Thiên tung độc dược, liền la toáng lên:
“Chết tiệt, ta bị ám toán. Mau mau đem giải...”
Nhưng lời của lão còn chưa nói xong thì một vật khác, kích cỡ khoảng bằng quả dưa leo (dài tầm 6 - 7cm, đường kính 3cm) đột nhiên bay vụt thật nhanh, nhét tỏng vào miệng Lưu Đạo Nhân, khiến lão ú ớ không phát thành tiếng. Lưu Đạo Nhân chỉ cảm thấy vật trong miệng mình mềm mềm, nhưng mùi xú khí cùng huyết tanh bốc lên nồng nặc. Hiển nhiên vật này là một bộ phận bẩn thỉu nào đó trên cơ thể người.
Lúc này, Lưu Đạo Nhân cảm thấy hai tròng mắt không đau nhức như trong tưởng tượng. Liền hiểu ngay đây không phải độc dược gì sất, hơn nữa có mùi tanh tưởi, hẳn là máu huyết của người nào đó bắn trúng mắt mình. Lão khi đó mới định thần bình tĩnh lại, vội khạc nhổ vật trong miệng ra, rồi lấy tay áo lau chùi đi chất dịch trên mặt.
Thiết Liên Đàm cùng Thiên Huyền đạo nhân chứng kiến toàn bộ tràng cảnh vừa rồi. Trên khuôn mặt khẽ co giật vài cái, biểu tình trông thật khó coi. Bọn họ nãy giờ không phải không ra tay trợ giúp, mà tốc độ bắn tới của vật kia quá nhanh, Lưu Đạo Nhân cũng chưa xem đó là vật gì thì đã chém bừa rồi. Hơn nữa, biến cố xảy ra cũng thập phần bất ngờ, cho dù bọn họ là hảo thủ số một số hai võ lâm đi nữa cũng chắc gì phản ứng kịp.
Lưu Đạo Nhân hai mắt sáng tỏ trở lại rồi, vội quay ra nhìn xem người bị mình chém vừa rồi là ai. Chỉ thấy đó là một người toàn thân be bét máu, do bị mấy nhát chém vừa rồi nên cơ thể đã không còn nguyên vẹn, lòng phổi tim cật lòi tuột hết cả ra. Lưu Đạo Nhân cố quan sát mặt người nọ thì chợt nhận ra, đó chính là tên đệ tử vừa nãy bị Thiên Huyền đạo nhân ném xuống. Đoạn lão quay ra, vừa lúc thấy một khúc thịt dài dài, chính là vật mà mình vừa khạc nhổ ra. Khuôn mặt Lưu Đạo Nhân chợt đen như đít nồi, tâm trạng uất ức phẫn hận đến cực điểm. Thì ra cái vật mà Lưu Đạo Nhân vừa nhổ ra, chính là một cái dương căn.=))) (T/g: Biến thái vl)
Đột nhiên, bên mé tả một giọng cười chế giễu vang lên:
“Thật là không ngờ được, Chưởng Môn Thiên Đạo Môn uy danh lừng lẫy khắp võ lâm, mà lại có sở thích kỳ quái như vậy. Tại hạ bái phục, bái phục nha.”
“Kẻ nào!”
Lưu Đạo Nhân hai mắt như tóe lửa, vội quay sang nhìn xem là ai. Thì hóa ra đó chẳng phải Quảng Mục Thiên hay sao? Chỉ thấy lúc này Quảng Mục Thiên mặc trên người một bộ trường bào màu xanh nhạt, chính là của tên đệ tử lúc nãy bị Thiên Huyền đạo nhân ném xuống hố.
Thì ra, khi Quảng Mục Thiên bị Phong Hỏa Ma Đạn oanh tạc xuống hố sau. Hắn tuy là có thần công Kim Cang Bất Hoại hộ thể trên người, nhưng đối mặt với một lượng lớn Phong Hỏa Ma Đạn lợi hại như thế. Nói không bị thương cũng chỉ là lừa người mà thôi. Chỉ thấy vết thương trên cơ thể hắn chằng chịt, khiến bộ trường bào vốn một màu xanh nhạt nay lấm tấm từng mảng màu đỏ màu hồng, trông thật quỷ dị làm sao.
Nói tới chuyện khi Quảng Mục Thiên rớt xuống hố, quần áo trên người cũng bị đốt thành tro bụi. Đang lúc luống cuống chẳng biết làm sao thì đúng lúc này từ trên lại rơi xuống một tên đệ tử của Thiên Huyền Cung. Quảng Mục Thiên trong lòng mừng rỡ, vội đánh ngất tên kia rồi tráo lấy quần áo. Xong rồi vận lực ném tên đệ tử kia lên trên. Ý hắn vốn chỉ là muốn làm mất mặt Thiên Huyền Cung một phen cho đã cơn tức mà thôi. Nào ngờ mọi chuyện lại xảy ra tốt hơn dự liệu của hắn gấp nhiều lần. Hơn nữa, cái quả Lưu Đạo Nhân ngậm cái dương vật kia trong miệng quả đúng là cực phẩm trên cực phẩm. Khiến hắn đang bị trọng thương cũng không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
Lưu Đạo Nhân khí giận công tâm, mặt mũi mất hết trước mặt bao nhiêu người như vậy. “Ọc” một tiếng, liền phun ra một ngụm tiên huyết, đoạn gầm lên:
“Cửu Long, bổn tọa không giết chết ngươi thì không thỏa được mối hận này. Hôm nay nếu không phải ta chết thì ngươi vong!”
Nói rồi trường kiếm soạt một tiếng đâm thẳng tới.
Thường có câu “Giận quá mất khôn.” Lưu Đạo Nhân một đời anh minh thần võ, nay bị khí giận công tâm mất kiểm soát. Thậm chí lão cũng không thèm phòng thủ, chiêu nào chiêu nấy đánh tới đều là sát chiêu, quyết liều mạng với đối phương.
Chỉ thấy một vùng kiếm mang lập lòe, ánh sáng bắn ra bốn phía, kình phong rít lên veo véo. Xung quanh chín, mười trượng đều bị kiếm phong bao phủ. Lưu Đạo Nhân lúc này giận quá rồi, nào quan tâm ai ở bên cạnh nữa đâu. Chỉ nhìn chằm chằm Quảng Mục Thiên mà chém loạn, đám đệ tử phụ cận xung quanh dính vạ lây tránh không kịp liền bị kiếm của lão chặt làm mấy trăm mảnh. Lưu Đạo Nhân mặc dù kiếm thuật tinh diệu, nhưng tâm thần nổi nóng làm mất cái khôn của người học võ. Chiêu thế của lão đầy vẻ lăng lệ mà không hề biết biến ảo, chỉ quyết lấy lính mạng đối phương. Còn Quảng Mục Thiêm tuy bị Phong Hỏa Ma Đạn oanh tạc trọng thương. Nhưng ứng đối với một Lưu Đạo Nhân nổi điên chém bừa như này còn đủ sức dư giả.
Đột nhiên, Lưu Đạo Nhân hơi cúi người xuống, kiếm chiêu đột nhiên biến đổi, từng vầng kiếm quang vùn vụt như một con linh xà sống động, huyễn ảo vô định. Quảng Mục Thiên thấy kiếm pháp đối phương âm hiểm độc địa quá mức, vội dùng khinh công nhảy lùi về sau né tránh. Chợt thanh kiếm trong tay Lưu Đạo Nhân uốn lượn một vòng, dường như dài thêm ra ba, bốn trượng tiếp tục đâm đến. Quảng Mục Thiên cho dù võ công giỏi đến mấy cũng đâu ngờ được biến cố này xảy ra.
Thanh kiếm kia đột nhiên dài ra, lại uốn lượn mềm dẻo như nhuyễn tiên, quả là binh khí kỳ lạ nhất mà Quảng Mục Thiên từng thấy. Bất chợt, hắn nhớ tới một chuyện, tâm thần kinh ngạc bất giác hô lên:
“Kim loại có thể biến ảo đa dạng, là Huyền Tinh Thần Thiết đấy sao?”
Lưu Đạo Nhân cười lạnh, đáp:
“Hừ, ánh mắt không tệ, kiếm này có tên Huyền Linh Tinh Thần Kiếm. Chính là binh khí độc môn của bổn tọa, được rèn từ Huyền Tinh Thần Thiết. Có thế biến ảo đa dạng. Muốn dài muốn ngắn, muốn cong muốn thẳng đều tùy tâm sở dục. Hôm nay Cửu Long ngươi nhất định phải chết dưới kiếm của bổn tọa!”
Nói tới Huyền Tinh Thần Thiết, đó là một thứ kim thiết kỳ dị bậc nhất trên đời. Dẻo không ra dẻo, cứng không ra cứng. Dùng để chế tạo binh khí thập phần khó khăn. Tuy nhiên loại kim thiết này còn có một đặc tính kỳ dị, khiến người trong võ lâm ưa chuộng. Chính là khả năng biến ảo khôn lường. Bởi thế nên Đường gia mới tìm mọi cách mua kim thiết này về chế tạo ám khí giấu trong người. Lúc bình thường có thể hóa thành nội giáp mặc trên người, lúc cần thiết thì hóa ra kiếm tấn công địch nhân, thực lợi dụng vô cùng.
Quảng Mục Thiên hai mắt ngưng trọng nhìn thẳng vào mũi kiếm đối phương, ngón tay khẽ co lại, đợi mũi kiếm sắp phóng tới liền búng một phát. Chỉ nghe “bùng” một tiếng vang dội. Hổ khẩu Lưu Đạo Nhân rách toạc, máu chảy ra đầm đìa. Lão đau quá liên kêu lên một tiếng “ah...” rồi lùi liền năm bước về sau.
Thiết Liên Đàm thấy Lưu Đạo Nhân đến vật này cũng đã đem ra dùng rồi mà không làm gì được đối phương. Trong lòng âm thầm sợ hãi. Thiên Huyền đạo nhân đứng một bên cũng tỏ vẻ ngưng trọng. Thiết Liên Đàm hít sâu một hơi, hiểu ngay là mình cũng chẳng thể giấu được con át chủ bài nữa. Đoạn ngẩng đầu hô lên:
“Mau ra đây đi!”
Lão vừa dứt lời, từ trên mái nhà nhảy xuống chín người. Chín người này phục sức y hệt nhau, tướng mạo như đúc ra từ một khối. Điểm đặc biệt là trên tay mỗi người đều cầm một thanh kiếm, huyết khí tỏa ra nồng nặc vô cùng.
Quảng Mục Thiên vừa thấy chín người này liền giật mình, ánh mắt có chút mê mang bất định. Nhưng lát sau, hắn chợt ngửng đầu lên trời cười lớn, nói:
“Hay cho Thần Kiếm Môn. Hay cho Đồ Long Kiếp Kiếm Trận. Thiết Liên Đàm ngươi thật giỏi lắm!”
Thiết Liên Đàm sắc mặt không đổi, đáp:
“Được Cửu Long mở lời khen ngợi, ngày hôm nay tại hạ có chết tại đây cũng không nuối tiếc.”
Quảng Mục Thiên ánh mắt sáng quắc, liếc sang hỏi:
“Thế là ngươi học được công phu của mấy tên kia rồi?”
Thiết Liên Đàm gật đầu đáp:
“Cũng xem như vậy đi. Tại hạ một thân công phu cũng từ đó mà học được. Đồng thời cũng nhận lời ủy thác báo thù. Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, Cửu Long chớ trách.”
Thì ra chín thanh kiếm mà chín người vừa rồi cầm trên tay chính là binh khí của Cửu Thần Long, được bán đấu giá lúc trước. Xem ra đã được Thần Kiếm Môn mua lại với giá tiền cao. Vốn là chín thanh Long kiếm này mua về cũng vô dụng. Nhưng Thiết Liên Đàm không biết từ đâu nhặt được một cuốn bí kíp kiếm trận, có tên là “Đồ Long Kiếm Trận“. Uy lực cực cao, kết hợp với chín thanh kiếm này phải nói là thiên y vô phùng.
Người đời đều biết Quảng Mục Thiên diệt Cửu Thần Long, nhưng lại không biết rõ diễn biến bên trong như thế nào.
Bất quá, Thiết Liên Đàm lại hiểu rất rõ. Bởi vì trong cuốn bí kíp Kiếm Trận kia, có một đoạn di thư được viết bằng máu như sau:
“Ta họ Hoàng, tự Mặc Linh, chính là một vị trong Cửu Thần Long. Nay sa cơ lỡ vận, bị một tên tiểu tử Tà Phái hạ độc thủ. Trước khi quy thiên liền để lại một ít đồ vật, hậu thế nếu ai nhặt được cũng xem như là người hữu duyên.
Trong đây có bí kíp kiếm trận, cùng sở học một đời của chín huynh đệ bọn ta. Nếu tu luyện thành, xưng bá võ lâm cũng chẳng phải nói chơi. Đáng tiếc một điều rằng, tư chất chín huynh đệ bọn ta có hạn, mỗi người chỉ luyện được một phần trong đó. Tuy vậy, bọn ta vẫn có thể uy chấn giang hồ, lập ra danh hiệu Cửa Thần Long khiến người người kinh sợ.
Tên tiểu tử Quảng Mục Thiên kia biết điều đó, nếu đối chiến trực diện ắt bị chín người bọn ta sử Kiếm Trận băm hắn nát ra như tương. Tên chó chết kia liền âm thầm hạ thủ từng người, khiến Cửu Thần Long tâm thần rã rời, không phát huy được thực lực chân chính. Người đời chỉ biết hắn đánh bại chín huynh đệ bọn ta, nhưng lại không biết rằng huynh đệ bọn ta có Kiếm Trận siêu việt. Ngay cả con lừa trọc Không Trí cũng có thể diệt sát trong chớp mặt. Tên chó chết kia làm sao mà có thể xứng làm đối thủ? Ta không cam tâm a...
Thôi, viết đến đây ta đã kiệt lực. Nếu kẻ nào nhặt được những vật này, có thể xem như là đồ đệ của chín huynh đệ bọn ta. Hãy thay chúng ta báo thù, nếu không trời tru đất diệt, vạn kiếp bất phục. Nhớ lấy, nhớ lấy!”
Nhớ lại những lời viết trong di thư, Thiết Liên Đàm lại thở dài một hơi. Hắn thực sự không muốn gây chiến với Cửu Long, Quảng Mục Thiên. Nhưng hắn nổi danh như bây giờ, hoàn toàn là nhờ vào những bí kíp kia. Tuy biết Cửu Thần Long chẳng phải dạng gì tốt đẹp, nhưng võ công của bọn họ thật lợi hại vô cùng. Nay đã học thành tài, nghĩ lại những lời nguyền rủa phía dưới lại khiến tâm can Thiết Liên Đàm không an tâm. Thế nên lão âm thầm đào tạo một chi lực lượng trung tâm, cũng chính là vì ngày hôm nay. Chỉ cần giết được Quảng Mục Thiên thì lời nguyền kia cũng sẽ theo đó mà biến mất. Hơn nữa với võ công hiện tại của lão, cộng thêm Đồ Long Kiếm Trận này, xưng bá trong hàng ngũ môn đồ Chính Phái cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi. Đây cũng chính là dã tâm mà Thiết Liên Đàm ấp ủ bấy nhiêu năm.
Cửu Thần Long gồm có chín người, mỗi người một tài một vẻ. Dung nhập vào kiếm trận, lấy tài của mình mà khắc chế địch nhân. Ở trong kiếm trận, Quảng Mục Thiên chỉ thấy cơ thể trầm xuống, tựa như đeo cả ngọn núi sau lưng, hành động càng ngày càng chậm chạp. Hơn nữa vừa rồi hắn bị Phong Hỏa Ma Đạn oanh trọng thương, bây giờ lại đối đầu với kiếm trận lợi hại như thế này nữa. Tình thế đã dần bắt đầu đi vào thế hung hiểm. Chín thanh Long Kiếm trong tay chín tên đệ tử kia thúc sử mỗi lúc lại càng gấp, trên thân kiếm càng là tuôn ra khôn cùng kiếm khí, tử sắc, bạch sắc, kim sắc, quang hoa lóe lên chói mắt, chung quanh mọi nơi chỉ nhìn thấy chín đoàn ánh sáng lộn xào, hoành quán bát phương, thậm chí ngay cả Quảng Mục thiên ở giữa vòng chiến cũng nhìn không rõ ràng lắm.
Thiên Huyền đạo nhân đứng bên ngoài quan sát mà kinh sợ không thôi, thầm nghĩ bụng:
“Kiếm trận này thật lợi hại làm sao. Nếu thay ta vào chỗ của Cửu Long, chỉ cần thời gian nửa tách trà, hẳn là sẽ bị kiếm trận kia băm nát ra như tương. Cửu Thần Long trước kia xưng vương xưng bá võ lâm cũng chẳng phải nói láo.”