Quảng Mục Thiên vừa ra khỏi cửa liền gặp ngay Phan Thiên Bính đã đứng ngoài chờ sẵn từ trước.
Vừa thấy hắn bước ra, Phan Thiên Bính liền tiến tới cúi người hành lễ, kính cẩn nói:
”Vãn bối là Long Tượng Phan Thiên Bính. Làm hạ nhân trong phủ mệnh chủ. Lúc
nãy vì không biết tiền bối giá lâm, nên mới mạo phạm thiên uy. Mong được tiền bối rộng lượng hải hà mà tha cho.”
Quảng Mục Thiên biết lão xin lỗi chuyện lúc nãy do dự không chịu mang rượu ra rót cho hắn. Quảng Mục Thiên vốn cũng chẳng để tâm chuyện đó lắm, gật gù nói:
”Không có chi, ta cũng đang che giấu thân phận. Nên ngươi không biết là phải rồi.”
Phan Thiên Bính khác với sư huynh Trương Trọng Khoái của y. Lão là một người cẩn trọng, không hề bốc đồng nóng nảy. Lão thấy Quảng Mục Thiên không
truy cứu chuyện trước đó nữa thì cũng thở phào một hơi, rồi nói:
”Thưa tiền bối, đồng hữu đi cùng tiền bối là Đường công tử vừa nãy đã quay về rồi. Trước khi đi có chuyển lời. Bảo là có kẻ địch tìm tới quán trọ chỗ tiền bối đang ở. Hiện y đã quay về chống đỡ. Dặn là nếu tiền bối quay
ra thì thông báo lại một tiếng.”
”Có địch!?”
Quảng Mục
Thiên nghe xong thì nhíu mày nghi hoặc. Hắn lúc ở trong phòng kia nghe
thấy ngoài này có tiếng nổ lớn, chẳng lẽ là Đường Vấn Tâm giao thủ cùng
ai khác? Nghĩ vậy, hắn liền thử nhắm mắt lại, cảm nhận từng luồng khí
dao động trong Hư Thiên Thành. (Truyện này không viết về thần thức hay
linh hồn... viết mấy cái đó đau não lắm.) Ngay hướng vụ nổ lúc nãy,
Quảng Mục Thiên mơ hồ cảm nhận được ba luồng khí đang dao động kịch
liệt. Trong đó, một luồng khí thuộc tính âm hàn, chắc hẳn là của một nữ
nhân. Hai luồng khí còn lại, một thì thanh mảnh uyển chuyển nhưng lại
sắc bén vô bì, chính là Đường Vấn Tâm. Còn luồng khí thứ ba kia thì cực
kỳ kỳ dị, cảm giác rất cứng cáp mà hung mãnh tuyệt luân... Không biết là của cao thủ nào?
Đoạn hắn quay ra hỏi:
”Ta trưởng trong này cấm võ giả giao thủ cùng nhau? Mà đánh nhau lớn thế mà không ai can thiệp là sao?”
Phan Thiên Bính kính cẩn đáp:
”Thưa tiền bối, quy tắc trong này không khác gì bên ngoài cả. Chỉ có điều đối với một số người thì... không bị giới hạn.”
Quảng Mục Thiên ồ lên kinh ngạc, hỏi:
”Những người nào mà không bị giới hạn thế?”
Phan Thiên Bính không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đáp:
”Tất nhiên là những vị có trình độ từ Đấu Tông trở lên.”
Quảng Mục Thiên nghe xong chỉ trầm ngâm một lúc, lát sau quay ra nói:
”Được rồi, ta phải quay về xem xét sự tình. Chuyện về thân phận Cửu Long,
ngoài các ngươi ra, ta không muốn thêm người nào biết được.”
”Vâng, bọn vãn bối sẽ giữ kín chuyện này. Tuyệt không cho người “ngoài” biết được.”
Phan Thiên Bính gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Quảng Mục Thiên nghe xong chân mày hơi nhíu lại.
Phan Thiên Bính thấy thế thì tim đánh thót lên một cái, trong lòng nổi lên
một tia sợ hãi bất an, càng cúi thấp đầu hơn, không dám ngẩng cao lên.
Bất quá đợi hồi lâu mà không thấy Quảng Mục Thiên có hành động gì thêm
thì hơi an tâm một chút. Lão thử ngẩng đầu lên xem thì phía trước trở
nên trống không. Quảng Mục Thiên không biết từ khi nào đã biến mất,
không thấy bóng dáng.
Phan Thiên Bính thở phào một hơi, vội vàng
đi vào một căn phòng khác. Viết nhanh một phong thư, sau đó cuộn tròn
lại. Nhét vào trong ống trúc nhỏ, cột vào sau chân của một con ưng điểu. Lão làm xong mọi chuyện rồi mở cửa sổ ra. Ưng điểu vừa thấy ánh sáng
lóe lên, liền kêu to vài tiếng rồi vỗ cánh bay đi mất. Phan Thiên Bính
nhìn hướng điểu bay mà thở dài thườn thượt, hồi lâu sau mới lẩm bẩm vài
tiếng:
”Cửu Long xuất thế, xem ra giang hồ lại thêm một hồi đại loạn nữa đây!”
...
Nói đến Quảng Mục Thiên sau khi không từ mà biệt. Liền chạy một mạch đến
khách điếm nọ. Hắn không muốn bị mấy ánh mắt ghen tuông cứ nhìn chằm
chằm vào mình. Nên khi vừa bước xuống lầu một liền thi triển khinh công, loáng một cái đã mất hút tại chỗ. Người trong tửu quán chỉ thấy hơi gió thổi đến, ngoảnh lại xem không thấy gì cũng bỏ qua không thèm để ý đến.
Quảng Mục Thiên chạy một mạch không dừng, chẳng mấy chốc đã dừng lại ở một
vách nhà gần quán trọ kia. Chỉ thấy xung quanh khách điếm Phong Nguyệt
tụ tập rất nhiều võ lâm nhân sĩ. Kẻ ngồi người đứng la liệt khắp nơi,
nhất là trên các mái nhà, ai nấy mục quang đều dán sát cuộc chiến phía
dưới.
Quảng Mục Thiên cũng vội nhảy sang một nóc nhà bên cạnh để
xem. Quả nhiên, hắn liền thấy ở ngay trước cửa khách điếm có ba nhân ảnh đang bay qua xẹt lại vô cùng nhanh. Kèm theo đó là từng đợt tiếng nổ
vang lên động trời. Chỉ thấy trong đó có hai người là Đường Vấn Tâm cũng Triệu Nhã Hinh. Còn đối thủ của hai người là một lão già đầu hói, tuổi
tầm năm mươi, thân hình cao lớn hùng dũng. Trên mặt lão, hai hàng mi dài trắng như tuyết, rủ xuống một bên khóe mắt. Mũi thì khoằm khoằm như mỏ
chim ưng, kết hợp với bộ dáng tiên phong đạo cốt kia thì chẳng hợp tý
nào.
Nhưng điều khiến Quảng Mục Thiên kinh ngạc, là khí công của
lão này đã đạt đến cảnh giới tông sư rồi. (Tông Sư = Đấu Tông). Một kẻ
như vậy mà muốn giết hai người Đường Vấn Tâm thì quả thực quá dễ dàng.
Nhưng dường như lão già kia vẫn chưa muốn hạ đòn sát thủ mà chỉ vờn hai
người Đường Vấn Tâm như mèo vờn chuột vậy!
Bỗng thấy lão già mi
trắng kia lách người một cái đã tránh khỏi thế công của Triệu Nhã Hinh.
Rồi nhanh chóng áp sát tới chỗ Đường Vấn Tâm để tấn công.
Lão
nhận thấy Đường Vấn Tâm chuyên về môn ám khí. Tuy rằng chưa đạt tới mức
lô hỏa thuần thanh, nhưng cứ để cho hắn phóng hoài thì cũng cực kỳ rắc
rối. Vậy nên lão mới cố ý tấn công, hòng chế trụ hắn đầu tiên.
Đường Vấn Tâm vội lùi lại, liệng ám khí ra vù vù. Nào là phi châm, phi đao... đều được hắn liệng ra nhanh như chớp.
Thủ pháp phóng ám khí của Đường gia cốt ở ba chữ “Chuẩn”, “Nhanh” và“Tĩnh“. Tuy phóng ra một lượt nhiều như thế nhưng lại không hề nghe
tiếng gió. Trong giang hồ được mệnh danh là “Vô thanh tuyệt sát thủ”,
giết người một cách vô thanh vô tức.
Nếu mà bây giờ trời tối, thì cho dù Đông Lai Thánh Thủ tài cao hơn đi chăng nữa cũng chẳng tài nào mà né được.
Bất quá, trong Hư Thiên thành không có ban đêm.
Đông Lai thầm khen một tiếng lợi hại. Thân hình lão trên không đột nhiên
xoay chuyển, vù vù đánh ra ba bốn trảo. Ám khí phóng đến, mũi thì bị lão né được. Mũi thì bị đôi song trảo kia chụp rồi bóp nát đi, rơi lạch
cạch xuống đất.
Đường Vấn Tâm kinh hoảng, nghĩ thầm:
”Tay lão này làm bằng sắt hay sao!?”
Đông Lai cười lớn, quát:
”Đường tiểu nhi, ta với ngươi không thù không oán. Nếu không muốn nếm mùi đứt
gân gãy cốt thì hẵng biến đi khỏi đây. Nếu không lão cha ngươi tới đây
ta cũng chẳng thèm nể mặt nữa đâu.”
Đường Vấn Tâm lần đầu xuất
đạo, còn chưa nếm qua lời sỉ nhục nào. Bấy giờ nghe người ta quát mắng
thì làm sao mà chịu được. Liền quát lên:
”Hay cho lão hói kia, ngươi chưa chạm được vào ta thì lấy gì làm đắc ý!”
Đông Lai Thánh Thủ ngửa mặt cười lớn, nói:
”Ha ha ha, ngươi tự phụ về tài khinh công của mình. Chẳng lẽ ta không có!?”
Nói rồi, Đông Lai thoắt một cái đã biến mất tại chỗ. Lão nhô lên hụp xuống
mấy cái đã áp sát lại gần Đường Vấn Tâm. Chân trái vừa đặt xuống, song
trảo của lão lại một lần nữa phóng ra, lần lượt chụp vào hai bả vai của
Đường Vấn Tâm. Phép đánh này là lão chắt lọc ra từ Ưng Trảo công. Thế
chiêu linh hoạt biến ảo mà bên trong có phần mạnh bạo.
Nguyên
Đông Lai Thánh Thủ chỉ giỏi môn đánh xáp lá cà (cận chiến). Nên khi đối
đầu với những cao thủ chuyên du đấu, lão rất khó tiếp cận gần. Vậy nên
Đông Lai dành hơn ba năm, sáng chế ra một bộ khinh công để bù vào cái
thiếu sót của mình.
Khinh công của Đường Vấn Tâm là món gia
truyền của Đường gia, vốn rất cao minh. Nhưng nội lực của hắn còn thấp
chưa thể phát huy được toàn bộ, thì làm sao mà so sánh lại với Đông Lai. Chỉ trong chớp mắt, song trảo của Đông Lai đã vồ tới, chụp gãy hai bả
vai của hắn.
Đột nhiên bên mé sườn nghe tiếng gió rất gấp!
Trảo của Đông Lai sắp chụp tới, thì một luồng khí âm hàn mang theo hơi nóng phóng đến bức cho lão phải lùi về.
Tiếp theo chỉ nghe “Bình!” một tiếng lớn. Ngay chỗ Đông Lai Thánh Thủ vừa
đứng xuất hiện một cái hố sâu hoắm, rộng phải chừng ba bốn trượng, nông
sâu chẳng rõ. Chỉ biết là bề mặt hố một nửa thì đen xì, khói um lên, mùi lửa cháy khét lẹt. Nửa còn lại đông kết một tầng băng mỏng, tỏa ra hàn
khí lạnh buốt. Trông kỳ dị vô cùng.
Toàn bộ những người đứng quan chiến, thấy một chưởng kinh khủng như thế thì đều hò reo vang dội.
”Triệu tiểu thư thật lợi hại. Quả nhiên là thiên tài trong thế hệ trẻ của Triệu gia!”
”Băng Tâm Liệt Diễm quả nhiên đúng như cái tên của nó.”
Thì ra, lúc vừa rồi khi Đường Vấn Tâm gặp nguy nan thì Triệu Nhã Hinh đứng
một bên trong lúc nguy cấp đã đánh ra một chưởng, cứu nguy cho hắn.
Đông Lai kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ:
”Băng Tâm Liệt Diễm chưởng là đây hay sao!? Quả nhiên lợi hại. Đến cả ta cũng chưa dám chắc trực diện đỡ được một chưởng này đâu!”
Đoạn lão phát hiện ra điều gì, sắc mặt trầm xuống, cười gằn nói:
”Ái chà... Âm hàn nội công cùng hỏa hệ ma pháp à. Hay cho gia tộc Triệu gia, hay cho ma pháp hỏa hệ!”
Lão nói rồi mặt đỏ phừng phừng, lửa giận bốc lên, nghe vù một tiếng hư
không đánh ra một chưởng nhắm vào đầu Triệu Nhã Hinh, kình lực thật là
lợi hại.
Triệu Nhã Hinh không dám khinh thường, hít sâu một hơi chân
khí. Nội lực dồn vào tay trái. Đồng thời cùng lúc đó tay phải nàng lóe
sáng, xuất hiện đồ hình vòng tròn ma pháp màu đỏ chuếch.
Uỳnh!
Một tiếng nổ vang dội.
Tia lửa cùng với mảnh băng bắn ra tung tóe, khói bụi mịt mù, khiến cho đám người vây xem phải lùi ra xa hơn.
Triệu Nhã Hinh sắc mặt trắng bệch, lùi liên tiếp về sau hơn năm bước. Nàng
tuy là Ma Vũ song tu, nhưng xét riêng về trình độ khí công, thì làm sao
mà sánh bằng Đông Lai đã đạt tới bậc tông sư?
Một chưởng vừa rồi
Đông Lai chỉ là hời hợt đánh ra. Mà nàng thì phải tung hết sức... Đủ
thấy chênh lệch đôi bên lớn đến như thế nào.
Đông Lai Thánh Thủ không thừa cơ truy kích mà sừng sững đứng đó, cười khẩy nói:
”Con nhãi Triệu gia kia, ta vốn cùng ngươi không thù oán. Nhưng chỉ tiếc là
ngươi lại đi học cái ma pháp hỏa hệ rắm thúi đó. Thành ra nếu ta không
giết ngươi thì lại càng thấy ấm ức trong lòng. Nếu ngươi chịu nói ra cái tên Quảng Mục Thiên kia ở đâu, đôi khi ta còn cho ngươi chết dễ chịu
một chút. Không cần trải qua nỗi đau của đứt gân gãy cốt!”
Triệu Nhã Hinh vốn lạnh lùng cao ngạo, nào chịu lép vế, chỉ lạnh nhạt nói:
”Tiền bối là bậc cao nhân, nếu muốn giết tiểu nữ thì cứ việc ra tay. Cần gì
phải lắm lời. Bất quá, trước khi đó, tiền bối nên nói ra danh tự của
mình. Để sau này Triệu gia còn biết kẻ thù là ai mà tìm đến thanh toán!”
Đông Lai nghe nàng hăm dọa thì ngẩng mặt lên trời cười ha hả, rồi nói:
”Ngươi dọa ta đấy sao!? Được lắm, ta cũng chẳng sợ lão già Triệu Văn Phong
đâu. Nói cho ngươi rõ, ta chính là Đông Lai Thánh Thủ đây.”
Mọi người đương trường nghe lão đọc tên của mình ra, thì kinh hoảng la lên:
”Kia chính là Đông Lai Thánh Thủ tiền bối!”
Đường Vấn Tâm nghe xong thì rùng mình, hít sâu một hơi khí lạnh. Chuyện hắn
đoán được Quảng Mục Thiên giả dạng đệ tử lão hắn cũng biết. Nhưng không
ngờ người này tìm đến cửa nhanh như thế!
Triệu Nhã Hinh thì lại nhíu mày khó hiểu, thầm nghĩ:
”Chẳng phải lão này là sư phụ của tên kia hay sao!?”
Đông Lai Thánh Thủ thấy hai người im lặng, hừ lạnh một tiếng, nói:
”Nếu các ngươi không chịu nói thì ta cứ giết con nha đầu Triệu gia này trước. Rồi từ từ tìm tên kia tính sổ sau vậy!”
Đông Lai nói rồi bước về phía Triệu Nhã Hinh. Triệu Nhã Hinh sắc mặt tái đi, ho lên vài tiếng lại hộc ra một ngụm máu tươi. Trông có vẻ thụ thương
rất là nặng.
Đường Vấn Tâm thấy tình cảnh càng lúc càng hung hiểm, trong lòng thầm tính:
”Triệu Nhã Hinh không thể chết ở đây được!? Cô ta mà chết rồi thì đi đâu mà
tìm ra đồng đội nữa bây giờ. Hơn nữa, lão già kia nhất định là cao thủ
Đấu Tông. Nếu như Triệu gia không bắt được lão chẳng phải sẽ trút giận
lên Đường gia hay sao! Không được, bằng mọi giá phải ngăn cản lão điên
này lại.”
Nghĩ rồi, bàn tay hắn đột nhiên chuyển sang mày xanh
ngọc. Đồng thời lấy từ trong túi ra một vật lấp lánh màu vàng, trông
chẳng khác gì một búp sen.
Đông Lai cảm giác không ổn, vội quay lại xem vừa thấy vật trong tay Đường Vấn Tâm liền kinh hoảng la lên:
”Là Phật Nộ Đường Liên! Tiểu tử ngươi cũng thật là chịu chơi.”
Đường Vấn Tâm đắc ý, cười khẩy nói:
”Hắc hắc. Lão trọc ngươi cũng...”
Đông Lai Thánh thủ không để cho Đường Vấn Tâm kịp nói hết câu. Tay phải đột
ngột giơ lên nhanh như chớp, ngón giữa co lại, búng một cái, một tia khí công theo đó bắn ra. Chỉ nghe “bụp” một tiếng nhỏ, trúng ngay luôn vào
cổ tay của Đường Vấn Tâm. Khiến cho Phật Nộ Đường Liên trên tay hắn còn
chưa kịp kích hoạt thì đã rơi leng keng xuống đất.
Đường Vấn Tâm mặt mày tái mét, gầm lên:
”Lão tặc khốn kiếp! Dám ra tay đánh lén!”
Quảng Mục Thiên đứng xem trên nóc nhà cũng âm thầm lắc đầu cười trộm. Đông
Lai Thánh Thủ vừa rồi nếu không chớp thời cơ ra tay, chẳng lẽ để thời
gian cho ngươi kích hoạt ám khí kia hay sao. Đây không phải là đánh lén, mà chính là chiếm lấy tiên cơ. Đối với những bậc cao thủ như hắn mà
nói, khi hai bên giao thủ chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng nắm thất bại trong tích tắc. Vậy nên không bao giờ được trách đối thủ đánh lén, nếu
trách thì chỉ nên trách mình quá sơ suất thôi.
Quả nhiên, Đông Lai không thèm để ý, mỉm cười nói:
”Đường tiểu nhi, nằm yên đó đi!”
Lão nói rồi xoay mình bước tiếp đến chỗ Triệu Nhã Hinh. Không thèm ngoảnh
lại, tay phải phất một cái, kình phong kêu vút một tiếng, bốn mũi phi
đao mới rồi Đường Vấn Tâm ném vào lão còn nằm dưới đất cùng bay vụt lên. Thế nhanh như chớp nhoáng.
Đường Vấn Tâm chỉ kêu được một tiếng “Ái chà!” nhưng nào tránh kịp?
Bốn mũi phi đao phân biệt theo hai bả vai, bắp đùi, nghe lịch bịch cùng
trúng cả. May thay vừa rồi mũi đao nào cũng bị oằn đi, nên không có cái
nào đâm sâu được vào da thịt. Mà chỉ đánh trúng huyệt đạo trên tay và
chân Đường Vấn Tâm mà thôi, khiến hắn không thể cử động được.
Mặt mày Đường Vấn Tâm tái mét, trong lòng run sợ vô cùng, nghĩ thầm:
”Quả nhiên chênh lệch về võ công của hai bên quá lớn. Với thực lực hiện tại
của ta, muốn quang minh chính đại mà đánh thắng một Đấu Tông chính là
điều bất khả thi!”
Đông Lai tiến lại gần Triệu Nhã Hinh, trừng mắt nói:
”Thế nào!? Chịu nói ra chưa?”
Triệu Nhã Hinh sắc mặt nhợt nhạt, lạnh lùng đáp:
”Ta không biết!”
Vốn Đông Lai cả ngày hôm nay đã ôm một bụng lửa giận, bấy giờ nghe nàng không chịu nói ra thì tức lắm, liền quát lên:
”Ðược lắm! Mi đã không nói thì ta phải đập chết quân nha đầu thối tha này rồi sẽ liệu sau.”
Nói xong lão vỗ ngay một chưởng xuống đầu Triệu Nhã Hinh. Một chưởng này
cách đầu nàng chưa đầy một thước, lực đạo lại vô cùng mãnh liệt, nếu
đánh trúng thì đầu óc Triệu Nhã Hinh phải nát ra như cám.
Mọi
người xung quanh “Ối!” lên một tiếng, không nghĩ Đông Lai Thánh thủ lại
thực sự dám hạ sát chất nữ của Triệu gia! Ai nấy đều thở dài lắc đầu,
tiếc thương số cho số phận của một thiếu nữ thiên tài...
Đột
nhiên Đông Lai Thánh Thủ rùng người, một cảm giác ớn lạnh dồn lên tận
óc. Dù lão là người thân kinh bách chiến cũng phải lấy làm khiếp sợ.
Chưởng vừa ra được nửa đường vội thu nhanh về, đoạn dẫm chân một cái đã
tung người nhảy ra ngoài cả mấy trượng. Lúc này lão mới lấy lại được
bình tĩnh, vội ngoảnh ra phía sau xem thứ gì mà có thể khiến mình có cảm giác ớn lạnh như vậy.
Hiện lên trước mắt lão là một chàng thanh
niên, tuổi chừng hai lăm, khoác trên người bộ trường bào sẫm màu, trông
rất gọn gàng sạch sẽ. Khuôn mặt trông không có gì nổi trội. Bất quá nếu
cố gắng nhìn kỹ hơn thì thấy đôi mắt người này lấp lánh như sao đêm.
Đông Lai Thánh Thủ không nhìn rõ trình độ khí công của người này, hiển nhiên đối phương dùng liễm khí công. Bất quá với chừng đó niên kỷ (tuổi) cũng không khiến lão tỏ vẻ kiêng kỵ.
Nhưng cảm giác ớn lạnh vừa rồi
lại đến từ người thanh niên trước mặt này. Điều đó càng khiến Đông Lai
nghi hoặc không thôi. Đoạn lão hừ lạnh một tiếng, quát lên:
”Tiểu tử ngươi là ai!?”
Người thanh niên kia chẳng ai khác, chính là Quảng Mục Thiên. Hắn tuy không
có cảm tình gì với Triệu gia tiểu thư. Nhưng tình cảnh thấy chết không
cứu thì hắn cũng không làm được. Dù sao ba người bọn họ cũng tính là
đồng đội tạm thời. Vậy nên lúc Đông Lai vỗ một chưởng vào đầu nàng thì
Quảng Mục Thiên nhân cơ hội phóng ra sát khí. Khiến Đông Lai kinh hoảng
mà nhảy ra xa. Vậy nên mới cứu được Triệu Nhã Hinh một mạng.
Nghe thấy lão hỏi, Quảng Mục Thiên bất động thanh sắc, đáp:
”Chẳng phải ngươi đang tìm ra hay sao mà còn hỏi!?”
Đông Lai vừa nghe xong hai mắt trợn trừng, cười ha hả, quát:
”Ha ha ha... Ta còn tưởng là con chuột nhắt nào, hóa ra lại là ngươi. Ta
còn tưởng ngươi nhát gan không dám lò mặt ra đây đấy. Nếu đã xuất hiện
thì chịu chết đi!”
Lão nói xong, nhưng lại chợt nhớ ra điều gì, lại nói tiếp:
”Bất quá... ta đã hứa với một người sẽ không giết ngươi. Bất quá tội ngươi
khó tha. Nếu ngươi chịu phế đi một cánh tay rồi cút khỏi đây. Ta sẽ
không truy cứu chuyện đó nữa!”
Quảng Mục Thiên không nhanh không chậm, đáp:
”Xin thứ cho, tại hạ khó lòng tòng mệnh!”