Chỉ trong chớp mắt, ánh chớp lóe lên, bảy thanh kiếm đều nhằm Quảng Mục
Thiên chém tới. Hắn nghiêng người đi né tránh, đồng thời nhảy tót xuống
ngựa, thân người hơi lạng một cái liền lẻn ra sân sau Đại bộc phá đao
Chấn Minh.
Chấn Minh hoảng hốt, vội xoay người vung đao chém về sau. Quảng Mục
Thiên liền hạ thấp người xuống tránh thoát, khuỷu tay phải hắn thúc ra
đánh “binh” một tiếng trúng ngay vào bụng dưới của gã.
Chấn Minh bị đánh trúng yếu huyệt, y đau quá “hự” lên một tiếng rồi ngã
nhào xuống đất, thanh kiếm trong tay cũng cầm không chặt liền bị văng
đi.
Sáu người còn lại trong thất kiếm cũng vô cùng kinh hoảng, họ không nghĩ rằng đối phương lại nhanh đến như vậy, cả bọn vội chạy đến tiếp ứng.
Nào ngờ, Quảng Mục Thiên đã liệu trước điều này, hắn đưa hàn băng ngọc
kiếm ra, điểm nhẹ vào phía chuôi Đại Bộc Phá đao. Phía chuôi Đại bộc phá đao có một cái lỗ tròn rất là nhỏ. Hàn băng ngọc kiếm của Quảng Mục
Thiên đâm ra liền trúng ngay, hắn vừa gom vừa móc, khoèo luôn cả thanh
kiếm về, rồi tiện đà xoay một vòng liệng luôn đến hướng sáu người còn
lại. Đồng thời, hắn điểm chân phải xuống, vọt người đi như tên bắn trở
lại lưng ngựa.
Mấy cái nhô lên hụp xuống mau lẹ phi thường, giữa làn hàn quang của bảy
thanh kiếm kia mà Quảng Mục Thiên vẫn có thể hạ gục một người rồi đoạt
lấy binh khí đối phương thật khó mà tin nổi. Hơn nữa cả bảy người này
đều là cao thủ tuyệt đỉnh.
Đại bộc phá đao bị hắn dùng hàn kiếm hất đi, trúng ngay ba người trong
thất kiếm phát ra từng chập tiếng nổ rùng rợn. Trên mặt của thanh Đại
bộc phá đao này được khắc ma pháp hỏa lôi song hệ, hễ có lực va chạm vào đủ mạnh sẽ phát nổ. Ba người bị ném trúng tuy biết rõ điều này nhưng
chẳng còn cách chống đỡ nào khác. Hành động của Quảng Mục Thiên quá mau
lẹ, đến khi ba người nhận ra thứ bay đến chính là Đại bộc phá đao thì đã quá muộn rồi.
Trương Bố sợ hãi vội nhảy lùi lại, lòng thầm nghĩ:
”Tên này rốt cuộc là ai mà võ công lợi hại như vậy?”
Trương Bố nhìn vậy nhưng thực chất lại là một trưởng lão của ma giáo, võ công thuộc hàng nhất đẳng. Ánh mắt của hắn so với sáu người còn lại thì tinh tường hơn nhiều. Hắn nhận thấy Quảng Mục Thiên chỉ lắc người nhẹ
một cái đã thoát khỏi công kích của bảy thanh kiếm, rồi tiếp cận Đại Bộc phá đao Chấn Minh. Từ lúc tung người nhảy xuống đến khi tước đoạt vũ
khí của đối phương, ngắn ngủn chỉ trong chớp mắt mà thôi. Một thanh niên mới chỉ hai mấy tuổi tại sao lại có tốc độ kinh dị đến như vậy chứ!
Điều này ngay cả Xích Yến Hàn khi ở thời kỳ đỉnh phong cũng chưa chắc đã làm nổi.
Trương Bố trong lòng vừa sợ hãi cũng xen lẫn chút đố kỵ và tức giận. Hắn từ trước tới nay luôn cậy mình tuổi cao, tu vi nội công thu thập gần
mấy chục năm vô cùng thâm hậu, khó có người nào sánh kịp. Nay vừa mới
xuất sơn lại đụng phải hai cái quái thai, một kẻ chưa đến hai mươi tuổi
đã được xếp vào hàng Ngũ Thánh, một kẻ khác tuổi cũng cực kỳ trẻ mà võ
công lại rất cao cường. Tuy là nói núi cao lại có núi cao hơn, tre già
măng mọc, nhưng Trương Bố không thể chấp nhận được. Hai người này tuổi
vẫn còn quá trẻ, nói trắng ra tuổi của chúng chỉ đáng ở hàng hậu bối mà
thôi. Vậy mà võ công lại có thể sánh ngang với các bậc tiền bối cao
nhân. Hồi bằng tuổi hai người thì hắn mới chỉ là một tên có võ công tầm
thường mà thôi. Nếu để thêm chục năm nữa thì hai người này có thể phát
triển đến dạng gì? Hôm nay đã lỡ đắc tội rồi thì ngày sau thực khó mà
sống sót.
”Phải giết hai người này khi chúng còn chưa đủ lông đủ cánh. Nếu không
ma giáo sau này sẽ gặp tai họa khôn lường. Tên thanh niên này võ công
tuy lợi hại thật, nhưng tuổi trẻ như vậy nội công gớm lắm cũng chỉ là
cấp Đấu Vương mà thôi. Chỉ có điều thanh kiếm của y quá ư quỷ dị, y cứ
dùng nó thì ta khó mà hạ sát thủ được. Ta khích hắn đấu chưởng lực xem
sao? Nhất định phải một chưởng đánh chết người này.”
Trương Bố đầu nổi sát niệm, hai tay vẽ thành một đường vòng cung, nội
lực trong đan điền được hắn không ngừng vận lên lòng bàn tay cực kỳ dày
đặc. Đến nỗi người ta có thể thấy ở hai tay của hắn ẩn hiện một làn
sương trắng mờ ảo. Nội lực tuy nói là vô hình, nhưng khi vận lên quá đậm vẫn mơ hồ có thể thấy được. Cái này cũng tương tự như khí công hóa hình vậy, tuy nhiên để đạt được đến trình độ khí công hóa hình thì vẫn còn
khá xa.
Khí công hóa hình chính là khi phát chưởng có thể ngưng tụ khí ở lòng
bàn tay rồi huyễn hóa nó thành nhiều hình dạng khác nhau. Tỷ dụ như
huyết long chưởng của Quảng Mục Thiên có thể biến hóa thành hình một con huyết long, đương nhiên uy lực cũng sẽ vượt trội hơn. Ngưng tụ khí của
Trương Bố mới chỉ là bước đầu tiên của khí công hóa hình mà thôi.
Trương Bố điểm chân vọt người đến, quát lớn:
”Tiểu tử, có giỏi thử đỡ của ta một chưởng!”
Quảng Mục Thiên đang ngồi trên lưng ngựa, thấy chưởng lực đối phương ào
ào đánh tới. Kình phong rít lên veo véo, thế chưởng hùng hồn mãnh liệt
vô cùng, tưởng chừng như có thể phá bia chặt đá.
Tuy rằng chưởng của Trương Bố tích tụ nội lực trầm hùng hồn hậu, nhưng
trong mắt Quảng Mục Thiên lại hiện ra trăm ngàn chỗ sơ hở. Luận công lực hỏa hầu mà nói, hắn đã đạt đến cảnh giới kinh người, trên đời này không ai sánh nổi. Trương Bố ở trước mặt một đại cao thủ khí công mà lại thi
thố chưởng lực thì chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ cả.
Nhưng Trương Bố cũng là một tay cáo già, hắn chưa hiểu rõ khả năng của
đối phương đến đâu nên hắn chỉ sử đến bảy thành công lực. Nếu quả thực
đối phương khí công thâm hậu hơn hắn thì dùng ba thành công lực còn sót
lại mà tẩu thoát. Vả lại thế người của y là lao lên tấn công nên có lợi
hơn, tục ngữ nói: tiên hạ thủ vi cường, chưởng thế từ trong đánh ra.
Quảng Mục Thiên lại đang ngồi trên lưng ngựa, người ngoài nhìn vào đoán
chừng Trương Bố nắm chắc phần thắng. Đối phương dù có là đại cao thủ nội công đi chăng nữa nếu ngồi trên lưng ngựa cũng không thể nào đỡ nổi
chưởng này của hắn.
Xích Yến Hàn ở ngoài bị thương khá nặng, nhưng ánh mắt vẫn nhạy bén như
thường. Nàng tuy ghét Quảng Mục Thiên, gán cho hắn cái mác ngụy quân tử. Nhưng khi thấy hắn một mình đối chọi lại bảy người mà vẫn không rơi vào thế hạ phong nên trong lòng có chút kính phục, vội la lên:
”Cẩn thận, chưởng này uy lực mạnh mẽ, ngươi không đỡ lại được đâu. Mau chạy đi.”
Quảng Mục Thiên chẳng thèm để ý, liền ngưng tụ chân khí, vận nội công,
khi chưởng của y vừa đánh ra lập tức giơ chưởng phải chống lại.
Bình...
Hai chưởng đụng nhau vang lên một tiếng nổ dữ dội. Công lực của Quảng
Mục Thiên hơn Trương Bố xa lơ xa lắc. Chưởng lực trong lòng bàn tay hắn
ào ạt xô ra như bài sơn đảo hải. Trương Bố mặc dù đã có đề phòng nhưng
cũng nào ngờ được đối phương lại lợi hại như thế, muốn giữ vững thân
mình mà không thể được, hắn cảm thấy toàn thân căng phồng như sắp nổ
tung, hai chân mềm nhũn suýt té nhào xuống đất.
Bây giờ chỉ cần Quảng Mục Thiên nhả thêm nội lực thì Trương Bố chắc chắn sẽ thịt nát xương tan. Nhưng hắn lại chợt nghĩ:
”Thôi thì nể tình các ngươi là người của Ma Giáo, ta ban cho ngươi một ân huệ nhỏ vậy!”
Lúc này gương mặt của Trương Bố co rút biến dạng, kết hợp với vô số vết
sẹo khiến bộ mặt y trở nên nhăn nhó khó xem, hai bên khóe miệng cũng đã
rịn máu. Hắn rất muốn thu chưởng về nhưng chẳng tài nào làm được.
Quảng Mục Thiên ý định không muốn giết đối phương, khi trông thấy tình
hình cũng vừa phải rồi, liền thu hồi khí công, đẩy nhẹ tay ra. Trương Bố “hự” lên một tiếng, bị hất văng ra xa, té nhào trên mặt đất. Hắn ngã
ngửa ra, đầu óc quay cuồng choáng váng, miệng trào ra máu tươi không
ngớt.
Một mảnh không gian tĩnh mịch, mọi người như ngây ngốc, đứng im như
phỗng, ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới kết quả này, trải qua khoảnh
khắc ngỡ ngàng, bọn họ thật sự không thể tin nổi vào mắt mình nữa.
Trương Bố một đại cao thủ ma giáo, đi đấu chưởng lực với một thanh niên
vậy mà thua sao?
Sáu người còn lại trong thất kiếm sau một phen bàng hoàng vội chạy đến
đỡ lão đại dậy. Thấy hắn mặt vàng như nghệ, hơi thở yếu ớt vô cùng. Phải khi cả sáu người hợp sức cùng truyền khí công vào người hắn mới từ từ
tỉnh dậy. Trương Bố hai mắt mở hé ra, yếu ớt than:
”Quả nhiên người tính không bằng trời tính. Mưu sự tại nhân mà hành sự
tại thiên. Không ngờ hôm nay bảy người thất kiếm bọn ta lại thất bại
trong gang tấc thế này.”
Mạc Hạ đứng bên vội khuyên can:
”Đại ca, thắng thua là chuyện thường tình. Đừng quá để trong lòng như
vậy, bọn ta tuy không thể đấu tay đôi với hắn được nhưng chẳng lẽ không
thể quần công. Chỉ cần chúng ta cùng hợp sức nhất định sẽ băm nát hắn ra như tương.”
Mấy người còn lại cũng lên tiếng phụ họa:
”Phải đấy, chúng ta cùng xông lên một lượt, không sợ không địch lại được hắn. Cùng lắm thì chết tại đây thôi.”
Quảng Mục Thiên đứng ngoài nghe bọn họ nói chuyện chỉ cười thầm trong lòng.
Trương Bố nghĩ thầm:
”Bảy người bọn ta chết tại đây cũng không nói làm chi, nhưng lỡ đắc tội
người không nên đắc tội rồi. Nếu để Phiến Đế thoát khỏi đây thì Ma Thiên Giáo chúng ta khó lòng mà yên ổn. Bọn ta đương nhiên cũng không thoát
khỏi cái chết. Nếu ngày sau cũng chết, bây giờ cũng chết thì có khác gì
nhau đâu. Chi bằng hôm nay liều mạng một phen, Hư Thiên Lệnh thì không
đoạt được cũng chẳng sao. Nhưng Xích Yến Hàn thì nhất định phải diệt
khẩu, tất cũng là trừ cho Ma Thiên Giáo một cái đại họa sau này. Còn về
thanh niên kia võ công sâu không lường được, cho dù bảy người bọn ta
quần công cũng khó mà đánh thắng. Chi bằng ta cầu hòa với y xem sao?
Ài... Đi được đến đâu hay đến đó vậy.”
Trương Bố nghĩ vậy bèn nói với sáu người:
”Mau đỡ ta dậy.”
Sáu người tuy không hiểu ý lão đại như thế nào, nhưng được lệnh thì vẫn
tuân theo vội đỡ hắn dậy. Trương Bố lau vết máu trên khóe miệng, rồi
hướng tới Quảng Mục Thiên, chắp tay nói:
”Võ công của thiếu hiệp đúng là cao siêu. Tại hạ cam bái hạ phong.”
Quảng Mục Thiên trả lễ, đáp:
”Quá khen, là các hạ nhường mà thôi.”
Trương Bố nói tiếp:
”Nếu như Hư Thiên Lệnh thiếu hiệp đã có trong tay thì có thể cho tại hạ một yêu cầu nho nhỏ được chăng?”
Quảng Mục Thiên không biết ý định của hắn là gì, gật đầu nói:
”Được, nhưng nếu yêu cầu đó không nhỏ như ngươi nói thì ta không thể giúp được đâu.”
Trương Bố gật đầu đáp:
”Chuyện này cũng đơn giản thôi, chẳng qua là bọn tại hạ và Hàn cô nương
đây có xích mích với nhau. Hai bên đã vào thế ta chết ngươi sống. Nếu
như thiếu hiệp đã đạt được mục đích rồi thì có thể rời đi để bọn ta giải quyết ân oán được chăng. Mặt khác, nếu như bảy người chúng ta chết ở
đây thì chẳng nói làm gì, nhưng nếu cô nương này không may vong mạng
dưới kiếm của bọn tại hạ thì... Bọn tại hạ mong rằng chuyện ngày hôm nay thiếu hiệp có thể giữ kín trong lòng không tiết lộ ra bên ngoài. Yêu
cầu nho nhỏ này của bọn tại hạ thiếu hiệp có thể đáp ứng hay không?”
Quảng Mục Thiên nhíu mày, ánh mắt liếc qua Xích Yến Hàn, hắn thấy nàng
tuổi còn rất trẻ không quá hai mươi mà võ công thật phi phàm. Khuôn mặt
hơi có vẻ tiều tụy, tuy bị thương nặng nhưng vẫn không thể che lấp hết
vẻ kiều diễm, chỉ có rằng nàng bị trúng độc nên làn da xanh xao không
được hồng hào. Nếu so sánh vẻ đẹp, Quảng Mục Thiên khẳng định nàng có
thể sánh cùng Nạp Lan Như Ngọc... Bất quá khí chất của hai người lại quá khác nhau, Xích Yến Hàn là nhân sĩ võ lâm nên khí chất cũng khác biệt
hoàn toàn. Xích Yến Hàn nghe những lời vừa rồi của Trương Bố mà không tỏ vẻ gì là sợ hãi cả, trên miệng chỉ nở một nụ cười cay đắng. Dường như
nàng dã biết trước số phận của mình và chấp nhận nó vậy.
Quảng Mục Thiên trông thấy nàng cười đột nhiên sững người lại, một mình lẩm bẩm:
”Thật là trùng hợp, thật khiến ta phải nhớ về hôm đó. Hôm đó cũng đúng bảy người.”
Hoàn cảnh của Xích Yến Hàn hiện tại khiến Quảng Mục Thiên chợt nhớ về
quá khứ. Khi đó hắn cũng từng ở trong hoàn cảnh tương tự. Thật sự quá
trùng hợp, ngày đó cũng chính là bảy người, bảy người vây công một mình
hắn. Bất quá bảy người đó không phải Thất Kiếm mà lại là Thất Tuyệt.
”Chẳng lẽ đây là ý trời, muốn ta cứu mạng cô gái này hay sao?”
Quảng Mục Thiên đang chìm đắm vào trong quá khứ, chợt hắn nhắm mắt thở dài một cái rồi lại lẩm bẩm:
”Ài... Xem ra ta cũng nhiễm cái bệnh cứu người của bọn chính phái mất thôi!”
Trương Bố đợi hồi lâu không thấy Quảng Mục Thiên trả lời liền nóng ruột gặng hỏi:
”Không biết ý thiếu hiệp như thế nào?”
Quảng Mục Thiên đáp:
”Thật đáng tiếc, ta không thể làm theo yêu cầu của các hạ được. Mạng của cô gái này... ta muốn!”
Xích Yến Hàn đang vô cùng tuyệt vọng, bỗng nghe được những lời này, ánh
mắt kinh ngạc liếc nhìn Quảng Mục Thiên. Nàng không hiểu ý đồ tiếp theo
của hắn là gì? Chẳng phải nàng đã ném cho hắn Hư Thiên Bảo lệnh rồi sao? Chẳng lẽ tên này đoạt được Hư thiên lệnh rồi vui quá nên đầu óc lú lẫn?
Thực sự mà nói, Xích Yến Hàn cũng rất kinh ngạc với võ công của Quảng
Mục Thiên. Nàng luôn cho rằng, Quảng Mục Thiên là một tên ngụy quân tử,
nhưng phải thừa nhận hắn là một tên ngụy quân tử có đầy đủ thực lực.
Nhưng điều khiến nàng không tài nào hiểu nổi là tên đó đã đoạt được Hư
Thiên Lệnh rồi mà vẫn còn dây dưa không chịu rời đi. Lúc này đây thì
trên người nàng đâu còn thứ gì để cướp đoạt nữa chứ. Tuy võ công hắn lợi hại, nhưng chẳng lẽ hắn nghĩ rằng chỉ một thân một mình liền có thể
đánh lại cả bảy người hay sao?
Trương Bố tuy giận lắm nhưng gã cố nén lại, nói:
”Thiếu hiệp đừng có được voi đòi tiên. Lệnh bài đã trong tay thiếu hiệp
rồi, nay lại còn muốn đoạt cả người nữa ư!? Bọn tại hạ cùng Hàn cô nương đã vào thế không đội trời chung rồi. Nếu hôm nay để cô ta rời khỏi đây
nhất định Ma Thiên giáo sẽ gặp đại họa. Cùng lắm thì bọn ta cá chết lưới rách cũng phải giết cho kỳ được Bạch Ngọc Phiến Đế mới thôi. Thiếu hiệp tuy võ công lợi hại lắm, nhưng có khả năng bảo hộ thêm một người nữa ư? Hơn nữa cô ta đã hơi tàn lực kiệt rồi, thiếu hiệp còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân làm cái quái gì nữa. Ta chỉ mong muốn thiếu hiệp rời đi, và
không được tiết lộ chuyện này ra bên ngoài mà thôi.”
Lời hắn nói ra mười phần quyết tâm, hiển nhiên đã quyết tâm giết Xích Yến Hàn cho kỳ được rồi.
Xích Yến Hàn cũng nghĩ như vậy, tuy nàng không biết ý tứ của Quảng Mục
Thiên là gì. Nhưng đối phương không ngại hiểm nguy mà đối chọi với bảy
đại cao thủ để cứu mình thì vẫn nổi lòng cảm kích, bèn hướng hắn nói:
”Ngươi không cần cứu ta làm gì! Hư Thiên lệnh tuy không quan trọng cho
lắm, nhưng vẫn là ta dùng tính mạng để bảo vệ... Bạch Ngọc Phiến Đế này
tuy trong hàng Ngũ Thánh ở hạng chót, nhưng chút cốt khí vẫn phải có.
Bọn chúng muốn giết ta cũng không dễ vậy đâu.”
Quảng Mục Thiên thấy nàng tuy trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh nhưng
vẫn ngạo khí ngút trời thì không khỏi sinh lòng thán phục. Hắn lại chợt
nhớ đến câu nói của thị nữ Tiểu Hinh lúc trước. Bất giác trên miệng nở
nụ cười. Hắn nói:
”Ngươi đã từng nghe câu: Người trong giang hồ lộ kiến bất bình, bạt đao tương trợ chưa?”
Trương Bố hừ lạnh một tiếng, nói:
”Hừ... Bạt đao tương trợ ư? Không nghĩ trên đời này còn tồn tại một kẻ
ngu như vậy? Được lắm, để xem ngươi trợ được hay chúng ta giết được!”
Quảng Mục Thiên cười nói:
”Ta tha cho ngươi một mạng rồi, chẳng lẽ không biết khó mà lui sao. Cho
dù giết được cô ta đi chăng nữa cũng sẽ mất mạng dưới tay của ta mà
thôi.”
Trương Bố đáp:
”Điều đó ta không phủ nhận. Nhưng dù có mất mạng đi chăng nữa bọn ta
cũng không thể để chuyện hôm nay bị truyền ra bên ngoài. Ngươi nghĩ đã
đắc tội với một vị trong Ngũ Thánh thì sau này còn sống yên ổn được
sao?”
Quảng Mục Thiên nói:
”Nếu ta cam đoan chuyện ngày hôm nay sẽ không tiết lộ ra bên ngoài thì thế nào?”
Đoạn quay sang Xích Yến Hàn tiếp:
”Cả cô nương đây cũng vậy.”
Trương Bố nghe vậy thì hơi chần chừ, quả thật hắn cũng không muốn chết
tại đây. Nếu chuyện hôm nay quả thật được giữ kín thì cơ may bảy người
có thể giữ được mạng là rất lớn. Hắn bèn nói:
”Lời nói suông thì làm sao có thể tin tưởng được. Nếu Phiến Đế đây đồng ý bỏ qua chuyện ngày hôm nay thì bọn ta mới có thể yên tâm được.”
Quảng Mục Thiên gật đầu, nhìn qua Xích Yến Hàn nói:
”Mạng sống của hai chúng ta tùy thuộc vào một câu nói của cô nương thôi đấy”
Lời hắn nói ra giống như kiểu hai người là tình nhân, cùng nhau đồng
sinh cộng tử vậy khiến Xích Yến Hàn đỏ mặt lên. Nàng giơ một tay lên
thề:
”Nếu Thất Kiếm Huyết Sát đồng ý thả hai người bọn ta thì Xích Yến Hàn
này quyết không tiết lộ chuyện hôm nay ra bên ngoài. Càng không tìm đến
Ma Thiên giáo gây khó dễ. Nếu trái lời thề quyết chết dưới mũi đao ngọn
giáo.”
Trương Bố hừ lạnh nói:
”Người giang hồ chúng ta chết dưới mũi đao ngọn giáo đâu có gì là lạ!”
Xích Yến Hàn tức nghiến răng nghiến lợi, nói:
”Ta lấy thanh danh sư phụ mình ra để thề, như vậy được chưa?”
Trương Bố trong lòng thở dài nhẹ nhõm, gật đầu hài lòng nói:
”Được được... Nếu vậy thì bọn tại hạ cũng không làm khó hai người nữa.
Mong thiếu hiệp cùng phiến đế giữ lời, không tiết lộ ra ngoài.”
Quảng Mục Thiên đáp:
”Đương nhiên, một lời nói ra chắc như đinh đóng cột, tuyệt không làm trái.”
Trương Bố cũng không muốn dây dưa với hai người quá lâu, vội nói lời cáo từ. Hắn được đồng bọn dìu đỡ tri triển khinh công biến mất vào trong
cánh rừng.