Quảng Mục Thiên sử cách không nhiếp vật, cuốn một thanh Long kiếm về, vung lên gạt phăng đòn tấn công của Thiết Liên Đàm đi. Hai thanh kiếm này đều là thần binh lợi khí, vừa chạm vào nhau liền bùng ra những tia lửa dữ dội. Cả hai người không hẹn mà đều đồng thời lui về sau ba bước.
Lưu Đạo Nhân cùng Thiên Huyền đạo nhân ở bên ngoài thấy thế liền lập tức nhảy xổ vào giáp công. Mặc dù ba người bọn họ đều âm mưu tranh giành cái danh tiếng “Đồ Long” này. Nhưng trước mạng sống nguy cấp, nhất thiết phải hợp sức mới được. Nghĩ thế nên chẳng ai giấu nghề nữa, bao nhiêu thủ đoạn đều giở ra hết. Cốt sao giết cho được Quảng Mục Thiên kỳ được mới thôi. Bất quá, Thiên Huyền đạo nhân Ly Hỏa ám kình đã mất, bây giờ chỉ giở được món Huyền Băng chân công. Còn Lưu Đạo Nhân lửa giận vẫn đang bốc ngùn ngụt, căn bản không quan tâm ai lại ai, ra chiêu loạn xạ khiến hai người còn lại vừa bận tránh chiêu của địch, vừa chú ý chiêu thức đồng bạn mình. Bởi thế nên Quảng Mục Thiên dù lấy một chọi ba nhưng vẫn đứng ở thế công bình.
Bốn cao thủ đánh nhau, mấy con tôm con tép làm sao mà xía vào được. Xung quanh đám đệ tử tâm thần hoảng sợ, một số tìm chỗ ẩn nấp, số còn lại vì kinh hoảng quá mà đứng như trời trồng. Cho đến khi chạm vào vùng chiến của bốn người kia thì tránh không còn kịp, bị kình phong đánh tan nát. Đám người Thiết Liên Đàm còn bận giao thủ thì làm sao còn rảnh tay mà chiếu cố người của mình nữa. Nhất thời cảnh tượng xung quanh trở nên cực kỳ hỗn loạn, nhiều tên đệ tử giày xéo lên nhau bất chấp tất cả mà chạy trốn.
“Grào...”
Đột nhiên, ở trung tâm Hư Thiên thành một tiếng rồng ngâm vang lên, chấn động khắp bốn phương. Theo đó, một cái bóng khổng lồ màu nâu sẫm từ dưới mặt đất bay vút lên không trung, khiến một mảng lớn Hư Thiên Thành tối sầm lại. Cái bóng này có thân hình như một con thằn lằn cự đại, hai cánh lớn như cánh dơi dài chừng mấy trăm trượng, toàn thân ánh kim phát ra chói lóa. Ai nấy nhìn vào đều tâm thần kinh sợ, đó chẳng phải là con Thổ Long Kiệt Nham mà Minh Chủ đã thu phục được hay sao?
Chỉ thấy con thần Long Kiệt Nham này vừa xuất hiện, ma pháp trận bảo hộ Hư Thiên Thành lách cách vỡ thành trăm ngàn mảnh, để lộ bầu trời chói lòa. Vốn là, những loại Ma Pháp Trận phòng thủ thuộc Thổ hệ rất đặc biệt. Tuy sức phòng ngự thuộc hàng đỉnh cấp, nhưng cấp thiết luôn luôn phải có người điều trận. Kiệt Nham thổ long rời khỏi mắt trận, trợ chiến với Lâm Ngọc Quân nên Pháp Trận vỡ là điều tất nhiên.
Thiên Huyền đạo nhân hai mắt phát sáng, cười lớn nói:
“Ha ha ha... Thống Lãnh quả nhiên không gạt chúng ta. Khiến Lâm Ngọc Quân phải gọi thủ hộ thần thú xuất chiến rồi! Phen này kế hoạch ta tất thành.”
Thiết Liên Đàm hừ lạnh, nói:
“Hừ, nếu người còn chưa diệt được Cửu Long, lấy gì mà trao đổi với Thống Lãnh. Cứ nên làm việc của chúng ta đi là hơn.”
Nói rồi khua kiếm đánh càng ngày càng rát.
Ầm ầm ầm...
Cùng lúc đó, cả đám người nghe một loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên, đang ngày càng tiến sát lại đây hơn. Theo đó, trên không trung xuất hiện hai bóng người đang vờn nhau, quyền khí chưởng kình tung hoành khắp nơi. Một trong đó là Minh Chủ võ lâm, Lâm Ngọc Quân. Người còn lại là Thống Lãnh tà phái, Phi Hoằng.
Chỉ thấy Lâm Ngọc Quân huýt một tiếng sáo, gầm lên:
“Phi Hoằng, ngươi bức ta đến mức này cũng đừng trách! Kiệt Nham, mau tới đây.”
Lời lão vừa dứt, con Thổ Long đang ở tít trên không trung liền lao thẳng xuống đồng thời gầm lên một tiếng lớn, khiến đại địa chấn động, một luồng ma pháp màu vàng kim theo đó tỏa ra bao trùm khuôn viên mấy trăm trượng. Quảng Mục Thiên chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung rinh, toàn bộ cơ thể hắn như tựa dính chặt xuống không thể di động. Hắn vội nhìn sang thì thấy Thiết Liên Đàm với mấy người khác cũng bị như vậy. Quảng Mục Thiên trong lòng chấn động, nghĩ thầm:
“Đây chẳng lẽ là ma thuật ư? Thật là lợi hại.”
Phi Hoằng ngẩng đầu cười ha hả, nói:
“Lâm Ngọc Quân, ngươi nghĩ chỉ mình ngươi gọi được rồng ra ư? Bản tọa cũng gọi được, đâu có gì hay ho.”
Nói xong, lão hít một hơi thật sâu, khí vận vào đan điền, hướng ra phía Bắc Hắc Vân thành oang oang nói lớn:
“Các vị đã đến còn không mau mau hiện thân. Chẳng lẻ phải đợi bổn tọa đích thân ra mời nữa sao?”
Đáp lại lời của Phi Hoằng là một tiếng rồng ngâm thanh thúy vang lên. Tiếp theo đó, từ hướng Bắc, một con cự Long lao ra, hai cánh mở ra dài không dưới trăm trượng, so với Thổ Long Kiệt Nham chỉ có hơn chứ không kém. Con cự Long này toàn thân một màu xanh, tựa như tàu lá chuối khổng lồ. Miệng cong quắp lại sắc nhọn như mỏ ưng, trên trán mọc ra hai cái sừng xanh biếc, chiếc đuôi kéo dài bành ra như lông chim công bay lên che khuất bầu trời, khiến thiên địa có chút tối sầm lại. Toàn trường thấy cảnh tượng này đều có chút kinh hoảng, bọn họ đều không ngờ được rằng Phi Hoằng cũng có viện binh, hơn nữa viện binh cũng là một con rồng khác.
Quảng Mục Thiên nhíu mày ngẩng đầu lên xem thì thấy một đám mây đang bốc lên phía sau con cự Long kia, che khuất cả bầu trời. Chỉ trong khoảnh khắc, xung quanh ai nấy mặt mày bần thần, không dám hé miệng nói năng gì nữa. Chỉ nghe tiếng chim hú, rồng ngâm ầm ầm chẳng khác gì sấm động.
Quảng Mục Thiên nheo mắt nhìn kỹ hơn thì phát hiện, đám mây kia chính là một đoàn ma thú đông lít nhít, bay lững thững, kéo theo phía sau con cự Long màu xanh kia. Nhìn hình dáng của đám ma thú này rất kỳ dị, đầu, cánh với hai chân trước giống một con đại bàng; thân, đuôi và hai chân sau thì lại giống sư tử. Mỗi con to phải bằng hai con bò mộng gộp lại mới bằng được. Quảng Mục Thiên nhìn một lát liền nhớ ra, trong Bách Khoa Ma Thú Toàn Thư có nhắc tới loài ma thú này, gọi là Điểu Sư. Thường sinh sống trong Tinh Linh sâm lâm, có thể thi triển phong hệ ma pháp tựa như Bạo Phong Ma Lang. Hơn nữa Điểu Sư có cánh có thể bay lượn trên không trung, so với Bạo Phong Ma Lang thì nguy hiểm hơn gấp nhiều lần.
Trên lưng mỗi con Điểu Sư đều ngồi một người. Quảng Mục Thiên trông thấy, người nào người nấy thân hình yểu điệu, ngực tròn eo cong, hóa ra đều là nữ nhân. Bọn họ đều được trang bị mũ, áo giáp sáng lóa. Những điểm đặc biệt khiến Quảng Mục Thiên chú ý hơn chính là tai của bọn họ rất dài. Đó là điểm đặc trưng của *Linh tộc. Tim hắn đột nhiên đập rộn ràng, hắn cố gắng bao nhiêu chuyện như vậy chẳng phải là tìm kiếm thân phận của mình ư? Nay thấy tộc nhân Linh tộc sao không hồi hộp cho được.
Còn đám người Thiết Liên Đàm tuy không thấy được Linh tộc người, bất quá thanh thế đàn ma thú kinh khủng như này cũng là lần đầu chứng kiến. Tuy bọn họ đều là hạng to gan lớn mật, nhưng cũng không khỏi khiếp vía, toát mồ hôi lạnh.
(*Tinh Linh tộc, nhưng từ giờ mình gọi Linh tộc cho dễ viết.)
Lâm Ngọc Quân kinh sợ, miệng lắp bắp:
“Đây là một con Mộc Long... Điểu Sư... Là, là *Linh tộc đến đấy ư!?”
Lâm Ngọc Quân là người bình thường, không nhìn thấy người Linh tộc cũng chẳng có gì lạ. Quảng Mục Thiên trong người có huyết thống Linh tộc nên mới sớm phát hiện những binh sĩ ngồi trên Điểu Sư như thế.
Phi Hoằng cười đáp:
“Phải đó. Là binh lính của Linh tộc. Ngày hôm nay có Linh tộc trợ trận giúp ta. Ta xem ngươi còn có gì để chống đối.”
Lão nói rồi vô ý liếc sang nhìn Quảng Mục Thiên một cái.
Đúng lúc này, con Mộc Long phía trên kia há miệng phun ra một luồng khói xanh tới chỗ Thổ Long Kiệt Nham. Kiệt Nham trở cánh thoát khỏi, gầm lên một tiếng:
“Con thằn lằn thối Mộc Linh kia, ta với ngươi không thù không oán. Cớ sao tới đây gây sự?”
Mộc Linh gầm lên đáp lại:
“Kiệt Nham, nể tình chúng ta có giao tình trăm năm với nhau. Nếu ngươi rời đi bây giờ ta còn cầu xin chủ thượng nhượng ngươi một mạng. Nếu dây dưa với tên nhân loại kia không dứt, ta cũng không thể cứu ngươi được đâu.”
Kiệt Nham hừ một tiếng, nói:
“Linh tộc từ khi nào mà xen vào chuyện của nhân loại rồi. Chẳng phải từ trước tới nay Linh tộc luôn đứng ở thế trung lập sao?”
Đúng lúc này, trên lưng Mộc Linh, một thân ảnh yểu điệu bước ra, hừ lạnh một tiếng, nói:
“Chuyện của Linh tộc còn chưa đến lượt một con Thổ Long như ngươi quyết định.”
Người này vừa xuất hiện, Quảng Mục Thiên hai mắt trợn trừng. Đó là một cô gái, nhìn bề ngoài như thiếu nữ đôi mươi. Nhưng khuôn mặt lại có vài phần tương tự *Lệ Nhã (Sửa tên Tuyết Nhi => Lệ Nhã). Hắn đoán chừng cô gái này hẳn phải là người thân của Lệ Nhã mới có vài phần tương tự nàng đến như vậy.
Chỉ nghe Phi Hoằng cười khoái, nói:
“Xem ra Linh Vương nói lời giữ lời. Bản tọa ngày hôm nay quả thực mở rộng tầm mắt, chứng kiến thực lực quân sự của Linh Tộc. Quả là may mắn không thôi.”
Cô gái kia hai mắt phát lạnh, giải trừ Tinh Linh Chi Thể, hướng Phi Hoằng nói:
“Ta là Tuyết Ni tứ linh thần tướng dưới trướng Linh Vương, ngươi giam giữ muội muội của ta ở đâu. Còn không mau giao người ra đây!”
Phi Hoằng cười mỉm, đáp:
“Chuyện làm gì có dễ như thế. Tiền trao cháo múc, đó là luật từ xưa tới nay rồi. Các người giúp bổn tọa diệt những kẻ này. Lệ Nhã tiểu công chúa lập tức sẽ xuất hiện. Đâu cần khẩn trương đến vậy.”
Tuyết Ni hừ một tiếng trong cổ họng, lạnh lùng nhìn Phi Hoằng một cái thật sâu, lát sau mới nói:
“Nếu công chúa có mệnh hệ gì, đừng trách bọn ta ra tay diệt toàn bộ dị nhân các người. Cho dù ngươi là người cầm Tinh Linh Thần Cung ra cũng không thể cứu vớt nổi đâu.”
Phi Hoằng hai mắt bắn ra tinh quang trông thật kinh khiếp, khiến cho Tuyết Ni đứng tít tận trên không cũng cảm thấy rùng mình. Đoạn lão cười khẩy một tiếng, đáp:
“Bản tọa nói lời giữ lời. Cơ mà ngươi muốn động đến bản tọa cũng chẳng dễ dàng đâu.”
Quảng Mục Thiên nghe hai người kẻ đối người đáp, hắn cho dù ngu đi chăng nữa cũng đã thầm hiểu ra. Thì ra Phi Hoằng đã âm thầm bắt Lệ Nhã uy hiếp Linh tộc, bắt bọn họ phải đem quân chi viện hắn. Hơn nữa Huyền Vũ Phá Thiên Cung bị mất cũng là do Phi Hoằng lấy đi, bán cho Linh Tộc. Thảo nào chỉ với từng này nhân lực mà lão có thể tự tin như vậy đứng lên tạo phản. Nực cười thay, mấy ngày hôm trước Quảng Mục Thiên nghe Tả Sứ Tà Phái cùng hai người kia bàn luận bắt người, đang còn cho là đúng. Nay nghĩ lại thật hối hận không thôi. Nếu lúc đó hắn biết mấy người kia nhằm vào Lệ Nhã, thì đâu có cố sự ngày hôm nay.
Quảng Mục Thiên hai hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt. Khí công trong đan điền vốn đã tắc nghẽn do Ly Hỏa ám kình nay lại càng nặng hơn. Nhưng hắn không thèm chú ý, Hắn hứa với Lệ Nhã lấy Huyền Vũ Phá Thiên Cung giúp nàng, nay vừa không lấy được, lại khiến nàng lâm vào nguy hiểm. Điều này khiến lòng Quảng Mục Thiên đầy tức giận. Sát khí quanh người hắn bốc lên ngùn ngụt, ngay cả đám người Thiết Liên Đàm nãy giờ giao chiến với Quảng Mục Thiên cũng phải âm thầm hoảng sợ. Luồng sát khí này dường như hóa thành thực chất, hình thành lên một bóng quỷ phía sau lưng Quảng Mục Thiên.
Phi Hoằng cảm nhận được sát khí kia hướng về mình, trong lòng kinh sợ, nghĩ thầm:
“Kẻ này bị Ly Hỏa ám kình của Thiên Huyền Đạo Nhân cấy vào người rồi mà còn kinh khủng thế này sao?”
Quảng Mục Thiên hai mắt đỏ ngầu, toàn thân bị một luồng khí màu đen bao trùm. Hắn nhìn Phi Hoằng một cái, khàn khàn nói:
“Ngươi khá lắm, so với tên Lãnh Mạc Tà kia thì âm hiểm hơn nhiều. Nhưng ngươi động vào người không nên động, bắt người không nên bắt, lấy đồ không nên lấy. Hôm nay ta không giết được ngươi thì ta không hả được mối hận này.”
Lâm Ngọc Quân cùng Phi Hoằng thấy mắt hắn lập lòe màu đỏ, tựa như ma như quỷ, bất giác hô lên:
“Là ma công Huyết Khí Phệ Nhân!”
Phi Hoằng bất giác lùi về sau ba bước, lão lần này bị dọa cho sợ vỡ mật thật rồi. Nói tới Ma công Huyết Khí Phệ Nhân này vốn là độc môn công phu của Tà Phái, tựa như Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm Tự, chỉ truyền cho người hữu duyên. Môn Ma công này hấp thụ sát khí của người sử dụng rồi hóa thành chân lực, trong khoảng thời gian chớp nhoáng có thể bộc phát ra sức mạnh kinh hồn. Với luồng sát khí mà Quảng Mục Thiên sở hữu, ai mà biết được uy lực của môn Ma Công này sẽ bộc phát ra lực lượng như thế nào?
Mặc dù Phi Hoằng rất tự tin với công phu của mình, nhưng đối diện với Huyết Khí Phệ Nhân. Lão cũng không dám đánh cược, dù sao mạng sống cũng chỉ có một mà thôi. Lão ngẩng đầu lên trời, nói lớn:
“Các vị còn không mau xuống đây giúp bổn tọa diệt người này. Bổn tọa mà chết thì tiểu công chúa của các người cũng không lành lặn đâu.”
Lâm Ngọc Quân hừ lạnh, nói:
“Đến bây giờ mới biết sợ sao? Bổn tọa hôm nay nhất định phải thanh trừng tên phản loạn nhà ngươi.”
Nói rồi huýt một tiếng sáo, Kiệt Nham hiểu ý há miệng phun ra một luồng ma pháp bàng bạc, bao trùm Phi Hoằng vào trong. Ma pháp Thổ hệ vốn không nhiều đòn công kích. Một chiêu này của Kiệt Nham chỉ có thể giữ chân Phi Hoằng mà thôi. Nhưng đối với cao thủ mà nói, một chút thời gian này có thể quyết định sinh tử của một người rồi.
Tuyết Ni thấy thế liền vỗ nhẹ vào đầu Mộc Linh một cái, nói:
“Đi cản con Thổ Long kia lại.”
Lời nàng vừa dứt, Mộc Linh gầm nhẹ rồi phun một luồng khói xanh tới Kiệt Nham. Luồng khói xanh hư ảo, nhưng phóng ra thật nhanh, vừa chạm vào cơ thể Kiệt Nham liền mọc ra vô số rễ cây. Bằng một tốc độ khó thể tin, đám rễ cây kia cuộn thành một đoàn bao trùm Thổ Long Kiệt Nham lại. Trong ngũ hành thì Mộc khắc Thổ, cơ thể Kiệt Nham tuy cứng rắn, nhưng ma pháp thổ hệ nồng nặc. Mà Thổ sinh Mộc, nên rễ cây mọc ra từ người Kiệt Nham cũng là điều bình thường.
Kiệt Nham rú lên một tiếng đau đớn, rồi ầm ầm rơi xuống mặt đất. Khiến một mảng kiến trúc Hư Thiên thành nát bét.