Hồn khí hợp thể, Long Tuấn đánh bại Ngọc Khánh.
Ma thú bí quyển, Mục Thiên đối chiến Đổng Huyên.
-o0o-
Nói tới hai người ở trên lôi đài đã đánh đến chỗ gay go.
Chỉ thấy Long Tuấn sấn tới liên tiếp đâm ra mấy chiêu, mũi thương của y
thuần một màu đen tuyền. Dưới ánh sáng chiếu vào chẳng khác gì hàng trăm đạo hắc quang cùng nhau phóng tới. Trông thật thập phần quỷ dị.
Nên biết rằng, luyện thương pháp thì theo thứ tự “Nhất tiệt, nhị tiến, tam
lan, tứ triền, ngũ nã, lục trực“. Long Tuấn đã luyện thương pháp luyện
đến chỗ tinh diệu, kết hợp với thân pháp mau lẹ uyển chuyển. So với Ngọc Khánh thì trên cơ một bậc.
Tuy nhiên Ngọc Khánh cũng chẳng phải
dạng vừa. Gã múa song kiếm của mình lên, theo lối lấy công làm thủ, chỉ
nghe tiếng ong ong vang lên hồi lâu không dứt. Kế đó thanh kiếm Trần Ai ở bên tay trái của y như một đầu hỏa Phượng rít lên, vù vù véo véo đâm
nhanh ra chín đường, đều nhằm vào cổ họng và bụng đối phương. Đồng thời
Lưu Tinh kiếm bên tay phải lại như Giao Long uốn lượn, kiếm trên kiếm
dưới, kiếm phải kiếm trái, chém ra liên tiếp chín nhát kiếm nhanh không
tưởng. Đây chính là chiêu Đằng Giao Khởi Phụng, được xem là lợi hại bậc
nhất trong song kiếm pháp của phái Huyền Cơ.
Long Tuấn bất giác lên tiếng khen ngợi:
”Hay lắm!”
Đối diện với chiêu thức lợi hại như thế, Long Tuấn không dám chủ quan, thế
chiêu đang ra vội hồi thương về đỡ gạt. Trong khoảnh khắc đó, ba binh
khí cùng chạm vào nhau bật lên tiếng leng keng vang dội. Cả hai người
không hẹn mà cùng nhún chân, nhảy lùi cách xa nhau ra.
Toàn
trường thấy một màn công thủ trên lôi đài tuyệt đẹp như thế đều hưng
phấn tột độ. Thậm chí nhiều kẻ còn đứng bật cả dậy reo hò ầm ĩ.
Xét trong thế hệ trẻ của võ lâm đương thời, Ngọc Khánh cùng Long Tuấn tuy
không sánh lại được với những thiên tài như Đường Vấn Tâm hay Triệu Nhã
Hinh, nhưng vẫn có thể xem như là những nhân vật kiệt xuất. Bất quá,
tuổi trẻ khí thịnh đương nhiên là không thoát khỏi tính tranh cường háo
thắng. Hơn nữa, đây mới chỉ là trận đấu đầu tiên. Thành thử cả Long Tuấn lẫn Ngọc Khánh không ai chịu nhường ai, đều muốn phô diễn tài nghệ của
bản thân trước ánh mắt toàn võ giả thiên hạ.
Chỉ thấy trên lôi đài, Long Tuấn không vội tấn công mà thu trường thương ra sau lưng, rồi nói:
”Nhất kiếm Long, nhất kiếm Phụng. Giang hồ đồn đãi Long Phụng song tuyệt kiếm của Ngọc Khánh phái Huyền Cơ lợi hại lắm. Quả nhiên không sai. Bái
phục, bái phục.”
Ngọc Khánh khinh khỉnh, đáp:
”Cái danh Tử Huyền Truy Mệnh thương của ngươi cũng chẳng phải hão huyền!”
Long Tuấn lắc đầu, ngẩng mặt lên trời cười ha hả rồi nói:
”Người ta thường nói trong thập bát ban vũ khí thì kiếm chính là Vương. Giờ
nghĩ lại quả là không sai. Song kiếm của ngươi lợi hại hơn ta tưởng. Tuy trường thương lợi thế về độ dài, nhưng lại không hề tạo được một chút
áp lực nào đối với ngươi. Nếu như đánh thêm vài hồi nữa, người bại chắc
hẳn phải là ta.”
Ngọc Khánh được đối phương tâng bốc khen ngợi
thì mừng thầm trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ điền đạm. Toan mở
miệng nói chuyện thì đột nhiên Long Tuấn lại cắt ngang, nói:
”Bất quá, ngày hôm nay người bại lại chính là ngươi!”
Ngọc Khánh mới được khen, tâm trạng đang lơ lửng trên mấy tầng trời. Thì câu nói vừa rồi của Long Tuấn lại khiến tâm tình hắn đột ngột rơi bịch
xuống đất. Đoạn giận lắm, hừ một tiếng, đáp:
”Lời này có ý gì?”
Long Tuấn đưa trường thương ra trước mặt, lấy tay vuốt ve nó rồi bảo:
”Bởi vì hôm nay ta không thể thua được. Ta có cây thương Ngũ Hồn Truy Tinh này. Ta không thể nào thua được!”
Ngọc Khánh hai mày nhíu lại, lạnh giọng hỏi:
”Thế thì đã sao? Trên tay ta là Lưu Tinh Trần Ai, tuyệt bộ song kiếm trong
thần kiếm phổ. Tuy không sánh lại với kỳ binh thần khí trên tay ngươi
nhưng cũng chẳng chênh lệch là mấy. Hà cớ gì mà nhà ngươi dám chắc là có thể đả bại Ngọc Khánh ta!?”
Long Tuấn đáp:
”Ngươi rút cục vẫn chưa hiểu. Kỳ binh vốn được gọi là bảo khí. Khác xa với vũ khí
thông thường. Trong bảo khí chưa đựng linh hồn, chính là vũ khí đã sở
hữu linh tính. Khi chủ nhân bảo khí kết hợp với hồn khí. Sức mạnh có thể tăng vọt lên gấp mấy chục lần. Vốn ta ém nhẹm chiêu này là đợi tới trận quyết đấu cùng Lưu Hàn Diệp mới dùng. Nhưng nào ngờ ngay trận đánh đầu
tiên đã gặp đối thủ khó nhằn như thế này. Nếu bây giờ không sử ra thì
còn đợi đến bao giờ!?”
Lời Long Tuấn không lớn, nhưng lại khiến
tâm thần Ngọc Khánh chấn động. Trước gã cũng từng nghe phụ thân mình nói qua về điều này.
Chuyện kể là, trong Thập Đại Kỳ Binh tồn tại
một số binh khí cực kỳ đặc biệt. Nghe đồn rằng là lấy từ võ lâm thời
trước. Điểm kỳ dị của chúng chính là chứa đựng linh hồn ở bên trong.
Linh hồn này có thể là tự binh khí kiến tạo nên. Cũng có thể là thông
qua tàn sát trăm vạn sinh mệnh mà hình thành. Những linh hồn đó án ngữ
bên trong binh khí đó, tồn tại đặc biệt như một người gác cổng. Chọn ra
chủ nhân tương thích với Bảo Khí. Tạm gọi là “Hồn Khí.”
Còn “Hồn Khí Hợp Thể.” chính là chủ nhân của Bảo Khí kết hợp với Hồn Khí.
Tỷ như Bích Ngọc Hàn Kiếm của Ngọc Ngưng Nhi khi nàng thi triển chiêu
Sương Lãnh Trường Thiên có thể đóng băng nguyên cả một vùng rộng lớn
(chương 4). Hồn khí chứa đựng sức mạnh của Bảo khí. Thử hỏi nếu cả hai
cùng kết hợp, sức mạnh sẽ bá đạo cỡ nào? Chỉ nghĩ thôi cũng đã khó tưởng tượng rồi.
Ngọc Khánh nhớ lại những lời căn dặn của phụ thân mà
tâm hoảng khí loạn. Nhưng y tới đây với dã tâm lấy danh hiệu đệ nhất, há lại có thể bỏ cuộc ngay liền được. Đoạn nổi giận, quát lớn:
”Bớ
Long Tuấn kia, đừng có đứng đó hoa ngôn xảo ngữ. Ngươi chỉ có một thanh
trong năm thanh thần thương. Làm sao có thể thi triển Hồn Khí Hợp Thể.
Thật là hoang đường quá lắm!”
Nói dứt lời liền múa song kiếm nhảy xổ tới tấn công.
Long Tuấn cười khẩy một tiếng, nói:
”Ngươi đã không tin thì đừng trách ta mũi thương vô tình! Hồn Khí, hợp!”
Lời y vừa dứt, trường thương trên tay lóe lên màu hắc quang. Kế đó hai mắt
của y cũng chuyển sang một màu đen. Lấy Long Tuấn làm trung tâm, một
luồng khí kinh khủng phát tán ra. Khiến Ngọc Khánh đang trên đà lao tới
cũng bị bật ngược trở về.
Không đợi cho Ngọc Khánh kịp trấn định
tinh thần. Trường thương trên tay Long Tuấn xoáy tít lên, như một đầu
mũi khoan đâm thẳng tới. Trong khoảnh khắc đó, mũi Truy Hồn thương phát
ra hắc quang đen xì xì che khuất một nửa lôi đài. Đồng thời cuồng phong
nổi lên không dứt. Trông Long Tuấn hiện tại chẳng khác gì thiên thần quỷ dữ, đang ôm một vòi rồng lớn mà đâm thẳng về phía đối thủ.
Xung
quanh lôi đài, tất cả võ giả đều trợn mắt há hốc mồm, bị thần kỹ của
Long Tuấn thi triển triệt để chấn kinh. Ai cũng thử tự hỏi lòng mình,
nếu trực diện đỡ một chiêu kia thì liệu mình có sống nổi hay không?
Ngọc Khánh chân vừa chạm đất liền thấy một cột khí xoáy lớn nhằm mình mà
phóng đến. Ánh mắt gã trợn trừng, đâu còn dáng vẻ điền đạm như mới đầu
nữa. Thay vào đó là kinh sợ không thôi. Ngọc Khánh liên tục tránh né,
tuy nhảy nhót đã nhanh, nhưng cũng không thể nào chạy thoát, chỉ cón
cách liên tiếp lùi về sau, lùi một hồi đã đến mép của lôi đài. Phía sau
chính là hào sâu chục trượng.
Ngọc Khánh kinh hoảng la lên:
”Ta đầu hàng, ta đầu hàng! Mau dừng lại.”
Nhưng dường như những lời của gã không lọt vào tai Long Tuấn. Trường thương
kia vẫn tiếp tục đâm tới. Nếu Ngọc Khánh bị trúng đòn này, ắt bị lốc
xoáy kia cắt ra thành bánh thịt không thể nghi ngờ.
Ngọc Khánh
mặt xanh lè không còn một giọt máu, lại lùi về sau một bước. Nào ngờ
phía sau đã là hào sâu. Chân y dẫm vào khoảng không liền ngã nhào xuống
dưới.
Lúc này đây mũi thương của Long Tuấn cách mũi Ngọc Khánh
chưa đầy một thước. Cho dù là bình thời thì Ngọc Khánh cũng chẳng tài
nào mà đỡ được. Nay lại bị sẩy chân mất thăng bằng thì còn làm sao mà né tránh?
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, đột nhiên hai bàn tay không biết từ đâu hiện ra. Một chụp ngay vào đầu cán thương của Long Tuấn. Tay còn lại níu lấy cổ áo Ngọc Khánh khiến y không bị rơi
xuống hào sâu.
Hành động của người này mau lẹ vô bì, nhìn từ lúc
Long Tuấn hợp thể với Hồn Khí tấn công Ngọc Khánh. Kể thì lâu chứ thực
ra mọi chuyện diễn ra chỉ trong tích tắc mà thôi. Dưới áp lực của Hồn
Khí mà người kia vẫn có thể xông vào chụp lấy đầu thương ngăn chặn đòn
đánh, đồng thời giữ lấy Ngọc Khánh khỏi rơi vào hào sâu. Võ công người
kia quả là siêu việt.
Hơn nữa, Truy Hồn Thương của Long Tuấn đang
xoáy tít như thế. Mà tay người kia vừa mới chụp vào liền ngừng ngay lập
tức. Vòi rồng khí công cũng lập tức tắt ngúm, cứ như chưa hề có chuyện
gì xảy ra vậy.
Cả hai người kinh hoàng mà nhìn lại, thì hóa ra người kia lại chính là Hổ Uy Hoàng Bá Đạo.
Chỉ thấy mặt Hoàng Bá Đạo cười cười, nói:
”Hai người các ngươi giỏi lắm, giỏi lắm. Dám bỏ cả lời ta ngoài tai hay sao?”
Y nói mà cười trông có vẻ rất vui, nhưng Long Tuấn nghe được lại thấy trong lòng hoảng sợ. Vội thu thương về kính cẩn nói:
”Vãn bối ngu muội, không biết suy nghĩ trước sau gây nên phiền phức. Mong tiền bối rộng lòng bao dung mà bỏ quá cho!”
Hoàng Bá Đạo hừm một tiếng, cao giọng nói:
”Trận này Long Tuấn của Long gia dành chiến thắng. Hai người quay về nghỉ ngơi đi!”
Cả Long Tuấn lẫn Ngọc Khánh đều đáp dạ một tiếng rồi lui xuống.
Trước khi đi, Ngọc Khánh quay qua nói với Long Tuấn:
”Long Tuấn kia, ngươi thắng hôm nay chính là nhờ Bảo Khí. Nếu đánh bằng chân tài thực học thì ngươi chắc gì đã thắng được ta?”
Long Tuấn nghe thế quay qua, gật đầu, nói:
”Tuy không muốn thừa nhận, nhưng lời ngươi nói thực không sai. Nếu không có Bảo Khí thì ta chắc sẽ thua.”
Ngọc Khánh được đối phương thừa nhận không bằng mình, bực tức trong lòng cũng có chút nguôi ngoai. Đoạn đáp:
”Lá bài tẩy của ngươi hôm nay đã bị lộ ra rồi. Nếu ngươi nghĩ tiếp tục dùng Bảo Khí mà đánh thắng được Lưu Hàn Diệp thì cũng rất khó khăn đấy.”
Long Tuấn cười ha hả đáp:
”Thắng thì sao mà thua thì sao? Điều đó không quan trọng. Ta chỉ muốn có một
trận đấu thật sảng khoái mà thôi. Nhưng cũng phải thừa nhận, trận đánh
ngày hôm nay thực khoái!”
Ngọc Khánh nghe y nói thể cũng chỉ cười mỉm một cái chứ không đáp. Hai người vừa đi vừa trò chuyện đã ra khỏi
lôi đài. Hoàng Bá Đạo lại bước ra hô thêm hai cái tên nữa. Lại có hai
người khác nhảy ra.
Những trận tỷ thí tiếp theo cũng diễn ra thập phần hồi hộp.
Nói ít cũng chẳng ít, nhiều cũng chẳng nhiều. Vòng đầu tiên có hai chín cặp đấu. Đường Vấn Tâm cũng Triệu Nhã Hinh đấu ở cặp thứ mười và mười ba.
Đối thủ của hai người cũng tương đối dễ chơi. Chỉ chưa tới nửa nén nhang đã đánh bại đối thủ và dành chiến thắng. Đến trận thứ mười chín thì
Hoàng Bá Đạo hô lên:
”Trận mười chín, Đổng Huyên và Quảng Mục Thiên. Mời hai người bước ra lôi đài.”
Lời lão vừa dứt, phía chỗ thượng đài nghe vài lịch bịch vài tiếng. Nhìn lại thì hóa ra có vài vị chưởng môn đang ngồi yên ổn trên ghế đột nhiên té
ngã. Ngay cả Không Văn Thần Tăng cũng không ngoại lệ.
Mọi người vội chạy lại đỡ lão dậy. Không Văn cười khan vài tiếng, nói:
”Lạ thật lạ thật, cái ghế này yếu ớt quá. Ngay cả lão nạp cũng chẳng chứa được. Lại hất ta xuống. Quả là kỳ quái.”
Lão liên tiếp nói mấy câu “lạ thật lạ thật” rồi từ từ đứng dậy.
Mọi người ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Bọn họ vội nhìn xem chiếc
ghế Không Văn vừa ngồi thì thấy nó không hề bị hư hại gì cả. Tuy nói cái ghế này không lớn, nhưng cho dù là hai tráng sĩ lực lưỡng ngồi trên
cũng chưa chắc đã gãy. Vậy mà Không Văn thần tăng lại hô là nó yếu ớt.
Chẳng hiểu ra làm sao?
Ngồi bên cạnh, Tư Không Thiên cũng lắc đầu cười khổ. Phản ứng của Không Văn thần tăng tuy không nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng thật là khoa trương quá mức. May thay ở đây không có mấy ai
nhớ đến cái tên Quảng Mục Thiên kia cả. Nếu không thì chắc hẳn giờ này,
cả Quảng trường này phải rúng động mới thôi.
Chỉ thấy Không Văn
sai sử đệ tử thay ghế, sau đó lão bình tĩnh ngồi xuống vừa bấm tràng hạt vừa liên tục niệm kinh. Trông dáng vẻ hoảnh hốt lúc nãy đã biến mất
không thấy đâu. Đám người chưởng môn xung quanh thấy vậy mới yên ổn quay lại chỗ của mình, tiếp tục quan sát trận đấu.
Phía dưới lôi đài
Quảng Mục Thiên đã bước ra. Đối diện với hắn là một gã thanh niên, áo
quần lam lũ. Mặt mày bôi nhọ đen xì, trông chẳng khác gì một gã khất
cái. Nhưng Quảng Mục Thiên lại thấy đồng tử người này thanh mảnh như mắt sói, sắc bén tuyệt luân. Dáng đứng của y hơi chúc về phía trước, tựa
như một con báo đang vào thế vồ mồi. Quảng Mục Thiên nhìn thế đoán thầm
chắc hẳn gã Đổng Huyên này đã luyện một môn võ công nào đó mô phỏng cách tấn công của các loài dã thú.
Đương lúc hắn đang âm thầm đánh
giá thì Đổng Huyên ở bên kia cũng không ngoại lệ, y giương cặp mắt sáng
quắc của mình lên nhìn Quảng Mục Thiên, hồi lâu mới mở miệng nói trước:
”Tại hạ Đổng Huyên, thuộc Đổng gia. Hân hạnh được gặp mặt các hạ.”
Quảng Mục Thiên mỉm cười, đáp:
”Tên ngươi nói ra thì nghe đẹp lắm, nhưng lại chẳng hợp với dáng vẻ chút nào.”
Đổng Huyên cười khổ, nói:
”Tại hạ từ nhỏ nhác nhớn, thân lại luyện công phu đặc biệt. Nên bừa bộn thành tính, không thể nào sửa được.”
Quảng Mục Thiên ừ một tiếng, hỏi:
”Công phu ngươi luyện chắc hẳn là Ma Thú Bí Quyển?”
Ma Thú Bí Quyển, ở giang hồ cũ được gọi là Thuần Thú Bí Quyển. Môn môn
công phu kỳ dị bậc nhất của võ lâm. Chuyên môn phỏng theo các thế tấn
công lẫn phòng thủ của các loài dã thú. Nếu chỉ như vậy thì cũng không
có gì đáng nói. Nhưng điều làm nên sự đặc biệt chính là những người tu
tập môn kỳ võ này còn dùng trăm phương ngàn cách để cải biến cơ thể mình trở thành một con thú trên chiến trường đích thực, theo nghĩa đen. Thử
hỏi xem, nếu bạn đánh nhau với một con hổ, mà con hổ đó lại có trí óc
của một con người thì sẽ đáng sợ đến cỡ nào?
Quảng Mục Thiên phần nào đoán được chính là nhờ vào cặp đồng nhãn của Đổng Huyên cùng với
thế đứng của gã. Thường thì những người theo học môn công phu này ngoài
học võ, vô tình học luôn tập tính của những loài dã thú đó. Tính bừa bộn ở bẩn của Đổng Huyên chắc cũng từ đó mà ra. Vốn tên của môn võ này là
Thuần Thú Bí Quyển, nhưng Quảng Mục Thiên lại nghĩ, ở thế giới này làm
gì có dã thú? Vì thế nên lời vừa ra đến miệng, Quảng Mục Thiên liền sửa
hai chữ “Thuần Thú” thành “Ma Thú“.
Đổng Huyên nghe đối phương
đoán đúng công phu mình tập luyện, trên mặt chẳng tỏ vẻ gì làm ngạc
nhiên. Đổng gia từ trước tới nay nổi tiếng cũng nhờ Ma Thú Bí Quyển,
người đi lại trong giang hồ ai nghe cũng lấy làm kinh sợ.
Bất
quá, khi đối diện với Quảng Mục Thiên, tâm thần Đổng Huyên lại rung động không ngớt. Đây chính là linh tính, cảm nhận của ma thú khi đối diện
với mối nguy hiểm cực lớn. Chính vì thế mà Đổng Huyên ăn nói cực kỳ
khách sáo.
Đoạn gã hướng Quảng Mục Thiên chắp tay thi lễ, nói:
”Tại hạ tuy không muốn đánh trận này, nhưng áp lực gia tộc quá lớn, không
thể không đánh. Ma Thú Bí Quyển của tại hạ khi thi triển ra, tâm thần sẽ mất kiểm soát, trở nên điên loạn. Mong các hạ châm chước mà nhẹ tay
cho.”
Đổng Huyên ăn mặc một thân rách rưới bẩn thỉu, lại tỏ vẻ nho nhã thật không hợp tý nào. Quảng Mục Thiên trông mà buồn cười, nói:
”Ngươi chưa đánh mà đã đầu hàng rồi ư? Cứ phóng mạnh tay đi, tới đây ta chấp hết.”
Hai người ở trên lôi đài nói chuyện hồi lâu, võ giả xung quanh đều nổi lòng bất mãn. Nhiều kẻ đứng lên hò hét kêu hai người mau mau động thủ. Tuy
bất mãn là vậy, nhưng Hoàng Bá Đạo hay thậm chí là Không Văn... chỉ dám
đứng nhìn chứ không dám mở mồm thúc giục.