Chỉ nghe, gã lưng đeo khiên vừa đi vừa lầm bầm:
“Mẹ cha nhà nó, đám người Hắc Vân Thành đều là một lũ điên. Chỉ vì truy sát phản đồ mà dám điều động nhân mã, phong tỏa hết đường đi. Làm chúng ta phải đi đường vòng xa lơ xa lắc thế này. Bọn chúng cứ làm như đường là bọn chúng mở ra ấy, quả đúng là kiêu ngạo quá lắm.”
Mấy người bên cạnh tuy không nói gì cả, nhưng trên mặt lại đầy vẻ đồng tình.
Gã đeo kiếm liền nói:
“Lão Hứa, cẩn thận miệng lưỡi một chút. Nơi này tuy là đồng không mông quạnh, nhưng ai biết được có người ẩn nấp đâu đó. Đừng sính miệng lưỡi nhất thời, coi chừng rước họa vào thân. Đám người kia là môn nhân Tà Phái, chẳng phải dạng tốt đẹp gì đâu.”
Lão Hứa nghe xong chỉ hừ một tiếng, khuôn mặt tỏ vẻ hơi khó chịu, lát sau mới nói:
“Cao Huy, ngươi xuất thân từ ngoại môn đệ tử của Dịch Kiếm sơn trang. Có biết đám người Tà Phái kia truy sát ai đó chăng?”
Mấy người khác ánh mắt đều nhìn về phía gã đeo kiếm.
Gã đeo kiếm là Cao Huy lắc đầu, đáp:
“Ta mà nói chắc mấy người cũng chẳng biết đâu. Hắc Vân Thành tuy ai cũng nghe danh, nhưng lại là thế lực ngầm. Tin tức luôn bị phong bế, ngoại nhân căn bản không rõ chi tiết trong đó. Hơn nữa đó là việc của Tà Phái, ta chỉ là một chi đệ tử ngoại môn của sơn trang. Những đại sự như vậy ta làm gì có phần xen vào được.”
Nữ pháp sư cầm trượng ừm một tiếng, cũng nói:
“Cái đó là đương nhiên, một đám người không biết từ đâu, tự dưng xuất hiện. Hiểu rõ được mới thực là kỳ lạ.”
Nữ tử còn lại cũng góp lời:
“Đám người này không những hung mà ẩn nấp cũng ghê gớm thật. Thật giả lẫn lộn, ánh mắt bình thường căn bản không phân biệt được địch ta. Nếu bọn họ có ý đồ xấu, thế giới này tất loạn.”
Cao Huy đáp:
“Sư phụ ta từng nói: Đạo bất đồng, tương bất vi mưu. Ta mặc dù không hiểu ý trong câu nói đó là gì, nhưng xem ra đấy là do bất đồng văn hóa. Bất quá cũng không thể không thừa nhận, nhờ có nhân sĩ võ lâm mà Yêu Tộc mấy lần gây chiến tranh đều thất bại.”
Trong lúc mấy người vừa đi vừa trò chuyện. Đột nhiên đầu bạch lang bên cạnh chợt nhe răng, hướng về một ngọn núi tuyết nhỏ mà gầm gừ, trông điệu bộ rất dữ tợn. Mấy người bất giác im lặng, nhìn về xung quanh âm thầm cảnh giác.
Gã cầm cung vội vuốt ve đầu bạch lang, lát sau gã nói:
“Tuyết Lang ngửi thấy mùi máu. Điệu bộ thế này, hẳn nơi đây chết không ít người, máu vẫn còn mùi, nhưng xác chết có thể đã bị tuyết lấp kín rồi. Xem chừng là mới có cuộc động thủ ở đây không lâu.”
Gã vừa nói xong thì con Tuyết Lang đã khạc ra một đoàn phong nhận, hướng núi tuyết mà bắn đến.
Nghe “Bụp” một tiếng, mảnh tuyết vỡ ra vung vẩy khắp nơi. Chỉ thấy trong đó, xuất hiện hai bức tượng người băng. Cả năm người ánh mắt ngưng trọng hẳn lên, giữa đồng không mông quạnh xuất hiện mùi máu, bây giờ lại có tượng băng nhân. Quả là điều kỳ dị.
Nữ tử pháp sư cầm pháp trượng gõ xuống mặt tuyết mấy lần, rất có tiết tấu. Lát sau, nàng nói:
“Hai tượng băng nhân kia là người bị đóng thành, xem chừng vẫn còn sống.”
Nàng vừa nói xong, sắc mặt mấy người còn lại đều trở nên trầm trọng. Đến nước này ai cũng có thể suy đoán được, hai kẻ bị đóng thành băng nhân này đều không phải dạng tầm thường.
Lão Hứa đeo khiên trầm giọng hỏi:
“Bây giờ làm sao đây? Cứu người hay là không?”
Bốn người quay lại, ánh mắt đều nhìn về phía nữ tế tự. Khó có thể tin được rằng, trong nhóm này thì nữ tế tự kia lại là đội trưởng. Chỉ nghe nữ tử kia đáp:
“Chúng ta làm việc theo nhóm, ta muốn trưng cầu ý kiến mọi người trước.”
Cao Huy nghe vậy liền đáp:
“Nếu vậy thì ý kiến của ta là cứu người. Sư phụ ta là người võ lâm, trước đây cứu ta một mạng. Lại thu nhận ta vào Dịch Kiếm sơn trang. Ta với nhân sĩ võ lâm cũng coi như là có chút cảm tình.”
Nữ pháp sư lạnh nhạt nói:
“Ta theo ý của đội trưởng, muốn cứu hay mặc kệ tùy ý.”
Lão Hứa chần chừ, đáp:
“Ta nghĩ không nên, hai người này lai lịch hẳn bất phàm. Mấy hôm nay Tà Phái đang truy nã tội phạm, có khi là hai gã này cũng nên. Nếu ta cứu họ chẳng phải rắc rối ư?”
Gã đeo cung đứng bên cạnh không nói gì, chỉ chăm chú vuốt ve đầu Tuyết Lang.
Nữ tế tự trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
“Cao huynh học nghệ của võ sĩ, thử xem thương thế của hai người này ra sao?”
Cao Huy ừ một tiếng, đáp:
“Phải rã băng trước đã.”
Gã vừa dứt lời, nữ pháp sư bên cạnh liền niệm chú, một vòng sáng ma pháp bao bọc hai tượng băng nhân lại. Rắc rắc mấy tiếng, từng mảng băng vỡ ra rơi lả tả xuống đất. Hiện lên trước mặt năm người là hai gã nam nhân, một người trẻ tuổi sáng láng, tay đang cầm một thanh Đao, ước chừng hai lăm. Chính là Quảng Mục Thiên. Người còn lại khuôn mặt tím bầm vì lạnh, nhưng còn tỏ vẻ cương nghị, tuổi chừng bốn mươi, là Trần Trung.
Cao Huy tiến gần hai người, cẩn thận đánh giá. Đầu tiên, gã thử chạm vào người Trần Trung, cảm thấy cơ thể người này lạnh buốt, mạch còn đập, tuy nhiên rất yếu. Nhìn sang phía Quảng Mục Thiên, Cao Huy thử chạm vào. Nhưng tay gã còn cách người Quảng Mục Thiên chưa đến một thước liền bị một luồng khí đánh bật ra. Cao Huy chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, dường như bị trọng chùy nện phải.
Mấy người xung quanh thấy vậy liền bu lại hỏi han. Cao Huy kinh hãi chỉ tay vào Quảng Mục Thiên, trầm giọng nói:
“Người này, người này, bị thương nặng nhất, nhưng y lại biết công phu Bế Tức. Tuổi trẻ như này, quả là quái dị.”
Lão Hứa ngạc nhiên hỏi:
“Bế Tức? Cái gì là Bế Tức?”
Cao Huy nội tâm kinh sợ, lát sau mới bình tĩnh lại, đáp:
“Các ngươi không hiểu đâu, ngay cả ta cũng chỉ nghe sư phụ mình nói qua một lần. Không ngờ ngày hôm nay lại tận mắt chứng kiến. Quả là bất khả tư nghị.”
Dừng một lát, Cao Huy vội giải thích:
“Võ sĩ giao đấu với nhau, một khi đã chiến sinh tử ắt có người bị thương. Thương thế của bọn họ không phải bình thường. Ngay cả Đại Tế Tự cũng vô phương cứu chữa. Cái này chắc hẳn đội trưởng cũng đã gặp qua?”
Nữ tế tự gật đầu nói:
“Ừ, đúng rồi. Thánh Điện cũng gặp qua vài võ sĩ bị thương nặng. Thương thế của họ rất kỳ dị, Ma Pháp chỉ có thể chữa được bên ngoài. Nhưng lại không thể chữa tận gốc, chỉ qua vài ngày lại phát tác, chết không nhắm mắt. Ngay cả cao tầng Thánh Điện cũng không thể giải thích được.”
Cao Huy dường như rất hiểu biết về giới võ lâm, liền nói:
“Võ sĩ, bọn họ gọi cái đó là nội thương, thương tổn kinh mạch, Ma Pháp căn bản không chữa được. Bất quá, có những võ sĩ cao cường hơn, bọn hắn có một công phu gọi là Bế Tức. Hiểu đơn giản hơn nghĩa là chết giả.”
Đám người ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc, Lão Hứa vội nói:
“Đã chết, tại sao lại còn giả?”
Cao Huy lắc đầu đáp:
“Không phải đã chết, mà là bị thương đến trình độ chết giả. Trong khoảng thời gian Bế Tức đó, bọn họ tự hành chữa thương. Ta vừa nãy thử chạm vào người y, không ngờ lại bị đánh bật ra, đây là dấu hiệu của Bế Tức đó.”
Mấy người còn lại tuy ngạc nhiên lắm, nhưng võ sĩ vốn là một dấu hỏi bí ẩn, có thêm chút ít kinh ngạc nữa cũng không có gì là lạ. Nữ tế tự liền hỏi:
“Như thế có gì đặc biệt ư?”
Cao Huy cười khổ, nói:
“Mấy người không biết nên không kinh sợ là phải rồi. Những người có thể sử công phu Bế Tức, lâm vào chết giả để chữa thương. Trong Hắc Vân Thành cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Bọn họ đều là cự phách một phương. Nếu so sánh, có thể xứng ngang với *Bảy Đại Hiền Nhân đấy.” (Bảy Đại Hiền Nhân = Bảy Pháp Sư Huyền Thoại.)
Bốn người nghe xong thì ngây ngẩn cả ra. Ngay cả gã đeo cung vốn trầm mặc ít nói cũng phải kinh sợ mà nhìn về phía Quảng Mục Thiên. Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng đến kỳ lạ.
Lão Hứa gian nan nuốt một ngụm nước bọt, run giọng nói:
“Lão Cao à, ngươi không phô trương quá chứ?”
Cao Huy lắc đầu, cười khổ đáp:
“Sư phụ ta không dùng được công phu bực này. Thế đã đủ hiểu chưa?”
Dừng một chút, gã quay qua nói:
“Nãy ta có chủ ý cứu hai người nọ. nhưng xem tình hình này khó mà có thể nói trước được. Nếu hai người này là Chính phái thì cứu chữa chẳng sao. Nhưng là Tà Phái, là Tà Phái thì... chuyện lấy oán báo ân, diễn ra như cơm bữa vậy. Đội trưởng xem thế nào a...”
Nữ tế tự trầm ngâm một hồi, đoạn quay qua chỉ thị:
“Doanh Thế, huynh tìm chỗ ẩn nấp trước, nếu có sự chẳng lành thì trong tối bắn ám tiễn giải cứu mọi người. Hoa Tranh tỷ tỷ đứng cách xa, chuẩn bị Ma Pháp, nếu thấy điều gì bất ổn liền tung đòn mạnh nhất. Còn Hứa Biệt huynh, bảo vệ ta cùng Hoa Tranh tỷ tỷ. Cao Huy giao thiệp với võ sĩ nhiều nhất, am hiểu cách giao thiệp với họ. Huynh chịu trách nhiệm lần này.”
Nữ tế tự vừa nói, ra một loạt chỉ thị rất có phong phạm của đội trưởng. Những người còn lại gật đầu, theo đó tản ra án ngữ xung quanh. Doanh Thế là gã cung thủ, liền tìm một cành cây trên cao cách đó chừng mười trượng. Hoa Tranh cũng tránh ra xa, nàng niệm một loạt pháp chú, từ trên mặt tuyết nổi lên bốn con băng nhân khôi lỗi. Hứa Biệt ném hồ tửu bên hông cho Cao Huy, xong đoạn liền lấy khiên sau lưng ra, chắn ngay trước Hoa Tranh, đảm bảo Pháp Sư được an toàn.
Cao Huy mặt mày méo mó, khổ não nói:
“Đội trưởng định cứu người thật sao?”
Nữ tế tự đáp:
“Ừm, xét trên công trạng của võ sĩ giúp nhân tộc chống lại Yêu Tộc, ta cũng không thể trơ mắt nhìn hai người kia chết. Đã không chạm vào gã thanh niên kia được. Đành cứu người kia trước, xong rồi định đoạt sau. Nếu như gã có lòng bất chánh, Cao huynh phải lập tức lùi về. Chúng ta hợp kích một đòn, tuyệt không cho người kia phản kháng.”
Cao Huy thấy ý đội trưởng đã quyết, cũng không lắm lời. Gã mang hồ tửu của Hứa Biệt tiến lại gần chỗ Trần Trung. Cao Huy nâng đầu Trần Trung lên, rót cho y một hớp. Loại tửu này dùng nhiều thảo dược mà ngâm, chuyên chữa cho người bị lạnh. Chỉ trong thời gian ngắn, khuôn mặt tím ngắt của Trần Trung chuyển màu, đã hơi có chút hồng hào.
Trần Trung ho sặc một tiếng, chầm chậm mở mắt ra. Gã chỉ thấy trước mặt bầu trời tối om, gió lạnh ùa qua tai. Trần Trung liếm môi, cảm nhận được hơi nồng của rượu, gã lẩm bẩm:
“Là vị nào cứu ta?”
Cao Huy một bên khuôn mặt ngưng trọng hẳn lên, không đáp mà hỏi lại:
“Các hạ là môn nhân của Phái nào?”
Trần Trung ngớ người, không nghĩ mới vừa tỉnh lại đã bị hỏi như thế. Nhưng rất nhanh gã liền hiểu ra, người vừa cứu mình hẳn là có thù hằn với phái nào đó hoặc đôi khi là sợ bị liên lụy rắc rối. Đương nhiên cũng có thể sợ bị người lấy oán báo ơn. Tà Phái xưa nay xú danh vang xa, chuyện lấy oán báo ơn diễn ra như cơm bữa. Nghĩ vậy, Trần Trung bèn nói:
“Tại hạ không môn không phái...”
Nói đến đây, Trần Trung sực nhớ ra Quảng Mục Thiên, hắn vội gượng dậy, hoảng hốt nói:
“Cửu, không, là chủ thượng. Chủ thượng của ta đâu rồi!”
Cao Huy thấy dáng vẻ của Trần Trung, trong lòng đề phòng tăng vọt, vội lùi về sau vài bước, nói:
“Các hạ nói là về người này sao?”
Nói rồi chỉ tay về phía Quảng Mục Thiên.
Trần Trung đánh mắt sang, thấy Quảng Mục Thiên vẫn đứng sừng sững ra đó như trời trồng. Trong lòng không khỏi sợ, vội hỏi:
“Chủ thượng của ta làm sao?”
Cao Huy hít sâu một hơi, đáp:
“Chủ thượng của ngươi không phải người bình thường. Gã biết công phu Bế Tức, hiện đang tự hành chữa thương. Bọn ta không dám động vào người y.”
Trần Trung nghe Cao Huy nói là “bọn ta“. Lúc này y mới chú ý, xung quanh không chỉ có riêng Cao Huy, còn có ba người khác, hai nữ một nam. Hơn nữa, gã còn cảm nhận được một hơi thở trầm đục gần đây, hiển nhiên là có ám thủ phía sau. Trần Trung mới bị thương chưa khỏi, không thể đứng dậy chỉ đành ngồi bệt trên tuyết chắp tay thi lễ, nói:
“Đa tạ chư vị cứu mạng, Trần Trung ta cảm kích khôn cùng. Chỉ hận giờ này thương thế chưa khỏi hẳn, chứ nếu không sẽ thi lễ đàng hoàng hậu tạ.”
Đám người thấy thái độ Trần Trung tốt, trong lòng giảm bớt đề phòng. Nhưng Cao Huy vẫn không vừa ý, vội nói:
“Câu hỏi của ta, các hạ vẫn chưa nói thực lòng. Trong giới võ lâm, làm gì có ai là tán tu hồi nào. Xin các hạ mở lòng nói thực, chứ nếu không bọn tại hạ cũng chỉ đành bỏ đi mà thôi.”
Trần Trung liếc nhìn mấy người xung quanh, hắn thấy bên hông mỗi người đều đeo huy hiệu Dong Binh màu bạch kim. Trong lòng thầm nghĩ:
“Thì ra mấy người này là Dong Binh đoàn. Hạng bạch kim xem chừng không phải tầm thường.”
Hắn lại thấy cách xa có một nữ nhân đứng cạnh bốn gã khôi lỗi bằng tuyết, cách chừng vài trượng là một nữ nhân khác phục sức tế tự rất bắt mắt. Bụng lại nghĩ:
“Ta cùng Cửu Long chủ thượng bị khốn nơi đây, may mắn gặp đám người này. Ắt cũng là hữu duyên, nếu phật lòng bọn họ, không biết bao giờ mới thoát khốn. Xem ra ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Trần Trung ta tung hoành từ trước tới nay có cầu xin ai bao giờ. Mạng ta mất chẳng sao, nhưng kéo theo chủ thượng thì không được.”
Hắn lại nghĩ:
“Mà xét cho cùng thì ta cũng chẳng cầu xin gì người, bọn họ cứu được thì cứu. Không cứu thì cùng lắm ta hy sinh chút công lực còn lại trợ giúp chủ thượng chữa thương. Âu cũng là đền đáp ân cứu mạng đó vậy.”
Đao Tu thường có câu: “Thà gãy chứ không chịu cong.” Trần Trung là Đao Tu, từ trước tới giờ không xin xỏ ai điều gì. Nay lại có suy nghĩ thoáng đến như vậy, quả thực là khó có được.
Nghĩ vậy, gã bèn nói:
“Không giấu diếm gì chư vị, tại hạ vốn là môn nhân Tà Phái. Nhưng hiện đã rời đi, trở thành một tán tu, không môn không phái.”
Hứa Biệt đứng xa xa liền cướp lời, hỏi:
“Nghe bảo Tà Phái đang truy nã tội đồ, đó phải chăng là hai người hay không?”
Trần Trung nghe vậy hai mắt chợt trở nên sáng quắc, trầm giọng nói:
“Một đám tiểu nhân bịa đặt mà thôi. Thế nào là tội đồ? Tàn sát đồng phái, liên thủ ngoại tộc. Mới là đáng tru, đáng diệt!”
Bốn người nghe xong đều kinh nghi, Cao Huy liền hỏi:
“Liên thủ ngoại tộc? Nghĩa là sao?”
Trần Trung đáp:
“Ta nói chắc chư vị chẳng tin. Tà Phái từ cách đây mấy năm đã liên thủ với Yêu Tộc, nhằm thôn tính bách gia. Ta vì biết điều này nên mới rời khỏi Tà Phái. Bọn họ sợ tiết lộ cơ mật, liền gán cho ta cái mác phản đồ. Phái cao thủ truy sát ngàn dặm.”
Đám người nghe xong đều kinh hãi tột cùng. Chẳng ai ngờ được điều này sẽ xảy ra. Yêu tộc tuy đông đảo, nhưng trí khôn có hạn. Nay được trợ giúp của Tà Phái, khả năng rất lớn sẽ lại có cuộc chiến tranh.