Nơi khách điếm, ba người cùng bàn luận.
Hội võ lâm, mưu đoạt Phá Thiên Cung.
-o0o-
Ngay khi Đông Lai vừa rời khỏi được một lúc. Cách đó không xa, một thân ảnh màu đen vụt tới, nhanh như cắt.
Người này mặc áo dài bằng vải gai màu đen trùm kín đầu, đeo mặt nạ che mất
một nửa mặt, tay phải cầm cương trượng dài ngoằng, chính là người ngồi
kế bên thanh niên kỳ lạ ở trong Thúy Lâm các lúc trước.
Chỉ thấy y chạy nhanh đến chỗ Quảng Mục Thiên cùng Đông Lai lúc nãy đứng thì đột
ngột dừng lại, rồi ngoảnh đầu quan sát xung quanh một hồi.
Đoạn y nhìn xuống đất thấy một vũng máu lênh láng, sờ tay vào thì cảm giác còn ấm. Y liền đưa lên mũi ngửi một hơi rồi lẩm bẩm:
”Máu này đặc sệt, lại có mùi nồng, chắc hẳn là có kẻ bị trọng thương đến thổ huyết. Không biết có liên quan tới luồng khí phát ra vừa rồi không
nhỉ?”
Rồi y lại hừ một tiếng, căm giận nói:
”Mẹ nó, nếu không phải bọn Ảnh Vệ ngăn cản thì ta đã đến sơm hơn một chút rồi.”
Y giận quá giơ tay đánh ra một chưởng phát tiết, khiến đất đá bay túi bụi. Đồng thời trên mặt đất xuất hiện một hố sâu hoắm.
Đột nhiên lúc đó, bên mé tả có tiếng người cười khanh khách, rồi có giọng the thé cất lên:
”Tam Cực Ma Nhân, Châu Âm Tổ không ngờ lại gặp ngươi ở đây. Thật hạnh hội
hạnh hội, đã vài năm chưa gặp, mà công lực của ngươi vẫn chẳng tịnh tiến lên chút nào. Chẳng lẽ mấy năm nay không chịu khó tu luyện hay sao?”
Thì ra hắc y nhân này tên là Châu Âm Tổ, chỉ nghe y hừ lạnh một tiếng, đáp:
”Không cần lão giặc thúi nhà ngươi quan tâm.”
Người kia cười khẩy một tiếng rồi từ trong bụi rậm mé tả bước ra. Chỉ thấy đó là một lão già mặc báo bào xám, dáng người cao gầy, khuôn mặt đầy nếp
nhăn. Lão vừa bước ra, liền ngẩng mặt lên trời, nói:
”Các vị bằng hữu đã đến rồi cũng nên ra đi.”
Lời lão nghe chói tai, chẳng khác gì tiếng ve kêu giữa trời hè. Khiến tâm thần Châu Âm Tổ cực kỳ chấn động.
Chỉ một giây sau, xung quanh nghe tiếng sột soạt vang lên. Tiếp theo đó một loạt nhân ảnh từ mọi ngóc ngách quanh đó dần dần hiện ra. Người nào
cũng tinh khí nội liễm, hỉ nộ không hiện lên mặt, đoán chừng đều là cao
thủ một phương.
Châu Âm Tổ âm thầm hít sâu một hơi khí lạnh. Lão
chỉ nhận thức được hơn phân nửa số người ở đây. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, toàn bộ cao thủ trong Hư Thiên Thành đều tụ tập lại một chỗ.
Chẳng lẽ khí thế vừa rồi có thể phát tán rộng như thế hay sao?
Trong lúc lão đang suy nghĩ thì một người trong đó đứng ra, chắp tay hành lễ, cất tiếng hỏi:
”Châu Âm Tổ lão tiên sinh, vừa rồi khí thế kia là của người phát ra ư?”
Người bước ra hỏi này là một người đàn ông trung niên, trên mặt và cổ có hai
vết sẹo lớn, sau lưng gã đeo một cây đại đao bự chảng. Cán đao có hình
một đầu hổ đang nhe nanh gầm gừ trông thật kinh tợn.
Châu Âm Tổ hoàn lễ, đoạn đáp:
”Hổ Đầu Đao Bạch hiền đệ không cần khách sáo vậy đâu. Tại hạ với hiền đệ
tuổi không chênh nhau là mấy, đâu cần phải xưng hô lão tiên sinh.
Dừng một chút, y lại nói tiếp:
”Khí thế vừa rồi thực không phải do tại hạ mà ra.”
Hổ Đầu Đao Bạch Vân Đế ồ một tiếng, hỏi lại:
”Vậy tiên sinh có thấy người đó hay không?”
Châu Âm Tổ cười khổ một tiếng, đáp:
”Vừa rồi tại hạ cũng định tới xem đây là tiền bối cao nhân nào. Bất quá bị
đám Ảnh Vệ của minh chủ ngăn cản nên tới chậm một bước. Người phát ra
khí thế đó tại hạ cũng vô duyên gặp mặt.”
Những người xung quanh nghe vậy thì đều ồ lên một tiếng.
Châu Âm Tổ kinh nghi, bèn hỏi:
”Không lẽ các vị cũng bị Ảnh Vệ chặn lại hay sao?”
Mọi người đều đồng thời gật đầu, đoạn có kẻ bước ra nói:
”Mọi người thử tìm kiếm xung quanh một phen. Lỡ tìm được manh mối gì chăng?”
”Đúng đấy, đúng đấy.”
Mọi người gật đầu cho là phải, bèn tản ra tìm kiếm. Nhưng tất cả bọn họ sau khi quan sát tìm tòi một phen, thấy không có gì nữa, lúc đó mới bất đắc dĩ lắc đầu bỏ đi.
-o0o-
Còn nói tới Quảng Mục Thiên, sau khi truyền đạt lời cuối cùng kia, hắn liền chạy thẳng một mạch tới quán trọ của mình.
Vừa đi Quảng Mục Thiên trong bụng tức cười, thầm nghĩ:
”Không ngờ lão Đông Lai này lại dễ bị lừa như vậy. Ta hái một quả dại trên
đường mà lão lại nhầm với Tiên Niên Cửu Thần Đan. Đúng thực là quá nhạy
cảm! Bất quá, đây cũng là biện pháp thứ yếu, đề phòng mồm miệng lão ta
mà thôi. Đợi lấy được Huyền Vũ Phá Thiên Cung rồi tha cho lão cũng
được.”
Tiên Niên Cửu Thần Đan vốn là đan dược độc môn của Tà
Phái. Chỉ có cao tầng trong đó mới hiểu rõ đan phương cùng thuốc giải.
Quảng Mục Thiên đương nhiên cũng biết, bất quá hắn mới đến thế giới này
không được bao lâu, đương nhiên là không có nguyên liệu để phối chế.
Nhưng hên xui ở chỗ là, lần trước hắn đi lạc vào Mê Vụ sâm lâm, trong lúc đói liền hái tạm dăm ba quả dại ăn tạm, còn thừa lại thì nhét vào túi.
Không ngờ lúc này lại có cơ hội đưa ra sử dụng.
Quảng Mục Thiên vừa chạy được một lúc thì đã quay lại quán trọ.
Xung quanh chỗ này, lúc nãy vì xảy ra tranh chấp nên người đứng xem đầy la
liệt. Bất quá, hiện tại đã được một nhóm Ảnh Vệ đứng ra giải tán. Nên
lượng người qua lại tương đối ít. Điều này khiến Quảng Mục Thiên cũng
phần nào tránh được tai mắt bên ngoài.
Quảng Mục Thiên vừa bước vào phòng trọ liền thấy hai người Đường Vấn Tâm cùng Triệu Nhã Hinh đang ngồi chờ sẵn từ trước.
Vừa thấy hắn bước vào, Đường Vấn Tâm trong mắt lóe lên một tia dị sắc.
Nhưng rất nhanh được hắn thu liễm lại. Đoạn bước lên, mỉm cười thân
thiện, nói:
”Quảng huynh cùng sư phụ đàm đạo, chắc không xảy ra chuyện gì chứ?”
Quảng Mục Thiên cũng cười, chắp tay vái hai cái, nói:
”Thực xin lỗi hai vị, sư phụ ta tính tình cổ quái, thường hay nóng giận vô thường. Làm liên lụy đến hai người rồi.”
Triệu Nhã Hinh tính tình vốn lạnh lùng, nhưng bị ăn hành vô lý như vậy thì
cũng bất mãn lắm. Vốn định phát tác, nhưng do đợi lâu quá nên cơn giận
cũng đã nguội đi vài phần. Nghe Quảng Mục Thiên xin lỗi thì cũng chỉ hừ
một tiếng chứ không đáp lại.
Quảng Mục Thiên thấy lúc nãy hai
người bị thương. Nhưng bây giờ tinh thần minh mẫn, trong lòng thầm khen
sức hồi phục của tuổi trẻ thật mãnh liệt. Đoạn hắn hỏi:
”Hai người vào phòng ta chắc là có chuyện gì quan trọng lắm chăng?”
Đường Vấn Tâm đáp:
”Quảng huynh đoán không sai. Chúng ta đợi huynh nãy giờ là muốn bàn chuyện thi đấu ngày mai đấy.”
Quảng Mục Thiên a lên một tiếng kinh ngạc, hỏi lại:
”Ngày mai bắt đầu thi đấu rồi sao? Ta còn chưa đọc thể lệ thi như thế nào. Hai ngươi các ngươi có ai biết hay không?”
Đường Vấn Tâm thở dài, cầm quạt gõ gõ lên trán, cười khổ một tiếng, đáp:
”Ài... Ta thực sự không nghĩ rằng huynh lại cập nhật thông tin chậm chạp như
vậy đấy. Chẳng lẽ trước khi vào đây, huynh không hề đọc rõ hay sao?”
Quảng Mục Thiên ái ngại đáp:
”Thực xin lỗi, ta quên mất!”
Đường Vấn Tâm hai tay day huyệt thái dương, lên tiếng giải thích:
”Đại hội Võ Lâm lần này thi đấu gồm có hai mục. Đơn đấu và đội đấu, chia ra
làm hai mục riêng biệt, với hai mức giải thưởng khác nhau. Thể lệ thi
đấu là loại trực tiếp (playoff). So với các lần đại hội mấy năm trước
đặc biệt hơn rất nhiều. Nhưng luật lệ thì cũng chẳng thay đổi là mấy.”
Quảng Mục Thiên nghe tới hai từ giải thưởng, con mắt bỗng sáng lên, đoạn hỏi:
”Hai mục giải thường là những gì thế?”
Đường Vấn Tâm liền đáp:
”Phải thừa nhận rằng, giải thưởng lần Đại Hội này quả thực rất hấp dẫn. Ngay
cả những gia tộc đã ẩn cư cũng lò mò đưa đệ tử tông môn ra để tham gia
đoạt bảo.”
Đoạn hắn lấy ngón tay tự chỉ vào mình rồi mỉm cười, nói:
”Như Đường gia của ta vậy. Bất quá bảo vật khiến Đường gia động tâm cũng không phải là nhiều.”
Quảng Mục Thiên khóe mắt giật giật vài cái. Đường Vấn Tâm nói vòng nói vo
không đi vào trọng tâm khiến hắn khá khó chịu. Nếu bình thường chắc hẳn
hắn đã nối xung lên rồi. Nhưng hiện tại thì không tiện phát tác ra, dù
sao mình cũng là người hỏi còn y là người trả lời.
Lại nghe Đường Vấn Tâm nói tiếp:
”Nói đến phần thưởng thì chia làm hai mục. Đầu tiên là đơn đấu. Đơn đấu chia làm ba hạng với ba mức độ; hạng một, hạng hai, hạng ba. Hạng một, đứng
đầu đơn đấu sẽ được một bộ bí kỹ khí công thượng thừa “Hàn Tâm Thiên
Linh quyết”, cộng thêm một vạn đồng vàng. Hạng hai được một bộ quyền
pháp “Thiên Sương quyền”, với năm trăm ngàn đồng vàng. Riêng hạng ba chỉ được một bộ khinh thân pháp siêu đẳng mà thôi.”
Quảng Mục Thiên
vốn mục tiêu tham gia đại hội lần này chỉ là lấy được Huyền Vũ Phá Thiên cung mà thôi. Nhưng khi nghe đến phần thưởng của đơn đấu thì cũng khá
ngạc nhiên.
Ta nên biết rằng, trong võ lâm có được một tuyệt thế
võ công nào đều do cơ duyên hội ngộ. Nếu may mắn được cao nhân rủ lòng
thương yêu truyền thụ cho vài ba chiêu tuyệt học thì chung thân hưởng
thụ cũng không hết. Tiếng tăm lừng lẫy trong thiên hạ, tính mạng được
bảo đảm đều do đó mà ra.
Bất quá, võ sĩ giang hồ từ trước đến nay đều coi trọng gia môn. Không muốn tuyệt học mình tu luyện cả đời bị
truyền ra cho ngoại nhân. Thành thử lúc tuyển chọn đệ tử cực kỳ kỹ
lưỡng.
Hơn nữa, “Hàn Tâm Thiên Linh quyết” nghe qua biết ngay là một bộ tu luyện khí công âm hàn. So với bí kíp võ công còn quý báu hơn
không biết bao nhiêu lần. Nhưng điều không thể ngờ được là, đến thế giới này những tuyệt học vốn dĩ là bí mật như thế lại được lưu truyền bằng
hình thức trao giải công khai. Chẳng phải là đã phá đi nguyên tắc vốn có của nó?
Quảng Mục Thiên không hề biết rằng, những người ở thế
giới này vô duyên với tu luyện khí công lẫn võ công. Vì thế mà tìm được
người có căn cơ để truyền nghệ chẳng phải dễ dàng. Cứ như Đông Lai đó
chẳng hạn, hắn mất tới tận bảy, tám năm đi du lịch khắp nơi mới tìm được một đệ tử ưng ý mà thu nhận. Cho nên, sau khi nghe tin tên Lục Thành
kia bị giết, Đông Lai mới tức giận như vậy.
Trong lúc hắn đang vẩn vơ nghĩ ngợi thì Đường Vấn Tâm vẫn đang tiếp tục ba hoa:
”Nói đến bộ Hàn Tâm Thiên Linh quyết kia là do một vị tiền bối cao nhân sáng tạo ra. Nghe đồn rằng vị ấy từng giao thủ với một con thần thú, tuy
giành chiến thắng nhưng lại bị thương rất nặng. Trước lúc lâm chung, vị
tiền bối ấy bèn trao bộ bí kíp mà mình giành cả đời sáng tạo cho Minh
Chủ. Ý nguyện muốn truyền thụ lại cho kẻ có duyên. Vì thế nên đại hội võ lâm lần này, Minh Chủ lấy bộ bí kíp khí công đó làm phần thưởng. Âu
cũng là thực hiện di nguyện cuối cùng của vị tiền bối nọ. Tuy nói là vật để trao thưởng nhưng cũng có quy định. Người nhận được bộ bí kíp này
phải thề rằng không bao giờ tiết lộ nội dung bên trong bí kíp ra bên
ngoài, đồng thời chấp nhận làm đệ tử trên danh nghĩa của vị tiền bối
ấy.”
Quảng Mục Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Chuyện đó cũng không có gì là lạ cả, nếu nội dung của bí kíp bị truyền ra ngoài thì còn gì
gọi là mật tịch nữa. Gọi là củ cải trắng thì đúng hơn. Còn đệ tử danh
nghĩa thì cũng chỉ là hình thức mà thôi, để người giang hồ hiểu rằng. Bí kíp khí công kia vốn dĩ là của tiền bối nọ sau đó truyền thụ qua. Ắt
cũng là giữ lại chút danh tiếng cho hậu bối về sau nhớ đến.
Đoạn hắn hỏi:
”Thế còn phần thưởng của đấu đội là những gì?”
Đường Vấn Tâm đặt mông ngồi xuống ghế, đưa tách trà lên uống một ngụm rồi mới nói tiếp:
”Phần thưởng của đấu đội gồm có ba món. Chỉ dành cho đội vô địch. Cụ thể là
một mảnh Huyền Tinh Thần Thiết, một kiện ma pháp thuật phòng ngự Thánh
Cấp, và cuối cùng là một trong *thập đại chí bảo của võ lâm: Huyền Vũ
Phá Thiên Cung.”
(Tại sao lúc thì bát đại kỳ bảo, lúc thì Thập đại chí bảo. Đã nhắc ở mấy chương trước.)
Quảng Mục Thiên nghe xong thì mừng thầm trong lòng, phần thưởng này rốt cuộc cũng có Huyền Vũ Phá Thiên cung. Quả không uổng một phen hắn lao tâm
khổ tứ. Nếu vậy hắn chỉ cần vô địch ở đấu đội là được. Còn như đơn đấu
bỏ qua cũng chẳng sao. Nghĩ vậy hắn quay qua hỏi:
”Thế như mục tiêu của Đường Gia lần này là gì?”
Quảng Mục Thiên hỏi như vậy bởi vì sợ rằng mục tiêu của Đường Gia cũng là
Huyền Vũ Phá Thiên cũng. Nếu như thế cuối cùng hai bên cũng phải có một
phen trở mặt. Hắn không thể nào để cây cung đó tuột khỏi tầm tay được.
Cho dù là bằng hữu cũng phải làm rõ chuyện này, hơn nữa hắn cùng Đường
Vấn Tâm vẫn chưa thân thiết đến mức gọi nhau là bằng hữu.
Đường Vấn Tâm trầm tư chốc lát, rồi nhìn Quảng Mục Thiên một cách thâm thúy, mỉm cười nói:
”Ta không biết tại sao huynh lại tò mò tới chuyện phần thưởng như vậy.
Nhưng ta cũng không muốn hỏi sâu vào chuyện này, dù sao mỗi người đều có một bí mật.”
Dừng một lát, hắn nói tiếp:
”Thật ra mà
nói, Đường gia chúng ta mục tiêu đến đây lần này chính là mảnh Huyền
Tinh Thần Thiết kia. Tương truyền rằng, trên thế giới này tồn tại một
thứ kim loại có thể tùy ý thay hình đổi dạng, cương nhu tùy ý. Trước
ai cũng cho rằng đó chỉ là hư ngôn. Nhưng dạo gần đây, một thám hiểm giả cấp vàng không biết từ đâu tìm được một mảnh kim loại kỳ dị, tính
chất so với miêu tả trên giống y như nhau. Minh chủ thông qua Dong
Binh công hội, tốn một số tiền lớn mua lại kim loại này mới biết được nó có tên là Huyền Tinh Thần Thiết. Đó cũng chính là mục tiêu của ta lần
này. Chắc không trùng với của huynh chứ?”
Quảng Mục Thiên gật đầu, nói:
”Quả nhiên là gia tộc chuyên về ám khí. Nếu ta đoán không nhầm, thứ kim loại đó Đường gia ngươi muốn, ắt hẳn là có cách rèn nó thành một thứ ám khí
lợi hại lắm đúng không?”
Đường Vấn Tâm cười đáp:
”Đúng vậy, chuyện này không nói ra thì chắc mọi người cũng thừa sức suy đoán
được. Tuy nhiên, chi tiết sâu hơn về Huyền Tinh Thần Thiết e rằng ta
cũng không thể tiết lộ gì thêm. Nếu biết quá nhiều, chắc hẳn hai người
sẽ bị liệt vào Huyết Sát Bảng của Đường Gia mất.”
Huyết Sát bảng
của Đường gia, là danh sách những người bị Đường gia xem là kẻ thù phải
diệt sát bằng mọi giá. Đường Vấn Tâm nói điều này cũng chỉ là nhắc nhở
hai người đồng bạn mà thôi.
Quảng Mục Thiên ừ một tiếng, đoạn quay sang Triệu Nhã Hinh hỏi:
”Còn như Triệu tiểu thư đây thì sao? Mục tiêu lần này của cô là gì?”
Triệu Nhã Hinh không mặn không nhạt, đáp:
”Ngày mai mới bắt đầu thi đấu, mà bây giờ hai người đã bàn chuyện giải thưởng. Không phải là sớm quá hay sao?”
Đường Vấn Tâm ngồi rung đùi, cười khà khà, đáp:
”Không sớm, không sớm. Nếu cả ba người chúng ta cùng ra tay. Chắc hẳn không có đội nào có thể địch lại được. Đối thủ lần này chỉ có tên tiểu tử của
Bắc Văn gia tộc, thiếu môn chủ của Thiên Đạo Môn cùng tiểu hòa thượng
Huyền Tử là khó chơi hơn mà thôi. Tuy nhiên ba người này không thể nào
cùng ở một đội được. Vậy nên phần thắng của ba người chúng ta lại cao
hơn năm thành.”
Triệu Nhã Hinh hừ một tiếng, đáp:
”Hừ, đấu đội vô địch thì ổn rồi. Nhưng mục tiêu của ta không nằm ở đó. Ta chỉ cần bộ bí kỹ Hàn Tâm Thiên Linh Quyết.”
Thấy hai người không nói gì, nàng liền lên tiếng giải thích:
”Võ công ta tu luyện là Ma Vũ Song tu. Trong đó thì một nửa là ma pháp hỏa
hệ, nửa còn lại là khí công thuộc tính âm hàn. Để cân bằng hai loại
nguyên tố thì uy lực của ma lực và khí công phải ngang nhau. Nhưng gia
tộc ta trước giờ không có bí kỹ khí công thuộc tính âm hàn. Thành ra mấy năm nay Ma Pháp hỏa hệ của ta tu luyện ngày càng mạnh. Hai nguyên tố
trong cơ thể bắt đầu xung đột lẫn nhau. Hiện tại cần một bộ khí công âm
hàn cao cường hơn để áp chế. Mà Hàn Tâm Thiên Linh quyết chính là giải
pháp.”
Lời vừa nói xong, nhất thời hai người đều lâm vào trầm tư.
Đột nhiên, Đường Vấn Tâm lên tiếng hỏi:
”Triệu tiểu thư nếu như giao thủ với một trong ba người ta kể trên thì nắm chắc được bao nhiêu thành thắng lợi.”
Triệu Nhã Hinh nghĩ chút rồi đáp:
”Nếu là Bắc Văn Minh thì nắm chắc bốn thành. Hòa thượng Huyền Tử thì nhiều
hơn hai thành. Chứ riêng Lưu Hàn Diệp thì, không nổi ba thành chiến
thắng.”
Đường Vấn Tâm gật gù, nói:
”Lưu Hàn Diệp luyện
Thiên Đạo Huyền Công đến tầng thứ sáu, quả là một thiên tài trong lớp
trẻ chúng ta. Triệu tiểu thư không là đối thủ của y cũng là chuyện dễ
hiểu mà thôi.”
Triệu Nhã Hinh nghe vậy chỉ hừ một tiếng chứ không đáp lại.
Đường Vấn Tâm lại hỏi:
”Vậy bây giờ tính sao? Mục tiêu của chúng ta quá khác nhau...”
Chưa đợi hắn nói xong, Triệu Nhã Hinh liền ngắt lời, đáp:
”Ta muốn làm một cuộc giao dịch. Ta sẽ giúp hai người đứng đầu trong phần
đấu đội, đổi lại hai người loại bỏ bớt đối thủ trong đơn đấu giúp ta,
đặc biệt là Lưu Hàn Diệp cùng Bắc Văn Minh. Như thế có được không?”
Đường Vấn Tâm nghe xong thì không nói gì, chỉ đưa tay lên vuốt cằm dáng vẻ
trầm tư. Đoạn ánh mắt y chuyển đến người Quảng Mục Thiên.
Quảng
Mục Thiên nãy giờ vẫn đứng dựa lưng vào tường nghe hai người bàn luận.
Khi ánh mắt của Đường Vấn Tâm chuyển đến hắn mới đứng thẳng dậy, lạnh
nhạt nói:
”Mục tiêu của ta chỉ là đấu đội mà thôi. Ta không thích những trận chiến vô nghĩa.”
Triệu Nhã Hinh mày phượng nhíu lại, lạnh lùng nói:
”Nếu không có ta giúp đỡ, các hạ nghĩ có thể vượt qua các vòng đấu đội một cách dễ dàng được hay sao?”
Quảng Mục Thiên ồ một tiếng, không chút khách khí nói:
”Ta thực sự nghĩ như vậy đấy.”
Lời vừa dứt, không khí trong phòng bỗng nhiên căng thẳng lên. Hai mắt Triệu Nhã Hinh trừng trừng mà nhìn Quảng Mục Thiên.
Nàng vốn từ nhỏ được gia tộc nuông chiều, muốn gì được nấy, đâu đã phải cầu
xin ai thứ gì? Nay mở lời đến vậy rồi mà vẫn bị người khác từ chối thẳng thừng như thế thì trong lòng bực tức lắm.
Bất quá, bộ bí kíp
trên nàng nhất định phải có được, nếu không chưa đến bốn năm nữa. Ma lực trong người nàng vượt mức cho phép. Đến lúc đó muốn cứu cũng không kịp
nữa rồi.
Triệu Nhã Hinh cố gắng hít sâu một hơi lương khí, bình tĩnh nói:
”Các hạ thực sự không muốn giúp ta sao?”
Quảng Mục Thiên quả quyết:
”Phải, đấu đơn ta sẽ không tham gia vào. Triệu tiểu thư hãy tự mình xoay sở đi thôi.”
Đối với hắn mà nói, đoạt được Huyền Vũ Phá Thiên cung mới là việc trọng
yếu. Còn như tham gia đơn đấu thì chỉ khiến mọi chuyện càng phức tạp hơn mà thôi.
Triệu Nhã Hinh hừ một tiếng, nói:
”Vậy được,
phần thưởng đấu đội với ta không quan trọng. Xem như không tham gia cũng không sao. Đội của chúng ta cũng nên giải tán đi thôi.”
Đường
Vấn Tâm đang nhâm nhi tách trà trên tay, nghe nàng nói như vậy thì ặc
một tiếng, nước trà phun tung tóe lên bàn. Đoạn khó khăn lắm mới nói
được:
”Triệu tiểu thư, xin nàng hãy bình tĩnh đi đã. Đội của
chúng ta đã được đăng ký rồi. Bây giờ nếu tiểu thư rời đi chẳng phải là
đội của chúng ta không hợp cách. Sẽ bị loại đi hay sao. Như thế còn thi
đấu cái gì nữa?”
Quảng Mục Thiên đồng tử chẫm rãi co lại giống
như một thanh kiếm sắc bén, sáng quắc như điện, liếc sang Triệu Nhã
Hinh, trầm giọng nói:
”Ngươi đây là đang uy hiếp ta hay sao?”
Triệu Nhã Hinh cùng Đường Vấn Tâm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đối diện
với song nhãn kia chẳng khác gì bị kim đâm vào mắt. Khiến hai người
không dám nhìn thẳng vào.