Giang Hồ Dị Giới

Chương 64: Chương 64: Trao Đổi




Lời Quảng Mục Thiên vừa dứt, nhất thời bầu không khí trở nên trầm mặc.

Lát sau, Phi Hoằng hừ lạnh một tiếng, nói:

”Khẩu vị Cửu Long ngài cũng thật lớn. Chúng ta tân tân khổ khổ từ trong hiểm địa mới lấy được Huyền Vũ Phá Thiên Cung. Ngài vừa mở miệng là muốn ngay kỳ bảo. Thật xem chúng ta là bảo khố muốn lấy lúc nào thì lấy hay sao?”

Không Trí thiền sư niệm một câu phật hiệu, rồi nói:

”Phi Thống Lãnh cứ bình tĩnh, các vị đều là bậc cao nhân. Há chỉ vì một cây thần cung không dùng đến mà tranh chấp lẫn nhau. Theo như lão nạp biết, các vị ngồi đây thân mang tuyệt học, tuy nhiên không có ai sở trường dùng cung tiễn. Nếu Cửu Long muốn nó, ắt có chuyện khó nói trong lòng hay chăng?”

Quảng Mục Thiên gật đầu, đáp:

”Phải, tại hạ có chuyện cần gấp Thần Cung. Mong chư vị nể chút mặt mũi mà nhượng lại nó. Tại hạ ắt có báo đáp.”

Không Trí đại sư không đáp ngay mà trầm ngâm chốc lát, đoạn thở dài một hơi rồi nói:

”Ài... Bát đại kỳ bảo vốn là tám chủng binh khí ở võ lâm thời đấy, uy lực cực kỳ to lớn. Nay đến dị giới tưởng chừng như sẽ không bao giờ nghe thấy tên chúng nữa. Nhưng thật không ngờ được, tại đây lại phát hiện tung tích của kỳ bảo. Thật khiến lão nạp vui mừng không thôi.”

Dừng một chút để tưởng niệm, lão nhìn Quảng Mục Thiên rồi tiếp:

”Thiên Diệt Kiếm, Hàn Băng Ngọc Kiếm, tuy xuất hiện ở trận chiến cuối cùng kia, nhưng lại mất tích tới giờ vẫn chưa tìm được.

Truy Hồn Ngũ Tinh Giáo ở trong tay Long Đính Thiên, gia chủ Long gia.

Nói tới Long gia, vốn là gia tộc thuộc dòng dõi võ lâm, nhưng lại tham gia vào quân đội đế quốc. Khi đó xích mích giữa dân chúng ở đây và võ sĩ tăng cao. Truy Hồn Ngũ Tinh Giáo chính là kỳ bảo của võ lâm, Long gia lại đầu ngũ vào đế quốc, lý ra phải tịch thu kỳ bảo về.

Nhưng ngặt một nỗi, Long gia ở chiến trường dị tộc chiến đấu quyết liệt, đẩy lùi nhiều đợt tấn công của dị tộc nhân.

Vậy nên Minh Chủ mới xoi xét lại, không tịch thu kỳ bảo nữa. Vậy nên Long gia mới giữ được Truy Hồn Ngũ Tinh Giáo cho tới bây giờ.

Còn Hỏa Long Đao hiện là binh khí của Bá Đao, Trần Trung. Trần Trung này là đồ đệ của Tả Sứ Tà Phái, Hỏa Phán Quan Xích Diệm. Chắc ngài cũng từng nghe qua cái tên này chứ?”

Quảng Mục Thiên biết lão đang dãi bày tung tích tám bảo vật, trong lòng tuy gấp nhưng cũng không quấy rối. Đoạn gật đầu, nói:

”Cũng từng nghe người nói qua, kẻ này trước dưới trướng Lãnh Mạc Tà. Nghe đồn tính tình rất hung tàn. Trận chiến cuối cùng kia còn tự tay hạ sát Hữu Sứ, Thủy Phán Quan.”

Không Trí ừm một tiếng rồi nói tiếp:

”Ừm, Xích Diệm tính tình ngoan độc cả võ lâm ai cũng biết, tuy nhiên đồ đệ y thì lại khác. Bá Đao, Trần Trung học được một thân tuyệt nghệ Hỏa Dương Thần Công rất lợi hại, tính cách nóng nảy thẳng thắn bộc trực, không biết vụ lợi. Mấy năm trước không hiểu vì chuyện gì mà bị Tà Phái trục xuất ra khỏi sư môn. Bất quá, điều này cũng khiến người ta thở dài nhẹ nhõm. Nếu để y cứ tiếp tục sinh hoạt trong Tà Phái, giang hồ không biết sẽ xuất hiện thêm một Xích Diện thứ hai nữa hay là không?”

Lão nói rồi ánh mắt thâm thúy liếc sang nhìn Phi Hoằng.

Phi Hoằng hừ lạnh một tiếng, nói:

”Điều đó thì bổn tọa làm sao biết được. Một tên phản đồ mà thôi, nếu ta gặp được nhất định một chưởng chụp chết hắn.”

Không Trí mỉm cười, không đáp mà nói tiếp:

”Lục Chỉ Cầm Ma là một cây đàn cầm sáu dây, được Minh Chủ tặng cho “Cầm Tiên” tiểu thư. Cả giang hồ này chỉ duy nhất Cầm Tiên biết vận dụng nó, nên cũng chẳng ai dị nghị gì.

Còn lại hai món, Bích Ngọc Thiên Tượng bị ngộ nhận là Quang Minh Pháp Trượng, hiện do Giáo Chủ Quang Minh giáo đình giữ lấy.

Bá Vương Quỷ Diện Giáp thì nghe đồn ở đâu đó trong địa vực tộc Thú Nhân.

Bát Đại Kỳ Bảo tám món, nếu tính cả Huyền Vũ Phá Thiên Cung nữa thì hiện đã xác định tung tích sáu món rồi.”

Quảng Mục Thiên nghe xong trong lòng cũng có chút ngạc nhiên. Bích Ngọc Thiên Tượng cùng Bá Vương Quỷ Diện Giáp hắn chưa từng thấy qua. Nhưng không ngờ lại bị Thú Nhân tộc cùng Quang Minh giáo đình gì gì ấy chiếm lấy. Chẳng lẽ hai vật đó cũng có quan hệ với thế giới này, tương tự như Huyền Vũ Phá Thiên Cung hay sao? Nghĩ lại điều này thật cũng có khả năng. Bất quá hắn không chú ý tới được, đoạn nói:

”Bát Đại Kỳ Bảo phân tán khắp thiên hạ, thật khó mà tụ họp được về. Tuy vậy, nói cho cùng thì vũ khí cũng chỉ là vật ngoại thân. Võ giả tung hoành giang hồ đều dựa vào võ lực bản thân là chính, nếu cứ đề cao ngoại vật quá sẽ khiến võ đạo bị cản trở, không tiến sâu trên con đường võ học được.”

Lâm Ngọc Quân cùng Không Trí gật đầu, đồng thanh nói:

”Phải lắm. Phải lắm.”

Thấy mình dẫn dắt thành công, Quảng Mục Thiên lại nói tiếp:

”Tại hạ hôm nay tới đây chính là muốn lấy đi Huyền Vũ Phá Thiên Cung. Nói thật, vật này chính là dị bảo trong dị bảo, người giang hồ từ xưa tới này đều dùng đao dùng kiếm, lạ lắm chăng nữa cũng là thương, kích, nhuyễn tiên... Có mấy ai dùng cung tiễn bao giờ đâu. Nếu lấy ra làm phần thưởng cũng như gân gà, ăn thì khó mà bỏ thì tiếc. Theo ý của tại hạ cứ lấy vật khác ra thay thế, đổi Thần Cung cho tại hạ. Như vậy có được hay chăng?”

Quảng Mục Thiên vốn không giỏi ăn nói, những câu này vừa thốt ra có thể gọi là “Ngu bẩm sinh mà thông minh nhất thời“. Hắn tuôn một tràng dài đàng đạc, mặt không đỏ tim không loạn, xuất thần nhập hóa. Ngay cả Lâm Ngọc Quân cùng Không Trí nghe xong cũng thấy có lý.

Nhưng Phi Hoằng nghe lại không lọt tai, liền hừ một tiếng, nói:

”Cửu Long nói hay lắm nhỉ. Ngài lấy thứ gì để đổi lại kỳ bảo này đây? Tuy nó là gân gà, nhưng cũng là bảo vật hiếm có trên đời đấy.”

Quảng Mục Thiên trầm ngâm, ngón tay đặt trên bàn gõ càch cạch. Hồi lâu sau mới nói:

”Nếu ta đổi một lần xuất thủ, lấy kỳ bảo này? Thì tính sao?”

Hắn vừa nói xong, ba người kia cùng hít sâu một hơi lương khí. Câu nói này tuy nhẹ, nhưng phân lượng bên trong lại rất lớn. “Một lần xuất thủ” của võ sĩ không phải điều đơn giản. Cứ thử tưởng tượng nếu người ta dùng một lượt xuất thủ này, bắt ngươi xông vào giữa thiên quân vạn mã lấy đầu tướng địch, thì cho dù võ công có cao cường đến mấy cũng phải bỏ mạng? Vậy nên võ sĩ giang hồ ít khi lấy việc hứa hẹn xuất thủ để giao dịch cả. Nay Quảng Mục Thiên nói như thế đã biểu hiện quyết tâm lấy Huyền Vũ Phá Thiên Cung của hắn rồi.

Lâm Ngọc Quân lắc đầu, nói:

”Quảng huynh đệ không cần đi tới nước này đâu. Nhớ năm đó đại chiến Chính Tà song phái, một mình ngươi cản trở thế công của đôi bên. Bảo vệ võ sĩ hai bên khỏi thiệt hại. Đó cũng xem như là một ân đức khó quên. Nay ngươi yêu cầu Huyền Vũ Phá Thiên Cung cũng không phải điều gì quá đáng.”

Không Trí đại sư ngồi bên cũng nói:

”Phải lắm, Minh Chủ nói đúng lắm.”

Chợt Phi Hoằng nổi lên một tràng cười the thé, tiếng cười làm rung động cả mái ngói đình viện. Lão cười xong rồi vuốt râu, lạnh lùng nói:

”Hai vị thân là Chính Phái thủ lãnh, trước đây có ơn với Cửu Long thì đó là chuyện của các vị. Tại hạ là Tà Phái có can hệ gì tới nhân quả trong này đâu? Hơn nữa, Huyền Vũ Phá Thiên Cung thuộc chí bảo của võ lâm, há chỉ vì chút ơn huệ này mà hai tay dâng lên cho người khác. Làm thế không khiến người giang hồ chê cười lắm ru?”

”Cái này...”

Lâm Ngọc Quân cùng Không Trí á khẩu, không biết nói sao cho phải.

Quảng Mục Thiên cười khẩy một tiếng, hai mắt sáng quắc như điện quét sang, lạnh nhạt hỏi:

”Vốn ta muốn nói chuyện trong hòa bình. Nhưng Phi Thống Lãnh cứ mấy bận gây khó dễ. Không biết ngài có yêu cầu gì mới cho ta lấy Huyền Vũ Phá Thiên Cung đây?”

Phi Hoằng bị ánh mắt kia chiếu đến, toàn thân rùng mình một cái. Lão thân là người trong Tà Phái, sự tích về “Cửu Long” thuộc như nằm lòng. Cao thủ giang hồ đã chết trong tay hắn nhiều vô số kể. Hổ bệnh vẫn còn uy, huống hồ Quảng Mục Thiên không phải hổ bệnh.

Phi Hoằng gian nan nuốt một ngụm nước bọt, lòng thầm nghĩ:

”Người này trước đây uy danh vang vọng khắp ngóc ngách võ lâm, quả nhiên chẳng sai. Chỉ một ánh mắt vậy thôi mà sát khí cũng thật kinh khủng.”

Bất quá rất nhanh, Phi Hoằng liền lấy lại được bình tĩnh. Lão lên được địa vị Thống Lãnh này cũng phải có chút bản lãnh. Đoạn mở miệng nói:

”Cửu Long ngài đang uy hiếp bổn tọa đấy ư?”

Quảng Mục Thiên thu hồi ánh mắt, mỉm cười đáp:

”Ta chỉ hỏi yêu cầu của Thống Lãnh là gì đấy thôi? Chứ nào đâu dám uy hiếp!”

Phi Hoằng hừ một tiếng, nghĩ bụng:

”Thật ngông cuồng quá lắm. Nếu đã vậy, ta phải cho ngươi yêu cầu nào thật khó vào mới được. Xem gan của ngươi lớn tới đâu?”

Nghĩ vậy, đoạn cười lạnh, nói:

”Cửu Long đã hứa hẹn một lượt xuất thủ. Nếu như vậy, bổn tọa đề nghị ngài xông vào lãnh địa Yêu Tộc, lấy thủ cấp của Yêu Tinh Vương. Không biết ý của Minh Chủ cùng thiền sư như thế nào?”

Lâm Ngọc Quân cùng Không Trí nhìn nhau tỏ vẻ khó xử. Không Trí toan mở miệng nói chuyện, Phi Hoằng liền cướp lời, nói:

”Chắc các vị cũng nhớ mười năm trước, khi chúng ta bắt đầu tạo dựng Hắc Vân Thành. Thời điểm đó, Yêu Tinh Vương suất lĩnh quân đội tấn công Hắc Vân Thành. Mặc dù trận chiến đó chúng ta phòng thủ thành công, nhưng cũng là tử thủ. Không biết bao nhiêu võ lâm nhân sĩ mất mạng. Mấy năm trở lại đây Yêu Tinh Vương vẫn không từ bỏ, liên tục gây chiến khắp nơi. Ta yêu cầu việc này chính là nghĩ cho võ sĩ cùng thương dân toàn thiên hạ, âu cũng chẳng phải là gì quá đáng.”

”Ai... Thiện tai, thiện tai...”

Không Trí đại sư nghe xong vừa lắc đầu vừa liên tục niệm phật hiệu.

Lâm Ngọc Quân xua xua tay nói:

”Nhưng việc này quá khó khăn. Mấy năm trước ta cũng từng thử xông pha ám sát Yêu Tinh Vương mấy bận. Nhưng đều thất bại... Bên cạnh hắn có cao thủ hộ vệ, những cao thủ này cực kỳ dị vô cùng. Võ sĩ không ra võ sĩ, pháp sư cũng không ra pháp sư. Không hiểu tại sao cứ nghĩ đến chuyện đó là trong lòng ta lại thấy bất an.”

Phi Hoằng ngắt lời, cười lớn rồi đáp:

”Minh Chủ chẳng lẽ không tin tưởng vào thực lực của Giang hồ đệ nhất nhân hay sao?”

Nói rồi ngoảnh sang nhìn Quảng Mục Thiên, hỏi:

”Không biết ý của Cửu Long như thế nào?”

Quảng Mục Thiên tuy không biết Yêu Tinh Vương trông như thế nào. Nhưng nếu Lâm Ngọc Quân cũng phải hạ mình đi ám sát, ắt hẳn cũng chẳng phải dạng gì tốt đẹp. Nếu không thì Không Trí đại sư cũng sẽ ra tay can ngăn. Nghĩ vậy, hắn liền dứt khoát đáp:

”Được. Thủ cấp của Yêu Tinh Vương này, ta quyết lấy kỳ được mới thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.