Nên hiểu là đấu khí công với đấu võ công thì khác nhau rất nhiều.
Trong võ lâm, các cao thủ võ học rất ít khi sử dụng phương thức “Đấu Khí Đối Quyết” để phân thắng bại. Bởi một khi sử dụng tới nó rồi thì đồng nghĩa với việc là cả hai người đó đã dần đi tới chỗ... không chết không dừng.
Nói tới, tổn thương do đấu võ với tổn thương do đấu khí cũng khác biệt lẫn nhau. Có câu: “Khí Tổn Người Tàn, Khí Cạn Người Vong.” Người luyện võ lấy khí làm tâm, khí tuy vô hình nhưng cũng hữu hình. Có thể nhẹ, nhưng cũng có thể rất nặng. Phạm trù “Khí” trong võ học cực kỳ sâu xa. Ngay cả một tay cao thủ lão luyện cũng chưa chắc đã hiểu rõ được hết. Bởi thế nên, hai cao thủ khi đấu khí, nếu không may để khí đối phương lấn át rồi tiến thẳng vào tâm mạch. Khi đó, không chết thì cũng sẽ tàn phế trọn đời.
Nếu không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ, ai lại muốn đi tới trường hợp thí mạng như “Đấu Khí Đối Quyết” như vậy. Hơn nữa nếu gặp đối thủ cùng cấp bậc thì còn được, chứ nếu gặp phải kẻ khác mạnh hơn mình, thì “Đấu Khí” như thế chẳng phải ngu ngốc lắm sao?
Không giống như tỷ võ bằng đường quyền ngọn cước thông thường, muốn dừng một trận đấu khí quả thực là một nan đề. Lúc đó chỉ là trận chiến của những người trong cuộc, người bên ngoài rất khó để can thiệp vào.
Không Văn cùng Quảng Mục Thiên nói tỷ thí dường như hời hợt, nhưng mấy ai biết được rõ sự nguy hiểm ẩn tàng bên trong. Hai người đều cẩn trọng, ngưng thần tụ khí đứng sừng sững như trời trồng. Bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt với nhau. Xung quanh họ, mặt đất cũng dần dần nổi lên gợn sóng, tựa như đang đứng trên mặt nước. Đấy là do hai luồng khí áp súc tống vào nhau gây ra áp lực xuống dưới. Nhìn thế thôi cũng đủ hiểu cuộc tỷ thí này hung hiểm đến cỡ nào.
May thay, từ lúc hai người bắt đầu tỷ thí, bọn đệ tử Thiếu Lâm, Thanh Phong môn, đã sớm mời các lộ võ lâm nhân sĩ rời khỏi đấu trường. Giờ đây xung quanh chỉ còn lại Hoàng Bá Đạo, cùng một số chưởng môn chính phái. Nên tình cảnh “Đấu Khí” của Không Văn cùng Quảng Mục Thiên không có mấy người chứng kiến được. Nếu không chỉ cần một ngày, danh tự Quảng Mục Thiên ở trong giang hồ, nhất định sẽ nổi lên như cồn. Đương nhiên, bọn họ còn chưa biết rằng, cái tên Quảng Mục Thiên với Cửu Long, chính là một.
Chỉ tầm thời gian một tuần trà qua đi, mặt hai người Không Văn và Quảng Mục Thiên đều đỏ lên như gấc. Phía trên đầu nhiệt khí bốc lên thành hai đám mây nho nhỏ.
Đúng lúc này, một tiếng hú dài từ xa không biết là ở đâu, đột nhiên văng vẳng đến. Tiếng hú này như rồng ngâm cọp rống, chấn động toàn bộ võ sĩ trong Hư Thiên điện. Ai nấy không nhịn được mà phải đưa hai tay bịt chặt lỗ tai lại.
Quảng Mục Thiên cùng Không Văn trong lòng rúng động. Tiếng hú ấy ngày càng gần, nhưng dư âm lại lan tràn khắp nơi, đủ hiểu công lực của người sắp tới này không thua kém gì mình.
Tiếng hú kia vừa dứt, một tiếng “Hừ” khác lại vang lên. Tiếng hừ này tuy âm điệu cụt ngủn, nhưng bên trong lại chứa sát khí trùng thiên. Hiển nhiên, người này dùng khí công thượng thặng, kết hợp âm công cùng sát khí khuếch đại khí thế của mình lên.
Đám võ sĩ trong Hư Thiên điện không hiểu chuyện gì xảy ra, bị hai tiếng hú rồi hừ này dọa cho mặt mày xanh lét. Nhiều kẻ mới nhập võ đạo, tâm tính chưa kiên nghị, còn sợ đái cả ra quần. May là quản chế trong Hư Thiên điện cực kỳ nghiêm ngặt, nếu không cũng chỉ sợ là sẽ dẫn đến một hồi đại loạn.
Quảng Mục Thiên cùng Không Văn đều biết hai tiếng kia đều là xuất phát từ hai cao thủ võ lâm. Hướng nơi này phát ra khí thế, thị uy mà tới.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, một bóng trắng xuất hiện từ trên thành của Đấu Trường rồi vọt xuống, nhanh như bóng câu. Cái bóng trắng đó vừa đáp xuống lôi đài, không thèm nói một lời, liền nhún chân một phát, phót ra ngay sau lưng của lão hòa thượng Không Văn; đồng thời một trảo phóng tới, chụp ngay vào vai phải của lão.
Lúc này, Không Văn tay phải đang bận “Đấu Khí” với Quảng Mục Thiên. Lão đột nhiên cảm nhận thấy một luồng khí sau lưng ùa đến, biết ngay là có kẻ ra tay đánh lén. Tay trái Không Văn liền hóa thành chỉ điểm xéo lên. Lão ra tay mà tựa hồ như sau lưng cũng có mắt, một chỉ này điểm ra bộ vị hay phương hướng đều rất đúng. Nếu trảo đối phương cứ thế mà chộp tới, ắt bị chỉ pháp của lão điểm thủng một lỗ trên bàn tay. Chỉ tiếc một điều là hai chân Không Văn hiện không thể di chuyển, nếu không pha đó, lão bồi thêm một cước về sau, kẻ đánh lén nào không thể không bị thương?
Chợt người áo trắng cười ha hả rồi hô lên:
”Không Văn thiền sư. Là tại hạ đây, thiền sư chớ hoảng sợ.”
Không Văn nghe giọng đoán người. Tay trái vừa ra được nửa chừng liền thu lại.
Người áo trắng chụp được vào vai của Không Văn rồi, bấy giờ mới nhẹ nhàng bước ra trước mặt Quảng Mục Thiên cười nói:
”Cửu Long đã lâu không gặp.”
Không Văn cảm thấy cơ thể mình bỗng dưng nhẹ bẫng, hiểu ngay là Lâm Ngọc Quân một trảo vừa rồi chụp tới là cố ý truyền khí vào giúp lão chống chọi với khí của Quảng Mục Thiên. Trong lòng có ý cảm kích, nhưng ngoài miệng lại không dám nói ra.
Quảng Mục Thiên vừa trông thấy diện mục người áo trắng này thì kinh ngạc vô cùng. Đó chẳng ai khác chính là Minh Chủ Võ Lâm, Lâm Ngọc Quân đấy ư!?
Chỉ thấy tiếp đó, Lâm Ngọc Quân hướng ra ngoài đấu trường cười lớn rồi nói:
”Ha hả. Phi Hoằng huynh đệ, đã tới rồi thì nên ra đi thôi. Để xem Thống Lãnh Tà Phái đương thời với Cửu Long ai hơn ai kém nào!”Bên ngoài một giọng ồm ồm đáp lại:
”Hay lắm!”
Lời vừa dứt, một bóng đen khác cũng từ ngoài nhảy xổ vào, thân pháp so với Lâm Ngọc Quân lúc trước chỉ có hơn chứ không kém.
Quảng Mục Thiên trong lòng chợt động, nghĩ thầm:
”Thống Lãnh Tà Phái cũng tới đây rồi sao? Xem ra ngày hôm nay không thoát khỏi một trận hỗn chiến.”
Tuy nghĩ thế, nhưng hắn lại không để tâm trong lòng. Cuộc đời của Quảng Mục Thiên trải qua chiến trận còn nhiều hơn cơm bữa, sớm đã thành quen. Phen này tuy đối đầu với ba cao thủ hàng đầu võ lâm, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh. Bất quá, kẻ mới đến này là Thống Lãnh Tà Phái đương thời, hắn chưa từng gặp mặt qua. Xét cho cùng thì cũng là một kình địch đáng gờm.
Người áo đen vừa đáp xuống, thấy tình cảnh của ba người, liền cười ha hả rồi nói:
”Lấy hai đấu một. Đây mà là phong phạm của hai bậc cao thủ chính phái đấy ư? Để tại hạ lĩnh giáo chút cao chiêu của Minh Chủ xem thế nào!”
Lâm Ngọc Quân cười hề hề đáp:
”Cửu Long uy danh hiển hách, từ xưa tới nay đều lấy ít địch nhiều. Mới chỉ một đánh hai thôi thì đâu có gì là lạ. Phi Hoằng huynh đệ nếu có hứng thì tham gia góp vui.”
Phi Hoằng không thèm đáp, hừ một tiếng rồi cũng huy chưởng xung trận. Hữu chưởng chộp tới Lâm Ngọc Quân, tả chưởng lại nhắm vào vai của Quảng Mục Thiên. Nhanh như chớp.
Quảng Mục Thiên trong lòng thầm mắng Lâm Ngọc Quân vô sỉ. Mắt thấy tay trái của Phi Hoằng sắp chạm vào vai mình, Quảng Mục Thiên thầm nghĩ:
”Ta và người này không quen không biết. Nếu để y chạm được vào vai, há chẳng phải nguy hiểm lắm ư!?”
Không biết là Phi Hoằng xuất phát từ ý tốt hay xấu, nhưng Quảng Mục Thiên ở trong hiểm cảnh sớm đã có lòng đề phòng, nào có thể dễ dàng để kẻ khác nắm trúng yếu huyệt. Nghĩ thế, không đợi cho chưởng của Phi Hoằng chụp tới, Quảng Mục Thiên liền vũ động chưởng trái, giơ lên nghinh tiếp chưởng phải của đối phương.
Chỉ nghe “Bình Bình” hai tiếng lớn. Tả chưởng cùng hữu chưởng của Phi Hoằng đều bị chặn lại. Nhất thời bốn người đứng thành bốn góc như chân bàn, tạo thành một vòng tuần hoàn.
Xung quanh bán kính tầm mấy trăm trượng, vụn đất đá nổi lên, lơ lửng trên không trung, dường như bị một lực vô hình nắm lấy. Không gian chung quanh cũng bị vặn vẹo tạo thành từng vòng xoáy khí, tựa như hóa thành thực chất. Đồng thời cùng lúc đó, cả trong lẫn ngoài Hắc Vân thành, toàn bộ võ sĩ đều cảm thấy cơ thể nặng nề. Tựa như mang phải tảng đá trên người.
Hoàng Bá Đạo, Tư Không Thiên... Đứng ngoài quan chiến cũng kinh sợ không thôi. Bọn họ trên tạo nghệ võ thuật không phải tầm thường, hơn nữa đến với dị giới này có nhiều tài nguyên tẩm bổ, khí công lẫn võ công đã đạt tới mức siêu việt. Nhưng chứng kiến một cảnh bốn đại cao thủ đối chiến với nhau như thế cũng khiến họ lấy làm hổ thẹn, tự cho là không bằng.
Rồi theo đó, bên ngoài Hư Thiên điện, thiên địa dị biến chợt nổi lên. Bầu trời trong thoáng chốc đã bị mây đen che phủ kín. Sấm chớp đùng đùng, mang theo một chút khí tức uy áp thiên địa. Toàn bộ võ sĩ Hắc Vân Thành cả trong lẫn ngoài đều kinh sợ, rút khí giới phòng thân, lăm lăm nhìn lên trời. Ai nấy đều cho rằng có Ma Pháp Sư tới khiêu chiến, bố trí thiên địa dị biến trận pháp, tinh thần bọn họ đều lâm vào trạng thái cảnh giác cực độ. Chỉ chực chờ tên Ma Pháp Sư kia lộ diện liền đồng loạt tấn công, băm nát kẻ đó ra như tương.
Trung tâm Hư Thiên điện, phía sâu dưới lòng đất. Một con thằn lằn cự đại đang cuộn mình ngủ say, điểm kỳ lạ chính là sau lưng con thằn lằn này có một đôi cánh cực lớn, khắp người nó từng lớp vảy màu nâu vàng theo từng đợt hô hấp mà nổi lên. Nếu có một võ sĩ ở đây chứng kiến, nhất định sẽ trợn mắt há mồm. Bởi đây chính là con thổ long mà Minh Chủ tự tay thu thập được. Tên là Kiệt Nham.
Chỉ thấy con thổ long Kiệt Nham đột nhiên mở mắt. Hai mắt nó óng ánh màu vàng, phát sáng giữa căn phòng tối om, trông thật giống như hai tia điện chớp.
Kiệt Nham vừa tỉnh dậy, đầu hướng về Đấu Trường, mũi hít hít vài cái rồi lẩm bẩm:
”Quái thật, tên Lâm Ngọc Quân kia đối đầu với ai mà uy thế kinh khủng thật. Trận pháp ta bố trí sắp bị họ làm vỡ rồi. Ta phải đi bổ sung thêm ma lực duy trì trận pháp mới được.”
Nói rồi phất đuôi rời đi.