Giang Hồ Dị Giới

Chương 59: Chương 59: Tỷ Thí Chiêu Thức




Trận đấu thứ nhất vừa kết thúc thì trận thứ hai cũng được bắt đầu.

Tiêu điểm của trận này chính là một tên gia hỏa siêu cấp may mắn, chẳng ai khác chính là Quảng Mục Thiên. Hắn trúng ba vòng luân không liên tiếp, không phải mệt sức, nhọc lòng chiến đấu. So với các thí sinh khác thì nhàn nhã hơn gấp bội.

Đối thủ của hắn là một nữ tử thuộc Ngọc Nữ Cung. Nguyên Ngọc Nữ Cung cũng giống như Bách Hoa Môn thời trước, chuyên thu nhận nữ đệ tử. Nhưng điều kỳ lạ là chưa một ai có duyên gặp mặt chưởng môn phái này cả. Ngay cả Minh Chủ cũng không có phúc phận đó. Quả là một môn phái vừa bí ẩn vừa kỳ lạ bậc nhất giang hồ.

Quảng Mục Thiên vừa bước lên lôi đài, thấy phía trước mình là một nữ tử mặc áo dài màu lục. Tuổi tác không rõ, bởi nàng ta đeo khăn che mặt chỉ lộ ra đôi mắt lấp lánh như ánh kim.

Quảng Mục Thiên chắp tay, thi lễ rồi nói:

”Tại hạ Quảng Mục Thiên. Cựu đệ tử Tà Phái. Xin được thỉnh giáo!”

Hắn nói “cựu đệ tử” ở đây ngụ ý là mình đã rời khỏi Tà Phái rồi. Nhưng lúc đánh nhau đôi khi vẫn có thể sử dụng võ công của Tà Phái. Âu cũng là để đối phương khỏi ngạc nhiên đó vậy.

Đạm Khinh Nhu cũng hoàn lễ, nhẹ nhàng nói:

”Tiểu nữ Khinh Nhu thuộc Ngọc Nữ Cung.”

Hoàng Bá Đạo thấy hai người chào hỏi đã xong liền phất tay một cái, ra hiệu có thể bắt đầu.

Nào ngờ đúng lúc đó, Đạm Khinh Nhu lên tiếng:

”Khoan đã, tiểu nữ không muốn đánh trận này. Xin hàng có được chăng?”

Lại đầu hàng!?

Quảng Mục Thiên kinh ngạc đến ngẩn người, đoạn chớp chớp mắt hỏi lại:

”Tại sao lại đầu hàng?”

Không chỉ mình hắn kinh ngạc mà toàn bộ những người ở đây đều có chung tình trạng như vậy.

Chỉ nghe Đạm Khinh Nhu nhẹ nhàng nói:

”Tiểu nữ đã đánh mấy trận liền, tuy là có thời gian ba nén nhang để khôi phục khí lực, nhưng chẳng ăn nhằm gì. Nếu đấu tiếp há chẳng phải sẽ rước lấy thất bại hay sao?”

Nàng vừa nói vừa hướng Hoàng Bá Đạo cùng giải thích.

Quảng Mục Thiên cau mày nghĩ thầm:

”Ta vốn muốn giúp Triệu gia lấy được cuốn bí kíp kia. Mục tiêu đã có, những trận đánh vô nghĩa cũng không nên tiếp tục. Nếu cô ta đã mở lời đầu hàng thì ta cũng nên chấp nhận thôi.”

Nghĩ vậy, hắn toan mở miệng đồng ý thì xung quanh lôi đài chợt nổi tiếng xì xào bàn tán.

Quảng Mục Thiên ngạc nhiên, thử lắng tai nghe ngóng thì hóa ra đó đều là những lời chửi rủa mình cả. Nào là “Con rùa đen may mắn...”, “Tên cứt chó gặp vận hên...” vô số lời tục tĩu đều xối xả lên người Quảng Mục Thiên. Một đám người ghen ăn tức ở, chửi toàn những từ nghe không lọt tai chút nào.

Hắn trong lòng bực tức, thầm nghĩ:

”Bọn láo lếu này. Nếu không phải ông chúng mày đang giả dạng thì ông đây cho mỗi đứa một chưởng rồi.”

Nhưng nhiều lời khích bác xung quanh như vậy, khiến lòng Quảng Mục Thiên xao động. Chợt tính hiếu thắng của hắn lại nổi lên, nghĩ thầm:

”Nếu ta không thi triển chút tài năng xem chừng không có kẻ nể phục.”

Nghĩ vậy, Quảng Mục Thiên cười nói:

”Đã ngưỡng mộ võ học của Khinh Nhu cô nương từ lâu, giang hồ vẫn thường hay ca ngợi. Thế nhưng lúc nãy cô nương đã đấu với mấy trận liền, chắc đã hao tổn khí lực. Bây giờ mà giao đấu với nhau thì không công bình chút nào. Thôi mình chỉ so sánh chiêu số, không tỉ đấu nội lực vậy. Không biết ý cô nương thế nào?”

Đạm Khinh Nhu chần chừ một lúc, lâu sau mới nói:

”Nếu như vậy thì tiểu nữ nào dám không phụng bồi. Nhưng đấu như vậy, làm sao để phân biệt thắng thua?”

Quảng Mục Thiên đáp:

”Đánh chiêu chí mạng, không có đường lùi, vậy tức là thua.”

Đạm Khinh Nhu gật đầu ừ một tiếng rồi quay ra hỏi Hoàng Bá Đạo:

”Không biết điều này có được cho phép không ạ?”

Hoàng Bá Đạo liền đáp:

”Tỷ đấu là giữa hai người các ngươi, các ngươi quy ước như thế nào thì theo thế đó. Chỉ cần không phạm quy là được.”

Đạm Khinh Nhu liền vâng một tiếng rồi giơ tay ra thế, đoạn hai người cùng nói “Mời”, rồi lập tức xông vào nhau.

Quảng Mục Thiên ra chiêu đầu, chân phải quét ngang một cái, rồi hô:

”Cô nương cẩn thận. Tại hạ sử dụng là võ công Tà Phái.”

Đạm Khinh Nhu thấy chân phải đối phương quét ngang, đang suy nghĩ không biết đây là lộ võ công gì, biến chiêu tiếp theo sẽ ra làm sao. Chợt nghe hắn hét lên như vậy thì nghĩ bụng:

”Võ công của Tà Phái. Một cước này hẳn là Ma Kiếm Chi Cước. Lấy cước làm kiếm, có thể đá ra kiếm khí sắc bén vô hình.”

Nói thì lâu chứ nàng nghĩ rất là nhanh. Hai người vốn đang ở cách nhau xa tới năm trượng. Nếu đây là Ma Kiếm Chi Cước có sử nội kình (Khí công) thì kiếm khí sẽ bay tạt ngang. Đạm Khinh Nhu liền ngả người về sau tránh thoát.

Đám người quan chiến không nghe rõ màn đối thoại kia. Nhưng chợt thấy hai người phía dưới đã động thủ thì đều lấy làm phấn khích. Bất quá, bọn họ thấy một chiêu vừa rồi của Quảng Mục Thiên không hề sử dụng nội lực, vậy mà Đạm Khinh Nhu vẫn ngả người né tránh. Điều này khiến ai nấy đều lấy làm khó hiểu.

Chợt có người hiểu ra hô lớn:

”À, ta hiểu rồi. Bọn họ đây là đang tỷ thí chiêu thức.”

Một người truyền tai mười người, mười người truyền trăm, trăm truyền ngàn. Chẳng mấy chốc toàn bộ những người ở đây đã hiểu ra. Vốn lúc đầu ai cũng đều khinh thường Quảng Mục Thiên gặp vận hên mới vào được vòng trong. Nhưng tới bây giờ, hắn không nhân cơ hội đối phương cạn khí mà đánh tiếp. Thay vào đó là tỷ thí chiêu thức, thắng thua công bình. Khí độ cao thượng tới bực này có ai mà sánh kịp? Bởi thế nên những lời chửi bới Quảng Mục Thiên cũng bớt dần.

Chỉ thấy phía dưới, Đạm Khinh Nhu sau khi tránh được Ma Kiếm Chi Cước thì đột ngột ra chiêu phản công. Tay phải của nàng nắm lại, chỉ chừa ngón trỏ và ngón giữa hóa thành chỉ chém xiết từ dưới lên, đồng thời hô:

”Ngọc Nữ Vô Ảnh Kiếm Khí. Hóa chỉ thành kiếm, sắc bén tuyệt luân.”

Hai người lúc này cách nhau ngót hai trượng. Đừng nói là tay không, cho dù là cầm kiếm hay cầm giáo, thương đi chăng nữa cũng chắc gì chạm tới người đối phương?

Nhưng Quảng Mục Thiên ở trên lôi đài quan sát mấy trận liền, nhìn chiêu này đã rõ. Hắn biết rằng Ngọc Nữ Vô Ảnh Kiếm Khí của Đạm Khinh Nhu vốn cũng chẳng khác gì chỉ pháp thông thường cả. Bất quá điều khác bọt ở đây chính là kình khí trong một chỉ kia không phóng ra bên ngoài. Mà thay vào đó tụ lại trên đầu ngón tay, tạo thành một lưỡi kiếm khí vô hình, dài tầm hai trượng rưỡi. Nếu kẻ nào chủ quan không để ý, ắt bị kiếm khí kia chẻ làm đôi. Chiêu này hóa hư vi thực, trong giang hồ cũng chính là Hóa Khí Thành Kiếm đó vậy.

Quảng Mục Thiên nghe thế cũng múa chưởng tiếp ứng. Hai người theo chiêu mà đỡ gạt, khi thủ khi công, chẳng mấy chốc đánh giao thủ với nhau trên chục chiêu.

Quảng Mục Thiên vốn là môn đồ thuộc Tà Phái. Võ công của Tà Phái nắm gần như trong lòng bàn tay. Nhưng càng dần dà về sau, nội công hắn càng cao thì đối thủ xứng tầm lại càng ít. Bởi đối với những cao thủ như Quảng Mục Thiên mà nói, họ thường phân cao thấp bằng khí công. Võ thuật khi đó chỉ là thứ yếu mà thôi. Vì một khi chiêu thức bình thường lọt vào trong tay một cao thủ “khí” công. Thì nó cũng có thể trở thành một chiêu chí mạng. Bởi thế nên những chiêu thức hoa mĩ, bay bổng... dường như không còn chỗ đứng trong một cuộc chiến cấp độ cao như vậy nữa. Vậy nên xét về chiêu thức võ học mà nói, Quảng Mục Thiên chỉ mới dừng lại ở Tà Phái mà thôi. Còn như võ thuật các môn các phái trong thiên hạ thì hắn nắm chưa đến được ba phần.

Còn như Đạm Khinh Nhu thì lại khác. Nàng tuy là nội công cạn kiệt, nhưng vốn kiến thức về võ thuật lại cực sâu. Không chỉ võ thuật bổn môn, mà còn các chiêu số của phái khác cũng từng tham khảo qua. Tuy là không thi triển được, nhưng cách chiết giải hay phá chiêu thức của đối phương thì lại nắm rõ tới tám, chín phần.

Bất quá trong trận chiến chiêu thức này, Quảng Mục Thiên hành tẩu giang hồ lâu năm nên ứng biến cực kỳ linh hoạt. Nếu thấy chiêu thức của mình bị phá giải thì không dám tiến công mà lui về, đợi đối phương sơ hở mới ra chiêu phản công. Thành thử hai người trên lôi đài đánh với nhau trên chục chiêu mà vẫn bất phân thắng bại.

Chợt Đạm Khinh Nhu tay phải hóa thành chỉ phất một cái, điểm ngay vào huyệt Kiên Trinh nơi vai của Quảng Mục Thiên. Hai người vốn ép sát gần nhau đánh xáp lá cà cách nhau không quá một trượng, cái điểm này luồn qua ống tay áo bên trái mà điểm ra. Tà áo của Đạm Khinh Nhu rộng thùng thình, che mất tay phải khiến đối phương không thể nhìn thấy.

Quảng Mục Thiên thấy tay áo trái của đối phương phất lên che khuất một nửa thân trên thì chắc mẩm bên trong phải giấu huyền cơ. Nghĩ vậy hắn ngưng thần quan sát. Quả nhiên từ trong tà áo trái của Đạm Khinh Nhu, một chỉ bất thình lình phóng ra, nhằm điểm vào vai hắn.

Quảng Mục Thiên bất chợt lên tiếng khen ngợi:

”Một chiêu Tụ Lý Càn Khôn này của cô nương hay lắm!”

Chiêu “Tụ Lý Càn Khôn” này vốn là từ Thiếu Lâm tự mà ra. Tên chiêu nghe rất uy thế, nhưng Đạm Khinh Nhu thi triển thì trông thật là thanh nhã dễ coi. Tay áo trái của nàng là Tụ Lý, phất lên che dấu được Càn Khôn bên trong. Địch nhân không thể nào biết được đường đi nước bước của chiêu thức ra sao mà chiết giải. Vốn một chiêu này nếu sử thêm nội lực vào đó sẽ khiến cánh tay áo trái phồng lên như cánh buồm, chứa đầy kình lực. Nếu kẻ địch toàn tâm toàn ý để hết vào việc sách giải Càn Khôn dấu bên trong thì Đạm Khinh Nhu sẽ dùng Tụ Lý bên ngoài vung lên đả thương đối thủ. Tuy nhiên giữa hai người đã có quy ước không sử dụng nội lực, thành ra chiêu này sử ra chỉ giấu được Càn Khôn chứ không dùng được Tụ Lý.

Ở trong Ngọc Nữ Cung, chiêu này còn có một tên gọi khác, chính là Xuyên Vân Phất Huyệt Thủ.

(*Xuyên Vân Phất Huyệt Thủ: Cánh tay áo trái là mây. Tay phải xuyên qua điểm huyệt đối phương. Chính là Xuyên qua mây điểm huyệt.)

(*Tụ Lý Càn Khôn: Tụ Lý là cánh tay áo. Càn Khôn ở đây ám chỉ chiêu thức ẩn phía sau, nếu tung ra có thể thay đổi cục diện trận đấu. Thay đổi càn khôn.)

Quảng Mục Thiên thấy chiêu này thì trong đầu hiện lên hơn mười cách phá giải, nhưng trong đó đa phần đều phải sử tới nội lực. Hắn thầm nghĩ:

”Nếu cô ta không sử dụng được Tụ Lý phất ra đả thương ta thì việc gì phải dùng nội công mà trấn áp. Ta tương kế tựu kế, bắt lấy Càn Khôn chuyển bại thành thắng thì cực dễ dàng.”

Nghĩ rồi hơi nghiêng người xuống, hai tay hóa thành trảo bắt chéo nhau cùng đánh ra. Vừa lúc đó, Càn Khôn từ trong tay áo của Đạm Khinh Nhu cũng phóng tới. Quảng Mục Thiên không chần chừ, hữu trảo chộp ngay cổ tay phải của Đạm Khinh Nhu, còn tả trảo lại nhắm ngay vào yết hầu của nàng.

Đạm Khinh Nhu hừ nhẹ một tiếng, biết ngay đối phương đang dựa vào chỗ sơ hở của mình mà tấn công. Tay trái nàng không thèm che nữa, hóa thành chỉ vòng qua điểm luôn vào giữa lòng bàn tay trái của hắn. Đồng thời tay phải cũng biến thành trảo chộp lấy hữu trảo đối phương.

Quảng Mục Thiên chỉ cảm thấy tay phải đột nhiên truyền đến một cảm giác mềm mại.

Song trảo của hai người lúc này chạm vào nhau, đều giơ ra trên không, cùng đứng như trời trồng. Hai người sử đến chiêu này, trừ việc “Đấu khí đối quyết” ra không còn cách nào khác.

(*Đấu khí đối quyết: Tỷ đấu nội lực.)

Thế nhưng hai người đã định liệu chỉ đấu bằng chiêu thức mà thôi, nên chưởng lực không hề phóng ra. Trông có vẻ quái lạ, nhưng nếu mà đánh nhau thực sự thì đòn thế vừa rồi uy lực phải kinh khủng lắm.

Đám người quan chiến không nhịn được mà đứng bật cả dậy. Tiếng ồ, chà, tiếng xuýt xoa bật lên không ngớt. Dường như một màn kịch đấu vừa rồi của hai người khiến bọn họ được mở rộng tầm mắt. Ai nấy đều thử tưởng tượng, nếu cả hai người phía dưới đều sử ra nội công thượng thặng, thì pha đấu khí đối quyết này chẳng phải sẽ kịch tính lắm ư?

Vốn công lực của Quảng Mục Thiên hơn Đạm Khinh Nhu xa lơ xa lắc. Cho dù là lúc bình thời thì nàng ta cũng chẳng thế nào là đối thủ. Nhưng hiện tại ngoại trừ mấy vị môn chủ phía trên thì không một ai biết đến điều đó. Thành thử ai nấy đều cho rằng công lực của hai người tương đương nhau. Pha “đấu khí đối quyết” vừa rồi nếu mà xảy ra thực sự thì cũng chỉ có kết quả hòa mà thôi.

Hai người nhìn nhau gật đầu, cùng hô một tiếng “Thôi” rồi cùng nhảy cách xa nhau ra.

Đạm Khinh Nhu vừa đáp xuống, tâm trạng có hơi xao động, khuôn mặt phiếm hồng, hừ nhẹ nói:

”Ngươi vừa rồi là cố ý phải không?”

Thì ra vừa nãy, khi song trảo của hai người chạm vào nhau, Quảng Mục Thiên không biết là vô tình hay cố ý, ở trên tay nàng niết niết nhẹ vài cái.

Quảng Mục Thiên ngây ngô hỏi lại:

”Cố ý chuyện gì? Ta không hiểu.”

Đạm Khinh Nhu lại hừ một tiếng, nói:

”Một chỉ vừa rồi nếu đánh thật ra, ta mà thi triển *Dĩ Chỉ Vi Kiếm thì tay trái của ngươi đã bị phế rồi.”

Vốn nàng chỉ cho rằng công lực Quảng Mục Thiên cũng chỉ ngang tầm với mình mà thôi. Nếu lúc nãy một chỉ kia của nàng điểm vào tả trảo của hắn, chắc chắn kiếm khí của mình sẽ đột phá kình lực của đối phương. Đâm xuyên từ bàn tay đến vai, khiến tay trái của Quảng Mục Thiên bị phế đi.

(*Dĩ Chỉ Vi Kiếm: Hóa Chỉ Thành Kiếm.)

Quảng Mục Thiên a lên một tiếng, nghĩ thầm trong bụng:

”Công lực của ta hơn cô xa lắm, một chiêu vừa rồi nếu ta sử mười thành lực lượng thì cô hẳn đã thành bánh thịt rồi còn đâu?”

Nhưng tính tình trẻ trâu của hắn nổi lên, đoạn cười khì khì đáp:

”Tay phế nhưng vẫn chưa thua. Cứ xem như cánh tay này của ta tạm không dùng được nữa vậy.”

Nói rồi thu tay trái về sau.

Đạm Khinh Nhu thấy vậy tưởng đối phương khinh thường mình, ý bảo là chỉ một tay cũng có thể địch lại thì không khỏi tức giận, đoạn nói:

”Để xem các hạ còn chịu được đến bao lâu.”

Quảng Mục Thiên không đợi cho nàng kịp nói xong, chợt sấn lên trước một bước, quyền phải tung ra nhắm ngay vào huyệt Cưu Vĩ của đối phương. Quyền này trông có vẻ như rất đỗi tầm thường, nhưng dưới tay cao thủ như hắn thi triển ra dáng vẻ rất trầm hùng vững chắc, tựa hồ như núi nặng ngàn cân. Đạm Khinh Nhu bất giác thấy sợ, không biết nên đỡ hay nên tránh, đợi khi quyền đến rồi mới giật mình tỉnh lại, vội bước lùi về sau.

Nào ngờ Quảng Mục Thiên chiêu đầu chiếm được tiên cơ, cước bộ lập tức xoay chuyển, lại bước lên một bước nữa, đồng thời tay phải tung liền hai quyền vào giữa ngực và bụng đối phương.

Đạm Khinh Nhu mới hoàn hồn, thấy Quảng Mục Thiên đánh tới hai quyền lúc đó mới giật mình, bất giác hô lên:

”Đây, đây là Thất Bộ Hắc Tinh Quyền.”

Thất Bộ Hắc Tinh Quyền chính là quyền pháp của Tà Phái, theo lần lượt bước bảy bước chân. Bước đầu tiên đánh ra một quyền, bước thứ hai đánh ra hai quyền, bước ba đánh ra bốn quyền, bước bốn đánh ra tám quyền... cứ gấp đôi lên như thế. Đợi đến bước thứ bảy chính là sáu mươi tư quyền. Đây là quyền thuật cơ bản và nhập môn của Tà Phái, hễ là người trong phái không ai không biết.

Nên biết rằng, Thất Bộ Hắc Tinh Quyền không đơn giản chỉ là tung quyền như vậy. Các tiền bối của Tà Phái mất mấy chục năm mới sáng tạo ra lộ quyền pháp này, công sức dồn vào đó không phải nhỏ. Cả chính tà song phương đều hiểu rõ uy lực của nó. Nếu kết hợp Thất Bộ Hắc Tinh Quyền với khí công có thể dùng quyền phong cuốn đối thủ bước theo bộ pháp của mình. Ở trong đó, đối thủ ngoại trừ việc ngạnh kháng ra không còn cách trốn tránh nào khác. Tuy Quảng Mục Thiên không dùng đến nội lực, nhưng hắn bước đầu chớp được tiên cơ. Khiến Đạm Khinh Nhu lùi về sau, tiếp đó nhân cơ hội bước lên bước thứ hai. Cứ như vậy, hắn không cần dùng đến khí công cũng có thể cuốn Đạm Khinh Nhu theo bước chân của mình. Chỉ có cao thủ về quyền pháp mới hiểu rõ điểm tinh diệu trong mấy quyền này của Quảng Mục Thiên.

Giả tỉ như vừa rồi mà Đạm Khinh Nhu không thất thần lùi về sau một bước, thì bấy giờ Quảng Mục Thiên cũng không đơn giản mà cuốn được lấy đối phương. Đây âu cũng là do Đạm Khinh Nhu sơ suất mà dẫn đến đó vậy.

Đợi tới khi Quảng Mục Thiên tiến lên được ba bước thì Đạm Khinh Nhu cũng đã lùi về sau được ba bước.

Đạm Khinh Nhu biết rằng nếu mình chần chừ, lùi thêm một bước nữa thì bốn quyền sẽ hóa thành tám, rồi tám hóa thành mười sáu... Nàng toan bước sang né tránh bộ quyền của Quảng Mục Thiên. Nhưng lại thấy bốn quyền tiếp theo của hắn nhắm vào ngực, bụng, và hai vai của mình. Nếu miễn cưỡng né tránh ắt hai vai hoặc bụng sẽ bị thương. Đạm Khinh Nhu bất đắc dĩ lại lùi tiếp về sau một bước.

Quả nhiên, Quảng Mục Thiên lại tiến thêm một bước, quyền phải lại đánh ra từ bốn hóa thành tám. Đều nhắm vào các bộ vị hiểm yếu của đối thủ.

Đạm Khinh Nhu không cách nào tránh né, trong lúc cấp bách cũng đánh ra liên tiếp tám chưởng, chỉ nghe bình bình bình bình bình bình bình bình tám tiếng ròn rã, chưởng nào cũng đánh trúng một quyền của Quảng Mục Thiên. Chưởng pháp như vẽ như múa, ra sau mà đến trước, trông thật tinh diệu vô cùng, chính là công phu Bát Nhã Chưởng pháp của Thiếu Lâm tự.

Hai người đều không dùng nội lực, hiển nhiên chiêu thức vừa rồi có Hình mà không có Khí. Nếu là đánh nhau thực thì Đạm Khinh Nhu không biết dùng Bát Nhã chưởng, nên không tài nào tiết khí công ra để đối địch cả. Hai tay ắt bị quyền của đối phương đánh nát. Hơn nữa, ngay từ đầu Quảng Mục Thiên chỉ dùng võ công của Tà Phái. Đạm Khinh Nhu dùng võ công của Ngọc Nữ Cung. Nhưng hiện tại, nàng lại sử một chiêu trong Bát Nhã Chưởng của Thiếu Lâm Tự. Nếu đặt mười phần làm điểm so sánh thì Đạm Khinh Nhu đã thua tới sáu, bảy phần rồi.

Quảng Mục Thiên đạt được mục đích, không tiếp tục bước thêm mà nhảy lùi về sau, cười ha hả, nói:

”Nếu vừa rồi nếu là đánh nhau thực sự, thì hai tay của cô nương sẽ bị quyền phong của ta đánh nát rồi.”

Hắn nói như vậy, thật giống lời lúc nãy nàng nói với hắn:

”Một chỉ vừa rồi nếu đánh thật ra, ta mà thi triển Dĩ Khí Vi Kiếm thì tay trái của ngươi đã bị phế rồi.”

Đạm Khinh Nhu giận đến nỗi ngực phập phồng lên xuống, chỉ Quảng Mục Thiên ấp a ấp úng mãi mới nói được:

”Ngươi, ngươi ức hiếp ta!”

Quảng Mục Thiên đáp:

”Vậy cô nương chịu thua chưa nào?”

Đạm Khinh Nhu khẽ hừ hừ mấy tiếng trong cổ họng, đoạn nói:

”Hai tay bị phế, nhưng vẫn chưa thua. Cứ xem như hai tay của ta tạm không dùng được nữa vậy.”

Lời nói của nàng cũng nhái lại câu nói trước của Quảng Mục Thiên.

Quảng Mục Thiên bất giác bật tiếng cười vang, nói:

”Hay lắm, hay lắm, thế tiếp theo chiêu này cô nương đỡ thử xem sao.”

Lời vừa dứt thân hình Quảng Mục Thiên đã nhảy về phía Đạm Khinh Nhu. Tay phải hắn hóa thành trảo chộp ngay vào giữa mặt nàng. Thân hình hắn vốn đã cao lớn nay nhảy từ trên xuống chẳng khác gì chim ưng vồ mồi. Trảo của hắn xòe ra ba ngón tựa như vuốt ưng cực kỳ sắc bén.

Đạm Khinh Nhu không nghĩ đối phương vừa nói liền đánh, toan giơ tay hoàn thủ. Nào ngờ lúc nãy nàng đã tự nhận hai tay của mình tạm thời không dùng tới, nếu bây giờ đưa lên đón đỡ chẳng phải là đã thất tín hay sao? Đang lúc Đạm Khinh Nhu chần chờ chưa quyết thì Quảng Mục Thiên đã phóng tới, lúc này trảo của hắn chỉ cách mặt nàng chưa tới hai tấc. Đạm Khinh Nhu cho dù võ học hiểu rõ đến đâu thì giờ này cũng chẳng còn cách chiết giải nào khác đành lùi về sau. Nhưng Quảng Mục Thiên thế công quá nhanh, nàng lùi về không kịp.

Chỉ nghe “Phật” một tiếng nhỏ. Quảng Mục Thiên đã chộp được khăn che mặt của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.