Giang Hồ Dị Giới

Chương 68: Chương 68: Vòng Xoáy Quyền Lực




Nhưng Quảng Mục Thiên gọi mãi mà không thấy có người phản hồi. Trong lòng chợt động, nghĩ thầm: Chẳng lẽ đây là một cái bẫy? Là toàn bộ âm mưu của Lâm Ngọc Quân hay sao? Hắn muốn ta làm tội nhân của toàn bộ võ lâm ư!? Quảng Mục Thiên đứng trơ ra như tượng gỗ mà ngơ ngẩn xuất thần, hắn cùng với Lâm Ngọc Quân tuy trước đây là địch nhân. Nhưng sự tín nhiệm, tin tưởng với đối phương còn hơn cả thân huynh đệ. Nay bị người phản bội trong lòng vừa ấm ức, vừa tức giận, lại buồn bã. Vô số cảm xúc chợt ào đến, đan xen vào nhau khiến tâm thần hắn trở nên khó chịu.

Lưu Đạo Nhân cười gằn, nói:

”Cửu Long a Cửu Long... Một tên trộm cắp thôi mà dám hô loạn cái gì. Không buông tay chịu trói ngay, chẳng lẽ muốn phản kháng hay sao?”

Quảng Mục Thiên tâm trạng đang hỗn loạn. Nghe Lưu Đạo Nhân buông lời xỉa xói thì lửa giận trong lòng bốc lên, liếc xéo lão một cái, nói:

”Cái thứ như ngươi mà muốn bắt ta ư? Có giỏi xuống đây nếm thử của ta một chưởng.”

Nói rồi vung tay đánh ra một Phách Không Chưởng. Kình lực nhả ra nhanh như chớp, hướng Lưu Đạo Nhân phóng tới.

Lưu Đạo Nhân cảm nhận được chưởng lực đối phương hùng hồn tựa sóng cả ào ào, kình khí chưa tới mà đã thấy tức ngực khó thở, toàn thân không thể di động. Nếu không phản kháng ngay ắt thể nào cũng bị đánh thành bánh thịt. Lúc đó lão không kịp suy nghĩ, vận khí vào song chưởng rồi đẩy ra đằng trước, ngạnh kháng với một phách không chưởng của Quảng Mục Thiên. Nghe “Ầm” một tiếng lớn, thân hình Lưu Đạo Nhân bay vút về phía sau, đụng ngay vào một ngôi nhà khiến nó đổ sụp xuống, khói bụi mịt mù. Trông có vẻ như đã bị trọng thương.

Thiên Huyền đạo nhân âm thầm hít sâu một hơi khí lạnh. Quảng Mục Thiên nội công thâm hậu, ông cũng từng nghe các tiền bối kể qua. Nhưng không ngờ lại cường hoành đến như thế. Nay tận mắt chứng kiến thật khó mà tin được, liền khi đó vội lấy lại bình tĩnh, hô lớn:

”Người này ra tay đả thương chúng ta võ sĩ. Tội lại càng thêm tội. Cho phép dùng vũ lực bắt lấy, nếu tiếp tục phản kháng giết không tha!”

Lời lão vừa dứt, gần bốn trăm người xung quanh không hẹn mà đồng thời rút ám khí liệng về Quảng Mục Thiên. Bọn họ biết rằng công phu quyền cước bình thường thật khó mà đánh bại được người này. Vậy nên chơi tiêu hao chiến mới có cơ may dành thắng lợi. Vô số ám khí, nào là phi đao, phi câu, tụ tiễn, nỗ tiên, lôi hoa châm, thiết liên tử... Toàn bộ đều nhắm Quảng Mục Thiên mà phóng đến. Bầu trời trong thoáng chốc bị ám khí vây kín, đâu đâu cũng trông thấy ánh sáng lập lòe của kim loại. Đông Lai kinh hoảng, ngã phịch xuống đất đầy vẻ hoảng sợ, tâm thần âm thầm niệm: “Đây chẳng lẽ là tử kỳ của ta!?”

Quảng Mục Thiên thấy thái độ của những người này, trong lòng đoán chừng hôm nay không thoát khỏi một trận tử chiến. Nhưng trong lòng bất chợt nhớ lại điều gì, nghĩ thầm:

”Những tên này lúc trước hô hào muốn bắt ta về thẩm án, sao bây giờ lại nổi lên sát khí? Chẳng lẽ Lâm Ngọc Quân muốn ta tựu chết nơi này hay sao. Hay đây lại là một cái âm mưu nào khác? Giết ta có ích lợi gì cho lão?”

Vô số câu hỏi bất chợt hiện lên trong đầu Quảng Mục Thiên. Nhưng thời gian không cho hắn suy nghĩ, rất nhiều ám khí từ bốn phương phóng tới. Quảng Mục Thiên hít sâu một hơi chân khí, nội lực mạnh mẽ bùng lên. Tả chưởng lật ra vung về phía trước, hữu chưởng án ngữ huyệt Can Du phía sau lưng, chưởng tâm ngửa ra ngoài, đồng thời khẽ xoay người một cái. Lấy Quảng Mục Thiên làm tâm, một luồng nội lực hùng hồn theo song chưởng quạt ra, hóa thành một cơn lốc xoáy hất văng toàn bộ, lít nha lít nhít không biết bao nhiêu ám khí bay ngược trở về. Trong bốn trăm người ở đây, cao thủ tuy nhiều nhưng kẻ có võ công bình thường cũng chẳng phải ít. Những ám khí bị nội lực hùng hồn của Quảng Mục Thiên phản chấn bay ngược trở về, khiến một loạt đệ tử yếu hơn bị dính đòn. Lập tức một đoàn mười mấy người ngã lăn ra, miệng sùi bọt mép chết ngay tức tưởi. Hiển nhiên tất cả những ám khí vừa rồi đều được tẩm độc, khiến những đệ tử kia vừa trúng ám khí thôi là chết ngay lập tức.

Đông Lai sợ hãi, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, than:

”Hảo thủ đoạn, hảo độc dược, không ngờ môn đồ Chính Phái cũng dám sử loại tà môn này!”

Nên biết là võ lâm sở dĩ phân chia Chính - Tà, bởi vì một bên hành động chính nhân quân tử, một bên luôn luôn xảo trá độc địa. Cái để người ta nhận biết rõ ràng nhất chính là vũ khí mỗi bên sử dụng. Chính phái cũng dùng ám khí, nhưng không bôi độc dược. Còn Tà Phái thì kiếm, đao, thương, ám khí... tất cả đều được bôi độc dược. Nay Thiết Liên Đàm, Lưu Đạo Nhân, Thiên Huyền đạo nhân đều cho đệ tử bôi độc vào ám khí của mình. Hiển nhiên là đi lại quy tắc từ trước tới nay của Chính Phái, phá hư quy củ võ lâm.

Quảng Mục Thiên chợt nhíu mày nói:

”Các ngươi thật muốn cùng ta không chết không thôi hay sao?”

Thiên Huyền đạo nhân cười đáp:

”Ngài chắc hẳn cũng nhận ra điểm kì lạ. Đúng thế đấy, ý đồ ngày hôm nay của bọn ta chính là muốn Đồ Long rồi!”

Quảng Mục Thiên hừ một tiếng, hỏi:

”Các ngươi muốn diệt ta, nhưng đã nghĩ tới cái giá phải trả hay chưa? Lâm Ngọc Quân tuy là Minh Chủ đấy, nhưng các ngươi không cần phải nghe lời lão đến mức bán đi cái mạng của mình chứ?”

Thiên Huyền đạo nhân bật cười ha hả, đáp:

”Lâm Ngọc Quân ư? Lão còn chưa đủ tài đức để ra lệnh cho bọn ta. Chỉ sợ là lão cũng sống không nổi qua ngày hôm nay đâu.”

Quảng Mục Thiên giật mình kinh ngạc, thì ra hắn đã hiểu lầm mọi việc. Lâm Ngọc Quân không hề ra lệnh cho bọn này cản đường giết hắn. Nghĩ tới điều đó, tâm trạng hắn có chút thả lỏng hơn. Đoạn hỏi:

”Vậy các ngươi giết ta rút cuộc là muốn điều gì?”

Thiên Huyền đạo nhân ngẩng đầu lên trời cuồng tiếu, đáp:

”Chính là danh tiếng! Bọn ta muốn danh tiếng.”

Quảng Mục Thiên ngẩn người, không nghĩ rằng một đám người cản đường muốn giết mình chỉ vì danh tiếng. Chỉ vì một thứ hư vô mờ mịt mà đánh đổi cả mạng sống của mình, thật khó mà hiểu nổi.

Thiên Huyền đạo nhân thấy vẻ mặt khó hiểu của Quảng Mục Thiên liền lên tiếng giải thích:

”Ngài chắc hẳn mới nhập giang hồ không lâu. Chưa hiểu rõ dây chằng mối nhợ phía trong đó. Bọn ta tốn công tốn sức như thế này cũng chỉ vì cái chức Minh Chủ. Cái ghế Hoàng Đế cũng là thay nhau ngồi, huống hồ cái chức vị Minh Chủ Võ Lâm? Nhưng bọn ta danh tiếng còn quá thấp, chưa hội đủ điều kiện. Nhưng bây giờ, chỉ cần giết được Cửu Long ngài, danh tiếng bọn ta ở trong võ lâm sẽ uy vọng hơn trước rất nhiều. Lại thêm Thống Lãnh Tà Phái ủng hộ, đến lúc đó, cái chức vị này chắc chắn sẽ nằm trong tay ta rồi...”

Lão vừa nói xong, Thiết Liên Đàm đứng bên liền hừ lạnh một tiếng, nói:

”Thiên Huyền đạo huynh có vẻ như nói điều này hơi sớm a. Chức vị kia thuộc về ai còn chưa biết được đâu.”

Thiên Huyền đạo nhân hai mắt phát ra những tia sáng lập lòe, nhưng rất nhanh lão liền thu lại, cười huề đáp:

”Đúng vậy. Chúng ta cứ làm cho xong việc đã rồi tranh chấp cũng chưa muộn.”

Quảng Mục Thiên rút cuộc cũng biết nguyên do. Nhưng hắn vẫn tò mò vài chuyện, đoạn hỏi tiếp:

”Ngươi nói Lâm Ngọc Quân không sống qua nổi ngày hôm nay nữa, có nghĩa là sao? Mặt khác, các ngươi âm mưu làm chuyện này chẳng lẽ Không Trí đại sư cùng Chính Phái đồng đạo không ai biết ư?”

Thiên Huyền đạo nhân lắc đầu, đáp:

”Thống Lãnh Tà Phái đã hứa hẹn với ba người bọn ta. Nội trong ngày hôm nay, chỉ cần giết được ngài, lão ta cũng sẽ dốc toàn bộ sức lực, ra tay tiêu diệt Lâm Ngọc Quân. Mở đường cho bọn ta ngồi vào chức vị Minh Chủ. Còn về lão Không Trí cùng đồng đạo chính phái ư... Ha ha ha, chỉ sợ bây giờ bọn họ cũng đang bận rộn trở về cứ địa, ngăn trở Yêu Tộc tấn công nha. Làm gì còn sức mà phân tâm chiếu cố Hắc Vân Thành nữa! Đợi khi mọi chuyện xong xuôi cả thì chức Minh Chủ này đã đổi vị rồi. Lúc đó có thêm cả Thống Lãnh ủng hộ nữa, thì làm gì còn ai dám phản bác. Thôi nói như vậy đủ rồi, chúng ta động thủ đi thôi.”

Nói đoạn cùng Thiết Liên Đàm đồng thời tung mình nhảy xuống, đứng đối diện với Quảng Mục Thiên. Đám đệ tử xung quanh ai nấy trống ngực đánh thình thình, tuy biết rằng bên mình người đông thế mạnh, tất cả cùng xông cả lên thì chỉ chớp mắt đã băm vằm hai kẻ dưới kia ra thành trăm mảnh. Nhưng nên nhớ rằng, uy danh Cửu Long không phải tự dưng mà có.

”Các vị, không hợp lực giết người này. Kẻ chết sẽ là chúng ta. Không động thủ ngay, còn đợi đến khi nào?”

Lưu Đạo Nhân chẳng biết từ khi nào đã bước ra khỏi đống đổ nát. Lão gầm lên đầy vẻ giận dữ, hai mắt bắn ra tinh quang trông thật kinh khiếp. Lão vốn chỉ có duy nhất một đứa con trai, chính là Lưu Hàn Diệp. Nay bị Quảng Mục Thiên phế mất dương căn (của quý) thì làm sao không giận cho nổi. Chỉ hận tài mình chưa bằng người, chứ nếu không lão đã xông lên liều mạng từ sớm.

Người trong võ lâm đều có một cái tâm của cường giả. Tuy ai nấy đều biết Quảng Mục Thiên lợi hại thật, nhưng đám người Lưu Đạo Nhân, Thiết Liên Đàm rất tự tin với võ công của chính mình. Nếu đơn đả độc đấu không lại, chẳng lẽ quần công cũng thắng không được?

Thiết Liên Đàm hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

”Các vị chớ giấu diếm thực lực. Nếu không lật thuyền trong mương cũng đừng oán hận.”

Nói đoạn đưa tay vòng sau lưng lấy ra một thanh kiếm màu đen tuyền. Lão cong ngón trỏ lại khẽ búng vào sống kiếm, phát ra một tiếng “Oong” ngâm nga kéo dài. Coi bộ chẳng phải là phàm vật.

Quảng Mục Thiên kinh ngạc, bất giác hô lên:

”Đây là Thiên Diệt Kiếm!”

Sỡ dĩ Quảng Mục Thiên nhận ra thanh kiếm này chính là vì một trận chiến cuối cùng với Lãnh Mạc Tà kia. Thanh Thiên Diệt Kiếm này uy lực cực kỳ kinh khủng, có thể hấp thu mọi ngoại lực tác động vào nó rồi phản chấn lại với lực đạo lớn hơn gấp bội. Điều đó cho hắn cảm nhận thật sâu nhận thức. Tuy vậy Quảng Mục Thiên chẳng hề sợ hãi, nhưng muốn phá bỏ thanh kiếm này hắn cũng phải tiêu hao tám, chín thành công lực. Đối diện với một cuộc quần chiến như vậy, tiêu hao nửa thành công lực thôi cũng đã hung hiểm lắm rồi chớ đừng bảo là chín thành.

Chỉ nghe, Thiết Liên Đàm hô “Thỉnh” xong, nghe vù một tiếng đã đâm ra một kiếm thẳng vào ngực Quảng Mục Thiên. Quảng Mục Thiên vừa toan tránh né, bỗng thấy sau lưng có hơi gió ùa đến, biết ngay có người đánh lén, nghe kiếm phong rít lên veo véo, hiển nhiên công lực người này cũng cao thâm lắm. Quảng Mục Thiên tuy có ngoại công cường hoành, kiếm này đâm trúng cũng chưa chắc đã khiến hắn bị thương. Bất quá, vô cớ ăn một kiếm ngay từ đầu cũng khá mất mặt. Nghĩ vậy, chân trái điểm một cái đã nhẹ nhàng vọt ra xa hơn ba trượng. Quả nhiên, Lưu Đạo Nhân ở phía sau đâm một kiếm ám toán kia liền hụt vào quãng không.

Lưu Đạo Nhân cùng Thiết Liên Đàm thấy Quảng Mục Thiên dùng khinh công tránh được ai nấy lộ vẻ kinh dị.

Chợt một thân ảnh bay vút lên, đứng chắn trước Quảng Mục Thiên, chính là Thiên Huyền đạo nhân. Chỉ thấy lão song chưởng từ bên ngoài đánh vòng vào, rồi đẩy ra thật nhanh, theo thế của chiêu “Hoành Đảo Trực Long“. Đồng thời hét lớn:

”Chạy đi đâu!?”

Thiên Huyền đạo nhân tuy bên ngoài hô hào mạnh miệng, nhưng cũng biết mình không phải là đối thủ của Quảng Mục Thiên. Nên chưởng này đánh ra chỉ sử có ba thành công lực, bảy thành còn lại lưu về giữ gìn đan điền cùng lục phủ ngũ tạng thật chặt. Khiến cho đối phương nếu có phản công cũng chưa thể ngay lập tức giết chết mình luôn được. Mặt khác, lão tu luyện chính là môn Huyền Băng Ly Hỏa công. Ở trên giang hồ vốn được xem là một môn công phu đặc dị, lấy Băng Phách Hàn Công làm chủ tu, Ly Hỏa Ám Ma Công làm phụ trợ. Người bên ngoài chỉ thấy hai bàn tay của Thiên Huyền đạo nhân tỏa ra khói xanh, xộc ra khí lạnh bức người. Nhưng nào biết rằng ẩn trong song chưởng kia là một tia Ly Hỏa ám kình. Một khi dính chưởng, tia ám kình kia lập tức chui vào cơ thể đối phương, như như giòi trong xương khó có thể thanh trừ hóa giải, nhưng lại hội không ngừng thiêu đốt đối phương chân khí.

Quảng Mục Thiên một hơi địch với ba tay hảo thủ mà không hoang mang chút nào. Mắt thấy địch nhân lăng không phóng tới liền đưa song chưởng của mình lên nghinh tiếp song chưởng của đối phương. Nghe “Bình” một tiếng vang dội, Thiên Huyền đạo nhân bị bắn ngược về sau, muốn gắng gượng đứng lên nhưng toàn thân chấn động như không còn hơi sức lảo đảo vài bước rồi ngã phịch xuống đất, đồng thời miệng liên tục nôn ra vài ngụm máu tươi, sắc mặt vàng như nghệ. May là lão đã sớm đề phòng, lưu lại bảy thành công lực thủ hộ bản thân, chứ nếu không một chưởng vừa rồi hẳn là đã mất mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.