Giang Hồ Đoạt Kiếp

Chương 33: Chương 33: Ẩn tình




Khoanh tay trước ngực, Tiêu Lân lắng nghe Triệu Hỷ nói tất cả những gì nàng cần nói với chàng. Nghe Triệu Hỷ thuật xong, Tiêu Lân nheo mày hỏi nàng :

- Triệu tiểu thư! Có thật như vậy không?

Triệu Hỷ nhìn Tiêu Lân bằng ánh mắt trang trọng. Nàng gật đầu :

- Nếu không đúng như Triệu Hỷ nói thì lão nhân gia đâu cần sai Triệu Hỷ đến Thiếu Lâm thỉnh cầu Tuệ Thiện đại sư.

Tiêu Lân buông tiếng thở dài :

- Dưới trướng của Khâm sai đại nhân có biết bao nhiêu là anh hùng hào kiệt, thế mà chẳng làm được gì để phá vụ án này à.

- Nếu được thì Triệu Hỷ đâu phải cất công đến thỉnh nhờ Tuệ Thiện đại sư!

Nàng hất mặt nói :

- Như Tiêu huynh cũng là một trang hảo hán trong võ lâm. Nhưng huynh có giúp gì được cho lão nhân gia đâu?

Tiêu Lân cau mày nói :

- Hê... Triệu Hỷ tiểu thư đừng khích tướng bổn thiếu gia chứ. Cái trò khích tướng này chẳng ai qua được mắt Tiêu Lân đâu.

Tiêu Lân mím môi :

- Có những chuyện kinh thiên động địa như vậy xảy ra tại Hàm Dương, quá thật là không tin được.

- Nhưng đó là sự thật.

Tiêu Lân nghiêm giọng nói :

- Bổn thiếu gia hỏi Triệu cô nương?

- Huynh hỏi đi.

- Khâm sai đại nhân phụ thân của nàng đã tìm ra manh mối gì không?

Triệu Hỷ lắc đầu :

- Không! Những huyết án xảy ra ngay trước mắt lão nhân gia nhưng tuyệt nhiên chẳng để lại dấu tích gì. Những đứa bé sơ sinh liên tục bị bắt đi và sản phụ thì bị giết rất thê thảm.

Nàng nhìn Tiêu Lân :

- Tuệ Thiện đai sư viên tịch rồi, Triệu Hỷ chẳng biết phải thỉnh nhờ ai. Lão nhân gia nói những sự việc xảy ra nhất định có liên quan đến người võ lâm. Chính vì vậy mà lão nhân gia mới phái Triệu Hỷ đến thỉnh nhờ Tuệ Thiện đại sư. Nhưng...

Nàng bỏ lửng câu nói giữa chừng.

Tiêu Lân khoát tay :

- Thôi được rồi, nàng hãy quay về báo với Khâm sai đại nhân Triệu Uyển, Tiêu Lân sẽ đến gặp người.

Triệu Hỷ phấn khích hắn lên :

- Tiêu huynh. Huynh quyết định nhúng tay vào việc này.

- Nghe nàng nói chẳng lẽ Tiêu Lân lại khoanh tay tọa thị sao. Coi kìa, vừa mới nói sẽ nhúng tay vào thì mặt nàng hớn hở hẳn ra. Cứ như bổn thiếu gia thiếu nợ, nay phải trả nợ cho nàng vậy.

Tiêu Lân nghiêm mặt nói tiếp :

- Triệu Hỷ, nàng hãy sớm lên đường quay lại Hàm Dương báo với Khâm sai đại nhân.

Tiêu Lân nhìn ra cửa. Chàng bước đến ghé miệng vào tai Triệu Hỷ thầm thì.

Triệu Hỷ nhướng mày rồi phá lên cười. Nàng vừa cười vừa nhìn Tiêu Lân :

- Tiêu huynh trở thành ông mụ à.

Tiêu Lân nhăn mặt chỉ Triệu Hỷ :

- Đến lúc đó không chừng bổn thiếu gia sẽ bắt Triệu tiểu thư thành sản phụ đó.

Triệu Hỷ đỏ mặt nói :

- Triệu Hỷ chưa lập gia thất mà.

- Thế thì về Hàm Dương bảo với lão Khâm sai Triệu Uẩn chọn ngay cho Triệu tiểu thư một đấng lang quân để nàng nâng khăn sửa túi và sớm trở thành sản phụ đặng thiếu gia có dịp phải làm.

Triệu Hỷ đỏ chín cả mặt. Nàng ngượng ngùng nói :

- Triệu Hỷ không chọn ai đâu.

- Tiêu Lân không quan tâm đến chuyện đó. Nàng mau sớm lên đường, rồi bổn thiếu gia sẽ đến.

Triệu Hỷ nhìn Tiêu Lân :

- Huynh đừng bội ngôn để Triệu Hỷ này chờ huynh đó.

Tiêu Lân nhíu mày nhăn mặt. Chàng lẩm nhẩm nói :

- Ả trâm anh lá ngọc cành vàng này, đúng là phải học lại bài học đầu tiên rồi. Kẻ có ngôn phòng thì phải biết lựa lời mà nói. Hết nói Tiêu Lân là kẻ bại hoại, bỉ ổi thì giờ là kẻ bội ngôn. Bộ nàng hổng còn gì để nói hả?

Sắc diện Triệu Hỷ đỏ bừng. Nàng miễn cưỡng nói :

- Chứ huynh cũng đâu có ngôn phong nho nhã đâu.

Tiêu Lân nhăn mặt :

- Ý... Còn nói như vậy nữa. Thôi được rồi, đã đến lúc nàng phải lên đường. Đừng nói nhiều nữa.

- Thế chừng nào Tiêu huynh đến.

- Làm xong mọi chuyện ở Hàm Đan, nhất định Tiêu Lân sẽ đến Hàm Dương mà.

- Huynh chắc chứ.

Tiêu Lân nhìn sững Triệu Hỷ :

- Đừng có hỏi nhiều, về nói với Khâm sai đại nhân chuẩn bị tất cả những gì bổn thiếu gia căn dặn.

Triệu Hỷ gật đầu :

- Triệu Hỷ sẽ nói. Huynh phải bảo trọng đó.

Tiêu Lân tròn mắt nhìn nàng.

- Nàng lo cho ta đó à. Nghe lạ lỗ tai đó.

Triệu Hỷ cúi mặt nhìn xuống :

- Người ta lo cũng không cho nữa à.

- Thôi thôi! Mau sớm lên đường kẻo muộn.

Tiêu Lân đưa Triệu Hỷ ra đến cỗng thành Hàm Đan. Chàng nói :

- Sau khi lấy lại Trương Phong tiêu cục cho Yến Yến, ta sẽ đến Hàm Dương ngay.

Triệu Hỷ nhìn chàng.

- Tiêu huynh. Còn Yến Yến nào nữa?

- Yến Yến là Yến Yến, cớ gì nàng phải hỏi. Có nói ra thì nàng cũng không biết Yến Yến là ai! Hỏi cũng chỉ bằng thừa thôi.

- Triệu Hỷ hỏi thật huynh nhé.

- Hỏi đi.

Triệu Hỷ ngập ngừng rồi nói :

- Yến Yến cô nương là gì của Tiêu huynh?

- Là gì là là gì? Ngay cả câu hỏi cũng hỏi không rõ, biết sau này làm cái gì để kiếm sống đây.

Tiêu Lân thốt ra câu nầy khiến chân diện của Triệu Hỷ méo xệch trông thật tội nghiệp. Nàng nhỏ giọng nói :

- Triệu Hỷ muốn hỏi về mối quan hệ của Tiêu huynh với Yến Yến đó

- Hỏi để làm gì?

Mặt nàng đã sượng sùng càng đỏ chín hơn nữa.

- Không trả lời thì thôi, còn nạt người ta nữa.

Tiêu Lân mỉm cười nói.

- Muốn biết ư? Sao muốn biết? Bộ Triệu Hỷ tiểu thư để mắt đến Tiêu Lân rồi à.

Nàng dậm chân :

- Huynh... Huynh làm muội hổ thẹn.

- Đừng có giãy nảy lên như vậy, người ta cười. Nàng muốn biết thì ta cho biết. Có gì mà giãy nảy như trẻ con thế. Mối quan hệ giữa tiểu huynh và Yến Yến cũng chẳng khác gì Triệu Hỷ và Tiêu Lân. Chịu chưa.

Nàng lắc đầu :

- Phải khác chứ. Hổng thể nào giống Triệu Hỷ và Tiêu huynh được. Phải khác thôi.

- Biết là khác sao còn hỏi?

- Triệu Hỷ không muốn ai giống như Triệu Hỷ hết.

- Thế thì về biệt phủ Khâm sai mà ở một mình.

- Huynh... Huynh nói mà không nghĩ gì đến Triệu Hỷ.

- Nói thế là nghĩ đến nhiều lắm rồi đó.

Triệu Hỷ nhìn chàng :

- Sao huynh lại có nhiều nữ nhân bên cạnh vậy?

- Ai mà biết được. Nữ nhân ở bên cạnh chỉ lắm chuyện thôi chứ được gì nào. Ví dụ như gặp Triệu Hỷ vậy đó.

Vừa nói Tiêu Lân vừa đỡ Triệu Hỷ lên yên ngựa. Chờ nàng đã yên vị hẳn trên yên ngựa rồi, Tiêu Lân mới nói :

- Phàm gặp nhiều nữ nhân gây phiền phức thì bổn thiếu gia chỉ có một cách duy nhất. Đó là đánh vào mông tuấn mã.

Tiêu Lân nói rồi vỗ mạnh một cái vào mông tuấn mã.

Con tuấn mã bị vỗ bất ngờ liền khởi ngay nước đại phi về phía trước.

Tiêu Lân nói với theo :

- Bảo trọng nhé.

Tiêu Lân chờ cho bóng tuấn mã cùng với Triệu Hỷ mất hút rồi mới quay bước trở lại khách điếm. Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm :

- “Không biết Triệu Hỷ có nói thêm, nói bớt gì không, và chuyện này có thật không? Nếu đúng là sự thật thì đây là tội ác không thể nào tha thứ được. Không thể nào chấp nhận được”.

Chàng bước vào thư phòng thì gặp Tịnh Nô.

Tịnh Nô nhún nhường xá Tiêu Lân :

- Tiêu huynh! Muội đã chuẩn bị sẵn trang phục cho huynh.

Tiêu Lân chắt lưỡi :

- Muội chu đáo quá. Nhưng sau này nhưng chuyện như thế này, Tịnh Nô đừng có làm nhé. Ngay từ nhỏ, Tiêu huynh đã tự mình lo cho mình rồi. Với lại Tịnh Nô không phải là nô nữ của Tiêu huynh đâu.

- Mặc dù Tiêu huynh không coi Tịnh Nô là nô nữ, nhưng phận của muội dù là nghĩa muội cũng có bổn phận chăm sóc cho huynh.

Tiêu Lân nhìn sững nàng.

- Tịnh Nô tốt với ta quá.

Chàng cầm lấy mớ trang phục được gấp ngay ngắn để trên tràng kỷ. Ngắm xấp trang phục màu lam nho nhã, Tiêu Lân nói :

- Tịnh Nô mua cho huynh đó à?

Nàng gật đầu.

Tiêu Lân mỉm cười nói :

- Tịnh Nô lo lắng cho Tiêu huynh như thế này chỉ làm khổ cho nữ nhân thôi. Bình thường huynh đã có nhiều nữ nhân để mắt đến rồi, nay được Tịnh Nô chăm sóc. Úi cha. Không chừng Tiêu Lân biến thành đào hoa tặc mất.

Mặc dù nói vậy, nhưng Tiêu Lân vẫn ướm thử bộ lam y nho sinh vào người mình.

Tịnh Nô nhìn chàng nói :

- Tiêu huynh. Để muội thay đồ cho huynh.

Tiêu Lân tròn mắt nhìn nàng :

- Sao muội nói vậy. Tiêu huynh tự thay y trang cho mình được mà. Tiêu huynh không bắt muội nhọc nhằn với huynh quá như vậy đâu.

Tiêu Lân nói rồi lẩn ra sau bức bình phong.

Tịnh Nô cúi đầu nhìn xuống. Nàng buông tiếng thở dài.

Bất ngờ Tịnh Nô ngẩng mặt lên :

- Tiêu huynh.

Tiêu Lân nói :

- Tịnh Nô đừng nói với huynh vào thay trang phục cho huynh đó.

- Tịnh Nô không nói như vậy đâu mà Tịnh Nô chợt có ý khác.

- Tịnh Nô không thích bộ lam y nho sinh đó đâu. Muội thích huynh mặc bộ trang phục bạch y nho sinh hơn.

- Muội... Muội còn bộ bạch y nho sinh nè.

- Muội mua những hai bộ à?

Tinh Nô gật đầu, miễn cưỡng nói :

- Huynh chiều muội được chứ.

- Tất nhiên là được rồi.

Tiêu Lân ôm bộ lam y nho sinh trở ra. Tịnh Nô hối hả lấy bộ bạch y nho sinh cho chàng.

- Huynh mặc bộ trang phục này sẽ lịch lãm hơn.

- Tịnh Nô đã chọn tất nhiên huynh phải lịch lãm hơn người rồi.

Ôm xấp trang phục bạch y nho sinh, Tiêu Lân quay vào bức bình phong. Trong khi Tịnh Nô vội ôm xấp lam y quăng xuống tràng kỷ.

Một lúc sau Tiêu Lân ra. Quả nhiên trong bộ trang phục bạch y nho sinh, trông chàng vừa nho nhã vừa lịch lãm khác thường.

Tiêu Lân nói :

- Tịnh Nô thấy huynh thế nào?

Nàng nhìn Tiêu Lân mỉm cười gật đầu :

- Tiêu huynh đúng là một mỹ nam tử hiếm có trên đời này.

- Cũng nhờ có Tịnh Nô mà Tiêu huynh mới là mỹ nam tử hiếm có trên đời. Nếu không có muội, dám Tiêu huynh trở thành tiểu Cái bang lắm. Với bộ trang phục này, Tiêu huynh đã có thể đến Trương Phong tiêu cục rồi chứ.

Tịnh Nô gật đầu. Nàng nhỏ giọng nói :

- Huynh cần muội đi cùng không?

- Tất nhiên rồi. Chúng ta đi chứ.

Nàng khẽ gật đầu với tất cả vẻ đoan thục, nhẫn nhục.

Hai người rời khách điếm đi thẳng đến đại bản doanh của Trương Phong tiêu cục. Khi đi ngang qua một khu chợ.

Tiêu Lân nắm tay Tịnh Nô.

- Đi với huynh.

Tịnh Nô để yên tay mình trong tay Tiêu Lân. Nàng cũng không hỏi chàng đi đâu.

Tiêu Lân dẫn Tịnh Nô đến một gian hàng bán trâm.

Gã bán hàng rối rít nói :

- Công tử cần gì à.

Tiêu Lân chỉ mặt mình nói :

- Ông nhìn lại coi tại hạ là nam nhân hay nữ nhân mà hỏi tại hạ chứ?

Gã bán hàng giả lả nói :

- Công tử miễn thứ... miễn thứ.

Gã nhìn lại Tịnh Nô :

- Tiểu thư cần gì xin cứ chọn à.

Tịnh Nô đỏ mặt nhìn gã. Nàng nhìn lại Tiêu Lân.

Đôi chân mày của Tiêu Lân nhướng lên, chàng nói :

- Tiểu thư... xin cứ chọn à... Tiểu thư chọn rồi cứ để cho tiểu nhân trả ngân lượng.

Nàng càng thẹn thùng hơn nữa khi nghe câu nói này của Tiêu Lân, nhưng trong thâm tâm thì tiếp nhận một sự hoan hỷ lạ thường.

Tịnh Nô nói :

- Tịnh Nô không biết chọn cái nào. Huynh chọn cho muội đi.

- Hậy... Cái này thì huynh dở lắm chẳng biết chọn đâu.

Gã bán hàng cười giả lả rồi nói :

- Để tôi chọn cho tiểu thư.

Tiêu Lân tằng hắng :

- Không được. Tiểu thư thích gì thì cứ chọn cái nấy. Tiểu thư biết chọn cho mình mà.

Chàng chỉ vào ngực mình :

- Ông không thấy bộ trang phục của bổn thiếu gia à, do tiểu thư chọn đấy.

Chàng nhìn Tịnh Nô :

- Muội chọn đi.

Tịnh Nô bối rối. Nàng nhìn vào bàn để trâm.

- Đẹp quá.

Tiêu Lân nói :

- Đẹp quá. Vậy là tất cả những cây trâm này đều đẹp. Được... Thế thì huynh mua tất tần tật để muội mỗi ngày dùng một cái vậy.

Tiêu Lân nói rồi lấy hai nén vàng đặt lên bàn, nói với gã bán hàng :

- Tại hạ mua hết, ông chủ gói lại cho tại hạ.

Tịnh Nô nhìn sững Tiêu Lân :

- Tiêu huynh.

- Hê... Cái gì muội thích tất là huynh thích à.

Gã bán chàng rối rít nói :

- Công tử nói đúng... Công tử nói đúng. Cái gì tiểu thư thích thì công tử thích à.

Tiêu Lân lại tằng hắng :

- Ông nhớ rằng, Tịnh Nô tiểu thư thích chứ bổn thiếu gia thì không đâu. Nếu như bổn thiếu gia cài trâm không chừng Tịnh Nô bỏ chạy đó.

- Tiểu nhân biết à.

Gã gom tất cả số trâm bán cẩn thận gói lại rồi trao cho Tịnh Nô :

- Tiểu thư.

Tịnh Nô nhìn Tiêu Lân. Nàng mỉm cười. Nụ cười hé nở trên hai cánh môi Tịnh Nô khiến gã bán hàng ngây mặt nhìn.

Tiêu Lân hỏi.

- Ông chủ nhìn Tịnh Nô tiểu thư dữ vậy.

Gã bán hàng bẽn lẽn nói :

- Tiểu thư có nụ cười đẹp quá.

Tiêu Lân cười khẩy rồi nói :

- Hai con ngươi của ông chủ đáng bị móc ra đó nhưng hôm nay may cho ông chủ. Ông đã không nói ngoa mà lại nói rất đúng sự thật. Bổn thiếu gia còn phải thừa nhận, nụ cười của tiểu thư Tịnh Nô là độc nhất vô nhị mà.

Chàng vỗ vai gã bán hàng :

- Ông chủ biết nhìn người. Hèn chi chẳng làm cái nghề bán trâm để nữ nhân trang điểm.

Chàng chồm tới, nói nhỏ với gã bán hàng :

- Chắc hẳn nương tử của ông chủ ở nhà đẹp lắm phải không?

Gã bán hàng nhăn mặt :

- Dạ xấu lắm. Chính vì nương tử của tiểu nhân quá xấu nên tiểu nhân mới chọn cái nghề bán trâm này.

Tiêu Lân nhăn mặt :

- Đừng biến thành một kẻ bất chung nhé. Trong con mắt của ông chủ thì bà chủ phải là người đẹp nhất. Nghe bổn thiếu gia nói chứ. Nếu như ông chủ không kịp nhận ra điều đó có ngày nương tử của ông sẽ móc mắt ông đó.

Chàng nói rồi nhìn lại Tịnh Nô :

- Muội. Chúng ta đi.

Hai người rảo bước đi tiếp. Đi bên cạnh Tiêu Lân thỉnh thoảng Tịnh Nô lại liếc trộm chàng. Nàng cảm nhận ở Tiêu Lân có cái gì đó khiến trong nàng nảy sinh một niềm hoan hỉ lạ thường mà Tịnh Nô không sao lý giải được.

Nàng nhỏ nhẹ nói :

- Tiêu huynh. Sao huynh mua nhiều trâm như vậy?

Tiêu Lân nhìn sang nàng.

- Vì muội đó.

- Tịnh Nô có đáng để cho huynh tốn nhiều ngân lượng như vậy không?

- Rất đáng chứ. Dễ gì Tiêu huynh tìm được một xá muội như Tịnh Nô.

Đôi lưỡng quyền của nàng ửng hồng, Nàng từ tốn nói :

- Có bao gìơ huynh nghĩ đến lúc phải xa Tịnh Nô không?

- Sinh ly tử biệt... Điều đó luôn xảy ra trong cõi nhân sinh này. Nhưng huynh thì chẳng bao gìơ nghĩ đến điều đó. Cứ để thời gian đưa chúng ta đi và đừng bao gìơ nghĩ đến những điều phiền muộn.

- Huynh không nghĩ đến những điều phiền muộn, tất huynh chẳng bao giờ có phiền muộn.

- Tịnh Nô nói sai rồi. Trong huynh cũng có nhiều điều phiền muộn lắm chứ, nhưng không vì thế mà biến mình thành một kẻ ủ rũ.

Chàng mỉm cười :

- Tịnh Nô hiểu huynh chứ. Nếu như có điều phiền muộn thì huynh luôn nghĩ đến một người khác. Người đó thay huynh gánh vác những điều phiền muộn cho mình.

- Ai sẽ thay thế huynh?

Tiêu Lân nhướng mày, ve cằm nhìn nàng nói :

- Cái bóng của huynh.

Nàng nheo mày :

- Muội không hiểu ý huynh.

- Thế thì huynh phải chỉ cho Tịnh Nô mới được.

Tịnh Nô vồn vã hỏi :

- Huynh nói đi.

Tiêu Lân dừng bước chỉ xuống đất.

- Chúng ta sẽ có một người thứ hai trong chúng ta. Hắn đó.

- Cái bóng của huynh?

Tiêu Lân gật đầu :

- Sau này muội có điều gì không được vui, điều gì chỉ mang đến cho muội sự phiền nảo thì cứ trút cả lên chiếc bóng của mình. Y sẵn sàng tiếp nhận tất cả mà không có lời than vãn. Nên Tiêu huynh thường xem y là vị thần hộ mạng của huynh đó.

Tịnh Nô mỉm cười nhìn chàng :

- Hay quá. Nhất định Tịnh Nô sẽ học điều này ở huynh.

Chàng mỉm cười nhìn nàng :

- Tịnh Nô thông minh lắm.

- Nhưng không bằng huynh.

- Hê... Nhìn huynh nè.

Chàng vừa nói vừa chỉ tay vào mặt mình.

Tịnh Nô nhìn chàng.

Tiêu Lân nói :

- Muội có thấy huynh hổ thẹn đỏ mặt không?

Tịnh Nô lắc đầu :

- Tịnh Nô đâu có thấy đâu.

Tiêu Lân phá lên cười. Chàng vừa cười vừa nói :

- Có lẽ bổn thân hộ mạng của huynh hổ thẹn dùm huynh rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.