Giang Hồ Đoạt Kiếp

Chương 53: Chương 53: Ẩn tình




Khấu Đà Tử lầu bầu nói :

- Gã nho sinh thúi này càn rỡ... Càn rỡ...

Nhìn lại Pháp Quả đại sư, Bang chủ Cái bang Khấu Đà Tử nói :

- Đại sư... Thật lão phu không thể nào tin được. Lão phu chứng kiến tận mắt thấy Tiêu Lân thản nhiên tiếp nhận huyết thủ của Giang Hàn mà tuyệt nhiên không có phản ứng nào. Cứ như gã định đi tìm cái chết vậy. Không thể nào hiểu nổi.

- A Di Đà Phật... Hẳn có nguyên cớ gì khác thường mà Tiêu thiếu hiệp vừa phát hiện ra.

- Cho dù có phát hiện gì mới chăng nữa thì gã cũng phải biết giữ mạng của mình chứ... Có đâu tự tìm đến cái chết. Nếu như không có bộ Kim Ty giáp của Bạch Mẫu Đơn để lại trong mật thất cho gã thì thử hỏi gã còn sống được không? Không chừng đã tan xác như Võ Đang Chân Tử Trương Quảng rồi.

Khấu Đà Tử buông tiếng thở dài :

- Lão phu nhọc nhằn biết bao nhiêu mới tìm ra Tiêu Lân, gã là sự kỳ vọng của bao nhiêu người. Khi lão phu lấy lại được thần thức thì đầu tiên là nghĩ đến Tiêu Lân. Cớ gì gã lại tự chui đầu vào cái chết một cách vô cớ như vậy chứ.

- A Di Đà Phật. Lão thí chủ hãy chờ Tiêu Lân tỉnh lại hỏi sẽ rõ.

- Còn hỏi gì nữa. Tên nho sinh thúi này muốn làm gì thì làm. Nếu như gã có mệnh hệ nào, hay chết không toàn xác thì lấy ai sẽ thay thế vào chỗ của gã đây, lấy ai... Tất cả mọi người đều kỳ vọng vào gã, để rồi gã tự chui vào bóng sắc tử thần của kẻ bại hoại Giang Hàn.

Khấu Đà Tử gãi đầu. Tóc tai lão rối bời giờ càng rối bời hơn.

- Đúng là không hiểu nổi tên nho sinh thúi này... Không hiểu nổi... Không hiểu nổi...

Di Hoa Tiên Tử từ trong thư phòng bước ra.

Khấu Đà Tử nhìn nàng.

Di Hoa Tiên Tử nhìn lão rồi quay lại Pháp Lạc đại sư :

- Đại sư. May có Kim Ty giáp hộ thể nên Tiêu Lân chỉ bị chấn động kinh mạch... Di Hoa Tiên Tử đã cho y dùng Tuyết Liên sâm. Hy vọng sớm hồi phục chân ngươn... Tạm thời Tiêu thiếu hiệu đã hồi tỉnh. Nhưng Tiêu thiếu hiệp lạ lùng lắm, chẳng nói gì.

- A Di Đà Phật.. Có lẽ Tiêu thiếu hiệp vẫn còn bấn loạn bởi một chưởng của ác nhân Giang Hàn.

Khấu Đà Tử nói :

- Không được. Lão phu phải vào hỏi cho ra nhẽ.

Khấu Đà Tử dợm bước thì Di Hoa Tiên Tử cản lại :

- Lão không được vào. Tiêu thiếu hiệp chỉ mới vừa hồi tỉnh.

- Nàng cản ta à. Nhất định ta phải biết tại sao. Tiêu Lân cứ đứng phỗng ra như pho tượng mà không dụng tuyệt công để khắc chế tên ác nhân Giang Hàn.

Khấu Đà Tử vừa dứt lời thì Tiêu Lân từ trong thư phòng bước ra.

Khấu Đà Tử nhìn chàng.

Vẻ mặt Tiêu Lân vẫn còn nét uể oải thất thần và ủ dột.

Khấu Đà Tử bước đến trước mặt chàng, vồn vả hỏi :

- Tiêu Lân... Bộ ngươi muốn chết bởi tặc nhân Giang Hàn à?

Tiêu Lân nhìn lão. Chàng buông tiếng thở dài rồi gật đầu :

- Lão bá bá... Đúng... Tiêu Lân muốn chết bởi tay Giang Hàn.

Khấu Đà Tử tròn mắt nhìn chàng :

- Tiêu Lân... Ngươi điên rồi hay sao vậy? Chỉ có điên mới muốn chết bởi tay Giang Hàn. Ngươi không biết tên đại ma đầu đó muốn tàn sát toàn bộ Tiêu gia của ngươi à? Đáng ra người phải vì công đạo mà xuống tay lấy mạng tên ác ma đó. Đằng này ngươi...

Tiêu Lân nhìn Khấu Đà Tử :

- Bá bá...

Tiêu Lân lắc đầu, ôn nhu nói :

- Bá bá không hiểu đâu... Không hiểu đâu.

Tiêu Lân gục mặt nhìn xuống mũi giày. Lệ trào ra khóe mắt chàng.

Khấu Đà Tử vỗ vai chàng :

- Tiêu Lân có gì vậy? Nói cho ta biết đi... Ta có thể giúp người mà.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Bá bá không giúp gì được đâu. Tại sao lại có oan nghiệt như thế này?

- A Di Đà Phật. Tiêu thiếu hiệp có thể nói cho mọi người biết uẩn khúc trong lòng thiếu hiệp chứ?

Tiêu Lân lắc đầu :

- Đại sư... Vãn bối... Vãn bối không nói được... Vãn bối không thể làm tròn thiên chức mà các vị tiền bối đã giao phó để lại. Cho dù đã tiếp nhận tất cả sự kỳ vọng của mọi người.

Tiêu Lân nấc nghẹn, nói tiếp :

- Vãn bối không thể... Vãn bối không thể...

Chàng nói rồi vụt lao ra cửa như một người điên chạy trốn tất cả mọi người.

Pháp Lạc đại sư chắp tay niệm Phật hiệu :

- A Di Đà Phật...

Khấu Đà Tử toan đuổi theo chàng nhưng Di Hoa Tiên Tử đã kịp nắm tay lão kéo lại.

Vụt chạy khỏi tòa Linh Vân điện. Tiêu Lân cứ như một người điên thi triển khinh công về phía ghềnh đá vực thẳm. Chàng bước lên ghềnh đá đi lần về phía vực thẳm.

Đứng ngay mõm đá, Tiêu Lân giang rộng hai cánh tay thét lên :

- Tại sao... Ông trời... Tại sao ông lại gán cho Tiêu Lân này một oan nghiệt tàn nhẫn như vậy. Tại sao?

Chàng vừa thét vừa mặc nhiên để cho lệ trào ra khóe mắt của mình.

Tiêu Lân khóc nghẹn. Chàng thở dốc :

- Mẫu thân... Lân nhi phải làm sao đây. Phải làm sao đây... Phải chăng Lân nhi sinh ra để tiếp nhận oan nghiệt vô luân vô đạo này ư.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Không... Tiêu Lân chấp nhận tiếp nhận cái chết chứ không làm kẻ vô luân vô đạo.

Chàng nhìn xuống vực thẳm. Tiêu Lân nhắm mắt lại nghe tiếng gió rít vù vù thổi qua mang tai mình. Chàng nghĩ đến cái chết dưới đáy vực sâu để chạy trốn thực tại trong cõi nhân sinh này.

Tiêu Lân lẩm nhẩm nói :

- Chỉ có cái chết... chỉ có cái chết mới giải thoát cho Tiêu Lân... Mới có thẻ trút bỏ nhưng gì đang quằn vai, và tiêu hủy những oan nghiệt của ta.

Chàng mở mắt nhìn xuống vực thẳm rồi dấn đến một bộ.

- Tiêu ca...

Giọng nói của Tu Di cất lên sau lưng chàng.

Tiêu Lân nói :

- Tu Di... Nàng về đi.

Tiếng của Yến Yến lại cất lên.

- Tiêu ca muốn chết?

Tiêu Lân lại gật đầu :

- Đúng.

- Tại sao Tiêu ca muốn chết?

- Bởi vì ta phải gánh một oan nghiệp quá nặng. Chỉ có thế thôi.

Tu Di nói :

- Ba người chúng ta cùng chết, sẽ không ai bị cô đơn. Chỉ như vậy thôi.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Chỉ một mình Tiêu Lân ra đi thôi.

Yến Yến lắc đầu :

- Huynh ra đi để chạy trốn mình. Kẻ chạy trốn bản thân mình là một kẻ nhút nhát. Yến Yến hối tiếc đã yêu huynh nên phải cùng chết với huynh.

Tiêu Lân bặm môi nhăn mặt.

Tu Di nói :

- Tu Di cũng yêu huynh và quyết định cùng chết với huynh.

Tiêu Lân thở hắt ra một tiếng :

- Tiêu Lân đi tìm cái chết vì có nguyên nhân của nó. Còn các người chết theo Tiêu Lân chỉ là một hành động của hạng nhi nữ thường tình. Hãy nghĩ lại đi và đừng bao giờ đi theo Tiêu Lân.

Yến Yến và Tu Di cùng lắc đầu.

Yến Yến nói :

- Nếu Tiêu ca chết. Yến Yến và Tu Di sẽ cùng chết theo huynh... Ba chúng ta sẽ rời bỏ cuộc sống này.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Đừng dại dột như vậy.

- Thế thì huynh phải sống.

Tu Di vừa nói vừa bước đến bên chàng. Tu Di nhìn Tiêu Lân :

- Tiêu ca cho muội đi với Tiêu ca nhé.

Tiêu Lân gằn giọng nói :

- Tu Di... Nàng biết vì sao Tiêu ca đi tìm cái chết không?

Tu Di và Yến Yến cùng lắc đầu.

Tiêu Lân nghiêm giọng nói :

- Tiêu ca muốn thay Giang Hàn tìm đến cái chết để tạ tội với trời đất. Bởi vì Giang Hàn là...

Chàng bỏ lửng câu nói nhìn xuống đất.

Tu Di và Yến Yến lộ vẻ khẩn trương.

Tu Di từ tốn nói.

- Vì sao Tiêu ca lại phải thay Giang Hàn minh chủ.

Tiêu Lân nhỏ nhẹ nói :

- Giang Hàn minh chủ là phụ thân của ta!

Sự thú nhận này của Tiêu Lân khiến Tu Di lẫn Yến Yến sờ sững.

Tiêu Lân nhỏ giọng nói :

- Trước khi mẫu thân chết, có nói lại phụ thân có một vết tích là bớt son trên bờ vai trái. Nếu như huynh muốn tìm người thì đó là chứng cớ duy nhất để minh chứng phụ thân mình.

Yến Yến nói :

- Tiêu ca. Trên đời này biết bao nhiêu người có vết tích đó.

- Tiêu ca biết như vậy nhưng chắc chắn Giang tôn giá là phụ thân của huynh. Bởi vì người đã đưa xác mẫu thân về U Hồn cổ mộ để hoài tình.

Tu Di nghiêm giọng nói :

- Tiêu ca... Nếu Giang tôn giá là phụ thân của Tiêu ca mà Tiêu ca không giúp Giang tôn giá tìm lại chánh đạo. Mà lại tự mình đi tìm cái chết để trốn tránh. Tiêu ca là kể bất hiếu rồi.

Yến Yến nói :

- Cái chết của Tiêu ca chẳng được gì và chỉ tiếp tục khiến cho phụ thân mình dấn sâu hơn vào con đường bá đạo.

Yến Yến lắc đầu :

- Tiêu ca đi tìm sự giải thoát cho mình còn mặc nhiên để phụ thân ngụp lặn trong dòng bá đạo. Như vậy đâu phải là cách giải quyết tốt.

Tiêu Lân nhìn lại Yến Yến và Tu Di :

- Hai nàng nói xem, Tiêu Lân phải làm gì?

Chàng chìa tay đến trước :

- Chẳng lẽ Tiêu Lân lại giết phụ thân của mình sao?

Tiêu Lân lắc đầu :

- Không... Tiêu Lân không làm như vậy được... Không làm như vậy được.

Tu Di nói :

- Nếu Tu Di là Tiêu ca, Tu Di sẽ không tìm đến cái chết mà sẽ xử theo cách khác.

Tiêu Lân dồn dã hỏi :

- Cách gì?

Tu Di từ tốn nói :

- Muội sẽ nói với Tiêu ca. Nhưng trước hết Tiêu ca không đi tìm cái chết vô nghĩa này đã. Nếu Tiêu ca đi tìm cái chết, Tu Di chẳng còn gì để nói.

Tiêu Lân nài nỉ :

- Tu Di hãy chỉ cho Tiêu Lân.

Yến Yến nắm tay chàng. Tu Di nắm tay còn lại.

Tu Di nói :

- Tiêu ca. Chúng ta quay về. Bá mẫu sẽ chỉ cho Tiêu ca cách phán quyết tình huống này.

- Mẫu thân của huynh?

Tu Di gật đầu :

- Đúng... Muội tin Ngọc Lan bá mẫu sẽ chỉ đường cho Tiêu ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.