Giang Hồ Đoạt Kiếp

Chương 29: Chương 29: Hoạt náo võ lâm




Vừa bưng chén rượu, Tiêu Lân nghe tiếng ngựa rống lên, buộc chàng phải dời mắt nhìn ra cửa tửu điếm. Tiêu Lân phải bỏ chén rượu xuống bởi không thể nào tin được.

Một gã đại hán vận võ phục bó chẽn, tay cầm khoái đao, tay xách đầu tuấn mã bước vào.

Tiêu Lân bỏ chén rượu nhìn gã đao thủ bởi trên tay y là đầu con tuấn mã của chàng.

Tiêu Lân buột miệng nói :

- Cái gì thế nhỉ?

Tiêu Lân thừ mặt ra nhìn gã đại hán đao thủ. Y bước đến trước đặt đầu con ngựa lên bàn Tiêu Lân. Vẻ mặt lạnh lùng vô cảm của gã đập vào mắt chàng.

Tiêu Lân cứ trơ mặt ra nhìn gã khi gã rọi đôi hung nhãn vô hồn vào chàng, lúc đó Tiêu Lân mới nói :

- Các hạ làm cái trò khỉ gì thế? Tự dưng lại chém đầu con ngựa của ta?

Gã cao thủ nhìn chàng :

- Ngươi là Tiêu Lân?

- Tiêu Lân thì đã sao nào? Bộ tại hạ là Tiêu Lân rồi các hạ tự nhiên chặt đầu con ngựa của tại hạ à.

Tiêu Lân nheo mày :

- Thần trí của các hạ có bình ổn không? Nếu các hạ thèm ăn thịt ngựa thì có chỗ bán thịt, cớ đâu tự dưng chặt thủ cấp ngựa của tại hạ?

Gã đao thủ nhìn chàng, nhạt nhẽo nói :

- Không chỉ chặt thủ cấp ngựa của ngươi mà ta còn muốn chặt cả thủ cấp của ngươi nữa.

Nghe gã thốt câu này, Tiêu Lân buột miệng thốt :

- Quái lạ thật! Tại hạ và các hạ chưa từng quen biết nhau, cớ gì các hạ lại muốn chặt đầu tại hạ? Bộ có người phái các hạ đến lấy mạng tại hạ à! Hay còn nguyên nhân gì khác?

- Ngươi xuống A tỳ mà hỏi Diêm chúa.

Gã vừa nói vừa đặt tay vào đốc ngọn khoái đao sáng ngời.

Tiêu Lân khoát tay :

- Khoan!

Gã đao thủ nhìn chàng :

- Ngươi còn muốn nói gì nữa?

- Sự thật các hạ muốn giết tại hạ lắm à?

- Ta chỉ muốn chặt đầu ngươi.

Tiêu Lân gật đầu :

- Cứ cho các hạ có lý do để chặt đầu Tiêu Lân đi, nhưng ít ra các hạ cũng cho tại hạ biết nguyên cớ nào các hạ định giết tại hạ chứ? Một là Tiêu Lân đã làm gì đó mạo phạm đến các hạ. Hai là có người thuê các hạ đến chặt đầu tại hạ. Tiêu Lân cần phải biết để có chết còn nhắm mắt chứ.

Gã đao thủ rọi đôi mắt đầy sắc na tàn nhẫn vào mặt Tiêu Lân. Y nhạt nhẽo nói :

- Thiên chức của ta là phải lấy thủ cấp của ngươi.

- Thiên chức! Có cái thiên chức quái gở đó ư? Thôi được rồi, cứ cho các hạ có thiên chức đó đi, nhưng chí ít các hạ cũng nên cho Tiêu Lân biết danh tính của mình.

- Ngươi biết để làm gì?

- Phải biết chứ. Tại hạ có biết thì mới có thể bẩm với Diêm vương lão gia mình chết bởi người nào. Chẳng lẽ tự dưng mà chết, Diêm dương lão gia hẳn không cho tại hạ đầu thai đâu.

- Ngươi muốn biết?

Tiêu Lân gật đầu.

Gã cao thủ gằn giọng nói :

- Tào Phi.

Tiêu Lân nhìn gã :

- Các hạ họ Tào, tục danh là Phi nên gọi là Tào Phi.

Gã đao thủ nheo mày :

- Ngươi nói gì dài dòng vậy?

- Tại hạ có cái tật hay nói nhiều và cũng thường thắc mắc. Phàm những người như tại hạ thì nói nhiều và thắc mắc nên phải hỏi cho cặn kẽ, có thế mới nhắm mắt được.

Tiêu Lân ve cằm :

- Thế các hạ họ Tào vậy tại hạ mạo phạm hỏi các hạ có quan hệ thế nào với Tào Tháo không?

- Ta không hiểu ngươi nói gì?

- Tại các hạ không hiểu chứ, chuyện này dễ hiểu lắm. Tào Tháo là đại vương của nước Ngụy, nhưng y lại có tật đa nghi. Chính vì vậy người ta mới nói đa nghi như Tào Tháo. Tào huynh đây họ Tào! Hổng biết huynh có bịnh đa nghi như Tào vương không?

- Tiêu Lân! Ngươi nói hết chưa?

Tiêu Lân nhướng mày :

- Bộ Tào huynh định chặt đầu Tiêu Lân thật à?

- Chẳng lẽ Tào mỗ chỉ biết nói chứ không biết làm.

Tiêu Lân thở ra một tiếng :

- Xem ra hôm nay Tiêu Lân sẽ biến thành con ma không đầu. Nhưng chẳng lẽ huynh lại định chặt thủ cấp của Tiêu Lân ở đây.

- Ngay tại đây!

Tiêu Lân rời chỗ mình rồi nhỏ nhẹ nói :

- Thế Tào huynh có thể cho Tiêu Lân nhìn qua ngọn khoái đao của huynh được không?

- Ngươi muốn nhìn để làm gì?

- Tiêu Lân muốn thăm chừng coi lưỡi đao của huynh có bén không đấy mà. Nếu như lưỡi đao bén thì Tiêu Lân đứt đầu và chết ngon lành. Bằng như không bén, thì chết đau đớn lắm. Nhát chém của Tào huynh sẽ lầy nhầy khiến người ta chê cười nữa.

Chàng liếm môi rồi nói tiếp :

- Tào huynh phải đánh một nhát đao duy nhất, gọi là đoạn hồn đao! Có thể như thế Tiêu Lân mới chết được. Do đó Tiêu Lân mới muốn nhìn qua lưỡi đao của huynh. Hay huynh lại đa nghi như Tào vương?

Chàng nhướng mày :

- Tào huynh đi tìm lấy đầu Tiêu Lân thì hẳn biết bản lĩnh của huynh hơn Tiêu Lân rồi.

- Ngươi muốn xem đao! Ta cho ngươi xem.

Tào Phi vừa nói vừa chìa lưỡi đao đến trước mặt Tiêu Lân.

Tiêu Lân nhìn lưỡi đao rồi từ từ nắm lấy mũi đao. Chàng nói :

- Đao huynh bén thật đó nhưng bén thôi cũng chưa đủ lấy được thủ cấp của Tiêu Lân mà còn phải có cái đầu mới lấy được thủ cấp của tại hạ.

Chàng vừa nói vừa vận chuyển “Hấp Tinh Đại Tà công”. Một hấp lực vô hình khởi phát từ tay Tiêu Lân lan đến khoái đao rồi hút lấy chân nguyên của Tào Phi.

Lúc đầu Tào Phi chỉ cảm nhận tay đao mình tê rần, và rồi toàn thân bải hoải một cách lạ thường. Y những tưởng nội lực sung mãn của mình tan biến mà không sao lý giải được.

Sắc diện Tào Phi đang cương quyết, hung hãn bất giác chuyển qua màu tái nhờn tái nhợt, thậm chí mồ hôi rịn ra trán gã. Chân diện gã nhanh chóng xuất hiện những nếp nhăn khốn khổ. Gã muốn buông tay khỏi đốc đao nhưng không sao thực hiện được ý đồ đó.

Tiêu Lân mỉm cười từ từ buông ngọn khoái đao của họ Tào.

Tào Phi những tưởng không còn sức giữ được ngọn khoái đao, nên lưỡi đao của gã rơi ngay xuống trước mũi giày của Tiêu Lân.

Tiêu Lân nhìn gã :

- Ý! Tự dưng Tào huynh buông đao à! Buông đao chắc Tào huynh đổi ý?

Tào Phi nghiến răng. Y cố vận chuyển công lực nhưng cơ thể những tưởng rã ra thành bùn, thậm chí hai chân run lập cập.

Tiêu Lân dùng chân hất lưỡi khoái đao lên. Chàng cầm lấy thanh khoái đao trịnh trọng đưa đến trước mặt Tào Phi :

- Đao của huynh đây! Mời huynh thực hiện thiên chức của mình. Tào huynh không thực hiện được thì phải bồi hoàn ngân lượng cho con ngựa của Tiêu Lân đó.

Tào Phi nhăn mặt một cách khổ sở.

Hai cánh mũi của y phập phồng thở như thể đang phải làm một công việc cực kỳ nặng nhọc. Y miễn cưỡng đưa tay đến cầm lấy đốc đao.

Tiêu Lân chờ gã nắm vào đốc đao mới rút tay về. Chàng vừa rút tay về thì lưỡi khoái đao lại rơi xuống đất.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Xem ra Tào huynh chẳng có được dũng khí để thực hiện thiên chức của mình rồi.

Tào Phi gượng nói :

- Tự dưng Tào mỗ chẳng còn chút nội lực nào cả.

- Có gì khó hiểu đâu, bởi vì Tào huynh gặp đúng Tiêu Lân. Mà tại hạ thì lại là khắc tinh của huynh, nên chỉ cần huynh có ý niệm giết tại hạ thôi thì hồn tiêu phách lạc rồi, đâu còn sức mà thực hiện cái thiên chức quái gở kia nữa.

Tiêu Lân vừa nói vừa đặt tay lên Tào Phi. Tay chàng vừa chạm vào vai gã thì vai của họ Tào như trĩu nặng xuống. Thậm chí gã không đứng nổi mà phải ngồi xuống ghế đối diện với Tiêu Lân.

Chàng bưng chén rượu đặt vào tay họ Tào :

- Tào huynh hãy uống một chén rượu để lấy lại dũng khí của một đao thủ.

Tào Phi hất chén rượu xuống đất nhìn Tiêu Lân :

- Ngươi lấy mạng Tào mỗ đi.

- Xét cho cùng Tiêu Lân chẳng có lý do gì để giết Tào huynh cả. Chúng ta không có lý do giết nhau thì hãy trở thành bằng hữu của nhau vậy.

Nói rồi chàng lại bưng bầu rượu rót ra chén đặt vào tay Tào Phi :

- Mời Tào huynh.

- Tào mỗ không uống! Ra tay giết Tào mỗ đi.

Tiêu Lân chắt lưỡi :

- Xem ra huynh không có chí khí của nam tử hán nên cứ khư khư đòi chết mãi? Bộ huynh thích chết lắm à.

Chàng rót rượu ra chén rồi tự uống một mình. Đặt chén xuống bàn, Tiêu Lân nói :

- Tào huynh muốn chết, Tiêu Lân lại không thể giúp Tào huynh toại nguyện được. Thôi thì Tào huynh cứ để lại đủ số ngân lượng bồi hoàn con ngựa cho Tiêu Lân rồi cứ tự nhiên đi.

Tào Phi nhìn Tiêu Lân :

- Tiêu Lân! Ngươi đừng tưởng lần này không lấy mạng Tào mỗ thì có thể thoát chết bởi đao của Tào mỗ.

- Hê... Chuyện đó tính sau? Khi nào Tiêu Lân thiếu gia chết hẵng hay còn bây giờ thì huynh cảm phiền chi ngân lượng bồi hoàn con ngựa của tại hạ.

Tào Phi nghiến răng. Y nhìn Tiêu Lân bằng ánh mắt vừa xét nét vừa tò mò. Y chẳng thể nào hiểu được vì sao mình lại rơi vào tình cảnh bỗng dưng tản mát nội lực như một kẻ tầm thường chưa từng luyện qua võ công. Tào Phi chõi tay lên mặt bàn từ từ đứng lên.

Tiêu Lân thộp tay vào thắt lưng gã. Chàng lấy túi ngân lượng đổ ra bàn đếm.

- Hê... Trong bao của Tào huynh có tới hai mươi lạng kim lượng. Tại hạ chỉ xin nhận mười chín lạng thôi. Còn một lạng dành cho huynh làm lộ phí về quê đó.

Nói rồi chàng lại giắt túi kim lượng vào thắt lưng của Tào Phi. Cất số kim lượng vào ngực áo mình. Tiêu Lân bưng chén rượu.

- Giờ Tào huynh đã có thể dùng rượu với Tiêu thiếu gia được rồi chứ?

Tiêu Lân chìa chén rượu đến trước mặt Tào Phi.

Gã gằn giọng nói :

- Tào mỗ không uống rượu! Lần sau sẽ gặp lại ngươi.

Tiêu Lân mỉm cười nói :

- Lần sau nếu Tào huynh muốn gặp Tiêu Lân nhớ mang theo nhiều kim lượng một chút, còn Tiêu thiếu gia sẽ đem theo cả một bầy ngựa để huynh tha hồ luyện đao pháp sát nhân.

Tào Phi lườm Tiêu Lân. Nét sát nhân vẫn còn đằng đằng trên bộ mặt vô hồn vô cảm của gã.

Tiêu Lân nói :

- Tào huynh không uống rượu với Tiêu Lân, tại hạ không ép cũng không tiễn. Huynh cứ tự nhiên đi.

Tào Phi thở hắt ra một tiếng rồi quay bước toan bỏ đi, nhưng Tiêu Lân gọi lại :

- Tào huynh!

Y dừng bước, gằn giọng nói :

- Ngươi đổi ý?

- Tiêu Lân nói ra một lời thì không bao giờ rút lại.

Chàng cúi xuống nhặt lưỡi khoái đao bước đến đặt vào tay gã.

- Huynh là một đao thủ lại bỏ quên đao thì đâu còn binh khí sau này chặt đầu ngựa của Tiêu Lân?

Tào Phi nắm lấy đốc đao. Y nhìn Tiêu Lân gần như không chớp :

- Tào mỗ không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.

Y thở hắt ra một tiếng rồi quay lưng bước thẳng ra khỏi tửu điếm.

Tiêu Lân ngồi lại bàn bưng chén thản nhiên uống. Chàng uống cạn vò rượu một cân rồi đặt một nén bạc lên bàn mới rời khỏi tửu điếm.

Khách quan ở tửu điếm nhìn theo chàng, nhưng ai nấy đều im lặng không dám thở mạnh.

Những gì xảy ra giữa Tiêu Lân và Tào Phi khiến khách quan trong tửu quán cảm nhận có cái gì đó rất kỳ dị.

* * * * *

Phân đàn Thiên Long giáo.

Tào Phi sải bước đi thẳng vào tòa Phân đàn Thiên Long giáo. Y khoác vẻ mặt sa sầm trông thật khó coi. Y đi thẳng đến trước chiếc ngai sơn son thiếp vàng trên có một lão nhân vận huỳnh y thêu con giao long trước ngực. Người ngồi trên chiếc ngai chính là Hoạt Thần Sát Gia Hầu.

Tào Phi quì xuống ôm quyền nói :

- Án Sát Đoạn Hồn Đao Tào Phi đã thất bại. Mong Đàn chủ gia hình.

Hoạt Thần Sát Gia Hầu chau mày nhìn Tào Phi :

- Một gã tiểu tử vô danh tiểu tốt như thế mà ngươi cũng thất bại à?

- Tào Phi bất tài! Khấu đầu mong Đàn chủ miễn tội.

Hoạt Thần Sát Gia Hầu gắt giọng nói :

- Bổn Đàn chủ không chấp nhận bất cứ một sự thất bại nào. Ngươi đã làm nhục bổn Đàn chủ.

Hoạt Thần Sát Gia Hầu vừa nói vừa đứng lên khỏi chiếc ngai. Ánh mắt giảo hoạt của y rọi xuống Tào Phi.

- Chỉ có cái chết mới chuộc lại sự thất bại của ngươi.

Gã nói rồi vỗ tay một tiếng.

Hai gã thuộc hạ Huỳnh Long giáo đứng sau lưng Hoạt Thần Sát Gia Hầu xăm xăm tiến ra trước mặt Tào Phi. Một gã rút ngay thanh khoái đao của họ Tào, đưa thẳng qua khỏi vai rồi chém xuống.

Keng!

Lưỡi khoái đao bật ra khỏi tay gã thuộc hạ Huỳnh Long giáo.

Tiêu Lân chấp tay sau lưng ung dung bước vào.

Mọi con mắt, từ Hoạt Sát Thần đến những tên thuộc hạ dưới trướng đều đổ dồn vào chàng.

Tiêu Lân bước đến bên Tào Phi :

- Xem như Tào các hạ mắc nợ tại hạ một cái mạng đó.

Tiêu Lân nói rồi nhìn lên Hoạt Thần Sát Gia Hầu :

- Trước khi tôn giá xử Tào các hạ đây thì phải xử mình trước.

Gia Hầu đanh giọng nói :

- Tiêu Lân! Ngươi nói ta xử gì nào.

- Xử tôn giá đó. Ngay cả tôn giá chưa hẳn đã thực thi được thiên chức lấy mạng Tiêu Lân chứ đừng nói đến Tào các hạ. Nếu tôn giá không tin thì cứ thử ở tại hạ coi?

Hoạt Thần Sát Gia Hầu gằn giọng nói :

- Tiểu tử vô danh như ngươi mà đòi thách thức bổn Đàn chủ à?

- Nói thì phải làm được, hay tôn giá chỉ biết nói mà không biết làm? Nếu như tôn giá chặt được thủ cấp của Tiêu thiếu gia thì thôi chẳng nói làm gì, ngược lại tôn giá không chặt được thủ cấp cửa tại hạ thì phải khai ra! Tại sao lại muốn giết Tiêu thiếu gia? Phải chăng đã có người lệnh cho tôn giá?

- Tiêu Lân! Ngươi chết đến nơi rồi mà vẫn còn cao ngạo vậy à?

- Tôn giá muốn biết vì sao Tiêu Lân cao ngạo, thì phải thử rồi mới biết đúng không? Không thử thì khó mà biết lắm.

Gia Hầu cười khẩy rồi nói :

- Tiểu nhân vô danh như ngươi đâu cần bổn Đàn chủ ra tay! Tiêu Lân tiểu tử! Ngươi đã tự dẫn mạng đến thì bổn Đàn chủ sẵn sàng tống tiễn ngươi.

Hoạt Thần Sát Gia Hầu đanh giọng quát :

- Các ngươi còn chờ gì nữa?

Tiêu Lân khoát tay :

- Hê... Sao Đàn chủ không tự mình ra tay mà lại phán cho những người khác?

- Với tiểu tử vô danh như ngươi cần gì đến tay bổn Đàn chủ. Hành động đi.

Hai mươi gã thuộc hạ Thiên Long giáo dưới trướng Hoạt Thần Sát Gia Hầu đồng loạt rút binh khí lao vào Tiêu Lân như bầy sói đói mồi.

Trước sự hung hãn của bọn giáo đồ Thiên Long giáo, Tiêu Lân thi triển “Hành Tẩu Di Hình bộ”, phối hợp cùng chỉ pháp. Chàng không muốn dụng đến “Hấp Tinh Đại Tà công” bởi sợ tạo ra một cuộc thảm sát, mà khiến quỷ thần cũng phải kinh hoàng.

Chỉ với hai môn công “Hành Tẩu Di Hình bộ” và chỉ pháp, thân ảnh Tiêu Lân chẳng khác nào bóng ma hư vô, kỳ ảo, chỉ loáng qua một cái đã điểm vào Tịnh huyệt của những gã giáo đồ hung hãn đó.

Thủ pháp của chàng khiến Hoạt Thần Sát Gia Hầu giật mình.

Lão buột miếng thốt :

- Ý...

Tiếng thốt còn đọng trên miệng gã thì Tiêu Lân đã giải quyết xong cuộc đấu với bọn giáo đồ dưới trướng Hoạt Thần Sát. Chàng khoanh tay trước ngực đứng đối mặt với gã Đàn chủ Thiên Long giáo.

- Tôn giá không phải ngạc nhiên như vậy! Đến lượt tôn giá đây. Giờ thì tôn giá hẳn không còn nghĩ bổn thiếu gia là kẻ vô danh tiểu tốt rồi chứ?

- Tiểu tử! Ngươi tưởng bấy nhiêu đó đã có thể nghênh ngang tự tại với bổn Đàn chủ ư? Thế thì ngươi lầm to rồi.

Tiêu Lân chỉ vào mình :

- Thiếu gia lầm hay tôn giá lầm?

Gia Hầu sa sầm mặt khi phải nghe câu nói này thốt ra từ cửa miệng của Tiêu Lân.

Y miễn cưỡng nói :

- Tất nhiên là ngươi rồi.

- Nếu thiếu gia lầm thì tôn giá có dám đỡ thẳng một chưởng của thiếu gia không?

- Tiểu tử! Người có bản lãnh gì cứ thi thố hết đi, bổn Đàn chủ sẵn sàng tiếp nhận lần lượt sở học của ngươi.

- Nói thì giữ lời đấy nhé.

Nói dứt lời Tiêu Lân phát động ngay “Hấp Tinh Đại Tà công”. Hai luồng xoáy khí khởi phát từ tâm trung bản thủ của chàng, cuộn đến Hoạt Thần Sát Gia Hầu.

Vốn là kẻ tự cao tự đại, Hoạt Thần Sát Gia Hầu đâu xem đối phương là kẻ ngang tài ngang sức với mình. Y trụ tấn dụng chưởng đón thẳng đỡ thẳng. Khi chưởng ảnh của lão vừa chạm vào hai vùng xoáy khí thì phát hiện ra hai bóng ảnh thủ đen kịt với hấp lực nặng tợ Thái Sơn hút lấy.

Sự biến quái dị đó khiến Hoạt Thần Sát Gia Hầu giật mình, thốt :

- Ối...

Nhưng khi y phát hiện được sự biến thì quá muộn rồi. Bao nhiêu kình lực do gã phát ra đón xoáy kình đều bị hút vào cõi hư vô chẳng để lại dấu tích gì. Thậm chí ngay cả Hoạt Thần Sát Gia Hầu cũng bị kéo về phía trước chẳng làm sao cưỡng lại được.

Hoạt Thần Sát Gia Hầu hốt hoảng, thi triển Thiên Cân Trụy để trụ bộ nhưng chân vẫn cứ trượt trên sàn gạch rồi đôi song thủ của gã hít chặt vào hữu thủ của Tiêu Lân như người bị trói tay, trói chân chẳng thể làm gì được. Đã bị trói tay trói chân, nội lực gã cũng nhanh chóng cạn kiệt, mồ hôi vã ra đầy cả mặt và lưng.

Tiêu Lân điểm chỉ vào trán Hoạt Thần Sát Gia Hầu, trong khi hữu thủ vẫn khống chế gã bằng “Hấp Tinh Đại Tà công”. Tả chỉ của chàng chạm nhẹ vào đúng tam tinh của Hoạt Thần Sát Gia Hầu thì dừng lại, nhưng hai mắt của gã Đàn chủ vẫn mở thao láo nhìn như thể không tin vào sự biến này.

Tiêu Lân nói :

- Tôn giá có tin Tiêu Lân thọc lủng đầu tôn giá không?

- Ngươi...

- Còn ngươi với không ngươi. Giờ thì mạng của tôn giá đã nằm trong tay bổn thiếu gia, nói năng cẩn thận đó. Bổn thiếu gia mà không nghe lọt lỗ tai là mạng của tôn giá đi đong ngay lập tức.

Hai cánh môi của Hoạt Thần Sát Gia Hầu mím chặt lại như thể cố nuốt lời nói vừa chực phát ra trở vào trong bụng.

Tiêu Lân điểm vào Tịnh huyệt Hoạt Thần Sát rồi mới hóa giải “Hấp Tinh Đại Tà công”. Chàng nhìn vị Đàn chủ Thiên Long giáo nói :

- Nghe bổn thiếu gia hỏi đây.

- Giết bổn Đàn chủ đi, đừng hy vọng bổn Đàn chủ nói gì với ngươi.

Tiêu Lân vỗ tay :

- Hay! Rất khí khái, rất trung liệt. Không phải là kẻ tham sống sợ chết. Đáng mặt anh hùng mã thượng.

Chàng nói dứt câu bất thình lình khẻ vào trán Hoạt Thần Sát Gia Hầu :

- Nhưng lại là người ngu.

Bị Tiêu Lân khẻ vào trán. Chân diện của Gia Hầu đỏ bừng. Lão vừa thẹn vừa giận đến độ tức run cả người.

Tiêu Lân chấp tay sau lưng nhìn Hoạt Thần Sát Gia Hầu nói :

- Tôn giá nghe bổn thiểu gia nói đây. Một khi đã rơi vào tay Tiêu Lân không một người nào là không ngoan ngoãn chìu theo ý của bổn thiếu gia. Kể cả tôn giá. Bởi Tiêu Lân có rất nhiều phương cách bắt kẻ cứng đầu cứng cổ nhất phải phục tùng.

Gia Hầu rít giọng nói.

- Ngươi muốn làm gì bổn Đàn chủ thì cứ làm đi.

- Tốt! Nói rất hay, và rất cương liệt. Nói cho tôn giá biết, Tiêu thiếu gia là con mọt sách, đọc tất tần tất tật tất cả mọi kinh văn để lại trên đời này. Trong các quyển kinh văn mà Tiêu thiếu gia đọc, thiếu gia thích nhất là quyển kinh văn chỉ những phương pháp khảo hình của thời Tần vương. Trong tất cả những cực hình như lóc thịt, lột da, bỏ vào chảo dầu sôi, tứ mã phanh thây... Rất nhiều và rất nhiều, bổn thiếu gia vẫn chưa ưng ý với cực hình nào. Ngoại trừ phương pháp khảo tra của bổn thiếu gia.

Tiêu Lân nhìn thẳng vào mắt Hoạt Thân Sát Gia Hầu. Chàng điểm nụ cười mỉm.

Tiếp nhận ánh mắt và nụ cười mỉm của Tiêu Lân, bất giác Gia Hầu biến sắc rùng mình :

- Ngươi định làm gì bổn Đàn chủ?

- Có cách! Có cách! Từ từ rồi tôn giá cũng biết mà. Tiêu Lân hỏi lại một lần nữa, vì sao tôn giá lại phái Tào Phi đến lấy mạng bổn thiếu gia?

Gia Hầu gằn giọng nói :

- Bổn Đàn chủ không nói.

- Không nói tất tôn giá đã buộc bổn thiếu gia phải bắt tôn giá nói rồi.

Chàng vừa nói vừa giật thắt lưng của Gia Hầu. Quần hắn tuột xuống gót chân.

Gia Hầu tròn mắt nhìn chàng :

- Ngươi định làm gì?

- Từ từ rồi tôn giá biết, cần gì phải gấp gáp chứ? Bổn thiếu gia hỏi lại một lần nữa? Sao tôn giá phái Tào Phi đến lấy mạng bổn thiếu gia?

Gia Hầu ngập ngừng rồi lắc đầu.

Tiêu Lân mỉm cười :

- Rất hay.

Chàng vừa nói vừa giật tiếp chiếc khố che phần hạ đẳng của Gia Hầu.

Gia Hầu biến sắc :

- Ngươi...

Tiêu Lân cười khảy.

Gia Hầu đổ mồ hôi ướt đẫm cả mặt. Lão lắp bắp nói :

- Ngươi định cung hình Gia mỗ ư?

- Từ từ rồi biết! Còn hơn thế nữa. Phương pháp này của Tiêu Lân thì người cái đầu bằng đá cũng nhũn ra mà.

Gia Hầu nhăn mặt :

- Ngươi...

Tiêu Lân chỉ vào trán gã :

- Sao? Tiêu Lân hỏi lại một lần nữa? Có nói không?

Mồ hôi vã ra ướt đẫm mặt Gia Hầu.

Lão thở hắt ra một tiếng. Lão lắp bắp hỏi :

- Ngươi muốn hỏi gì?

- Tại sao Thiên Long giáo Đàn chủ lại phái người đến lấy mạng Tiêu Lân?

Chàng nhướng mày :

- Chắc chắn Đàn chủ không chịu nổi cực hình của bổn thiếu gia bày ra đâu.

Gia Hầu buông tiếng thở dài :

- Ta nói.

- Tốt! Thế có ngoan không nào! Hãy nói đi.

- Tiêu Viên thúc thúc của ngươi đã tàn sát toàn gia Bảo chủ Thái A bảo. Mà Bảo chủ Thái A bảo lại là bằng hữu tri giao với Thiên Long giáo. Nên Giáo chủ Thiên Long giáo đã phái lệnh phái tróc nã họ Tiêu đến người cuối cùng.

Tiêu Lân cau mày. Chàng sực nhớ lại lời nói của Hắc y nhân.

Tiêu Lân nghĩ thầm :

- “Hắc y nhân hành thích mình, đòi chiếc khóa vàng là Thiên Long giáo chủ ư?”

Tiêu Lân nhìn lại Hoạt Thần Sát Gia Hầu :

- Tôn giá nghe tại hạ hỏi điều thứ hai.

Gia Hầu nhìn chàng.

Tiêu Lân trang trọng nói :

- Có phải Thiên Long giáo cũng đã tàn sát tất cả bá tính ở Đào Viên thôn?

- Bổn Đàn chủ không nhúng tay vào làm chuyện này.

Tiêu Lân nhìn vào mắt Gia Hầu.

Chàng nhận ra sự thành thật ngay trong ánh mắt y. Tiêu Lân gằn giọng nói :

- Tiêu Lân không có ý hỏi tôn giá có nhúng ta vào hay không mà hỏi chuyện thảm sát bá tính tại Đào Viên thôn có phải do Thiên Long giáo làm hay không?

Gia Hầu lắc đầu :

- Chắc chắn không.

Tiêu Lân thở ra nhè nhẹ.

- Không phải do Thiên Long giáo làm thì ai làm?

- Bổn Đàn chủ không biết.

Tiêu Lân nhìn Hoạt Thần Sát Gia Hầu :

- Được rồi! Bổn thiếu gia tạm thời tin vào tôn giá. Sự ngoan ngoãn của tôn giá khiến cho Tiêu Lân không dụng tới cực hình. Nếu như tôn giá không ngoan ngoãn thì Tiêu Lân sẽ bắt con kiến thả vào ngọc hành của tôn giá.

Tiêu Lân đổi giọng trang trọng nói :

- Tiêu Viên thúc thúc đã chết rồi. Mong rằng Thiên Long giáo không lấy chuyện của Thái A bảo gắn cho họ Tiêu. Mong rằng oan nghiệt giữa Tiêu gia và Thiên Long giáo không còn hiềm khích nữa.

Chàng nhìn lại Hoạt Thần Sát Gia Hầu ôn nhu nói tiếp :

- Mong rằng sau này Tiêu Lân và Thiên Long giáo cũng sẽ là bằng hữu.

Tiêu Lân ôm quyền :

- Mong Đàn chủ nói lại với Giáo chủ Thiên Long giáo. Nếu có cơ hội nhất định tại hạ sẽ đến vấn an Thiên Long giáo và sau đó sẽ đích thân đến Thái A bảo gì đó cúng tế, tạ tội dùm cho Tiêu thúc thúc. Cáo từ.

Tiêu Lân ôm quyền xá, rồi rời ngay khỏi tòa đại đường Đàn chủ của Hoạt Thần Sát Gia Hầu.

Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm :

- “Tiêu thúc thúc đã làm gì Thái A bảo gì đó khiến cho Thiên Long giáo oán ghét họ Tiêu? Mình phải làm cho ra mọi chuyện, để có sự minh bạch”.

Tiêu Lân dừng bước. Chàng cúi xuống nhặt một hòn đá. Nắm hòn đá trên tay, Tiêu Lân nói :

- Thế còn môn phái, bang phái nào đã tàn sát sinh linh bá tính ở Đào Viên thôn? Nếu không phải Thiên Long giáo thì là ai?

Tiêu Lân còn đang suy nghĩ mông lung thì nghe tiếng vó ngựa rầm rập dội đến thính nhĩ mình. Chàng vội nép vào ven đường thì ba thớt nhân mã phi nước đại tung cát bụi mù mịt lao qua. Trong ba thớt nhân mã đó có một thiếu nữ chỉ chạc mười bảy mười tám, vận hồng y võ phục.

Tiêu Lân che mặt né bụi. Chàng lầu bầu nói :

- Có gì mà chạy giữ vậy?

Ba thớt nhân mã thoáng chốc mất hút trong tầm mắt chàng. Tiêu Lân chờ cho bụi cát tan hết mới sải bước đi tiếp. Chàng nghĩ thầm :

- “Giờ ta đến Thiếu Lâm gặp Pháp chủ Hình đường Tuệ Thiện đại sư gì đó. Không biết gặp lão đại sư Thiếu Lâm này có thu nhặt điều gì không, hay lại thêm phiền phức”.

Chàng gãi đầu :

- Hết phiền rồi tới phức. Chán thật.

Tiêu Lân toan thi triển “Hành Tẩu Di Hình bộ” để đi cho nhanh thì lại nghe tiếng vó ngựa dội đến, nhưng lần này đến từ trước mặt chàng. Tiêu Lân lại nép vào ven đường.

Ba thớt nhân mã quay trở lại. Ba người kỵ sĩ dừng ngựa ngay trước mặt Tiêu Lân. Chàng nhìn lên nặn nụ cười giả lả với Hồng y thiếu nữ.

Cầm ngọn roi da trong tay, Hồng y thiếu nữ lên tiếng nói :

- Ngươi cho bổn cô nương biết đường nào đến Thiếu Lâm?

Tiêu Lân tròn mắt nhìn thiếu nữ. Chàng hỏi lại nàng :

- Cô nương hỏi ai vậy?

- Ngoài ngươi ra, bổn cô nương còn hỏi ai.

Tiêu Lân chỉ vào ngực mình :

- Cô nương hỏi tại hạ? Vậy tại hạ tên ngươi? Cô nương đoán hay thật. Mới gặp nhau mà cô nương đã biết tên tại hạ rồi.

Chàng nhìn nàng :

- Tung Sơn Thiếu Lâm tự nổi tiếng khắp thập phương, thế mà cô nương không biết đường! Cô nương đúng là người của cung cấm rồi.

Thiếu nữ nói :

- Đừng nhiều lời! Mau chỉ đường cho bổn cô nương.

Tiêu Lân ôm quyền nói :

- Tại hạ chỉ ngay! Chỉ ngay!

Chàng chỉ về phía sau, nói :

- Cô nương đi ba năm dặm, đến một ngã ba, rẽ trái, rồi cứ đi tiếp khi nào đến Tung Sơn thì trên Tung Sơn là ngôi cổ tự Thiếu Lâm danh bất hư truyền.

Thiếu nữ khẽ gật đầu rồi chẳng nói một lời thúc ngựa lao đi. Hai gã đại hán liền thúc ngựa theo nàng.

Tiêu Lân nhìn theo mỉm cười :

- Cách hỏi đường của quí tiểu thư thì chẳng ma nào chịu trả lời đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.