Giang Hồ Đoạt Kiếp

Chương 2: Chương 2: Huyết án tạo thảm cảnh




Bưng bầu rượu Tiêu Viên chuốc ra chén. Vừa uống rượu y vừa đảo mắt nhìn qua bốn gã hắc y vận dạ hành bó chẽn. Đặt chén rượu xuống bàn Tiêu Viên nói :

- Các ngươi nên rời khỏi gian thượng khách phòng này và nhắn Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh đến đây.

Tiêu Viên vừa nói dứt câu thì cả bốn gã hắc y nhân đồng loạt vung khoái đao bổ thẳng đến Tiêu Viên.

Vẫn ngồi trên chiếc đôn, tay trái bưng chén rượu, tay phải Tiêu Viên phát động chỉ khí. Một chiêu y đánh ra hóa thành bốn thức, tất cả những thức chỉ đều trúng đích và nhanh không thể tưởng. Cả bốn ngọn khoái đao đều bị chỉ pháp đánh bật trở ra, rơi xuống sàn gạch tạo ra những âm thanh loảng xoảng. Chiếc đôn quay đứng một vòng thì bốn gã hắc y dạ hành thích khách bật về bốn phía, lưng va vào vách thượng khách phòng rồi rơi xuống như những quả chín. Trên trán của những người đó xuất hiện một điểm máu vừa vẹn cở hạt đậu. Cả bốn gã đều mở mắt trừng trừng nhưng tưởng như từ trận đến lấy mạng chúng quá nhanh, nhanh đến độ chẳng có người nào kịp nhắm mắt trước khi cái chết chụp tới họ.

Tiêu Viên bước đến giở mặt từng người. Những khuôn mặt thật xa lạ mà y chẳng nhận ra được ai.

Tiêu Viên nhỏ giọng nói :

- Các ngươi tự đi tìm cái chết chứ tâm của Tiêu Viên không muốn.

Tiêu Viên nói rồi bước đến bàn khoác cái túi kim lượng lên vai, y nghĩ thầm :

- Thái A bảo chủ, Tiêu mỗ đến tìm Bảo chủ cho ra nhẽ.

Tiêu Viên rời gian tượng khách phòng, sải bước đến đại đường Thái A bảo. Bước đến ngưỡng cửa tòa đại đường Thái A bảo, Tiêu Viên đứng phỗng ra như tượng. Y chẳng thể nào tin được cảnh tượng trong đại đường. Một bãi thây ma lổn ngổn trong gian đại đường tiền sảnh đập vào mắt y. Tất cả người của Thái A bảo đều chết tại tòa đại đường này.

Tiêu Viên bước vào đại sảnh Thái A bảo. Tất cả người của Thái A bảo chết chỉ mới đây thôi. Thậm chí hơi ấm còn tiềm ẩn trong từng xác chết. Mọi người đều nằm dài trên sân gạch từ cửa vào cho đến bên trong. Riêng Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh thì chết trong tư thế ngồi. Hai mắt lão nhắm lại như thể biết mình phải chết mà chẳng còn cơ hội nào để sống nên đành chấp nhận cái chết. Chấp nhận một cái chết để được chết nên mắt lão mới nhắm lại như vậy.

Tiêu Viên như thể không tin cảnh tượng trước mắt mình. Y cẩn thận đưa tay vào mũi Cung Nhật Minh, thậm chí còn bắt mạch xem coi lão có thật sự chết chưa. Khi đã biết chắc Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh chết thật rồi, Tiêu Viên mới buột miệng thốt :

- Chuyện quỷ quái gì xảy ra thế này?

Tiêu Viên đứng thừ ra nhìn xác chết của Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh. Đôi chân mày rậm và sắc của Tiêu Viên nhíu lại. Y nhủ thầm :

- Ai có thể lấy được mạng của Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh? Kẻ giết được Cung bảo chủ...

Y lắc đầu :

- Không phải vậy! Hung thủ đã không giết Thái A bảo chủ mà lại buộc lão chết... Buộc lão Bảo chủ Cung Nhật Minh phải tự tìm đến cái chết. Ai có quyền uy như vậy chứ?

Tiêu Viên lắc đầu nhưng không thể tìm ra câu giải đáp trong tâm tưởng tượng. Tiêu Viên sao có thể tìm được lời giải đáp qua cái chết của Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh. Y biết Thái A bảo Cung Nhật Minh là một đại cao thủ trong võ lâm Trung Nguyên. Thậm chí Thái A bảo còn được giới võ lâm phong cho mỹ danh Đệ nhất bảo chủ của giới võ lâm giang hồ thì đâu còn ai có thể buộc họ Cung phải tìm đến cái chết, nhưng hiển nhiên sự thật trước mắt Tiêu Viên thì đúng là Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh đã tìm đến cái chết.

Tiêu Viên xoa trán nhưng để lý giải cho những thắc mắc của y vẫn là sự mù mịt chẳng có lời đáp. Y nhủ thầm :

- Những gã hắc y dạ hành khách kia sao? Không thể được. Bản lĩnh võ công của những tên đó chẳng thể nào lấy được mạng của Cung Nhật Minh chứ đừng nói buộc lão tự tìm đến cái chết. Hay lão tự tìm đến cái chết, sau khi xuống tay giết tất cả người của Thái A bảo? Trên đời này làm gì có chuyện đó. Huống chi còn có sự xuất hiện của những gã thích khách vô danh. Chuyện gì đang xảy ra?

Tiêu Viên thò tay vào xác Cung Nhật Minh lục soát. Nhưng phong thư mà y trao cho Thái A bảo chủ đã không cánh mà bay. Tiêu Viên rút tay lại nghĩ thầm :

- Chẳng lẽ phong thư kia lại tạo ra huyết cảnh này?

Ý niệm còn đang trong đầu Tiêu Viên thì bất thình lình hai mươi gã nha sai cùng gã bộ đầu lực lưỡng cầm đại đao xông vào.

Gã bộ đầu quát lớn :

- Tiểu tặc, mau quì xuống chịu tội với bổn bộ đầu.

Tiêu Viên nhìn lại gã bộ đầu. Gã bộ đầu chẳng có chút gì để gọi là quen biết với y. Một sự xa lạ mà Tiêu Viên phải nhủ thầm :

- Sao gã bộ đầu này lại biết tục danh của mình?

Tiêu Viên nhìn gã bộ đầu từ tốn nói :

- Quan nha! Tại hạ là bằng hữu của Thái A bảo chủ. Tuyệt nhiên không phải là người tạo ra huyết sát này.

Gã bộ đầu hừ nhạt một tiếng rồi gằn giọng nói :

- Không phải ngươi thì là ai gây ra huyết sát cho Thái A bảo Cung tiên sinh chứ?

Tiêu Viên lắc đầu :

- Tại hạ không biết, nhưng có thể những tên hắc y nhân để xông vào đây giết Thái A bảo chủ. Quan nha hãy theo Tiêu mỗ.

Tiêu Viên dẫn gã bộ đầu cùng bọn nha sai quay lại thượng khách phòng mà Cung Nhật Minh dành cho y. Bốn cái xác của bốn hắc y nhân giờ chỉ còn là bốn vũng nước lầy nhầy, chẳng còn chút da thịt nào. Thậm chí trang phục của chúng cũng biến thành bột.

Tiêu Viên chỉ bốn vũng nước lầy nhầy đó nói :

- Chính những người này...

Gã bộ đầu chau mặt, đanh giọng nói :

- Tiểu tặc! Ngươi bỡn cợt với bổn bộ đầu ư?

Tiêu Viên mỉm cười nói :

- Tại hạ nói thật! Bốn người này chắc chắn là hung thủ tạo ra huyết sát cho Thái A bảo chủ.

Gã bộ đầu phá lên cười đay nghiến nói :

- Tiểu tặc! Ngươi tưởng bổ bộ đầu là trẻ thơ lên hai lên ba hay sao mà dám chỉ bốn vũng nước lầy nhầy kia cho là hung thủ tạo ra huyết sát đối với Cung tiên sinh?

Y hừ nhạt một tiếng rồi nói tiếp :

- Tiểu tặc! Mau quì xuống chịu tội với bổn bộ đầu. Đừng nhiều lời phân bua nói nhăng nói càn.

Tiêu Viên lắc đầu :

- Quan huynh! Tiêu mỗ nói thật. Tiêu mỗ không can dự gì đến cái chết của Cung tiên sinh.

Trong Thái A bảo chỉ có mình ngươi. Không phải ngươi thì là ma là quỉ sao? Làm gì có ma quỉ hiện hình giữa ban ngày và tạo ra huyết sát này chứ? Ngoài ngươi ra chẳng còn ai khác.

Gã bộ đầu chỉ vào mặt Tiêu Viên :

- Ngươi đừng nhiều lời quanh co chối tội nữa. Mau quì xuống để bổn bộ đầu đưa ngươi về công đường cho huyện đại nhân phán xét. Hay ngươi đợi bổn bộ đầu phải ra tay?

Tiêu Viên buông tiếng thở dài, ôm quyền từ tốn nói :

- Bộ đầu quan huynh! Xin hãy tin lời tại hạ.

- Sao ta có thể tin lời một hung thủ tàn nhẫn, và ác tâm như ngươi được.

Gã phán lịnh :

- Người đâu! Còng hắn lại giải về nha môn.

Tiêu Viên khoát tay

- Không cần! Tiêu mỗ tự đến nha môn. Tiêu mỗ chẳng có tội gì để quan huynh phải gông mà dẫn giải về nha môn.

- Ai tin ngươi được. Gông hắn lại.

Lệnh được gã bộ đầu phán ra, lập tức bốn gã sai nha sai đã vừa xông vào Tiêu Viên. Chực buộc y phải quì xuống. Nhưng bốn gã đã vừa xông vào thì Tiêu Viên chỉ khẽ lắc vai, đã lòn qua bốn gã nha sai. Chẳng biết y dụng bộ pháp gì, nhưng thân ảnh quả là quỷ mị vô minh, chẳng thể nào lường hết được. Thậm chí gã bộ đầu cũng phải trơ mắt ra nhìn. Khi Tiêu Viên lách bộ lòn qua bốn gã nha sai thì bốn gã kia cũng đã bị y điểm huyệt, đứng phỗng ra như pho tượng.

Tiêu Viên bước đến trước mặt gã bộ đầu, nghiêm giọng nói :

- Bộ đầu huynh! Tiêu mỗ nói thật! Tiêu mỗ không phải là hung thủ tạo ra cảnh huyết sát cho Thái A bảo.

Gã bộ đầu nạt ngang :

- Bổn bộ đầu không cần biết ngươi có phải là hung thủ hay không. Ngươi đã không chịu sự phán quyết của Vạn Dân Nghiêm thì ngươi phải chết.

Vừa nói, bộ đầu Vạn Dân Nghiêm vua vung đại đầu đao chém xả đến vùng thượng đẳng của Tiêu Viên. Chiêu đao của Vạn bộ đầu đúng là một sát chiêu muốn lấy mạng họ Tiêu. Vốn là một bộ đầu của huyện lệnh Từ Châu, võ công của Vạn Dân Nghiêm đâu phải tầm thường, nhưng Tiêu Viên cũng chẳng xem ra gì. Y lắc người bước qua trái nửa bộ, tả thủ thi triển cầm nả, thủ pháp nhanh hơn cái chớp mắt, thộp lấy hổ khẩu tay đao của họ Vạn, hữu thủ thì điểm chỉ pháp vào đúng tam tinh đối phương. Chỉ pháp của Tiêu Viên không lấy mạng Vạn Dân Nghiêm nhưng gã bộ đầu Từ Châu vẫn rùng mình. Y rùng mình vì cảm nhận tam tinh mình nhoi nhói một cảm giác cực kỳ khó chịu vô cùng.

Tiêu Viên nói với Vạn Dân Nghiêm :

- Bộ đầu quan huynh có bao giờ nghe nói đến Nhất Điểm Huyết Tiêu Viên chưa?

Vạn Dân Nghiêm khẽ lắc đầu. Da mặt tái nhơn tái nhạy. Y sao có thể tin được mình lại rơi vào tình cảnh này. Y nuốt nước bọt, thở ra từ từ như sợ cả hơi thở của mình sẽ khiến chỉ pháp của Tiêu Viên chọc vào tam tinh.

- Vạn mỗ chưa từng nghe nói đến.

- Chưa từng nghe nói đến, vậy Tiêu mỗ sẽ cho bộ đầu quan huynh biết Nhất Điểm Huyết Tiêu Viên chính là Tiêu mỗ. Tiêu mỗ có thể giết bộ đầu quan huynh bất kỳ lúc nào.

Lời nói này khiến cho mồ hôi rơi trên trán của Vạn Dân Nghiêm rịn ra cùng với vẻ hồi hộp hiện rõ trên mặt y.

Vạn Dân Nghiêm miễn cưỡng nói :

- Chẳng lẽ Tiêu tôn giá chống lại quan sai của triều đình?

Tiêu Viên lắc đầu :

- Tiêu mỗ không chống lại bộ đầu quan huynh nhưng Tiêu mỗ khẳng định! Tiêu mỗ không phải là hung thủ tạo ra huyết cảnh nơi Thái A bảo.

Trong Thái A bảo chỉ có một mình Tiêu tôn giá. Khi bổn bộ đầu đến thì lại thấy Tiêu tôn giá đang lục soát người của Cung tiên sinh. Làm sao bổn bộ đầu tin được lời của tôn giá?

Y thở hắt ra một tiếng nữa, rồi cố lấy giọng ôn nhu nói :

- Nếu Tiêu tôn giá thấy mình bị oan ức thì hãy theo ta đến nha môn chờ phán quyết của huyện lịnh đại nhân. Trắng đen sẽ rõ ràng. Nếu như Tiêu tôn giá không có tội thì chẳng ai làm gì tôn giá cả.

Tiêu Viên nhìn vào mặt gã bộ đầu Vạn Dân Nghiêm. Y từ tốn nói :

- Tiêu mỗ có ý đó nhưng Tiêu mỗ sẽ không đến nha môn của huyện đại nhân trong tư thế của một tội phạm. Bởi Tiêu mỗ biết mình không phạm tội gì cả.

Tiêu Viên rút hữu thủ lại. Y nói tiếp :

- Tự Tiêu mỗ sẽ tìm đến công đường.

Gã bộ đầu lưỡng lự rồi gật đầu :

- Được... Mời Tiêu tôn giá.

Tiêu Viên đi trước. Vạn bộ đầu cùng bọn nha sai theo sau, nhưng giờ thì Vạn Dân Nghiêm chẳng còn kiêu căng như buổi đầu gặp mặt Tiêu Viên.

Tiêu Viên bước vào nha môn. Ngay lập tức hai hàng nha sai rầm rập chạy ra đứng xếp hàng dọc hai bên án xử. Bọn nha sai xướng lên thị uy.

- Uy vũ...

Tiếng xướng của bọn nha sai rền vang cả công đường. Chỉ nghe tiếng lịnh xướng của bọn nha sai thôi cũng đủ cho người đến nha môn hồn siêu phách lạc, nhưng Tiêu Viên lại rất dửng dưng. Y đứng khoanh tay trước ngực chẳng hề tỏ lộ sự hoảng hốt nào trước tiếng xướng thanh thị uy của bọn nha sai.

Huyện lệnh Từ Châu Đình Thọ với áo mão cân đai trịnh trọng bước ra ngồi vào án thư. Y có vóc người đẩy đà cùng bộ mặt nọng nhưng không thiếu vẻ kiên quyết của một vị quan phụ mẫu.

Đình Thọ huyện đại nhân cầm lấy trát án, đập xuống bàn.

Chát!

Âm thanh phát ra nghe thật chát chúa đinh tai nhức óc mà ai nghe cũng phải rùng mình.

Huyện lệnh đại nhân gằn giọng nói :

- Người kia! Đã đến nha môn sao không quì xuống?

Tiêu Viên khẽ lắc đầu nói :

- Phàm những kẻ có tội đến nha môn mới phải quì. Riêng tại hạ thì không có tội gì nhưng lại phải đầu nha môn. Nên Tiêu mỗ thỉnh huyện đại nhân cho Tiêu mỗ khỏi phải quì.

Huyện đại nhân Đình Thọ đứng lên.

- Người đâu! Bắt hắn quì.

Bốn gã nha sai cầm trường côn xông ra, nhưng Tiêu Viên quát lớn :

- Khoan!

Tiếng quát của Tiêu Viên như một mệnh lệnh, vừa đanh vừa ác vừa cất lên thì ngay lập tức bốn gã nha sai đều dừng bước, vây quanh y.

Tiêu Viên nhìn lại Đình Thọ. Y ôm quyền từ tốn nói :

- Huyện đại nhân! Tiêu mỗ có lý do để không quì.

Đình Thọ gắt giọng nói :

- Tiêu Viên ngươi có lý do gì mau nói ra đi?

- Tiêu mỗ vốn là một Ngự Tiền Sứ của triều đình, cáo quan về làm dân. Trong người Tiêu mỗ có di bảo của tiên đế, nên không thể quì trước một huyện lệnh của huyện Từ Châu.

Tiêu Viên vừa nói vừa lấy trong người ra một tấm kim bài chìa đến trước :

- Huyện đại nhân! Đại nhân nhận ra di bảo của Tiêu Viên chứ?

Vừa thấy tấm kim bài trên tay Tiêu Viên, Đình Thọ vội vội vàng vàng rời án thư bước xuống quì ngay trước mũi giày của Tiêu Viên. Y sụp lạy. Vừa lạy Đình Thọ vừa nói :

- Ta không biết trong người của Tiêu Viên tôn giá có di bảo của tiên đế.

Tiêu Viên cất tấm kim bài vào trong ngực áo rất nói :

- Huyện đại nhân không biết không có tội, đứng lên đi.

Đình Thọ từ từ đứng lên.

Tiêu Viên nói tiếp :

- Đình huyện lệnh cứ làm theo chức phận của mình.

Huyện đại nhân Đình Thọ ôm quyền xá :

- Đa tạ Tiêu tôn giá.

Huyện lệnh Từ Châu quay bước ngồi trở lại vào án thư. Nhưng lần này lão nhã nhặn vô cùng.

Đình Thọ nói :

- Mang ghế cho Tiêu tôn giá ngồi.

Một chiếc ghế dựa do hai gã nha sai bưng ra đặt xuống cạnh Tiêu Viên.

Chờ cho Tiêu Viên yên vị hẳn rồi. Huyện lệnh Đình Thọ mới ôn tồn nói :

- Chuyện xảy ra ở Thái A bảo như thế nào! Bổn huyện lệnh thỉnh Tiêu tôn giá nói lại cho bổn huyện lệnh biết?

Tiêu Viên đứng lên. Y nghiêm giọng trang trọng thuật lại tất cả mọi chuyện xảy ra cho Đình Thọ nghe.

Nghe Tiêu Viên thuật hết câu chuyện, huyện đại nhân Đình Thọ buông tiếng thở dài.

Tiêu Viên nhìn Đình Thọ nói tiếp :

- Việc này quả là Tiêu mỗ không thể giải lý được. Chỉ có một điều Tiêu mỗ dám khẳng định với huyện đại nhân! Tiêu Viên này là người vô can. Nếu như Tiêu mỗ là hung thủ thì chẳng đến nha môn của Đình huyện lệnh làm gì. Huống chi Tiêu mỗ là người biết giữ vương pháp.

Đình Thọ buông tiếng thở dài nói :

- Bổn huyện lệnh thật khó xử.

Huyện đại nhân ôm quyền :

- Tiêu tôn giá! Cho dù bổn huyện lệnh tin tôn giá, nhưng tôn giá lại chẳng có chứng có cớ. Tôn giá lại có mặt tại hiện trường huyết án của Thái A bảo. Nếu bổn huyện không tìm được chứng cớ minh oan cho sự trong sạch của Tiêu tôn giá. Mà lại không xét xử theo vương pháp thì đâu còn vương pháp nữa.

Y ôm quyền hướng về bức hoành phi sau lưng trang trọng nói :

- Bổn huyện ăn lộc hoàng thượng phải có chức nghiệp giữ gìn vương pháp của hoàng thượng. Nếu sự việc này không làm sáng tỏ hẳn bổn huyện chẳng còn đủ nhân phẩm là huyện lệnh của Từ Châu.

Y nhìn lại Tiêu Viên từ tốn nói :

- Nói như thế hẳn Tiêu tôn giá đã hiểu tâm tư của bổn huyện?

Tiêu Viên khẽ gật đầu nói :

- Tiêu mỗ không muốn làm phiền đại nhân.

Tiêu Viên buông tiếng thở dài :

- Huyện đại nhân định phân xử vụ này như thế nào?

Huyện lệnh Đình Thọ nheo mày nghĩ ngợi rất nói :

- Theo ý của tiêu gia! Bổn huyện phải phân xử như thế nào?

Tiêu Viên lưỡng lự rất nói :

- Huyện đại nhân có thể cho Tiêu Viên một thời gian truy lùng hung thủ đã tạo huyết án tại Thái A bảo?

Đôi chân mày huyện lệnh Đình Thọ nhíu lại. Lão lưỡng lự rồi nói :

- Tiêu tôn giá giờ không còn là người của quan trường. Chuyện này bổn huyện sao có thể giao được cho tôn giá. Huống chi tôn giá còn là người bị nghi can nhất trong vụ huyết án này.

Buông tiếng thở dài, huyện lệnh Đình Thọ nói tiếp :

- Bổn huyện thật khó xử.

Tiêu Viên sực nhớ điều gì liền nói :

- Huyện đại nhân! Tiêu mỗ có người có thể làm chứng cho Tiêu mỗ.

Nghe Tiêu Viên thốt ra câu đó, chân diện huyện lệnh sáng hẳn lên :

- Tiêu tôn giá có thể nói cho bổn huyện biết người nào không?

- Tiểu Tiểu cô nương!

- Nói như vậy Tiểu Tiểu cô nương người của Thái A bảo không chết à?

Tiêu Viên lưỡng lự rồi đáp lời Đình Thọ :

- Tại hạ hi vọng như vậy! Bởi Tiêu mỗ thấy trong tòa đại đường tiền sảnh của Thái A bảo không có xác của Tiểu Tiểu! Hi vọng Tiểu Tiểu cô nương không rơi vào họa kiếp diệt thân này. Chỉ cần Tiêu mỗ tìm ra Tiểu Tiểu cô nương sẽ được, tất cả sẽ được rõ trắng đen và minh oan cho mình.

Huyện đại nhân Đình Thọ từ từ ngồi xuống án thư.

- Tốt rồi! Tiêu tôn giá cứ xem như chúng ta đã có manh mối cho vụ án này.

Đình Thọ buông tiếng thở dài, lưỡng lự nói :

- Nhưng có một điều bổn huyện không thể làm trái với vương pháp, việc này bổn huyện mong tôn giá miễn thứ cho bổn huyện.

Tiêu Viên ôm quyền

- Đại nhân cứ nói.

- Tạm thời Tiêu tôn giá buộc phải lưu lại đại lao của nha môn. Đợi khi nào bổn huyện tìm được vị cô nương Tiểu Tiểu kia sẽ trả lại sự trong sạch cho tôn giá. Có như vậy bổn huyện mới không hổ thẹn với chức nghiệp của mình. Không hổ thẹn với hoàng thượng. Cũng như bảo toàn được sự uy nghiêm của vương pháp.

Tiêu Viên suy nghĩ rồi khẽ gật đầu :

- Tiêu mỗ mong huyện đại nhân sớm tìm được Tiểu Tiểu cô nương.

Huyện lệnh Đình Thọ gật đầu :

- Tiêu tôn giá yên tâm, nhất định Đình Thọ sẽ tìm được vị cô nương Tiểu Tiểu kia để trả lại sự trong sạch cho Tiêu tôn giá.

Tiêu Viên ôm quyền :

- Tiêu Viên vô cùng cảm kích, đa tạ huyện đại nhân.

Đình Thọ khoát tay

- Không dám nhận! Không dám nhận! Chỉ cần Tiêu tôn giá hiểu cho Đình mỗ là đủ rồi! Còn sự cảm kích cùng đa tạ của tôn giá hãy dành khi bổn huyện lệnh tìm ra Tiểu Tiểu cô nương và trả lại sự minh bạch cho người.

- Đến lúc đó Tiêu mỗ sẽ bồi đáp huyện đại nhân.

Huyện lệnh Đình Thọ nhìn Tiêu Viên. Lão ve càm khẽ gật đầu.

- Vậy Tiêu tôn giá hãy về đại lao chờ bổn huyện lệnh.

Tiêu Viên gật đầu.

Đình Thọ phán lệnh cho hai gã nha sai dẫn Tiêu Viên về đại lao.

Đưa Tiêu Viên đến đại lao công đường, huyện đại nhân nói với hai gã nha sai :

- Các ngươi nhớ chăm sóc cho Tiêu tôn giá chu đáo.

- Thưa vâng.

Huyện đại nhân nhìn lại Tiêu Viên :

- Tiêu tôn giá đừng quá lo nghĩ, nhất định Đình Thọ sẽ tìm ra vị Tiểu Tiểu cô nương kia.

Tiêu Viên ôm quyền xá từ tốn nói :

- Huyện đại nhân bảo trọng.

Đình Thọ khẽ gật đầu :

- Tiêu tôn giá yên tâm. Bổn huyện sẽ sớm truy tìm ra hung thủ. Cáo từ.

Đình Thọ huyện đại nhân đi rồi, Tiêu Viên ngồi xuống dựa lưng vào vách đại lao. Y suy nghĩ mông lung nhưng chẳng tìm đâu ra được lời giải đáp cho những sự việc đã xảy ra.

Y thầm nói :

- Ai đã ra lệnh cho Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh phải tìm đến cái chết. Ai có thể phán lệnh được cho Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh chứ?

Tiêu Viên nhìn ra cửa đại lao. Y chau mày suy nghĩ :

- Nếu hung thủ có thể phán lệnh cho Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh phải tự tìm cái chết thì...

Y lắc đầu như thể muốn xua đi ý niệm vừa loé trong đầu mình nhưng miệng thì thầm nói :

- Nếu có thể lệnh cho Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh phải tự kết liễu đời mình thì với huyện lệnh Đình Thọ! Hung thủ vẫn có thể khống chế Đình đại nhân xử mình tội chết. Y có thể làm được! Nhất định có thể làm được điều đó.

Tiêu Viên bất giác buông tiếng thở dài :

- Ngọc Lan! Huynh đã sai rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.